Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chuyện Tình Như Huyền Thoại

Chương 13

Tác giả: Barbara Taylor Bradford

Vào sáng thứ Bảy, Evan ngồi vào bàn làm việc tại văn phòng ở cửa hàng Harte, nhìn vào những bản phác thảo mà cô đã làm cho Linnet. Cô đã làm những bản vẽ này vào tuần trước, đề nghị nhiều sự thay đổi nơi các gian hàng bán đồ thời trang tại cửa hàng Leeds. Cô hài lòng về những thay đổi này và cô nghĩ chắc Linnet cũng hài lòng. Cô nghĩ những điểm thay đổi rất tốt, có thể thực hiện được mà không tốn kém nhiều.

Khi Linnet giao cho cô nhiệm vụ tân trang lại ba gian hàng bán đồ thời trang trên hai tầng lầu riêng biệt, Evan cảm thấy tự hào vì được Linnet tin tưởng, và cô rất hân hoan trước sự thử thách này. Bây giờ cô đưa mắt nhìn qua các bản vẽ. Các bản vẽ tuy mới phác thảo, nhưng dĩ nhiên chúng sẽ giúp cho người thợ thủ công thực hiện đúng kế hoạch đã vạch ra. Điều quan trọng hơn hết là các chi tiết và kích thước ở trong bản vẽ chính xác.

Để các bản vẽ sang một bên, Evan mở máy tính để kiểm tra các thư điện tử, đánh vào máy một vài ghi chú về kế hoạch của Leeds, rồi ngồi dựa người ra ghế, nhấm nháp cà phê. Tất cả các chi tiết của đề án hiện ra rõ ràng trong óc cô, nhưng chỉ trong mấy phút sau, cô nghĩ đến bữa ăn với bố mẹ.

Cuối cùng, bữa ăn thành công, nhưng có lẽ nó bắt đầu nảy sinh một thứ tình cảm lạ lùng. Tâm trí cô hướng về bố. Khi ông đến, ông có vẻ khó chịu. Mẹ cô hoàn toàn dễ chịu, nhưng không khí xem ra như thể bố cô sẵn sàng gây gổ.

Có lẽ ông bực tức, và có thể ông nghĩ rằng cô đã thay đổi trong thời gian tám tháng sống ở London, có lẽ ông lo sợ như thế. Xét về một vài mặt thì cô quả đã thay đổi, Evan nghĩ thế, nhưng không hoàn toàn thay đổi, chắc chắn cá tính không thay đổi. Cô nghĩ hình như vì ông nhận ra được điều này, nên ông bình tĩnh trở lại, bình thường như bản tính của ông.

Cô luôn luôn gần gũi với bố. Cô thương yêu, mến phục ông. Khi cô đang ở tuổi khôn lớn, cô và ông rất hợp ý nhau. Không bao giờ xa nhau. Bà nội Glynnis đã nói đùa về việc này. Bà thường nói hai bố con cặp kè với nhau như đôi bạn tri âm.

Thế rồi đêm qua, có cái gì thật kỳ lạ đã xảy ra. Cô nằm trăn trở suốt đêm, suy nghĩ đến ông Owen Hughes, cô nghĩ ông là con người khó hiểu, ông vẫn là bố cô, nhưng ông đã nói dối cô, cô tin chắc như thế, bỗng nhiên ông trở thành người mà cô không tin nữa.

Nhưng cuối cùng, vào sáng sớm hôm nay, cô nghĩ rằng vấn đề này không quan trọng. Cô vẫn yêu ông. Người ta vẫn yêu người khác mặc dù họ có lỗi. Nói cho cùng, không ai hoàn hảo hết. Ông đã nói dối cô, nhưng là chuyện dối vô hại, và có lẽ có một lý do gì đấy.

Thực vậy, nếu cô không tình cờ nhìn mẹ cô vào lúc quyết định ấy, thì chắc cô không biết ông đã nói dối. Vẻ mặt của mẹ cô khi ấy có vẻ khinh bỉ. Hay có vẻ ghê tởm nhỉ? Dù là tình cảm gì thì nét mặt bà khi ấy cũng đã nói lên rằng ông Owen đã nói dối.

Bỗng có tiếng gõ cửa, rồi Evan chưa kịp lên tiếng, cánh cửa đã bật mở. Linnet vội vã chạy vào, vẻ mặt bối rối. Evan liền ngồi thẳng người trên ghế, cố trấn tỉnh.

– Evan, xin chị một phút được không? – Linnet hỏi.

– Được chứ, có chuyện gì bất ổn à? Sao trông cô có vẻ lo lắng thế?

– Bối rối thì đúng hơn. – Linnet ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc của Evan và nói tiếp: – Tôi vừa nói chuyện với Tessa, chị ấy nói với tôi một chuyện rất kỳ lạ, bây giờ tôi vẫn còn kinh ngạc.

– Chuyện gì mà kỳ lạ?

Linnet nghiêng người tới trước, hạ thấp giọng, nói:

– Chị ấy yêu cầu tôi trông chừng Adele để cho chị đi Paris với Lorne.

Mới nghe, Evan cũng kinh ngạc, nhưng cô vẫn nói:

– Tại sao cô ấy không nhờ cô, Linnet? Cô là em cô ấy và cô ấy tin tưởng cô. Bây giờ cô ấy rất lo cho Adele, muốn cô bé được an toàn.

– Tôi biết, nhưng tôi ngạc nhiên là chị ấy không nhờ bà ngoại chúng tôi, Daisy Rickards. Hai người rất thân nhau, và bà Daisy chắc sẽ coi sóc Adele tốt hơn tôi nhiều.

– Chắc Tessa nghĩ là nhờ cô sẽ tiện hơn, trong khi mẹ các cô đang còn ở New York. Tôi tin rằng nếu có bà Paula ở đây, thế nào chị ấy cũng nhờ bà giữ Adele.

– Trời đất! Đây là trách nhiệm rất nặng nề, chăm sóc con của người khác, nhất là khi Adele đang ở vào tình thế đáng lo. Elvira sẽ đi với chúng tôi, và đúng vào dịp cuối tuần. Ở Pennistone Royal. Tessa nhất quyết ở đấy thôi. Nhưng… – Linnet dừng lại, nhìn Evan và cười rồi hỏi cô: – Tôi không biết chị đi với chúng tôi đến nghỉ cuối tuần ở Yorkshire có được không? Nếu có người quen đi với chúng tôi, thì chắc là vui hơn. Đi cho vui nhé?

– Được rồi, – Evan cười, đáp. – Tôi rất sung sướng được đi với cô và Adele đến Pennistone Royal, đấy là nơi tôi thích nhất. Và cô nói đúng, nếu có Gideon và Julian cùng đi, thì chắc tuyệt vô cùng.

– Cám ơn chị rất nhiều, Evan. Trước khi tôi chấp nhận việc Tessa yêu cầu, tôi đã đề nghị chị ấy đem Elvira và Adele đi theo sang Paris, nhưng chị bác bỏ ý kiến này. Tôi không trách chị ấy. Tôi đồng ý việc để Adele lại Anh, như thế có lẽ tốt hơn, và tôi cũng đồng ý việc chị ấy nên đi ngoại quốc chơi trước khi vụ ly dị hoàn tất. Tôi biết Tessa rất lo sợ về Mark Longden. Tôi cũng không tin anh ta.

Evan đáp:

– Tôi nghi ngờ về anh ta, về người bạn của ảnh và về ông Jonathan Ainsley. Tôi nghĩ ông ta là người con hư hỏng cuản ông cụ Robin.

– Jack Figg theo dõi Jonathan sát nút, – Linnet nói. – Jack cử điệp viên đến Hong Kong, và từ rày về sau chúng ta sẽ biết đích xác ông ta ở đâu. Nhân tiện nói cho chị biết, Tessa hoàn toàn giao việc bảo vệ nhà cửa, cơ sở kinh doanh cho Jack Figg coi sóc.

Evan bật cười.

– Cô nói nghe thật tức cười. Tôi cũng nghĩ Jack là người rất đáng tin cẩn.

– Đúng thế, ông ta sẽ làm cho Pennistone Royal trở thành nơi an toàn nhất nước Anh. Chị có tin như thế không?

– Quá tin! Cô nói đúng.

– Còn một chuyện nữa làm cho tôi ngạc nhiên, – Linnet nói, cô đi đến bên cửa sổ. Không quay lại, cô nói tiếp, – tôi vừa chưa hết kinh ngạc về việc Tessa nhờ tôi coi sóc con bé. Tôi muốn nói… chị ấy thường cạnh tranh với tôi, chị ấy tự cho mình là vợ thái tử, muốn chiếm hết quyền hành của mẹ ngay. Mà mẹ thì không muốn rút lui, bà chỉ rút lui khi nào bà đã già. Và tôi nghĩ bà trẻ mãi không già. Bây giờ thì chị ấy không muốn thế nữa. Đấy, tôi đoán thời thế đã đổi thay.

– Hay là Tessa đã đổi thay! – Evan nhẹ nhàng nói.

Linnet quay lại nhìn Evan. Khi cô nói, cặp mắt màu xanh lục của cô long lanh.

– Chị nói chắc đúng. Tôi tin là vụ bắt cóc đã làm cho chị ấy sợ. Có lẽ chị đặt Adele lên vị trí ưu tiên hàng đầu. Ngay bây giờ.

– Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu cô ấy rút lui, và chỉ trong thời gian rất gần thôi.

– Tôi không biết chị ấy có muốn rút lui không, Evan, chị thấy đấy, Tessa có rất nhiều tham vọng. Chị ấy muốn điều khiển các cửa hàng, chị ấy nghĩ chị có quyền. Nhưng chị ấy muốn điều hành theo phương cách của chị, chứ không theo cách mà mẹ đã điều hành hơn ba mươi năm. – Linnet cười nhạt. – Evan, chị biết không, chị ấy muốn tôi rút lui, sự thật như thế đấy.

– Tôi biết cô ấy ra sao rồi, nhưng bàn về chuyện này mệt quá, vì chừng nào bà Paula còn phụ trách thì không có chuyện gì thay đổi hết.

– Đồng ý.

– Tại sao Tessa đi Paris với Lorne? – Evan hỏi, vì hiếu kỳ hơn là ngạc nhiên.

– Vì anh ấy sẽ đóng bộ phim mới ở đấy, khoảng một tuần nữa thì bắt đầu. Theo Tessa cho biết thì các vai và nhân viên làm việc đã phân công bố trí xong, họ sẽ làm việc ở Paris chừng sáu tuần. Rồi họ quay về làm việc tiếp tại phim trường Shepperton hai tháng. Anh ấy mời Tessa đi nghỉ cuối tuần bên đấy, vì ảnh nghĩ Tessa cần thay đổi không khí.

– Cậu ấy như thế thì thật quá tuyệt, – Evan nói, rồi nhìn xuống các bản vẽ ở bàn làm việc. – Tôi vừa làm xong các bản vẽ này và định đem đến cho cô xem thì cô đến. Đây, ý kiến của tôi về việc tân trang cửa hàng Leeds. – Cô đưa các bản vẽ cho Linnet.

Linnet nhìn qua một lượt các bản vẽ, rồi xem lại các chi tiết trong sáu bản vẽ. Cuối cùng cô nhìn lên.

– Chị thiết kế các gian hàng này quá tuyệt. Đem hết tất cả những gian hàng bán đồ thời trang vào một tầng và thiết kế các gian hàng thành một dãy sát với nhau.

– Với các gian hàng nhỏ bán đồ phụ trang ở trong các góc và các khu vực nhỏ hơn, – Evan nói, – ta sẽ tạo nên một dãy cửa hàng tuyệt diệu. Khách hàng khỏi phải đi sang tầng khác để tìm mua giày dép, ví xách và các đồ phụ trang khác. Tất cả các thứ đều có ở đây hết rồi.

– Tôi nghĩ làm thế này rất thuận lợi, Evan, chị đã làm việc này rất tốt.

– Cám ơn cô. – Evan đáp, lòng sung sướng. Rồi cô nói tiếp: – Thực ra, công việc tôi làm là phỏng theo cách làm việc của mẹ cô ở trên tầng năm ở đây, bắt chước theo cách bà xếp đặt các gian bán áo quần, đồ ngủ, áo quần mặc ở nhà, áo quần mặc thường và đồ lao động, bít tất, đồ lót, các gian đều được đặt sát bên nhau.

– Đúng, bây giờ tôi mới thấy. Nhưng tôi nghĩ bản thiết kế của cô chiếm luôn cả tầng lầu rộng rãi sẽ hữu ích hơn. Bây giờ ta cùng lên tầng năm để xem ra sao, được không?

° ° °

Điều mà Evan thích nhất trong công việc của mình tại cửa hàng bách hóa Harte là chính cửa hàng. Có nhiều buổi sáng, cô đến thật sớm để đi qua các tầng lầu trước khi cửa hàng mở cửa cho khách vào mua. Đi trên tầng lầu là điều sung sướng của cô, nhất là khi cô đi một mình ngoài các nhân viên bảo vệ, hay là có người nào có việc đến sớm.

Linnet cũng có cảm giác như thế. Họ thường nói với nhau như thế, và bây giờ, khi họ cùng đi qua các gian hàng bán quần áo lót, Evan tâm sự:

– Tôi thích nhất tất cả các tầng lầu, tất cả các gian hàng, nhưng tôi thích nhất là gian hàng hàng bán mỹ phẩm. Cô thích gian hàng gì, Linnet?

– Cũng mỹ phẩm, nhưng tôi thích nhất là gian bán thực phẩm. Chị biết không, bà cố của tôi, tôi nên gọi là bà cố của chúng ta, khi bà mới bắt đầu, bà chỉ có một cửa hàng nhỏ ở thượng Armley, nằm ở ngoại ô thành phố Leeds, và mặt hàng chính của bà là thực phẩm. Mẹ tôi kể rằng bà Emma Harte cũng thích gian hàng thực phẩm ở đấy, và có lẽ tôi được di truyền thiên hướng của bà. Hãy nhìn thì biết, hàng bán rất tuyệt vời… thịt, cá, sò, gà vịt, gà tây, thịt giăm bông, lưỡi heo,… thật tuyệt vời. Và gian hàng bán trái cây, bánh kẹo. Tôi nghĩ đồ ăn ở đây ngon nhất thế giới.

– Ai mà không thích gian hàng thực phẩm? Các gian hàng này quáy tuyệt vời. Tôi nghĩ là phải tránh các gian hàng này, chúng quá hấp dẫn. Tôi thường thấy Tessa đi xem các gian hàng này, mua đồ ở đấy, nhưng cũng phải, vì cô ấy rất rành về thực phẩm. Gideon nói cô ấy đã quên thiên hướng của mình, quên mình có thể nấu ăn giỏi nhất thế giới.

– Anh ấy nói đúng, giống như Paula, vì mẹ tôi nghĩ rằng bà phải nuôi ăn nhiều người chết đói, bà tin bà là “đất mẹ”.

– Tôi biết bà như thế và đúng, anh ấy có nói thế, anh nói với lòng thành thật.

– Ồ, tôi biết. Gideon thương mến mẹ tôi.

– Ai không thương? Nhưng, chúng ta trở lại các bản vẽ của tôi, đặc biệt tôi dùng cả khu vực này như là nơi làm mẫu của tôi, Linnet. Nhưng thay vì làm những gian hàng rộng rãi. – Evan nhìn quanh và nói thêm. – Với những cách ấy, không có tường ngăn, không có lối vào, khác hàng cảm thấy không bị gò bó, họ có thể thấy hết các thứ… Phải, thấy hầu hết. Ôi lạy Chúa, mẹ tôi kia kìa!

– Đâu? – Linnet hỏi, nhìn quanh. – Tôi không thấy có ai như là mẹ chị hết, Evan.

– Kia kìa, người đang nhìn vào những cái áo khoác phụ nữ mỏng. Người tóc vàng.

– Người tóc vàng! Mẹ chị à? Trời đất, tôi không tin được. Trông bà như chị của chị.

– Không phải. – Evan cười. Rồi nắm cánh tay Linnet, dẫn cô ấy đi qua bên kia tầng lầu, reo lên:

– Chào mẹ! Gặp mẹ ở đây tuyệt quá!

Mặt Marietta sáng lên khi thấy con gái.

– Chào con, Evan. Mẹ định khi xem xong ở đây, sẽ gọi điện thoại di động cho con.

– Mẹ, con muốn mẹ gặp Linnet O�Neill. Linnet, đây là mẹ tôi.

Hai người tay bắt mặt mừng. Rồi Marietta nói:

– Trông cô còn quá trẻ mà đã làm chủ rồi.

Linnet cười.

– Cháu quá trẻ không thể làm chủ được, mà thực ra cháu không phải là chủ. Mẹ cháu điều hành cửa hàng Harte, bà Hughes à.

– Ồ, tôi biết. Tôi muốn nói cô là chủ của Evan. Chính nó thường nói như thế: “Linnet là chủ của con”.

– Con biết nguyên do gì mà mẹ vào xem những chiếc áo dạ hội đẹp rực rỡ này, mẹ à. Mẹ muốn tìm mua cái áo thật đẹp cho Angharah, vì mẹ tin cô ấy sắp lấy chồng.

Marietta cười, nhìn con gái và nhẹ lắc đầu.

– Không phải, mẹ tìm cho mẹ.

Câu trả lời của bà làm cho Evan ngạc nhiên, nhưng cô nhìn mẹ với ánh mắt tự nhiên và đáp:

– Ồ, tốt. Ở đây có nhiều áo dạ hội đẹp lắm, mẹ à. Linnet đã mua rất nhiều để bán. – Cô quay qua Linnet và nói tiếp, – cô thấy có cái nào hợp với mẹ tôi không?

– Chúng ta hãy đi đến đằng kia, bà Hughes. Tôi biết ở đấy sẽ có áo thích hợp với bà.

– Cám ơn Linnet, và xin cô gọi tôi là Marietta.

Linnet cúi đầu mỉm cưởi, nắm cánh tay của bà Marietta, dẫn đến cuối phòng.

Evan đi theo. Hôm nay bà Marietta mặc cái váy vải xanh nhạt, áo sơ-mi cùng màu, đi xăng-đan cao gót màu xanh. Evan không thể không nghĩ cặp chân của mẹ tuyệt đẹp làm sao. Điều buồn cười là trước đây không bao giờ cô để ý đến hai chân bà. Dĩ nhiên là không. Vì mẹ cô thường mặc áo ngắn và quần dài hầu như suốt đời.

Lại một lần nữa, bao nhiêu câu hỏi hiện ra trong óc Evan. Cái gì đã làm cho mẹ cô thay đổi hoàn toàn như thế? Cô nặn óc cố suy nghĩ. Cô muốn tìm cho ra nguyên nhân do này.

° ° °

Tessa ngồi nơi bàn làm việc, nghĩ về chuyện đi Paris sắp đến, bỗng nàng cảm thấy nửa muốn đi và nửa không. Nàng phân vân không biết khi đồng ý đi với cậu em song sinh như thế, có sai không. Cậu ấy sang bên đó để đóng phim, còn nàng thì đi chơi.

Cứ nghĩ đến chuyện để Adele ở nhà với Elvira là nàng lo, mặc dù họ ở tại Pennistone Royal, nơi bây giờ nhờ Jack Figg và hệ thống an ninh của ông ta, đã giống như một cái pháo đài. Hôm qua khi nàng bày tỏ sự lo sợ của mình với Lorne, anh ta liền đề nghị Tessa yêu cầu Linnet đến nghỉ cuối tuần ở Pennistone Royal để trông chừng Adele luôn. – “Cô ấy không từ chối đâu Tessa”. – Lorne đã nói thế, và nhắc cho nàng nhớ là Linnet rất thương cô bé.

Vì thế mà sáng nay nàng gặp Linnet, với thái độ hơi dè dặt, và nàng hết sức ngạc nhiên và sung sướng khi cô em cùng mẹ khác cha bằng lòng nhận lời yêu cầu của nàng. Em cùng mẹ khác cha. Nàng thường nghĩ đến Linnet như thế. Y như nàng nghĩ đến ông Shane là kế phục, nhưng ông vẫn đối xử với nàng như là con đẻ của mình, và nàng biết ông rất thương nàng. Nhưng họ ông là O�Neill, còn nàng là họ Fairley, và dù sao đi nữa thì nàng vẫn không quên điều này. Thế nhưng, khi Adele bị bắt cóc, Linnet đã xử sự như là người em gái thật sự. Cô năng nổ, xông xáo, làm tất cả những việc phải làm, và nhờ Linnet mà mọi việc đã được giải quyết với ít ồn ào mà thành công…

Điện thoại trên bàn làm việc của nàng reo vang, cắt đứt dòng tư tưởng của nàng. Nàng đưa tay nhấc máy lên nghe.

– Alô?

– Cô đấy à, Tessa? – Giọng đàn bà hỏi nàng.

– Vâng phải. Xin cho biết ai ở đầu dây?

– Tôi là bà cô Edwina đây, – bà Công tước thừa kế Dunvale đáp, giọng quát lên như viên tướng nước Anh hô quân xông trận. – Cô quên tôi rồi ư, Tessa Fairley? – Bà nói tiếp. – Tôi chắc cô quên rồi! Lâu rồi tôi không nghe tin tức gì về cô hết.

– Cháu không quên bà đâu, thưa bà cô Edwina. Thật vậy, cháu mới nói với India về bà vào ngày hôm kia, và chúng cháu…

– Đứa cháu nội của tôi như thế nào? Tôi nghĩ là nó biến đi đâu mất trong thời gian gần đây. Tôi cũng không nghe gì tin tức về nó hết. Nhưng mà thôi, cả hai cháu đều con trẻ, không có thì giờ để lưu tâm đến bà già như tôi, phải không?

– Xin bà đừng nói thế! – Tessa thốt lên, lòng cảm thấy có lỗi vì đã lãng quên bà cô, và phân vân không biết bà điện thoại đến cho nàng để làm gì. Chắc có lý do gì đấy bà mới gọi nàng. Bỗng Tessa nghĩ đến Dusty Rhodes và vụ anh bị đâm, nàng tự hỏi phải chăng bà Edwina đã nghe chuyện này. Nhưng làm sao bà nghe được? Dễ quá. Bà sống gần Harrogate, chỉ ở ngoại ô Knaresborough và tin tức loan truyền nhanh, những tin xấu thường đi rất nhanh. Và có ông cậu Robin đấy, ổng sống gần bà và thường nói chuyện với Evan. Chắc chắn chị ấy đã cho ông biết hết mọi việc xảy ra.

Tessa đằng hắng giọng, rồi nói:

– India và cháu đang bàn chuyện tổ chức một buổi tiệc để mời bà, bà cô Edwina à, và lý do duy nhất mà cháu không điện thoại cho bà là vì…

– Adele bị bắt cóc, – Edwina cắt ngang lời nàng, bà đã biết chuyện xảy ra. – Tôi sung sướng biết Linnet đã tìm cách để ngăn chặn anh chồng khốn kiếp của cô. Và đứa bé được bình an. Bây giờ thì cháu nói cho bà biết mở tiệc để làm gì? Tại sao India và cháu mở tiệc để thết một bà già như ta? Và mời ai nữa, hả? Trả lời nghe coi, Tessa Fairley.

– Mời con trai và con dâu của bà…

– Chà! Tào lao. Đi từ Ireland đến đây. Quên chuyện ấy đi. Anthony không đời nào rời khỏi vùng đầm lầy mắc dịch của nó đâu.

– Họ sẽ đến, thưa bà, và các cháu của bà cũng sẽ đến, cả mẹ cháu với dượng Shane nữa, cháu cũng sẽ đến, rồi con em trai, em gái của bà, ông cậu Robin và bà cô Elizabeth không đến sao? Rồi cả bà Emily và ông Winston. Cả gia đình sẽ đến, cháu tin chắc như thế.

– Và cháu có nghĩ cháu nội India yêu quý của bà sẽ đem người bạn trai đến không? Anh chàng họa sĩ danh tiếng ấy có đến không?

– Chuyện này bà phải hỏi chị ấy, – Tessa đáp một cách lửng lơ, nàng sợ bị lôi cuốn vào một cuộc tranh cãi về Russel Rhodes.

– Tôi muốn gặp cô và India. Nhanh chừng nào hay chừng ấy, – Edwina nói.

– Ồ, có chuyện không ổn à, bà cô?

– Không. Bà không có gì không ổn, nhưng bà đã chín mươi lăm tuổi rồi. Mà cháu nhớ là bà vẫn khỏe mạnh, vẫn còn nói chuyện minh mẫn. Vậy gặp hai cháu được không? Khi nào thì hai cháu có mặt ở Yorkshire?

– Tuần sau cả hai cháu đều có mặt ở đấy. Chúng cháu tân trang lại các cửa hàng ở Harrogate và ở Leeds, – Tessa đáp, bây giờ nàng càng lo lắng thêm.

– Vậy thì chúng ta sẽ gặp mặt nhau ở đấy. Hai cháu sẽ đến ăn tối với bà tại Niddersley House. Làm ơn báo cho India biết nhé. Bà không thể liên lạc được với nó bằng điện thoại. Chậm nhất là ngày mai cháu phải cho bà biết tối nào các cháu đến được.

– Dạ, thưa bà cô Edwina. Còn bữa ăn của bọn cháu…

– Tuần sau, khi bà gặp các cháu, chúng ta sẽ bàn.

– Cháu sẽ cố tìm India. Chắc chị ấy ở đâu đó trong cửa hàng.

– Khi nào cháu gặp nó, vui lòng nói nó điện thoại cho bà. Cám ơn cháu, Tessa. Chào cháu.

– Chào bà. Cháu sẽ nói India điện thoại cho bà, và hẹn bà tuần sau chúng ta sẽ gặp nhau.

Tessa gác máy, ngồi dựa lưng ra ghế, phân vân không biết chuyện gì đã xảy ra. Nàng không thể không tự hỏi, phải chăng bà Edwina đã biết về vụ Dusty bị đâm. Làm sao bà biết được? Có thể ông Robin đã nói cho bà biết. Nói tóm lại, họ là chị em.

Lạy Chúa, bây giờ bà là người lớn nhất trong gia đình, Tessa bỗng nghĩ. Bà là con đầu của bà Emma Harte, chào đời khi Emma mới 16 tuổi, con ngoài giá thú. Con gái duy nhất của Edwin Fairley. Và mặc dù bà là con ngoài giá thú, nhưng bà vẫn mang họ Fairley. Là cô của bố nàng, Jim Fairley, ông là cháu nội của Edwin. Lạy Chúa, nàng nghĩ, chuyện trong gia đình này thật rắc rối.

Mở cuốn sổ ghi ngày hẹn, Tessa lật đến tuần sau xem, tìm có tối nào vắng để đến Niddersley House. Nàng liền thấy ngày nàng đáp máy bay đi Paris với Lorne là tối thứ Năm. Thứ Năm ngày 30 tháng 8 năm 2001. Và mẹ nàng sẽ từ New Yord quay về vào ngày 5 tháng 9.

Chúng ta phải đi ăn tối với bà Edwina vào tối thứ Hai hay thứ Ba, Tessa quyết định, vì nàng cần phải về lại London vào chiều thứ Tư.

Gấp cuốn sổ lại, nàng đứng lên, lấy điện thoại di động, bỏ vào túi áo khoác, đi ra ngoài để vào cửa hàng, tìm người chị họ India.

Bình luận