Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chuyện Tình Như Huyền Thoại

Chương 14

Tác giả: Barbara Taylor Bradford

– Mẹ thật sung sướng khi tình cờ chúng ta gặp nhau như thế này, – bà Marietta nói, nhìn Evan cười vui vẻ. Hai mẹ con cùng ăn trưa tại tiệm Birdeage, một tiệm ăn trong cửa hàng bách hóa. Trong khi đợi thức ăn, họ uống nước, nói chuyện thoải mái với nhau.

– Con cũng thế, mẹ à, – Evan đáp, – ngày thứ Bảy luôn luôn là ngày vui của con, con thường làm việc trên máy tính, làm những công việc giấy tờ. Công việc phải làm lu bù suốt tuần.

– Mẹ định đi xem một vòng cửa hàng xong mới gọi con, nhưng mẹ đã say sưa ngắm gian hàng bán áo dạ hội, – Marietta nói và cười sung sướng. – Con cứ tưởng tượng xem, với tuổi mẹ mà say mê áo dạ hội.

Evan chỉ gật đầu, ngồi nhìn mẹ, nhớ lời Linnet nói mới cách đây một giờ, và cô thấy lời cô ta thật đúng. Marietta có vẻ không đủ già để làm mẹ cô. Bà đã bốn mươi chín gần năm mươi, thế mà bà trông còn trẻ hơn nhiều. Phải chăng bà trông trẻ ra là vì bà hết bệnh trầm cảm? Hay có cái gì đấy tác động đến bà? Có lẽ bà đi thẩm mỹ viện để căng da mặt? Không, bố cô không có tiền bạc dư thừa để cho bà đi làm công việc sửa sang sắc đẹp. Phải, ông không làm được, vì mẹ ông đã chết. Bà Glynnis Hughes để lại cho Evan và bố cô chẳng bao nhiêu tiền của.

– Evan, sao con nhìn mẹ chăm chú như thế, và có vẻ kinh ngạc thế? Mặt mẹ bị vết dơ hay sao? Hay con không thích cách phục sức của mẹ?

Evan nhấp nháy mắt, cô vội nói:

– Đừng nói thế, mẹ. Mặt mẹ không dơ! Con xin thành thật nói, trông mẹ rất tuyệt. Giống như trong bữa ăn tối vào hôm kia, tối ấy mẹ cũng rất tuyệt. Nếu mẹ muốn biết sự thật, thì lý do con nhìn mẹ chăm chăm là vì thế. Mẹ đã thay đổi rất nhiều. Thật kỳ diệu. Bây giờ mẹ thành một người khác, thật con không tin nổi.

– Đương nhiên là con tin, con đã nhìn thấy sự thật, mà nhìn thấy tức là tin, phải không? Evan Hughes? Con nhớ mẹ đã thường nói với con như thế khi con còn nhỏ… – Bỗng mẹ cô dừng lại nửa chừng khi nhìn thấy vẻ bối rối hiện ra trên mặt con gái bà.

Rồi bỗng Evan kêu lên:

– Con nhớ rồi! Khi con không tin có ông già Noel, mẹ liền nói: “Trông thấy thì tin” và mẹ nhờ bà nội dẫn con đến nhà hàng ở địa phương để gặp ông ta.

Marietta sung sướng khi thấy con nhớ lại chuyện cũ, bà cười, uống một hớp nước, rồi nói:

– Lúc còn nhỏ con rất dễ thương.

Evan nghiên người qua bàn, nói nhỏ với giọng thân mật:

– Mẹ à, mẹ hãy nói thật đi, nói cho con biết chuyện gì đã xảy ra đi. – Thấy bà Marietta vẫn im lặng, Evan nói tiếp: – Có phải mẹ có phương thuốc gì mới lạ không? Có phải nhờ phương thuốc mới lạ ấy mà mẹ đã thay đổi không?

Bà Marietta vẫn không nói gì, và sau một lát, Evan ngồi dựa người ra sau và chờ đợi. Khi thấy mẹ cứ im lặng, cô phân vân không biết có phải mẹ giận vì cô tò mò, nên cô đưa tay nắm tay mẹ, bóp mạnh.

– Con xin lỗi, đáng ra con không nên tò mò như thế này làm gì. Con chỉ ngạc nhiên vì thấy mẹ quá tuyệt vời mà thôi, con thấy sức khỏe của mẹ khá hơn trước rất nhiều.

– Mẹ khá hơn rất nhiều và con không tò mò gì hết. Mẹ định nói cho con biết lý do, nhưng mẹ không biết bắt đầu từ đâu.

– Mẹ cứ bắt đầu từ đầu, – Evan đề nghị, – và mẹ có thể nói lâu bao nhiêu cũng được. Con đã làm xong hết công việc trong ngày rồi. Và dĩ nhiên con lắng nghe mẹ nói.

– Từ đầu, ừ… chuyện bắt đầu vào tháng Hai năm ngoái, ngay sau khi con ra đi. Mẹ không biết con có nhớ bà dì Dottie không. Bà ấy là em gái của bà ngoại con, bà sống ở L.A, không xa nhà ngoại. Hai bà rất thân nhau cho đến khi bà ngoại chết.

– Con nhớ mang máng bà ấy, thỉnh thoảng mẹ có nói đến bà. Bà là nữ diễn viên, đóng phim khi bà còn trẻ, trong thập niên 40.

– Đúng rồi, – Marietta nói, tỏ vẻ ngạc nhiên, – mẹ không ngờ con còn nhớ, con chỉ gặp bà có hai lần khi bà đến miền Đông với chồng có việc làm ăn. Khi ấy con còn rất nhỏ. Mẹ là cháu gái duy nhất của bà, và bà luôn luôn muốn có dịp để đến thăm mẹ. Bà dì Dottie lấy ông Howard Kempson cho đến hết đời. Ông ấy là trưởng phòng quảng cáo phim ảnh tại Arden Pictures cho đến khi ông chết cách đây mười năm.

– Con nhớ ngày ông ấy chết. Mẹ rất buồn, và mọi người đã gây cho con ấn tượng mạnh về cái chết của ông cụ. Mẹ có kể cho con nghe những chuyện về bà ấy đóng phim và bà đã gặp ông Howard như thế nào.

Marietta cười.

– Bà ấy chỉ là nữ diễn viên ít tiếng tăm, gia đình thích khoe khoang về sự nghiệp đóng phim của bà.

Người nữ phục vụ mang đến món xà lách cà chua và trà đá rồi vội vã bỏ đi.

Sau khi ăn một ít xà lách, Evan nói:

– Mẹ nói tiếp câu chuyện đi.

– Hồi tháng Hai, bà dì Dottie đến New York để tham dự lễ kỷ niệm năm mươi năm ngày cưới của một người bạn gái, hai người quen nhau khi còn ở Hollywood. Và bà gặp mẹ. Bà sung sướng khi thấy mẹ tương đối được khỏe mạnh, nhưng bà nghĩ là mẹ nên làm sao cho khỏe mạnh hơn nữa. Bà nói cho mẹ biết về người bạn bác sĩ của bà, bác sĩ Anna Mercello, bà nhất quyết khuyên mẹ phải đi gặp bà bác sĩ ấy.

Marietta để nĩa xuống, nghiêng người về phía Evan.

– Mẹ không bao giờ quên giọng nói như ra lệnh của bà dì Dottie. Bà nói: “Đứng dậy đi, và vui sống. Trước khi quá muộn, Mari”. Mẹ nghĩ, lời của bà… làm cho mẹ phải vội vàng đi gặp bác sĩ ngay.

– Thỉnh thoảng chúng ta cần có người uy tín thúc đẩy như thế.

– Mẹ đến gặp bác sĩ Marcello, bà ta chữa bệnh cho mẹ.

– Con đoán mẹ nhờ có sức khỏe nên mới thay đổi như thế này.

– Bác sĩ Marcello cho mẹ phương thuốc mới và chăm sóc rất cẩn thận. Nhưng không phải chỉ nhờ có thế mà mẹ thay đổi. Có chuyện khác nữa giúp mẹ.

– Nói cho con nghe đi, – Evan giục.

– Sau khi dì Dottie đến thăm New York không bao lâu thì bà mất. Bà đã hơn tám mươi nhưng mẹ thấy bà còn rất khỏe và trông bà không già. Khi bà về lại bờ Tây chỉ chừng một tuần thì bà bị bệnh tim nặng. Bà viết di chúc để toàn bộ tài sản lại cho mẹ. Ngôi nhà ở Brentwood, một số cổ phiếu và đồ nữ trang. Với toàn bộ trang phục của bà, có cái thuộc loại cổ, và rất đẹp. Nhưng dù sao, như lời của bà đã ghi trong chúc thư, mẹ đã nhận “hết của cải trên đời này” của bà.

– Thật không ngờ mẹ trở thành người được hưởng gia tài.

– Mẹ không thừa hưởng một gia tài kếch sù, – Marietta cười. – Không nhiều lắm.

– Thế bố nói gì?

– Không nói gì nhiều.

– Ông không hài lòng à? – Evan hỏi, quá kinh ngạc một lát.

– Không.

– Tại sao không, mẹ?

– Vì khi chết đi, dì Dottie đã để lại cho mẹ tiền bạc và tài sản, nên đời mẹ thay đổi hoàn toàn. Bà đã làm cho mẹ được sống độc lập.

Evan há hốc mồm nhìn mẹ.

– Bố không thích mẹ sống độc lập à? Vì mẹ không cần đến bố nữa phải không? Nghĩa là mẹ không cần bố về mặt tài chính. Có phải mẹ nói như thế không?

– Phải, đúng thế.

– Nhưng bố mẹ lấy nhau suốt đời. Chắc bố không nghĩ “bây giờ” mẹ sẽ chia tay với ông, vì dì của mẹ để gia tài lại cho mẹ? Hay bố có thể nghĩ thế?

– Mẹ không biết khi ấy ông ấy nghĩ gì, và bây giờ nghĩ gì, Evan à. Bố con không bao giờ bàn chuyện này với mẹ, – Marietta đáp rồi uống một hớp trà đá. – Con biết không, tháng Hai năm ngoái mẹ nghe theo lời khuyên của dì Dottie, mẹ đến gặp bác sĩ Marcello. Mẹ sung sướng vì đã nghe theo lời bà. Cho nên sau khi bà chết, mẹ đã nhận di sản của bà và mẹ nghĩ mẹ phải lo cho cuộc đời của mẹ. Cũng như lo giữ số tài sản mà mẹ đã thừa hưởng.

– Vì mẹ biết dì của mẹ muốn mẹ làm thế.

– Đúng. Mẹ đã tiếp xúc với nhân viên môi giới địa ốc ở bờ Tây, yêu cầu họ cho thuê căn hộ của dì Dottie. Dĩ nhiên có cả bàn ghế trong nhà. Người nhân viên địa ốc làm việc với mẹ trong một tuần, và bây giờ mẹ có lợi tức đều đặn của cái nhà. Mẹ không bán các cổ phiếu, mẹ giữ lại hết, và mẹ đã chuyển hết số tiền của dì mẹ gởi trong ngân hàng của bà sang ngân hàng của mẹ ở Manhattan.

– Mẹ, con rất tự hào về mẹ! Mẹ tính toán rất tài, như một người kinh doan và rất thực tiễn. Con xin có lời ngợi khen.

– Cám ơn, Evan, đó là lời khen thực sự của con.

– Con cam đoan với mẹ như thế.

– Mẹ chỉ muốn nói như thế này. Mẹ không quá mù quáng vì tiền bạc. Mẹ chỉ mua vài thứ thôi, mua vài cái áo mới cho đẹp để mặc là được. Để thay đổi cuộc sống.

Giọng bà Marietta nghe có vẻ buồn bã, Evan ngước mắt nhìn bà với vẻ hơi lo. Trước đây mẹ cô không có thứ gì đẹp hay sao? Không có thật, cô nhớ mẹ cô không có. Có phải do lỗi của bố cô không? Bố cô không cho mẹ cô tiền để mua các thứ đồ đẹp hay sao? Có lẽ lúc ấy bố cô không đủ khả năng để cho bà. Đừng trách ông mà tội, Evan lòng nhủ lòng. Mẹ bệnh nặng. Hãy nhớ là mẹ bị bệnh trầm cảm. Phải, bố đã làm hết sức, mình tin chắc như thế, nhưng nhiều lúc bố nản chí kinh khủng.

Evan chú ý đến món xà lách mấy phút, nhưng cô nhìn nhiều hơn ăn. Bỗng cô không cảm thấy đói, bèn bỏ nĩa xuống và ngồi thẳng người trên ghế.

Hai mẹ con im lặng, nhưng là sự im lặng dễ chịu, vì hai người cảm thấy thương yêu nhau. Evan tự hỏi, phải chăng trước đây cô đã bất công đối với mẹ, luôn luôn trách mẹ; chỉ đề cao bố thôi. Có lẽ mẹ cô cũng cần phải được đánh giá cao, và thỉnh thoảng phải được khen ngợi. Và được cô yêu quý, cô cảm thấy có tội với mẹ.

Chị phục vụ đến dọn dĩa của họ đi, và nói chị sắp dọn món cua, rồi vội vã biến mất.

Evan bình tĩnh nói, mắt nhìn vào mặt Marietta:

– Mẹ, con muốn nói với mẹ chuyện này. Trong bữa ăn tối hôm qua, trông mẹ rất tuyệt, cũng như hôm nay vậy. Chắc bố sung sướng khi thấy mẹ khá hơn trước rất nhiều, cả sức khỏe lẫn phục trang. Và mẹ trông rất đẹp.

– Mẹ không biết… mẹ hy vọng như thế, con ạ. Nhưng bố con không để ý đến đâu.

Evan lắc đầu.

– Con không hiểu nổi bố con, mẹ à, – cô nói, bỗng cảm thấy tức giận vì thái độ của ông.

– Ồ, mẹ hiểu, – bà Marietta nghĩ rồi nói nhỏ:

– Như mẹ đã nói, tiền bạc đối với mẹ không quan trọng. Mẹ không tuôn ra ngoài, mua sắm nhiều thứ. Nhưng mẹ thích cái cảm giác được sống độc lập do tiền bạc đem lại cho mẹ. Mẹ thích cái cảm giác biết mình có tiền, mẹ có thể tự mình nuôi sống mình.

Bỗng Evan không tìm ra được lời để nói. Cô hiểu những điều mẹ cô đã nói. Điều mà cô không hiểu là thái độ của bố cô, thái độ nhỏ mọn. Ông ganh tỵ hay sao? Hăm dọa à? Có phải ông nghĩ rằng mẹ cô sẽ bỏ ông? Nhưng tại sao? Evan hơi bị sốc khi nhận ra rằng cô không biết nhiều về cuộc hôn nhân của bố mẹ cô. Dù sao thì cô đã rời khỏi nhà chín năm nay để đến ở với bà Glynnis và ông Richard Hughes ở Manhattan. Phải chăng vì mẹ cô bệnh hoạn quá lâu? Có phải bố cô tức giận vì đã mất nhiều năm trời? Thế nhưng bố cô đã thành công trong nghề buôn đồ cổ. Ông đã hưởng thụ ngôi nhà, cái nông trại cổ đáng yêu ở Connecticut.

– Con đừng phán xét bố con gay gắt quá, – Marietta nói.

Cố vươn ra khỏi suy tư của mình, Evan đáp:

– Con không phán xét bố con. Tuy nhiên, con muốn hỏi mẹ điều này. Khi bố con nói ông không biết bà nội có làm việc cho bà Emma Harte, thì mặt của mẹ có vẻ rất kỳ lạ. – Cô hít một hơi thật dài rồi nói tiếp: – Con thấy vẻ mặt của mẹ như là khinh bỉ, phải không? Mẹ có vẻ khinh bỉ.

– Không phải khinh bỉ, con à, mà chỉ thất vọng.

– Ông đã nói dối với con, phải không?

Marietta không thể dùng lời để xác nhận điều này, mà bà chỉ gật đầu.

– Nhưng tại sao thế? Tại sao việc bà nội con có làm cho bà Emma lại quan trọng như thế? Tại sao bố con ghét gia đình Harte?

– Con hỏi mẹ ba câu hỏi một lúc, mẹ sẽ trả lời trong ba tiếng thôi. Mẹ không biết.

– Xin phép mẹ, con hỏi câu khác. Nếu bố biết bà Glynnis có làm việc cho bà Emma tại cửa hàng, và ông ghét gia đình Harte, tại sao ông khuyến khích con đến London vào tháng Giêng?

– Vì khi ấy ông không biết bà Glynnis và bà Emma có mối liên hệ với nhau. Ồ, thực ra thì chắc là ông nhớ mẹ ông có gặp bà Emma trong những năm chiến tranh, và sau chiến tranh họ vẫn còn liên lạc với nhau trong một thời gian. Nhưng ông không biết là bà nội con làm thư ký cho bà Emma.

– Có phải bố con phát hiện ra việc này sau khi bà nội Glynnis chết vào tháng Mười một năm ngoái hay không?

Mẹ cô gật đầu.

– Có phải ông tìm ra được một số giấy tờ của bà nội con không?

– Bố con tìm thấy tờ giấy xác nhận của bà Emma trao cho bà Glynnis vào thời gian đó, tờ giấy có chữ ký của Emma khen bà nội con là một thư ký giỏi.

– Bố con chỉ tìm được chừng ấy thôi à?

– Phải.

– Thế vẫn không lý giải được tại sao bố con có thái độ như thế đối với con.

– Đúng, nhưng…

– Nhưng cái gì? – Evan cắt ngang lời bà.

– Nhưng vì ông buồn, rất buồn. Từ khi con vào làm trong cửa hàng này, con rất yêu mến cửa hàng, yêu mến Linnet O�Neill, yêu Paula O�Neill, và India Standish, nên ông rất buồn. Nhất là khi con yêu mến Gideon. Có lẽ bố con cảm thấy bị con bỏ rơi, Evan à. Có lẽ ông nghĩ con sẽ không bao giờ về nhà nữa.

– Ôi, mẹ! – Cô kêu lên nho nhỏ.

– Mẹ biết con sẽ không về nhà, ít ra là không sống ở nhà. Mẹ biết con sẽ sang sống ở Anh Quốc. Chắc con biết đàn bà có linh tính nhạy bén và thực tế hơn đàn ông nhiều. Chúng ta thường tiên đoán đúng những việc xảy ra trong cuộc đời, đàn ông không làm được như thế. – Marietta thở dài. – Mẹ biết con rất yêu Gideon và mẹ mừng cho con. Mẹ thành thật chúc con được hạnh phúc.

– Nhưng bố con không thích thế, có phải mẹ muốn nói như thế không?

– Không, không phải. Như mẹ đã nói, bố con không muốn mất con hoàn toàn, con luôn luôn… là người mà bố con thương nhất, hãy nhìn thì biết.

Evan thay đổi đề tài, cô hỏi:

– Tại sao bố mẹ nhận Elagne và Angharah làm con nuôi?

– Mẹ không thể có con thêm nữa.

– Nhưng mẹ bị trầm cảm, nên mẹ thấy chăm sóc con khó khăn, làm sao mẹ chăm sóc thêm hai đứa nữa?

– Bố con muốn gia đình đông người.

Evan nắm bàn tay mẹ, bóp mạnh. Cô chăm chú nhìn mẹ, thấy mặt bà đáng yêu, bình tĩnh, đường nét sắc sảo, cặp lông mày rậm; mặt bà thanh thản, da dẻ luôn mịn màng, không một vết nhăn. Bà có cặp mắt độc đáo nhất, không xanh, không lục, mà màu ngọc lam. Mái tóc của bà là vần hào quang vàng láng bóng bao quanh mặt, bỗng Evan nhận ra rằng Marietta luôn luôn như thế này, đẹp một cách dịu dàng, bình tĩnh.

Evan dè dặt nói:

– Chính mẹ, mẹ à… Chính mẹ muốn có đứa con khác… vì bố con tách con ra khỏi mẹ. Ông đẩy mẹ ra ngoài, giành con cho mình, phải không?

Marietta nhấp nháy mắt rồi quay đầu, không đáp.

– Con yêu mẹ, mẹ à. Con yêu mẹ, luôn luôn yêu mẹ. – Evan nói nhỏ bằng một giọng dịu dàng.

– Mẹ cũng yêu con, Evan à, – mẹ cô đáp. Evan thấy nước mắt ứa ra trên đôi mắt đẹp tuyệt vời của mẹ cô.

Bỗng chị phục vụ đi đến làm cho câu chuyện của hai mẹ con bị gián đoạn, nhưng khi chị ta đi rồi, Evan nói tiếp:

– Con không có ý định làm cho mẹ buồn.

– Mẹ biết. Sau bữa ăn này, mẹ muốn con và mẹ đi đến văn phòng con làm việc một lát. Mẹ có chuyện này cần nói cho con biết.

Evan không hỏi chuyện gì, cô chỉ gật đầu.

° ° °

Một giờ sau, khi hai mẹ con đã ngồi trong văn phòng của Evan, Marietta nói với cô:

– Mẹ muốn nói cho con biết chuyện về bà nội con.

– Mẹ nói đi. Chắc con sẽ biết nhiều chuyện hay hơn?

– Mẹ hy vọng thế, con à. Mùa hè năm ngoái, trước khi bà nội con bị bệnh, bà có mời mẹ đến New York để ăn trưa với bà. Mẹ sung sướng khi được đi, vì mẹ biết bà rất lo lắng cho mẹ, và mẹ thương yêu bà. Thực ra, mẹ nghĩ chắc bà muốn bàn về sức khỏe của mẹ hay là của bà, mẹ không biết chắc bà muốn nói về sức khỏe của ai. – Marietta dừng lại, bà phân vân không biết có nên tiếp tục hay không. Bà có nên nói hết những chuyện bí mật cho Evan nghe không.

Evan chờ đợi, nhìn mẹ đăm đăm, đằng hắng giọng nhiều lần rồi giục:

– Tại sao bà nội muốn nói với mẹ? – Khi Marietta vẫn im lặng, Evan nói tiếp: – Con đoán bà nói về sức khỏe của mẹ. Bà thường quan tâm đến mẹ. Chắc mẹ biết bà Glynnis thương mẹ.

– Phải, bà thương mẹ. Nhưng hôm ấy bà không muốn nói về mẹ. Hay thậm chí không nói về bà. Mà chính con là người bà lo lắng đến.

– Thế à? – Evan có vẻ ngạc nhiên khi nghe mẹ nói.

– Phải, bà nội con cho là con đang sống mòn, không đi đến đâu hết.

– Bà nói đúng. Con đã nói với bà con cảm thấy chán nản. Con nói rằng con không có lối thoát. Con quá ớn New York.

– Bà nói với mẹ rằng con phải đi London, – Marietta nói. – bà sẽ cho con tiền để con đi. Khi mẹ phản đối việc này, mẹ nói con làm sao xoay xở một mình ở bên ấy được, thì bà nói con có thể làm việc tại cửa hàng Harte. Bà nói bà đã từng rất thân với bà Emma Harte, bà biết cửa hàng vì chính bà đã làm việc ở đấy trong thời đệ nhị thế chiến. Bà nói với mẹ rằng cửa hàng bách hóa Harte ở khu thương xá Knightsbridge là nơi thật tuyệt hảo cho con.

– Lạy Chúa, mẹ, bà đã vạch kế hoạch ấy! Thế bà không biết bà Emma Harte đã chết rồi sao?

– Mẹ chắc bà đã biết, nhưng hôm ấy bà không nói với mẹ về chuyện ấy.� Glynnis nói bà muốn đưa con đến sống trong gia đình Harte, đi vào trong quỹ đạo của họ, vì con thuộc gia đình ấy. Khi mẹ hỏi bà lý do tại sao bà khuyên mẹ như thế, bà im lặng, xa vắng. Một lát sau, bà nói về họ thêm một lần nữa, bà nói bà đã sống với gia đình Harte một thời gian khá lâu, bà nói mẹ nên tin bà. Khi mẹ vẫn khăng khăng chống lại ý kiến để cho con đi khỏi New York, bà nói trẻ con chỉ ở với chúng ta một thời gian ngắn thôi, phải để cho chúng ra đi, tìm cuộc sống riêng của chúng. Hãy để cho nó đi, – bà nói, – để cho nó đến London. Nó sẽ say mê không thể chịu được. – Đấy là lời của bà đã nói.

– Bà nói con sẽ say mê gia đình Harte không thể chịu được à?

– Phải.

– Bố con nói sao?

– Mẹ không nói với bố con về chuyện này. Bà nội con bảo mẹ hứa không được nói chuyện ấy cho bố con biết.

Evan dựa người ra lưng ghế, nhìn mẹ cô, tự hỏi không biết bà Marietta biết chuyện của cô nhiều bao nhiêu. Cô định hỏi mẹ cô có biết chuyện dan díu giữa Glynnis và Robin không, nhưng rồi cô đổi ý. Trước hết cần phải dè dặt thăm dò thì tốt hơn. Cô vẫn không biết có nên nói cho bố cô biết sự thật hay không. Cho nên cô mỉm cười với mẹ, rồi bình tĩnh nói:

– Vậy là bà nội đã đạt được ý nguyện của mình, phải không?

– Phải, khi nằm trên giường bệnh, – Marietta nói nhỏ. – Bà nói con đi London để tìm Emma Harte, vì bà ấy đã nắm cái chìa khóa tương lai của con, bà Glynnis đã tin chắc vào việc bà làm.

– Đúng thế. Vì bà tin chắc con sẽ làm công việc bà nói, bà tin thế nào con cũng đi London.

– Mẹ biết con không ân hận gì về việc này, – mẹ cô nói, nhướng cao chân mày, mắt nhìn Evan đăm đăm.

– Đúng thế, mẹ à. Con không ân hận. Bà nội có nói gì với mẹ về mối liên hệ giữa bà với gia đình Harte không? Bà có biết hết mọi người trong gia đình không?

– Không, bà không nói, – Marietta đáp, tự hỏi không biết bà nói dối như thế này có đúng không. Phải, bà không có sự lựa chọn nào khác. Ít ra là bây giờ. Có lẽ sau này bà sẽ nói ra hết sự thật cho con gái bà biết.

Evan nhìn chăm chăm vào mặt mẹ, cô nói:

– Mẹ, mẹ có vẻ lo lắng. Có phải có chuyện gì mà mẹ không nói cho con biết?

– Không, dĩ nhiên là không, Marietta nói dối.

– Nếu có chuyện gì đáng nói, mẹ cứ nói cho con biết. Con sẽ không nói cho bố biết đâu.

– Lạy Chúa lòng lành, con không được nói cho bố con biết những điều mẹ đã nói với con! Mẹ không nói gì cho ông nghe hết, ngay cả sau khi bà nội Glynnis mất và con đã đi London. Mẹ đã lấy danh dự để hứa với bà, và bây giờ con phải hứa với mẹ như thế.

– Con hứa. Con sẽ không nói cho bố biết về cuộc nói chuyện giữa mẹ và bà nội. Con lấy danh dự để hứa.

Marietta thở phào nhẹ nhõm, bà cười với con và hạ thấp giọng nói: – Cám ơn con về ngày hôm nay. Mẹ rất sung sướng được… tâm sự với con. Và mẹ buồn.

– Buồn về chuyện gì?

– Vì không được sống bên con trong thời gian con khôn lớn. Mẹ và con sống xa cách nhau nhiều quá.

– Mẹ cứ bị bệnh mãi! Nhưng có nhiều lúc mẹ sống bên con… Con còn nhớ mãi những lúc ấy.

– Những lúc ấy mẹ rất sung sướng. Về bữa ăn trưa vào ngày mai với Gideon, cả bố con và mẹ sẽ đến. Mẹ nghĩ bây giờ bố con rất mong đến giờ gặp Gideon.

– Thế ông George không buồn vì bố mẹ không nhận lời đến ăn trưa với ông ta và bà Arlette à?

– Dĩ nhiên là không. Chắc bố con đã suy nghĩ nhiều nên mới thay đổi ý kiến như thế. Vậy ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu và lúc mấy giờ?

– Tại khách sạn Dorchester lúc một giờ, con sẽ đợi bố mẹ ở tiền sảnh. – Evan đáp, lòng tràn đầy hạnh phúc, hân hoan vì bố mẹ cô sẽ đến gặp người đàn ông cô thương yêu và đã hứa sẽ lấy làm chồng.

° ° °

Đến hai giờ rưỡi India mới vội vã đi vào phòng làm việc của Tessa và lên tiếng:

– Tôi xin lỗi vì cô đã không gọi được cho tôi. Tôi nhận được tin nhắn của cô về chuyện bà nội của tôi. Bà có khỏe không?

– Bà khỏe, India, bà giống như vị tướng nước Anh, chỉ huy một đạo quân để dẹp loạn dân bốn xứ như mọi khi. Bà cô Edwina chắc được đúc bằng sắt.

India phì cười.

– Tôi đồng ý với cô. Bà có nói với cô bà muốn gì không?

– Có, bà bảo chị điện thoại cho bà. Nhưng bà còn muốn chúng ta tuần sau đi ăn tối với bà một bữa tại Niddersley House. Tôi nói chúng ta sẽ đi. Nhưng chúng ta phải đi vào tối thứ Hai hay thứ Ba, vì tôi cần phải quay về London vào chiều thứ Tư. Hôm sau tôi phải đi Paris với Lorne.

– Chuyến đi sẽ làm cho cô lên tinh thần một chút, – India nói. – Tôi phân vân không biết tại sao bà nội muốn chúng ta đến ăn tối với bà. Bà có nói gì với cô không?

– Không, nhưng bà có vẻ quả quyết, linh hoạt và thái độ vui vẻ, cởi mở. Tôi thường nghĩ bà… lạnh lùng. Nhất là khi bà đã quá già.

– Tôi biết cô muốn nói gì rồi, – India đáp. – Bà có vẻ còn trẻ trung, còn hoạt bát. Còn đi đây đi đó như người còn trẻ.

Tessa cười.

– Ngày mai tôi phải báo cho bà biết chúng ta rảnh đêm nào.

– Nếu cô không phản đối thì tôi muốn đi vào tối thứ Hai, Tessa à, vì chiều thứ Ba chắc tôi phải đưa Dusty về Willow Hall, và tôi phải ở lại đấy buổi tối. May thay là anh ấy bình phục nhanh, nên bệnh viện bằng lòng để cho anh xuất viện.

– Tôi rất mừng khi nghe an ấy bình phục nhanh, và tôi thấy tối thứ Hai tiện đấy. Khi nào chị đến Yorkshire, chiều mai phải không?

– Phải, còn cô?

– Tôi cũng thế. Tôi sẽ đem theo Elvira và Adele. Tôi muốn hai người ổn định trước khi tôi ra đi vào thứ Tư. Linnet sẽ đến Pennistone Royal vào tối thứ Tư để coi sóc các thứ.

– Tôi hiểu, – India nói, ngồi phịch xuống ghế. -� Chắc bây giờ cô chẳng có gì phải sợ nữa, vì Jack Figg đã biến ngôi nhà và khuôn viên quanh nhà thành một nơi giống như pháo đài Fort Kenox. Họ sẽ được hoàn toàn bình an, chắc chắn như thế. Có tin gì về anh chàng Mark khủng khiếp ấy không?

– Ồ, không. – Tessa đáp, nhún vai một cách miễn cưỡng. – Ơn Chúa. Các luật sư của Mark đã nói chuyện với các luật sư của tôi, nhưng việc thương thảo tiến hành chậm chạp. Mẹ tôi nói việc này sẽ không để lâu hơn được, vì khi bà về đến London, bà sẽ có biện pháp để đốc thúc tất cả phải tiến hành cho nhanh.

– Tôi biết cô Paula rồi, chắc chắn cổ sẽ làm như thế. – India lại đứng dậy, bước đến bàn làm việc của Tessa, nói: – Nếu tôi gọi cho bà nội tôi ở đây, cô có phiền không? Và cô có thể nói với bà sớm hơn một ngày rằng chúng ta sẽ gặp bà vào thứ Hai.

– Chị cứ tự nhiên, – Tessa đáp.

�India bấm số, đợi máy reo, và khi có người trả lời, cô nói:

– Xin vui lòng cho tôi nói chuyện với bà Công tước thừa kế.

– India, cưng đấy à? Cháu đang nói chuyện với ta đây. Bà đây.

– Chào bà nội. Cháu đang ở với Tessa, cô ấy nói bà muốn gặp cháu.

– Đúng. Bà muốn nói với cháu về người bạn trai của cháu. Anh ta khỏe không? Anh ta ra viện chưa?

India nhìn Tessa, mở to mắt với vẻ ngạc nhiên.

– Anh ấy đã bớt nhiều, bà nội à. Ngày thứ Tư ảnh sẽ xuất viện.

– Bà rất mừng khi nghe cháu nói thế. Khi nào anh ta bình phục hẳn, cháu nhớ đưa đến biệt thự Niddersley House chơi. Được không?

– Dạ được.

– Anh ta là một thiên tài. Thật vậy, anh ta rất có tài. Một con người tài năng.

– Vâng, phải. Đúng thế, – India đáp, lòng khoan khoái khi nghe bà nội thành thật nói về Dusty. – Tessa muốn nói chuyện với bà, thay vì ngày mai thì cô ấy muốn nói hôm nay.

– Các cháu muốn hẹn ngày giờ ăn tối chứ gì, phải không?

– Dạ phải.

– Khi nào? – Bà Edwina nói thật lớn.

– Tối thứ Hai, không biết có tiện cho bà không?

– Dĩ nhiên là tiện. Bà không chủ trì buổi tiệc của cô gái bắt đầu bước vào xã hội thượng lưu, India à. À, nhân dịp nói với cháu chuyện này, cháu và Tessa làm quá gì mà mời bà đi ăn tối thế?

– Vậy cô ấy đã nói với bà rồi à? Chúng cháu nghĩ đây là dịp rất tốt để chúng cháu… mừng bà, mừng người lớn tuổi nhất trong gia đình Harte.

– Đừng nhắc bà nhớ đến chuyện ấy! – Edwina kêu lên, rồi bà cười khúc khích. – Vì cả hai cháu đều có dòng máu Fairley như bà, nên bà sẽ xét lại đề nghị này. Cháu có nghĩ đến chuyện cháu sẽ lôi bố cháu ra khỏi những đám lầy ở Ireland được không? Bố cháu có đến không?

– Cháu tin chắc ông sẽ đến, bà nội à.

– Chúng ta sẽ bàn về chuyện này vào thứ Hai. Đúng bảy giờ đấy nhé, India, chào tạm biệt.

– Tạm biệt, – India nói, nhưng bà Edwina đã dằn mạnh máy điện thoại vào giá. India nhìn Tessa, nói bằng giọng bối rối: – Bà biết về Dusty. Ai nói cho bà biết thế?

– Chị không nói à? – Tessa hỏi, mặt thản nhiên như mọi khi.

– Không. Tôi không nói cho ai biết hết, ngoại trừ Linnet. Chỉ sau khi xảy ra chuyện anh ấy bị đâm, người ta mới biết mà thôi.

– Thì đấy là câu trả lời cho chị rồi. Cả gia đình bỗng nhiên đều biết hết, – Tessa nói.

– Có lẽ bà biết là do ông cậu Robin nói, vì ngày nào Evan cũng nói chuyện với ông, – India nhận xét.

– Chị lo sợ bà cụ biết à? Nhưng bà đã phản ứng ra sao?

– Bà nói anh ấy là thiên tài… Bà muốn gặp anh ấy. – India về lại ghế ngồi, dựa vào gối và nói tiếp: – Vấn đề khó khăn là anh ấy không muốn gặp bà.

– Tại sao không?

– Vì anh ấy cho là gia đình ta thuộc loại cướp bóc, là đồ ngu ngốc, vì bố tôi có chức danh.

– Nếu chị “tô vẽ” hình ảnh bà đúng với sự thật, thì tôi cam đoan anh ta sẽ đến gặp… Ồ, xin chị tha lỗi cách chơi chữ của tôi. Chị phải nói sao để trông bà như là một người lập dị, mà đúng bà như thế. – Tessa vừa nói vừa tắt máy tính, lấy xắc tay, rồi nói tiếp: – Tôi sẽ gặp chị tại Niddersley House vào tối thứ Hai, bây giờ tôi phải về nhà với con.

India vùng đứng dậy, nói:

– Tôi cũng xem như bây giờ đã hết giờ làm việc trong ngày. Cô có xe không, nếu không tôi đưa cô về nhà mẹ cô?

– Tôi đi bộ đến đây, nhưng nếu chị chở tôi về thì tuyệt quá, India. Cám ơn chị. Độ này đi bộ ở London rất nguy hiểm… ngay cả đi vào ban ngày.

° ° °

Trên đường đến nhà bà Paula tại Belgrave Square, India nói về Dusty và bức chân dung anh ấy vẽ cô trong mấy phút. Rồi bỗng cô hỏi:

– Tessa, cô sẽ ở với bố mẹ cô trong bao lâu?

Liếc nhìn India, Tessa đáp:

– Cho đến khi việc ly dị xong xuôi và mọi việc thu xếp với Mark đã yên ổn. Rồi tôi sẽ tìm một căn hộ. Tôi không muốn sống trong ngôi nhà ở Hampstead, mặc dù nhà ấy là của tôi. Tôi không chịu nổi ngôi nhà ấy. Mark đã biến ngôi nhà thành một nơi xấu xí, lạnh lẽo và buồn thảm. Anh ta có thể lấy cái nhà ấy, tôi bằng lòng giao cho ảnh.

– Tôi biết anh ta rất thích cái nhà ấy.

– Đúng. Hình như mẹ tôi đã có kế họah gì đấy, nhưng tôi phải đợi cho đến khi bà về vào đầu tháng Chín mới biết được. Trong lúc này, ngôi nhà ở Belgrave rộng rãi hơn, có tần dưới thoáng đãng, là chỗ ông cụ Paula McGill dùng làm nơi làm việc trước đây. Ở đấy, tôi có thể được tự do riêng lẻ, nếu tôi cần.

Khi xe rẽ vào đường dẫn vào nhà, India nói:

– Tôi có thể vào nhà một lát được không. Tôi muốn gặp Adele, hôn nó.

– Dĩ nhiên. Ôi lạy Chúa! Mark đang đứng nơi thềm nhà, rung chuông. Anh ta muốn gì nhỉ?

India nói, giọng cương quyết.

– Đừng hoảng hốt. Chúng ta có thể đương đầu với anh ta. – Một lát sau, cô đậu xe trước nhà. – Hãy bình tĩnh, – cô nói nhỏ khi Tessa bước ra khỏi chiếc Aston Martin.

– Tôi sẽ bình tĩnh. – Tessa đi nhanh qua sân, cất tiếng hỏi:- Mark, anh muốn gì?

Nghe Tessa hỏi, Mark quay người lại.

– Tôi muốn thăm con tôi, thế thôi. Cô không cho tôi gặp nó là bất công. – Anh ta nói bằng một giọng hung hăng, mặt đỏ gay.

– Anh phải hẹn trước ngày giờ mới được đến thăm. Anh không thể tự động xuất hiện như thế này. – Tessa hét lớn, dừng lại ở dưới chân tầng cấp, nhìn lên anh ta, cô kiềm chế sự tức giận trong lòng.

– Tôi cứ đến, thưa ba Longden. Tôi có quyền thăm Adele, nó là con tôi. Tôi yêu nó, và nó yêu tôi.

– Anh đã mất quyền thăm nó từ khi anh bắt cóc nó, – Tessa đáp.

– Tôi không bắt cóc nó, tôi chỉ đưa nó đi chơi một vòng, rồi ăn trưa. Tôi đưa nó về và nó không bị tổn hại gì hết. Tôi không làm gì hại nó, thế nhưng cô đi nghĩ xấu cho tôi, cô đã nói xấu tôi với các luật sư của cô, cô là người vô lương tâm khi nói xấu tôi như thế.

– Anh không thể gặp nó cho đến khi chúng ta đã có sự thỏa thuận bảo đảm. – Tessa lạnh lùng nói, quắc mắt nhìn anh ta. – Anh đã làm chậm sự thỏa thuận.

– Cô là đồ chó, và…

Ngay khi đó, cánh cửa bật mở, và Harriet, người giữ nhà, đứng trên ngưỡng cửa.

– Ồ, thì ra cô, cô Tessa, – chị ta nói rồi đứng đợi lệnh, vì giống như hầu hết người làm trong nhà, chị biết hoàn cảnh của nàng.

India vội vàng đứng bên Tessa, nắm tay nàng.

– Tôi nghĩ nếu chúng ta để cho anh ấy vào nhà uống trà, thì có lẽ tình thế tốt hơn. Cô không nên đứng ngoài này để cãi cọ nhau.

Tessa đi lên thềm, có India đi bên cạnh, nàng hạ thấp giọng nói:

– Đi vào nhà đi, Mark. Chúng ta sẽ uống trà với Adele.

Harriet ngần ngừ một lát, rồi mở rộng cửa cho Tessa.

– Không sao đâu, – Tessa nói, – không có vấn đề gì rắc rối đâu, Harriet. Có Ben ở nhà chứ?

– Có, ơn Chúa, – Harriet đáp, chị mừng vì chồng chị đang xem tivi trong nhà.

Khi đã vào trong nhà rồi, Tessa quay qua Mark và nói bằng một giọng lạnh lùng;

– Lần này tôi bỏ qua nguyên tắc mà anh đã thỏa thuận tuần trước. Nhưng đây là lần cuối cùng cho đến khi vấn đề được dàn xếp xong. Anh hiểu chứ?

Mark gật đầu và lặng lẽ đi theo nàng lên cầu thang đến phòng giải trí, nơi được mọi người trong nhà dùng làm phòng chơi khi họ còn nhỏ. Bây giờ đây là nơi được Adele thích nhất.

Khi Adele thấy bố, cô bé tươi cười và vẫy tay chào, nhưng bé chạy đến Tessa, miệng reo lên:

– Mẹ, mẹ, mẹ về nhà con mừng quá!

Tessa cúi xuống ôm con, hôn vào má bé, và ôm ghì giữ bé lại. Rồi nàng đứng thẳng người lên, nói:

– Có bố con và dì India. Chúng ta sẽ dùng trà với con, Elvira và búp bê của con.

– Ồ, tuyệt quá, mẹ. Reggi vừa mới bắt ấm nước lên lò, – Adele nói, cô bé tưởng tượng để nói, vừa đưa tay chỉ con búp bê vải luôn luôn kè kè bên hông bé.

– Thế thì tốt rồi, tất cả chúng ta ngồi xuống đợi cho Harriet pha trà, – Tessa vui vẻ nói.

° ° °

Một giờ rưỡi sau, Tessa đưa Mark xuống cầu thang, đến tiền sảnh lát đá cẩm thạch.

– Cám ơn, – anh ta nói nho nhỏ, rồi không để cho nàng kịp trở tay, anh ta kéo nàng ôm vào lòng, hôn mặt nàng và vuốt mái tóc vàng nhạt của nàng. Nàng vùng vẫy để thoát ra khỏi tay gã. Khi đã đẩy gã ra khỏi mình, nàng hét lên:

– Đừng bao giờ làm lại với tôi như thế. Mãi mãi, anh nghe không.

– Tôi xin lỗi. Tôi không có ý định níu cô mạnh như thế.

– Đừng đụng đến tôi. Đừng bao giờ hết, – nàng hét lên, giọng lanh lảnh.

– Tessa, tôi xin lỗi. Tôi biết tôi làm cho cô ngạc nhiên. Nhưng tôi yêu cô. Chúng ta làm lành trở lại, hãy quên chuyện ly dị này đi. Chúng ta hãy sống với nhau lại. Ba chúng ta.

Tessa đứng giữa tiền sảnh, há hốc mồm nhìn anh ta, vừa ngạc nhiên vừa tức giận. Thật trơ tráo. Bỗng nàng điên tiết và hét lớn:

– Sống với nhau lại à! Sau khi anh đã đối xử tàn tệ với tôi: sỉ nhục tôi, hành hạ tôi cả thể xác lẫn tinh thần, bắt cóc Adele à? Anh điên hay sao mà đề nghị với tôi như thế?

– Tessa, cho tôi xin, cô phóng đại như mọi khi rồi.

– Mời anh ra về cho, – nàng nói, giọng lạnh như tiền, rồi bước đến mở cửa. – Mời ra ngay, Mark.

Mark bước ra không nói một tiếng, miệng mím lại trông thật đê tiện xấu xí, mắt ánh lên vẻ hận thù.

Nàng đóng sầm cửa lại, cài then, rồi chạy lên cầu thang. Nàng run cả người, vì vẫn còn giận, nhưng cô lấy lại vẻ mặt thản nhiên, bình tĩnh trước khi vào lại phòng giải trí.

India đứng dậy khi thấy Tessa, cô vội vã bước đến bên nàng.

– Có chuyện gì không ổn à? – Cô hỏi, biết có chuyện không hay đã xảy ra.

– Hắn đề nghị chúng tôi trở lại với nhau. Chị có tin thằng con hoang ấy đề nghị như thế không? Hắn cố giả vờ là hắn đã không làm gì để phá hỏng cuộc hôn nhân.

Bình luận