Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chuyện Tình Như Huyền Thoại

Chương 33

Tác giả: Barbara Taylor Bradford

Ngày một tháng Mười Hai đúng là ngày thứ Bảy, chỉ trong lát nữa là Linnt O�Neill sẽ vịn vào cánh tay bố, ông Shane, để đi đến nhà thờ trong làng Pennistone Royal. Ở đây, cô sẽ làm lễ thành hôn với người yêu từ thời thơ ấu, Julian Kallinski. Với việc họ thành hôn, ba gia đình: dòng họ Harte, họ O�Neill và họ Kallinski – sẽ thành thông gia với nhau.

Hiện giờ, Linnet đang đứng giữa phòng ngủ của cô tại biệt thự Pennistone Royal, mình mặc áo cưới. Cô nghĩ đây là cái áo cưới tuyệt vời nhất được may bằng satin hảo hạng, màu kem, đăng ten trong suốt cùng màu, với hàng ngàn viên ngọc trai li ti và hạt thủy tinh.

Evan đã vẽ mẫu cái áo này, và cô đang nhìn Linnet. Cô đứng nghiêng đầu sang một bên nhìn chăm chú vào chiếc áo, xem kỹ từng chi tiết để xem có gì thiếu sót. Cách đây một tuần khi thợ may đem áo đến, cô đã xem thật kỹ rồi. Cô không thấy có gì sai sót hết, và sau một hồi xem lại kỹ lưỡng, cô nói:

– Không có gì sai sót. Cái áo rất hoàn hảo, Linnet, tôi cam đoan với cô như thế. Cô trông như người trong mơ.

Em gái Emsie của Linnet cũng có mặt trong phòng ngủ, reo lên:

– Evan nói đúng đấy, Linnet. Chưa bao giờ em thấy chị như thế này. Chưa bao giờ. Thế nào khi Julian thấy chị, anh ấy cũng yêu chị ngay.

– Chắc chắn như thế rồi. – Linnet đáp, cô cười. – Cám ơn lời khen của hai người. Và Evan, tôi cám ơn chị đã vẽ mẫu cái áo của tôi và áo của các phù dâu, với tất cả những việc chị làm cho đám cưới. Nếu không có chị, không biết chúng tôi phải làm sao.

– Tôi hân hạnh được làm giúp cô, – Evan đáp. Cô bước tới, nắm tay Linnet dẫn đến chiếc gương lớn trong góc phòng gần cửa sổ. – Cô cứ nhìn xem thì biết!

Linnet bước đến trước tấm gương, cô nín thở. Chưa bao giờ cô thấy mình… quá tuyệt diệu như thế. Dĩ nhiên là chiếc áo quá tuyệt diệu, Evan đã phỏng theo kiểu áo thời Tudor để vẽ cho cô, và kiểu áo hợp với cô biết bao. Mặc dù Linnet có chiều cao trung bình, nhưng chiếc áo làm cho cô trông có vẻ cao hơn, và rất lịch sự. Ngoài ra kiểu cắt may còn làm cho cô trông trẻ trung hơn.

Áo có cổ hình vuông rộng ra đến giữa hai vai, để cho vai lộ ra ngoài. Hai cánh tay áo bên trong thì hẹp nhưng ra ngoài rộng như hình cái chuông, giống như tay áo kimono. Còn cáo váy cũng có hình cái chuông và kéo dài ra phía sau. Phần trên của áo chật làm cho cái eo của cô nhỏ lại.

Phía trước váy được cắt để lộ cái ô vải làm bằng đăng ten trong suốt, loại đăng ten được may bên trong hai ống tay áo có hình chuông. Phần đặc biệt cuối cùng là hình thêu trên áo. Cái ô ở phía trước váy được thêu đính vào các hạt ngọc trai và hạt thủy tinh, như đăng ten trong suốt may ở tay áo. Từng đám hạt thủy tinh, và hạt trai nhỏ thêu viền quanh cổ áo hình vuông và rìa ngoài tay áo, còn cái váy phập phồng bằng satin hảo hạng màu kem đều có thêu hạt thủy tinh nhỏ từng đám rải rác khắp váy.

Một sợi dây chuyền ngắn gọn bằng ngọc Nam Hải bao quanh chiếc cổ dài của cô, và hai tai đeo hoa tai lủng lẳng bằng ngọc. Bộ dây chuyền và hoa tai là quà của bố mẹ cô. Món nữ trang duy nhất khác mà Linnet mang là chiếc nhẫn đính hôn.

Nhìn mình trong gương, cô lắc đầu:

– Evan, cái áo đẹp lộng lẫy quá… – Bỗng cô ngừng nửa chừng, cô không tìm ra lời để nói tiếp.

– Cô mặc mới lộng lẫy, Linnet à. Tôi đã nói tôi sẽ biến cô thành bà hoàng Tudor trẻ vào ngày đám cưới của cô, và tôi đã thành công.

Emsie quay quanh người và hỏi:

– Còn em trông thế nào?

Linnet cười âu yếm, rồi rất thành thật, cô đáp:

– Đẹp, Emsie, đẹp lắm. – Thường thường trông Emsie có phần lôi thôi, không quan tâm đến áo quần. Nhưng chiều nay, trông cô rất xinh đẹp trong chiếc áo dài bằng vải mỏng bóng láng màu xám. Tất cả những người phụ dâu đều mặc như thế.

Linnet sờ lên mái tóc vàng hoe của mình, rồi hỏi Evan:

– Chị thấy tóc tôi có được không, sao trông nó trượt ra sau như thế này? Cái khăn trùm đầu trông có đẹp không?

– Đẹp, tin tôi đi, – Evan đáp. – Nhưng khoan đội lên đầu đã, để rồi tôi sẽ đội cho. Và đừng ngồi.

Linnet cười.

– Trời đất, tôi không được làm nhàu áo. – Cô nhìn cô em Emsie mười tám tuổi, dặn dò. – Em cũng không nên ngồi.

Bỗng có tiếng gõ cửa thật mạnh. Linnet hỏi:

– Ai đấy?

– Ông cậu Robin đây, Linnet thân yêu.

– Ồ, ông đừng vào, cháu không muốn ông thấy cháu!

– Ông tìm Evan. Ông có tin nhắn của cô ấy.

– Cháu đây, thưa ông. Cháu ra đây. – Evan vừa đi ra cửa vừa nói với Linnet, như lời kết luận: – Cô không quên chứ? Xưa có, nay có, vay mượn có, sáng tạo có.

Linnet gật đầu. – Tôi hiểu rồi… Emsie cũng nhớ.

– Thế là tốt. – Evan đáp, nhìn Emsie, rồi bước ra ngoài hành lang, vẻ duyên dáng trong chiếc áo vải mỏng màu xám bạc.

° ° °

Ông Robin Ainsley đợi Evan gần cửa phòng ngủ của cô. Cô đi nhanh trên hành lang, cười thân ái.

– Chào ông Robin, cám ơn ông đã đến. Làm sao ông biết hiện cháu đang ở tại phòng Xanh?

Robin cúi người hôn lên má cô và nói:

– Chào cháu thân yêu. Margaret nói cho ông biết cháu đến đây vào đầu tuần để chuẩn bị chổ ở cho bố mẹ cháu. Chắc cháu cho là phòng Xanh đẹp hơn phòng Vàng, phải không? – Ông nhìn cô, rồi nói tiếp: – Ôi, Evan, hôm nay cháu xinh quá, cái áo quá tuyệt. Ông nghĩ chắc cháu phải tự hào vì chính mình vẽ kiểu áo cho mình.

– Cám ơn ông. – Cô nhìn ông và hỏi: – Trông cháu có vẻ có thai, phải không?

– Không. – Ông nhếch miệng mỉm cười. – Chỉ có những ai trong nhóm chúng ta mới biết.

– Ôi lạy Chúa, khiếp quá!

– Đừng nói thế, cháu mang đứa chắt của ông trong lòng. Nhưng, thật tình mà nói, kiểu áo phỏng theo mẫu thời Tudor đã làm cho cháu không có vẻ gì là có thai. Thật vậy, cái áo làm cho người ta không thấy. Thật đấy.

– Cháu hy vọng được như thế, – cô đáp rồi không khỏi bật cười khi nói tiếp: – Tháng Giêng là cháu làm cô dâu. Khi ấy chắc bụng cháu to rồi. Nhưng chúng ta đừng đứng ngoài hành lang. Mời ông vào trong.

Evan mở cửa phòng Xanh, ông Robin theo cô vào phòng khách. Cô vội đi đến chiếc tủ có ngăn kéo, lấy cái gì trong ngăn ở phía trên, nắm chặt trong tay rồi bước lại về phía ông Robin đang đứng ở giữa phòng.

Evan chỉ đứng cách ông hơn một mét, nhìn vào mặt ông.

– Cháu nhìn ông với ánh mắt ngợi khen, – ông cau mày nói. – Cháu đang nghĩ gì đấy, Evan?

– Cháu nhìn ông để chiêm ngưỡng, chứ không ngợi khen, và cháu nghĩ ông mặc bộ comple buổi sáng trông đẹp quá. – Cô gật đầu. – Chắc ông biết chuyện gì rồi, độ gần đây trông ông khỏe hơn nhiều, nhất là từ ngày bố cháu đến Yorkshire vào tháng Chín. Ông không thấy khỏe hơn à?

– Có, ông có thấy. Độ này ông cảm thấy khỏe người.

– Trông ông có vẻ bớt gầy, – cô nói thêm.

– Hồi nãy cháu có nhắn cho ông biết, cháu cần nói với ông việc gì đó trước khi lễ cưới bắt đầu. Một chuyện rất quan trọng, – ông nói, mắt nhìn đồng hồ trên bệ lò sưởi. – Ông phải đi ngay bây giờ. Bố mẹ cháu và ông phải đến nhà thờ trước khi lễ cưới bắt đầu, vì phải ngồi vào chỗ đặc biệt dành cho người trong gia đình, và để đảm bảo an ninh đúng theo kế hoạch của Jack Figg đã vạch ra.

Evan gật đầu.

– Chuyện này không lâu đâu, nhưng ông không ngồi được sao? Cháu không ngồi được vì chiếc áo, cháu không muốn làm nó nhàu. Nhưng ông không có lý do gì phải đứng hết.

– Ông không sao đâu, cháu yêu, – ông đáp.

Đứng dựa vào cái bàn bên cửa sổ, Evan chậm rãi nói:

– Cháu có chuyện này rất hấp dẫn muốn nói cho ông biết.

– Chuyện gì thế?

– Cháu đã tìm ra được sự bí mật của bà Glynnis. Hay có lẽ cháu phải nói là cháu đã giải đáp được trò chơi đố chữ. Bây giờ cháu biết đích xác lý do tại sao bà Glynnis biểu cháu đến London.

– Thế ư? – Ông Robin Ainsley hỏi, giọng có vẻ ngạc nhiên, bộ lông mày bạc nhíu lại, vẻ thắc mắc. Mắt vừa nhìn vào cô cháu gái chằm chằm, ông vừa nói tiếp: – Ông rất muốn nghe chuyện bí mật này, Evan.

– Được rồi, chuyện như thế này, – cô đáp. – Năm ngoái khi bà nội biểu cháu đi London tìm Emma Harte, bà nói rằng Emma là chìa khóa mở cửa vào tương lai của cháu, bà chỉ có một động cơ duy nhất thôi.

– Động cơ gì thế? – Ông hỏi.

– Được rồi, cháu sẽ nói. Bây giờ trước hết chúng ta hãy nói đến phương pháp của bà Glynnis. Khi bà nói cháu đi London để tìm bà Emma, chắc có lẽ bà tin cháu sẽ làm theo lời bà. Chắc ông sẽ hỏi tại sao, vậy để cháu giải thích cho ông thấy. Cháu luôn luôn làm theo lời bà bảo. Bà biết bà có ảnh hưởng rất lớn với đời cháu. Ngoài ra, bà còn biết cháu đang chán công việc cháu làm ở New York, bà biết cháu muốn thay đổi việc làm. Cơ hội để bay nhảy, bà gọi thế. Nói tóm lại, bà tin chắc cháu sẽ đi, nhất là khi bà để tiền lại cho cháu. Tuy nhiên, khi Glynnis biểu cháu đến đây, bà đã biết bà Emma Harte đã chết rồi. – Evan dừng lại, nhìn Robin, đợi phản ứng của ông.

Mặt ông tỉnh bơ, không thể nào biết được ông đang nghĩ gì, giống như mẹ ông trước đây. Robin có nhiều đặc tính của bà Emma.

Evan hít vào một hơi dài rồi nói tiếp:

– Hãy xét trường hợp này. Bà Glynnis không có cách nào tiên đoán trước rằng cháu sẽ kiếm được việc làm tại cửa hàng Harte vào ngay ngày đầu tiên. Hay bà biết trước cháu sẽ gặp Gideon ở hành lang rồi chúng cháu yêu nhau. Cháu nói có đúng không?

– Phải, cháu nói đúng.

– Cơ bản, Glynnis không đảm bảo việc như thế thế sẽ xảy ra. Không có việc như thế? Cho nên phương pháp của bà biểu cháu đến với gia đình Harte rất quan trọng, có phần phiêu lưu và rắc rối, ông có thấy như thế không?

– Ông nghĩ đúng thế, – Robin đáp, vẻ hoang mang. Rồi ông hỏi: – Vậy cháu muốn nói cái gì?

– Glynnis, Glynnis Hughes rất lanh lợi của chúng ta, rõ ràng muốn cháu vào trong quỹ đạo của gia đình Harte như hai chúng ta biết, và trước khi bà chết, bà đã nói với mẹ cháu rằng cháu sẽ thích những người trong gia đình không thể nào cưỡng lại được. Và tiện thể xin nói ông biết, cháu vừa mới khám phá việc này. Tuy nhiên, vẫn không gì đảm bảo cháu sẽ gặp được người trong gia đình Harte, phải không, thưa ông?

– Phải. Thật vậy, theo như lời của cháu nói, thì không có gì đảm bảo cho cháu. Cháu có thể đến cửa hàng, hỏi ra thì biết mẹ ông đã chết và cháu bỏ đi. Nhưng cháu yêu cửa hàng, chính cháu đã nói với ông như vậy. – Ông dừng lại, gật đầu. – Cho nên cháu nghĩ bà nội cháu hôm ấy đã lầm, và cháu tự mình xin việc làm ở đây. Tất cả đều do công lao đáng khen của cháu, nhưng Glynnis không biết chuyện sẽ xảy ra như thế. Dĩ nhiên là cháu đúng, Evan à.

– Nhưng bà cũng biết thế, có thể nói rằng Glynnis rất thông minh của chúng ta đã hết mình che chở cho con cháu ruột thịt.

– Sao? – Ông hỏi, mắt nheo lại.

– Khi bà nội cháu nằm trong bệnh viện ở New York vào tháng Mười một năm ngoái, bà bảo mẹ cháu đến nhà bà và lấy cái hộp đựng thư từ. Đấy là thư của mẹ ông gởi cho bà nội cháu. Bà Emma tiếp tục viết thư cho bà Glynnis nhiều năm trời, và bà Glynnis giữ kín những bức thư ấy. Y như bà Emma đã giữ thư của bà Glynnis.

– Ra thế. – Robin đến cửa sổ, ngồi xuống chiếc ghế có lưng dựa cao, mắt đăm chiêu.

– Bà Glynnis bảo mẹ cháu đưa hộp thư ấy cho cháu, và căn dặn mẹ cháu phải bảo cháu đọc hết những bức thư ấy. Bà khăng khăng bảo mẹ cháu phải làm như thế, và cũng khăng khăng dặn mẹ cháu rằng không được đưa thư cho bố cháu xem, hay là nói với ông về chuyện những lá thư này.

– Thật ư? – Robin lẩm bẩm nói. Ông nhìn thẳng vào mặt Evan và hỏi: – Và Marietta đưa hộp thư cho cháu?

– Phải, thưa ông, nhưng chỉ mới đưa thôi. Bà nói lý do bà giữ thư cho đến bây giờ là bà muốn giao tận tay cháu, và kể tận mặt cho cháu nghe những gì bà nội đã nói với bà khi bà nội nằm ở bệnh viện. Nhưng thực ra mẹ cháu đã giữ hộp thư gần một năm. Bà nói rằng, ấy là vì cháu đang làm tại cửa hàng Harte ở Knightsbride và đã dan díu với Gideon. Bà nghĩ hoãn giao thư cũng được. Nói tóm lại, cháu đã làm theo đúng kế hoạch của bà Glynnis, đã làm đúng điều bà hy vọng sẽ xảy ra… Cháu đã rơi ngay vào giữa gia đình Harte và hãy nhìn mà xem, rơi vào rất đúng chỗ, rất tuyệt vời.

– Đúng, đúng thế. Nhưng mẹ cháu đưa cho cháu tập thư của Emma gởi cho Glynnis khi nào?

– Tháng Chín vừa rồi, sau khi cháu tông xe. Bà mang theo khi đến thăm cháu, trước khi bà và bố cháu về lại New York. Trong thời gian dưỡng bệnh, cháu đã đọc hết.

– Ra thế. Và chắc những lá thư của mẹ ông đã cho cháu biết được nhiều điều lý thú?

– Phải. Khi cháu đọc thư, cháu nhận thấy có nhiều chuyện rất quan trọng. Nếu cháu không gặp người nào trong gia tộc, và nếu Paula không biết được sự thật về quá khứ của Glynnis, thì cháu vẫn tìm ra ông là bố đẻ của bố cháu. Nhờ vào những bức thư này. Vì thế mà bà Glynnis muốn cháu có những bức thư này. Như cháu vừa nói hồi nãy, bà đã bảo vệ con cháu ruột thịt của bà. Bà muốn cháu biết sự thật về dòng dõi của cháu với bất cứ giá nào.

– Ông nghĩ cháu rất đúng. – Robin xác nhận, ông ngồi dựa ra gối, buông tiếng thở dài nho nhỏ. Nhưng ông nghĩ rằng dù sao thì nhiều chuyện cũng đã đến rồi, nên ông trở lại nghiêm nghị.

– Chính vì thế mà cháu đến London để tìm nguồn cội của cháu.

– Nhưng chúng ta đều đã biết hết chuyện này, phải không? – Ông nói. – Hay nói cho đúng hơn là nghĩ đến chuyện này. Tuy nhiên, cháu nói đúng về phương pháp của bà nội cháu. – Robin lắc đầu. – Khi bà bệnh, bà cứ nói cho bố cháu và cháu biết sự thật thì chắc chắn vấn đề sẽ dễ dàng biết bao, phải không? Dù sao thì Richard Hughes đã chết rồi. Có gì nguy hại nữa đâu mà sợ? Thật vậy, theo ông nghĩ thì làm thế chẳng có gì nguy hại hết.

– Glynnis không phải thuộc thế hệ của cháu, hay của mẹ cháu… Bà xuất thân từ nhà trường xưa. Bà sợ không dám nói với chúng cháu, nhất là với bố cháu. Dù sao cháu cũng tin như thế. Bà không muốn làm cho bố cháu vỡ mộng, không muốn làm cho mình bị giảm vị thế trước mắt bố cháu. Bà hãnh diện, và bà rất thương bố cháu. Cháu đoán bà lo sợ về chuyện tiết lộ sự thật cho bố cháu biết, cũng như cháu đã lo sợ vậy.

– Ông hiểu ý của cháu, ông cũng thế, Evan à. Cháu nói đúng. Bà nội cháu và ông lớn lên trong một thế giới khác xa bây giờ. Một thế giới khắc khe, trong đó vấn đề con ngoài giá thú bị nghiêm khắc phê phán.

– Bởi thế mà Glynnis “cấp vốn cho cháu”. Rồi để mặc cháu cho định mệnh với số vốn ấy. Bà nội thường nói đến định mệnh, đến duyên phận, bà tin vào những chuyện ấy. Tuy nhiên, bà để cho định mệnh định đoạt cuộc đời chỉ một phần thôi. Vì bà muốn cháu phải đọc những bức thư của bà Emma Harte.

Ông Robin nhắm mắt, dựa mái tóc bạc lên lưng ghế. Cô thấy ông già nua khi ngồi yên như thế. Dù sao thì ông cũng đã tám mươi tuổi rồi. Cô cảm thấy thương ông. Sau một lát, Evan đằng hắng giọng, nói nhỏ:

– Ông nội?

Ông mở mắt và lập tức ngồi thẳng người dậy.

– Ông không ngủ đâu, – ông nói rồi cười nhạt. – Ông đang suy nghĩ lời cháu nói.

Cô gật đầu, bước đến bên ông, nói:

– Đó là do cháu suy nghĩ ra mà thôi. Bà đã đưa cháu đến gặp ông. Ông à.

Ông không thốt nên lời, nhưng cặp mắt xanh của ông trở nên gay gắt, ánh mắt ông nhìn cô tỏ ra biết hết sự thật.

– Khi bà Glynnis bệnh, bà rất lo cho ông. Bà muốn cháu và có thể cả bố cháu nữa, đến với ông. Nhưng nhất là cháu, bà muốn cháu đến London với ông.

– Tại sao cháu nói chuyện này với ông? – Ông Robin hỏi, giọng hơi cao lên.

– Vì đấy là sự thật! Bà Glynnis muốn ông có đứa cháu nội mà ông không có, bà không muốn ông sống cô đơn. Nghĩa là sau khi bà mất.

Ông Robin buông tiếng thở dài. – Cháu nói tiếp đi, – ông khẽ nói.

– Ông và bà không muốn xa nhau phải không?

Im lặng. Chỉ có tiếng đồng hồ kêu tích tắc.

– Không, – cuối cùng ông đáp. – Ông và bà không muốn xa nhau. – Giọng ông nghẹn ngào.

– Ông và bà Glynnis trở lại với nhau khi hai người ba mươi tuổi! – Evan thốt lên. – Và hai ông bà gặp nhau suốt năm mươi năm, phải không?

– Phải, – Robin dịu dàng đáp. – Ơn Chúa, ông và bà đã gặp nhau suốt năm mươi năm.

– Như thế tức là ông và bà giống như vợ chồng, – Evan nói tiếp. – Bà Glynnis đến London ít ra cũng nhiều lần trong một năm, bà viện đủ cớ để đi, còn ông thì đi New York và Connecticut. Ông nghỉ hè với bà Glynnis chứ không với vợ. Ông đến New York khi Quốc hội dừng họp. Ông yêu bà quá đến nỗi ông muốn làm đủ cách để có bà. Ly dị bà Valerie, từ bỏ sự nghiệp chính trị, làm bất cứ điều gì để có thể luôn luôn ở với bà nội cháu. – Evan nhìn ông, ánh mắt ấm áp, và nói tiếp:

– Glynnis cũng rất yêu ông, nhưng bà không muốn để cho ông làm thế, không muốn ông phá hỏng sự nghiệp chính trị của ông. Thời ấy khác bây giờ, có thể xảy ra tai tiếng cho bà. Chô nên ông bà đã thỏa thuận. Việc này bà gọi là “sự thỏa hiệp”. Hai người cứ sống với vợ chồng của mình để khỏi làm cho Richard và Valerie đau khổ. Nhưng hai ông bà yêu nhau và hai người tìm cách ở với nhau nhiều chừng nào hay chừng ấy.

Mấy phút sau, ông Robin nói: – Thế này thật quá…

– Ông Robin, đừng, cháu xin ông! Cháu là cháu nội của ông mà. Cháu không giận hay không buồn đâu.

Evan bước đến gần ông hơn để tay lên vai ông nhìn xuống khuôn mặt ông đang ngẩng lên.

– Bà nội cháu đã có hành động tích cực rồi. Bà để lại cho cháu tất cả thư của ông gởi bà. Hàng trăm, hàng trăm bức. Bà giữ lại hết. Thực vậy, bà giữ lại hết. Thiệp Giáng sinh, thiệp mừng sinh nhật, thiệp kèm theo rất nhiều món quà ông gởi cho bà… – Evan ngừng nói nửa chừng, vì bỗng cô nhận thấy ông có vẻ đau khổ.

Cô cúi người, nói nhỏ với ông:

– Ông đừng nghĩ là cháu phê bình ông, hay bà Glynnis. Cháu không phê bình, mà cháu sung sướng khi biết hai ông bà đã sống với nhau, đã được hưởng hạnh phúc bên nhau. Bà đã yêu ông với tất cả tấm lòng và trung thành với ông suốt đời. – Bỗng mắt Evan rưng rưng ngấn lệ, cô lấy tay lau nước mắt.

Khi cô nhìn ông Robin, cô thấy nước mắt chảy xuống mặt ông và miệng ông run run:

– Sống không có bà ấy, ông rất đau khổ. Ông muốn chết… Cho đến khi cháu đến với ông.

– Cháu biết, cháu biết, – cô an ủi ông, tay vẫn để trên vai ông. – Cháu rất thông cảm với ông. Ở đời có rất ít mối tình như ông và bà nội.

– Cháu đọc hết thư của ông gởi cho Glynnis rồi phải không? – Ông hỏi, mắt dán vào mắt cô.

– Dạ phải, nhưng mẹ cháu mới đưa cho cháu vào ngày hôm kia, khi bà từ New York đến đây để dự đám cưới của Linnet. Thư của ông đầy trong chiếc vali khổng lồ trong tủ kia kìa.

– Ông viết nhiều lắm phải không? – Ông hỏi và bất ngờ nhoẻn miệng cười với Evan.

Cô cười lại với ông.

– Ồ phải, ông viết rất nhiều. Nhưng cháu mới chỉ đọc một số gần đây thôi. Trước khi bà mất, ông có gặp bà phải không?

Ông gật đầu.

– Làm sao cháu biết?

– Cháu có đọc bức thư ông gởi cho bà vào đầu tháng Mười một năm ngoái. Ông báo ông sẽ đến thăm bà. Ông muốn đưa bà về Anh lại. Chung quy thì cả hai đều góa bụa, cho nên ông bà có thể chung sống, có thể cưới nhau…

– Ông và bà đã thành hôn rồi, – ông cắt ngang lời cô, – nhưng chỉ thiếu giấy hôn thú thôi. Ông xem bà nội cháu như là người vợ duy nhất của đời ông.

– Cháu hiểu, – Evan dịu dàng đáp. – Nhưng bỗng nhiên bà lâm bệnh nặng một cách bất ngờ, phải không? Và bà không thể đi được. Lần cuối cùng ông gặp bà là trong bệnh viện ở Manhattan.

Ông Robin không nói nên lời. Ông nghẹn ngào vì đau đớn. Ông lấy khăn tay, lau mắt, hỷ mũi, cố hết sức để giữ bình tĩnh.

Khi ông đã lấy lại được vẻ bình tĩnh, Evan đưa tay ra trước mặt ông, mở bàn tay cho ông xem.

– Ông nội, cái này là của ông.

Cô hiếm khi gọi ông như thế, cho nên khi nghe, ông mở to mắt ngạc nhiên nhìn cô.

– Cái này trong chiếc phong bì với bút tích của ông trong đó. Ông viết một địa chỉ và số điện thoại.

Thấy cái chìa khóa, mắt ông bỗng sáng long lanh, nét mệt mỏi trên mặt tan biến hết.

– Chìa khóa nhà của Edwina, – Evan nói.

– Không. Nhà của ông và bà. Của Glynnis và của ông. Đây là ngôi nhà ở London sửa từ một cái chuồng ngựa. Ông thường mượn của Edwina, và sau đó bà ấy đã bằng lòng bán cho ông.

– Và ông đã mua nhà ấy?

– Phải. Mua cho Glynnis. Nhưng ngôi nhà vẫn để tên của Edwina, vì nhiều lý do. Nếu bà chết trước ông, nhà ấy sẽ thuộc về cháu qua con trai của bà ấy là Anthony, bố của India. Nếu ông chết trước, thì cũng phải tiến hành thủ tục như thế. Ngôi nhà ấy là của cháu, Evan à.

Evan đứng nhìn ông đăm đăm, không nói được nên lời.

Ông mỉm cười, nói:

– Mỗi khi ông đến London, ông vẫn ở tại đấy. Ở đấy còn rất nhiều kỷ niệm của Glynnis, của những năm ông và bà sống chung với nhau. – Nước mắt lại chảy ra, ông tìm khăn tay. – Cháu hãy tha lỗi cho một ông già như ông.

– Không có gì để tha lỗi hết, – Evan đáp và bật cười. – Ông nhìn cháu đi, cháu cũng khóc, làm hỏng hết phấn trang điểm. Đám cưới của Linnet chỉ diễn ra trong vòng một giờ nữa thôi.

– Ông biết, ông phải đi tìm bố cháu.

– Con trai của ông, ông Robin, con trai của ông và bà Glynnis.

Ông gật đầu, nhìn cô, cười thật tươi.

– Ông và bà yêu nhau, ông bà đã yêu nhau thành công. Trong những năm yêu nhau, ông và bã đã không làm cho ai đau khổ cả, Evan à.

Cháu phân vân thắc mắc điều này đấy, Evan nghĩ, nhưng cô vội xua đuổi ý nghĩ ấy đi.

Ông đưa chì khóa nhà cho cô.

– Đây là chìa khóa của Glynnis. Ông đã cho bà ấy. Bây giờ là của cháu. Cháu hãy giữ lấy.

Cô lấy, rồi đi với ông ra cửa.

– Tuần sau cháu sẽ lấy xe mang vali đến đấy, – cô nói. – Nhưng cháu thắc mắc không biết cháu có thể giữ một ít ảnh có được không? Ẳnh chụp hai ông bà còn trẻ rất tuyệt, hai người trông như tài tử ciné.

– Glynnis mới thế. Ông thì không, – ông cãi lại.

– Cả ông nữa. Nhưng cháu sẽ đem thư của ông đến biệt thự Lackland Priory.

– Không. Glynnis muốn cháu giữ thì cháu cứ giữ lấy. – Ông Robin nhìn vào cặp mắt màu xanh xám của cô và nói thêm: – Nếu cháu muốn, ông sẽ đưa cho cháu cả thư của Glynnis gởi cho ông. Bà đã viết cho ông hàng tuần từ năm 1950 cho đến năm ngoái. – Ông dừng lại, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, lo âu, rồi nói thêm nho nhỏ: – Nhưng ông nghĩ những bức thư này có lẽ hơi… riêng tư, chúng ta phải nói thật như vậy.

Evan bật cười.

– Cháu cam đoan giữ bí mật! Vì một số thư của ông có lẽ cũng như thế! Nóng bỏng. – Khi cô nói tiếp, mắt cô sáng long lanh: – Mà tại sao không riêng cho được? Thư của ông là chuyện tình rất kỳ lạ, ông à.

Cô nhào vào vòng tay dang rộng của ông; ông ôm cô vào lòng, nghĩ rằng thỉnh thoảng cô giống Glynnis biết bao.

– Glynnis cứ lo sợ chết trước ông, để ông lại một mình. Ông bà không được ở bên nhau thường xuyên, nhưng bao nhiêu năm qua, ông và bà đã sống với nhau rất… tuyệt vời. Tuyệt vời.

Bình luận