Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chuyện Tình Như Huyền Thoại

Chương 24

Tác giả: Barbara Taylor Bradford

Phòng họp của công ty Luật Crawford, Creghton, Phipps, Crawford và Jolliet không thay đổi gì từ nhiều năm qua. Paula đã đến đây trong suốt thời trưởng thành của mình, bất cứ khi nào bà cần có lời khuyên về pháp lý của John Crawford, người hợp tác chủ yếu của công ty và là luật sư của gia đình bà. Và chiều thứ Hai này, bà thấy lại khung cảnh quen thuộc trong phòng họp với những bức tường ốp ván đen, chiếc bàn họcp bằng gỗ gụ được kê chung quanh hai mươi bốn chiếc ghế ngồi, và những ngọn đèn chùm bằng đồng xinh đẹp.

Một người thư ký đã mời Paula vào đây cách đây một lát, bà bèn đi đến cửa sổ, nhìn xuống đường phố, xem thử Tessa đã đến chưa. Nhưng bà chưa thấy nàng đâu hết.

Rời khỏi cửa sổ, bà đi đến trước bức chân dung lớn của John, đứng nhìn ông ta, bà thấy ông ta trông có vẻ oai nghiêm biết bao. Độ này, ông ta đã tạm nghỉ để chuẩn bị về hưu, nhưng khi nào người ta cần ý kiến đặc biệt của ông, ông vẫn còn đủ khả năng để làm việc đó, hay khi công việc kinh doanh của gia đình Harte cần ông giúp việc gì, ông vẫn sẵn sàng đứng ra giúp đỡ. Ông có trí nhớ rất phi thường, và hiểu biết tường tận về gia đình Harte cùng công việc kinh doan của gia đình này từ thời bà Emma.

John có thể được xem là người trong gia đình và ông ta vẫn dự họp với mẹ bà một tháng một làn, vì ông là ủy viên ban quản trị của Quỹ tài trợ Emma Harte, do Daisy điều hành. Tổ chức này thường phân phát những món tiền lớn cho nhiều cơ quan từ thiện, được Daisy và John chọn lựa rất cẩn thận.

– Xin chào bà Paula, – Christopher Jolliet, cháu của John lên tiếng, vừa đi vội vào phòng. – Tôi xin lỗi đã để bà đợi, tôi đang gọi điện thoại cho cậu John thì bà đến. Tiện thể xin nói với bà, cậu ấy gởi bà lời chào.

Paula cười, gật đầu, bắt tay Christopher khi anh đến trước mặt bà và hôn lên má bà.

– Chào Christopher. – Bà chỉ bức tường, nói tiếp: – Tôi đang ngắm bức ảnh của ông ấy. Anh không để tôi đợi đâu, mà là tôi đến sớm.

Anh thấy ngay bà mặc bộ đồ đen rất đẹp và với cái áo sơ-mi lụa trắng, bề ngoài của bà hoàn toàn lịch sự. Nhưng trông bà rất nghiêm trang, nết mặt cương quyết, và anh biết rấ rõ hơn ai hết là bà muốn công việc phải dứt khoát cho xong. Bà sắp loại một người đàn ông và anh không thể trách bà được. Mark Longden sẽ đạt được điều gã yêu cầu.

– Tôi sung sướng khi được gặp bà, nhưng tôi phải xác nhận rằng tôi rất tiếc gặp bà trong hoàn cảnh đáng buồn như thế này. – Christopher vừa nói vừa dẫn bà đến bàn. – Trông bà khỏe quá, bà Paula à. New York chắc rất hợp với bà.

– Đúng thế. Chúng tôi đều bận bịu công việc, nhưng tôi thích thành phố ấy, đến đấy để đổi không khí rất tuyệt.

– Ông Shane khi nào trở về?

– Thứ Ba ông ấy về, ngày mai. Sáng mai ông sẽ dự họp tại Trung tâm Thương mại Thế giới, rồi ông sẽ đáp chuyến bay đêm về London, sáng thứ Tư thì đến. Ông ấy phải ở lại New York vì công việc, rồi xảy đến phiên họp này. Buổi họp bàn về công việc xây khách sạn O�Neill mới tại Manhattan. Thường thường thì em gái ổng giải quyết công việc ở Mỹ, nhưng Merry đi nghỉ hè với gia đình đâu bên dãy Rockies của Canada.

– Ông Shane đã thành công khi thực hiện xây hàng loạt khách sạn trên thế giới, cho nên ông cụ Bryan hãnh diện về ông cũng là điều dễ hiểu.

�Paula cười.

– Bố ông ấy mến phục ổng, mến phục tất cả chúng tôi về công việc này. Ông cụ là người rất tuyệt.

– Khi Shane về, nếu chúng ta cùng ăn tối với nhau thì chắc sẽ rất vui, – Christopher nói, vừa kéo ghế cho bà Paula ngồi, rồi anh ngồi xuống bên cạnh bà. Anh để tập hồ sơ xuống mặt bàn, dựa người ra ghế và hỏi bà: – Chúng ta có gì cần thảo luận trước khi những người khác đến không?

Paula lắc đầu.

– Tôi thấy không có gì để bàn nữa. Anh đã làm sáng tỏ nhiều điểm quan trọng khi chúng ta nói chuyện trên điện thoại vào cuối tuần rồi. Tôi đồng ý với những điểm anh nói. Thực vậy, tôi đã suy nghĩ rất nhiều lần về các điểm ấy, đến nỗi bây giờ tôi đã nhớ thuộc lòng.

– Tôi chắc bà đã nhớ hết. – Christopher đứng dậy khi cửa mở. Người thư ký dẫn Tessa vào phòng họp.

– Xin chào Christopher, – nàng nói, đưa tay bắt tay anh.

– Chào cô Tessa, – anh đáp, cười với nàng rồi hôn lên má nàng.

– Chào mẹ, – Tessa nói và đến ôm bà Paula trước khi ngồi xuống. – Chắc con đến trễ.

– Không, con đến đúng giờ. Bây giờ chúng ta đợi phía bên kia, – Paula đáp, nhìn con gái đăm đăm.

– Trông con khủng khiếp lắm phải không? – Tessa hỏi, rồi cười khúc khích. – Mẹ đã dặn con làm cho tệ hại, buồn thảm, ra vẻ là nạn nhân, và con đã làm thế.

Christopher bật cười.

– Tôi thấy dù cô cố làm cho xấu đi bao nhiêu, thì trông cô vẫn xinh đẹp như thường. Tôi nghĩ cô luôn luôn xinh đẹp, dù cô không chăm sóc đến nhan sắc của mình.

Paula nhăn mặt, hỏi:

– Mẹ thường không thích thấy con mặc đồ nâu. Bây giờ con tìm ở đâu ra cái áo lanh màu nâu lạc hậu ấy?

– Con có cả cửa hàng áo quần để sử dụng, – Tessa đáp. – Con tìm thấy cái áo này trong cửa hàng. Con biết màu nâu không hợp với làn da của con, nhưng hôm nay con cầm phải làm cho xấu đi, phải không? Con nghĩ màu nâu làm cho da mặt và tóc con trong tệ hại đi.

– Phải, đúng thế, nhưng sau hôm nay, con hãy vứt cái áo ấy đi, và dẹp kiểu tóc buộc đuôi ngựa đi luôn. Đấy không phải là kiểu hợp với con.

– Dạ, con sẽ làm thế, nhưng mẹ này, mẹ đã biểu con phải làm như là nạn nhân của người chồng lạm dụng, hành hạ vợ. – Tessa dừng lại, nhìn mẹ rồi nhìn qua Christopher. Đoạn nhìn lại mẹ, rồi nhún vai. – Con làm theo lời khuyên của mẹ, mẹ à.

– Mẹ biết, và con đã làm rất tốt, Tessa. – Bà Paula nói với Christopher: – Tessa đi xa nghỉ ngơi với em trai. Con trai tôi đã đưa chị nó đi nghỉ và khi trở về, trông cô ấy khỏe mạnh, đẹp hơn trước, cho nên tôi nghĩ nó cần phải làm cho có vẻ bệ rạc. Tôi biết Mark Longden, khi hắn vào đây, thế nào hắn cũng nói với các luật sự của hắn: “Các ông nhìn vợ tôi kìa, tôi không bao giờ hành hạ cô ấy”. Nếu có dịp là hắn chối hết mọi việc.

– Tôi biết, bà Paula à. Nhưng tôi đã thấy những vết bầm tím của Tessa và những bức ảnh. Khổ thay là tôi nghĩ cô ấy khó có thể dập tắt được lửa lòng.

Tessa nhìn anh ta, nghĩ rằng bỗng nhiên anh ta có vẻ thơ mộng. Nhưng đàn ông thường say mê Tessa; họ luôn luôn như thế, vì lúc nào trông nàng cũng đẹp như nàng tiên, phi thực, và hôm nay dù không trang điểm, nàng vẫn đẹp như mọi khi, anh biết đúng về điểm này.

Ngay khi ấy, cửa mở. Géoffrey Cretghton đi vào, anh ta là người phụ tá cho Christopher. Anh mang theo một chồng hồ sơ. Sau khi chào mọi người, anh ta đến ngồi bên cạnh Tessa và nói với mọi người:

– Các luật sư của Longden vừa đến dưới lầu. Nhưng chưa thấy Longden đâu hết.

– Anh ta là kiểu người như thế. Tôi biết từ lâu, anh ta thường đi trễ, – Tessa lên tiếng.

– Tessa, tôi muốn thông qua với cô vài điểm, – Christopher nói, vừa mở ra một tập hồ sơ. – Hãy nhất trí vài điểm trước khi họ vào.

° ° °

Mark Longden đến sau cùng.

Từ khi gã đi vào phòng họp, Tessa lo sợ không biết chuyện sẽ xảy ra như thế nào. Vẻ ngoài của gã tương đối vẫn như cũ, mới nhìn, gã có vẻ thư sinh, trẻ trung. Nhưng nhìn kỹ, nàng thấy quanh miệng gã có nhiều nếp nhăn hơn, và cặp mắt có vẻ lờ đờ. Nàng không khỏi tự hỏi tại sao mặt gã không hiện ra vẻ suy đồi nhiều hơn. Khi gã đi vào phòng, nàng thấy gã có vẻ dao động. Gã cố gắng kiềm chế mình để giữ bình tĩnh, nhưng nàng thấy dấu hiệu bối rối của gã hiện ra trên mặt.

Nàng không khỏi so sánh gã với Jean Claude Deléon, mặc dù nàng nghĩ sự so sánh này đáng tởm. Jean Claude bình tĩnh, điềm đạm tự tin, không kiêu căng. Mark đã bị thoái hóa, vô kỷ luật, buông thả, yếu kém trong bất cứ vấn đề gì. Ngoài ra, gã còn tham lam.

Khi Mark cười với Tessa, nàng kinh ngạc. Nàng giữ vẻ mặt lạnh lùng, không tha thứ.

Mark quay mặt đi ngay lập tức, nhưng nụ cười vẫn còn trên môi, và mặt lộ vẻ tự mãn. Gã ngồi xuống với các luật sư của mình và nói chuyện với họ.

Một lát sau Christopher đằng hắng giọng, nhìn Mark và những người đại diện cho gã, Jonas Ladlow và Herbert Jennings.

Anh bắt đầu nói:

– Thưa quý ông, hôm nay chúng ta gặp mặt nhau để quyết định vấn đề tài chính giữa hai bên đang hiện diện ở đây, Tessa và Mark Longden, đang tìm giải pháp hợp lý để ra trước tòa án ly dị. Tuy nhiên, đây…

– Tôi đã viết những điều tôi muốn rồi, – Mark nói chen vào. – Những điều tôi viết dựa theo những gì mà Tessa đã nói với tôi cách đây nhiều tuần, điều mà tôi muốn…

– Ông Longden, xin ông vui lòng để tôi nói hết lời, – Christopher nói, giọng gay gắt, nhìn các luật sư của Mark với ánh mắt hăm dọa.

Mark có cử chỉ tức giận, nhưng Jonas để tay lên cánh tay gã, cúi người sát bên gã, nói gì đấy nho nhỏ.

Christopher nói tiếp:

– Tôi xin nói cho quý vị biết rằng bà O�Neill sẽ giải quyết vụ này. Bà muốn con gái bà và ông Longden biết rõ cách bà giải quyết mà bà đã chuẩn bị. Nhưng, có nhiều điều khoản…

– Không có điều khoản! – Mark nói lớn, giọng chát chúa.

– Mark, xin anh vui lòng im lặng, – Herbert nói. – Anh phải để cho ông Jolliet nói hết mà không được ngắt lời ông ta nửa chừng.

Mark nhìn ông ta với vẻ hằn học, nhưng gã hậm hực ngồi dựa người ra ghế.

Jonas lên tiếng, nói với Chirstopher và Paula.

– Chúng tôi sẵn sàng nghe các điều khoản, ông Jolliet, rồi có lẽ chúng ta sẽ bàn thảo các điều khoản này.

– Điều khoản thứ nhất. Sau khi bà O�Neill đưa ra đề nghị số tiền thu xếp và nếu ông Longden chấp nhận, tờ thỏa thuận phải được ký ngay hôm nay.

– Chuyện này nhanh thôi, – Jonas đáp, cau mày. – Tôi tin người đồng nghiệp của tôi và tôi phải nghiên cứu tờ thỏa thuận trước.

– Tôi nghĩ các ông khỏi cần, nhưng xin để tôi nói tiếp, – Christopher trả lời với giọng lễ phép. – Nếu ông Longden chấp nhận sự dàn xếp và ký vào giấy, vẫn còn có điều kiện khác nữa! Điều khoản thứ hai là một số chi tiết trong tờ thỏa thuận phải có hiệu lực ngay, càng sớm càng tốt.

– Các chi tiết gì? – Jonas hỏi.

– Bà Paula O�Neill sẽ… nói cho các ông biết, – Christopher đáp, với vẻ bí ẩn lạ thường.

– Có lẽ tôi xin nói tiếp, Christopher, – Paula đề nghị, nhìn người luật sư của bà.

Anh ta gật đầu.

– Vâng, bà nói đi, bà Paula.

– Mark này, tôi đã chuẩn bị để hôm nay dàn xếp chuyện tiền nong với anh, vì tờ giấy thỏa thuận sẽ được ký ngay hôm nay như ông Jolliet đã nói. Tờ thỏa thuận sẽ được ký tại văn phòng này, dưới sự chứng kiến của các luật sư của anh và của tôi. Anh hiểu không Mark? Quý vị hiểu chứ?

Ba người trong số họ gật đầu, nhưng Jonas hỏi:

– Có phải bà nói nếu tờ thỏa thuận không được ký vào chiều nay, thì bà sẽ rút lại lời đề nghị không?

– Tôi xin nói đúng như thế, ông Ladlow.

– Bà đề nghị trả cho tôi cái gì? – Mark hỏi, vẻ tức tối các vị luật sư của mình.

�- Mười triệu bảng Anh, – Paula trả lời một cách bình thản, – đấy là số tiền rất lớn, với hoàn cảnh như thế này.

Mark cười.

– Bút đâu rồi? Tôi chấp nhận. Tôi sẽ ký ngay.

Các luật sư của gã liếc mắt nhìn nhau, rồi Jonas nói nhanh:

– Chúng tôi muốn biết những điều khoản và xem tờ giấy giao kèo.

– Dĩ nhiên các ông cần xem tờ giấy, để các ông làm quen với các điều khoản, ông Ladlow à, – Paula nói, miệng mỉm cười. – Tuy nhiên, tôi nghĩ các ông cần nghiên cứu, vì tờ giao kèo chỉ được viết rất đơn giản và ngắn gọn. Tôi xin nói thêm chuyện này. Nếu Mark không chấp nhận đề nghị của tôi và không ký tờ thỏa thuận, thì anh ấy phải đợi cơ hội ra tòa thôi, và với hoàn cảnh như thế này, tôi không tin chánh án sẽ ưu tiên cho anh ấy cái gì đâu.

Tessa nghiêng người gần mẹ và nói với bà:

– Đừng lám thế, mẹ. Tốn quá nhiều tiền, rút lui lời đề nghị, chúng ta cứ ra tòa, để cho anh ta biết mặt với chánh án, như lời mẹ đã nói.

Lời của Tessa khiến cho các luật sư của gã có vẻ lo âu. Jonas nói:

– Các điều khoản khác là gì, bà O�Neill? – Ông ta đã biết danh tiếng của Paula O�Neill, trong lĩnh vực kinh doanh bà có tiếng là người rất cương quyết khi thương thảo. Ông ta biết mười triệu này có điều kiện rất khắc nghiệt kèm theo.

– Tôi muốn bàn thảo về thời gian trả tiền trước đã, – Paula đáp. – Tôi đề nghị với anh như thế này, Mark. Sau khi ký giao kèo xong ba mươi ngày, anh sẽ nhận được một triệu bảng Anh. Khi việc ly dị được chánh án phê chuẩn, thêm một triệu bảng nữa, và anh sẽ nhận mỗi năm một triệu bảng suốt năm năm tiếp theo, bắt đầu năm 2002. Như thế là trong sáu năm anh có bảy triệu bảng, cho đến năm 2007. Còn ba triệu bảng anh sẽ nhận sau đó ba năm, nghĩa là vào năm 2010.

Không ai nói gì trong một lát.

Các luật sư tỏ ra hoang mang.

Mark thì có vẻ hài lòng.

Tessa giận dữ, sự tức giận hiện ra trên mặt nàng.

Jonas Ladlow và Herbert Jennings xin lỗi đi ra khỏi bàn họp. Họ đến đứng bên cửa sổ. Jonas nói nhỏ.

– Có âm mưu gì đây, Herb. Trong các điều khoản này có điều gì đó bí ẩn.

– Tôi đồng ý với anh, Jonas. Bà ta quá khôn không dại gì đưa ra số tiền mười triệu bảng Anh như thế này. Số tiền trả trong chín năm bắt đầu từ bây giờ. Nhưng số tiền quả lớn thật.

– Với hoàn cảnh như hiện nay. Phải, vì tình hình tài chính của anh ta không được tốt.

– Đúng thế, nhưng cứ đến đó nghe bà ta nói tiếp.

Hai người luật sư trở lại bàn, Jonas hỏi:

– Các điều khoản khác như thế nào, bà O�Neill?

– Nếu Mark bằng lòng ký hôm nay thì anh ta phải bằng lòng đi sang Úc.

– Thế thì càng tốt cho tôi, – Mark đáp. – Tôi bằng lòng ký. Ồ, thế còn ngôi nhà ở Hampstead của tôi ra sao? Nhà ấy tôi lấy chứ? Tessa đã hứa cho tôi ngôi nhà ấy rồi.

– Nhà ấy không phải của anh, Mark. Và thực ra cũng không phải của Tessa. Khi hai người lấy nhau, tôi cho hai người, nhưng tôi không tặng cho Tessa. Tôi lấy lại ngôi nhà. Cho nên bây giờ nhà ấy là của tôi, và tôi không đề nghị cho anh. Hay cho Tessa. Chúng ta đến đây chỉ nói về sự dàn xếp về tiền mặt mười triệu bảng Anh. Ngôi nhà ở Hampstead không bàn đến.

Mark mở miệng định nói, nhưng Jonas cắt ngang lời gã, ông ta nói nhanh:

– Như vậy nếu hôm nay Mark ký tờ giao kèo, tiền sẽ được trả ba mươi ngày sau ngày hôm nay, hai triệu cả thảy. Và sau khi ly dị rồi, anh ấy phải đi Úc để sống ở đấy à? Có phải bà nói như thế không, bà O�Neill?

– Đúng như thế, ông Ladlow. Mark phải rời khỏi nước để đi Sydney khi chánh án phê chuẩn việc ly dị. Chính khi ấy anh ta mới nhận một triệu lần thứ hai. Anh ta phải ở lại Sydney năm năm sau đó, không được quay về nước Anh hay đi đâu.

– Sao? – Mark nói lớn. – Tôi không được rời khỏi nước Úc năm năm à? Bà đày tôi à?

– Anh muốn gọi sao cũng được, – Paula lạnh lùng trả lời. – Nhưng anh sẽ bằng lòng ở bên ấy năm năm, để xây dựng công ty xây dựng của anh thành một thực thể hữu hiện. Sau năm năm anh có thể về nước Anh để thăm một tháng.

– Một tháng! – Gã thốt lên. – Chắc tôi không bằng lòng với các điều khoản này, bà Paula à.

– Tốt thôi, tôi hiểu. Nhưng anh đừng quên mười triệu bảng Anh là số tiền không phải nhỏ, anh sẽ không được đồng nào nếu không ký. Đừng có quyết định hấp tấp, điên cuồng. Anh hãy suy nghĩ kỹ đi.

– Khi thời gian năm năm chấm dứt thì sao? – Jonas hỏi, nhìn bà Paula. Ông ta không khỏi khâm phục bà, nhưng ông vẫn cố giữ vẻ thản nhiên. Bà ta là đối thủ khôn ngoan, và rõ ràng bà ta hiểu Mark Longden rất rõ.

Paula im lặng một lát, rồi nhẹ nhàng đáp:

– Khi thời hạn năm năm chấm dứt, anh ta có thể về nước Anh cứ hai năm một lần, và khi số tiền một triệu trong ba triệu còn lại trả xong, và năm 2010 anh ta đi đâu tùy ý.

– Đúng rồi, khi ấy Adele đã 12 tuổi! – Mark hét lớn. – Tôi sẽ không thấy thời thơ ấu của con tôi.

– Đúng thế, nhưng đáng ra anh nên nghĩ Adele ngay từ đầu, và nếu anh làm thế, có lẽ anh vẫn còn sống với Tessa. Anh là tác giả của đời anh. Anh đã viết kịch bản và đóng vai trong kịch bản ấy. – Paula nhẹ nhún vai và nói thêm: – Rất buồn.

Hai người luật sư và Mark đứng dậy, đi đến cửa sổ, họ đứng bàn thảo về việc dàn xếp này mất mười phút. Khi họ trở lại bàn họp, Jonas Ladlowe ra tay tấn công.

Ông ta đằng hắng giọng, nhìn thẳng bà Paula và nói:

– Mark quyết định bác bỏ sự dàn xếp này. Anh ấy sẽ có cơ may nhiều hơn khi ra tòa. Chúng tôi hy vọng chánh án sẽ công bằng, ông ta chắc sẽ thông cảm quyền làm bố của anh ấy, để cho ảnh gặp gỡ con mình, nếu không được quyền cùng chăm sóc con.

– Rất tốt, ông Ladlow, tôi thông cảm. Mark cứ chọn lựa giải pháp. – Quay qua Christopher, Paula nói: – Xin phép anh cho tôi xem hồ sơ mà anh đã nhận cách đây hai tuần được không? Ồ và hồ sơ khác anh nhận từ tháng trước nữa. Từ tháng Bảy.

Christopher lặng lẽ đưa cho bà hai tập hồ sơ.

Paula lật tập hồ sơ ở trên, nhìn vào rồi nhìn Jonas và Herbert.

– Hành hung vợ. Nghiện ma túy. Nghiện rượu. Bắt cóc. Tất cả đều có chi tiết trong này.

– Tôi không bắt cóc Adele! – Mark nói lớn, mặt đỏ gay.

– Hãy bình tĩnh! – Paula nhìn gã với vẻ giận dữ. – Anh đánh con gái tôi, đẩy nó xuống cầu thang lầu. Điều anh đã làm có thể giết chết nó hay gây thương tật cho nó. Anh hiếp dâm nó. Thường xuyên. Anh bắt cóc Adele, không nói gì với mẹ nó, anh bắt nó đi suốt một ngày. Anh đã tiêu tiền của con gái tôi rất nhiều. Danh sách dài bất tận, Mark à. – Bà hít một hơi dài. – Vậy anh cứ tiếp tục đi. Cứ tìm cơ may ở tòa án đi. Tuy nhiên, để tôi nói cho anh nghe điều này. Với hồ sơ về anh mà tôi hiện có đây, – bà dừng lại, vỗ tay lên tập hồ sơ, – nếu anh không bị kết án tù là điều may cho anh.

Jonas Ladlow và Herbert Jennings há hốc mồm nhìn Paula. Mark ngồi giữa hai người, dựa lưng ra ghế. Bỗng mặt gã tái mét.

– Tôi xin phép được xem tài liệu trong hồ sơ được không? – Jonas bình tĩnh hỏi, nhưng ông ta sợ mở tập hồ sơ ra. Ông ta sợ như mở thùng đựng đồ bí mật, sẽ thấy hàng trăm thứ bí mật đựng trong đó. Những thứ bí mật mà ông không muốn biết.

Paula gật đầu.

– Còn chuyện này nữa tôi phải nói cho ông biết trước khi tôi cho đưa các tập hồ sơ này cho ông xem, ông Ladlow.

– Chuyện gì, thưa bà O�Neill? – Ông ta nhìn bà với ánh mắt thắc mắc.

– Mặc dù hiện giờ tôi không thể chứng minh được điều này, nhưng tôi muốn ông biết cho rằng, tôi nghĩ khách hàng của ông đang âm mưu với người anh họ của tôi là Jonathan Ainsley để hãm hại nhiều người trong gia đình. Tôi chưa báo cho cơ quan tình báo Scotland Yard biết về sự nghi ngờ của tôi và các nguồn tin tôi có được. Nhưng rất có khả năng tôi sẽ báo cho họ biết trong thời gian sắp đến. Ông biết không, tôi biết chắc chắn là Mark Longden và Jonathan Ainsley đã ở với nhau tại Paris vào cuối tuần, trước đây một tuần. Tôi còn biết Jonathan Ainsley muốn hãm hại Tessa và em trai của nó là Lorne, và con gái Linnet của tôi nữa.

�Jonas Ladlow ngồi im lặng bất động, nhìn bà ta, và Herbert Jennings cũng ngồi yên. Cả hai đều tự hỏi, tại sao họ chấp nhận Mark Longden làm khách hàng.

Về phía Mark, gã cũng không nói được lời nào. Nhưng gã đã rủa thầm Jonathan Ainsley.

Paula mỉm cười với Jonas rồi nói tiếp:

– Tôi không tin là khách hàng của ông muốn bị ghi tên vào danh sách của những kẻ phạm tội âm mưu giết người, phải không?

Sau khi đã hội ý với đồng nghiệp một lát, Herbert nhìn Christopher, Géoffrey và Paula rồi nói:

– Xin vui lòng cho tôi xem tờ giao kèo được không? Và chúng tôi xin phép được dùng một phòng riêng trong một thời gian ngắn, để tham khảo ý kiến với khách hàng của chúng tôi được không?

– Tôi rất sẵn lòng, thưa quý ông, – Christopher đáp.

° ° °

Khi ba người đàn ông đi ra khỏi phòng họp với Géoffrey Creighton, Tessa nắm cánh tay của Paula và hỏi nhỏ bằng giọng hối hả:

– Thật thế không, mẹ? Có phải Mark đã đến Paris vào cuối tuần trước không? Và có phải Jonathan muốn hãm hại chúng ta không?

– Câu trả lời cho cả hai câu hỏi của con là phải. Nhưng con không gặp nguy hiểm nào hết. Jack Figg đã biết Jonathan có mặt ở Paris và cả Mark nữa. Ông ấy đã cho người theo dõi. Ông nói cho Linnet biết, và Linnet báo cho Lorne hay. Con và Lorne được bảo vệ.

– Có phải Linnet điện thoại cho Lorne vào sáng thứ Sáu không, mẹ có nghĩ như thế không?

– Đúng, mẹ nghĩ như thế, theo ý của Jack. Vì Linnet nói cho ông ấy biết con đến đấy, nên ổng nghĩ tốt hơn là nên báo cho Lorne biết. Em trai con không nói cho con biết là vì nó không muốn làm cho con lo sợ.

– Con hiểu rồi. Có lẽ vì thế mà bạn của cậu ấy mời chúng con đi nghỉ cuối tuần phải không?

Paula lắc đầu.

– Mẹ không tin thế. Đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng sự trùng hợp thuận lợi cho con.

– Adele có nguy hiểm không, mẹ? – Tessa hỏi, mặt lộ vẻ âu lo.

– Mẹ nghĩ không nguy hiểm gì đâu, nhưng muốn bảo đảm chắc chắn, ông ta đã thuê một vệ sĩ. Tuy nhiên, anh ta kiêm luôn vai trò tài xế để không làm cho mọi người quá lo sợ.

– Con hiểu. – Tessa dựa người ra lưng ghế, nhìn vào khoảng không, rồi sau một lát, nàng quay qua nói với mẹ bằng giọng nho nhỏ vừa cho bà nghe: – Con nghĩ mẹ không nên cho Mark số tiền lớn như thế. Hắn không đáng nhận được cái gì hết, nhất là sau khi đã làm những việc tồi tệ cho con.

– Mẹ đồng ý với con, – Paula đáp. – Nhưng mẹ muốn kiểm soát tình thế, và nếu Mark ký tờ giao kèo, chấp nhận các điều khoản rồi, thì tiền mới được giao. Vì khi ấy hắn sẽ nằm dưới sự kiểm soát của mẹ. Tuyệt đối nằm dưới sự kiểm soát của mẹ.

Tessa gật đầu, cắn môi.

– Con hiểu, nhưng làm như thế mẹ phải chi ra một số tiền quá lớn.

– Đây là vấn đề quan trọng con nên biết, Tessa. – Paula trả lời con. – Mẹ có ngôi nhà ở Hampstead, mẹ đã mua ngôi nhà này một triệu rưỡi bảng. Mẹ định sửa sang lại để cho Lorne, nhưng nó không muốn. Cho nên mẹ đã cho thuê, như con biết. Cho thuê đã 10 năm nay rồi. Mẹ đã nói với dì Emily về ngôi nhà này, dì sẽ đưa bán công ty địa ốc của Tổng công ty Harte. Dì ấy nói nhà sẽ bán được ba triệu rưỡi hay có thể bốn triệu bảng. Mẹ sẽ dùng số tiền ấy làm lợi. Nếu mẹ đầu tư số tiền vào việc kinh doanh nhà đất, số tiền ấy sẽ lên đến mười triệu bảng, bằng số tiền mẹ đã cho Mark.

– Con đã thấy được kế hoạch của mẹ, cám ơn mẹ đã lo cho con và Adele như thế. Mẹ có nghĩ là hắn sẽ chấp nhận lời đề nghị của mẹ không?

– Mẹ tin hắn sẽ chấp nhận. – Paula bật cười, vừa quay qua nhìn Christopher: – Anh nghĩ sao?

– Tôi nghĩ không những bà đã làm cho hắn mất hết ý chí mà còn sợ đến chết, vì đã cấu kết với Ainsley. Tôi nghĩ hắn sẽ rất mừng được nhận mười triệt để đi sang Úc sinh sống. Xa với các thám tử ở cơ quan tình báo Scotland Yard. Với hoàn cảnh như thế này, bộ bà không muốn à?

– Dĩ nhiên là tôi muốn, – Paula đáp.

Và Tessa nói:

– Tôi cũng muốn.

Ngay khi ấy, Géoffrey quay lại, có người thư ký của công ty đi theo, mang chiếc khay đầy các món dùng vào buổi uống trà chiều.

– Chỉ có bánh biscuit, không có sandwich nhỏ, – anh ta nói. – Nhưng bánh này là loại có chocolate của nhà hàng Cadbury.

Tessa cười, lần đầu nàng cười trong ngày hôm đó.

– Bánh này con gái tôi rất thích, – nàng giải thích cho Géoffrey biết khi anh ta nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên.

Paula rót trà ra cho tất cả mọi người. Khoảng hai mươi phút sau, Mark và các luật sư của gã quay lại phòng họp.

Sau khi đã ngồi xuống, Herbert đưa trả lại tập hồ sơ cho Paula.

– Đọc các hồ sơ này rất thú vị, rất hay. Tôi nghĩ là nếu việc ly dị này diễn ra bình thường, thì chắc bà sẽ mời Jack Figg và các thám tử của ông ta ra làm chứng? – Ông ta quay mắt khỏi Paula, nhìn sang Christopher.

– Dĩ nhiên, – Paula đáp.

– Chúng tôi không còn biện pháp nào thay thế, – Christopher nói.

Herbert nói:

– Mark đã nghe lời khuyên của chúng tôi, bà O�Neill, ông Jolliet à. Anh ấy đã sẵn sàng ký vào tờ giao kèo ngay bây giờ.

– Tờ giao kèo quá rõ ràng, – Jonas nói trống giữa phòng. – Đúng như lời ông nói, ông Jolliet à. Chính xác và quan trọng nhất là súc tích.

– Tôi thích lối làm việc như thế. – Paula cười với anh ta. – Ngắn gọn và đầy đủ. Đây là tờ hợp đồng đầy đủ. Đầy đủ nhất.

Hai người luật sư gật đầu.

Mark là người đầu tiên ký vào tất cả các bản sao của tờ giao kèo, rồi Tessa và sau cùng là Paula. Các bản sao tờ giao kèo đều được các luật sư của hai bên trong vụ ly dị ký làm nhân chứng.

Khi Paula cất bút vào ví, bà nghĩ: Nắm được mày rồi, thằng con hoang. Bây giờ mày nằm dưới quyền kiểm soát của tao. Mày không còn là người của Jonathan Ainsley nữa. Mà mày là của tao.

Bình luận
× sticky