Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hoàng Sủng

Chương 47: Kiều diễm

Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả
Chọn tập

Edit: TiểuPi

Beta: A Cảnh

Hoàng Đế cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên hàng mi run run như cánh bướm của nàng, hỏi: “Hoàng Hậu đang suy nghĩ gì vậy?”

Tiết Tĩnh Xu hé một con mắt ra liếc liếc hắn một cái, lại rũ xuống, cũng không mở miệng nói chuyện.

Hoàng Đế vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm láp qua lại trên mí mắt nàng.

Hàng mi Tiết Tĩnh Xu càng run đến dữ dội hơn, đôi tay đang ôm cổ Hoàng Đế cũng ôm chặt hơn chút nữa, nhịn không được nhẹ giọng gọi hắn: “Hoàng Thượng……”

Nàng rõ ràng là theo bản năng gọi Hoàng Đế, nhưng mà Hoàng Đế lại cố ý xuyên tạc ý nàng: “A? Hoàng Hậu suy nghĩ về ta? Thật là vinh hạnh cho ta.”

Tiết Tĩnh Xu mím môi thật chặt, không hề lên tiếng, miễn cho lại bị hắn nắm thóp, lại nói lung tung một hồi.

Tay Hoàng Đế chậm rãi du ngoạn ở trên người nàng, hiện tại hai người cũng chưa mặc xiêm y vào, cả bọt nước trên người cũng chưa lau khô, cứ như vậy mà dính sát vào một chỗ.

Hoàng Đế lại nói: “Đã dưỡng nhiều ngày thế này, rốt cuộc Hoàng Hậu cũng đã thêm được một chút thịt, cuối cùng ta cũng không cần lo lắng mình sẽ đè hỏng Hoàng Hậu nữa rồi.”

Khi hắn nói lời này, một bàn tay lại dừng ở trên ngực của Tiết Tĩnh Xu tiếp tục xoa nắn.

Tiết Tĩnh Xu đành phải mở to đôi mắt ra nhìn hắn: “Thì ra Bệ hạ lo lắng, đốc thúc ta ăn cơm lại là vì những chuyện này à.”

Hoàng Đế nói: “Để Hoàng Hậu ăn cơm nhiều hơn tất nhiên là vì suy nghĩ cho thân thể Hoàng Hậu. Hơn nữa, nếu có thể thêm chút thịt vào chỗ tốt này, có hưởng dụng một chút thì đã sao đâu?”

Tiết Tĩnh Xu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Có phải Bệ hạ lại xem những thoại bản kia hay không? Vì sao miệng lại càng ngày càng tệ……”

Hoàng Đế cúi đầu hôn nàng: “Chỗ nào tệ rồi? Hoàng Hậu thay ta nhìn xem.”

Âm cuối biến mất ở giữa đôi môi hai người.

Cung nhân hầu hạ đứng chờ ở xa xa phía bên ngoài.

Tiểu nội giám tiến lên xin chỉ thị Đức công công, có muốn lại nấu thêm mấy thùng nước ấm nữa hay không.

Đức công công liếc mắt trừng hắn một cái: “Chuyện này còn phải hỏi? Thằng nhãi ranh này mau đi đi, ngay cả một chút nhãn lực cũng không có!”

Tiểu nội giám nhanh chân chạy tới Ngự Thiện phòng truyền lời.

Đức công công lắng lỗ tai lên nghe động tĩnh trong điện, vì sao hắn lại không có nghe được tiếng nước như trong dự đoán. Không khỏi thắc mắc trong lòng: Bệ hạ một mình đi vào, nhưng không phải là vì muốn thân mật với Nương nương sao? Vì sao một chút tiếng động cũng không nghe được? Hai người không thể nào chỉ đơn thuần là đi tắm rồi ngủ một giấc chứ.

Lời này nói ra, cho dù Bệ hạ có tin thì Đức công công cũng không tin.

Lại qua hồi lâu mới nghe được Hoàng Đế ở bên trong phân phó, gọi người đem nước ấm đi vào.

Đức công công vội dẫn theo vài tên nội giám khỏe mạnh đem nước ấm vào bể tắm ở thiên điện.

Hắn chỉ cúi đầu chỉ huy đám nội giám thay nước, khóe mắt thấy nước còn đọng một ít bên giường nệm, Nương nương dường như đang nằm trong đống chăn, mà Bệ hạ thì ngồi ở bên giường, tùy tiện khoác thêm cái áo ngoài, ở ngực lộ ra một mảng lớn.

Nổi nghi hoặc trong lòng Đức công đã được cởi bỏ, khó trách không có nghe được động tĩnh, thì ra Bệ hạ cũng không có cùng Nương nương hí thủy(*).

(*) Nghịch nước.

Trong lòng hắn không khỏi có chút vui mừng, xem ra Bệ hạ vẫn là săn sóc Nương nương, không càn rỡ giống như trong tưởng tượng của hắn.

Đám nội giám thay nước ấm xong, Hoàng Đế liền phất tay cho bọn họ lui ra, tự mình ôm Tiết Tĩnh Xu từ trong đống chăn mền lộn xộn kia ra, ôm vào trong nước, tự mình tắm rửa cho nàng.

Tiết Tĩnh Xu cả người vô lực, mềm oặt dựa vào trên người hắn.

Hoàng Đế không biết là lúc này đã nghẹn bốn năm ngày, chỉ buông thả một chút thôi đã không thể kiềm chế được, lúc này không ngờ phía dưới lại có phản ứng.

Tiết Tĩnh Xu vô lực đẩy hắn muốn né tránh.

Hoàng Đế ôm ngang eo ngăn nàng lại đẩy hắn ra, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, ta sẽ không làm vậy với nàng ở trong nước đâu, nếu nước đi vào, lại ảnh hưởng đến miệng vết thương của Hoàng Hậu.”

Tiết Tĩnh Xu không biết là nên khóc hay nên cười, chẳng lẽ là phải cảm ơn hắn đã không định “làm” mình ở trong nước sao? Nhưng nghe ngữ khí của hắn, rõ ràng là muốn chút nữa lại lên giường tiếp tục lăn lộn.

Đêm nay, ánh nến ở Tê Phượng cung sáng đến sau nửa đêm mới tắt.

Giờ Mẹo(*) ngày tiếp theo, Hoàng Đế tỉnh lại với một tinh thần sảng khoái.

(*) Giờ Mẹo: 5 đến 7 giờ sáng.

Tiết Tĩnh Xu cả mí mắt cũng chưa từng mở một chút, vẫn mê mê man man ngủ, đêm qua nàng thật sự là bị hắn dày vò rất tàn nhẫn.

Hoàng Đế gọi cung nhân đến ngoại điện hầu hạ hắn. Trước khi đi còn phân phó nội giám, chờ đến giờ thì đi Trường Nhạc Cung xin chỉ thị một tiếng, nói hôm nay thân thể Hoàng Hậu không tiện, nên không đi thỉnh an được, chờ hắn hạ triều sẽ đi Trường Nhạc Cung thỉnh tội.

Khi Tiết Tĩnh Xu tỉnh lại, ánh mặt trời đã lên cao.

Nàng mở mắt ra, hoảng hốt chớp mắt một cái. Chờ thấy rõ sắc trời bên ngoài, lập tức liền tỉnh táo hoàn toàn. Nàng chống thân thể ngồi dậy.

Thế nhưng khi vừa động, nàng phát hiện thân thể này giống như không còn là của mình nữa. Tứ chi bủn rủn vô lực, căn bản không nghe theo điều khiển của nàng, lại ngã về trên gối.

Cung nữ nghe được động tĩnh, các nàng đứng bên ngoài trướng xin chỉ thị.

Tiết Tĩnh Xu há miệng thở dốc, mới phát hiện yết hầu có chút khô khốc, nàng nhẹ nhàng khụ một tiếng, hỏi: “Hiện tại giờ nào? Có phải đã qua thời điểm thỉnh an rồi không?”

Cung nữ nhỏ giọng nói: “Nương nương không cần lo lắng, Bệ hạ đã cho người đi Trường Nhạc cung xin chỉ thị rồi.”

Trên mặt Tiết Tĩnh Xu liền có chút nóng.

Trước đó khi nguyệt sự tới, hằng ngày nàng vẫn đi thỉnh an đúng giờ. Hôm qua nguyệt sự mới vừa đi, hôm nay liền không thể rời giường. Không biết trong lòng Thái Hoàng Thái Hậu nghĩ nàng như thế nào nữa.

Vì thế lại âm thầm oán giận Hoàng Đế, đều là tại hắn không biết tiết chế, khiến nàng chậm trễ chuyện thỉnh an.

Nhưng nghĩ lại, cho dù Hoàng Đế không có tiết chế, nhưng chính nàng, dường như cũng không một mực hạ quyết tâm cự tuyệt hắn.

Bởi vậy cục diện hiện tại, chính là một người phóng túng, một người dung túng tạo thành. Chính nàng cũng có đóng góp, nên không thể đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Hoàng Đế.

Nàng che miệng ngáp một cái, thật sự không còn sức lực đứng dậy, đành phải nhẹ nhàng gọi cung nữ tiến vào hầu hạ.

Các cung nữ xốc màn lên, cầm chậu rửa mặt và khăn vải nối đuôi nhau đi vào.

Có vài vị nữ quan hơi lớn tuổi một chút còn bình tĩnh hành lễ, nhưng còn những tiểu cung nữ cùng lắm là hơn mười tuổi, nhìn Hoàng Hậu nương nương hôm nay thần thái lười nhác không giống mọi khi, vô cớ trong lòng nhảy dựng, cảm thấy có vài phần khác thường mà kiều diễm. Chỉ liếc mắt một cái liền không dám nhìn tiếp, mặt đã nóng đến đỏ bừng.

Cũng may hiện tại Tiết Tĩnh Xu không còn đủ tinh lực để chú ý tới biểu hiện của những cung nữ này nữa. Nếu không chỉ sợ nàng còn ngượng ngùng hơn cả bọn họ, muốn đào cái hố tự chôn mình.

Vì nàng thức dậy muộn nên ăn sáng cũng muộn hơn thường ngày.

Lúc nàng dùng xong đã đến giờ Tỵ(*), nàng dùng tay chống trán ngồi ở trên trường kỷ, lại cảm thấy có chút buồn ngủ.

(*) Giờ Tỵ: 9 đến 11 giờ sáng.

Đúng lúc này, một vị nữ quan tiến lên nói: “Nương nương, mẫu thân của người là Tần phu nhân trình thẻ bài tiến cung, muốn gặp Nương nương một chút..”

Tiết Tĩnh Xu mở mắt ra, ngồi thẳng dậy, trong lòng nghĩ đến nguyên nhân Tần thị tìm nàng. Một mặt an bài người đi chuẩn bị triệu kiến.

Nàng lại gọi cung nữ đến chải chuốt cho nàng trịnh trọng một chút, thay đổi một bộ quần áo rồi đến trước điện chờ.

Tần thị đi theo sau nữ quan tiến vào, vừa vào nội điện đã hành đại lễ trước: “Bái kiến Nương nương.”

“Mẫu thân không cần đa lễ.” Tiết Tĩnh Xu đứng dậy đỡ bà đến chỗ ngồi, cung nữ cũng đến đỡ nàng về lại ghế chủ vị.

Tần thị ngầm đánh giá Đại nữ nhi của mình, thấy sắc mặt nàng hồng hào, nhìn so với khi còn ở trong nhà thì đẫy đà hơn chút, trong lòng không khỏi mừng thầm…. Xem ra Hoàng Thượng thật sự rất vừa lòng với nữ nhi của bà.

Có một nữ nhi ở trong cung được sủng ái thì địa vị của bà ở Tiết gia lại càng thêm củng cố. Hơn nữa còn một nữ nhi khác của bà cũng có tiền đồ sáng lạng hơn chút.

“Sao hôm nay Ngũ muội muội lại không đi cùng với người?”

Tần thị nói: “Nó nháo như vậy, có tới cũng không an phận, là ta để nó ở nhà học quy củ rồi.”

Tiết Tĩnh Xu nói: “Ngũ muội muội tính tình hoạt bát, phóng khoáng thiện lương, đây là chuyện tốt, mẫu thân không cần mọi chuyện đều quản nàng, ngược lại làm thay đổi bản tính của nàng.”

Tần thị khe khẽ thở dài: “Ban đầu ta cũng cho là như vậy, nhưng khi nó đến tuổi làm mai mới phát hiện người gia đều thích nữ nhi điềm đạm nho nhã, không thích nữ nhi như muội muội người. Nếu còn không khuyên răn nó, để nó quy củ một chút thì chỉ sợ không gả đi được.”

Bà nói xong, lại nhìn Tiết Tĩnh Xu, thử thăm dò nói: “Nương nương ở trong cung, cũng biết những thanh niên của các quan lại trong triều chưa có hôn phối phải không? Nếu việc hôn nhân của Uyển Uyển có thể được Nương nương ưng thuận, chính là vinh hạnh lớn lao của nàng.”

Kỳ thật ở Đô Thành này, những nam tử còn trẻ lại chưa có hôn phối thì Tần thị còn biết nhiều hơn so với Tiết Tĩnh Xu. Bà hỏi như vậy chỉ là thăm dò xem Tiết Tĩnh Xu có cố ý chỉ hôn cho Tiết Tĩnh Uyển hay không thôi.

Tiết Tĩnh Xu chỉ nói: “Như mẫu thân cũng nói, chúng ta ở bên trong thâm cung, sao biết được chuyện ở trong triều.”

Tần thị chưa từ bỏ ý định, lại nói: “Quý phủ của An Thân Vương kia còn chưa có Vương phi, Mẫn Thân vương cũng đã tới tuổi làm mai……”

Tiết Tĩnh Xu hỏi: “Phải không? Ta cũng chưa từng lưu ý, việc này đều có Thái Hoàng Thái Hậu nhọc lòng.”

Tần thị thấy nàng không để mình nói tiếp, đành phải kiềm chế xuống.

Kỳ thật, nếu là mấy tháng trước thì bà sẽ tự mình tìm mối cho tiểu nữ nhi, cũng tuyệt đối không dám hy vọng xa vời có thể với tới An Thân Vương hoặc là Mẫn Thân vương.

Bởi vì khi đó Tiết Tĩnh Uyển tuy là Tôn nữ của phủ Thừa Ân công, nhưng mà một khi phân nhà ra, cha nàng Tiết nhị lão gia cũng chỉ là một vị quan ngũ phẩm. Ở kinh thành này rất nhiều, ai sẽ thèm nhìn đến?

Nhưng hôm nay nữ nhi con vợ cả của nhị phòng Tiết gia đã làm Hoàng Hậu, Tiết Tĩnh Uyển lại là muội muội ruột của Hoàng Hậu, tất nhiên địa vị sẽ không giống lúc trước.

Tần thị nhịn không khỏi nghĩ thầm. Đại nữ nhi của bà có thể làm Hoàng Hậu, vậy thì nhị nữ nhi cũng xứng làm Vương phi của Thân vương, như vậy không tính là trèo cao chứ?

Nhưng Tiết Tĩnh Xu đã không tiếp tục câu chuyện này của bà, vậy thì tạm thời bà cũng đành gác lại suy nghĩ của mình.

Tiết Tĩnh Xu làm sao mà không biết trong lòng bà đang nghĩ gì, thế nhưng cũng không mấy bận tâm. Bởi vì hôn nhân của hai vị Thân vương mà Tần thị vừa nghĩ, trong lòng Thái Hoàng Thái Hậu sớm đã có chủ ý, sao tới lượt người khác khoa tay múa chân.

Nàng đối với vị muội muội Tiết Tĩnh Uyển này rốt cuộc có vài phần tình cảm, không đành lòng để cho việc đại sự của nàng ấy bị người khác làm chậm trễ, vì thế nói với Tần thị: “Mấy hôm trước Thái Hoàng Thái Hậu nói với ta, trước đó bà đã nghe nói đến Ngũ muội muội là một người kiêu căng quá quắt, nhưng khi đến gặp mặt mới biết nàng không như lời đồn. Hiện tại mẫu thân thúc giục việc hôn sự của muội muội, ép buộc nàng học cái này cái kia, không bằng đi điều tra một chút, xem là ai bên ngoài đã bôi đen thanh danh của Ngũ muội muội như vậy, lại nghĩ cách tốt làm sáng tỏ mới phải. Nếu không, cho dù nàng có học quy củ thật tốt đi nữa, nhưng người khác không biết thì cũng vô dụng thôi.”

Sắc mặt Tần thị thay đổi, vội hỏi: “Điều Nương nương vừa nói là sự thật?”

Tiết Tĩnh Xu nói: “Ngay cả Hoàng tổ mẫu đang ở trong cung cũng nghe nói, có thể thấy được bên ngoài đã truyền thành bộ dáng gì, mẫu thân nói là thật là giả?”

Tần thị nghe được tin tức này, rốt cuộc không thể ngồi yên nữa, không bao lâu liền vội vàng đứng dậy cáo từ.

Bà đi rồi, Tiết Tĩnh Xu lại xử lý chút chuyện vặt của hậu cung.

Lần trước ở trong vài tòa cung điện khác của hậu cung bị mất đồ cổ và tranh chữ, mấy người quản sự kia đã bị xử lý, lại đề bạt mấy người trẻ tuổi khác đến.

Tiết Tĩnh Xu nói bọn họ gọi từng người phụ trách trong cung điện một lần nữa kiểm kê lại các vật phẩm rồi ghi vào sổ sách, hai ngày nay lục tục có người tới hồi báo.

Nàng gặp hai gã thái giám quản sự, lúc sau thấy không ai đến nữa liền đi vào nội điện, định nghỉ ngơi trong chốc lát.

Khi Hoàng Đế tới, Tiết Tĩnh Xu vẫn chưa tỉnh.

Hoàng Đế một mình đi vào nội điện, ngồi ở bên giường nhìn Hoàng Hậu khi ngủ, rồi sau đó từ trên đai lưng lấy xuống một cái ngọc bội, dùng tua rua phía dưới nhẹ nhàng lướt qua lướt lại trên mặt Hoàng Hậu.

Tuy Tiết Tĩnh Xu đang trong lúc ngủ mơ, nhưng đôi mày liễu vẫn không chịu nổi, nhíu mày, dùng tay hất bàn tay của người kia ra.

Hoàng Đế liền dời tua rua đi, chờ thêm một lát, thấy Tiết Tĩnh Xu tựa hồ lại ngủ thật an ổn mới lại cầm tua rua làm phiền giấc ngủ của người khác.

Lặp lại vài lần như thế, rốt cuộc Tiết Tĩnh Xu cũng nhíu mày tỉnh lại, mở to đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn hắn.

Hoàng Đế không nhanh không chậm cất ngọc bội đi, nói: “Hoàng Hậu nên đến dùng cơm trưa.”

Tiết Tĩnh Xu nhìn hắn trong chốc lát, trở mình quấn theo tấm thảm nhung, đưa lưng về phía Hoàng Đế, tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Cơm trưa ai thích ăn thì ăn đi, tối hôm qua không cho nàng ngủ thì thôi, hôm nay thật vất vả lắm mới yên tĩnh trong chốc lát, lại tới trêu chọc nàng, thật sự hắn nghĩ nàng không biết giận hay sao?

Hoàng Đế ngồi đó chờ, không thấy Hoàng Hậu đứng dậy nên nhìn qua thăm dò, liền thấy Hoàng Hậu lại ngủ mất. Hắn liền cởi ngọc bội xuống, tiếp tục giở chiêu cũ.

Hắn quấy rầy đến hăng say, Tiết Tĩnh Xu mắt cũng không mở, chỉ nói: “Thân thể ta không khoẻ, không thể hầu hạ Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng hôm nay một mình dùng cơm trưa và bữa tối, tối nay cũng về Sùng Đức điện an nghỉ đi.”

Động tác của Hoàng Đế lập tức cứng đờ.

—————————

Beta: Cái này gọi là tạo nghiệp không thể sống nè ヘ(`▽”*)

Chọn tập
Bình luận