Edit: Tử Lam
Beta: Tiểu Pi
Bảy tám ngày sau, thân thích lui tới không dứt, Tiết Tĩnh Xu chỉ an tĩnh ở trong Nghênh Xuân viện, chép kinh cầu phúc vì Thái Hoàng Thái Hậu. Nàng không đi ra ngoài tiếp khách, người khác cũng không dám tới miễn cưỡng nàng.
Cách hai ba ngày, nàng tiến cung thăm một lần. Có lẽ là phương thuốc của Phan thần y có hiệu quả, hoặc là trong lòng Thái Hoàng Thái Hậu thoải mái, mắt thấy thân thể càng ngày càng tốt lên, vài ngày sau đã có thể để người đỡ đi dạo Ngự Hoa viên.
Hôm nay Tiết Tĩnh Xu tiến cung, Thái Hoàng Thái Hậu liền kéo tay nàng nói: “Thừa dịp tinh thần ta gần đây tốt lên, trong cung lại vắng vẻ như vậy, Nguyên Tiêu[1] yến 15 tháng giêng năm nay chúng ta làm lớn một chút đi.”
[1] Nguyên Tiêu: Tết Nguyên Tiêu (Rằm Tháng Giêng) là ngày lễ hội cổ truyền tại Trung Quốc và là tết Thượng Nguyên tại Việt Nam. Lễ hội trăng rằm từ giữa đêm 14 (đêm trước trăng rằm) trọn ngày 15 (ngày rằm) cho đến nửa đêm 15 (đêm trăng rằm) của tháng giêng Âm lịch.
Tất nhiên Tiết Tĩnh Xu sẽ gật đầu đồng ý.
Thái Hoàng Thái Hậu cười nói: “Đừng nên vui mừng quá sớm, hiện tại sức khỏe của ta không được như xưa, muốn tổ chức làm cung yến, ngươi phải đến giúp ta một tay mới được.”
Tiết Tĩnh Xu liền nói: “Có thể ra sức vì Hoàng tổ mẫu, Tĩnh Xu cầu còn không được.”
Thái Hoàng Thái Hậu nghe xong, vui mừng không thôi.
Hàn huyên với bà hết một buổi sáng, thương lượng mấy việc vặt vảnh trong buổi cung yến, chờ dùng xong ngọ thiện, khi Thái Hoàng Thái Hậu đi ngủ Tiết Tĩnh Xu mới chuẩn bị xuất cung.
Cỗ kiệu mới vừa nâng ra tới nội cung, liền bị người ngăn lại.
Tiết Tĩnh Xu vén mành lên, thấy người tới là Đức công công, liền hỏi: “Công công, có việc gì sao?”
Đức công công cười tủm tỉm nói: “Bệ hạ vừa mới thương nghị chính sự với nhóm đại thần xong, hiện tại đang dùng cơm trưa, đặc biệt sai nô tài đến thỉnh nương nương di giá qua đó.”
Tiết Tĩnh Xu gật đầu: “Làm phiền công công dẫn đường.”
Thái giám nâng kiệu liền đổi hướng, nâng về phía Sùng Đức điện.
Thời điểm Tiết Tĩnh Xu đến đó, Hoàng đế đã dùng xong cơm trưa, đang nghiêm túc ngồi trước bàn ăn, không biết đang nhìn cái gì.
Thấy nàng tiến vào, Hoàng Đế đứng thẳng người, hỏi: “Chỗ Hoàng tổ mẫu dùng cơm xong chưa?”
Tiết Tĩnh Xu nói: “Dạ, hôm nay lão nhân gia bà ăn thêm một chén cháo, khí sắc so với mấy ngày trước đã tốt hơn vài phần. Quả nhiên phương thuốc của Phan thần y thật hữu hiệu.”
Hoàng Đế gật đầu: “Ta nghe nói Hoàng tổ mẫu bảo ngươi phụ giúp bà tổ chức Nguyên Tiêu yến?”
“Vâng.” Kỳ thật nàng biết, Thái Hoàng Thái Hậu bảo nàng hỗ trợ, thật ra là đang dạy nàng.
Hoàng Đế nói: “Nếu có cần gì, ở chỗ Hoàng tổ mẫu không được tìm được thì cứ bảo Đức Lộc đi chuẩn bị.”
Tiết Tĩnh Xu gật đầu đồng ý.
“Ngươi đến xem cái này.” Hoàng Đế nói.
Tiết Tĩnh Xu chần chờ một chút, chậm rãi đi đến trước bàn ăn.
Hoàng Đế lại gọi: “Đến bên này.”
Tiết Tĩnh Xu đành phải đi qua, ngừng lại đứng cách hắn một bước.
Hoàng Đế chỉ chỉ vào án mấyquyển trục[2], nói: “Đây là bản vẽ Lễ Bộ trình lên, chuẩn bị những mẫu thêu tốt nhất cho hôm sau.Vốn là Hoàng tổ mẫu quyết định, nhưng bà sợ không đủ tinh thần, nên đưa tới nơi này. Ngươi xem thích cái nào?”
[2] Quyển trục: Thời xưa, sách vở thường cuốn lại thành trục, nên gọi là quyển trục (卷軸).
Tiết Tĩnh Xu ngơ ngẩn nhìn chằm chằm mấy kiểu trong bản vẽ kia, thấy đều là long phượng trình tường[3] dùng cho việc mừng hỉ, lại nghĩ đến lời Hoàng đế nói, mới biết là có ý nghĩa… Bản vẽ này, là hình dạng mẫu vẽ khăn trùm đầu được dùng trong ngày đại hôn, mà hiện tại Hoàng Đế bảo nàng tới chọn.
[3] Long Phượng trình tường: “Long Phượng tốt lành” những điều tốt đẹp. Theo khái niệm Trung Quốc truyền thống, con rồng và chim phượng đại diện cho may mắn, và việc sử dụng con rồng và chim phượng với nhau có nghĩa là những điều vui tươi hơn.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy có chút nóng mặt, quay đầu liếc mắt nhìn Hoàng Đế một cái. Thấy hắn đang nhìn chằm chằm mình, hiển nhiên là đang đợi nàng quyết định. Nàng đành phải nhẹ nhàng hít một hơi, ổn định tinh thần lại,nhìn kỹ một lần,chỉ mộtkiểu đơn giản, nói: “Thần nữ cảm thấy.. kiểu này không tệ.”
Hoàng Đế gật đầu, nhìn ra ngoài điện nói: “Đức Lộc.”
Đức công công vội tiến vào, thấy Bệ hạ sóng vai với nương nương đứng ở phía sau ngự án, hắn chỉ cuối đầu, làm bộ không biết.
Hoàng Đế cuốn quyển trục lên đưa cho hắn:”Đi Lễ Bộ truyền lời, tất cả hỉ phục đều thêu hình bản vẽ này.”
Thấy Đức công công lui ra, Tiết Tĩnh Xu do dự nói: “Hoàng Thượng, nếu không còn chuyện gì khác, thần nữ xin cáo lui trước.”
Hoàng Đế hỏi: “Hương lần trước ngươi đưa cho ta, còn không?”
“Còn một hộp.” Tiết Tĩnh Xu nói.
“Cũng đưa cho trẫm đi. Nơi này của ta có hương khác, ngươi nhìn xem, nếu thích thì cứ lấy.”
Tiết Tĩnh Xu nhịn không được hỏi: “Hộp ban đầu thần nữ đưa cho ngài đâu?”
Hoàng Đế: “Đã dùng hết lâu rồi.”
Trong lòng Tiết Tĩnh Xu cả kinh. Huân hương nàng đưa cho Hoàng Đế, nếu sử dụng một lượng bình thường, đủ có thể dùng đến hai ba tháng. Mà hiện tại không đến mười ngày, vậy mà đã dùng hết một hộp rồi?
Nàng có chút lo lắng, nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng, hương kia tuy không có độc, nhưng dùng quá nhiều, chỉ sợ gây ảnh hưởng đến thân thể.”
Hoàng đế lại thản nhiên nói: “Không có việc gì. Không châm nó, ban đêm không thể ngủ được.”
Ấn đường[4] Tiết Tĩnh Xu hơi nhíu lại: “Thần nữ cả gan muốn khuyên Bệ hạ một câu, nếu bệnh mất ngủ của ngài không thể tìm ra và chữa dứt căn nguyên, mà chỉ dựa vào mấy tác dụng ở bên ngoài này, sợ là không thể chữa trị tận gốc. Lúc trước Thái Hoàng Thái Hậu nói Thái y trong cung không có biện pháp, Phan thần y đang ở trong kinh, chi bằng mời hắn đến xem cho ngài một lát?”
[4]Ấn đường: Là khoảng cách giữa hai đầu lông mày, cũng là điểm quan trọng trên khuôn mặt của con người. Nó có thể tiết lộ tính cách bí mất của ai đó.
Hoàng Đế im lặng.
Trong lòng Tiết Tĩnh Xu chần chờ, không biết lời nói của mình có quá phận hay không, chọc cho hắn mất hứng.
Cũng may, sau đó Hoàng Đế lại nói: “Trẫm biết, hai ngày trước Hoàng tổ mẫu cũng bảo Phan thần y xem qua, nhưng hắn nói thuốc và châm cứu chỉ có thể trị phần ngọn, nếu muốn trị tận gốc, còn phải xem bản thân trẫm.”
Nghe hắn nói như vậy, Tiết Tĩnh Xu liền hiểu ra.Nghĩ đến bệnh khó ngủ của Hoàng Đế,nguyên nhân chính cũng không phải là vì thân thể mà ra, mà là vì chuyện khác, nhưng không biết là vì cái gì.
Nhưng nàng cũng không có hỏi ra miệng, chỉ nói: “Nếu như thế, vậy sau khi thần nữ trở về sẽ cho người mang hương tới.”
Hoàng Đế gật đầu: “Đã để ngươi vất vả rồi.”
Hắn sai một tiểu nội giám bưng huân hương đến trước mặt,có đến gần mười loại, bảo Tiết Tĩnh Xu lựa chọn.
Vốn Tiết Tĩnh Xu không muốn tính với hắn, nhưng khi thấy những phần hương được bưng lên, mùi hương kỳ lạ thoang thoảng ở chóp mũi nàng, lại có chút động lòng. Vì thế nàng chậm rãi đánh giá, giống như đang chọn lựa đồ vật yêu thích.
Sau khi trở về nàng đốt hương lên, một cổ hương thơm nhẹ nhàng tỏa ra. Lúc đầu nồng đậm, sau đó dần dần thanh đạm,nhưng u hương vẫn khôngtiêu tan.
Liễu Nhi ngửi mấy hơi, nàng cảm thán: “Thơm quá! Giống như hương vị mùa xuân, trăm hoa đua nở.”
Tiết Tĩnh Xu cười nói: “Cái mũi của ngươi cũng thật tinh, hương này gọi làBách Hoa yến.”
Tròng mắt Liễu Nhi chuyển động, vui rạo rực: “Rất nhiều hoa nên gọi làBách Hoa yến. Vậy tiểu thư,chúng ta làm một loại hương gọi là Bách Thảo hương đi!”
Tiết Tĩnh Xu cũng đồng tình với nàng: “Cũng coi như chuẩn xác. Liễu Nhi, hương kia là cho Hoàng Thượng, chúng ta lại không có, nên phải làm thêm một ít.”
Liễu Nhi gật đầu, buông hộp hương trong tay xuống: “Hoàng Thượng dùng hết nhanh như vậy, chúng ta phải làm nhiều một chút mới được, nô tì phải đi mua thêm mấy loại dược liệu để dùng đó.”
Sau khi Liễu Nhi đi không lâu, Tiết Tĩnh Uyển phồng mặt lên ầm ầm chạy vào, thở hồng hộc mà không nói một lời.
Tiết Tĩnh Xu liếc nhìn Tiết Tĩnh Uyển một cái, ôn tồn nói: “Muội làm sao vậy? Tức giận phồng má như cái ấm trà, là ai chọc giận Ngũ tiểu thư của chúng ta vậy?”
Tiết Tĩnh Uyển quay đầu nhìn Tiết Tĩnh Xu, bĩu môi, hốc mắt ửng đỏ: “Tam tỷ, nương muốn gả muội cho biểu ca, nhưng muội không thích hắn.”
Tiết Tĩnh Xu ngồi thẳng thân mình: “Muội nghe ai nói?”
“Mẫu thân nói, bà nói chuyện với nhũ mẫu, muội nghe thấy. Muội không thích biểu ca, cũng không thích Trăn biểu tỷ! Bọn họ chỉ biết lén cười nhạo ta không có quy củ, người nhàngoại đều rất đáng ghét!”
Nhà mẹ đẻ Tần thị chính là dòng dõi thư hương, tổ tiên có vài Trạng Nguyên, sau lạicũng ra vài tên tiến sĩ, là gia tộc mấy đời làm quan văn, gia phong nghiêm khắc.
Chỉ là mấy năm gần đây, tựa hồ không có truyền nhân xuất sắc gì, nhìn sơ qua cũng chỉ có thân huynh trưởng (anh trai ruột/chung mẹ) của Tần thị sinh ra sở nữ nhi Tần Trăn Trăn. Năm nay vừa mới mười lăm, nghe đồn có tướng mạo xuất chúng, tài nghệ cao, cùng với Tứ tiểu thư Tiết phủ của các nàng, Nhị tiểu thư của quý phủ Vĩnh Ninh quận, và một vị tiểu thư Thẩm gia khác cũng khá nổi danh,người ngoài tán thưởng là mỹ nhân tứ kinh.
Tiết Tĩnh Xu không có ấn tượng gì với Tần Trăn Trăn, khách đến nhà đã nhiều ngày, mợ nàng cũng tới,nghe nói còn đến Nghênh Xuân viện tìm nàng, chỉ là không khéo nàng vào cung, không gặp được.
Thấy vẻ mặt Tiết Tĩnh Uyển ủy khuất, Tiết Tĩnh Xu an ủi nói: “Nương chỉ là lén nói thôi,vẫn chưa nhắc ra ở ngoài, việc này theo thuyết minh vẫn chưa được định ra, việc này theo lí thuyết thì vẫn chưa được định chắc, trước hết ngươi đừng nóng nãy.”
Hai mắt Tiết Tĩnh Uyển trông mong nhìn nàng: “Thật vậy sao? Nhưng lúc nương nói vớibà vú trông rất nghiêm túc. Nói lo lắng muội gả cho người khác sẽ bị ức hiếp, muốn tác hợp muội và biểu ca. Nhưng mà bà không biết, từ nhỏ đến lớn biểu ca luôn bắt nạt muội, còn gọi muội là xấu cô nương, nói muội là dã nha đầu không có quy củ!”
Tiết Tĩnh Xu nghe xong nhíu mày, ẩn ẩn có chút không vui. Uổng công cữu cữu tự xưng làgia phong thanh chính[5], lại dạy ra một nhi tử không biết tôn trọng người khác như vậy.
[5] Gia phong thanh chính: Gia đình thanh cao chính trực.
Nàng biết không chừng biểu đệ này là con một vợ cả của cữu cữu, được nuông chiều từ nhỏ bị. Nhưng muội muội nàng cũng được nuông chiều mà lớn lên, sao không có thiếu giáo dưỡng như hắn?
Tiết Tĩnh Xu nói: “Trước kia hắn cười nhạo muội, muội không nói lại với nương sao?”
“Không có!” Tiết Tĩnh Uyển lắc đầu: “Trăn biểu tỷ nói cũng chỉ là lời nói giỡn của tiểu hài tử, không cần thiết gióng trống khua chiêng đi nói lại cho trưởng bối nghe, ngược lại còn làm bọn họ không vui.”
Quả thực Tiết Tĩnh Xu phải vỗ tay khen ngợi đối với hai tỷ đệ kia, nàng vỗ vỗ đầu Tiết Tĩnh Uyển, hận con bé quá tốt bụng: “Muội nha, ngày thường ở nhà giống y nhưtiểu bá vương, ở bên ngoài bị người khác ức hiếp, tại sao lại không phản kháng? Muội chỉ cần đi khóc lóc kể lể với nương, nói hai đứa con kia của cữu cữu ức hiếp bắt nạt muội trong mấy năm nay thế nào cho nương nghe, xem nương là thương muội hay là tin hai người bọn họ.”
Tiết Tĩnh Uyển ủy ủy khuất khuất mà gãi gãi đầu: “Tam tỷ, thật sự hữu dụng sao?”
“Có dùng được không, chẳng phải muội thử xong liền biết?”
Tiết Tĩnh Uyển nghĩ nghĩ, rầu rĩ nói: “Lát nữa muội đi nói với nương.”
Tiết Tĩnh Uyển yên lặng trong chốc lát, lại nói: “Tam tỷ, tỷ nói tại sao con người phải lớn lên? Còn nhỏ thật tốt, chuyện gì cũng không lo nghĩ, hiện tại lớn lên phải gả cho phu quân, sinh con, hầu hạ phụ mẫu của phu quân… Mệt chết mệt sống, những nam nhân đó còn nạp một đám thiếp vào nhà.”
Tiết Tĩnh Xu hớp một ngụm trà, nói: “Cho nên chúng ta chỉ cần lo cho cuộc sống của chúng ta, cần gì phải nghĩ nhiều? Gả cho phu quân là việc không thể tránh khỏi, muội năm nay mười lăm, biết bao nhiêu người bằng tuổi muội đã làm nương rồi.”
“Muội biết.” Tiết Tĩnh Uyển gật đầu, lại bĩu môi nói: “Muội sẽ lấy phu quân, nhưng muội chính là không muốn gả cho biểu ca.”
Tiết Tĩnh Xu giật mình, nói: “Gần đây thân mình Thái Hoàng Thái Hậu có chuyển biến tốt, tính toán sẽ tổ chức một buổi tiệc đèn lồng ở trong cung,không bằng đến lúc đó muội đi với tỷ?”
Cung yến này thật ra là Hoàng gia chiêu đãi thần tử và gia quyến, sau lại có không ít nam nữ trẻ tuổi ở bữa tiệc hợp ý nhau, thúc đẩy rất nhiều nhân duyên. Bởi vậy liền trở thành nơi những công tử tài tuấn[6] và các tiểu thư khuê các thì cùng nhau dò xét nhau, mà Hoàng gia cũng vui vẻ thúc đẩy mối lương duyên, mỗi năm đều tổ chức rất lớn.
[6] Công tử tài tuấn: Có tài và tuấn tú.
Vốn dĩ năm nay thân thể Thái Hoàng Thái Hậu không khoẻ, Hoàng Đế lại chưa đại hôn, mọi người đều cho rằng sẽ không tổ chức Nguyên Tiêu yến,làm không ít người ngầm thất vọng. Không nghĩ tới qua năm, thân mình Thái Hoàng Thái Hậu trông tốt lên, lại bắt đầu khua chiêng gõ mõ chuẩn bị tổ chức cung yến.
Tiết Tĩnh Uyển nghe xong, đầu tiên là vui vẻ, nhưng rất nhanh sau đó lại chần chờ nói: “Muội có thể đi sao? Năm rồi trong phủ chúng ta chỉ có Tứ tỷ được đi.”
“Tại sao không thể đi? Muội lại không kém so với nàng ta, trước kia là muội chưa đủ tuổi, thiệp mời năm nay nhất định sẽ nhắc tới muội, cứ an tâm chờ xem.”
Tiết Tĩnh Uyển liền vui vẻ trở lại: “Thật tốt quá! Tam tỷ, cám ơn tỷ.”
Tiết Tĩnh Xuhờn dỗi nói: “Không cần cảm tạ tỷ, chỉ cần muội đừng ở trước mặt ta thút tha thút thít nức nở khóc nhè thì tốt rồi.”
Tiết Tĩnh Uyển đỏ mặt, nâng chung trà lên che dấu sự xấu hổ, nàng bỗng nhiên hít hít cái mũi, ngạc nhiên nói: “Tam tỷ, chỗ của tỷ đốt hương gì vậy? Mùi hương thật thơm.”
“Cái này gọi là Bách Hoa yến, hôm nay vừa mới lấy từ trong cung ra.”
Tiết Tĩnh Uyển truy vấn: “Là Hoàng Thượng cho tỷ, hay là Thái Hoàng Thái Hậu cho?”
Tiết Tĩnh Xu nhìn Tiết Tĩnh Xu, nói: “Là Hoàng Thượng cho. Có cái gì khác nhau sao?”
“Khác nhau rất lớn nha!” Tiết Tĩnh Uyển nói: “Sau này tỷ và Hoàng Thượng sẽ là phu thê, Thái Hoàng Thái Hậu là trưởng bối, tại sao lại giống nhau được?”
Tiết Tĩnh Xu bật cười: “Chỉ giỏi nói chuyện không đâu.”
Tiết Tĩnh Uyển xua tay, nghiêm trang nói: “Người ta nói với tỷ là thật. Tam tỷ, muội thấy Hoàng Thượng thường xuyên đưa đồ vật cho tỷ, hắn đối với tỷ tốt như vậy, về sau khẳng định sẽ không khi dễ tỷ.”
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu: “Chuyện sau này, không ai dám chắc.”
Tiết Tĩnh Uyển đang muốn nói gì đó, đột nhiên lại nghĩ tới gì đó, kỳ thật nếu muốn bàn về nam nhân nạp thiếp nhiều ít, Hoàng đế mới là nhiều nhất.Phi tần trong cung, đều là tiểu thiếp của hắn, chờ về sau hắn có người khác, sẽ tiếp tục đối tốt với Tam tỷ như bây giờ sao?
Nàng không dám xác định, cũng không dám nghĩ nhiều. Ngẫm lại tương lai của Tam tỷ, ngẫm lại tương lai mù mịch của chính mình, hốc mắt không khỏi đỏ.
Tiết Tĩnh Xu vừa khó hiểu vừa bất đắc dĩ: “Chẳng lẽ hôm nay muội là băng tuyết? Tại sao vừa đến chỗ của tỷ liền tan chảy?”
Tiết Tĩnh Uyển chớp chớp mắt, nước mắt lăn xuống, “Tam tỷ, nếu là sau này Hoàng Thượng có rất nhiều phi tử, tỷ phải làm sao bây giờ?”
Tiết Tĩnh Xu sửng sốt, nhẹ nhàng ôm Tiết Tĩnh Uyển, nói: “Nha đầu ngốc, đây không phải là chuyện được định sẵn rồi sao? Còn có thể làm sao nữa,đơn giản chính mình đã nhìn thấu, đừng quá chấp nhất, những ngày trước kia đã trôi qua thế nào, những ngày sau này vẫn trôi qua như thế.”
Tiết Tĩnh Uyển thút tha thút thít, nức nở nói: “Nói thấy rõ là có thể thấy rõ sao?Nếu là không thông thì phải làm sao bây giờ?”
Tiết Tĩnh Xu im lặng trong chốc lát, nhẹ giọng nói: “Nếu thấy mà không thông, cũng phải làm chủ chính mình, không làm việc ngu ngốc.”
Tiết Tĩnh Uyển cái hiểu cái không, nức nở gật đầu.
*****
Đảo mắt một cái liền tới mười lăm tháng giêng, Tiết Tĩnh Xu vào cung từ sáng sớm, cùng Thái Hoàng Thái Hậu với Xảo ma ma cùng nhau chỉ huy cung nhân bố trí yến khách cung điện, giữa trưa Hoàng Đế vội xong chính sự, tới dùng bữa cùng các nàng.
Sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu hồng nhuận,vui sướng lôi kéo Tiết Tĩnh Xu, thuộc như lòng bàn tay mà cùng nàng giảng bữa tiệc năm rồi, thúc đẩy từng mối nhân duyên tốt.
Tiết Tĩnh Xu không nghĩ tới cha mẹ nàng, cũng là ở bữa tiệc Nguyên Tiêu nhìn trúng lẫn nhau, Tiết gia mới cho người đi đề thân.
Lại nói tiếp, tình cảm của hai người bọn họ xác thật không tồi, nghe nói khi mới vừa thành thân, hai người một người đánh đàn một người vẽ tranh, một người luận thơ một người thêm hương[7], trong mắt căn bản không thấy được những người khác, nhất thời trở thành câu chuyện được mọi người ca tụng.
[7] Thêm hương: Trong câu “hồng tụ thiêm hương”; Chỉ việc thư sinh đọc sách có mỹ nữ bên cạnh.
Nhưng tình cảm có sâu đậm đến đâu, cũng sẽ chậm rãi phai mờ theo thời gian. Tần thị vào cửa ba năm mới sinh nàng, lại ba năm sau sinh hạ Tiết Tĩnh Uyển, lại thêm ba bốn năm, Tiết gia liền thu xếp cho cha nàng nạp thiếp. Chuyện tài tử giai nhân trước kia, kết thúc từ đây.
Thái Hoàng Thái Hậu nói trong chốc lát, lại nhìn xem Tiết Tĩnh Xu, lắc đầu nói: “Không được! Không được! Tĩnh nhi ngươi trang điểm quá nhạt, hôm nay có nhiều cô nương như vậy, ngươicũng không thể thua kém người ta. A Xảo, lát nữa ngươi trang điểm giúp Tĩnh nhi.”
Xảo ma ma cười đồng ý.
Tiết Tĩnh Xu bất đắc dĩ nói: “Hoàng tổ mẫu, thần nữ hay là thôi đi, nhân vật chủ yếu hôm nay là những công tử tiểu thư trẻ tuổi.”
“Aiz…” Thái Hoàng Thái Hậu không tán đồng nói: “Nói gì vậy? Bọn họ trẻ tuổi, ngươi thì không trẻ tuổi? Mười bảy tám tuổi, chính là thời điểm để chăm chút, ngươi đừng so với lão thái bà ta. Hoàng Đế ngươi nói có đúng không?”
Hoàng Đế nghiêm mặt nói: “Hoàng tổ mẫu nói rất đúng.”
Thái Hoàng Thái Hậu nghe xong lời này, không biết xúc động cái gì, càng thêm bất mãn, lẩm bẩm lầm bầm nói: “Nói rất đúng? Ngươi đúng là đầu gỗ, không thể nói vài câu dễ nghe sao? Ngươi xem nhóm công tử đó, không phải người nào cũng rất giỏi ăn nói sao? Nói đến các cô nương đều vui vui vẻ vẻ, ngươi không thể học theo sao?”
Hoàng Đế và Tiết Tĩnh Xu vô cớ vớ phải tai ương, hai người liếc nhau, không khỏi có vài phần đồng bệnh tương liên.
Thái Hoàng Thái Hậu lại tiếp tục quở trách: “Hai người các ngươi đúng là không phải người một nhà không vào cửa mà. Nhìn bộ dáng của các ngươi, có điểm nào là người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn? Lát nữa A Xảo trang điểm cho Tĩnh nhi! Đức Lộc, ngươi cũng sửa soạn cho Hoàng Đế! Cũng đừng để cho hắn thua kém người khác quá nhiều, làm cho ta mất mặt.”
Đức công công rất sợ vạ lây người vô tội, không ngừng vâng dạ.
Hoàng Đế cùng Tiết Tĩnh Xu hai người giống như chim cút ngoan ngoãn nghe huấn, không dám có dị nghị.
Dùng xong ngọ thiện, Hoàng Đế còn phải trở về xử lý chính vụ. Thái Hoàng Thái Hậu liền giữ Đức Lộc lại, hảo hảo dặn dò một phen, thật vất vả mới thoát khỏi, kế tiếp liền đến phiên Tiết Tĩnh Xu.
Nàng bị Thái Hoàng Thái Hậu cưỡng chế an phận ngồi ở trên ghế, tùy ý để Xảo ma ma chỉ huy hai vị cung nhân bài bố trên đầu nàng, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
Thật vất vả giả mới trang điểm xong, nàng chỉ cảm thấy đầu nặng ngàn cân, thiếu chút nữa té ngã, cần đến hai vị cung nhân đỡ mới có thể đi tới trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu.
Xảo ma ma chải cho nàng một búi tóc kiểu Phi Thiên kế, hiện tại nàng vẫn chưa thành thân, cho nên ở sau đầu còn chừa lại một ít tóc chưa bới lên. Trên búi tóc cài một cây trâm phượng gắn trân châu lớn có khảm thêm hồng ngọc, trong miệng con phượng ngậm một viên hồng ngọc hình giọt nước sáng lấp lánh, tua rua rũ xuống đong đưa ở giữa chân mày của nàng, đá quý phản chiếu với ánh sáng bên ngoài, càng thêm kiêu sa đến băng cơ ngọc cốt[8], da trắng môi đỏ, xinh đẹp đến mức rung động lòng người.
[8] Băng cơ ngọc cốt: Da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp người con gái đẹp. Cũng nói là “băng cơ ngọc thể”.
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn thấy liền gật đầu, liên tục nói: “Nên như vậy! Nên như vậy!”
Xảo ma ma cũng mạnh mẽ líu lưỡi tán thưởng: “Trước kia lão nô chỉ cảm thấy nương nương thanh nhã, có chút thanh mỹ (thanh tao + mỹ lệ), không nghĩ hiện tại trang điểm lên, càng làm cho người ta không thể dời mắt được. Ta xem so với những cái màu sắc đó, vẫn là màu đỏ thắm này là thích hợp với ngài nhất.”
“Đúng vậy!” Thái Hoàng Thái Hậu nói: “Chờ khi ngươi vào cung, trong cung này trừ ngươi ra còn có ai dùng được màu đỏ? Nếu ngươi không cần, sẽ hoang phí nhan sắc xinh đẹp kia.”
“Đúng là như vậy, nhóm cung phi đó không thể dùng nữa.”
Tiết Tĩnh Xu bị hai người luân phiên khuyên nhủ, rất nhanh liền cảm thấy nhan sắc diễm lệ của mình chính là tội lỗi. Nàng không lay chuyển được Thái Hoàng Thái Hậu, đành phải gật đầu đồng ý: “Vậy thì theo ý Hoàng tổ mẫu.”
“Chao ôi, vậy là tốt rồi.” Thái Hoàng Thái Hậu cảm thấy thỏa mãn: “Ngươi nói được thì phải làm được nha, ta ở chỗ này nhìn đó.”
Tiết Tĩnh Xu bất đắc dĩ cười khổ.
Nơi này nàng trang điểm xong, một nơi khác Đức công công chính là vẻ mặt đau khổ đến mức lông mày dựng đứng.
Có câu nói “Kẻ trên nói một câu, bề dưới đã vội chạy”. Hiện giờ chân hắn không cần chạy, đã sầu đến muốn đoạn trường.
Thái Hoàng Thái Hậu dặn đi dặn lại bảo hắn phải sửa soạn cho Bệ hạ, nhưng lão nhân gia bà tựa hồ đã quên, thường phục và triều phục của Bệ hạ tới tới lui lui cũng chỉ có hai ba kiểu, màu sắc không phải vàng thì đỏ, trắng đen mấy màu. Xảo phụ[9] còn không bột đố gột nên hồ[10], này muốn hắn hóa trang thành như thế nào đây? Huống hồ chánh chủ kia còn không quan tâm và rất không chịu hợp tác nữa kìa.
[9] Xảo: nhanh nhẹn, khéo léo. Phụ: người phụ nữ. Xảo phụ: người phụ nữ khéo léo.
[10] Không bột đố gột nên hồ (tục ngữ cổ) người đàn bà khéo cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo (ví với thiếu điều kiện cần thiết, thì tài giỏi mấy cũng khó có thể làm nên chuyện).
Hắn nhìn thấy Hoàng Đế vẫn đang phê tấu chương, mày ủ mặt ê nói: “Hoàng Thượng, sắp đến giờ rồi.”
Hoàng Đế liếc mắt nhìn sắc trời, vẫn ngồi bất động: “Còn sớm.”
Đức công công vội đi ra trước nhìn kỹ, nói: “Không còn sớm, sắp qua giờ Thân rồi, ngài vẫn chưa thay quần áo.”
Hoàng Đế không thèm để ý hắn.
Đức công công gãi gãi cái ót, gấp đến mức ứa ra mồ hôi: “Trường Nhạc Cung đã sai người tới hỏi.”
Rốt cuộc Hoàng Đế cũng buông tấu chương liếc Đức công công một cái, mang theo vài phần bất mãn.
Trong lòng Đức công công ão não, đành phải áp lực nói: “Sáng sớm Thái Hoàng Thái Hậu đã dặn dò, nếu ngài không làm theo, lát nữa lại làm lão nhân gia bà không cao hứng.”
Đưa ra tòa lệnh bài này, mới chân chính nổi lên tác dụng. Hoàng Đế nhíu mày đứng lên đi về phía nội điện, Đức công công chạy nhanh phân phó mấy cái cung nhân tay chân lanh lẹ đi vào thay quần áo.
Cũng vì nhớ kỹ lời Thái Hoàng Thái Hậu đã nói, thật sự sợ chọc bà không vui, nên cuối cùng Hoàng Đế cũng mặc một bộ thường phục bằng gấm màu đen, có viền hoa văn và đai nạm hồng ngọc, trên đầu đội thêm cái mũ Cửu Long diễn châu bằng ngọc thạch, im lặng đứng ở chỗ đó, thật sự là khôi ngô tuấn lãng, uy nghiêm bất phàm.
Đức công công day day cái trán, lão nước mắt doanh tròng, cuối cùng cũng không phụ gửi gắm của Thái Hoàng Thái Hậu, không làm lão nhân gia bà mất mặt.
Hoàng Đế lại đi Trường Nhạc Cung mời Thái Hoàng Thái Hậu đi cùng, thấy Tiết Tĩnh Xu cũng ăn diện lộng lẫy giống hắn, hai người đều có vài phần không được tự nhiên.
Thái Hoàng Thái Hậu chỉ che miệng cười.
Lúc này thời gian đã không còn sớm, đoàn người Thái Hoàng Thái Hậu tới bữa tiệc, mọi người đã đông đủ.
Tiết Tĩnh Xu đỡ Thái Hoàng Thái Hậu đi vào trong điện, Hoàng Đế đi ở bên kia, hai bên đồng loạt quỳ,đông nghìn nghịt, chỉ thấy những cái đầu đen.
Lần đầu tiên tiếp nhận quỳ lại của mọi người, tuy bọn họ quỳ không phải nàng, nhưng Tiết Tĩnh Xu vẫn có chút mất tự nhiên.
Nàng nhịn không được hơi hơi quay đầu lại nhìn Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Đế, lại thấy thần sắc của hai người rất bình thường, hành động tự nhiên.
Nàng lại nhìn các cung nhân tùy thân của Thái Hoàng Thái Hậu, các nàng chỉ cúi đầu, trái phải nhắm mắt đi theo phía sau. Nàng nghĩ nghĩ, tiếp theo cũng rũ mắt, thu lại biểu tình.
Ở trên bày hai cái bàn nhỏ, Thái Hoàng Thái Hậu ngồi ở giữa, bà để Tiết Tĩnh Xu ngồi ở bên cạnh bà, Hoàng Đế ngồi ở bên tay trái.
Mấy người ngồi xong, tư lễ thái giám mới bảo đứng dậy.
Mọi người cùng nhau nói tạ ơn, sau đó đứng dậy về chỗ ngồi.
Phía dưới, hàng ghế chỉnh tề xếp thành hai bên, nam bên trái, nữ bên phải.
Trước mắt hàng bên trái này, chỉ có mấy màu tím xanh trắng, mà một hàng bên phải lại cảnh xuân tươi đẹp muôn hồng nghìn tía, thật náo nhiệt.
Vốn lúc nãy trong bữa tiệc còn tính náo nhiệt, nhưng thời điểm Hoàng Đế và Thái Hoàng Thái Hậu đến, lập tức trở nên an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Thái Hoàng Thái Hậu híp mắt nhìn một vòng, điểm mấy vị trưởng công chúa và thân vương có danh tiếng, hỏi qua vài câu việc nhà, lại nói mấy câu với vài vị cáo mệnh phu nhân quen mắt, không khí mới chậm rãi có khởi sắc.
Nhóm thanh niên nam nữ trẻ tuổi đánh bạo lén ngẩng đầu nhìn phía trên, Tiết Tĩnh Xu ngồi ở một bên, liền phát hiện vài đạo ánh mắt dừng ở trên người nàng, nàng chỉ làm như không biết.
Vị trí Tiết Tĩnh Uyển tính như là gần ở phía trước, nàng nhịn hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được mà ngẩng đầu lên liếc liếc mắt nhìn một cái. Thấy rõ người ở trên, mắt nàng khẽ trừng lớn, thở nhẹ một tiếng.
Tứ cô nương Tiết Tĩnh Viện nhíu mày nhìn Tiết Tĩnh Uyển, bất mãn nói: “Ngươi cho rằng đây là ở nhà, tùy tiện cho ngươi hô to gọi nhỏ?”
Tiết Tĩnh Uyển cũng không cải lại Tiết Tĩnh Viện, chỉ ngơ ngác nói: “Tam tỷ tỷ trang điểm như vậy quá đẹp, Hoàng Thượng cũng thực trẻ tuổi, còn tuấn tú hơn so với Đại ca nữa, hai người bọn họ thật xứng đôi.”
Tiết Tĩnh Viện khịt mũi, coi thường lời nói của Tiết Tĩnh Uyển: “Kiến thức của các ngươi quá hạn hẹp, mỗi ngày treo tên đứa con của di nương sinh ở bên miệng. Tiêu chuẩn? Nói ra cũng không sợ làm người chê cười.”
Lúc này Tiết Tĩnh Uyển mới quay đầu lại nhìn Tiết Tĩnh Viện, nhíu mi nói: “Ngươi nói chuyện cũng thật khó nghe, cả ngày xem thường cái này, xem thường cái kia. Cũng không thấy ngươi có gì tốt hơn người khác, cũng không phải giống như chúng ta ngồi ở phía dưới sao? Một mảnh đen nghìn nghịt, tìm cũng không thấy.”
“Ngươi…” Tiết Tĩnh Viện nổi cáu. Người nói vô tâm người nghe cố ý, Tiết Tĩnh Uyển cũng chỉ tùy ý nói móc nàng một câu, không nghĩ tới đã chọc phải chỗ đau của Tiết Tĩnh Viện.
Nhớ năm đó, khi tỷ tỷ nàng ta là Thái Tử phi, vị trí của nàng cách bàn chủ vị chỉ có hai ba bàn. Lúc ấy không ít tiểu thư khuê các hâm mộ nàng ta, trong tối ngoài sáng nịnh hót nàng.
Từ khi Đại tỷ thất thế, đi vị nàngta theo đó xuống dốc không phanh. Đã từng trải qua cái loại phong cảnh này, hiện giờ lại tiêu tan, nàng ta sao có thể cam tâm được?
Cũng có người khác thấy rõ dung mạo Tiết Tĩnh Xu, kinh diễm qua đi chính là hiểu rõ. Trước đây còn có người nghi hoặc, vì sao Tiết gia lại đột nhiên xuất hiện Tam tiểu thư có thể rất được Hoàng Đế sủng ái, hiện tại đều hiểu ra.
Chỉ là bọn họ chưa từng nghĩ đến, Tiết gia đã có một vị tiểu thư dung mạo xuất chúng như vậy, vậy tại sao trước đây vẫn luôn không cho nàng xuất hiện trước mặt người khác? Nói là thân mình không tốt cần tĩnh dưỡng, nhưng trước mắt xem ra, chỉ là nhu nhược hơn người thường vài phần, làm gì mức phải rời nhà tĩnh dưỡng?
Chỉ sợ trong đó có không ít khúc mắc.
Bọn nam tử trẻ tuổi to gan nhìn Tiết Tĩnh Xu, các cô nương thì xấu hổ liếc mắc nhìn trộm Hoàng Đế.
Tự nhiên, cũng có vài người không muốn bấu víu cành cây cao, dùng ống tay áo che dấu, âm thầm đánh giá người đối diện.
Đang lúc tâm tư mọi người khác nhau, ghế ngồi gần trên hàng bên tay phải, một vị tiểu thư đứng dậy rời chỗ ngồi, đi ra chính giữa hành lễ, thanh tú động lòng người nói: “Trà nhi có một khúc muốn hiến cho Thái Hoàng Thái Hậu và Bệ hạ, chúc Thái Hoàng Thái Hậu an khang trường thọ, phúc vận vô cương.”
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn kỹ nàng một chút, cười nói: “Thì ra là Trà nhi. Được, được! Ngươi có lòng.”
Hoàng Đế khẽ gật đầu.
Xảo ma ma thấy Tiết Tĩnh Xu hình như không biết người đang nói, liền nhỏ giọng giải thích nói: “Đây là Nhị tiểu thư của quý phủ Vĩnh Ninh quận chúa, khuê danh An Trà.”
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, nhẹ giọng cảm tạ.
Tiếu An Trà lại không lập tức hát, mà là nhìn về phía bên trái, hướng về phía nam nhân đối diện kia diệu dàng nói: “Biểu ca, huynh thổi tiêu cho ta đi.”
Tiết Tĩnh Xu lại nhìn theo về phía bên trái, đứng đầu chính là một nam tử tuấn mỹ, mặt mày có vài phần tương tự Hoàng Đế.
Xảo ma ma lại nói: “Đây là An Thân Vương.”
An Thân Vương là con thứ tám của Tiên Đế, là bào đệ của Hoàng Đế, mà Vĩnh Ninh quận chúa chính là đường muội của Tiên Đế. Vậy Tiếu An Trà kêu An Thân Vương một tiếng biểu ca cũng không có sai, nghe nói quận chúa cố ý kết thân với An Thân Vương, nếu việc này thành, hai nhà này liền thân càng thêm thân. Khó trách Tiếu An Trà lại ở trước công chúng mà tự nhiên biểu hiện thân mật.
An Thân Vương tựa thói quen dung túng biểu muội, chỉ là bất đắc dĩ cười, sai tùy tùng lấy ngọc tiêu tới, đứng dậy bước đến phía trên: “Tôn nhi bêu xấu.”
Thái Hoàng Thái Hậu cười ha hả nói: “Mau bắt đầu đi, đừng làm cho mọi người đợi lâu.”
Một khúc qua đi, mọi người đều khen ngợi không ngớt lời.
Có Tiếu An Trà mở đầu, lúc sau cũng có mấy cái thiếu gia tiểu thư khác hiến nghệ, Tiết Tĩnh Viện cũng bắn một khúc đàn cổ.
Sảnh đường không khí tươi vui, bên ngoài hành lang hạ một chiếc lồng đèn cung đình nhỏ sáng lên. Đã là Nguyên Tiêu yến, đương nhiên phải đố đèn. Thái Hoàng Thái Hậu đang chuẩn bị sai người đưa cái đố đèn vào, Tiếu An Trà lại đứng lên, nghiêng đầu mở to đôi mắt to nói: “Đã sớm nghe nói mỹ danh Tam tiểu thư Tiết gia, không biết có thể cho mọi người chúng ta mở rộng tầm mắt không?”
[11] Đố đèn: một trò chơi truyền thống của trung quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường.
Bữa tiệc tức khắc yên tĩnh, vô số đôi mắt che che dấu dấu mà liếc qua nhìn Tiết Tĩnh Xu và Tiếu An Trà, người có chút nhạy bén, liền lén nhìn thần sắc Hoàng Đế.
Tiết Tĩnh Xu liếc mắt nhìn Tiếu An Trà một cái, không biết nàng ta là thiệt tình hay là giả ý. Quay đầu nhìn về phía Thái Hoàng Thái Hậu, đang chuẩn bị mở miệng, Thái Hoàng Thái Hậu lại cười nói: “Mấy ngày gần đây Tĩnh nhi vất vả chăm sóc ai gia, ta không nỡ để cho nàng phải vừa hát vừa nhảy. Yêu cầu của ngươi, ta đành phải nhẫn tâm bác bỏ.”
Tiếu An Trà chớp chớp mắt, bĩu môi nói: “Cũng được. Trà nhi biết lão tổ tông bất công, người còn chưa có vào cung mà đã trở thành bảo vật trong lòng, chỉ sợ qua ít ngày nữa, mấy người chúng ta liền không có ai thương, bị ngài quên mất.”
Một câu nói dí dỏm liền làm bầu không khí lại vui vẻ lên, mọi người đều che miệng cười.
Thái Hoàng Thái Hậu sai người đưa cái đố đèn thứ nhất đến Hoàng Đế trước mặt, cười khanh khách nói: “Hoàng Thượng, ngươi làm mẫu cho mọi người xem đi.”
Đức công công vội tiến lên, cao giọng đọc câu đố:
“Yêu ma hồn vía còn chăng,
Mình như cuốn lụa hơi đằng sấm ran.
Ai nghe thấy cũng hết hồn,
Ngoảnh đầu nhìn lại tro tàn khói bay.”[12]
[12] Câu đố nằm trong hồi 22 của Hồng Lâu Mộng, tác giả Tào Tuyết Cần.
Thái Hoàng Thái Hậu vừa nghe liền vui vẻ: “Cái này đơn giản! Tĩnh nhi, mấy ngày trước chúng ta còn nhắc tới đúng không?”
Tiết Tĩnh Xu mỉm cười gật đầu.
Hoàng Đế đề bút viết xuống hai chữ, Đức công công xem một cái, lại lớn tiếng niệm ra: “Đáp án của bệ hạ là, pháo trúc!”
Thái Hoàng Thái Hậu nói: “Nhanh xem có đúng không? Nếu đoán sai, mặt mũi Hoàng Đế bị mất hết.”
Một tiểu nội giám vội vàng chạy ra bên ngoài, rất nhanh đã cầm theo ngọn đèn lưu li hình bát giác tiến vào: “Hồi Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thượng, đáp án đúng là pháo trúc.”
Vì thế trong điện lại vang lên rất nhiều tiếng ca ngợi.
Đức công công tiến lên tiếp nhận đèn cung đình từ trong tay tiểu nội giám, xoay người mời Hoàng Đế tặng đèn.
Hoàng Đế nói: “Đưa cho Hoàng Hậu.”
Lời này mọi người nghe đều nghe được rõ ràng minh bạch, trong lúc nhất thời đã quên quy củ, sôi nổi ngẩng đầu nhìn tới.
Tiết Tĩnh Xu đứng dậy tạ ân.
Thái Hoàng Thái Hậu vừa lòng gật gật đầu, lại nhìn mọi người ở đối nói: “Bên ngoài đèn cung đình nếu đã treo lên, mọi người cũng không cần câu nệ, tùy tính tùy tâm là được. Ta mệt mỏi, không thể dính vào các người tuổi trẻ các ngươi được.”
Tiết Tĩnh Xu cũng cùng Hoàng Đế rời đi.
Trong điện, mọi người nhìn nghi thức đi xa, bao nhiêu người hận không thể đứng dậy đi cùng.
Ra điện đi không xa lắm, Thái Hoàng Thái Hậu liền nói: “Bọn họ đưa ta trở về là được, đêm nay ánh trăng rất đẹp, Hoàng Thượng cũng cùng Tĩnh nhi đi dạo một chút.”
Hoàng Đế và Tiết Tĩnh Xu đồng ý, đợi đến khi Thái Hoàng Thái Hậu rời đi, Hoàng Đế hỏi: “Đức Lộc, Trích Tinh Lâu đã quét dọn sạch sẽ chưa?”
Đức công công vội nói: “Đã quét! Buổi sáng đã sai người dọn qua.”
Hoàng Đế gật đầu, cúi đầu hỏi Tiết Tĩnh Xu: “Trích Tinh Lâu là nơi thích hợp nhất để ngắm trăng, ngươi theo ta cùng đi ngắm đi.”
Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng gật đầu.
Hai cái cung nhân ở phía trước cầm đèn, lại có mấy người cẩn thận đi theo ở phía sau, dọc theo đường đi cũng chưa gặp được người khác, không bao lâu liền đến một tòa tiểu lâu cao ngất.
Tiết Tĩnh Xu ngửa đầu nhìn lại, dưới màn trời màu chàm[13], tiểu lâu giống như một cái cây, đâm vào vòm trời.
[13] Màu chàm là màu của ánh sáng trong khoảng 440 đến 420 nm, nằm giữa màu xanh lam và màu tím. Giống như màu da cam, tên gọi của nó có xuất xứ từ tự nhiên, do màu này rất gần với màu của chất tanin lấy từ lá hay vỏ cây chàm dùng để nhuộm quần áo.
Mở cửa lâu ra, bên trong cũng không có bài trí gì, ở chính giữa nhà chính là thang lầu, bậc thang làm bằng gỗ xoay tròn bay lên, liên tục đi về chỗ cao.
Đức công công mang theo đèn cung đình, rọi dưới chân, cẩn thận dẫn đường.
Bước vào lầu hai, Tiết Tĩnh Xu mới phát hiện thì ra bốn phía bay bổng, chỉ có lan can che đậy.
Từ nơi này nhìn ra bên ngoài, không thể thấy rõ toàn cảnh nội cung điện, thỉnh thoảng nghe thấy mấy tiếng cười đùa truyền vào trong tai.
Lại lên thêm một tầng, đã có thể cảm giác được một chỗ này cao và lạnh hơn một chút, tầm nhìn so với lúc nãy rộng lớn chút.
Tiết Tĩnh Xu hơi hơi thở dốc.
Hoàng Đế hỏi nàng: “Đi không nổi nữa sao?”
Tiết Tĩnh Xu gật gật đầu, “Còn có thể đi thêm một tầng.”
Càng lên cao cầu thang càng hẹp, đã không thể đủ cho hai người đi song song, Hoàng Đế lấy đèn cung đình từ trên tay Đức công công, tự mình đi phía trước dẫn đường.
Lên đến tầng thứ tư, Tiết Tĩnh Xu cảm thấy hai chân có chút mỏi nhừ.
Chỉ là thân thể không khoẻ, so với phong cảnh ở chỗ cao, cơ hồ không có giá trị nhắc tới.
Nàng đứng ở trước lan cang nhìn, cả tòa Đô thành đều ở dưới chân nàng.
Ngày Nguyên Tiêu yến, đèn dầu trong cung ngoài cung đều huy hoàng, đèn đuốc rực rỡ.
Dưới bầu trời đêm, một vầng trămg sáng như vòng bạch ngọc nhô lên treo trên cao.
Bầu trời cùng nhân gian, lúc này lại giống như đoàn viên, giống như mỹ mãn.
Tiết Tĩnh Xu cơ hồ xem đến mê man, không tự giác nỉ non: “Thật đẹp……”
Bóng đêm xám sậm, gió đêm cũng càng thêm mát lạnh, Tiết Tĩnh Xu bị thổi đến đánh cái hắt xì.
Lúc này trên người hai người cũng không áo choàng, Hoàng Đế liền nói: “Phía trên lạnh, đi xuống đi.”
Tiết Tĩnh Xu lưu luyến không rời, có đều nàng cũng không dám lấy thân thể của mình ra đùa giỡn, chỉ đành phải chậm rãi đi trở về.
Xuống lầu so với lên lầu còn gian nan hơn, nơi này thang lầu lại hẹp, ánh sáng không rõ, Tiết Tĩnh Xu tuy kiệt lực chú ý dưới chân, lại vẫn bị hụt chân, thân mình liền rơi xuống.