Edit: Tử Lam
Beta: Tiểu Pi
Ngày kế Tiết Tĩnh Xu tỉnh lại, bên người đã không còn thân ảnh Hoàng Đế. Chỗ hắn nằm, hơi ấm cũng sớm tiêu tán.
Bên ngoài nữ quan chờ, nghe được động tĩnh liền nhỏ giọng xin chỉ thị: “Nương nương muốn dậy sao?”
Tiết Tĩnh Xu nói: “Giờ nào rồi?”
“Giờ Mẹo canh ba. Lúc Bệ Hạ thượng triều phân phó nô tỳ không được đánh thức nương nương.”
Canh giờ này kỳ thật đã rất muộn, các đời Hoàng Đế Đại Diễn đều là giờ Dần thức dậy, giờ Mẹo thượng triều.
Nếu Hoàng đế nghỉ ở hậu cung, phi tần cần phải dậy sớm hơn Hoàng Đế, hầu hạ hắn thay quần áo thượng triều, sau đó canh thời gian ngủ lại một lát, đợi đến giờ Thìn lại đi thỉnh an Hoàng Hậu.
Hiện tại hậu cung chỉ có một mình Tiết Tĩnh Xu, nàng lại là Hoàng Hậu, tất nhiên không cần chờ người khác tới thỉnh an, nhưng cần đến Trường Nhạc Cung thăm hỏi.
Nghĩ đến đây, nàng chống thân mình chuẩn bị đứng lên, nhưng vừa mới nâng eo, một trận bủn rủn bỗng nhiên kéo đến. Nàng có chút mất lực, thở nhẹ một tiếng, lại trở vào trong chăn.
Nữ quan vội nói: “Nương nương? Người cần nô tỳ vào hầu hạ không?”
Tiết Tĩnh Xu lại thử một lần, nhưng cơ thể vẫn thật sự bủn rủn vô lực, đành nói: “Vào đi.”
Cung nữ vén màn lên, nắng sớm bên ngoài chiếu vào. Tiết Tĩnh Xu theo bản năng cúi đầu nhìn quần áo trên người, thấy dây áo buột đàng hoàng, mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Chuyện của tối hôm qua, đến giờ nàng có chút mơ hồ. Bị Hoàng Đế ôm vào bồn tắm, nàng nhanh chóng tự mình tắm sau đó được hắn ôm lên, nước trên người nàng cũng không lau khô liền thiêm thiếp ngủ, ngay cả quần áo được mặc vào như thế nào cũng không biết.
Nhưng lúc ấy Hoàng Đế không có sai người vào hầu hạ, quần áo của nàng, chẳng lẽ là hắn mặc?
Tiết Tĩnh Xu có chút quẫn bách.
Nhóm nữ quan đỡ nàng đứng lên, mấy người trước sau bận rộn. Có người đỡ thân thể nàng, có người giúp nàng thay quần áo, lại có người bưng nước ấm tới, vắt khăn vải, pha nướcmuối (súc miệng).
Tiết Tĩnh Xu cái gì cũng không cần làm, chỉ cần dựa lên trên người nữ quan là được, cái này làm cho nàng vừa không được tự nhiên lại vừa bất đắc dĩ.
Vốn dĩ sáng sớm nàng khí huyết không đủ, hay choáng váng mệt mỏi, tối hôm qua lại lăn lộn một hồi, hiện tại càng là đứng cũng đứng không vững.
Cũng may nhóm nữ quan chỉ cúi đầu, im lặng hầu hạ nàng. Khiến nàng chỉ có một chút không được tự nhiên, bằng không nàng cũng thật sự không có mặt mũi gặp người.
Vì hôm nay không có đại sự gì, cũng không phải ngày gì trọng đại. Nàng sai nữ quan chải cho nàng một kiểu tóc bình thường, lại thay một bộ thường phục, trang sức trên đầu chỉ có một bộ san hô đỏ, hơi lộ vẻ long trọng vui vẻ, vừa đủ nhìn ra là tân nương.
Trang điểm chải chuốt xong, Liễu Nhi đi vào nội điện, sau lưng dẫn theo hai cái cung nữ mang hộp đồ.
Liễu Nhi lấy một bộ chén đũa trong hộp cơm ra, nói: “Nương nương, này là canh gà đen[1] nhân sâm, là nửa đêm hôm qua bệ hạ phân phó Ngự Thiện Phòng hầm cách thủy, lửa nhỏ nấu đến gần một đêm, rất bổ dưỡng, người uống nhiều một chút.”
[1] Gà đen: Gà đen hay còn gọi là gà lông đen, ô kê, hắc ké là thuật ngữ chỉ về những biến thể màu lông gà với màu đen là chủ đạo của các giống gà. Chúng có màu đen tuyền và hơi có màu ánh kim, màu ánh kim chuyển sang tông tím.
Người nói vô tâm, Tiết Tĩnh Xu nghe lại không khỏi nghĩ nhiều. Nửa đêm hôm qua, chính là… Sau đó?
Canh gà đen này là bổ thận. Không biết rốt cuộc Hoàng Đế có biết không nữa?
Liễu Nhi thấy Tiết Tĩnh Xu không nói lời nào, cho rằng nàng không muốn uống, liền nói: “Nô tì đã bảo ngự trù vớt hết dầu mỡ trong canh ra ngoài. Nương nương người xem, canh này thật sự thanh đạm, một chút dầu mỡ cũng không có.”
Tiết Tĩnh Xu đành phải tiếp nhận, hớp hai hớp, hỏi Liễu Nhi: “Bệ Hạ đã nếm qua chưa?”
Liễu Nhi nói: “Nô tì hỏi qua Đức công công, sáng sớm Bệ Hạ đã uống một chén canh, sau đó phải đợi đến giờ Tỵ hạ triều mới dùng đồ ăn sáng.”
Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng gật đầu, ăn xong đồ ăn sáng, sức lực trên người cũng đã khôi phục chút ít. Sai người đỡ lên Phượng kiệu, đến Trường Nhạc cung thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu.
Đế hậu sinh hoạt vợ chồng là phải ghi vào hồ sơ, vì vậy chuyện đêm qua, Thái Hoàng Thái Hậu đều rõ ràng. Bà gặp Tiết Tĩnh Xu cũng không nói gì, chỉ là nhìn nàng cười, cười đến mức làm người không dám ngẩn đầu lên.
Thái Hoàng Thái Hậu thấy thế mới vui tươi hớn hở nói: “Từ nay về sau không cần ngày nào cũng tới chỗ ta, bằng không ngươi vất vả, Hoàng Thượng lại đau lòng.”
Mặt Tiết Tĩnh Xu khẽ nóng lên, nói: “Thỉnh an Hoàng tổ mẫu là bổn phận của thần thiếp, sao có thể nói là vất vả.”
Thái Hoàng Thái Hậu cười nói: “Cho dù muốn tới cũng không cần tới sớm như thế, các ngươi là người trẻ tuổi, ngủ nhiều một chút cũng tốt.”
Tiết Tĩnh Xu cảm thấy lời nói của Thái Hoàng Thái Hậu là đang trêu đùa: “Đa tạ Hoàng tổ mẫu yêu thương.”
Hai người trò chuyện trong chốc lát, có cung nữ tiến vào truyền lời, Phan Thần y đến chuẩn mạch cho Thái Hoàng Thái Hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu cho người mời hắn vào, Tiết Tĩnh Xu đứng dậy tránh sang đến một bên.
Hình tượng hôm nay của Phan Thần y này so với trước kia chuyển biến rất tốt. Trên người mặc quần áo sạch sẽ chỉnh tề, tóc cũng chải đàng hoàng, râu trên mặt cạo sạch, lộ ra diện mạo vốn có.
Thì ra hắn là một gương mặt dài có chút trẻ con, râu ria xồm xàm lúc trước, không nhìn ra tuổi hắn còn trẻ như vậy. Hiện tại không có râu, càng nhìn càng giống một thiếu niên hơn mười tuổi, lớn lên còn thanh tú hơn so với các tiểu cô nương.
Hắn cũng không giống Thái y khác, đi lên liền hành lễ, mà là thân thiết gọi Thái Hoàng Thái Hậu là bà bà.
Thái Hoàng Thái Hậu cũng rất thích hắn, cũng gọi là tiểu Phan.
Hôm nay là chuẩn mạch theo thông lệ, Phan Tế sau khi khám xong dặn dò một số món ăn cấm kỵ, lại trò chuyện một hồi. Trong lúc nói chuyện ánh mắt khẽ liếc về phía Tiết Tĩnh Xu, bộ dáng tiểu ai oán, phối hợp với gương mặt con nít của hắn, một chút cũng không làm người ta cảm động, ngược lại chỉ muốn ôm bụng cười.
Tiết Tĩnh Xu tuy có chút không được tự nhiên, lại không cảm thấy phản cảm, bởi vì ánh mắt của hắn rất thuần khiết, cũng không có ý mạo phạm.
Liền giống như Thái Hoàng Thái Hậu, chế giễu nhìn hắn.
Đợi hắn lui ra, Thái Hoàng Thái Hậu cười nói: “Tiểu Phan đứa nhỏ này không tồi, tính tình tuy có chút trẻ con, nhưng lại là một tấm lòng son. Tĩnh nhi, ngươi giúp ta xem nhà ai có cô gái tốt, ta đáp ứng hắn, tốt xấu gì cũng muốn xem giúp hắn một chút, ngươi nhìn bộ dáng đáng thương của hắn kìa.”
Tiết Tĩnh Xu mỉm cười gật đầu.
Ở Trường Nhạc cung ngồi hết nửa buổi sáng, Tiết Tĩnh Xu trở về cung của mình. Không bao lâu sau nữ quan chưởng cung Tê Phượng Cung vào truyền lời, chưởng sự các cung trong hậu cung đến thỉnh an nàng.
Hậu cung Đại Diễn có mười hai cung, ba mươi sáu điện. Khi phi tần đông đủ, trong mỗi gian mỗi điện đều có người ở. Mà hiện tại, đại bộ phận cung điện đều trống không, nhưng vẫn cần người quét dọn trông coi.
Hiện tại những người này đi lên thỉnh an, hồi báo mình quản lý cung điện nào, trong điện có bao nhiêu gian, cung nhân có bao nhiêu người, đồ cổ tranh chữ có bao nhiêu.
Tiết Tĩnh Xu đều gặp qua, ban thưởng đồ vật, rồi cho bọn họ lui ra.
Sau khi nhóm người rời đi, nàng mới hỏi một nữ quan sau lưng: “Đều đầy đủ rồi sao?”
Nữ quan kia nâng một quyển sổ sách thật dày, nhỏ giọng nói: “Trong Cam Tuyền điện thiếu hai kiện tranh chữ, Vĩnh Nhạc cung thiếu một cái bình lưu li bát bảo, Xương Khánh cung…”
Tiết Tĩnh Xu nghe xong, bình tĩnh gật đầu, nói: “Không cần lộ ra, âm thầm đi dò hỏi. Nếu là thật, cứ chiếu theo quy củ mà xử.”
Nữ quan kia “dạ” một tiếng, khom người lui ra.
Tiết Tĩnh Xu lại nói: “Liễu Nhi ở lại, những người còn lại đều lui xuống.”
Liễu Nhi thấy các nàng đều lui ra, mới hỏi: “Nương nương, có người trộm đồ vật sao?”
Tiết Tĩnh Xu gật đầu: “Trong cung này lâu rồi không có người quản, Thái Hoàng Thái Hậu lại không có tinh lực hỏi đến, cũng có ít người sẽ không trộm. Trừ bỏ trực tiếp trộm đi ra ngoài bán, còn có chút cao minh là dùng đồ dỏm thay thế bút tích thực, những cái đó ở trong cung lại không chủ nhân vào ở, ai sẽ chú ý tới? Giấu mười năm tám năm, thậm chí giấu cả đời cũng có. Nhưng hiện tại kết luận thì còn quá sớm, có lẽ bọn hắn chỉ nghĩ chính mình đã lọt lưới, chờ điều tra rõ lại nói tiếp.”
Nàng lại nói: “Không nói tới cái này nữa. Liễu Nhi, vài ngày nay ta muốn sửa phương thuốc chế tạo huân hương kia.”
Liễu Nhi hiếu kỳ nói: “Tại sao người lại muốn sửa?”
“Đêm qua Hoàng Thượng uống rượu xong, hương kia liền trở nên vô dụng với hắn. Ta nghĩ không biết có thể xử lý sạch tai hại này không…”
Liễu Nhi nghe xong, cười nói: “Nương nương, người đối với Hoàng Thượng cũng thật tốt.”
Tiết Tĩnh Xu chỉ chỉ cái trán Liễu Nhi: “Không phải ngươi nói với ta, Hoàng Thượng rất tốt với ta thì ta cũng phải đối tốt với hắn sao? Thế nào, bây giờ muốn giễu cợt ta?”
Liễu Nhi vội lắc đầu, cười nói: “Không dám! Không dám! Nương nương thứ tội.”
Hai người đang nói giỡn, có một tiểu nội giám Sùng Đức điện tới truyền lời. Hoàng Thượng bận rộn chính vụ, không thể đến dùng cơm trưa với Hoàng Hậu.
Tiết Tĩnh Xu nghe xong lại thở phào nhẹ nhõm. Không dùng chung với Hoàng Đế, nàng muốn ăn nhiều hay ít thì tùy nàng. Còn khi Hoàng Đế tới, trái lại sẽ quản nàng, ăn cái này đến cái kia, còn phải ăn rất nhiều nữa.
Cả buổi chiều nàng và Liễu Nhi hai người tra y thư (sách y) phân tích thảo dược, phảng phất giống như những ngày còn ở trên núi.
Nàng cầm quyển sách xem đến mê mẩn, đến khi nghe thấy thanh âm hành lễ của Liễu Nhi, mới phát giác không biết Hoàng Đế đến từ lúc nào.
Hoàng Đế xua tay bảo người lui ra, ngồi ở đối diện Tiết Tĩnh Xu. Nhìn một chồng y thư trên bàn liền cầm lấy lật qua lật lại, nói: “Chẳng lẽ Hoàng Hậu muốn đi Thái Y viện nhận chức?”
Vốn dĩ Tiết Tĩnh Xu chuẩn bị đứng dậy hành lễ, nhưng thấy Hoàng Đế đã ngồi xuống, lại nghĩ tới trước kia hắn nói lúc chỉ có hai người ở một chỗ thì không cần đa lễ. Dứt khoát không đứng dậy, vẫn ngồi tại chỗ: “Tối hôm qua không phải Hoàng Thượng nói uống rượu xong thì huân hương kia lền vô dụng sao? Ta suy nghĩ không biết có thể cải tiến phương thuốc kia không.”
Hoàng Đế gật đầu nói: “Kỳ thật trước nửa đêm hôm qua không ngủ được, đến sau nửa đêm có Hoàng Hậu rồi, rất nhanh ta cũng đi vào giấc ngủ.”
Tiết Tĩnh Xu sửng sốt, gương mặt nhanh chóng nóng lên. Nếu là trước kia, nàng sẽ cảm thấy Hoàng Đế nhắc tới tối hôm qua đều không phải là có dụng ý. Nhưng hiện tại, đã trải qua chuyện đêm qua, nàng hiểu được đôi khi Hoàng Đế cũng đùa cợt. Ý tứ trong lời nói này, không thể là suy nghĩ trong sáng được.
Nàng chỉ nhìn chằm chằm quyển sách trên tay, muốn coi như không nghe thấy hắn nói.
Nhưng Hoàng Đế lại nói tiếp: “Thân thể Hoàng hậu hôm nay thế nào? Không biết còn bủn rủn không? Tối hôm qua ta mặc quần áo giúp Hoàng Hậu, cũng mất hết một phen công phu.”
Tiết Tĩnh Xu tránh né không được, đành buông sách xuống, cố gắng không cho mặt đỏ lên: “Thân thể ta ra sao, Bệ hạ còn không rõ ràng sao?”
Hoàng Đế gật đầu: “Là ta không phải, làm Hoàng Hậu bị mệt, lần sau nhất định sẽ nhẹ nhàng.”
Cuối cùng Tiết Tĩnh Xu nghe không lọt tai, gọi người vào lấy cớ chạy tới ngoại điện.