Edit: Tiểu Pi
Beta: A Cảnh
Tiết Tĩnh Xu nói xong, đợi nửa ngày sau cũng không thấy hắn đáp lại, cũng không có nghe thấy động tĩnh Hoàng Đế đứng dậy, nàng không khỏi cảm thấy kỳ quái. Đang định len lén mở mắt ra nhìn một cái, trên trán lại có bàn tay đưa tới.
Hoàng Đế dùng bàn tay sờ sờ trán Tiết Tĩnh Xu, lại sờ trán của mình. Cảm thấy sờ không ra cái gì khác biệt liền muốn cúi người qua, muốn trực tiếp dùng trán mình chạm vào trán nàng.
Tiết Tĩnh Xu đành phải mở mắt ra, dùng tay đẩy ngực hắn, hỏi: “Bệ hạ làm gì vậy?”
Hoàng Đế nói: “Vừa rồi không phải Hoàng Hậu nói thân thể không khoẻ hay sao? Để ta nhìn xem có phải nàng bị sốt rồi không, cho người đi gọi Thái y đến đây đi.”
Tiết Tĩnh Xu sửng sốt, có chút dở khóc dở cười. Rõ ràng là nàng đang nói lẫy với Hoàng Đế, không ngờ hắn chỉ nghe một nửa, mà không nghĩ xem vì sao nàng lại tức giận, ngược lại lo lắng cho thân thể của nàng. Nàng có chút bất đắc dĩ, nhưng mà trong lòng lại phảng phất như có dòng nước ấm chảy qua.
Dù sao đã không còn buồn ngủ nữa, nàng xốc thảm lên, chuẩn bị đứng dậy: “Không có chỗ nào không khoẻ, ta chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, Bệ hạ không cần tin là thật, ngài gọi người truyền thiện đi.”
Hoàng Đế đè nàng lại không cho đứng dậy, nghiêm túc nói: “Vẫn nên gọi Thái y đến xem đi, đêm qua là ta càn rỡ, làm Hoàng Hậu khó chịu, là ta không phải, ta ở chỗ này nhận lỗi với Hoàng Hậu.”
Tiết Tĩnh Xu có chút không được tự nhiên, né tránh ánh mắt hắn, nói: “Bệ hạ nhắc đến chuyện này làm gì? Tục ngữ nói, “một cây làm chẳng nên non” tối hôm qua nếu ta không muốn……”
Nàng không thể nói tiếp được nữa, trên mặt đã nóng lên, lại sửa lời nói: “Không cần làm phiền Thái y, hôm nay ta nghỉ ngơi một ngày đã cảm thấy khá hơn nhiều.”
Hoàng Đế nhìn mặt nàng đỏ ửng, vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve: “Khuôn mặt này của Hoàng Hậu so với muôn hoa ở Ngự Hoa viên còn kiều diễm hơn.”
Tiết Tĩnh Xu bị hắn sờ đến ngứa, đưa tay ra bắt lấy ngón tay đang tác quái của hắn, nắm ở trong tay. Nàng nhìn Hoàng Đế nói: “Có phải Bệ hạ lại học những lời này từ thoại bản hay không?”
Hiếm khi thấy ánh mắt Hoàng Đế lại có chút dao động, hắn nghi hoặc hỏi: “Thực sự là rõ ràng như vậy à? Vì sao Hoàng Hậu chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra được.”
Tiết Tĩnh Xu nghĩ thầm, sao lại không rõ ràng? Hắn đường đường chính chính khen người như vậy, vừa nghe đã biết không phải bản tính của người. Giống như những lần trước, nói nàng là một mỹ nhân, nói nàng đáng yêu. Lại như hôm nay, nói sắc mặt nàng tươi tắn hồng nhuận. Phàm là người bình thường có thể sẽ khen người khác, nhưng nếu từ miệng Hoàng Đế nói ra, vậy nhất định là hắn học được từ nơi khác, không phải là tự hắn nói.
Dù vậy nhưng Tiết Tĩnh Xu không có vạch trần hắn, dù sao cũng phải giữ cho Hoàng Đế chút mặt mũi, chỉ nói: “Ta cũng là tùy ý đoán mà thôi.”
Trong lời nói của Hoàng Đế có chút tán thưởng: “Hoàng Hậu đoán rất đúng, hai ngày nay ta lại “vô tình” xem một thoại bản khác. Bên trong có vị thư sinh kia cật lực khen ngợi vị nữ tử nọ, ta đọc thấy một đống lời mạnh miệng nói suông. Chỉ có một câu này, nói vẻ đẹp của nữ tử như hoa mùa xuân, ta thấy rất thích hợp với Hoàng Hậu.”
Tiết Tĩnh Xu bị hắn khen có chút bối rối, cũng căng da đầu nói: “Nếu ta như hoa xuân, vậy Bệ hạ chính là “tùng xanh bách biếc” uy nghiêm kia.”
Hoàng Đế gật gật đầu, không chút khách khí nhận lấy mấy lời ca ngợi này.
Tiết Tĩnh Xu sợ hắn lại muốn nói gì nữa, vội nói: “Bệ hạ mau cho người truyền thiện đi.”
Nàng nói xong thì muốn xuống giường.
Hoàng Đế ngăn lại: “Hoàng Hậu cứ an vị ở trên giường đi, ta cho người dọn cơm trưa vào đây.”
Tiết Tĩnh Xu bị hắn dùng tay áp chế nên không thể nhúc nhích, cũng chỉ có thể tùy ý hắn.
Nàng chống người ngồi dậy, thuận tay cầm cái gối đầu lót ở dưới eo.
Hoàng Đế mắt tinh liền thấy được động tác này của nàng, vội hỏi: “Eo Hoàng Hậu làm sao vậy?”
Tiết Tĩnh Xu ấp úng: “Không có gì.”
Hoàng Đế nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Có phải vì cái tư thế kia đêm qua……”
Tiết Tĩnh Xu vội nói: “Bệ hạ đừng nói nữa.”
Hoàng Đế cũng không nói nữa.
Một lát sau, nội giám lục tục dọn cơm trưa vào. Hoàng Đế ngồi ở bên cạnh Tiết Tĩnh Xu, đột nhiên lại nói một câu: “Eo Hoàng Hậu thật là mềm mại.”
Trên mặt Tiết Tĩnh Xu nóng đến đỏ bừng, nàng cho rằng vừa rồi bảo hắn đừng nói thì chuyện này cứ như vậy mà cho qua. Đâu nghĩ đến hiện tại hắn còn nhắc lại chứ!
Hoàng Đế không đợi nàng lên tiếng, vươn tay ra sau eo nàng khi mạnh khi nhẹ mà vuốt ve.
Tiết Tĩnh Xu liền quên vừa rồi mình muốn nói cái gì, chỉ nhanh chóng ngăn hắn lại: “Bệ hạ, không được.”
Hoàng Đế nói: “Ngày đó thân thể ta mỏi mệt, Hoàng Hậu từng đấm bóp cho ta. Hôm nay, đến lượt ta hầu hạ lại Hoàng Hậu.”
“Ở đây có nhiều người nhìn như vậy.” Tiết Tĩnh Xu nhỏ giọng nói.
Từ xưa đến nay, Hoàng Hậu hầu hạ Hoàng Đế là chuyện thiên kinh địa nghĩa[1], nhưng nào có chuyện Hoàng Đế hầu hạ Hoàng Hậu. Những chuyện thế này, cho dù có đi nói ra cũng không ai dám nghe, đừng nói đến làm thật.
[1] Thiên kinh địa nghĩa (天經地義): lẽ bất di bất dịch; lý lẽ chính đáng; đạo lý hiển nhiên.
Hoàng Đế an ủi nàng: “Không có việc gì, nàng thử nhìn xem ai dám nhìn nàng?”
Tiết Tĩnh Xu ngẩng đầu liếc mắt một cái, quả thật, những tên nội giám và các cung nữ đều cúi đầu, so với nàng thì bọn họ cúi còn thấp hơn. Một đám khác chuyên tâm làm chuyện của mình, giống như thật sự cái gì cũng chưa thấy, cái gì cũng chưa nghe vậy.
Hoàng Đế xoa xoa, cảm thấy tư thế này không thuận tay liền ôm Tiết Tĩnh Xu vào trong ngực mình, hai tay luân phiên ấn sau thắt lưng nàng.
Tuy nội điện đứng đầy người nhưng lại yên tĩnh không một tiếng động. Những cung nữ nội giám đó, ngay cả khi sắp xếp chén đặt lên bàn cũng không phát ra một chút tiếng vang, càng đừng nói đến ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Tuy Tiết Tĩnh Xu đã tiến cung gần một tháng, nhìn cảnh tượng như vậy đã quen, nhưng vẫn không quen với bầu không khí như thế này.
Giống như những người đứng đó đều không phải người sống, nhưng rõ ràng bọn họ lại là đang sống sờ sờ.
Hoàng Đế tựa hồ nhìn ra nàng không được tự nhiên, liền xua xua tay để mọi người lui ra, ngay cả nữ quan hầu thiện cũng ra ngoài.
Tiết Tĩnh Xu nhẹ giọng hỏi hắn: “Bệ hạ, trong cung vẫn luôn là như vậy sao? Nhiều người như vậy, nhưng lại giống như một người cũng không có.”
Hoàng Đế hỏi ngược lại: “Sao lại không có? Không phải còn có ta và nàng à?”
Tiết Tĩnh Xu liền không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng dựa vào trên ngực hắn.
Nhưng mà nàng lại hiếm khi chủ động thân mật một lần, nên khiến Hoàng Đế có chút hiểu lầm.
Hắn lại sờ trán Tiết Tĩnh Xu, hỏi nàng: “Làm sao vậy? Có phải có nơi nào lại khó chịu hay không?”
Tiết Tĩnh Xu buồn cười lắc đầu, một chút không khí ái muội tình cảm vừa rồi cũng tan mất.
Nàng nói: “Eo ta đã không đau nữa, Bệ hạ dùng bữa trước đi.”
“Ta tiếp tục xoa eo cho Hoàng Hậu, Hoàng Hậu dùng bữa cùng ta, thế nào?” Hoàng Đế hỏi nàng.
Tiết Tĩnh Xu nghĩ thầm, chuyện này còn không bằng để Hoàng Đế tự mình ăn, nàng ngồi ở một bên tự mình xoa eo cho rồi.
Nàng nhẹ nhàng đẩy Hoàng Đế ra: “Bệ hạ chớ có vui đùa, buổi chiều còn có chính vụ phải làm, không thể ở nơi này chậm trễ quá nhiều thời gian.”
Hoàng Đế thấy nàng không đáp ứng, lại xoa trong chốc lát, lúc này mới đặt nàng đặt ở bên cạnh hắn.
Tiết Tĩnh Xu sắp xếp chén đũa lại cho Hoàng Đế, chỉ vào một dĩa thức ăn trong đó, nói: “Đây là món ăn hôm nay Ngự Thiện Phòng mới trình lên, gọi là thịt bò xào tiêu xanh, thịt bò bên trong là làm từ đậu nành[2], Bệ hạ phải ăn hết mới được.”
[2] Món thịt bò xào tiêu xanh này làm theo công thức món chay, nguyên liệu làm thành thịt bò chay là đậu nành. Ngoài ra còn có các nguyên liệu khác như tiêu xanh, ớt đỏ, cần tây và gia vị nêm nếm.
Hoàng Đế gật đầu, gắp một miếng lên, nhai hai cái liền nuốt hết xuống.
Tiết Tĩnh Xu nhìn hắn lắc đầu, nhưng mà Hoàng Đế đã chịu ăn, nàng sẽ không có yêu cầu gì khác.
Hoàng Đế ăn thịt bò xào tiêu xanh xong, lại gắp một miếng thịt bắp bò thật sự(*), nói: “Hoàng Hậu há miệng.”
(*) Là thịt bắp bò thật, không phải là đồ chay giã mặn nữa.:-D
Tiết Tĩnh Xu theo bản năng há miệng, Hoàng Đế liền đút một khối thịt bắp bò mọng nước vào miệng nàng.
Tiết Tĩnh Xu không kịp phòng bị, nước thịt theo khóe miệng chảy xuống, nàng vội dùng khăn lau, lại vất vả nhai hồi lâu mới nuốt vào.
Thấy Hoàng Đế lại muốn gắp tiếp cho nàng, nàng vội xua xua tay nói: “Để ta tự mình ăn, Bệ hạ không cần bận tâm tới ta.”
Hoàng Đế chuyển hướng miếng thịt vừa gắp, đặt thịt vào cái đĩa trước mặt Tiết Tĩnh Xu, nói: “Thỉnh Hoàng Hậu gắp lên đút cho ta.” (-_-!!!)
Tiết Tĩnh Xu cho rằng mình nghe lầm. Sửng sốt mất một lúc mới hỏi: “Bệ hạ nói cái gì?”
Hoàng Đế lại nói: “Miếng thịt này, hoặc là là ta đút cho Hoàng Hậu, hoặc là là Hoàng Hậu đút cho ta. Hoàng Hậu chọn cái nào?”
Tiết Tĩnh Xu thử hỏi hắn: “Có thể đều không chọn không?”
Hoàng Đế nói: “Đều không chọn, vậy ý nghĩa là đều muốn chọn cả hai.”
Tiết Tĩnh Xu không cam lòng nói: “Nào có chuyện bá đạo như vậy?”
Hoàng Đế nhìn nàng, lại hỏi: “Hoàng Hậu muốn chọn cái nào?”
Tiết Tĩnh Xu không nói chuyện.
Hoàng đế nói: “Nếu Hoàng Hậu không chọn, vậy ta tự chọn.”
Tiết Tĩnh Xu biết, nếu thật để cho Hoàng Đế tự chọn thì không chừng hắn sẽ chọn cả hai.
Nàng hết cách, mà thật sự nàng không muốn lại ăn món thịt bò dai nhách đó nữa, đành phải nói: “Thỉnh Bệ hạ há miệng.”
Hoàng Đế theo lời há miệng.
Tiết Tĩnh Xu gắp miếng thịt kia lên, cũng không nhìn đến hai mắt Hoàng Đế mà chỉ nhìn chằm chằm vào miệng hắn, đút thịt xong liền muốn rút chiếc đũa ra.
Nhưng mà động tác của Hoàng Đế còn nhanh hơn nàng, liền cắn chiếc đũa của nàng.
Tiết Tĩnh Xu dừng một chút không rút ra, đành phải giương mắt nhìn về phía Hoàng Đế.
Lúc này Hoàng Đế mới từ từ buông ra, lại liếm liếm đầu đũa, nói: “Quả nhiên là mùi vị thật ngon.”
Vành tai Tiết Tĩnh Xu nóng lên, nhìn chiếc đũa của mình, giống như có thể nhìn thấy nước miếng của Hoàng Đế còn dính ở mặt đũa.
Đôi đũa này, nàng tiếp tục dùng cũng không phải, mà không dùng nữa cũng không được.
Hoàng Đế không hề phiền não, vui sướng mà ăn uống thỏa thích.
Tiết Tĩnh Xu giằng co trong chốc lát, ý định muốn tự lừa gạt chính mình, coi như không phát hiện động tác vừa rồi của Hoàng Đế. Dù sao, dù sao…… Cho dù thực sự có dính nước miếng của hắn đi nữa, cũng không phải nàng chưa từng ăn……
Nàng vốn là muốn dùng lời này để tự trấn an chính mình, nhưng mà càng nghĩ thì trên mặt lại càng đỏ lên, đành phải cúi đầu, vội vàng ăn cơm để che dấu.
Ăn cơm trưa xong, chén đũa được dọn xuống. Hoàng Đế và Tiết Tĩnh Xu cùng đi tản bộ ở hoa viên nhỏ trong Tê Phượng cung.
Hoàng Đế nói: “Ta nghe nói buổi sáng nay có Tần phu nhân vào cung.”
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, cũng không gạt Hoàng Đế, nói đúng sự thật: “Mẫu thân đến là vì việc hôn nhân của Ngũ muội.”
“À?” Hoàng đế hỏi: “Có phải muốn kết thân với nhà ai chăng, có cần tứ hôn hay không?”
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu: “Việc này Bệ hạ chớ có nhúng tay vào, vinh dự như vậy, chỉ sợ Tiết gia nhận không nổi.”
Vốn dĩ Tần thị là muốn làm nàng tứ hôn cho Tiết Tĩnh Uyển, thậm chí còn nghĩ muốn kết thân cùng một vị Thân vương nào đó. Nếu như để cho bọn họ được Hoàng Đế ban hôn, chỉ sợ có thêm nhiều người nhà Tiết gia lại muốn tứ hôn.
Hoàng Đế lại nói: “Ta nghe nói Tần phu nhân giống như muốn nhắm đến lão Bát cùng lão Thập?”
Việc này buổi sáng Tần thị mới ở Tê Phượng Cung nói qua, hiện tại Hoàng Đế đã biết, hiển nhiên trong Tê Phượng Cung có tai mắt của Hoàng Đế.
Nhưng hắn lại không hề kiêng dè mà nói ra trước mặt Tiết Tĩnh Xu.
Tiết Tĩnh Xu thấy Hoàng Đế bỗng dưng thẳng thắn thành khẩn như vậy, cũng không cảm thấy tức giận.
Bởi vì nàng biết, trong cung của nàng chẳng những có tai mắt của Hoàng Đế, mà còn có tai mắt của Thái Hoàng Thái Hậu. Càng có khả năng, trong cung còn có người của vài vị Thái phi khác.
Nàng lắc đầu, nói: “Cũng chỉ là mẫu thân thuận miệng nói ra, Bệ hạ không cần để ý.”
Hoàng Đế nói: “Nếu là lão Thập, ta thấy không phải không được, tuổi hắn cũng xấp xỉ tuổi của muội muội nàng. Nhưng còn lão Bát thì không thích hợp, chuyện này trong đó nguyên nhân, hiện tại ta không tiện nói, sau này Hoàng Hậu sẽ biết.”
Tiết Tĩnh Xu gật đầu: “Lời Bệ hạ nói ta sẽ nhớ kỹ.”
Hoàng Đế nói: “Lời Hoàng Hậu nói, ta cũng đều nhớ kỹ.”
Tiết Tĩnh Xu buồn cười nhìn hắn: “Ta cũng không nhớ rõ mình từng nói những gì, hay là Bệ hạ nhắc ta một chút?”
Hoàng Đế nói: “Hoàng Hậu mới vừa rồi muốn ta một mình dùng cơm trưa và bữa tối, lại muốn tối nay ta về Sùng Đức điện ngủ. Không biết hiện tại nàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra được hay không, tha cho ta một lần?”
Tiết Tĩnh Xu không ngờ thì ra trước đó hắn đã ghi nhớ những lời này. Thấy lúc đó hắn không trả lời, còn tưởng hắn không để trong lòng. Hiện tại xem ra, tất cả đều là mưu kế của hắn.
Vừa rồi hắn thấy nàng tựa hồ có chút tức giận, nên hắn cố ý không nhắc tới việc này, ngược lại quan tâm thân thể nàng có chỗ nào không khoẻ hay không.
Chờ đến hiện tại, thấy nàng không còn tức giận nữa, lại nhắc tới chuyện này, ý đồ muốn tranh thủ lợi ích lớn nhất của mình.
Nàng nghĩ thầm, chẳng lẽ Hoàng Đế là đem những mưu trí trị quốc đều dùng ở chỗ nàng?
Thấy hắn vòng vèo uyển chuyển như vậy, sao nàng còn không biết xấu hổ mà nhốt hắn ngoài cửa?
Hoàng Đế đã được nàng cho phép, lúc này mới nhẹ nhàng khoang khoái mà cất bước đi về xử lý chính sự ngoài buổi chầu.