Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hoàng Sủng

Chương 51: Quân tâm

Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả
Chọn tập

Edit: A Cảnh

Beta: Tiểu Pi

Đêm nay, Hoàng Đế phá lệ tới chậm một chút.

Tiết Tĩnh Xu dùng qua bữa tối, tắm rửa xong lại xem sách một lát, vẫn không thấy Hoàng Đế lại đây.

Nữ quan tiến lên nhỏ giọng xin chỉ thị nàng có muốn đi nghỉ hay không.

Nàng quay đầu nhìn vào từng dãy đèn mờ nhạt ở bên ngoài cung, nhỏ giọng hỏi: “Sùng Đức Điện có truyền tin tức gì đến hay không?”

Nữ quan cẩn thận lắc đầu.

Tiết Tĩnh Xu nói: “Chờ thêm một chút nữa đi.”

Nữ quan chần chừ một lúc mới nhẹ giọng hỏi nàng: “Nương nương, có muốn nô tỳ ra ngoài đình hỏi thăm một chút tin tức hay không?”

Tiết Tĩnh Xu suy nghĩ một chút, nói: “Không cần, không nên quấy rầy Bệ hạ.”

“Vâng.” Nữ quan cẩn thận lui ra.

Tiết Tĩnh Xu lại gọi nàng lại: “Ngươi bảo phòng bếp nhỏ chuẩn bị chén súp.”

“Vâng.”

Chờ nữ quan lại vào thắp thêm nến một lần nữa thì cuối cùng Hoàng Đế cũng đến.

Tiết Tĩnh Xu bỏ sách xuống nghênh đón.

Ấn đường của Hoàng Đế hơi nhăn, giống như hắn vừa mới nhíu chặt chân mày vậy.

Hắn cầm tay Tiết Tĩnh Xu, nói: “Để Hoàng Hậu chờ lâu.”

Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng lắc đầu, thăm dò hỏi: “Có phải Bệ hạ có chuyện gì phiền lòng hay không?”

Hoàng Đế nói: “Đã xử lý, Hoàng Hậu không cần phải lo lắng.”

Hắn không có nói chi tiết, Tiết Tĩnh Xu cũng không tiện hỏi kỹ, dù sao hậu cung cũng không được hỏi đến chuyện triều chính dù chỉ là chuyện đơn giản.

Nàng cởi long mão (mũ vua) của Hoàng Đế xuống, đặt ở trên khay ngọc được nữ quan để ở bên canh, lại phân phó người đến phòng bếp bưng chén súp tới.

Hoàng Đế đổi một thân thường phục, đi qua tới kéo nàng ngồi xuống, “Hôm nay là do ta sơ sót, đã quên sai người đi truyền lời. Nếu về sau ta có đến muộn thì Hoàng Hậu không cần chờ ta, tự mình đi nghỉ trước đi.”

“Không có gì. ” Tiết Tĩnh Xu nói: “Dù sao ta cũng không ngủ được.”

“A!” Hoàng Đế hỏi nàng: “Hoàng Hậu nói lời này có nghĩa là không có ta ở bên người, cho nên không ngủ được sao?”

Tiết Tĩnh Xu nhìn nhìn hắn, cười nói: “Nếu Bệ hạ cảm thấy cao hứng thì cứ cho rằng như vậy đi.”

Hoàng Đế nói: “Giọng nói Hoàng Hậu nghe có vẻ như đang dụ dỗ ta sao?”

“Ta nào dám?” Tiết Tĩnh Xu cười nói.

“Một ngày không gặp, Hoàng Hậu lại không giống Hoàng Hậu của hôm qua.” Hoàng Đế hình như có cảm giác, nếu là ngày thường, Hoàng Hậu cứ một chút liền thẹn thùng thì làm gì có chỗ nào xem hắn như vua.

Tiết Tĩnh Xu hơi sững sờ, vẫn là cười, đúng lúc nữ quan đem chén súp bưng tới, nàng đứng dậy tự tay tiếp nhận, đưa đến trước mặt Hoàng Đế.

“Bệ hạ mấy ngày liên tiếp mệt nhọc, thân thể lại hao tổn, nên dùng súp để bồi bổ một chút.”

Hoàng Đế nhìn khay nữ quan đang bưng, “Bữa ăn khuya của Hoàng Hậu đâu?”

Tiết Tĩnh Xu nói: “Ta đã ăn rồi.”

Hoàng Đế nói: “Nếu Hoàng Hậu nói là không đói bụng, không muốn ăn thì đại khái ta còn tin được, nếu nói nàng đã ăn rồi thì ta không tin. Vừa vặn chén súp này phân lượng đủ cho hai người, Hoàng Hậu ngồi xuống ăn với ta đi.”

Tiết Tĩnh Xu chỉ đành phân phó nữ quan lại đi lấy cho nàng một bộ bát đũa nữa.

Hoàng Đế lên tiếng ngăn lại: “Không cần, Hoàng Hậu dùng chung một bộ với ta được rồi.”

Tất nhiên Tiết Tĩnh Xu sẽ không đồng ý.

Hoàng Đế liền phất phất tay, nói với đám cung nhân: “Đều đi xuống hết đi.”

Người trong điện liền theo thứ tự lui ra.

Tiết Tĩnh Xu hết cách, chỉ có thể quay đầu nhìn Hoàng Đế.

Hoàng Đế múc một muỗng trong bát súp, đặt trên bờ môi thổi thổi, đưa tới trước mặt Tiết Tĩnh Xu.

Tiết Tĩnh Xu cùng hắn giằng co trong chốc lát, đến cùng vẫn là há miệng ngoan ngoãn ăn.

Hoàng Đế nói: “Ta còn định nếu Hoàng Hậu không chịu ăn, thì liền đổi phương pháp đút, mà loại phương pháp này sẽ khiến Hoàng Hậu sảng khoái, thật là làm dự liệu của ta bị sụp đổ.”

Tiết Tĩnh Xu lập tức rõ ràng việc hắn nói đổi cách đút ăn là cái gì rồi, liền đỏ mặt nhìn hắn, nói: “Đêm đã rất muộn rồi, Bệ hạ định đút tới khi nào?”

“Tất nhiên là đến lúc cái gì Hoàng Hậu cũng uống hết, đến khi nào xong mới thôi.”

Tiết Tĩnh Xu cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ đành phối hợp với hắn, hy vọng nhanh chóng uống xong.

Nàng cùng Hoàng Đế mỗi người một ngụm, khi chén súp lớn kia vơi được một nửa nàng đã uống không nổi nữa: “Bệ hạ, ta đã no bụng rồi.”

Hoàng Đế nghi ngờ nói: “No thật à? Cũng đừng có mà gạt ta. Ta phải kiểm tra thử một cái.”

Hắn nói xong liền vươn tay tới bụng Tiết Tĩnh Xu sờ soạng.

Tiết Tĩnh Xu để cho hắn tùy ý sờ soạng, cảm thấy ngứa nên vội vàng dùng tay đè chặt, “Bệ hạ không tin sao?”

Hoàng Đế gật gật đầu, “Hoàng Hậu nhỏ bé nên bao tử cũng nhỏ, khó trách không chứa được bao nhiêu thức ăn.”

Tiết Tĩnh Xu liền nói: “Bệ hạ lớn lên cao lớn, bát súp chút ít này cần phải kính nhờ Bệ hạ rồi.”

Hoàng Đế vứt cái thìa xuống, bưng bát súp lên liền thấy yết hầu trên cổ họng hắn lên xuống vài cái, lúc đặt chén xuống thì một chén canh đã bị uống đến sạch sẽ, không một giọt dư thừa.

Tiết Tĩnh Xu trong lòng thầm nói, nếu Hoàng Đế làm chuyện này sớm thì không chừng hai người đã đi ngủ lâu rồi.

Nàng kêu người vào đem bát đũa dọn xuống, rồi lại để cho người bưng nước nóng đến, hầu hạ Hoàng Đế rửa mặt.

Chờ lúc hai người đi nghỉ thì đêm đã rất khuya.

Không biết có phải Hoàng Đế rất mệt mỏi hay không, nằm xuống không bao lâu liền ngủ.

Tiết Tĩnh Xu nằm ở trong ngực hắn, nghe được hơi thở đều đều của hắn, sau đó ngẩng đầu lên mượn ánh nến tối mờ quan sát hắn.

Hoàng Đế có một gương mặt anh vũ[1], nhưng giờ phút này vị trí ấn đường lại khẽ nhăn lại. Nàng vươn tay tới chỗ đó khẽ vuốt vuốt nhẹ.

[1] Anh vũ (英武): Anh tài vũ dũng.

Trong giấc mộng, không biết có phải Hoàng Đế có cảm giác hay không mà giữa lông mày chậm rãi giãn ra.

Lúc này Tiết Tĩnh Xu mới thu hồi tay lại, lẳng lặng nằm ở trên lồng ngực của hắn.

Nàng đã nghĩ cả buổi chiều, thêm một buổi tối, cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận. Chuyện về sau dù là ai cũng không cách nào biết trước được, cũng không còn cách nào hết, cùng với việc lo lắng những thứ kia có hay không thì cũng không có gì quan trọng, không bằng quý trọng chút ít thời gian trước mắt, quý trọng hiện tại của hai người còn có thể ở chung một ngày.

Ít nhất trong tương lai cũng có thể hồi tưởng lại lúc này, có thể lưu lại một chút hoài niệm về điều này, cũng không tính là phụ lòng một phần tình cảm thanh xuân này.

*****

Ngày kế đi thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, bà hỏi nàng: “Hôm qua Hoàng Đế ở trên triều phát giận với Cố Đình Ngọc, con có nghe qua chưa?”

Cái tên này Tiết Tĩnh Xu nghe qua đều cảm thấy xa lạ, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Chưa nghe bao giờ. Hoàng tổ mẫu có biết là vì chuyện gì không?

Thái Hoàng Thái Hậu nói: “Một thời gian trước, Thượng thư Cố Đình Ngọc thỉnh Hoàng Đế chiêu nạp hậu cung, kéo dài con nối dòng. Hôm qua, có người dâng tấu tố Cố Đình Ngọc, nói hắn dung túng người nhà chiếm đoạt đất đai, hoành hành ngang ngược, nhân chứng vật chứng đều đủ. Hoàng Đế liền tước chức quan của Cố Đình Ngọc tại chỗ, giải vào đại lý tự thẩm vấn sau, môn hạ của hắn cũng bởi vì chuyện này mà dính líu đến rất nhiều môn sinh.”

Tiết Tĩnh Xu nghe được tim mình đập mạnh.

Thái Hoàng Thái Hậu còn nói: “Hoàng Đế từ trước giờ đều không muốn nạp phi, cũng bởi vì vậy mà mượn cớ phát giận với không ít người. Những đại thần kia có lẽ là thấy con nhập cung mới cho rằng Hoàng Đế đồng ý. Trong nhà mình có nữ nhi, liền không thể chờ đợi được cũng muốn đưa vào cung đến cầu sủng quyến rũ Hoàng Thượng. Lại không biết, Hoàng Đế vẫn là Hoàng Đế, bản tính chưa từng thay đổi. Có đều…”

Thái Hoàng Thái Hậu giọng nói liền thay đổi: “Chuyện này cũng là sớm muộn, Xu nhi, con phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Tốt nhất là trước khi người mới vào cung liền sinh Long tử trước, chỉ có đều này thì vị trí của con mới tính là vững chắc.”

Tiết Tĩnh Xu chậm rãi gật đầu, từ lúc trước khi vào cung thì nàng liền biết về sau sắp sửa đối mặt với chuyện gì. Mà hôm qua, nàng cũng đã tự thông suốt suy nghĩ với bản thân một lần.

Thái Hoàng Thái Hậu còn nói: “Hôn sự của Tứ muội của con và Lâm gia Nhị công tử, ta đã có ý chỉ rồi, ngày mai liền sai người đi ban chỉ. Thời điểm người của Tiết gia muốn vào cung để tạ ơn, cũng có thể đi đến cung của con để thỉnh an, con nên lưu ý một chút.”

Tiết Tĩnh Xu nói: “Vâng, con biết rồi.”

Trở lại Tê Phượng Cung, trong nội tâm của Tiết Tĩnh Xu vẫn muốn như Thái Hoàng Thái Hậu vừa mới nói nói, như đại thần Thượng thư thỉnh Hoàng Đế chiêu nạp hậu cung.

Nàng biết rõ ngày này sớm muộn gì cũng đến.

Nhưng khi nghe đến Hoàng Đế không đồng ý nạp phi, hơn nữa còn tức giận với vị đại thần kia, trong nội tâm nàng vẫn không khỏi có chút mừng thầm. Nhưng việc này nàng cũng rõ ràng, Hoàng Đế làm như thế chưa chắc là vì nàng.

Những ngày này chung đụng với nhau, nàng phát hiện ra rằng Hoàng Đế giống như có chút bài xích với nữ tử, mặc dù không biết nguyên nhân gì dẫn đến chuyện này. Có đều, đây chắc cũng là nguyên nhân đại khái liên tục nhiều năm nhiều năm Hoàng Đế không chịu nạp phi.

Nàng nghĩ, nếu không phải lúc trước Thái Hoàng Thái Hậu một mực yêu cầu Hoàng Đế cưới nàng thì có lẽ hậu cung của Hoàng Đế đến nay vẫn là không có ai.

Nàng không biết mình vào cung đến cùng là có phải chuyện may mắn nhất hay không, nhưng hiện tại nàng cũng không hối hận.

Hôm nay trên triều đình tựa hồ không có chuyện gì lớn, buổi chiều Hoàng Đế liền đến Tê Phượng Cung từ sớm, bồi Tiết Tĩnh Xu cùng nhau dùng bữa tối.

Sau bữa tối thì tắm rửa, hôm nay bọn cung nữ vung đầy cánh hoa đào ở trong hồ, cả hồ tắm tựa hồ thành một mảng hồng phấn nhỏ.

Tiết Tĩnh Xu vừa vào nước, những cánh hoa màu hồng phấn kia liền dính vào trên cổ trắng nõn của nàng, cả trên bờ vai và trên cánh tay.

Lúc đầu nàng còn gạt xuống từng màng, nhưng rất nhanh sau đó nàng phát hiện chỉ cần mình vừa hơi cử động thì trên người lại liền dính đầy cánh hoa, nên dứt khoát mặc kệ, chỉ thoải mái dựa vào thành hồ, chậm rãi vọc nước.

“Bộ dáng này của Hoàng Hậu, giống như hoa tiên tử trong thoại bản vậy.” Âm thanh của Hoàng Đế đột nhiền từ phía sau truyền đến.

Tiết Tĩnh Xu quay đầu nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: “Bệ hạ lại đọc thoại bản gì đó?”

“Trong lúc vô tình tiện tay lật một cái, không nhớ rõ tên.”

Hoàng Đế thuận miệng nói, liền muốn cởi đai lưng, bộ dáng chuẩn bị bước vào nước.

Tiết Tĩnh Xu đứng ở trong bể nhìn hắn, cắn môi dưới do dự rất lâu, rốt cuộc mới lấy dũng khí duỗi tay cầm lấy váy được treo ở bên cạnh che lại, bước lên bậc ngọc trắng chậm rãi đi ra khỏi hồ tắm.

“Ta đến giúp Bệ hạ thay quần áo.”

Hoàng Đế dừng lại động tác lại, nhìn thẳng vào nàng đang chậm rãi đến gần.

Trê mặt Tiết Tĩnh Xu trở nên hồng như màu của hồ hoa đào này, trên thân thể trắng nõn như ngọc, lốm đa lốm đốm dính chút ít cánh hoa hồng phấn, váy che thân dính nước, sít sao bọc lấy thân thể càng ngày càng uyển chuyển của nàng, muốn che giấu sự xấu hổ, càng khiến người khác nhìn chăm chú hơn.

Nàng đi đến trước mặt Hoàng Đế, hai tay đặt ở trên đai lưng ngọc của Hoàng Đế.

Hoàng Đế lại đè tay nàng lại, dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng mịn của nàng, giọng nói tựa hồ có chút hoảng hốt: “Trước đó ta đã nói sai rồi, mặc dù ban đầu Hoàng Hậu giống như tuổi trẻ ngây ngô, hiện tại cũng đã như hoa đào diễm lệ vậy.”

Tiết Tĩnh Xu ngước đầu nhìn hắn, khuôn mặt trải qua làn nước ấm chưng mờ mịt, so với xuân hoa còn muốn kiều diễm ba phần.

Nàng khẽ mở miệng chuẩn bị nói chuyện, Hoàng Đế lại không để cho nàng cơ hội, cúi đầu xuống chặn lên môi đỏ mọng của nàng.

Chọn tập
Bình luận