Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hoàng Sủng

Chương 96: Bảo bảo

Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả
Chọn tập

Edit: Tiểu Hy Hy + Tử Lam

Beta: Tiểu Pi

Hoàng Đế phái người đi Khâm Thiên Giám hối thúc hai lần, đám người bọn họ cũng khẩn trương gấp rút làm cho xong. Rốt cuộc mấy ngày sau, cũng trình lên tên của tiểu hoàng tử và tiểu công chúa.

Hai người Tiết Tĩnh Xu và Hoàng Đế cẩn thận cân nhắc suy tính, cuối cùng, tiểu hoàng tử lấy tên một chữ Hằng, tiểu công chúa tên Thanh Huy.

Chờ đến tiệc trăm ngày, tiểu hoàng tử và tiểu công chúa sẽ phải chính thức lộ diện trước mặt các quan lại, ghi nhập vào gia phả hoàng tộc.

—–

Hôm nay thời tiết không tồi, Tiết Tĩnh Xu sai người ôm đêm tiểu hoàng tử và tiểu công chúa để nằm trên chiếc giường nệm kế cửa sổ.

Tiểu công chúa ôm một con hổ nhồi bông, an an tĩnh tĩnh trở đầu, chớp chớp hai mắt.

Trong tay tiểu hoàng tử cũng có một con hổ nhồi bông, lại bị nó đập đập rồi gặm cắn, trên người dính đầy nước bọt, tình trạng thê lương.

Tiết Tĩnh Xu tựa vào chiếc gối bên cạnh, mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ, càng nhìn càng cảm thấy kỳ diệu. Hai đứa nhỏ cùng một bào thai sinh ra, vậy mà bề ngoài, tính cách, tính tình đều hoàn toàn không giống nhau, nhưng bọn họ  lại là song sinh, là người thân cận nhất trên đời này.

Nàng nhớ tới gì đó, quay đầu nói với Hoàng Đế: “Bệ hạ, chúng ta lấy nhũ danh cho hoàng nhi đi.”

Tuy nói tên của tiểu hoàng tử và tiểu công chúa đã được đặt ổn thỏa, nhưng vẫn cảm thấy gọi lên không đủ thân mật, hơn nữa rốt cuộc cũng không phải chính bọn họ lấy, trong lòng khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.

Hôm nay không cần lên triều, Hoàng Đế chưa ra khỏi Tê Phượng Cung, hiện tại đã cho người đưa tấu chương tới ngồi ở đây phê duyệt, nghe Tiết Tĩnh Xu nói như vậy, buông bút xuống, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, cũng ngồi trên giường nệm, một tay ôm Hoàng Hậu, một mặt nhìn về phía hai đứa nhỏ, hỏi: “Mạn Mạn muốn cho đặt tên cho bọn nó là gì?”

Tiết Tĩnh Xu cười nói: “Không chỉ là ta, bệ hạ cũng phải suy nghĩ một chút. Như vậy đi, nhũ danh của muội muội do ta đặt, ca ca thì phải giao phó cho bệ hạ.”

Hoàng Đế gật đầu: “Hoàng Hậu trước đi.”

Tiết Tĩnh Xu nhíu mày nghĩ một hồi, chợt mày buông lỏng, cười nói: “Đều nói nữ nhi là áo bông nhỏ tri kỷ của mẫu thân, ta muốn đặt tên cho muội muội là Noãn Noãn, bệ hạ cảm thấy như thế nào?”

“Noãn Noãn…” Hoàng Đế gọi một lần, gật đầu tán thành: “Không tồi, nghe qua giống một bé gái ngoan ngoãn.”

“Bệ hạ đặt tên cho ca ca là gì?”

Hoàng Đế nhìn con trai, vươn hai đầu ngón tay, đoạt lấy con hổ nhồi bông trên tay nó, ghét bỏ ném qua một bên.

Tiểu hoàng tử lập tức dùng cả tứ chi, quơ chân múa tay giống y như một con rùa đen nhỏ, ý đồ cướp lại hổ nhồi bông.

Tiết Tĩnh Xu thấy nó cố hết sức đến mức đỏ hết cả mặt nhỏ, vội đưa cho nó cầm một cái nữa, quay đầu dỗi nói: “Bệ hạ không thể ngừng chọc nó sao? Coi nó kìa.”

Hoàng Đế nói: “Nếu nó có tính nôn nóng vậy, hay gọi nó là Cấp Cấp.”

Tiết Tĩnh Xu không nói gì, “Tính nôn nóng thì phải kêu là Cấp Cấp? Tính nôn nóng không phải hẳn là nên khiến nó chậm lại, gọi là Ổn Ổn sao?”

“Ổn Ổn cũng không tồi.” Hoàng Đế nói.

Tiết Tĩnh Xu trừng mắt liếc hắn một cái: “Tuy là nhũ danh, cũng không thể tùy ý như vậy, thỉnh bệ hạ nghĩ lại cho tốt.”

“Vậy…… Đại Đại, Bàn Bàn, Viên Viên?”

“…… Bệ hạ!”

Hoàng Đế nghe thấy ý cảnh cáo trong lời nói của Hoàng Hậu, rốt cuộc không dám xằng bậy nữa, đứng đắn suy nghĩ, nói: “Kêu Huyên Huyên đi (*), đứa bé năng động có thể quậy phá, khá tốt.”

(*) Huyên trong huyên náo ồn ào.

Tiết Tĩnh Xu cẩn thận nghĩ lại, tên Nháo Nháo này vừa nghe mạnh mẽ, tựa hồ là nói tiểu hoàng tử có thể làm ầm ĩ, nhưng trên thực tế, tiểu hài tử càng lăn lộn, thường chứng tỏ thân thể càng tốt, càng cường tráng, là chuyện tốt.

Nàng tán thành nói: “Không tồi, đã kêu Nháo Nháo, vừa lúc cũng phù hợp tính cách của tiểu đậu đinh này.”

Nàng cúi người chọt chọt mũi của tiểu hoàng tử, lại sờ sờ mặt của tiểu công chúa, vui vẻ nói: “Nghe thấy không? Từ hôm nay trở đi, các bảo bối của ta lại có thêm tên nữa, ca ca gọi Huyên Huyên, muội muội kêu Noãn Noãn.”

Hoàng Đế bổ sung, nói: “Mẫu hậu các ngươi kêu Mạn Mạn.”:)

Tiết Tĩnh Xu quay đầu lại liếc mắt nhìn Hoàng Đế, mỉm cười nói với hai đứa nhỏ: “Phụ hoàng của các ngươi thích nghe người ta gọi chàng là Diệu ca ca nhất, các tiểu bảo bối nhớ kỹ, về sau kêu chàng Diệu ca ca là được, không cần kêu phụ hoàng.”

“Bối phận kém.” Hoàng Đế nhắc nhở.

“Sao lại nói bối phận kém? Đây chính là ái xưng. Bằng không bệ hạ nói nhũ danh của ta cho đám hoàng nhi làm gì? Có qua có lại thôi.”

Hoàng Đế không còn lời nào để nói, ai bảo hắn vừa rồi muốn trêu đùa Hoàng Hậu, hiện tại đã bị Hoàng Hậu phản công lại.

—–

Yến tiệc trăm ngày tổ chức ở ngoại đình, Tiết Tĩnh Xu và Hoàng Đế mỗi người ôm một hài tử nắm tay nhau đến, nhận triều bái từ đủ loại quan lại.

Đầu tiên là các triều thần chúc mừng Hoàng Đế Hoàng Hậu đã có được hoàng tử công chúa, tiếp theo Hoàng Đế hạ chỉ ban tên, lại từ Cung Thân Vương ghi nhập hoàng tử và công chúa vào gia phả, cuối cùng là hỉ yến.

Sau giờ ngọ, Tiết Tĩnh Xu lại ở Ngự Hoa Viên bày một hồi yến, hiện tại chư vị phu nhân đã đến chúc mừng.

—–

Thời tiết dần trở nên nắng nóng, chờ đến khi hoàng gia cử hành nghi thức đi hành cung, tiểu Hoàng Tử và tiểu Công Chúa đã hơn năm tháng.

Việc di chuyển đến hành cung hiện tại không còn Thái Hoàng Thái Hậu ở bên cạnh trợ giúp, nàng càng thêm bận tối mặt tối mày, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh trông nom hai đứa nhỏ.

Một lần, nàng đang ở ngoại điện nghe các cung quản sự hồi báo, bỗng nhiên nghe được tiếng khóc của tiểu Hoàng tử ở Thiên điện truyền đến. 

Đây vốn là chuyện thường, nếu Huyên Huyên đói bụng hay muốn tiểu tiện thì sẽ gào khóc một trận. Nhưng mà lần này không chỉ có tiếng khóc, còn có tiếng kinh hô của tiểu cung nữ. 

Tiết Tĩnh Xu lập tức đứng dậy đi vào nội điện.

Bà vú đang hoảng hốt ôm tiểu Hoàng tử đi qua đi lại vỗ, hai gã tiểu cung nữ quỳ gối một bên, hoang mang lo sợ, thấy Hoàng Hậu tiến vào, người trong điện quỳ đầy đất.

Tiết Tĩnh Xu ôm Huyên Huyên về nhẹ nhàng đung đưa, thấp giọng dỗ dành.

Tiếng khóc của Huyên Huyên dần dần ngừng lại, chỉ là thỉnh thoảng nức nở vài tiếng, nhìn thật đáng thương. 

Tiết Tĩnh Xu hôn nó một cái, lúc này mới âm thầm nhìn về phía mọi người đang quỳ,hỏi: “Sao lại thế này?”

Hai tiểu cung nữ liên tục dập đầu: “Nương nương tha mạng! Nương nương tha mạng!”

Tiết Tĩnh Xu liền hỏi bà vú: “Tô cô cô ngươi nói đi, làm sao vậy?”

Tô cô cô cúi đầu, kể đầu đuôi câu chuyện lại.

Thì ra giữa trưa tiểu Hoàng tử ngủ trưa, theo thường lệ hai cung nữ ở bên trong điện coi chừng đứa bé. Không ngờ hai tiểu cung nữ này lại lo nói chuyện, không phát hiện tiểu Hoàng tử thức dậy. Cho đến khi tiểu Hoàng tử trở mình vài cái, từ trên giường ngủ lăn ngã xuống đất, khóc lên mới làm các nàng hoảng hốt.

Tiết Tĩnh Xu nghe xong lời này, nhíu mày kiểm tra thân thể Huyên Huyên một lượt, cũng may trên mặt đất đều trải thảm dày. Thằng bé từ trên giường ngã xuống, cũng không có chỗ nào bị thương, sở dĩ khóc dữ như thế đại khái là lần này thật sự doạ nó sợ.

Hai cung nữ quỳ trên mặt đất, khóc không thành tiếng xin tha.

Tiết Tĩnh Xu nói: “Dẫn các nàng đi, dựa theo cung quy xử trí, những người còn lại người phạt ba tháng tiền tiêu vặt. Nếu còn có lần sau, sẽ bằng tội với hai nàng.”

Bà vú nhẹ nhàng thở ra, liên tục tạ ơn. Hai tiểu cung nữ kia nằm liệt trên mặt đất, sống sót sau tai nạn.

Tiết Tĩnh Xu cho cung nhân lui ra, lại gọi Hầu Quản sự ở ngoại điện ngày mai lại đến hồi báo.

Nàng trìu mến lau nước mắt trên khóe mắt của tiểu Hoàng Tử: “Tiểu hầu tử phá phách nhà ngươi, còn sợ cái gì? Xem sau này ngươi còn dám bướng bỉnh như vậy nữa không!”

Thời điểm Tiểu Hoàng tử hơn bốn tháng đã bắt đầu trở mình, nhưng liên tục trở mình như hôm nay vẫn là lần đầu. Ban đêm Hoàng Đế đến đây, Tiết Tĩnh Xu nói với hắn việc này.

Hoàng Đế liền đặt con trai mình lên trên giường, nhìn nó mặt đỏ tai hồng mà trở  mình. Chờ khi nó lật qua tới, nó lại duỗi tay, lảo đảo mà lật người trở lại, rồi lại trở mình một lần.

Tiết Tĩnh Xu thấy bất đắc dĩ. Chỉ là, hình như tiểu Hoàng Tử cũng rất vui, vậy thì mặc kệ phụ tử bọn họ đi.

Tiểu công chúa đang nằm ở một bên, không biết có phải là bị ca ca khích lệ hay không. Bỗng nhiên giơ hai cái chân ngắn ngủn lên, ý đồ muốn ngã sang một bên, rồi sau đó cố hết sức mà ngẩng đầu, muốn nghiêng thân nhỏ, nhưng cuối cùng sức lực không đủ, bị cái tay phía dưới kia trở ngại, thử rất nhiều lần nhưng đều không thể thành công.

Tiết Tĩnh Xu vội vàng vỗ vỗ Hoàng Đế, ý bảo hắn đừng chỉ quan tâm một mình nhi tử, cùng tới xem nữ nhi lật người.

Thất bại ba bốn lần, tiểu Công Chúa bẹp bẹp miệng, tựa hồ muốn khóc.

Hoàng Đế vội vàng nhẹ nhàng đẩy một phen, giúp con bé lật qua, ghé vào trên giường.

Tiểu Công Chúa giống như con rùa đen, tứ chi đặt trên giường. Sau đó dùng tay như củ sen nhỏ khởi động thân mình, ngẩng cao đầu, hô lớn một tiếng, cười khanh khách. 

Hoàng Đế ngạc nhiên nhìn Tiết Tĩnh Xu: “Mạn Mạn nghe thấy không? Noãn Noãn nói cảm ơn với ta, con bé còn cười với ta.”

Tiết Tĩnh Xu bất đắc dĩ, ai cũng biết thanh âm vừa rồi của Noãn Noãn cũng chỉ là vô thức phát ra thôi, mà Hoàng Đế lại cho rằng là nữ nhi mình nói cảm ơn với hắn.

Hoàng Đế lại ôm tiểu Hoàng tử tới, đặt nó đối diện với tiểu Công Chúa, ca ca muội muội hai người mặt đối mặt nhìn.

Hoàng Đế chọc chọc khuôn mặt nhi tử, nói: “Có thấy không? Muội muội con hay cười, còn con thì ngày nào cũng khóc nhè, không biết mất mặt sao?”

Noãn Noãn nhìn đứa bé lớn hơn mình một chút, lại kêu một tiếng.

Lần này đổi thành tiểu Hoàng Tử chớp mắt to, không quậy không nháo nhìn con bé.

Hình như cậu nhóc đối với đứa bé trước mặt mình rất hiếu kì, hai vụng vụng về về chống đỡ thân mình trong chốc lát, lại duỗi ra một bàn tay muốn sờ muội muội. Nhưng là còn chưa đụng đến, một cái tay kia run run không chịu nổi thân thể nhỏ bé mập mạp của nó, lập tức té ngã lên trên giường. Hình như nó hoá ngốc, hai mắt đóng lại, há miệng, khóc lớn. 

Hoàng Đế đành phải bế nó lên dỗ, nhưng cho dù có dỗ thế nào cũng không thể làm nó ngừng khóc.

Tiết Tĩnh Xu nhớ tới hành động vừa rồi của Huyên Huyên, mang tiểu Công Chúa tới thăm dò thử, đưa đến trước mặt nó.

Tiểu Hoàng Tử lập tức ngừng khóc, nước mắt lưng tròng, vươn cánh tay mủm mĩm ra, sờ sờ khuôn mặt muội muội mình một chút. Hài lòng cười to, lại duỗi hai tay ra, xem ra là muốn đến ôm muội muội.

Hoàng Đế cười nhạo: “Tay chân này của con còn chưa dài bằng một chiếc đũa, đã muốn ôm tiểu cô nương?”

Tiểu Hoàng Tử không được như ý, lại ở trong tay Hoàng Đế quơ tay múa chân, giống y như con cua nhỏ. 

Tiểu Công Chúa ngậm ngón tay trắng nõn, mắt to nhìn chằm chằm ca ca. 

Tiết Tĩnh Xu thấy nhi tử không bỏ qua, đành phải ôm hai đứa nhỏ lại gần hơn một chút. Ấn đầu nhỏ của Noãn Noãn, để cô bé hôn lên má ca ca một cái.

Tiểu Hoàng Tử cảm thấy mỹ mãn, lại khanh khách cười.

Tiết Tĩnh Xu không khỏi liếc mắt nhìn Hoàng Đế một cái. Nghĩ thầm, nó không chiếm được chút tiện nghi thì quyết không bỏ qua, quả thật là được di truyền từ bệ hạ mà.

Chọn tập
Bình luận