Edit: Doãn Tiểu Phong
Beta: Doãn Thiên
Tháng mười một, Ninh Quân xin công ty nghỉ phép để kết hôn. Vào đúng ngày, hai người cử hành hôn lễ.
Dưới sự hỗ trợ của ba mẹ hai bên, hai người nhẹ nhõm đi không ít. Nhất là Ninh Hàm, từ lễ phục cho đến nghi thứ trong hôn lễ của hai người họ đều là cô ấy tổ chức, sợ xếp. Vì vậy mà Nguyễn Chanh rất áy náy.
Ninh Quân: “Đợi khi chị và anh rể cử hành hôn lễ, chúng ta sẽ giúp lại. “
Nguyễn Chanh nhìn bụng của mình, “Chị ấy chuẩn bị kết hôn sao?”
“Trước đây chị ấy nói trước ba mươi tuổi sẽ không kết hôn.” Ninh Quân sờ sờ bụng của cô, “Nói không chừng có thể đợi được cá nhỏ làm hoa đồng* này.”
*Hoa đồng: Các bé trai, gái được giao nhiệm vụ cầm nhẫn, rải hoa…trong hôn lễ.
Nguyễn Chanh liếc nhìn anh, “Làm sao có thể! Vậy phải hai, ba năm nữa sao?”
Ninh Quân ôm eo cô, “Được rồi, đừng nghĩ chuyện người khác nữa. Anh về đây. Ngày mai anh tới đón em.”
Ở Lăng Thành có một phong tục, trước khi kết hôn một đêm, cô dâu và chú rể không được ở chung với nhau. Vừa rồi ba Nguyễn đã sốt ruột đứng ở cửa, muốn con rể mau chóng về nhà.
Nguyễn Chanh nhìn anh, mỉm cười, “Ngày mai gặp lại.”
Ngày hôm sau, Nguyễn Chanh bị mẹ kéo ra từ trong chăn, “Chanh Chanh, mau dậy đi. Ngày hôm nay không thể ngủ nướng được, thợ trang điểm, nhiếp ảnh gia đều đến rồi.”
Cô buồn ngủ xoa xoa con mắt, nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, mới sáu giờ.
Cô từ gian phòng đi ra, mới phát hiện phòng khách đã có rất nhiều người.
Mợ đang chào hỏi khách khứa, mọi người trong phòng đều tươi cười nói chuyện.
Nguyễn Chanh có có cảm giác không chân thật chút nào. Bản thân cô thực sự kết hôn rồi sao?
Trình Phỉ đi tới, “Chị…” Cô ấy là phù dâu, toàn bộ hành trình ngày hôm nay đều phải ở bên cạnh cô dâu.
“Giản Tri Ngôn đâu?”
“Anh ấy mới dậy, chắc lát nữa sẽ đến. Yên tâm, anh ấy là người bên chúng ta mà.”
Nguyễn Chanh cười: “Chị thấy hai ngàu nay tâm trạng của mợ rất tốt, xem ra rất hài lòng về đứa con rể này.”
Trình Phỉ vội vàng chuyển chủ đề, “Chị, có đói bụng không? Em đi lấy cho chị chút đồ ăn.” Nói xong liền chạy đi.
Thật không ngờ, Trình Phỉ cũng biết xấu hổ.
Đúng chín giờ, đoàn rước dâu đã tới trước cửa. Tiếng pháo nổ làm náo động cả khu phố.
“Chú rể đến rồi! Mọi người chuẩn bị sẵn sàng.”
Nguyễn Chanh nhìn người trong phòng. Đều là em gái của cô, còn có con cái họ hàng thân thích.
Cháu gái nhà dì họ còn đang tuổi đi nhà trẻ, vô cùng đáng yêu: “Dượng cho bao lì xì rồi, con phải đi mở cửa cho dượng.”
“Ai da, Ninh Quân mua chuộc gián điệp nhỏ này từ khi nào vậy?”
Cô bé chỉ vào ảnh cưới lớn trên tường, “Dượng đẹp trai!”
Mọi người dở khóc dở cười.
Quá trình đón dâu của Ninh Quân vô cùng thuận lợi. Trước sự tấn công của những bao tiền lì xì, cửa dễ dàng được mở ra.
Anh mặc âu phục, đẹp trai, cao ngạo còn có vài phần dễ thương. Tay anh cầm bó hoa hồng, khu đi tới trước giường, anh liền quỳ gối xuống, “Công chúa, anh đến rồi!”
Chỉ một câu nói nhưng lại làm cho các cô gái phòng trong hưng phấn mà thét chói tai.
Nguyễn Chanh mỉm cười, nhận lấy bó hoa.
Anh đứng lên, đầu ngón tay nâng cằm cô lên, hôn lên bờ môi cô.
Theo phong tục ở Lăng Thành, cô dâu chú rể cùng nhau kính trà với ba mẹ nhà gái, sau đó chú rể phải bế cô dâu xuống lầu.
Trong lúc bầu không khí đang náo nhiệt, một nhân viên chuyển phát nhanh đột nhiên xuất hiện.
Giản Tri Ngôn nhìn thấy vậy, nhanh chóng đi đến hỏi: “Cậu tìm ai?” Lẽ nào ngày hôm nay Nguyễn Chanh còn có bưu phẩm nữa.
Nhân viên chuyển phát nhanh nhìn hộp trong tay, “Nguyễn Chanh…”
“Đưa cho tôi đi, hôm nay cô ấy kết hôn, lát nữa tôi sẽ đưa cho cô ấy.”
“Vậy được, cảm ơn anh.”
Giản Tri Ngôn cầm lấy chiếc hộp, rồi cùng mọi người xuống lầu.
Xe hoa đi qua con đường bọn họ đã từng cùng nhau đi học. Hai bên đường đều là ánh vàng rực rỡ của cây ngô đồng, lá cây theo gió mà rơi xuống, nhẹ nhàng như đang nhảy múa.
Mười ngón tay của Nguyễn Chanh và Ninh Quân đan vào nhau. Hai người nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu không ngừng hiện lên khoảng thời gian đó.
Nguyễn Chanh hiếu kỳ nói: “Phải lượn một vòng sao?”
Ninh Quân cười nói: “Hai nhà chúng ta quá gần, công ty tổ chức hôn lễ đưa ra sáng kiến đi một vòng quanh Lăn Thành. “
Nguyễn Chanh bỗng nhiên cười, “Anh nói xem, những người cùng học một trường kết hôn với nhau có phải đều giống chúng ta không, đều về lại những nơi thân thuộc.”
“Nơi chúng ta quen biết nhau cũng đâu phải nơi này?”
“Hả?”
“Lần đầu tiên anh gặp em là ở trong tiệm Chanh Tâm.”
“Lúc nào?” Vẻ mặt Nguyễn Chanh kinh ngạc, còn có chút thích thú.
“Năm sáu tuổi, vào sinh nhật Ninh Hàm, mẹ dẫn anh đi mua bánh gato. Lúc đó em làm một cái bánh ga-tô, em nhìn thấy anh, cố ý nói cho anh biết đó là em làm, hỏi anh có đẹp hay không?”
“Khi còn nhỏ em… kiêu ngạo như thế sao?”
“Đúng vậy, rất kiêu ngạo, có điều rất dễ thương. Em tưởng là sinh nhật của anh nên tặng anh một miếng bánh sinh nhật, còn chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Vẻ mặt Nguyễn Chanh không thể tin được, “Có khi nào anh nhớ nhầm người rồi không? Sao một chút ấn tượng em cũng không có. Sao anh chắc chắn đó là em?”
“Là tự em nói đó!”
“Em?”
“Tớ là Nguyễn Chanh, ở lớp lá nhà trẻ XX. Cậu thích bánh ga-tô tớ làm, sau này có thể tới chỗ này tìm tớ đặt bánh, tớ giảm giá cho cậu.” Ninh Quân vẫn luôn nhớ như in câu nói này.
“Sao anh không nói sớm với em?”
Ninh Quân cười cười, “Bây giờ nói cũng không muộn.”
Hôn lễ ngày hôm đó, với sự hỗ trợ của phù dâu phù rể, hai người nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Buổi tối, khi tiệc cưới kết thúc, Trình Phỉ và Giản Tri Ngôn quay lại. Hai người họ đem hộp bưu phẩm giao cho Nguyễn Chanh.
Nguyễn Chanh: “Chị đâu có đặt đồ gì đâu?”
Trình Phỉ: “Có phải là bạn của chị biết chị kết hôn nên gửi quà đến không?”
Nguyễn Chanh hoài nghi: “Hình như không có ai cả.”
Trình Phỉ cười giỡn nói: “Vậy cũng có thể là của người thầm mến chị, biết chị kết hôn rồi, người không đến, tặng quà coi như từ biệt đoạn tình vô vọng này.”
Ninh Quân cầm lấy hộp quà, “Để khi khác rồi xem, bây giờ đi về nghỉ ngơi trước đã. Ngày hôm nay mọi người vất vả rồi.”
“Được rồi, được rồi, chúng ta biết điều, không làm khó động phòng nữa.” Lộ Minh phất tay một cái.
Trình Phỉ và Giản Tri Ngôn cũng rời đi.
Ninh Quân và Nguyễn Chanh lên xe. Về đến nhà, Nguyễn Chanh đi tắm trước, “Em xong rồi, anh mau đi tắm đi.”
Ninh Quân lấy đồ rồi vào phòng tắm.
Nguyễn Chanh lau tóc, ánh mắt quét đến hộp bưu phẩm. Cô buông khăn lau, lấy kéo, mở hộp ra.
Bên trong chỉ có một quyển sách.
Cô cầm lên nhìn, càng xem càng khó hiểu. Cô tùy ý lật một trang sách, một phong thư rơi xuống. Cô có chút sửng sốt, khom lưng nhặt lên.
Phong thư có thể thấy là đã từng bị mở ra, Nguyễn Chanh lấy đồ vật bên trong ra.
Là thư, có thể là thời gian quá lâu, màu sắc đã phai đi một ít, mà bút tích trên đó cô rất quen thuộc.
“Sao còn chưa ngủ? Mở hộp rồi sao?Là gì vậy?” Ninh Quân vừa đi ra vừa lau nước trên người.
Nguyễn Chanh xoay người lại, tay giơ lên lá thư.
Ánh mắt Ninh Quân rơi xuống quyển sách và lá thư, cũng có chút sửng sốt: “Không ngờ thứ này vẫn còn đó.”
Nguyễn Chanh còn chưa xem xong, cô muốn xem tiếp thì Ninh Quân đã kéo cô lại, “Anh đang ở bên cạnh em, phong thư này đừng xem nữa.”
“Không được, không xem xong, đêm nay em không ngủ được.”
Ninh Quân nhíu mày, “Anh nhớ được, để anh nói cho em nghe.”
Nguyễn Chanh nháy mắt, “Không phải anh nói anh quên rồi sao?”
“Anh mới nhớ ra rồi. Đi thôi, em đã đứng cả đêm rồi, lên giường nằm, anh đọc cho em nghe.”
Nguyễn Chanh nằm xuống giường, đến khi uống xong một ly sữa tươi, cũng không thấy Ninh Quân nói gì.
“Này.”
Ninh Quân chỉnh ngọn đèn một chút, trong phòng trở nên ấm áp: “Nhắm mắt lại…”
Nguyễn Chanh: “Thật nhiều chuyện.” Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Ninh Quân nghiêng người, ngắm nhìn khuôn mặt cô: “Nguyễn Chanh, tớ phải chuyển trường rồi, theo ba mẹ tớ đi tới thành phố B, nửa năm này ở bên cạnh cậu tớ rất vui… Có một việc tớ mãi chưa nói với cậu, thực ra tớ đã quen biết cậu từ lâu rồi, từ lần đầu tiên gặp cậu… Tớ sẽ học đại học ở thành phố B, mong cậu cũng có thể đến thành phố B học đại học. Ninh Quân. Ngày 26 tháng 1 năm 201x.” Giọng của anh có chút khàn khàn, nhưng từng chữ phát ra đều rất êm tai.
Anh đọc xong, cô liền mở mắt ra, trong mắt thoáng qua sự tiếc nuối, “Nếu như anh trực tiếp nói với em, em sẽ đi đến thành phố B học đại học.”
Ninh Quân “ừ” một tiếng.
“Anh tin không?”
“Lúc đó không dám chắc.”
Nguyễn Chanh vuốt hàng lông mày của anh, “Ninh Quân, em yêu anh.”
Trong mắt Ninh Quân đầy vẻ hạnh phúc, tay anh đặt lên bụng cô, âu yếm nói: “Ngủ sớm chút đi.”
Cô ngáp một cái, rất nhanh đã đi vào mộng đẹp.
Ninh Quân khẽ hôn lên trán cô, “Ngủ ngon.”
Nguyễn Chanh, điều khiến anh vui hơn đó là, giấc mơ thuở thiếu thời của anh cuối cùng đã trở thành sự thật.
Đôi lời của động: Truyện đã hoàn rồi mọi người ơi. Đây là quà 8/3 trễ của bên mình là up hoàn bộ Ninh tiên sinh, đã lâu không gặp.
Phần ngoại truyện và những chương up trong group động mình sẽ đăng hết tất cả trên watt và không set kín chương nào ( chỉ duy nhất bộ này).
8/3 vui vẻ