Edit: Doãn Uyển DuBeta: Doãn Thiên
Khi Nguyễn Chanh trở lại lớp, Tống Hề hỏi: “Thầy tìm cậu có chuyện gì à?”
Nguyễn Chanh thở dài nặng nề: “Thầy bảo tớ thi đi Olympic toán.”
Tống Hề mở to hai mắt nhìn: “Olympic toán? Thật sao? Nguyễn Chanh cậu thật trâu bò.”
Nguyễn Chanh bất đắc dĩ, úp mặt xuống bàn. Hồi tiểu học cô từng tham gia đội tuyển Olympic một thời gian ngắn, khi đó các bạn học xung quanh thuộc thành tích khá giỏi đều đã đi học rồi. Cô theo học một năm, cảm thấy không thú vị, kém xa cảm giác như lúc cô làm bánh ngọt nên về nói với ba mình.
Ba Nguyễn trầm tư một lát: “Không thích thì không học nữa, số học cũng không phải ai ai đều có thể học giỏi.”
Lúc ấy cô ôm đùi ba nói: “Chanh Chanh muốn làm nhà ẩm thực hàng đầu cơ. “
“Tớ nghe nói tham gia thi mà đoạt giải thì có thể không cần tham gia kỳ thi Đại học mà được tuyển thẳng đó!” Tống Hề kích động nói: “Thành tích toán của Ninh Quân rất tốt, nhất định cũng được cử đi thi phải không? Nguyễn Chanh, cậu gặp vận may lớn rồi đó.”
Nguyễn Chanh quét mắt qua, vừa đúng lúc Ninh Quân đi tới, ánh mắt cứ thế một mực đuổi theo anh.
Ninh Quân chân dài cao ráo, khi anh tiến vào phòng học, tất cả mọi người đều đang lặng lẽ mà nhìn anh.
Anh ngồi ở vị trí chính giữa hàng cuối, Nguyễn Chanh ngồi hàng ba, hai người vừa vặn nghiêng đầu một cái là có thể nhìn thấy nhau.
Hạng nhất đó.
“Năm nay trường học chia ban như thế nào nhỉ?” Hạng nhất lại học cùng một lớp với hạng nhất đếm ngược từ dưới lên, đây là ngẫu nhiên à?
Tống Hề: “Là do máy tính ngẫu nhiên sắp xếp đấy, có lẽ là muốn chiếu cố lớp chúng ta một chút để nâng cao trình độ học lực của lớp. “
Cho nên, cô được phân cùng lớp với Ninh Quân là để… cân bằng học lực trong lớp?
Nguyễn Chanh quay mặt lại: “Vận may của tớ thật tốt, có thể học chung lớp với hạng nhất.”
Tống Hề âm thầm cười một tiếng: “Ninh Quân rất đẹp trai đúng không? Cậu ta lúc sơ trung đã có người thầm mến rồi đấy.”
Nguyễn Chanh làm theo ý nghĩ trong tim mình, gật gật đầu.
Tống Hề: “Cậu ta từ nhỏ đã thông minh, mỗi năm đều đứng thứ nhất.”
“Mỗi năm? Vậy chắc cảm giác bất ngờ cậu ta cũng chẳng có đâu nhỉ?”
Tống Hề trợn trừng mắt: “Cậu muốn thử cảm giác bất ngờ là gì à?”
Nguyễn Chanh suy tư một chút: “Từ điểm thấp nhất bỗng nhiên lọt vào top 10, chính là loại cảm giác này nè?”
Tống Hề không nhịn cười được: “Người ta IQ 180, đời này sao dễ gì là một tên đứng cuối.”
Nguyễn Chanh: “Sao cậu lại hiểu rõ cậu ấy như vậy?” Khai giảng mới một tuần thôi mà, cậu ấy làm sao đều biết tường tận thế.
Tống Hề: “Xuỳ! Cậu mỗi ngày đều đọc manga, không chịu quan tâm bạn học mới, làm sao có thể hiểu rõ được?” Tống Hề thần thần bí bí đưa ra một bản ghi chú: “Xuỵt — nhìn lén thôi đó.”
Đầu hai người dựa sát vào nhau.
Nguyễn Chanh thấy rõ ràng, đây là tài liệu cá nhân của Ninh Quân.
Ninh Quân, nam, 178cm (còn đang phát triển), sinh nhật ngày 22 tháng 2.
Nguyễn Chanh: “Giày size 42? Cỡ chân cũng không to lắm.”
Tống Hề: “Cậu tuyệt đối không được nói cho người khác, nhất là nữ sinh đâu đấy.”
Nguyễn Chanh gật gật đầu, cô lại nhìn thấy tấm ảnh chụp nền xanh kia: “Hình này ở đâu ra vậy?”
Tống Hề: “Tớ mua đó! Từ chỗ bạn học cấp hai của cậu ta.”
Nguyễn Chanh: “… Nhưng sau này tụi mình sẽ có hình chụp chung với Ninh Quân mà.”
Tống Hề: “…Ừ nhỉ? Lỗ rồi. Tiền tiêu vặt của tớ!”
Có thông tin còn khiến Nguyễn Chanh kinh ngạc hơn: “Tiểu khu Đông Sơn? Là chỗ ở của cậu ấy ở hả?”
Vẻ mặt Tống Hề đắc ý, “Cái này là tớ hỏi Ninh Quân đó. Cậu đừng có nói cho người khác biết. Đông Sơn kia là tiểu khu nhà giàu đó.”
Nguyễn Chanh: “Cậu sợ có người theo dõi Ninh Quân à?” Tiểu khu Đông Sơn cũng không cách xa nhà cô lắm.
Tống Hề: “Dì nhỏ của tớ nói, con gái bây giờ đều rất chủ động, gặp nam sinh mình thích sẽ không ngại trêu chọc đâu.”
Nguyễn Chanh: “Trêu chọc thế nào?” Cô vươn tay làm một hành động: “Ôm cậu ta vào trong lòng à?”
Tống Hề trợn mắt: “Tự mình lý giải đi. Cậu chưa đủ trình đâu.”
Nguyễn Chanh lặng lẽ sờ hộp bánh mousse trong hộc bàn, bánh này là do tối qua cô tự mình làm. Bây giờ đem tặng cậu ấy sao? Ai có thể nghe lời giống em họ giúp cô làm bài tập chứ?
Tống Hề đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: “Này, hôm qua Ninh Quân nói chờ cậu ở công viên. Hai người làm gì ở đó vậy?”
Ngực Nguyễn Chanh đau xót: “Sao lại để cậu ấy chờ tớ?”
Tống Hề: “Là cậu ta chủ động muốn đấy chứ, cậu cho rằng tớ muốn cậu ta đứng đó một mình chờ cậu à.” Kỳ thật, bởi vì thế nên trong tổ có hai nữ sinh đều có chút ý kiến với Nguyễn Chanh.
Nguyễn Chanh nghĩ lại, nói cách khác Ninh Quân đã sớm nhận ra cô rồi à? Cô ấp úng nói: “Lúc đó thời gian muộn rồi, nên tớ không có đi tìm các cậu.”
Nhóm của bọn họ chia thứ tự theo họ, Ninh, Nguyễn, Tống, tên của ba người vừa hay xếp hàng trước sau. Theo cách nói của Nguyễn Chanh thì bọn họ chính là xa ngàn dặm cũng có duyên nên mới gặp được nhau.
Có điều danh sách cũng có nói rõ, trường cao trung trực thuộc chú trọng vào việc cân nhắc kỹ càng về thực lực của học sinh, nên cũng không xếp hạng dựa theo điểm thi lên cao trung. Vì thế tạm thời thành tích hiện tại cũng không thể đại diện cho cái gì cả.
Hằng năm, trường cao trung trực thuộc đại học D đều nằm trong top 3 các trường cao trung tốt nhất tại thành Lăng. Trong kỳ thi đại học năm nay, thủ khoa ban xã hội và tự nhiên thuộc hai trường cao trung khác thì không nói, nhưng số lượng học sinh trúng tuyển vào Thanh Bắc của trường lại xếp thứ hai toàn thành phố. Nhưng chính chuyện này lại khiến hiệu trưởng lo lắng. Vào tháng bảy hoặc tháng tám, hiệu trưởng Chu đã tự mình phỏng vấn mấy thầy cô mới vào trường.
Chủ nhiệm lớp 3 là giáo viên mới chuyển đến, tên Cao Nhã, 29 tuổi, độc thân chưa lập gia đình. Người cũng như tên, dáng người cao gầy, khí chất thanh nhã. Cô là giáo viên dạy Văn của lớp 3, đồng thời cũng là chủ nhiệm lớp.
Một tuần qua, Cao Nhã đại khái đã hiểu rõ các học trò trong lớp. Trẻ con bây giờ không giống lắm so với lứa học nhưng năm 80 như bọn họ.
Tiết ngữ văn vừa tan, Cao Nhã trước khi đi có nói một câu: “Sổ nhật ký làm việc trong tuần cô đã chỉnh sửa cho các em rồi. Mọi người phải tăng cường bổ sung thời gian đọc thêm ngoài giờ vào. Cô chọn lấy mấy bài viết tạm ổn, Nguyễn Chanh, Tống Hề mấy bạn nữ sinh khác viết cũng không tệ, nam sinh thì phải cố gắng thêm. Lát nữa lớp trưởng lên văn phòng lấy bản sao về dán ở bảng thông báo cho mọi người đọc nhé.”
“Được rồi, các em nghỉ đi.”
Sau giờ học, cả lớp liền ồn ào hẳn lên.
Có nam sinh ở phía sau lớp tụ tập rủ nhau chơi bóng rổ.
Nguyễn Chanh lên văn phòng lấy bài tập, cô Cao cười nói: “Nhóm của em không tham gia hoạt động cuối tuần à?”
Nguyễn Chanh hơi xấu hổ: “Em đến muộn ạ.”
Cô Cao nhìn cô: “Bắt đầu từ tuần sau em nhớ tập trung mọi người lại.”
Nguyễn Chanh gật đầu: “Dạ.”
Nguyễn Chanh trở về lớp, phát sổ nhật ký trả lại cho mọi người, rồi cầm một số tờ photo xuống dán lên bảng thông báo.
“Nguyễn Chanh, cần tớ giúp không?” Nam sinh tên Lộ Minh ở sau lưng hỏi.
“Không cần đâu. Mấy cậu đi chơi đi.” Nguyễn Chanh quay đầu cười nói.
“Lộ Minh, tao cần giúp nè.”
“Cái gì…”
“Dây giày tao tuột rồi, giúp cột lại đi.”
“Cút sang một bên. “
Nguyễn Chanh nhón chân lên, đang muốn dán tiếp tờ thứ hai, cơ thể cô nghiêng ngả một chút. Đột nhiên, có một bàn tay ở sau lưng đỡ lấy cô, giúp cô đứng vững.
“Cám ơn nha!” Nguyễn Chanh quay đầu nói lời cảm ơn, khóe miệng tươi cười khiến người khác ngây ngẩn.
Ninh Quân không nhìn cô, đợi cô đứng vững, anh đưa tay cầm tờ giấy kia: “Đưa băng keo đây, để tớ dán cho.”
Nguyễn Chanh ngoan ngoãn đưa băng keo dán cho anh, còn chủ động ấn góc trang giấy để anh thuận tiện hơn một chút. Hai người đứng gần nhau, cô có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên đồng phục của anh, là mùi nước giặt hiệu XX.
Ninh Quân: “Tờ kia.”
Nguyễn Chanh vội vàng đưa cho anh.
So chiều cao 1m59 của cô với 1m78 của anh, cổ họng cô có chút chua chát. Trong lòng Nguyễn Chanh cảm thấy kỳ quái, ba cô cao 1m80, mẹ cao 1m65, tại sao cô lại không cao được đến 1m60.
Ninh Quân nhanh chóng dán xong, lướt mắt qua mấy tờ sổ nhật ký trên tường.
Nguyễn Chanh chú ý tới ánh mắt của anh: “Tớ làm đại đó.” Sổ nhật ký tuần này cô viết về bánh ngọt kiểu mới, từ cách làm cho đến thành quả cuối cùng, thành phẩm vô cùng hấp dẫn. Cô mở blog nhỏ trên Weibo, vừa đăng lên, lượt khen lẫn bình luận liền tăng lên.
Ánh mắt Ninh Quân hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Là Ninh, N, chứ không phải L*.”
*Họ của Ninh Quân theo tiếng Trung là 宁 (Ning), nhưng Nguyễn Chanh lại nhầm thành林 (Lin).
Nguyễn Chanh chớp mắt mấy cái, cố ý thì thầm nhỏ hơn: “Ninh Quân, tớ học toán không giỏi lắm, không tham gia vào đội tuyển thi Olympic được đâu.”
Ninh Quân: “Cái này là do thầy Lương quyết định.”
Nguyễn Chanh nôn nóng: “Cậu giúp tớ nói với thầy được không?”
Ninh Quân im lặng một chút: “Cậu về chỗ trước đi, lát nữa nói sau.”
Nguyễn Chanh: “Được.”
Lúc cô về chỗ ngồi mới nhận ra, tại sao mình lại nghe theo lời của Ninh Quân!
Chẳng lẽ đây là uy lực của hạng nhất? Khiến người khác vô thức nghe theo anh.
________
Ninh Quân xoay cuốn sách trong tay, Lộ Minh ngồi cùng bàn với anh quay sang hỏi: “Cậu quen Nguyễn Chanh à?”
Động tác của Ninh Quân dừng lại: “Hôm qua bọn tôi cùng tham gia hoạt động nhóm.”
Lộ Minh chỉ cười nói: “Nguyễn Chanh đáng yêu thật đấy.”
Ninh Quân: “Cậu quen cậu ấy?”
Lộ Minh: “Tôi với cậu ấy… đúng rồi, còn có lớp trưởng Giản Tri Ngôn nữa, ba đứa bọn tôi học chung trường sơ trung, nhưng cậu ấy không biết tôi.”
Ninh Quân: “Nhật ký tuần của cậu ấy viết rất tốt.”
Lộ Minh cười: “Lúc học sơ trung, mỗi lần đến kỳ thi, giáo viên đều cho bọn tôi xem bài văn của cậu ấy.”
Ninh Quân nhếch khóe miệng, “Xem ra cậu ấy rất lợi hại nhỉ.”
Lộ Minh im lặng, người đứng hạng nhất lại đang khen ngợi người đứng bét. “Cậu ấy học không giỏi cũng không sao.”
Ninh Quân khó hiểu.
Lộ Minh đè thấp giọng: “Cậu nhớ đừng nói cho ai biết nha! Cậu ấy là phú nhị đại đó. Nhà giàu có lắm! Nhìn bề ngoài không ra đâu! Tiệm bánh Chanh Tâm là do nhà cậu ấy mở đó. Mà bánh của nhà cậu ấy thật sự ăn ngon lắm.”
Ninh Quân như đang nghĩ gì đó.
Lộ Minh: “Cậu nói thử xem, sau này gia đình sẽ kén rể cho cậu ấy như thế nào? Hay sẽ tặng cả gia sản cho nhà trai luôn?”
Ninh Quân lạnh lùng nhìn cậu ta một cái: “Cậu là người cổ đại xuyên không đến đây à?”
Lộ Minh ngây ngẩn cả người, bạn học mới học giỏi, lại ít nói, nhưng không đến mức cao ngạo lạnh lùng, mà sao vừa nãy cậu ta lại cảm thấy muốn lạnh cả sống lưng.
“Cậu kích động cái gì? Cậu cũng có ở rể nhà cậu ấy đâu!”
Con trai mười lăm, mười sáu tuổi bàn luận về chuyện này, sắc mặt của cả hai người đều trở nên xấu hổ.
Ninh Quân thoáng đỏ mặt, dù rất khó nhận ra.
Lộ Minh hắng giọng một cái, “Thật ra bây giờ đang thịnh hành kiểu cường cường kết hợp với nhau. Nguyễn Chanh xinh đẹp như vậy, tương lai chắc chắn sẽ có rất nhiều nam sinh theo đuổi cậu ấy.”
Ninh Quân mở sách vật lý ra.
Lộ Minh vỗ đầu một cái: “Chết thật! Tôi chưa làm bài tập lý nữa. Cho tôi mượn bài của cậu đi!”
—-
Sau khi tan học, tất cả mọi người thu sách vở lại bỏ vào cặp. Nguyễn Chanh ngồi ở đằng kia, trong tay cầm truyện tranh.
Tống Hề dọn xong cặp sách: “Nguyễn Chanh, cậu không đi à?”
Nguyễn Chanh không chớp mắt mà vẫn tiếp tục xem truyện tranh: “Tớ đọc một tí đã.”
Tống Hề đeo cặp sách lên: “Tớ đi trước đây. Ngày mai gặp nhé.”
Nguyễn Chanh đọc thêm tầm mười trang nữa rồi lưu luyến không muốn rời, khép sách lại.
Trong phòng học chỉ còn lại mấy người, đều đang làm bài tập. Nhìn chung chỉ có cô là ngoại lệ.
Nguyễn Chanh nhẹ nhàng xoay cổ, đột nhiên nhìn thấy Ninh Quân ngồi ở cuối lớp, anh vẫn chưa đi.
Học bá mang theo tai nghe.
Cô nghĩ học bá chắc là đang nghe Anh ngữ.
Nguyễn Chanh đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi ngang qua chỗ của Ninh Quân, bước chân hơi ngừng lại. Học bá cũng chẳng dễ dàng gì, giành từng giây từng phút để học hành.
Cô nhìn thoáng qua, lập tức ngây ngẩn cả người!
Ninh Quân đeo tai nghe là do đang chơi game!
Nguyễn Chanh: “…”
Ninh Quân quay đầu, tháo tai nghe xuống: “Vết thương tay cậu đỡ chưa?”
Nguyễn Chanh vô thức nắm chặt tay, xấu hổ cười cười: “Đỡ nhiều rồi.”
Ninh Quân lên tiếng, cầm balo lên: “Đi thôi.”
Nguyễn Chanh đi theo anh, “Thì ra cậu đang chờ tớ nha.” Giọng nói nhẹ nhàng động lòng người.
Ngày thường Ninh Quân luôn trầm ổn, chững chạc, đột nhiên chân nghiêng qua một bên, cũng may là phản ứng cực nhanh nên không té ngã.
“Tiện đường thôi.” Anh vứt lại ba chữ, rồi bước đi thật nhanh.
——–
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiều năm sau.
Nguyễn Chanh: Em cao 1m64.
Ninh Quân: Anh 1m83.
Nguyễn Chanh vẫn như cũ, luôn ngửa đầu nhìn anh.
Ninh Quân hạ thấp thân thể, hôn khóe miệng của cô: Anh không chê em thấp mà.
Nguyễn Chanh hừ hừ: Em sợ ảnh hưởng tới đời sau…
—
Nữ chính thông minh, không quá cố gắng, nhưng cái gì cũng tốt. Các bạn có quen ai giống như vậy không? Hâm mộ_ing