Edit: Doãn Nguyệt Ảnh
Beta: Doãn Thiên
Ninh Quân mỉm cười, ánh mắt ôn nhu, “Xem ra anh thật thất trách rồi. Cũng không biết bạn gái bị dị ứng phấn hoa, cũng không biết bạn gái thích son môi.”
Nguyễn Chanh sờ đầu anh, “Ngoan!”
Ninh Quân: “Em cứ nghỉ ngơi thoải mái đi, chúng ta đi Hồng Kông.”
Nguyễn Chanh trợn mắt há mồm, “…Em vừa về nước, trước mắt không còn ngày nghỉ nữa.”
Ninh Quân bật cười, “Có thể bỏ ra hai ngày theo anh không? Mấy hôm nữa anh phải đi công tác ở Hồng Kông.”
Nguyễn Chanh bất đắc dĩ nhún vai. Công ty bây giờ căn bản là không có khả năng cho cô nghỉ phép, sáu tháng cuối năm có rất nhiều hoạt động cô phải làm.
“Vậy lúc nào anh mới có thể làm người mẫu cho em?” Anh hạ giọng thanh hỏi.
Trái tim Nguyễn Chanh đều mềm nhũn: “Qua một thời gian ngắn nữa đi. Aiya, trễ giờ làm rồi.”
Cô thẹn thùng chạy trốn, Ninh Quân giật giật khóe miệng, khuôn mặt hiện lên nụ cười giảo hoạt.
Đến dưới lầu công ty, Nguyễn Chanh đeo túi xách lên, tranh thủ thời gian xuống xe: “Em đi đây.”
“Chờ một chút ——” Ninh Quân gọi cô.
“Sao vậy?” Nguyễn Chanh nhìn đồng hồ, thời gian chỉ còn mười lăm phút.
“Em qua đây một chút.” Ninh Quân nói với cô.
Nguyễn Chanh tới gần, “Còn có chuyện gì nữa?” Giọng nói mềm mềm, giống như mang theo một chút nũng nịu, nhưng cô lại không ý thức được điều đó.
Ninh Quân vươn tay, nhanh chóng chế ngự cổ cô, anh cúi người xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn.
“Ưm —— “
Nhẹ nhàng đụng vào một chút, rất nhanh liền buông lỏng ra.
Ninh Quân buông cô ra, ý cười đầy mắt, “Em muốn mua bao nhiêu son đều có thể.”
Nguyễn Chanh liếc nhìn anh một chút, “Cái người này…”
Lời còn chưa dứt, cô thấy phía trước có một chiếc xe thương vụ, trên xe có ba người đi xuống.
Là Tần Nhất Lộ.
Tần Nhất Lộ cũng nhìn thấy Ninh Quân vàqNguyễn Chanh đang hôn nhau, Tần Nhất Lộ hướng về phía cô, gật gật đầu.
Nguyễn Chanh: “…”
Ninh Quân sờ mũi, “Nhanh đi lên thôi, đừng tới trễ.”
Tần Nhất Lộ chờ Nguyễn Chanh đi qua, “Cô Nguyễn, xin chào, tôi là Tần Nhất Lộ.”
Nguyễn Chanh nhìn cô mỉm cười, mặc dù chỉ là nụ cười mang tính chất nghề nghiệp, nhưng cũng chân thành: “Chào bà Tấn.”
Tần Nhất Lộ năm ngoái giành được giải ảnh hậu kim mã, một tháng sau cùng Tấn Trọng Bắc kết hôn. Hôn lễ đơn giản, lược bỏ một số chi tiết rườm rà, hai người thông qua phòng làm việc mà đăng ảnh chụp, làm oanh động toàn bộ ngành giải trí.
Tần Nhất Lộ không khỏi cười một tiếng, “Gọi tôi là Nhất Lộ đi, cảm giác gọi tôi là bà, tôi liền cảm giác bản thân già rồi.” Nếu là Tấn Trọng Bắc nghe vậy, đoán chừng mặt cũng muốn đen lại.
“Vậy cô gọi tôi là Cici đi.”
“Tốt, Cici, là bởi vì quả cam giàu vitamin C sao?”
Nguyễn Chanh cười, gật đầu.
Hai người mới quen đã thân. Kỳ thật Tần Nhất Lộ và Nguyễn Chanh tuổi tác cũng tương đương nhau. Tần Nhất Lộ trong ngành giải trí tuyệt đối được tính là tảo hôn, cô ấy vừa trang điểm, vừa cùng Nguyễn Chanh nói chuyện phiếm.
“Cô cùng bạn trai cô chuẩn bị lúc nào thì kết hôn?”
Nguyễn Chanh: “Chúng tôi chưa thảo luận qua vấn đề này.”
“Tôi cảm thấy phụ nữ không cần phải gấp gáp kết hôn, có thể muộn mấy năm, không phải kết hôn, liền phải cân nhắc đến chuyện sinh con.”
Nguyễn Chanh nghe lời cô ấy nói, “Cô và Tấn tiên sinh chuẩn bị muốn có con rồi?”
Tần Nhất Lộ thở dài, “Tôi cũng muốn muộn mấy năm, thế nhưng anh ấy đợi không được nữa. Anh ấy nói anh ấy lớn tuổi rồi.”
“Phốc ——” Mấy người trong phòng hoá trang đều cười.
“Tấn đại thần sao đã già rồi? Đầu năm hai người đi xem Úc Lưới thi đấu công khai, tôi cũng ở đó, Tấn đại thần nhìn trông như hai mươi mấy tuổi, tuyệt đối không già.” Tiểu Doãn bảo vệ nam thần.
Tần Nhất Lộ mím khóe miệng, chồng cô có nhiều fan hâm mộ gớm, không thể tùy tiện nói xấu anh ấy được.
Thợ trang điểm hỏi: “Cici, cô thấy trang phục và khuôn mặt được trang điểm thế nào?”
Nguyễn Chanh chăm chú xem xét, “Cũng được.” Cô muốn chụp Tần Nhất Lộ mặc sườn xám, giống như những bức ảnh chụp trong gió ở Thượng Hải.
Tần Nhất Lộ đổi thành sườn xám, dáng người mềm mại tinh tế, so với phong cách trước đây của cô ấy hoàn toàn không giống. Cô ấy đứng trước gương, “Không nghĩ tới tôi còn có thể mặc sườn xám.” Cô búi tóc lại.
Chính tay Nguyễn Chanh giúp cô chỉnh lại váy, “Màu trắng thanh lịch, nhìn vừa yên tĩnh lại vừa duyên dáng, rung động lòng người.”
Tần Nhất Lộ cười, “Tôi vẫn cảm thấy từ rung động lòng người này không thích hợp với tôi.”
Nguyễn Chanh nói: “Tôi cũng nghĩ thế, từ khi cô kết hôn, khí chất dần thay đổi rồi.” Không còn là thiếu nữ, mà thay vào đó là hương vị của người phụ nữ.
Buổi sáng, sau khi kết thúc các cảnh chụp, Nguyễn Chanh và Tần Nhất Lộ đều rất hài lòng, hai người hợp tác vô cùng ăn ý.
Nguyễn Chanh: “Tấm hình này, đôi mắt của cô hơi nhìn về phía góc trái một chút, có lẽ sẽ có hiệu quả tốt hơn.”
Tần Nhất Lộ gật gật đầu, “Chụp rất tốt. Tôi rất hiếu kì, những nhiếp ảnh gia như các cô, về sau ảnh cưới làm sao bây giờ?”
Nguyễn Chanh bật cười: “Tùy tiện chụp đi.”
Lúc này một em gái nhỏ trong công ty mang một bó hoa đi đến.
” Chị Nguyễn —— “
Nguyễn Chanh sững sờ, “Tôi sao?” Cô nhận lấy rồi nhìn, thì ra là ô mai, lại rất lớn, lúc nãy cô còn tưởng rằng đây là hoa hồng. Cô mở thiệp chúc mừng ra, trên đó viết một hàng chữ.
“Làm việc vui vẻ! —— Ninh Quân.”
Nguyễn Chanh bảo tiểu Doãn đem ô mai đi rửa, mọi người cùng nhau ăn.
Tần Nhất Lộ ăn một miếng ô mai, “Rất ngọt nha! Đây là ô mai tràn ngập yêu thương.”
Nguyễn Chanh: “….”
Tần Nhất Lộ: “Buổi sáng tôi đã nhìn thấy rồi nha!”
Chờ kết thúc buổi chụp ảnh, sau khi tiễn Tần Nhất Lộ đi, cô mới cho nhắn tin cho Ninh Quân.
“Em rất thích! [ tim ].”
Cô nghĩ, nếu như lúc trước Ninh Quân không có chuyển trường, có lẽ bọn cô sẽ yêu sớm, sẽ vụng trộm nắm tay, cùng nhau học tập. Nói không chừng sẽ bị chủ nhiệm bắt được, rồi mời gia đình đến, sau đó hai người sẽ bị ép chia tay.
Cái tình yêu cuồng nhiệt như vậy, mỗi một ngày, mỗi phút mỗi giây đều muốn ở cùng nhau.
Thời gian dần trôi qua, đồ của Ninh Quân ở chỗ Nguyễn Chanh càng ngày càng nhiều. Từ một bộ quần áo biến thành bốn năm bộ quần áo. Bất tri bất giác, Ninh Quân đã hoàn toàn xâm nhập vào cuộc sống của Nguyễn Chanh.
Đảo mắt đã đến tháng tám, «Tầm nhìn mới» chính thức đưa ra thị trường, lượng tiêu thụ so với mong muốn còn cao hơn. Như Đàm Phi dự liệu, cái tên Nguyễn Chanh trở nên nổi tiếng trong giới.
Cùng ngày, Nguyễn Chanh và Dịch Hàn cùng nhau xuất hiện trên hot search.
Weibo chính thức của «Tầm nhìn mới » đăng lên: Nguyễn Chanh và Dịch Hàn mà chụp sáu tấm ở bờ biển @ diễn viên Dịch Hàn @ Nguyễn Chanh.
Điều này không chỉ được coi là khởi đầu của «Tầm nhìn mới », mà còn là sự nghiệp của Nguyễn Chanh cubgx đã bắt đầu.
Đàm Phi nhìn phía lượt xem bên dưới, vui vẻ như y như trẻ con.
“Nguyễn Chanh, cô thật quá tuyệt vời. Bọn họ đều nói lần này trang bìa được chụp thật tốt.” Ông ấy đã nhận được rất nhiều tin tức, đều là thăm dò tin tức của Nguyễn Chanh.
“Đó cũng là do thân hình của Dịch Hàn.”
Đàm Phi vỗ tay, “Cô có muốn làm một video phỏng vấn không?”
Nguyễn Chanh trầm ngâm nói: “Quên đi. Cũng chẳng có gì để nói cả.”
Đàm Phi: “Tùy cô. Cho cô hai ngày nghỉ, cô cũng nghỉ ngơi một tí đi.”
Nguyễn Chanh đứng dậy: “Cảm ơn sếp.”
Sau khi rời khỏi công ty, cô gọi cho Ninh Quân, “Em về nhà trước, buổi tối muốn ăn cái gì?”
Gần đây công việc của Ninh Quân ở công ty rất nhiều, bận tối mày tối mặt: “Đi siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn đi.”
“Anh làm sao?” Nguyễn Chanh cười hỏi.
“Anh làm.” Ninh Quân bình tĩnh trả lời.
Nửa giờ sau, hai người gặp nhau ở siêu thị.
Ninh Quân đẩy xe đựng đồ, Nguyễn Chanh chọn đồ, sau một hồi mua, xe đựng đồ đã đầy.
Nguyễn Chanh: “Đủ rồi sao?”
Ninh Quân: “Trong nhà hình như không có bát.”
Hai người tranh thủ thời gian quay lại rồi tiện vào khu bếp, nơi đây trưng bày các loại các loại chén dĩa, vừa tinh xảo lại đẹp đẽ.
Nguyễn Chanh chọn lấy mấy thứ, đảo mắt liền thấy Ninh Quân đang nhìn một món đồ, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú.
Nguyễn Chanh: “Ninh Quân, bây giờ còn chưa cần.”
Ninh Quân mỉm cười, “Hi vọng mau chóng có thể.”
Nguyễn Chanh: “…”
Lúc họ đi tính tiền, phía trước có ba bốn người đang xếp hàng.
Ánh mắt Ninh Quân quét đến quầy thu ngân, bên trên trưng bày đủ đồ vật. Anh nghiêng người, nói nhỏ mấy câu vào tai Nguyễn Chanh.
Mặt Nguyễn Chanh lập tức đỏ ửng, cô cúi đầu, cũng không nói chuyện.
Đợi đến lúc bọn họ tính tiền, Ninh Quân thuận tay cầm lấy mấy hộp nhỏ.
Nguyễn Chanh không nghĩ tới sẽ nói loại chuyện này cùng anh, đàn ông ai cũng mặt dày vậy sao?
Sau khi về đến nhà, đã là hơn bảy giờ. Màn đêm sớm đã bao phủ cả thành phố, trong những tòa nhà cao tầng đều sáng đèn, nhà nhà bật đèn, bây giờ bọn cô cũng có nhà cho riêng mình.
Ninh Quân làm sườn chua ngọt, Nguyễn Chanh làm cá xốt cà chua, ngoài ra còn làm thêm một phần canh cải. Bữa cơm rất đơn giản nhưng trong lòng Ninh Quân lại vô cùng thỏa mãn, đây là cảnh tượng anh mong muốn đã lâu.
Nguyễn Chanh thích ăn sườn chua ngọt, cô ăn hơn phân nửa: “Sao anh làm ngon như vậy? Chỉ không gặp mấy năm mà đã khác rồi.”
Ninh Quân nhíu mày. Trước kia ở trường học cô rất thích ăn món này, có đôi khi không được ăn, anh còn nghe thấy cô phàn nàn về nhà ăn trường học. Về sau, anh ở một mình đã học được cách làm món này: “Tùy tiện làm thôi.”
“Tùy tiện?” Nguyễn Chanh hừ một tiếng.
Ninh Quân gắp một miếng cà chua, “Chanh Chanh, lần sau xào cà chua, trước đó hãy đun nước sôi mấy phút, sau đó vớt cà chua ra, xào sẽ ngon hơn.”
Nguyễn Chanh oán thầm, thật sự là bắt bẻ mà. Nhưng mà, trên mặt cô lại tràn đầy hạnh phúc.
Buổi tối, hai người tự làm việc của mình. Ninh Quân xong việc rất nhanh, anh mang một cốc nước vào cho cô.
“Cảm ơn.” Nguyễn Chanh cười cười.
“Xong chưa?”
“Không có nhiều vấn đề lắm, xử lý ánh sáng chút là được.”
“Đây là ai?” Một người đàn ông ngoại quốc, tóc xoăn, ngũ quan rõ ràng, hai mắt đầy vẻ lưu tình.
“Bạn em thời đại học, người Ý, rất lãng mạn, lại rất nhiệt tình. Lúc trước anh ta tự tiến cử làm người mẫu giúp bọn em…”
“Hả?” Ninh Quân nâng cao âm cuối, “Chanh Chanh, anh nhớ tới một chuyện.”
Nguyễn Chanh tự biết chính mình đang cho dê vào miệng cọp, “Muộn rồi.”
“Không phải nói là nghệ thuật gia thích sáng tạo trong đêm sao? Bây giờ sẽ càng có linh cảm hơn.” Ninh Quân chậm rãi nói.
“Ai nói vậy?” Nguyễn Chanh đối diện với ánh mắt của anh, tim đập thình thịch.
Ninh Quân bắt lấy tay cô, lòng bàn tay anh nóng hổi.
Bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt cô và anh đều là hình bóng của đối phương.
Ninh Quân nói, “Cần anh làm cái gì?”
Biết không lay chuyển được anh, cô bèn nói: “Đi —— đến thư phòng.” Kỳ thật, trong nội tâm cô cũng mơ hồ có chút chờ mong. Bởi vì cô biết dáng người Ninh Quân rất đẹp.
Nguyễn Chanh hít sâu một hơi, cố gắng để cho mình tỉnh táo: “Em đi lấy máy ảnh.”
“Anh chờ em.” Lời này nói ra thật sự rất mập mờ, cô vội vàng chạy đi.
Nguyễn Chanh đã mời người sửa lại phòng sách. Trên tường cô cho treo mấy bức tranh, đều là hình mấy năm nay cô đã chụp. Một bên khác có một giá sách gỗ, trong giá sách có để sách, nhưng không nhiều lắm, nhưng mà cũng có mấy phần trang nhã.
Lúc cô đi vào, Ninh Quân đã cởi áo ra. Trong phòng, ánh đèn sáng rực, ánh mắt cô rơi từ vai anh xuống phần bụng. Phần bụng rất rắn chắc, anh có cơ bụng, không khoa trương, đủ để mê hoặc cô.
Anh đặt tay trên thắt lưng, động tác không hiểu sao có chút gợi cảm: “Chanh Chanh, tới giúp anh.”
Ngay lập tức trong phòng có chút ám muội.
Nguyễn Chanh hung ác nói: “Không!”
“Anh dạy em!” Anh kéo cô qua, đặt tay cô lên thắt lưng, tay cô run rẩy, “Giúp anh cởi ra.”
“Ninh Quân! Em không chụp nữa!”
“Ngoan!” Anh dỗ cô một tiếng, nới lỏng thắt lưng. Mặt không đổi sắc, anh chậm rãi cởi quần dài, lộ ra hai chân thon dài.
Nguyễn Chanh thấy rõ trên người anh chỉ mặc một chiếc quần đùi màu xám, chỗ đó còn phồng lên. Cô chỉ cảm thấy đại não đột nhiên thiếu khí, khuôn mặt trong nháy mắt còn đỏ hơn cả cà chua.
– —-
Tác giả có lời muốn nói:
Kêu gọi nhắn lại cái nào ~~