Edit: Doãn Tiểu Phong
Beta: Doãn Thiên
Nguyễn Chanh khẽ kêu tên của anh, “Ninh Quân…”
“Em là bạn gái của anh, mà là Cố Dịch chứ không phải là người khác, cậu ta thích em. Có lẽ yêu cầu của anh có chút không hợp lẽ, Nguyễn Chanh, anh không muốn em đi.” Anh cũng sẽ không yên tâm.
Nguyễn Chanh khó khăn nói, “Ninh Quân, nếu giữa em và Cố Dịch có gì thì đã sớm phát sinh khi ở Anh rồi.” Đôi mắt của cô đã đỏ lên, “Bây giờ tình hình của Cố Dịch không tốt.”
Sáng sớm hôm nay bọn họ đã nhận được báo cáo. Vì sao đến buổi tối mới gọi điện thoại thông báo với cô, cũng là bởi vì Cố Dịch không muốn cô biết, Cố gia cũng không muốn Nguyễn Chanh báo đáp ân tình của họ.
Thế nhưng Nguyễn Chanh không thể không quan tâm. Vả lại, lúc trước ba cô đầu tư thất bại, cầu xin bao nhiêu người, mọi người từ chối đã đành, còn có người ngồi chờ nhà họ Nguyễn ngã xuống, muốn xem chuyện cười của Nguyễn gia. Chú Cố không nói nhiều lời, cho Nguyễn gia mượn một số tiền lớn. Phần ân tình này, nhà họ Nguyễn không thể không báo đáp. Hơn nữa, tình nghĩa bao nhiêu năm giữa Nguyễn Chanh và Cố Dịch, trong lòng Nguyễn Chanh, anh không phải là người khác, mà như anh trai cô vậy. Cô không phải người có lòng dạ sắt đá.
“”Bác sĩ nói xác xuất thành công là một nữa. Anh ấy có thể sẽ chết, cũng có thể sẽ biến thành người sống thực vật.” Giọng của Nguyễn Chanh run run. Thực ra có rất nhiều chuyện, cô đều đã nghĩ tới. Ánh mắt của chú Cố, dì Cố khi nhìn ánh mắt của cô, dường như là mơ hồ khẩn cầu, lại hàm chứa đau thương. Nhưng vì để con trai có thể sống được, họ cũng chỉ có thể kiên trì.
Nguyễn Chanh đương nhiên sẽ không để cho họ tới cầu xin mình.
Ninh Quân khẽ thở dài: “Em nghĩ cho tất cả mọi người, chỉ trừ anh ra.”
“Em cứ nghĩ anh sẽ hiểu em.”
Ninh Quân mím môi, anh đã không còn tâm trạng để nói tiếp nữa rồi. Cô ấy nếu đã quyết định cũng sẽ không thay đổi: “Nguyễn Chanh, anh và em bên nhau bao nhiêu ngày rồi? Tám tháng, trong đó còn phải trừ đi thời gian nghỉ.
“Đúng vậy.” Nguyễn Chanh trả lời.
Ninh Quân giơ tay lên vuốt tóc cô. Trong khi đó, Cố Dịch với cô, từ học kỳ sau cua năm nhất cao trung cho tới bây giờ. Nhiều năm như vậy là bao nhiêu ngày? Cho dù anh đã quay lại nhưng cô và anh cũng đã bỏ lỡ rất nhiều năm.
Nguyễn Chanh: “Vẫn đang liên hệ với bên Mỹ, chờ sức khỏe Cố Dịch khôi phục tốt thì sẽ bắt đầu đi.”
Ninh Quân buông tay ra, “Được. Nguyễn Chanh, anh sẽ không ngăn cản em. Chúng ta rời xa nhau đi.”
Nguyễn Chanh kinh ngạc nhìn anh. Khóe miệng cô giật giật, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không nói được lời nào.
Ninh Quân khẽ nói: “Năm đó mẹ anh mong muốn lập gia đình nên lựa chọn Ninh Hàm.Trong đời anh có hai người phụ nữa vô cùng quan trọng, một là bà ấy, hai là em. Lần này, để anh lựa chọn trước.”
Nguyễn Chanh nắm chặt tay, nước mắt chứa đầy nơi viền mắt, trái tim đột nhiên đau nhói. Cô bối rối, hoàn toàn không ngờ được cô và Ninh Quân sẽ đi tới bước đường này: “Được, có điều không phải xa nhau, mà là chia tay.” Hai chữ này cũng không có gì là không thể nói ra được. Nếu không ai nhượng bộ, vậy thì chia tay đi.
Ninh Quân khởi động xe, “Anh đưa em về trước.”
“”Được.” Cô cứng nhắc trả lời.
Một đường dài lặng lẽ, cuối cùng đã đến nhà cô.
Nguyễn Chanh trượt tay, lần đầu tiên không cởi dây an toàn. Ninh Quân nghiêng người qua, giúp cô tháo ra.
Nguyễn Chanh: “Bây giờ anh có thời gian hay không, mang đồ của anh đi đi.”
Mắt Ninh Quân có chút sửng sốt, “Không cần, em vứt hết đi.”
“Được.” Nguyễn Chanh xoay người, bước xuống xe.
Ninh Quân nhìn bóng lưng cô rời đi. Cô cúi đầu, từng bước một đi vào nhà. Anh mím chặt môi, quay đầu xe rời đi.
Việc Nguyễn Chanh và Ninh Quân chia tay, cô chưa nói với ai cả. Có điều bố Nguyễn mẹ Nguyễn đã phát hiện ra.
Mẹ Nguyễn lén hỏi Nguyễn Chanh. Nguyễn Chanh nói tính cách hai người không hợp, lấp liếm cho qua. Mẹ Nguyễn thấy tâm trạng cô tụt dốc, cũng không tiện hỏi lại.
Đoạn thời gian đó, Nguyễn Chanh chỉ vùi đầu vào công việc.
Cách vài ngày, cô lại dành thời gian đến bệnh viện thăm Cố Dịch.
Khi Cố Dịch gần như khôi phục, bố Nguyễn và mẹ Nguyễn trở về Lăng Thành.
Cố Dịch cười hì hì nói:”Cô chú yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc tốt Chanh Chanh.”
Nguyễn Chanh trừng mắt với anh, “Là em chăm sóc anh thì đúng hơn.”
Cố Dịch sờ đầu mình một cái.
Sau đó, bên Mỹ cũng đã chắc chắn, Nguyễn Chanh liền bắt đầu thu dọn hành lý. Cô xin Đàm Phi nghỉ dài hạn, Đàm Phi cũng đồng ý rồi.
“Cố lên!” Đàm Phi vỗ vỗ vai cô, “Đi sớm về sớm, giải quyết xong mọi việc, trở về rồi yên tâm làm việc.”
Nguyễn Chanh cười. Trong khoảng thời gian này, cô chụp ảnh đều không đạt tiêu chuẩn. Đây cũng là nguyên nhân Đàm Phi cho cô nghỉ dài hạn.
Trước khi đi một ngày, Trình Phỉ đến nhà tìm cô.
“Chị, chị và Ninh Quân chia tay thật sao?”
“Còn có chia tay giả nữa sao?”
Trình Phỉ cau mày, “Hai người không thể nói chuyện lại được hay sao?”
Nguyễn Chanh thở dài một hơi, “Mỗi một ngày đều có nhiều cặp đôi chia tay, chị và anh ấy cũng không phải trường hợp đặc biệt.”
“Nhưng hai người đều hiểu rõ rằng mình đều yêu đối phương mà.”
Nguyễn Chanh cong cong khóe miệng, “Giúp chị đẩy vali tới cửa.”
Trình Phỉ biết cô không muốn nói nhiều về chuyện này, “Chị, Ninh Quân không muốn chị đi Mỹ, đó cũng là vì anh ấy quan tâm chị. Chị nghĩ xem, ai lại muốn để bạn gái mình ở cùng người con trai khác. Chờ Cố Dịch phẫu thuật xong, chị có thể tới thăm anh ấy.”
Nguyễn Chanh nhìn ngăn tủ phía trước. Sau đêm đó, cô và anh không còn liên lạc nữa. Nhiều lần, Nguyễn Chanh cầm điện thoại di động lên, mở Wechat của anh, thế nhưng tới cuối cùng cô vẫn cũng không có dũng khí ấy.
Cô sẽ không thay đổi quyết định cùng Cố Dịch đi Mỹ.
Nguyễn Chanh đưa tay nhéo nhéo mặt của Trình Phỉ, “Biết rồi, Giản Tri Ngôn làm sao chịu được lời này của em đây?””
“Đây là bọn em bù đắp cho nhau.”
Nguyễn Chanh cười, nghĩ đến Trình Phỉ và Giản Tri Ngôn đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, người làm chị như cô cũng thấy vui. Trình Phỉ và Giản Tri Ngôn ở lại thành phố B, thực ra cô ấy cũng rất vất vả. Nếu như trở về Lăng Thành còn có quan hệ của người nhà, chắc chắn Trình Phỉ sẽ dễ dàng tìm được công việc hơn. Trong lòng Giản Tri Ngôn hiểu rõ, vì vậy anh đối với cô luôn cưng chiều.
“Chị, lần này chị đi bao lâu?””
Nguyễn Chanh ngước mắt, “Sao lại hỏi như vậy?”
“Em có cảm giác chị sẽ đi rất lâu.”
Nguyễn Chanh thở dài một hơi, “Còn chưa nghĩ đến chuyện đó. Giúp chị đem túi đồ kia ném đi.” Cô chỉ tay vào cái túi ở tủ giày.
Trình Phỉ đi tới, “Cái gì vậy?” Cô nhìn kỹ, đều là vật dụng của con trai. Đoán chừng là đồ của Ninh Quân, “Ném thật à?”
“Ném!”
Trình Phỉ mang đồ xuống lầu, vừa tới nơi, cô liền thấy xe Ninh Quân. Cô sải bước đi tới.
Ninh Quân hạ kính xe xuống, “Chị em có ở trên lầu không?”
“Anh đến tìm chị ấy? Đến muộn rồi!” Trình Phỉ nhíu mày hỏi.
Ninh Quân nhìn lướt qua cái túi trong tay cô, Trình Phỉ bất giác ôm chặt vào lòng, “Chỉ là rác bình thường thôi.”
“Họ đã quyết định khi nào thì đi Mỹ chưa?”
“Ba ngày nữa, anh có muốn lên ngồi một chút, nói chuyện với chị em không?”
“Không cần.” Đôi mắt Ninh Quân tối lại, “Đừng nói cho cô ấy biết anh đã tới. Anh còn có việc, anh về đây.”
Trình Phỉ nặng nề thở dài. Số đào hoa của chị cô là tốt hay là không tốt đây? Hai người con trai ưu tú như vậy, thực sự là đáng tiếc.
Buổi tối, Trình Phỉ về đến nhà, đem việc này kể cho Giản Tri Ngôn: “Anh nói xem chị em và Ninh Quân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giản Tri Ngôn: “Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Ninh Quân là người kiêu ngạo, tất nhiên không thể chấp nhận chuyện bạn gái đi chăm sóc người con trai khác. Hơn nữa Ninh Quân đặc biệt thiếu cảm giác an toàn. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh thấy cậu ta như thế, không điềm tĩnh được.”
“Vậy phải làm thế nào?”
Giản Tri Ngôn lắc đầu, “Chờ thôi.”
“Chờ tới khi nào? Chị em sắp đi cùng Cố Dịch rồi, em chỉ sợ… Sợ lỡ như Cố Dịch phẫu thuật không thành công, chị của em phải làm sao bây giờ?””
Giản Tri Ngôn đứng dậy, ôm cô vào lòng, “Đây chắc là việc Ninh Quân lo lắng. Cậu ta còn lo hơn người khác. Anh nghĩ, Ninh Quân cũng đang chờ.”
Trình Phỉ: “Họ thật là mệt mỏi.”
Cùng lúc đó, Ninh Quân nhận được thông báo, công ty cử anh đi Hồng Kông, thời gian một năm. Tổng giám đốc tự mình tìm anh nói chuyện, để anh suy nghĩ thật kỹ.
“Đương nhiên, cậu cũng có thể đưa người nhà đi cùng.”
Ninh Quân lấy văn kiện mang về phòng làm việc, anh ngồi thật lâu, không nhúc nhích.
Chu Uy nhìn lướt qua thư, “Cậu không muốn đi?”
Ninh Quân không trả lời.
“Không phải chứ, chỉ đi một năm thôi mà, sau khi trở về cậu đã trực tiếp thăng chức rồi.” Chu Uy kích động nói.
Ninh Quân lên tiếng, “Tôi biết.”
“Cậu suy nghĩ kỹ một chút, cơ hội tốt như vậy, tôi ước còn không được.” Năng lực làm việc của Ninh Quân rất tốt, điểm này trong lòng đồng nghiệp ai cũng biết rõ: “Cậu lo cho bạn gái sao? Thực ra một năm trôi qua rất nhanh, cũng không cần thiết phải để cô ấy đi cùng cậu. Đến lúc đó cậu chịu khổ một chút, được nghỉ về thăm cô ấy là được rồi.”
Bây giờ anh đã không thể mang thư đề cử để Nguyễn Chanh cùng đi với anh nữa rồi.
Ninh Quân đã mua xong vé máy bay ngau tròng ngày.
Hôm Cố Dịch đi Mỹ, thành phố B mưa to tầm tã, trời u ám.
Lúc đoàn người đến sân bay, quần áo đều thấm ướt. Ba Cố đẩy xe lăn cho Cố Dịch.
Nguyễn Chanh nhìn đồng hồ, “Chú Cố, cháu đi mua ít đồ uống.”
Ba Cố gật đầu, quay đầu nói: “Con sao rồi? Có chỗ nào khó chịu không?”
Cố Dịch nhìn Nguyễn Chanh rời đi, lắc đầu.
Ba Cố vỗ vỗ vai anh, “Chanh Chanh, đứa trẻ này quả thật rất tốt.”
Cố Dịch hừ một tiếng, “Nếu như bố chuyển con tới trường trung học trực thuộc đại học D sớm một chút thì tốt rồi.”
Ba Cố thở dài một hơi, “Vậy mà thành tích của ai lại kém như vậy, bảo con cố gắng một tí con có nghe không?”
Cố Dịch buồn bã nói: “Đó cũng là vấn đề di truyền.”
Ngực ba Cố truyền đến một trận đau nhức, sao ông lại xui xẻo đến nối sinh ra đứa con này cơ chứ!
Nguyễn Chanh đi tới lầu hai. Trước mắt là người đến người đi, cô cứng nhắc đi về phía trước. Chớp mắt hình như thấy Ninh Quân, chỉ là nháy mắt, lại không thấy nữa.
“Mình hoa mắt rồi.” Cô đảo mắt, đi vào tiệm ở bên cạnh.
Nhân viên trong tiệm lịch sự hỏi: “Xin hỏi chị cần gì ạ?”
Nguyễn Chanh ngửa đầu nhìn một lượt các loại đồ uống, não bộ lại giống như dừng lại không hoạt động.
“Xin hỏi chị cần gì?”
Nguyễn Chanh khẽ “a” một tiếng, “Tôi cần…”
“Một ly Capu, một ly cafe kiểu Mỹ.” Một giọng nam quen thuộc vang lên bên tai cô.
Nguyễn Chanh kinh ngạc xoay đầu lại, nhìn thấy anh. Thì ra không phải là cô hoa mắt.
“Xin hỏi anh thanh toán bằng Alypay hay Wechat?”
Ninh Quân mở điện thoại, “Alypay.”
“Được, xin chờ một chút.”
Nguyễn Chanh nhìn anh, “Sao anh lại ở đây?” Mấy ngày không gặp, anh gầy đi không ít, qua ánh mắt có thể thấy được.
Ninh Quân mặt không biểu cảm, giọng khàn khàn: “Anh phải đi Hồng Kông.”
Nguyễn Chanh trầm mặc một chút, cô nghĩ nhiều rồi. Cô cắn môi, “Thật trùng hợp.”
Ninh Quân nhìn cô, “Anh phải đi Hồng Kông một năm.”
Nguyễn Chanh cảm giác lại bị đả kích thêm một lần nữa, cô chậm rãi quay đầu đi, nhìn về phía trước: “Thật ngại quá, tôi cần hai ly Capu.” Cô lấy điện thoại di động ra trả tiền. Trong nháy mắt, trên mặt cô đã lấy lại vẻ điềm tĩnh, “Anh đi bao lâu?”
Ninh Quân không hề chớp mắt, nhìn cô, “Một năm.”
Nguyễn Chanh rất nhanh đã hiểu, “Vậy chúc mừng anh.” Công tác nước ngoài về đều có thể thăng chức.
Nghe được lời của cô, sắc mặt của Ninh Quân lại có chút khó coi, “Cảm ơn.”
“Cà phê của chị đây ạ, có cần đóng gói mang đi không?” Giọng nói của nam nhân viên thật êm tai.
Nguyễn Chanh mỉm cười: “Có.” Cô nhận lấy túi đồ, hướng về phía Ninh Quân cười, “Em đi trước.” Đã chia tay rồi, cô cũng sẽ giả vờ như mây trôi nước chảy.
Quay người đi, nụ cười trên mặt cô đã tắt hẳn, anh ấy đi một năm, là đi một năm.
Nguyễn Chanh cắn răng, đi được một đoạn, cô đột nhiên dừng lại.
Ninh Quân đứng ở sau lưng cô, cách đó không xa.
Nguyễn Chanh quay đầu, tức giận nói: “Ninh Quân, đồ khốn khiếp! Tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa!” Năm đó anh nói đi là đi, bây giờ lại thế, đến sân bay tự mình thông báo với cô.
Hành khách xung quanh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cô.
Nguyễn Chanh mắng xong, quay người chạy đi