Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ninh Tiên Sinh, Đã Lâu Không Gặp

Chương 25: “Vậy anh sẽ tỏ tình với em.”

Tác giả: Dạ Mạn
Chọn tập

Edit: Doãn Nguyệt Ảnh

Beta: Doãn Thiên

Chạng vạng tối, Cố Dịch vừa mới kết thúc huấn luyện. Anh từ xe đua đi xuống, cởi mũ và quần áo chuyên dụng ra.

“Cố thiếu, cảm giác thế nào?” Đội trưởng Jason hỏi.

Cố Dịch lau mồ hôi trên trán, “Cũng được.”

“Vậy cậu có đến không?”

Cố Dịch nghĩ một chút rồi cười, “Được.”

Hai người nắm tay nhau.

Jason cười nói: “Được.Tháng sau có trận đấu, cậu chuẩn bị một chút đi.”

“Không vấn đề.” Cố Dịch hăng hái nói.

“Đúng rồi, cô gái lần trước đi cùng cậu đâu, lần này cũng cùng cậu trở về rồi à?” Bạn bè đều biết Cố Dịch có thanh mai. Mấy năm nay, anh ấy chăm sóc cho thanh mai ở nước ngoài, cố gắng học tập. Lúc trước tuy học rất dở nhưng hiện tại cũng đã mang được bằng thạc sĩ trở về. Ba Cố vì thế mà vui không ngớt, dù sao hiện tại Cố Dịch ở Cố gia cũng có trình độ học vấn cao nhất.

“Về rồi à?”

“Cố thiếu chung tình, đã nhiều năm như vậy. Ha ha ha —— “

Cố Dịch cầm lấy chìa khóa xe, “Tôi về đây, ngày mai lại tới huấn luyện.”

“Được.”

Đúng lúc giờ cao điểm, Cố Dịch đang trên đường trở về liền gọi cho Nguyễn Chanh, nhưng lại không có ai nghe máy.

Lúc này, Nguyễn Chanh đang đi tới cửa hàng.

Trên đường kẹt xe vô cùng, cô quyết định xuống xe đi bộ. Dù sao cũng chỉ cách một hai con đường, đi bộ cũng không sao cả.

Sau khi tới nơi, Nguyễn Chanh đợi hơn nửa giờ thì Ninh Quân mới đến. Anh mặc áo sơ mi trắng, quần đen, rất nghiêm chỉnh, khí chất nho nhã.

“Trên đường bị kẹt xe.” Ninh Quân giải thích.

Nguyễn Chanh biết công việc của anh rất bận, cô gật đầu tỏ ý đã hiểu. Lúc này cửa hàng đồ ngọt có rất nhiều khách, thậm chí đã bắt đầu phải xếp hàng.

Ninh Quân: “Có thể phải đợi thêm lát nữa mới có thể quay lại. Nếu cậu đói có thể ăn chút gì đó trước.”

“Tớ không đói.”

“Nhưng tớ đói rồi, vừa tan làm còn chưa kịp ăn cơm. Nguyễn Chanh, coi như là đi theo tớ thôi.”

Ngữ khí này sao cô có thể cự tuyệt được. 

Hai người đi về phía trước.

Hoàng hôn bao phủ cả thành phố, trên phố người đi đường rất nhiều. Suốt cả đoạn đường, hai người đều im lặng.

Ninh Quân đột nhiên mở miệng, “Cố Dịch đâu?”

“Anh ấy hôm nay có việc.”

Ninh Quân im lặng một chút, “Hai người quan hệ rất tốt.”

Nguyễn Chanh nhìn qua anh, “Ba tớ và ba anh ấy là bạn bè.”

Thì ra là thế.

Ninh Quân: “Cậu có còn liên lạc với mấy người thời trung học không?”

Nguyễn Chanh: “Có. Tống Hề, Lộ Minh thi thoảng cũng liên lạc.”

Ninh Quân híp mắt lại, “Tống Hề ——”

Nguyễn Chanh cười nhạo: “Không phải cậu đã quên rồi đó chứ?”

Ánh mắt Ninh Quân lạnh lùng, “Làm sao có thể chứ?” Anh dừng lại một chút, “Nguyễn Chanh, kỳ nghỉ đông năm nhất, tớ đã tới nhà tìm cậu.”

“Cái gì?” Nguyễn Chanh ngây người, ánh mắt dừng trên khuôn mặt của anh.

“Khi đó cậu không có ở nhà, tớ đã chờ cậu rất lâu.”

Nguyễn Chanh nhanh chóng nhớ lại, ngữ khí của cô lộ ra bi thương, “Ngày đó bà ngoại tớ qua đời.” Cô túc trực bên linh cữu ba ngày. Chờ đến khi cô trở về, Tống Hề tìm đến nói cho cô biết, Ninh Quân đã đi đến thành phố B rồi. 

Ninh Quân: “Tống Hề đi tìm cậu? Cô ấy có đưa cho cậu thứ gì không?”

“Có đồ gì sao?”

Ninh Quân cảm thấy mệt mỏi, anh nói: “Tớ đưa cho cô ấy một quyển sách, nhờ cô ấy đưa cho cậu.”

Nguyễn Chanh lắc đầu, “Sách gì?”

Ninh Quân đột nhiên hiểu ra, ngữ khí của anh có chút buồn, “Không quan trọng nữa rồi. Sau này tớ sẽ cho cậu xem.”

“Khi sang Anh tớ liền đổi số điện thoại.” Thì ra anh có liên lạc với cô: “Cậu cũng đổi số điện thoại rồi, không phải sao?”

Ninh Quân cười khổ, “Tớ đến thành phố B chắc chắn phải đổi thành số điện thoại ở đó, nhưng cậu luôn ở Lăng Thành, tại sao lại đổi số điện thoại?”

Nguyễn Chanh cúi mặt, “Tớ có đổi số điện thoại hay không thì liên quan gì đến cậu?”

Ninh Quân cắn răng, “Cậu còn không nói cho tớ biết, rốt cuộc quan hệ giữa cậu và Cố Dịch là gì?”

Bước chân Nguyễn Chanh dừng lại, “Ninh Quân, cậu có biết là cậu đang quản quá nhiều chuyện lắm rồi không?”

Ninh Quân nghiêng người. Hôm nay cô đi giày đế thấp, đứng trước mặt anh thấp hơn hẳn nửa cái đầu: “Mấy năm nay cậu chẳng cao lên được tí nào.”

Nguyễn Chanh lập tức đứng thẳng lên, “Tớ cao lên được 5 centimet rồi đấy! ” Hiện tại cô cũng đã cao 1m64, nhưng bởi vì khung xương nhỏ, nhìn qua quả thực không đến 1m64.

“Rất cao sao? Cũng chỉ là cao hơn được 1m60.” Khóe miệng Ninh Quân cong lên.

Nguyễn Chanh không để ý đến biểu cảm của anh, “Cậu không phải đói bụng lắm sao?”

Ninh Quân đột nhiên đưa tay giữ chặt lấy cô, kéo cô về hướng anh.

Nguyễn Chanh tránh được chiếc xe đang lao tới, mũi cô đập vào vai Ninh Quân.

Cả hai đều ngây người.

Nguyễn Chanh nhịn đau, cô vừa muốn lui về sau thì Ninh Quân đã giữ lấy cô, “Nguyễn Chanh, một tháng trước, tớ đã mua vé máy bay để sang Anh.”

Nguyễn Chanh từng có ý định cư ở đó.

“Tớ muốn tìm cậu để hỏi rõ một số chuyện. Hiện tại xem ra cũng không phải là lỗi của cậu.” Đôi mắt Ninh Quân thâm trầm, “Là tớ đã không nghĩ kĩ.”

Rất nhanh sau đó, Nguyễn Chanh đã phản ứng được mọi chuyện đang xảy ra. Cô đẩy anh ra, sắc mặt đỏ ửng.

“Nguyễn Chanh, cậu cho rằng tại sao tớ phải tìm đến cậu để nhờ cậu chụp ảnh?”

“Chẳng lẽ không phải bởi vì danh tiếng của tớ sao?” Cô nhíu mày.

Gương mặt Ninh Quân đầy ý cười, anh nắm chặt tay cô, “Mấy năm nay em ở nước ngoài đã có người tỏ tình với em chưa?”

Bên cạnh Nguyễn Chanh đa phần đều là Cố Dịch. Từ khi lên cao trung, đã không có ai tỏ tình với cô nữa, cô không nhận được một bức thư nào: “Không có.”

Ninh Quân nhìn cô, “Vậy hiện tại anh muốn tỏ tình với em.”

Tim Nguyễn Chanh đập thình thịch, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại.

“Anh không nói đùa.” Anh nghiêm mặt nói.

Nguyễn Chanh: “Cậu…” Điều này đã hoàn toàn vượt qua dự liệu của cô.

“Đi ăn cơm trước đi.”

Đến nhà hàng Nhật Bản, hai người không ăn trong phòng mà ăn ngay ở bên ngoài. Hoàn cảnh như vậy tựa hồ càng thích hợp với tình huống hiện tại của bọn họ.

Nguyễn Chanh còn đang nghĩ tới chuyện vừa rồi. Cô ở nước ngoài chờ đợi nhiều năm như vậy, có chuyện gì là chưa từng gặp qua.

Ninh Quân rót cho cô một cốc rượu, “Rượu trái cây, nồng độ cồn không cao.”

Nguyễn Chanh nhìn động tác của anh, “Ninh Quân, tại sao năm đó cậu lại đột nhiên chuyển trường?”

Ninh Quân cười cười, “Mọi người trong nhà anh đều ở thành phố B làm việc, lúc ấy cô anh bị gãy chân, ba mẹ anh lo lắng anh không có ai chăm sóc, nên chuyển anh đến thành phố B.”

“Vậy tại sao cậu không nói cho tớ biết —— chúng ta.”

“Anh sợ nói ra sẽ ảnh hưởng tới điểm thi cuối kỳ của em. Đúng rồi, lần đó em thi thế nào?”

“Không nhớ, hẳn là cũng không tệ lắm.”

Ninh Quân nhấp một ngụm rượu, “Sao em lại xuất ngoại?” Vấn đề này anh vẫn luôn muốn biết.

“Từ lâu, người nhà tớ đã muốn cho tớ ra nước ngoài, đúng lúc đó Cố Dịch cũng muốn đi. Thế nên người lớn của hai nhà lập tức cho chúng tớ xuất ngoại.”

Ngón tay Ninh Quân men theo lưng chiếc cốc. Anh cúi đầu, im lặng một lúc. Dường như trước mắt có một lớp vải mỏng che lên, khiến anh mơ hồ. Anh thở dài một hơi, “Quan hệ của hai người rất tốt.”

Nguyễn Chanh gật đầu.

Sau khi Ninh Quân bỏ đi, những năm đó Cố Dịch luôn ở bên cô, điều đó đã sớm trở thành thói quen.

“Cậu không phải rất đói sao? Ăn đi. Ăn xong nhanh còn về chụp ảnh.”

“Em đang rất gấp sao?”

Nguyễn Chanh: “Tớ còn có việc khác.”

Ninh Quân hững hờ ăn một miếng lươn, không nói thêm gì nữa.

Đang ăn, Nguyễn Chanh lấy điện thoại ra, phát hiện Cố Dịch đã gọi cho cô mấy cuộc điện thoại. Cô nhắn tin cho anh ấy: Buổi tối đi P. R, không cần phải để ý đến em.

Cố Dịch nghe thấy chuông điện thoại, lập tức cầm di động lên. Thấy được tin nhắn của cô, sắc mặt anh ấy trầm xuống từng chút một.

“Tiên sinh, xin hỏi ngài chọn cái nào?”

Cố Dịch mỉm cười, “Hôm nay không cần, lần sau tôi đến sẽ mua nhiều hơn.”

Nhân viên cửa hàng nghe anh ấy nói vậy liền vui vẻ đáp: “Được rồi, hoan nghênh quý khách quay lại.”

Cố Dịch ra khỏi tiệm hoa, lái xe không có mục đích gì.

Ăn xong, Ninh Quân cùng Nguyễn Chanh nhanh chóng trở về.

Ninh Quân tiện tay cầm lấy máy ảnh mà Nguyễn Chanh đang đeo, rất nặng: “Không thấy nặng sao?”

“Quen rồi.” Cô trả lời.

Hai người ra khỏi cửa hàng, đi ra đường lớn.

Đèn đường đã bật, ánh đèn lộng lẫy tỏa xuống mặt đường.

Nguyễn Chanh cảm khái: “Thành phố B so với Lăng Thành náo nhiệt hơn nhiều.”

“Không khác nhau lắm.” Ninh Quân không cảm thấy vậy, anh gần như không bao giờ đi dạo phố.

Nguyễn Chanh bĩu môi, “Chẳng lẽ cậu không bao giờ cùng phụ nữ đi dạo phố sao?”

Ninh Quân sững sờ.

Nguyễn Chanh nhanh chân đi về phía trước, cô không tin.

Đường Nhụy cùng anh ở thành phố B nhiều năm như vậy.

Đến cửa hàng, vẫn còn mấy bàn có khách đang ngồi.

Nhân viên cửa hàng nói, hôm nay bánh ngọt đã bán hết sạch.

Nguyễn Chanh không khỏi suýt xoa. Tiệm đồ ngọt với tiệm bánh mì thật không giống nhau, nhưng giá cả cũng giống như vậy. Một cái bánh ngọt ở P. R giá cao hơn gấp ba, bù lại thì khách sạn cũng không cần vất vả chờ đợi.

“Được rồi, bây giờ cậu đi chuẩn bị đi.” Nguyễn Chanh mở miệng nói.

Ninh Quân: “Anh cần phải làm những gì?”

Nguyễn Chanh nhìn xung quanh, “Cậu bê bánh ngọt rồi đứng tựa vào bàn —— “

Ninh Quân đi qua, tư thế cứng ngắc.

“Ninh Quân, thả lỏng một chút, cứ coi như là chụp ảnh bình thường thôi.”

Ninh Quân hơi thả lỏng, nhưng tư thế vẫn cứng nhắc như cũ.

Nguyễn Chanh đi qua, “Chân phải hướng phía trước một chút, eo buông lỏng, thấp đầu xuống một chút.”

“Thấp bao nhiêu?” Anh hỏi.

Nguyễn Chanh đưa tay, đầu ngón tay chạm đến cằm của anh, “Như thế này ——” Cô hơi ngẩng mặt lên.

Ninh Quân cứng người, anh nhìn bờ môi khẽ mở, mềm mềm, giống bánh pudding của cô, mặt anh chợt đỏ lên.

Nguyễn Chanh chăm chú giúp Ninh Quân điều chỉnh động tác, từ sờ cằm đến sờ eo…Cô chụp cho không ít người, nhưng cho tới bây giờ không có ai giống Ninh Quân, tư thế cứng nhắc: “Ninh Quân, thả lỏng một chút đi.”

“Anh vẫn luôn như vậy, nhìn thấy ống kính liền thấy sợ hãi.”

Nguyễn Chanh sững sờ, bỗng nhiên cười một tiếng.

“Em cười cái gì?”

“Năm nhất lớp chúng ta nhảy cũng thế.” Cô nhìn anh từ trên xuống dưới, “Đáng tiếc —— “

“Đáng tiếc cái gì?”

“Thân hình của cậu không thể so với người mẫu, vai rộng eo thon, đôi chân dài. Cậu biết Dịch Hàn không? Dáng người của hai người không khác nhau lắm.”

Khuôn mặt Ninh Quân lập tức đen lại.

Sau đó, Nguyễn Chanh đã chụp cho anh không ít ảnh: “Tí nữa tớ sẽ đem ảnh gửi cho cậu.”

Ninh Quân lên tiếng, “Anh đưa em về.”

Xe của anh rất sạch sẽ, không có một thứ gì. Trên ghế lái phụ chỉ đặt mấy quyển tạp chí kinh tế, tài chính.

Nguyễn Chanh thắt dây an toàn, “Khách sạn XX.”

Xe chuyển động.

“Lúc nào thì em chuyển nhà?”

Nguyễn Chanh dựa vào ghế, “Mấy ngày nữa.”

Ninh Quân không nói gì nữa.

Ban đêm giao thông thông thoáng hơn rất nhiều. Anh mở radio, đúng lúc radio đang phát một bài hát.

“I love you…

Say we “re together baby…

….

Nguyễn Chanh vất vả một ngày, lúc này cô dựa vào ghế, chợp mắt một lúc. Về nước đã mấy ngày nhưng cô đều ngủ không ngon.

Ninh Quân nghiêng đầu nhìn cô, tăng điều hoà ấm lên một chút.

Bốn mươi phút sau họ đã đến khách sạn.

Nguyễn Chanh nghiêng đầu, mơ mơ màng màng.

Ninh Quân không gọi cô dậy. Anh nghiêng người tới, nhẹ nhàng chỉnh lại đầu Nguyễn Chanh. Nguyễn Chanh không có dấu hiệu tỉnh dậy, anh cong cong khóe miệng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm của cô.

Chần chừ mấy giây sau, Ninh Quân cúi xuống hôn cô: “Nguyễn Chanh, anh rất nhớ em.”

Cảm giác tê dại khiến Nguyễn Chanh không tự chủ vuốt vuốt mặt, “Cố Dịch, đi sang một bên đi. Đừng quậy nữa!”

Trong nháy mắt, gương mặt Ninh Quân trầm xuống.

Thời gian từng phút trôi qua, Nguyễn Chanh đã ngủ được một giấc say. Cô khẽ cử động, chợt nhớ tới bản thân đang ở trên xe anh. Trong xe rất yên lặng, cô mở mắt ra.

“Ninh Quân —— “

“Ba” một tiếng, đèn sáng lên.

Nguyễn Chanh nhìn ra bên ngoài, thấy đã tới khách sạn, cô thở phào nhẹ nhõm: “Sao cậu không gọi tớ dậy?”

Ninh Quân mím khóe môi, “Anh gọi em ba lần rồi.”

Nguyễn Chanh xấu hổ.

“Đã bao lâu em không ngủ rồi? Vừa nãy cả đoạn đường đều ngáy.”

Nguyễn Chanh im lặng mấy giây: “…Ngại quá.” Nói xong, cô kịp phản ứng lại: “Từ xưa tới nay tớ chưa từng ngáy to.”

Ninh Quân nhàn nhạt cười một tiếng, “12 giờ rồi, anh đưa em lên.”

Nguyễn Chanh muốn nói không cần, nhưng cuối cùng lại chọn im lặng.

Ninh Quân tiễn cô vào tận trong phòng.

Thảm mềm, nhẫm lên cũng thấy rất thoải mái.

Đến cửa, Nguyễn Chanh lấy thẻ phòng ra, cô nhẹ giọng mở miệng: “Đến rồi, cậu về đi.”

Ninh Quân nhìn số phòng một cái——1314*. Anh nhẹ nhàng cười cười, “Một đời một kiếp.”

*1314: đọc gần giống một đời một kiếp. Gốc: 一三一四 (yi san yi si); 一生一世 (yi sheng yi shi).

Nguyễn Chanh không nhìn anh nữa. Ban đêm đều sẽ làm người ta có chút tâm tư bất định, ý chí trở nên yếu kém, “Cậu về sớm một chút, trên đường cẩn thận.”

Cô ấn thẻ vào cửa điện tử, cửa kêu một tiếng rồi mở ra. Cô vừa định đi vào, tay đột nhiên bị túm lại, cô không kịp tránh.

“Ninh Quân —— “

Lời còn chưa dứt…

Ninh Quân một tay chống lên tường, bao vây cô ở trong ngực. Mặt anh khẽ cúi gần tới, gần trong gang tấc, hô hấp của anh cô nghe thấy rất rõ.

“Anh đột nhiên rất hối hận ——” anh ôm lấy cô, “Anh không nên chuyển trường.” Nếu anh không đi thì sẽ không xuất hiện Cố Dịch, cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra. 

Nguyễn Chanh không nhúc nhích, lông mi chớp mấy cái liền: “Ninh Quân, tớ không thở nổi.”

May mắn bây giờ là buổi tối, không ai chú ý. Nếu là ban ngày sẽ khiến cho người khác hiểu lầm.

Cô dù sao cũng là thợ chụp ảnh nổi tiếng: “Xin tự trọng!” Mặt của cô nhất định đang đỏ lên, lần đầu tiên cô bị người “ép tường”.

Cô cảm thấy Ninh Quân thay đổi rồi.

Trong lòng Ninh Quân buồn buồn: “Nguyễn Chanh —— “

“Oa ——” Hành lang đột nhiên có người xuất hiện. Là nhân viêngiao hàng, nhìn thấy hai người, cậu ấy liền chạy đi.

Nguyễn Chanh: “….”

Ninh Quân chậm rãi buông cô ra, “Nghỉ ngơi sớm một chút. Chỗ ảnh chụp đó không phải vội.”

Anh như thế này, đêm nay cô làm sao mà nghỉ ngơi nổi?

Chọn tập
Bình luận