Thời gian chạy ngược trở về hai tiếng đồng hồ trước.
Trong phòng hội nghị của Tinh Thạch.
Ngày này, các cán bộ cao cấp của công ty gần như đều đang phải tăng ca. Sản phẩm mùa mới ra mắt, từ việc tuyên truyền, quảng bá cho tới bao bì, đóng gói rồi tung ra thị trường, hàng loạt công việc đè nặng lên tiến độ làm việc của nhân viên trong Tinh Thạch.
Ngoài việc sản phẩm mới được tung ra thị trường thì bộ phận khai thác mỏ của Tinh Thạch cũng đang gấp rút gia công sản xuất.
Còn sự bận rộn của Niên Bách Ngạn thì chưa bao giờ có dấu hiệu ngừng nghỉ từ ngày anh bước chân vào công ty tới giờ.
Sau khi đến phòng làm việc, bỏ cặp tài liệu xuống, anh chỉ kịp uống một ngụm nước rồi đi ngày tới phòng họp. Cả buổi sáng liên tục có tám cuộc họp quốc tế, một cuộc họp của hội đồng quản trị. Họp hành xong, giám đốc phòng tài vụ, giám đốc bộ phận kinh doanh tiêu thụ, giám đốc bộ phận ý tưởng, giám đốc bộ phận thiết kế đã đợi từ lâu lắm rồi, lần lượt vào văn phòng báo cáo cho anh kế hoạch công việc trong giai đoạn mới.
Sắp tới mười hai giờ rưỡi mà văn phòng Niên Bách Ngạn vẫn chưa sạch bóng người.
Giám đốc bộ phận quan hệ thị trường cũng là một người phụ nữ giỏi giang, già dặn kinh nghiệm, hành vi tác phong có phần nóng bỏng. Cô ta nện chiếc giày cao gót bảy, tám phân vội vã đi về phía phòng tổng giám đốc.
Hứa Đồng đang dặn dò cô trợ lý nhỏ những công việc liên quan, cô ta bèn bước tới: “Trợ lý Hứa! Giúp tôi sắp xếp một chút, tôi cần gặp tổng giám đốc!”
Hứa Đồng không ngẩng đầu lên, mà đưa mắt nhìn đồng hồ: “Khoảng hai mươi phút nữa!”
“Không được! Tôi phải gặp anh ấy ngay lập tức, ngay bây giờ! Có chuyện quan trọng!”
“Giám đốc Tề! Giám đốc bộ phận tiêu thụ Vương Dương đang bàn bạc một số chuyện với giám đốc. Thành thật xin lỗi, chị đành phải đợi một lát rồi.” Hứa Đồng từ tốn đáp.
Giám đốc Tề hơi sốt ruột, xem ra là gấp thật, chẳng nói chẳng rằng đi ngay tới phòng tổng giám đốc, giơ tay gõ cửa mấy tiếng.
Nét mặt Hứa Đồng có phần khó xử.
Đợi tới khi cô đi đến thì giám đốc Tề đã vào phòng.
Việc báo cáo ở phía trong bị ngắt quãng.
“Tổng giám đốc! Thành thật xin lỗi, bên tôi có việc gấp.” Giám đốc Tề nói thẳng.
Giám đốc bộ phận tiêu thụ có vẻ không vui, quay đầu lại nhìn: “Giám đốc Tề. Chuyện gì cũng phải có trước có sau chứ. Chị xen ngang đột ngột như vậy, đã ảnh hưởng rất nghiêm trọng tới công việc phía bên tôi rồi.”
“Xin lỗi anh! Tôi cũng chỉ suy nghĩ cho lợi ích của công ty thôi. Nếu giám đốc Vương cảm thấy bộ phận quan hệ của chúng tôi vẫn chưa đủ để giành thời gian với bộ phận tiêu thụ các anh, vậy thì, tổn thất này giám đốc Vương phải tự gánh.” Giám đốc Tề nói không chút khách khí.
Trên dưới trong Tinh Thạch, không thiếu anh tài.
Có thể được ngồi lên vị trí tổng giám đốc, nhất là lại có thể tới được vị trí cán bộ cấp cao của Tinh Thạch, không có nhiều năm lăn lộn và một kinh nghiệm phong phú là điều hoàn toàn không thể. Còn đã ngồi vào vị trí này, mỗi người đều có một cách riêng để thể hiện tài năng của mình, chẳng ai hiền lành hơn ai cả.
Từ xưa tới nay, người có tài thường kiêu ngạo, siêu phàm, tính cách cũng có đôi chút quái dị. Thế nên những cuộc tranh cãi không ai chịu nhường ai trong công việc xảy ra cũng là điều khó tránh khỏi.
Giám đốc Vương dù sao cũng làm tiêu thụ, mồm mép so với phòng quan hệ đương nhiên thiệt thòi hơn rất nhiều, nên nhất thời mặt ông ta bỗng đỏ bừng.
Niên Bách Ngạn nhìn đồng hồ, lúc này nhận ra đã sắp mười hai rưỡi.
Anh bèn dặn giám đốc Vương để tài liệu lại, tạm ngừng việc báo cáo.
Sau khi giám đốc Vương đi ra ngoài, Niên Bách Ngạn đưa mắt nhìn Hứa Đồng đứng ngoài cửa rồi nói với cô: “Cô ra ngoài trước đi!”
Hứa Đồng bình tĩnh gật đầu, bổ sung thêm một câu: “Nhưng thưa tổng giám đốc! Tôi phải nhắc anh một câu là, đã tới trưa rồi.”
Sao Niên Bách Ngạn không biết đã tới trưa rồi chứ? Nhưng điện thoại ở ngay bên cạnh tay, anh không còn cách nào khác.
Giám đốc Tề vừa ngồi xuống, di động của Niên Bách Ngạn đã reo lên. Anh ra hiệu cho giám đốc Tề đợi một chút rồi cầm di động lên xem qua. Là một tin nhắn weixin.
Weixin cho Tố Diệp gửi, viết rằng: Tôi đang ở Kim Bảo Hối, đã ưng mấy bộ quần áo, tới thanh toán tiền cho tôi!
Chưa có ai dám ra lệnh cho anh một cách trắng trợn như vậy, sợ là cũng chẳng có mấy người con gái có thể ngang ngược như cô thế này.
Nhưng nhìn mấy chữ ấy, nhìn mãi, nhìn mãi, Niên Bách Ngạn bỗng bật cười.
“Tổng giám đốc Niên?” Giám đốc Tề thấy khóe môi anh cong lên liền giật mình.
Lúc này Niên Bách Ngạn mới phản ứng lại, trở về dáng vẻ bình thản thường ngày: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Giám đốc Tề cũng hiểu chuyện riêng của sếp là không được gạn hỏi, bèn khẩn trương báo cáo công việc: “Tổng giám đốc! Trong số đám nhà báo có quan hệ tốt với Tinh Thạch, có người tiết lộ cho tôi biết, Kỷ Thị gần đây có ý tiến vào trung tâm thương mại Bright. Họ không những đã lựa chọn vị trí gian hàng đối diện thẳng với Tinh Thạch, mà Kỷ Đông Nham còn tung tin ra ngoài, nói rằng chất lượng kim cương trong sản phẩm mới của họ sẽ hơn Tinh Thạch một bậc. Tin tức này sẽ được đăng ngay trang nhất trên các báo vào sáng thứ hai tới. Mà thứ hai tuần sau nữa lại là ngày Tinh Thạch của chúng ta triệu tập cuộc họp báo thường lệ, tới lúc đó chúng ta phải ứng phó thế nào đây?”
Nghe xong Niên Bách Ngạn chợt nhíu mày, đặt điện thoại sang một bên, quên cả việc trả lời Tố Diệp.
Anh không ngờ là lần này hành động của Kỷ Đông Nham lại kín đáo đến vậy, càng không ngờ là, một người trước giờ thông minh như Kỷ Đông Nham, hiểu rõ đạo lý thương trường như Kỷ Đông Nham, lần này lại phá vỡ nguyên tắc hòa hợp trong kinh doanh, chủ động giương súng về phía họ. Đây không phải tác phong của cậu ta.
Chỉ vì muốn chọc giận anh thôi sao?
Niên Bách Ngạn không tin mọi chuyện đơn giản như vậy. Mà Kỷ Đông Nham anh quen biết cũng không ấu trĩ đến vậy.
“Đây là chuyện của Kỷ Thị, chúng ta không có bất kỳ phản hồi nào.” Anh hờ hững đáp.
Giám đốc Tề suy nghĩ: “Nhưng bên phía cánh nhà báo không dễ giải thích như thế. Tổng giám đốc! Chuyện này rõ ràng phía Kỷ Thị đang ép anh ra mặt để tỏ rõ thái độ. Nghe nói thứ hai Kỷ Đông Nham sẽ tiếp nhận một cuộc phỏng vấn cá nhân.”
“Vậy thì tôi chỉ có thể chúc mừng cậu ta với tư cách là người cùng ngành thôi.” Nét mặt Niên Bách Ngạn điềm nhiên, anh bổ sung thêm: “Còn buổi họp báo đó vẫn do cô phát biểu, chuyện này không cần tôi ra mặt.”
Giám đốc Tề gật đầu.
Tố Diệp ngồi trong trung tâm thương mại đợi rất lâu.
Từng giây từng phút trôi qua, cô cảm thấy mình như sắp hóa thạch trong cửa hàng này tới nơi.
Nhân viên thì vẫn vô cùng nhiệt tình, gương mặt dính chặt nụ cười tươi rói làm người ta liên tưởng tới kem vani. Vì bọn họ đều biết rõ, những khách hàng cũ đi một vòng mà lại quay về, chắc chắn sẽ là người mua hàng.
Mà người mua hàng chính là Thượng đế, làm sao họ dám tiếp đón thiếu chu đáo chứ?
Nhưng lâu dần, “Thượng đế” bắt đầu nhấp nhổm không yên. Cô gần như đã thử hết một lượt đại bộ phận các sản phẩm mới ra trong cửa hàng, nhưng vẫn chần chừ không rút ví ra.
Ý thức phục vụ của cửa hàng cao cấp chắc chắn rất mạnh mẽ, ít nhất có thể nói là thông minh. Khi “Thượng đế” còn đang do dự, chưa thể quyết định, thì các nhân viên chỉ giúp cho “Thượng đế” hiểu thế nào là “vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi”. Có mấy nhân viên phục vụ, cần phải nhấn mạnh là, mấy cậu thanh niên trai trẻ, ai ai cũng quần Âu áo vest bước tới trước.
Một người cầm một cái khay, trên khay một ly rượu và một dụng cụ rót rượu. Chiếc khay cao cấp bằng da cá sấu, một dụng cụ rót rượu được chế tạo bằng cách thổi thủy tinh thủ công không chì của Ý cùng với một ly thủy tinh được thiết kế bởi nhà thiết kế nổi tiếng người Hungary, trông cái nào cái này đều toát lên vẻ quý phái, cao cấp, thời thượng.
Cậu thanh niên thứ hai cũng cầm khay, trên khay là một thùng đá tinh xảo, trong thùng đá đặt một chai rượu vang, nút làm bằng gỗ, cổ chai thon và đẹp. Sau khi đặt chiếc khay xuống, cậu ta cầm chai rượu vang lên, từ từ rót rượu vào trong dụng cụ rót rượu. Sau khi rót xong, cậu ta lại cầm lấy một chiếc khăn trắng, tao nhã lau miệng bình.
Mùi vị của rượu vang cũng không tồi, Tố Diệp cho dù có không hiểu về rượu cũng có thể nhận ra.
Một loạt các dụng cụ đồng bộ như thế này, sao có thể dùng một loại rượu hai ba trăm đồng được?
Cậu thanh niên thứ ba bưng một khay hoa quả đã được bổ gọt tinh tươm. Các dĩa con bên trên đều thống nhất một màu trong suốt, phản xạ một mùi vị tuyệt ngon dưới ánh đèn lấp lánh của cửa hàng.
Khi rượu vang và hoa quả được bày ra trước khu nghỉ ngơi, Tố Diệp chẳng có lý do gì để nói với họ rằng: Hi, tôi lại đi vòng một vòng nữa đây!…
Cô còn mặt mũi nào mà nói như thế?
Hơn nữa, nhìn cái dáng vẻ này, cô lại chỉ mua một bộ mà không biết ngượng ư? Tố Diệp cảm thấy, mình biết ngượng.
Cô nhìn đống quần áo trong tay. Sau khi sàng đi lọc lại một lượt, Tố Diệp cố ép ra một nụ cười ôn hòa, ung dung, buột miệng hỏi một câu mà phải hối hận ngay lập tức: Xin hỏi, cửa hàng các cô bây giờ còn chương trình gì không?
Trong đa phần các tình huống, Tố Diệp đi mua sắm chỉ để ngắm nghía. Sau khi thấy ưng mẫu nào rồi, cô sẽ đăng nhập thẳng vào website của các thương hiệu đó, hoặc là gọi điện đường dài cho bạn bè ở nước ngoài nhờ mua giúp. Ai mà chẳng biết, hầu hết các thương hiệu quốc tế khi đã du nhập vào Trung Quốc, giá đều bị đội lên gấp mấy lần. Cùng là một bộ quần áo như thế, tại sao cô phải tốn thêm mấy ngàn để mua?
Nhưng hôm nay…
Tố Diệp siết chặt điện thoại trong tay. Cô hận Niên Bách Ngạn chết đi được!
Hơn nữa sau khi cô nhân viên nói thêm một câu, cô và Niên Bách Ngạn càng trở thành kẻ thù không đội trời chung!
“Thành thật xin lỗi quý khách! Cửa hàng chúng tôi không có chương trình nào!”
Tố Diệp thầm cắn răng, giữ lại một chiếc áo mỏng màu da người và một chiếc váy. Tất cả đều là hàng mới mùa xuân, nhưng so với những quần áo khác mà nói, hai bộ này coi như đã là rẻ rồi.
“Thưa chị! Hai bộ này tổng cộng là ba vạn bốn ngàn rưởi. Chị thanh toán bằng thẻ hay bằng tiền mặt ạ?” Tại quầy thanh toán, giọng nói người nhân viên dịu dàng, mềm như kẹo bông.
Đương nhiên là quẹt thẻ rồi, ai rỗi hơi mà mang lắm tiền như thế ra đường?
Chỉ có điều, khi Tố Diệp nghe thấy tiếng soạt khi thẻ ngân hàng của mình bị quẹt, hai chân cô chợt nhũn ra, suýt thì ngã khuỵu.
Ba vạn bốn ngàn rưởi… thế là đi tong…
Lúc Niên Bách Ngạn vội vàng tới nơi đã là một tiếng đồng hồ sau.
Khi ấy, Tố Diệp đang nằm bò ra chiếc bàn trong quán cafe, giả vờ ngất xỉu. Bên cạnh cô đặt hai chiếc túi màu cafe đậm. Tách cafe đã nguội từ lâu, lớp bơ bên trên đã tan hết.
Niên Bách Ngạn ngồi xuống, đối diện với cô. Anh nhìn tách cafe của cô một cái rồi giơ tay gọi người phục vụ, bảo anh ta mang đi và đổi sang một cốc sữa nóng.
Tố Diệp nghe thấy có động tĩnh, nhưng vẫn không nhúc nhích, vẫn vùi mặt vào trong khuỷu tay.
Niên Bách Ngạn vốn dĩ đã cảm thấy áy náy, nhìn thấy cô như vậy, không hiểu sao tình cảm trong lòng lại nâng lên một bậc. Anh xoa đầu cô, dịu giọng: “Xin lỗi nhé, tôi đến muộn!”
Bàn tay to lớn của người đàn ông áp lên gáy cô, tỏa ra một sự ấm áp.
Tố Diệp ngẩng phắt đầu lên, hất tay anh ra, rồi rút điện thoại, bật màn hình, sau đó giơ ra trước mặt anh: “Anh Niên! Anh tự nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi?”
Một giờ bốn mươi phút rồi, anh vẫn mặt mũi vác xác tới đây!
Lúc này, người phục vụ bê sữa tới. Niên Bách Ngạn rút ví ra trả tiền, nhìn cô khẽ nói: “Uống chút sữa trước đi đã. Bây giờ tôi sẽ đưa em đi ăn cơm!”
Tố Diệp nhìn anh, nghiến răng: “Thời gian của tôi quý giá lắm đấy!”
“Nhưng… hôm nay em nghỉ mà.” Niên Bách Ngạn từ tốn đáp.
Tố Diệp vơ hai cái túi quăng ra trước mặt anh: “Anh hiểu nhầm rồi. Thực tế là, thời gian của tôi hôm nay còn đắt hơn thời gian làm việc bình thường rất nhiều. Bình thường, tôi tiếp một bệnh nhân, một tiếng thu phí hai ngàn. Hôm nay thì sao? Một tiếng là ba vạn bốn ngàn rưởi đấy, thưa anh Niên!”