Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 6 – Chương 261: Mạng sống là của anh

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập

Trung thu, thời kỳ “cua béo cúc gầy”, bầu không khí đượm hương hoa quế ngọt ngào.

Ngày đầu tiên được nghỉ, Tố Diệp đã vội tới bệnh viện từ sớm. Hôm nay là ngày Lâm Yêu Yêu xuất viện. Ông bà Lâm vẫn rất chú trọng tới truyền thống của người Trung Quốc: Người tốt không được ở lại bệnh viện đón Tết. Vì thế sau khi hỏi ý kiến bác sỹ điều trị chính, được biết sức khỏe của Lâm Yêu Yêu đã hồi phục khá tốt, họ bèn dự định làm thủ tục cho cô ấy ra viện trước khi tới tết Trung thu. Đinh Tư Thừa còn tới bệnh viện sớm hơn cả Tố Diệp. Khi Tố Diệp đi vào phòng, Đinh Tư Thừa đã đi làm những thủ tục có liên quan. Ông Lâm đang phụ cô ấy thu dọn đồ đạc. Bà Lâm sắp đồ ăn sáng cho Yêu Yêu, vừa chào Tố Diệp vừa không ngớt lời trách mắng Đinh Tư Thừa: Giờ còn tỏ ra ân cần niềm nở cái nỗi gì? Đây là con gái tôi không sao, nó mà có mệnh hệ gì nó chắc chắn không xong với tôi đâu.

Ông Lâm đứng bên cạnh chau mày nói với bà: Chẳng phải con gái tai qua nạn khỏi rồi sao, bà đừng có cằn nhằn nữa. Bà Lâm lại hậm hực với ông Lâm mấy câu. Tố Diệp cũng biết hai người họ thường ngày đã thích cãi vặt, cũng không đến mức cãi nhau to. Cô bèn đề nghị đưa Lâm Yêu Yêu ra vườn hoa dạo chơi. Dù sao cũng khá nhiều người làm thủ tục ra viện, trong chốc lát không thể xong ngay, ra ngoài hít thở không khí một chút.

Lâm Yêu Yêu đồng ý. Tố Diệp bèn cầm áo khoác đưa cô ấy ra ngoài.

Trong vườn hoa của bệnh viện, các bệnh nhân đi tản bộ đã ít hơn rất nhiều so với mấy hôm trước. Có lẽ những người đỡ một chút đều đã làm thủ tục xuất viện, về nhà chuẩn bị đón Trung thu. Không gian bỗng trở nên vắng vẻ đi nhiều. Không khí hơi lành lạnh, nhưng trời trong mây nhẹ cũng xác định hôm nay thời tiết đẹp. Bầu trời xanh thẳm, cao vời vợi, như sắc màu của biển, khiến người ta chìm đắm.

Họ tìm một chiếc ghế gỗ ngồi xuống. Đúng lúc này mặt trời cũng đã lên cao. Sắc hoa quế vàng ruộm dưới nắng thu càng tỏa hương nồng nàn. Lâm Yêu Yêu khá thích mùi hương này, mỗi lần tới vườn hoa cô ấy lại ngắm hoa quế rất lâu. Tố Diệp nói chuyện phiếm với Lâm Yêu Yêu một lúc, rồi âm thầm làm một bài trắc nghiệm tâm lý cho cô ấy, cảm thấy cô ấy đã dần dần thoát khỏi tâm trạng xấu thì vô cùng yên tâm. Nhất là khi cô nhắc tới kỳ thi mà cô ấy sắp phải đối mặt, Yêu Yêu thể hiện rõ ràng sự kỳ vọng của mình. Điều đó khiến Tố Diệp cảm thấy, bất luận là cơ thể hay tâm lý, cô ấy cũng đã bình phục rất tốt.

Được một lúc, điện thoại của Tố Diệp vang lên. Cô rút ra liếc nhìn rồi dặn dò Yêu Yêu cứ ở yên đây đợi mình, cô đi nhận điện thoại. Yêu Yêu gật đầu.

Vườn hoa cực kỳ yên tĩnh. Lâm Yêu Yêu ngồi trên chiếc ghế gỗ trắng sưởi nắng. Cô lại không kiềm chế được, bốc những cánh hoa quế lên tay vân vê. Cô đặt chúng trong lòng bàn tay, khẽ hít hà. Mùi hương ấy khiến lòng cô ấm áp hơn. Nhưng vẫn có một cơn gió bất giác thổi tới, lướt qua bờ vai cô, chiếc áo khoác trên người chợt rơi xuống thảm cỏ.

Lúc này Lâm Yêu Yêu mới nhận ra vai mình hơi lạnh, thấy áo khoác rơi cô bèn cúi xuống định nhặt lên. Ai ngờ có người đã nhanh hơn cô một bước. Là một người đàn ông. Anh khom lưng xuống, giơ bàn tay lớn ra giúp cô nhặt chiếc áo lên. Một giây sau, vai cô ấm hẳn lên, chiếc áo đó một lần nữa được khoác lên người. Cô ngồi dậy, lúc đó mới nhìn rõ người vừa tới, là Diệp Uyên.

Diệp Uyên đứng ngược sáng, đối diện với cô. Gương mặt anh trở nên mờ ảo khiến người ta không thể rời mắt. Hôm nay anh ăn mặc rất đơn giản. Bên ngoài là chiếc áo khoác da màu cafe đậm, bên trong là áo sơ mi màu xanh da trời. Dưới chân là chiếc quần bò thoải mái. Phía ngoài áo khoác anh tùy hứng đeo thêm một chiếc khăn choàng cổ màu xanh rêu. Cả người trông đầy hấp dẫn.

Nhưng ánh mắt anh khi nhìn về phía Lâm Yêu Yêu dâng lên một nỗi buồn thương rõ nét.

Lâm Yêu Yêu không ngờ lại là anh. Cô hơi sững sờ một chút, rồi từ từ cụp mắt xuống, không nói gì. Diệp Uyên đứng nhìn cô từ trên xuống. Cô gầy đi rất nhiều. Đôi mắt dưới hàng mi dài bỗng chốc khiến tim anh thắt lại. Anh ngồi xuống bên cạnh cô. Giây phút ấy, anh nhìn thấy ngón tay cô rõ ràng đã run lên, bèn bất ngờ nắm chặt lấy: “Em lạnh à?”

Lâm Yêu Yêu cảm thấy có một hơi ấm trong lòng bàn tay. Trong hơi thở, ngoài mùi hương hoa quế còn xen lẫn mùi nước cạo râu thanh mát của nam giới. Không hiểu sao tận sâu trong lòng cô bỗng cảm thấy căng thẳng. Cô rút tay về, khẽ đáp: “Không lạnh!”

Cô không thể hiện thái độ chán ghét và lãnh đạm, thậm chí cũng không quay đầu điềm nhiên bỏ đi như dự đoán của Diệp Uyên. Điều này khiến anh được cổ vũ phần nào. Anh quay đầu nhìn cô, giọng nói vẫn đầy xót xa và tức giận: “Tại sao lại nghĩ quẩn như thế?”

Lâm Yêu Yêu siết chặt ngón tay, cúi gằm, cầm lên những bông hoa quế vừa rụng xuống, không đáp. Diệp Uyên lại thở dài rồi nói: “Xin lỗi em, Yêu Yêu! Anh xin lỗi vì những lời đã nói với em hôm ấy. Tối đó anh uống say quá.”

“Không sao!” Cô biết anh định ám chỉ những lời nào. Một buổi tối nọ bỗng nhiên anh gọi điện tới, phẫn nộ nói: Anh nhất định sẽ chiếm đoạt em!

Cô thực sự đã hết hồn.

Diệp Uyên thấy thái độ của cô vẫn bình thường, bèn hỏi: “Em không trách anh?”

Lúc này Lâm Yêu Yêu mới ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có một tia sáng nhạt nhòa. Cô dịu dàng như hoa cúc, không gần không xa: “Em đã nghe Tiểu Diệp nói rồi. Chính anh đã bế em vào bệnh viện, nếu không em đã mất mạng từ lâu rồi. Thế nên, Diệp Uyên, em phải cảm ơn anh!”

Lúc đó Diệp Uyên mới hiểu ra tại sao cô ấy không còn bài xích mình. Anh cười khổ: “Yêu Yêu! Thứ anh cần không phải lời cảm ơn của em!”

“Nhưng những gì em có thể mang lại chỉ có thể là lời cảm ơn mà thôi.” Cô nhẹ nhàng nói một câu.

Nghe xong, Diệp Uyên nhíu mày, lập tức nắm chặt lấy tay cô. Lần này bất luận Lâm Yêu Yêu có vùng vẫy thế nào anh cũng không buông. Cô càng sốt ruột, thấp giọng nói: “Anh mau buông tay đi! Lát nữa Tiểu Diệp quay lại sẽ nhìn thấy mất.”

“Rốt cuộc anh có điểm nào không bằng hắn ta?” Anh chẳng thèm nghe cô nói, nghiêng người xoay hẳn người cô lại, bắt cô nhìn thẳng vào anh.

Trong con ngươi sâu hút là sự lo lắng và thất bại, cô bàng hoàng khi đọc hiểu ánh mắt anh. Dáng vẻ trợn tròn mắt của cô gái trước mặt hệt một đứa trẻ mất phương hướng, khiến trái tim Diệp Uyên nảy sinh một sự kích động và chân tình không tên. Anh chợt cúi xuống hôn lên đôi môi hơi hé mở của cô.

Hơi thở rắn rỏi của người đàn ông nhanh chóng ùa vào khoang miệng. Khi hai bờ môi hơi lạnh áp lên nhau, Lâm Yêu Yêu hoàn toàn sững người. Cô nhất thời quên cả phản kháng. Chỉ tới khi lưỡi anh bắt đầu triền miên, Lâm Yêu Yêu mới choàng tỉnh, đẩy anh ra, ánh mắt hoảng loạn: “Diệp Uyên! Anh đừng làm vậy!”

Hai tay Diệp Uyên khóa chặt vai cô lại, ngăn không cho cô đứng dậy bỏ chạy. Anh kiên định nhìn vào mắt cô: “Quên hắn ta đi! Ở bên cạnh anh!”

Lâm Yêu Yêu kéo tay anh ra, sau khi hô hấp bình ổn trở lại, cô mới chân thành nói: “Em rất cảm ơn anh, nhưng em thật sự không thích anh, em và anh thật sự không thể.”

“Yêu Yêu…”

“Có lẽ tình yêu chính là thứ giày vò con người ta như vậy. Có thể đạt được cả hai người đều thương yêu nhau thật sự rất khó. Diệp Uyên! Em không phải người anh đang tìm, thế nên đừng lãng phí thời gian vào em nữa có được không?” Lâm Yêu Yêu nói rất thẳng thắn, giọng tuy mềm mỏng nhưng kiên quyết: “Anh đã cứu em, em rất cảm kích. Nếu có thể dùng cách gì báo đáp em nhất định sẽ làm. Nhưng không phải là bán đứng tình cảm của mình.”

Diệp Uyên từ từ buông thõng tay xuống. Trong đáy mắt là một nỗi đau không thể tan đi.

“Xin lỗi anh.” Lâm Yêu Yêu cắn môi.

Diệp Uyên dướn người về phía trước, hai tay đặt lên đùi, bàn tay đàn vào nhau. Anh nhìn thẳng, rất lâu mới nói trong luyến tiếc: “Em không cần làm gì để báo đáp anh cả. Anh chỉ yêu cầu em một chuyện thôi.”

Lâm Yêu Yêu nhìn theo bóng lưng anh, đợi anh nói tiếp. Anh hít sâu một hơi rồi mới quay đầu nhìn cô: “Tính mạng của em do anh cứu, thế nên từ ngày hôm đó trở đi, mạng sống của em đã là của anh rồi. Sau này chưa được anh cho phép, em không có quyền tìm cái chết, có hiểu không?”

Lâm Yêu Yêu nghe xong khẽ cười, nhưng có chút cay đắng: “Mùi vị chết một lần khó chịu lắm, em nghĩ em không có dũng khí chết lần thứ hai đâu.”

Diệp Uyên nhìn cô, chỉ còn lại duy nhất sự đau đớn.

Ngoài cửa vườn hoa, Tố Diệp đứng lặng nhìn đôi nam nữ ngồi trên chiếc ghế trắng dưới cảnh lá bay ngập trời xa xa. Không hiểu sao, trước nay cô vẫn luôn cảm thấy Lâm Yêu Yêu đứng bên cạnh Đinh Tư Thừa có thể hình dung bằng cụm từ “trai tài gái sắc”. Nhưng khi cô ấy ngồi cạnh Diệp Uyên dường như còn bắt mắt hơn nữa. Diệp Uyên và Đinh Tư Thừa mang lại cho người ta hai cảm giác khác nhau. Đinh Tư Thừa rất nho nhã, phong độ, hệt như một mỹ nam bước ra từ câu chuyện cổ tích. Còn Diệp Uyên cao lớn, vạm vỡ, có sự rắn rỏi và chính trực của đàn ông phương Bắc. Anh ấy giống một vị anh hùng trên màn ảnh Hollywood hơn.

Tố Diệp bỗng nhiên cảm thấy, thật ra Lâm Yêu Yêu cần một người anh hùng hơn.

Chỉ tiếc Diệp Uyên là một anh hùng phong lưu. Đây là một sự thật không thể che giấu. Nhưng khoảng thời gian này, người anh hùng ấy đích thực đã chịu không ít thiệt thòi, bị Lâm Yêu Yêu giày vò đến sức cùng lực kiệt. Đến nỗi một người trước giờ ngạo mạn ngỗ ngược như anh ấy lại phải hạ mình cầu xin cô, mong Tố Diệp tạo cho anh ấy một cơ hội được gặp riêng Lâm Yêu Yêu.

Thế nên hôm nay cô đã cho anh ấy cơ hội này.

Cũng vì thế, khi Đinh Tư Thừa làm thủ tục xong quay trở lại vườn hoa tìm hai người họ, nhìn thấy cảnh tượng ấy định xông tới, Tố Diệp đã giữ chặt tay anh ta lại, ngăn chặn hành vi đó.

Sắc mặt Đinh Tư Thừa rất khó coi, biểu cảm cũng không mấy dễ chịu: “Sao hắn ta lại tới đây?”

Tố Diệp nhìn về phía xa, chầm chậm nói: “Anh không quan tâm tới cô ấy, chẳng lẽ còn không cho phép người khác quan tâm hay sao?”

Đinh Tư Thừa nghẹn lời.

Chọn tập
Bình luận