Đừng nói là sắc mặt Tố Diệp khó coi, tới cả Lâm Yêu Yêu cũng phẫn nộ, đóng nắp laptop “bộp” một tiếng, rồi đứng bật dậy hét lên: “Người đàn bà Nguyễn Tuyết Mạn này quá đáng lắm rồi! Chiêu giậu đổ bìm leo này của bà ta cũng quá ác độc đi!”
Đầu ngón tay Tố Diệp sắp siết đến đứt rời, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Nỗi đau men theo da xuyên thẳng vào tim. Môi cô run rẩy, gương mặt như bị quét vôi, hai con mắt phun trào lửa giận nhìn trân trân vào màn hình, đầu ong ong như nổ tung.
“Mình thấy chuyện này tám chín phần là do bà ta giở trò!” Lâm Yêu Yêu tức tới nỗi cả người run lên: “Tiểu Diệp! Chuyện này nhất định phải điều tra, người nào liên quan tới chuyện này đều không thể bỏ qua, quá đáng lắm rồi!”
Cô ấy vừa dứt lời, thì nghe tới “choang” một tiếng như có thứ gì đổ vỡ.
Hai người nhìn theo hướng phát ra tiếng động.
Họ nhìn thấy Tiểu Nhã tái mặt, run cầm cập đứng ngoài cửa phòng khách, có lẽ đã lỡ tay đánh rơi bát cháo trắng, chiếc bát vỡ tung tóe dưới đất.
“Sao tay chân lóng ngóng thế hả? Còn không dọn dẹp đi?” Lâm Yêu Yêu vốn đang tức giận, thấy vậy lại càng không vui.
Tiểu Nhã liên tục xin lỗi, luống cuống thu dọn đống đổ vỡ, rồi quay lại nhà bếp múc một bát cháo khác cùng mấy món thanh đạm, dè dặt đi tới trước mặt Tố Diệp, lần lượt bày lên mặt bàn.
“Chuyện này nhất định là có âm mưu từ trước.” Tố Diệp đồng tình với Lâm Yêu Yêu. Cô nhíu mày, nghiến răng nói.
Lâm Yêu Yêu đang định lên tiếng thì thấy Tiểu Nhã quỳ sụp xuống đất, làm hai người họ giật nảy mình.
“Bác sỹ Tố! Chị đánh em đi, mắng em đi!” Tiểu Nhã bật khóc, ngón tay run lên từng cơn.
Tố Diệp sững sờ: “Em…”
“Hôm đó trong nhà bị trộm, kỳ thực… kỳ thực em đã biết từ trước.” Tiểu Nhã thút thít khóc.
“Em nói rõ ràng đi.” Trong lòng Tố Diệp dâng lên một dự cảm không lành. Cô nhìn Tiểu Nhã không rời mắt, giọng nói trở nên lạnh nhạt.
Tiểu Nhã giơ tay gạt nước mắt, kể lại toàn bộ sự tình.
Thì ra, không biết từ đâu Nguyễn Tuyết Mạn biết được Tiểu Nhã. Một hôm nọ, bà ta chủ động tới tìm con bé, chuẩn bị cả một khoản tiền lớn, ngọt nhạt nói rằng muốn cải thiện cuộc sống cho nó, không muốn nó làm người giúp việc cả đời, kỳ thực là mua chuộc để lợi dụng. Điều kiện của bà ta rất đơn giản, đó là muốn Tiểu Nhã nhân lúc sơ hở chụp lại hoặc quay lại những hình ảnh mờ ám giữa Niên Bách Ngạn và Tố Diệp. Chỉ cần nó đưa lại được cho bà ta, Nguyễn Tuyết Mạn bảo đảm cả đời này Tiểu Nhã sẽ không phải lo ăn lo mặc.
Ban đầu Tiểu Nhã sống chết không đồng ý. Con bé làm người giúp việc bao lâu nay, chẳng biết gì về mấy chuyện thương trường, thế nên nó không quen Nguyễn Tuyết Mạn, càng chẳng hiểu bao thị phi phải trái bên trong. Đến cả Niên Bách Ngạn có bối cảnh ra sao nó cũng không rõ. Đối với một người phụ nữ bất ngờ tới nhà, tự xưng là bà cả nhà họ Diệp, nó cũng không quá coi trọng.
Cho tới khi Tiểu Nhã manh nha có những suy nghĩ sẽ nghỉ việc, rồi lại nghĩ tới cuộc sống sau này, thế nên đã cắn răng gọi vào số điện thoại Nguyễn Tuyết Mạn đã để lại cho mình. Sau khi gặp mặt Nguyễn Tuyết Mạn, Tiểu Nhã thẳng thắn nói rằng mình không chụp ảnh, cũng không quay phim, nhưng có thể đánh một bộ chìa khóa nhà cho bà ta. Còn về việc chứng cứ là gì, cứ vào nhà thể nào bà ta cũng tìm thấy.
Lúc ấy Nguyễn Tuyết Mạn đã đồng ý. Sau khi có được chìa khóa, bà ta liền cho Tiểu Nhã một khoản tiền, ngay sau đó không lâu thì xảy ra vụ án nhà bị đột nhập và bị ăn trộm.
“Bác sỹ Tố! Xin chị hãy tin em, em thật sự chỉ nhất thời bị ma ám.” Tiểu Nhã kể xong, lập tức giải thích.
Tố Diệp ngẩn người nhìn Tiểu Nhã, một lúc sau mới hỏi: “Tại sao em lại có suy nghĩ sẽ nghỉ việc?” Có lẽ lý do nghỉ việc mới là nguyên nhân khiến con bé lựa chọn đứng cùng một phía với Nguyễn Tuyết Mạn.
Tiểu Nhã do dự nhìn Lâm Yêu Yêu, rồi lại đưa mắt về phía Tố Diệp, sau đó nó cúi gằm, khóc không thành tiếng: “Vì em vẫn luôn rất hâm mộ chị và anh Niên, cảm thấy hai người đúng là một đôi trời sinh. Em tưởng rằng hai người không phải người yêu thì cũng là vợ chồng, vì thấy hai người tốt như vậy nên chưa bao giờ em nghi ngờ. Cho tới lần trước khi anh trai trẻ đó tới nhà. Anh ấy nói với chị rằng, cho dù anh Niên ly hôn cũng không thể lấy chị, nghe xong câu này em mới biết, thì ra chị là… kẻ thứ ba!”
“Cô nói ai là kẻ thứ ba?” Lâm Yêu Yêu hét lên giận dữ: “Hai người đó vốn không kết hôn, một người chưa vợ một người chưa chồng, hai người họ yêu nhau là chuyện trái luân thường đạo lý sao?”
“Em… Sau này em mới biết rõ sự tình, thì cũng đã muộn rồi, ảnh cũng đã lộ hết. Bác sỹ Tố…” Tiểu Nhã bước tới, níu chặt vạt áo của Tố Diệp, giọng nói đáng thương: “Tiền lương của em đều do anh Niên trả, em thật sự chưa từng nghĩ sẽ phản bội anh chị. Nhưng lúc đó em thật sự cho rằng chị là người phụ nữ xấu phá hoại gia đình người khác, trong giây phút đau lòng em mới muốn nghỉ việc. Nhưng nghỉ việc rồi em vẫn phải sống, thế nên mới lầm đường lạc lối.”
“Tại sao giờ em không đi?” Ánh mắt Tố Diệp đầy bi thương.
Tiểu Nhã òa khóc lắc đầu: “Sau khi biết sự thật, em biết mình sai rồi. Em vẫn muốn tìm cơ hội nói thật với chị, nhưng lại không dám, em sợ…” Nói rồi con bé bỗng đứng bật dậy, xông ra ngoài phòng khách, chưa đầy một lúc sau đã quay lại, ôm theo một chiếc túi lớn, tiếp tục quỳ xuống đất, đẩy chiếc túi về phía Tố Diệp: “Đây đều là tiền người đàn bà đó cho em, em chưa tiêu một đồng nào cả. Bác sỹ Tố! Em xin chị! Chị tha thứ cho em được không? Em biết sai thật rồi!”
Tố Diệp cúi xuống nhìn, rồi mở chiếc túi ra, bên trong ngập một màu đỏ.
Lâm Yêu Yêu giơ tay lắc chiếc túi, cười khẩy: “Đúng là một khoản tiền lớn đấy!”
Tiểu Nhã sụt sịt.
Tố Diệp im lặng giây lát rồi nhìn về phía Tiểu Nhã, nói rõ ràng: “Những gì em nói đều là sự thật?”
Tiểu Nhã vội vàng giơ tay thề thốt: “Nếu như em có câu nào giả dối, ra khỏi cửa em sẽ bị xe tông chết, mưa xuống bị sét đánh chết!”
Lâm Yêu Yêu thấy vậy bèn quay sang Tố Diệp: “Báo cảnh sát đi!”
Tố Diệp nghiến răng kèn kẹt, gương mặt tím tái, hai mắt gần như phun ra lửa. Lâm Yêu Yêu đứng bên nhìn thấy cũng tim đập chân run. Đang định lên tiếng khuyên nhủ thì thấy Tố Diệp đứng phắt dậy, phẫn nộ nói: “Hôm nay mình không cho bà ta một bài học thì không phải họ Tố!”
Dứt lời, cô vớ lấy chìa khóa xe, xông ra cửa, ra khỏi nhà.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, đến nỗi Lâm Yêu Yêu trở tay không kịp. Khi cô ấy bừng tỉnh lại thì đã muộn. Khi xông ra tới cửa, Lâm Yêu Yêu bất ngờ thấy ngoài cửa còn có hai người đang đứng, thần sắc cũng bàng hoàng chẳng kém gì mình.
“Tố Diệp đi đâu rồi?” Kỷ Đông Nham vẫn đứng trước cửa nãy giờ là người lên tiếng trước, giữ Lâm Yêu Yêu lại.
Cổ tay Lâm Yêu Yêu bị anh ta nắm sắp gãy rời, đau đến nhíu mày: “Chắc là tới nhà họ Diệp rồi!”
“Tới nhà họ Diệp? Nó tới đó làm gì?” Một bên là Phương Tiếu Bình, nghe xong sững người.
Lâm Yêu Yêu còn chưa trả lời đã thấy mặt Kỷ Đông Nham biến sắc, lập tức xông về phía thang máy.
Phương Tiếu Bình thấy không ổn cũng vội vàng cùng Lâm Yêu Yêu chạy tới thang máy.
Tốc độ của Tố Diệp rất nhanh, nhất định là đã lái em Jeep đỏ của cô theo phong cách “nét vẽ thần tiên”.
Vì khi Kỷ Đông Nham lái xe chở Phương Tiếu Bình và Lâm Yêu Yêu tới nhà họ Diệp, thì Tố Diệp đã bắt đầu chửi nhau với Nguyễn Tuyết Mạn rồi.
Diệp Hạc Phong không có nhà, dám chắc chuyện ảnh nóng đã ảnh hưởng tới Tinh Thạch, các việc lớn nhỏ trong công ty còn đang đợi ông giải quyết. Thế nên ông hoàn toàn không ngờ rằng, khi mình còn đang đối mặt với mưa bom bão đạn ở công ty thì vườn sau ở nhà khói lửa đã hừng hực.
Không có nhà còn có Diệp Hạc Thành. Từ sau khi chuyện đồi bại của ông ta bị phát giác, ông ta ủ rũ như con gà rù, công ty cũng rất ít tới, về nhà cũng chẳng nói chẳng rằng. Đa phần chỉ tới quán trà tịnh tâm, chẳng màng tới việc gì.
Không khí trong nhà họ Diệp mấy ngày nay luôn không tốt, nặng nề và ngột ngạt.
Thế nên việc Tố Diệp tìm tới nhà, không còn nghi ngờ gì, đã tăng thêm không ít động tĩnh cho nhà họ Diệp. Ít nhất thì tiếng tranh cãi của cô và Nguyễn Tuyết Mạn gần như làm bật tung trần nhà.
Diệp Ngọc, Diệp Uyên và Diệp Lan đều không biết khuyên can thế nào. Khuyên được người này thì người kia vẫn không chịu thôi. Cuối cùng họ chỉ biết đưa mắt nhìn nhau. Nguyễn Tuyết Cầm có vẻ như thích xem trò náo nhiệt. Mặc kệ hai người họ cãi cọ, bà ta không xen vào dù chỉ một câu, từ đầu tới cuối vẫn điềm đạm bày sắp các dụng cụ pha trà của mình.
Nguyễn Tuyết Mạn thấy có người lạ xông vào nhà, bèn ra cái vẻ nữ chủ nhân, hét lên với Tố Diệp: “Mày còn tìm cả đồng bọn đến à? Làm mấy chuyện đáng xấu hổ mà vẫn còn mong tất cả mọi người ủng hộ mày?”
“Muốn mất mặt cũng là bà mất mặt! Nguyễn Tuyết Mạn, ai mới là kẻ vô liêm sỉ? Đầu tiên bà mua chuộc Tiểu Nhã, sau đó lại chạy tới nhà tôi xới tung lên, bà còn mặt mũi đứng trước mặt con cái mình giả vờ vô tội?”
“Tao vừa nói với mày rồi. Đúng là tao có mua chuộc Tiểu Nhã nhưng tao không tới nhà mày lục lọi!” Nguyễn Tuyết Mạn tức giận, tay chống nạnh: “Mình tin hay không thì tùy!”
“Bà không lục lọi? Nếu vậy bà đòi chìa khóa nhà tôi làm gì?” Tố Diệp phản bác.
“Thế cứ cầm chìa khóa nhà mày thì tao là ăn trộm nhà mày à? Nực cười! Tao thấy chắc là mày kiêu căng quá khiến cho nhiều người ghét thì có.” Nguyễn Tuyết Mạn cười khẩy: “Đồ tiện nhân không biết xấu hổ! Còn dám vác mặt tới nhà họ Diệp làm ầm ĩ? Giờ mày biết nhục rồi sao? Thế sao ngày trước lúc quyến rũ anh rể mày lại không nghĩ sẽ có ngày hôm nay?”
Tố Diệp đang định cãi lại bỗng nghe thấy tiếng quát tháo của Phương Tiếu Bình: “Nguyễn Tuyết Mạn! Cô là đồ tiện nhân già, còn mặt mũi chửi người khác sao? Tôi phải xé rách cái mồm cô ra mới được!”
Ngay sau đó là một màn đất động núi lay. Cơ thể tròn xoe như cái thùng gỗ của Phương Tiếu Bình xông tới trước, mới mấy bước đã sát lại gần Nguyễn Tuyết Mạn. Nguyễn Tuyết Mạn bị bất ngờ, chưa kịp phản ứng lại đã bị Phương Tiếu Bình giật tóc lên.
“Đứa nào đi vệ sinh không chùi sạch mông để cô lọt ra ngoài thế hả? Nguyễn Tuyết Mạn! Bao năm nay tôi nhẫn nhịn. Cô trước thì ức hiếp Tố Thu nhà chúng tôi, bây giờ lại còn định ăn hiếp cả Tố Diệp nữa phải không? Cô tưởng nhà họ Tố chúng tôi “ăn chay”* thật đấy hả? Coi nhà chúng tôi không còn ai nữa à? Lần trước tôi dạy cho cô một bài học cô chưa biết chừa phải không? Hôm nay tôi phải dạy dỗ lại cái đồ đàn bà lăng loàn vô liêm sỉ này mới được!” Bàn tay béo mập của Phương Tiếu Bình như móng vuốt của gấu, túm chặt lấy tóc Nguyễn Tuyết Mạn, sau đó lập tức tát xuống, làm gò má Nguyễn Tuyết Mạn đỏ ửng lên.
*Đồng âm với họ Tố.
Nguyễn Tuyết Mạn đương nhiên không chịu thua, bà ta cũng quay ngược tay lại túm tóc Phương Tiếu Bình, bắt đầu đáp trả.
Khung cảnh nhất thời trở thành một cuộc hỗn chiến.
Diệp Uyên và Kỷ Đông Nham thấy vậy vội vàng xông tới trước định mỗi người kéo một người ra. Ai ngờ hai người phụ nữ đều quyết tâm sống mái một phen. Hai người đàn ông dốc toàn sức mà cũng chẳng kéo ra nổi, thậm chí còn bị thương cả mặt.
Lâm Yêu Yêu xông tới, sững người trong giây lát khi bắt gặp ánh mắt của Diệp Uyên, rồi cũng lập tức can ngăn.
Cho tới khi Phương Tiếu Bình không tránh kịp, ăn một cái tát của Nguyễn Tuyết Mạn, thì Tố Diệp mới phát điên, đỏ mắt xông lên túm chặt lấy bà ta, gào to: “Bà là cái thá gì mà dám đánh mợ tôi!”
~Hết chương 358~
*Lảm nhảm:
“Thông báo với luật sư Khương, bảo ông ta lập tức soạn một tờ đơn ly hôn!”
“Ngôi nhà Tố Diệp đang ở chính là căn nhà Niên Bách Ngạn để lại cho em trai nó!”
“Đồ ngốc này! Sao lại nằm ngủ ở phòng khách? Cảm lạnh đấy!”