Tính khí của Tố Diệp có đôi khi thẳng như ruột ngựa. Những khi cần thiết, nói năng có ngoa ngoắt một chút cũng là điều khó tránh khỏi. Đương nhiên, cô sẽ hoàn toàn phát huy đức tính thiếu kiên nhẫn này của bản thân vào những người hay những chuyện cô cho là không cần thiết. Giống như cuộc điện thoại ngay lúc này đây. Yêu cầu người đàn ông đề ra trong điện thoại khiến Tố Diệp càng trở nên bất mãn, nên ngôn ngữ dĩ nhiên cũng sẽ không nể tình.
Còn đối phương rõ ràng cũng nghe ra sự sốt ruột và quả quyết của cô. Anh ta vội vàng nói đừng đừng, rồi liên tục nhấn mạnh trong điện thoại rằng mình không có ác ý. Sợ Tố Diệp thật sự không còn kiên nhẫn mà ngắt điện thoại, anh ta đành thành thật khai báo.
“Tiểu Diệp! Quả thực về chuyện tên gọi, tôi đã lừa em. Cái tên này tôi cũng chỉ mới quyết định đổi một năm về trước, cũng tức là sau khi biết em về nước.”
“Tại sao?” Tố Diệp cực kỳ lạnh nhạt.
“Vì tôi thích em, đã thích em từ rất lâu rồi.” Ở đầu kia điện thoại, Tưởng Vỹ cất giọng đau khổ, ngữ điệu hơi cao lên đôi chút.
Bên này, Tố Diệp ngẩn người.
“Tiểu Diệp! Em đã từng trải qua cảm giác yêu thầm một ai đó chưa? Tôi đã từng trải qua rồi. Nó khó chịu và bứt rứt như bị kiến đục khoét xương cốt vậy. Em vốn dĩ không biết, tôi đã biết tới em từ lâu lắm rồi. Phạm vi những người leo núi thật ra rất hẹp. Sáu năm trước, việc lần lượt chinh phục được mấy ngọn núi cao trên thế giới khiến cho em trở nên rất nổi tiếng trong diễn đàn những người yêu leo núi. Lúc ấy, tôi có đọc một bài báo viết về em. Lần đầu tiên nhìn thấy ảnh em, tôi đã không thể rời mắt đi được nữa. Tôi giấu tên, trà trộn vào diễn đàn thảo luận của những người leo núi, hy vọng có thể biết được tin tức về em hằng ngày. Thậm chí tôi còn lén lút chạy tới trường học để gặp em. Tôi cảm thấy em chính là người con gái mà tôi đang tìm kiếm, người mà tôi có thể nắm tay đi trọn cuộc đời. Nhưng trên diễn đàn, em nói mình đã có bạn trai. Anh ấy tên là Tưởng Bân, cũng là một cao thủ leo núi. Tôi rất xót xa, vì có thể nhận ra mỗi khi nói về anh ấy, hạnh phúc toát ra từ từng câu chữ của em. Một ngày sáu năm về trước, em hẹn mọi người trên mạng, để cùng đi tới đỉnh Manaslu tại biên giới Nepal. Tôi biết đó là một ngọn núi cao trên 8000m so với mực nước biển, đã từng là đỉnh cao mà tôi vẫn muốn chinh phục bấy lâu. Vì thế tôi bèn báo danh trên diễn đàn. Có lẽ em vốn không chú ý tới tôi. Vì lúc đó em rất vui vẻ nói rằng, Tưởng Bân cũng sẽ tham gia đoàn leo núi. Tới khi xảy ra chuyện, tôi mới biết hai người đã tới Nepal sớm hơn một ngày. Khi tôi vội tới nơi thì vừa hay đọc được tin có vụ tai nạn trên Manaslu. Kể từ ngày ấy, em không bao giờ leo núi nữa. Bố mẹ tôi cũng phát hiện ra tôi vẫn luôn lén lút đi leo núi bèn ép buộc tôi về nước. Cứ như vậy, tôi chỉ còn biết nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ, từ đó đi vào quy củ. Tôi vẫn chưa rời khỏi diễn đàn, chỉ hy vọng có thể biết được tin tức của em bất cứ lúc nào. Bản thân em thì như bốc hơi vậy, rất lâu sau đó không hề xuất hiện trên diễn đàn, giống như môn thể thao leo núi này đã không còn liên hệ gì với em nữa. Tới tận một năm trước, cuối cùng em cũng lộ diện, nhưng chỉ là để thông báo với mọi người, em sắp về nước. Nói xong câu đó, em cũng ra khỏi diễn đàn.”
Tố Diệp còn nhớ chuyện này. Lúc đó quả thực cô đã phát triển một diễn đàn thảo luận. Bên trong hầu như quy tụ những cao thủ leo núi hàng đầu thế giới. Sau khi mẹ qua đời, ngày nào cô cũng sống trong đau khổ và thù hận. Cho dù ở tận nước ngoài xa xôi, nhưng mỗi lần đọc tin tức về nhà họ Diệp, cô luôn nghiến răng kèn kẹt. Chỉ có diễn đàn đó mới khiến cô cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc.
Cô có thể chia sẻ bất kỳ chuyện gì trong đó, thảo luận với các cao thủ leo núi xem đỉnh núi nào thú vị, đỉnh núi nào có khí hậu, địa hình ra sao, cần phải chuẩn bị những dụng cụ gì…
Còn về việc Tưởng Vỹ là người nào trên diễn đàn thì cô hoàn toàn không biết tường tận, vì không thể bảo đảm tất cả mọi người đều đồng thời online, dẫu sao thì múi giờ của mọi người đều khác biệt. Vả lại tên ID cũng có thể nặc danh.Vì vậy cô chỉ có thể đồng thời nói chuyện với một số người cố định, lâu dần thì mới biết được ai là ai.
Cô cũng xác nhận sau khi Tưởng Bân xảy ra chuyện, mình không lên diễn đàn ấy nữa, kỳ thực là cô hèn nhát, chùn bước.
Cô sợ những lời hỏi thăm và sự thương hại của người khác, cũng sợ khi đề cập tới chuyện leo núi, cô sẽ tức cảnh sinh tình.
Gần tới ngày về nước, cuối cùng cô cũng lấy hết dũng khí để đăng nhập vào diễn đàn. Không ngờ vẫn còn một số người hoạt động. Cô chỉ nói với mọi người quyết định của mình sau đó thoát ra.
Chỉ có điều, cô không ngờ là, tất cả những chuyện đó đều lọt vào mắt người đàn ông trong điện thoại.
“Tôi không hề nghĩ em lại về nước. Sau khi đợi một khoảng thời gian khá dài, cuối cùng tôi mới biết được tin tức về em. Thì ra em cũng ở Bắc Kinh. Tôi rất phấn khích, cũng rất kích động. Tôi biết lần này bất luận thế nào cũng không thể bỏ lỡ cơ hội nữa. Nhưng tiếp cận em vốn không dễ dàng gì. Hơn nữa thời gian đó em cũng bị tung tin đồn. Tôi không quan tâm tới chúng, chỉ nghĩ cách làm sao để gặp mặt em. Thế nên trằn trọc mãi, cuối cùng tôi chỉ có thể dựa vào quan hệ, xuất hiện trước mặt em với danh nghĩa xem mặt. Nhưng tôi biết, em xinh đẹp như vậy, người theo đuổi em nhất định không ít. Thế nên tôi liền nghĩ tới Tưởng Bân. Tên của tôi và anh ấy chỉ khác nhau một chữ thôi. Có lẽ ông Trời đang giúp tôi. Thế là tôi đã thay đổi tên trên chứng minh thư nhân dân, xuất hiện trước mặt em với cái tên Tưởng Bân. Như vậy ít nhất cũng có thể khiến em chú ý tới tôi.”
Tố Diệp mím môi, nắm chặt ống nghe trong tay.
“Tiểu Diệp! Xin em hãy tin tôi, tôi thật sự…”
“Rốt cuộc anh có quen biết Tưởng Bân không? Anh rốt cuộc có quan hệ gì với anh ấy?” Tố Diệp ngắt lời Tưởng Bân không nể tình.
Tưởng Vỹ thở dài: “Nếu có thể, tôi thật sự hy vọng mình có quan hệ với Tưởng Bân. Ít ra thì em nể tình anh ấy, có thể cũng không đến nỗi từ chối tôi thẳng thừng như vậy.”
“Anh thật sự không biết anh ấy?”
“Tôi chỉ nghe em nhắc tới. Tôi cũng rất muốn gặp, để xem xem anh ấy rốt cuộc là người thế nào, có một ma lực lớn thế nào mà khiến em nhung nhớ không quên.” Giọng Tưởng Vỹ có chút bi thương.
Tố Diệp thất vọng.
Sau khi biết chuyện Tưởng Vỹ giả mạo Tưởng Bân, thật ra cô ít nhiều cũng có chút chờ mong, hy vọng có thể biết được nhiều thông tin hơn về Tưởng Bân từ người này. Nhưng Tưởng Vỹ chính là Tưởng Vỹ. Thông qua miêu tả của anh ta, cô không tưởng tượng được anh ta có âm mưu gì.
“Sau này đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, cũng đừng tới gặp tôi nữa.” Tố Diệp nói.
“Tiểu Diệp! Lẽ nào tôi không có một chút cơ hội nào sao? Lẽ nào… sáu năm trước tôi đã thua Tưởng Bân, sáu năm sau lại thất bại trước Niên Bách Ngạn?”
“Phải!” Tố Diệp thẳng thừng buông một chữ.
Tưởng Vỹ hoàn toàn không thể ngờ cô lại thẳng thắn tới vậy. Anh ta nhất thời ngây ngốc ở đầu kia điện thoại. Rất lâu sau, anh ta mới lẩm bẩm: “Tôi biết lừa dối em là tôi không đúng, Tiểu Diệp…”
“Không liên quan gì tới chuyện này! Nguyên nhân rất đơn giản, đó là tôi không thể yêu anh được. Thế nên Tưởng Vỹ! Hãy tìm một cô gái thật lòng đối tốt với anh đi, đừng lãng phí thời gian vào tôi nữa!” Nói xong mấy lời này, Tố Diệp cũng dứt khoát cúp điện thoại.
Trán cô chợt ngâm ngẩm đau.
Tố Diệp giơ tay lên day day, cảm thấy vô cùng mỏi mệt.
Sự mất tích của Tưởng Bân giống như một quả bom ném xuống đáy biển sâu. Tuy rằng những người biết chuyện này đều nói anh ấy đã chết, nhưng Tố Diệp vẫn tình nguyện tin anh ấy chỉ mất tích mà thôi. Nếu lúc đó không phải tại cô hớn hở muốn leo lên Manaslu, thì anh ấy cũng tuyệt đối không đi con đường không có ngày trở lại ấy.
Thế nên cô rất hy vọng Tưởng Bân còn sống, một ngày nào đó có thể xuất hiện trước mặt cô, để cô có thể nói với anh ấy một tiếng xin lỗi.
Xem ra, Tưởng Vỹ đích thực không có quan hệ gì với Tưởng Bân. Nếu thật sự có quan hệ, Niên Bách Ngạn cũng sẽ không chỉ nói ra việc anh ta giả mạo tên. Nếu anh đã điều tra ra Tưởng Vỹ, xem ra đã tra xét được gần hết rồi…
Sau khi về Bắc Kinh, Niên Bách Ngạn bắt đầu bận rộn cho công việc xác định sản phẩm mới cho mùa thu đông. Từ cuối năm ngoái cho tới đầu năm nay, tình hình Tinh Thạch rất rối ren, cả trong nội bộ công ty và bên ngoài đều có sự điều chỉnh. Hội đồng quản trị trải qua một đợt thay đổi cơ cấu lớn. Thị trường cổ phiếu ít nhiều đã bị Kỷ Thị đánh lén, rồi lại dốc hết sức mình cho các sản phẩm đợt xuân hè, lúc này Tinh Thạch mới hoàn toàn được nghỉ ngơi đôi chút.
Theo phản hồi của thị trường, thị trường bộ sản phâm xuân hè mới của Tinh Thạch đã cao hơn Kỷ Thị hai điểm, thành công đánh thắng một trận chiến ác liệt. Còn Kỷ Thị cuối cùng đã phải thừa nhận việc mình gia nhập Bright trong buổi họp báo, khiến Niên Bách Ngạn nhìn ra được dã tâm của Kỷ Đông Nham.
Sau này anh mới biết, khoảng thời gian trước Kỷ Đông Nham và Joey rất thân thiết. Vậy thì không khó nhận ra cậu ta đích thực đang có ý lợi dụng Joey. Có thể gia nhập Bright mới có thể đối chọi lại với Tinh Thạch trên thị trường quốc tế rộng lớn.
Hành động của Kỷ Đông Nham rõ ràng đã có dự định tiếp tục một cuộc chiến nữa với Tinh Thạch trên các sản phẩm thu đông.
Thế nên khi tới công ty, Niên Bách Ngạn không được nhàn rỗi. Anh lần lượt họp với giám đốc bộ phận thị trường, giám đốc bộ phận thiết kế và giám đốc bộ phận quan hệ. Mục đích chính là theo dõi sát sao việc sắp xếp kế hoạch cho sản phẩm thu đông. Mà đối với bộ sản phẩm thu đông năm nay, ngoài việc chuyên tâm lựa chọn lại người đại diện ra, còn có một công việc quan trọng hơn, đó chính là kết hợp được thành công văn hóa thêu thùa của Trung Quốc với đá quý.
Đây cũng chính là mục đích thực sự của chuyến đi tới trấn Thiên Đăng năm ngoái của Niên Bách Ngạn. Đó là nâng cấp khái niệm văn hóa thêu thùa Trung Quốc, kết hợp sự nội hàm và văn minh của nó vào những sản phẩm lấp lánh. Sản phẩm mới năm nay sẽ lấy chủ đề “hoa tuyết cầu”. Đó là một linh cảm bất chợt khi anh nhớ tới cảnh bông hoa tuyết cầu rơi vào lòng Tố Diệp.
Bông tuyết cầu trắng hơn cả tuyết đó xoay tròn rồi rơi vào lòng cô. Còn cả những cánh hoa lác đác rơi rụng, theo đó bay xung quanh cô, toát lên hàm ý “năm tháng bình yên”.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Niên Bách Ngạn đang định nhắm mắt nghỉ ngơi thì Hứa Đồng gõ cửa bước vào, đưa tập tài liệu trong tay cho anh và nói: “Tổng giám đốc! Đây là lịch trình buổi họp báo chiều nay. Cả sáng anh họp suốt, vẫn chưa kịp phê duyệt.”
Theo lý mà nói, lịch trình các buổi họp báo thông thường đều cố định, không cần phải phê duyệt và ký đồng ý cho thêm thừa thãi. Nhưng buổi họp báo lần này có đề cập tới tin đồn An Tịnh nghỉ lại khách sạn mấy hôm trước, nếu Tinh Thạch không nói rõ và thanh minh, sợ rằng mấy lời gièm pha bên ngoài sẽ càng lúc càng nhiều. An Tịnh cũng vì một bản báo cáo đánh giá tâm lý vẫn còn chưa công khai mà đã bị đồn đại rầm rộ khắp nơi. Thậm chí có ký giả đã khẳng định chắc nịch rằng An Tịnh đã từng phá thai vì Niên Bách Ngạn. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến tâm lý cô ta trở nên bất bình thường.
Với tư cách là cán bộ cấp cao của tập đoàn, những tin đồn này quả thực không có lợi đối với Niên Bách Ngạn, cũng sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới ấn tượng của những người mua cổ phiếu đối với Tinh Thạch. Thế nên Hứa Đồng có thể hiểu được quyết định cuối cùng của Niên Bách Ngạn, rằng anh sẽ đích thân ra mặt giải thích. Chỉ có điều cô cảm thấy, hành động này của Niên Bách Ngạn, phần nhiều là vì Tố Diệp chứ không phải vì An Tịnh.
Niên Bách Ngạn đón lấy, xem qua một chút. Lịch trình không có vấn đề gì. Anh cầm một văn bản lên, liếc nhìn, gương mặt chợt nhăn lại.
Hứa Đồng thấy thế, vội vàng giải thích: “Đây là bài phát biểu giám đốc bộ phận quan hệ đích thân soạn cho anh. Anh xem có chỗ nào không phù hợp thì vẫn còn kịp sửa lại.”
Ai ngờ Niên Bách Ngạn không đọc thêm nữa, mà đặt bài phát biểu sang một bên, nói ngắn gọn: “Không cần thiết!”
Hứa Đồng nhất thời không hiểu anh nói không cần phải sửa chữa hay không cần bài phát biểu. Cô đang định lên tiếng hỏi thì thấy Diệp Uyên đi vào, đành phải ra ngoài trước.
Hôm nay Diệp Uyên ăn mặc rất thoải mái. Đương nhiên, “thoải mái” chỉ là cách nói tương đối mà thôi.
Bên trên là một chiếc áo vest, bên trong không đi kèm với áo sơ mi mà lại là một chiếc áo phông màu trắng đơn giản. Phía dưới anh ấy mặc quần bó. Hoàn toàn không phù hợp với thân phận chủ tịch tập đoàn Tinh Thạch của mình.
Hiển nhiên, Niên Bách Ngạn rất không hài lòng về kiểu ăn mặc không giống ai này ở trong công ty. Anh khẽ nhíu mày, nhưng cũng không bới lông tìm vết cách ăn vận của anh ấy, mà chỉ nói một câu: “Lúc bố anh còn ở vị trí này, chưa bao giờ thoải mái như anh!”
Anh chuẩn bị trà, ra hiệu cho Diệp Uyên ngồi xuống.
Diệp Uyên nghe ra được ý quở trách trong lời nói của Niên Bách Ngạn. Anh ấy cười khẽ, rồi ngồi phịch xuống sofa phòng tiếp khách, ánh mắt nhìn mãi về bầu trời bên ngoài ô cửa sổ thủy tinh. Đương nhiên anh ấy biết, trong thành phố này không thể nào nhìn thấy bóng dáng máy bay, nhưng bên tai vẫn vang vọng tiếng ầm ầm khi máy bay cất cánh hoặc hạ cánh.
Anh ấy thu lại ánh nhìn, dừng lại trên người Niên Bách Ngạn đang ngồi đối diện, cười nói: “Công ty đã có anh, cho dù tôi có muốn lo lắng cũng chẳng lo lắng nổi.”
“Tôi coi như câu nói này của anh là châm biếm đấy!” Niên Bách Ngạn lặng lẽ rót trà cho Diệp Uyên, khẽ lên tiếng.
Diệp Uyên đón lấy tách trà: “Tôi cũng hy vọng là châm biếm.”
Niên Bách Ngạn uống một ngụm trà. Anh chỉ khẽ mím môi, không làm hành động nào khác.
“Tôi hỏi thẳng anh một câu.” Diệp Uyên đưa mắt nhìn anh.
Niên Bách Ngạn đặt chén trà xuống, dựa người ra sau ghế, nhìn thẳng vào mắt anh ấy, đợi anh ấy nói tiếp.
“Nếu anh có một cô em gái, mà tôi lại rất thích cô em gái đó của anh, vậy anh có cho phép tôi theo đuổi cô ấy không?” Diệp Uyên hỏi như đùa như thật.
Niên Bách Ngạn như đang suy nghĩ gì đó, rồi cong môi đáp: “Không cho phép!”
“Tại sao?” Diệp Uyên nhướng mày.
Niên Bách Ngạn gác chân trái lên chân trái, cả người trông có vẻ rất thoải mái, tao nhã, nhưng lời nói ra thì lại không dễ nghe như vậy: “Vì anh phong lưu đã thành tính!”
Diệp Uyên nhún vai: “Thật là đáng tiếc. Sao hình tượng của tôi trong mắt anh lại tệ thế nhỉ?”
“Hình tượng là do bản thân mình tạo ra, không phải do người khác đánh giá mà có.” Niên Bách Ngạn bình thản nói: “Nếu tôi có em gái, tôi sẽ yêu cầu rất cao đối với người theo đuổi. Với điều kiện của bản thân anh, sẽ được liệt vào hàng ngũ bị tôi đuổi ra khỏi cửa.”
Diệp Uyên nhìn Niên Bách Ngạn bật cười.
Còn Niên Bách Ngạn cũng đã hiểu ra ý của anh ấy từ lâu. Anh từ tốn thưởng thức trà rồi nói tiếp: “Nhưng… tôi không giống anh!”
“Khi trước tôi tưởng là khác, nhưng giờ thì… chưa chắc!”
“Chuyện của An Tịnh, tôi sẽ giải quyết!” Niên Bách Ngạn nói thẳng vào vấn đề chính.
Diệp Uyên nhìn anh, biết rằng nói chuyện với người thông minh sẽ không phải lãng phí nhiều nước bọt. Anh ấy gật đầu: “Hy vọng anh có thể cố gắng xử lý cho thỏa đáng!”
“Nếu hôm nay anh có mặt trong buổi họp, tôi nghĩ anh sẽ không phải mất công tới phòng làm việc của tôi một chuyến.” Niên Bách Ngạn chỉ tay lên mặt bàn: “Buổi họp báo chiều nay, tôi sẽ đích thân xuất hiện.”
Nghe xong, Diệp Uyên bỗng cười: “Rất tốt, tôi vẫn luôn cảm thấy anh lên hình rất đẹp.”
“Cảm ơn!”
Diệp Uyên uống cạn chén trà. Sau khi đặt tách trà xuống, gương mặt anh ấy có vẻ suy tư. So với sự thoải mái ban nãy, câu chuyện tiếp theo đây có vẻ như cần suy tính kỹ càng hơn.
“Anh muốn nói chuyện gì với tôi?” Sau khi thấy vậy, Niên Bách Ngạn hỏi thẳng.
Diệp Uyên thu lại điệu bộ bỡn cợt, nghiêm túc nói: “Sở dĩ tôi vào Tinh Thạch là vì đã từng nghi ngờ anh có liên quan tới cái chết của bố tôi.”
Nét mặt Niên Bách Ngạn không mấy thay đổi. Anh không hề tỏ ra hoảng hốt hay phẫn nộ. Anh chỉ khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu, rồi hỏi Diệp Uyên: “Bây giờ thì sao?”
“Thực tế là, tới tận bây giờ tôi vẫn chưa tìm được bất kỳ điểm nào đáng nghi ngờ.”
“Anh có thể tiếp tục!”
Diệp Uyên mỉm cười nhìn anh: “Chi bằng anh chủ động thừa nhận, tôi đỡ phải tốn công tốn sức.”
Niên Bách Ngạn cũng cười: “Vậy đầu tiên phải tìm ra động cơ của tôi chứ? Nếu không ngay cả anh cũng không tin.”
Diệp Uyên hơi ngả người ra sau: “Có thể tại anh quá tinh ranh. Hoặc cũng có thể anh vô tội thật. Tóm lại tôi thừa nhận tôi đã âm thầm quan sát anh rất lâu, nhưng không tìm được sơ hở. Ngoại trừ một dã tâm anh thể hiện rõ ràng tại Tinh Thạch. Chí ít thì, cổ đông cũ của nhà họ Diệp đã bị anh thanh trừng không ít.”
“Người làm quản lý trước nay không sắm vai nhân từ.” Niên Bách Ngạn đáp nhẹ nhàng: “Nếu ruột thừa đã hỏng thì phải cắt đi, đạo lý này từ nhỏ chúng ta đã biết. Quản lý doanh nghiệp cũng vậy thôi. Cắt bỏ cái xấu, giữ lại cái tốt, thay máu mới một cách thích hợp, đây mới là cách thức vận hành doanh nghiệp được dài lâu.”
“Thế nên anh thích hợp với kinh doanh, mà nó cũng là sở trường của anh.” Diệp Uyên tiếp lời anh, chân thành nói: “Tuy rằng tôi là con trưởng của nhà họ Diệp, nhưng nói thật lòng, vị trí chủ tịch này tôi ngồi vừa mệt vừa khổ. Giống như mấy hôm trước khai trừ nhân viên. Rõ ràng đã biết người đó phạm sai lầm, nhưng tôi vẫn do dự không thể đưa ra quyết định. Anh bẩm sinh đã là một người lãnh đạo doanh nghiệp, còn tôi thì không làm nổi.”
Niên Bách Ngạn không nói gì, chỉ nhìn anh ấy.
“Niên Bách Ngạn! Tôi tin rằng anh không liên quan gì tới cái chết của bố tôi. Mà tôi trước nay cũng không rành xử lý với chuyện thương trường. Thế nên tôi hy vọng anh có thể toàn quyền quản lý công ty. Tôi rút lui!” Diệp Uyên nhìn thẳng vào mắt anh, đầy thành ý.
Dường như Niên Bách Ngạn không mấy ngạc nhiên trước quyết định của Diệp Uyên. Anh trầm ngâm giây lát rồi nói: “Theo như tôi được biết, việc anh ngồi vào vị trí chủ tịch là nguyện vọng của cả nhà họ Diệp. Anh rút lui rồi ăn nói sao với họ?”
“Trừ phi họ muốn ép một người đang bình thường thành một kẻ điên, nếu không tôi vẫn có cách thuyết phục họ.” Diệp Uyên nhún vai.
“Anh thật sự không sợ tôi nuốt Tinh Thạch sao?” Niên Bách Ngạn hỏi ngược lại.
Diệp Uyên rướn người về phía trước, nhìn Niên Bách Ngạn: “Thế nên, anh bắt buộc phải hứa với tôi một chuyện.”
“Nói đi!”
“Tôi rút lui khỏi Tinh Thạch, sẽ trao lại cho anh toàn bộ quyền hành và trách nhiệm quản lý, điều hành Tinh Thạch. Tôi không xen vào bất kỳ cách thức quản lý và bất kỳ quyết sách nào của anh. Nhưng có một chuyện anh nhất định phải hứa, đó là luôn giữ cho cổ phần của nhà họ Diệp và nhà họ Niên ngang bằng nhau, bảo đảm tất cả quyền lợi cho người nhà họ Diệp.”
Nghe xong, Niên Bách Ngạn mỉm cười, nói: “Được! Tôi sẽ tuân thủ giao kết tinh thần của hai chúng ta.”
“Chắc chắn thế!” Diệp Uyên giơ tay ra.
Niên Bách Ngạn bắt tay lại với anh ấy…
Tố Khải vừa về tới sở cảnh sát thì Cảnh Long tìm tới.
Đối với chuyện Cảnh Long là đối tượng xem mặt Diệp Lan, Tố Khải cũng đã nghe nói. Không phải nghe người khác nói, mà chính Nguyễn Tuyết Cầm nói với anh. Lúc đó anh mới biết rõ hoàn cảnh gia đình Cảnh Long.
Mà giữa anh và Diệp Lan, vì nhiệm vụ lần trước, vì thể diện của nhà họ Diệp đã gặp trắc trở. Anh cũng biết chuyện Diệp Lan một mình tới gặp Khaki, tuy rằng không hiểu mục đích của cô là gì. Chuyện này cũng không phải chính Diệp Lan thừa nhận với anh mà anh được biết thông qua quản giáo tại đó. Qua một loạt tình hình như vậy, Tố Khải cũng hiểu. Có lẽ, anh và Diệp Lan thật sự không thể quay về với nhau được nữa.
Đối với chuyện tình cảm, trước nay anh chẳng biết tranh giành thế nào. Tuy rằng anh luôn biết rõ người mình yêu là ai.
Nhưng có lúc, tình yêu giống như một chiếc xe đã mất đi động cơ, mặc cho anh dốc sức bảo vệ, nó vẫn tùy ý phi như bay.
Anh nhớ chị Tố Diệp từng nói một câu thế này: Nếu có nhiều nghi kỵ thì tình yêu sẽ không còn trong sáng được nữa.
Đúng thế, đã không còn trong sáng nữa rồi.
Chỉ có điều khi gặp Cảnh Long, anh vẫn chỉ muốn đấm nát đầu anh ta ra!
Cảnh Long nhìn thấy gương mặt bình thản của Tố Khải. Anh ta bỏ chiếc mũ cảnh sát sang một bên, hỏi anh: “Tôi ngồi được chứ?”
Đang ở trong sở cảnh sát. Nơi đây là nơi làm việc. Cho dù có muốn thế nào, Tố Khải cũng phải kiềm chế. Anh hờ hững nói: “Ngồi đi!”
Cảnh Long ngồi đối diện trước mặt anh, suy nghĩ giây lát rồi nói: “Tố Khải! Có hai chuyện tôi cần phải nói với cậu.”
Tố Khải đọc bản bút lục mới được đưa tới, khẽ ừm một tiếng đáp lại.
“Vụ án của Khaki tuy rằng đã giao lại cho tôi, nhưng do cô ta không chịu hợp tác, nên công việc của đội chống ma túy chúng tôi tiến triển rất chậm chạp. Mà cậu cũng biết rõ, mấy năm nay các gián điệp được cử từ trường cảnh sát thì vẫn còn đó. Chúng ta còn dây dưa thêm ngày nào, họ sẽ gặp nguy hiểm ngày ấy. Thế nên ý của sếp là, hy vọng cậu có thể nói chuyện với Khaki, cố gắng thuyết phục cô ta chuyển sang làm nhân chứng chỉ điểm.” Cảnh Long nghiêm túc nói.
Tố Khải ngước lên nhìn anh ta một cái, giọng nói vẫn có vẻ thờ ơ: “Anh còn nửa năm nữa mới từ chức. Từng ấy thời gian đủ cho anh rồi!”
“Tố Khải!” Cảnh Long thở dài: “Không phải tôi muốn giấu cậu, tôi…”
“Tôi nghe theo sự sắp xếp của cấp trên, sẽ cố gắng thuyết phục Khaki chuyển sang làm nhân chứng chỉ điểm.” Tố Khải rõ ràng không muốn nói chuyện thêm, bèn ngắt lời anh ta.
Nghe xong câu ấy, Cảnh Long cũng yên tâm gật đầu: “Cảm ơn cậu!”
“Là cảnh sát nhân dân, đây là trách nhiệm của tôi!”
Cảnh Long không nói thêm nữa.
Cứ như vậy, hai người trầm mặc trong một khoảng thời gian ngắn.
“Chuyện thứ hai là…” Cảnh Long chần chừ nói.
Tố Khải đặt bút lục xuống, nhìn anh ta chằm chằm.
Cảnh Long cũng nhìn anh: “Cậu cũng biết chuyện Diệp Lan đi xem mặt. Thật ra hôm nay tôi muốn nói với cậu là tôi thích Diệp Lan. Lần đầu tiên gặp cô ấy ở Vân Nam, tôi đã khá thích cô ấy rồi. Thế nên, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ chính thức theo đuổi cô ấy. Tôi biết cô ấy là bạn gái của cậu, cũng biết “đào tường” của anh em một hành vi ghê tởm, nhưng chuyện tình cảm không ai có thể kiểm soát được. Tôi và cậu cạnh tranh công bằng. Cho dù hôm nay cậu trở mặt với tôi, tôi vẫn sẽ làm vậy.”
Tố Khải lạnh lùng gấp bút lục lại: “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì ra ngoài, tôi rất bận!”
“Cậu cứ đánh tôi một trận đi, tôi…”
“Anh tưởng tôi không dám đánh anh phải không?” Chưa đợi anh ta nói hết câu, Tố Khải bỗng đứng bật dậy, túm lấy cổ áo Cảnh Long, ngay sau đó vung một cú đấm vào mặt anh ta.
Cảnh Long chịu một đòn, không ra tay đánh trả. Sau khi ngồi sụp xuống đất, anh ta cũng không đứng dậy, chỉ giơ tay lau khóe miệng. Cú đấm của Tố Khải không hề nhẹ, môi Cảnh Long đã bị sứt da.
“Nếu cậu và Diệp Lan đã chia tay thì chi bằng nhường cô ấy cho tôi.” Nói xong câu ấy, Cảnh Long mới đứng lên, phủi bụi trên người rồi cầm lấy chiếc mũ trên mặt bàn: “Vì tôi thật lòng cảm thấy, so với cậu, tôi có tư cách mang lại an toàn cho cô ấy hơn. Đương nhiên, không liên quan tới vật chất. Chí ít thì, sau này cô ấy sẽ không phải lấy một người cảnh sát suốt ngày đi mưa về gió. Tố Khải! Bất luận cậu có thừa nhận hay không, thật ra số phận đã định sẵn, cậu phải trở thành một cảnh sát chống ma túy xuất sắc. Vị trí của cậu, không ai có thể thay thế được!”
Tố Khải che giấu sự giận dữ của mình, cố kìm nén, mu bàn tay bắt đầu nổi gân xanh. Anh đi tới bên cạnh cửa, mở cửa ra, giọng nói trở về với vẻ thản nhiên ban nãy: “Ra ngoài!”
Cảnh Long cũng đã hoàn thành nhiệm vụ tới đây hôm nay, bỏ đi ngay, không nói thêm câu nào.
Tố Khải đóng cửa lại, ngồi về ghế của mình. Nắm đấm trong tay anh dần dần siết mạnh, bờ môi cũng mím chặt…
Tinh Thạch.
Buổi họp báo hôm nay còn náo nhiệt hơn mọi lần.
Các buổi họp báo của Tinh Thạch trước nay luôn tổ chức đúng vào ba giờ chiều. Vậy mà hôm nay, còn chưa tới hai giờ, các phóng viên đã ngồi chật kín cả sảnh phát biểu. Thậm chí có người còn không có ghế ngồi, phải chen chúc giữa lối đi.
Còn ở phía ngoài tòa nhà văn phòng của Tinh Thạch, các tòa soạn không thuộc diện được mời tới cũng lần lượt cử phóng viên của mình vây kín xung quanh.
Vừa tới ba giờ, giám đốc bộ phận quan hệ đã xuất hiện, đi lên sân khấu với những bước chân tiêu chuẩn cùng một nụ cười cũng tiêu chuẩn như thế. Máy ảnh tách tách không ngừng. Khắp phòng vang lên tiếng bấm máy ảnh. Các phóng viên sợ rằng sẽ bỏ sót bất kỳ một chi tiết dù là nhỏ nhất, chỉ muốn cắm luôn cả máy ảnh hoặc máy quay lên người phát biểu.
Đương nhiên, người họ quan tâm lần này chắc chắn không phải là giám đốc phòng quan hệ. Bất luận nụ cười của chị ta có tươi tắn, rạng rỡ cỡ nào, cũng không thể ngăn nổi sự hiếu kỳ đối với việc lần này Niên Bách Ngạn đích thân xuất hiện.
Sau khi chị ta đi xuống sân khấu, Hứa Đồng cũng đẩy cánh cửa phòng nghỉ của sảnh phát biểu ra. Niên Bách Ngạn đi từ phía trong ra. Ngay lập tức, cả căn phòng sôi lên sùng sục.
Vì sau khi ăn qua loa bữa trưa vẫn còn một cuộc họp, thế nên sau khi tan họp, Niên Bách Ngạn đi thẳng tới hội trường phát biểu. Cách ăn mặc của anh rõ ràng cũng không hề tạo cảm giác xa cách.
Một chiếc áo sơ mi dài tay màu xám, đi cùng với một chiếc quần Âu màu đen. Anh không mặc thêm áo khoác, cũng không thắt cà vạt, cũng không có mấy chiếc cúc măng séc bằng kim loại mang tính công vụ. Vật dụng đi kèm duy nhất chỉ có chiếc đồng hồ cơ trên cổ tay và chiếc thắt lưng giữa hông. Vô cùng khiêm tốn và nhã nhặn.
Có thể nhận ra, sau khi từ một buổi họp lại phải tới một buổi họp báo, một người đàn ông bận rộn như vậy, xuất hiện trước rất nhiều ống kính như một vị thần, cộng thêm ngoại hình nổi bật, dáng người cao ráo của anh, vừa lộ diện đã trở thành đối tượng vồ bắt điên cuồng của đám ký giả. Khung cảnh tại đó bỗng chốc xuất hiện cảnh tượng mọi người đẩy bàn đẩy ghế, chen nhau xông lên trước.
Giám đốc bộ phận quan hệ lập tức nói vào loa, yêu cầu mọi người bình tĩnh. Nhưng đám phóng viên thì hưng phấn như gà chọi, chẳng còn chờ đợi được cái gì gọi là thứ tự phỏng vấn. Họ người này một câu, người kia một câu, trở nên vô cùng ồn ào, đã “vùi dập” cả tiếng nói của giám đốc bộ phận quan hệ trong loa.
Chị ta lo lắng. Chỉ Hứa Đồng là rất bình tĩnh. Cảnh tượng này cô ấy đã nhìn riết rồi, bèn điều động đội ngũ cảnh vệ đã chuẩn bị sẵn đâu ra đấy. Họ đều là những người được huấn luyện nghiêm khắc, cứ thế mở một lối ra, ngăn đoàn người đang dâng lên như sóng cả…