Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 7 – Chương 349: Tối nay đừng về nữa

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập

Khi Tố Khải lái xe vào một tiểu khu nằm gần đường Tịnh An, đêm đã khuya lắm rồi. Đêm đông lạnh giá, trong tiểu khu không một bóng người. Xuống xe, Diệp Lan đưa mắt nhìn từng dãy nhà san sát xung quanh, rồi quay về phía anh với ánh mắt khó hiểu.

Tố Khải chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Đây là nơi anh ở.”

Lúc này Diệp Lan mới hiểu ra.

Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Lan tới nhà Tố Khải.

Nhà có ba phòng ngủ, hai phòng khách và hai nhà vệ sinh. Ở mảnh đất tấc đất tấc vàng như Bắc Kinh, ở thế này đúng là có phần xa hoa. Cả khu nhà này giống như mới được khai thác, thế nên thiết kế cũng rất mới mẻ.

Căn nhà anh được sắp xếp rất gọn ghẽ và đơn giản, vừa nhìn đã biết là nhà của đàn ông.

Nhà lấy màu đen làm chủ đạo, màu cafe làm nền, phối hợp đôi chút với màu xanh dương. Mỗi nơi thể hiện rõ sự thô kệch và qua loa, là kiểu thiết kế nhà tiện nghi hiện đại.

Phòng rất sạch sẽ, không lộn xộn và bẩn thỉu như trong tưởng tượng của cô. Có lẽ anh vẫn thuê nhân viên tới quét dọn định kỳ. Đương nhiên, cô cũng chẳng dám hỏi nhiều.

Cô thay đôi dép lê vào, đi tham quan lần lượt các phòng, rồi chép miệng có phần kỳ lạ. Cô nói với anh: Tố Khải! Nơi này rất ít không khí sinh hoạt.

Trong lúc Diệp Lan đi tham quan, Tố Khải đã lấy từ trong tủ rượu ra một chai rượu vang và hai chiếc ly đặt trên mặt bàn trong phòng khách. Sau khi nghe cô hỏi, anh khẽ cười, nói: “Anh không thường xuyên về nhà.”

Diệp Lan cũng đã tham quan gần xong. Cô đi tới bên, mệt mỏi ôm lấy anh, rồi ngẩng đầu cười hỏi tại sao.

“Có hôm muộn quá thì về thẳng nhà bố mẹ anh, tới ăn chùa cũng tiện.” Tố Khải cười ngây thơ.

Diệp Lan mím môi cười theo: “Đúng thế! Đây là căn bệnh thường gặp của những người đàn ông độc thân các anh rồi.” Dứt lời, cô đi tới bên sofa, cầm rượu vang lên trầm trồ: “Rượu này không tồi đâu.”

“Có người bạn mở một trang trại rượu, cứ cách vài ba hôm lại gửi rượu vang tới cho anh. Anh thì không biết nhiều về rượu vang, uống được là được.” Tố Khải cũng ngồi xuống, cầm lấy dụng cụ mở rượu, nói với ngữ khí ôn hòa.

“Đồ keo kiệt, đưa em về uống rượu miễn phí hả.” Diệp Lan lẩm bẩm, cầm lấy hai chiếc ly, rót cho mỗi người một ít.

Tố Khải giơ tay đỡ lấy chai rượu, sửa lại quan điểm của cô: “Về nhà rồi anh mới được uống rượu, nếu không thì ai lái xe?”

Diệp Lan khẽ lắc lư cái đầu, ngón tay cũng đung đưa trước mắt anh: “Cảnh sát Tố vĩ đại! Trên đời này còn có một nghề gọi là lái xe thuê đấy.”

Tố Khải mỉm cười không nói gì, kéo ngón tay cô lại nắm trong lòng bàn tay mình, rồi nhẹ nhàng chạm cốc với cô: “Nào! Chúc mừng em được trở thành nhân viên chính thức của Tinh Thạch.”

Hai chiếc ly chạm vào nhau phát ra thanh âm như nứt vỡ, hết như tâm trạng nơi đáy lòng Diệp Lan bây giờ. Cô cắn môi, ngẩng đầu uống cạn ly rượu. Tố Khải nhìn vậy cũng rất đau lòng, nhưng cũng chỉ biết thở dài.

Ly tiếp theo là Diệp Lan mời Tố Khải. Cô cũng chạm cốc với anh. Rượu vang khẽ sóng sánh trong ly. Cô hỏi: “Anh có thể bình an trở về chứ?”

Tố Khải nhìn cô, khẽ đáp: “Có thể!”

“Nhất định nhé?” Diệp Lan đỏ mắt, giọng nói nghẹn ngào.

Anh kéo cô vào lòng, rành rọt trả lời từng chữ một: “Nhất định!”

Cô đặt ly rượu vang bên môi, lẩm bẩm: “Anh đã hứa với em rồi đấy. Anh không được nuốt lời, tuyệt đối không thể nuốt lời được…”

Câu nói này khiến Tố Khải ấm lòng, anh càng ôm cô chặt hơn.

Một cuộc chia ly sắp phải đối mặt khiến hai người càng thêm trân trọng những giây phút còn được ở bên nhau. Chẳng biết từ lúc nào, hai chai rượu vang đã nhìn thấy đáy. Trong phòng ngoài mùi xạ hương nam tính còn thêm cả hơi rượu, nồng đậm và dầy đặc bao bọc lấy cả hai.

Diệp Lan đã uống say, ánh mắt còn mơ màng hơn cả lúc ra khỏi nhà hàng. Cô lúc thì khóc lúc thì cười, khi lại ôm chặt Tố Khải không buông, chỉ sợ anh sẽ biến mất vậy.

Cuối cùng, cả người cô nằm rạp trong lòng Tố Khải như một động vật không xương. Cô víu lấy cổ anh, khẽ gọi tên anh, sau đó lại cười khanh khách: “Tố Khải! Đầu em quay cuồng dữ quá, rượu vang của anh quả là lợi hại!”

Tố Khải cũng đã uống không ít, nhưng không mềm nhũn người như cô. Anh vẫn còn khá tỉnh táo, cả người dựa vào sofa, để mặc cô nằm bò trong lòng. Anh nhìn cô thì thầm: “Tại em uống nhiều đấy.”

Cô uể oải gật gù, rồi lại lắc đầu ngay, cứ nhìn anh cười hì hì.

Tố Khải không cho cô uống nữa, đoạt lấy ly rượu trong tay cô. Anh vòng tay qua người, nhìn dáng vẻ khi say của cô.

Cô tựa đầu vào lòng anh, cả người không còn sức lực.

Rất lâu sau, cô mới khẽ lên tiếng: “Tại anh cả đấy! Tới quán bar uống rượu, em mà say thì anh còn có thể đưa em về nhà. Giờ thì hay rồi, cả anh cũng say, ai đưa em về đây?”

Tố Khải đan tay mình vào tay cô: “Tối nay đừng về nữa!”

Diệp Lan ngẩng đầu lên trong lòng anh, ánh mắt mơ hồ.

Tố Khải vẫn cúi xuống nhìn cô không rời.

Từ góc độ của anh, người con gái trong lòng dịu dàng mà đáng yêu. Ánh đèn vàng vọt đổ xuống gương mặt cô, như che thêm một lớp vải mỏng. Làn da cũng hồng lên phần nào vì uống say. Mí mắt khi chớp chớp như có tia sáng lóe lên, hệt như vì sao nào đã lọt vào đáy mắt cô.

Cô hơi hé môi, dưới bờ môi hồng lấp ló hàm răng trắng.

Cô khi say trông thật đáng thương, nhưng lại khiến Tố Khải có một sự kích động vu vơ.

Đôi mắt của Diệp Lan như chìm trong tầm nhìn của anh, rất lâu không thể thoát ra. Cô bỗng cảm thấy hô hấp của mình càng lúc càng gấp gáp. Ánh mắt Tố Khải dưới ánh sáng yếu ớt lại sâu thẳm như biển khơi, làm tim cô đập nhanh dần. Cô muốn nhìn đi chỗ khác nhưng lại không có sức.

Cứ thế, cô mở mắt trừng trừng nhìn đầu Tố Khải càng lúc càng thấp xuống. Cho tới khi môi anh chạm vào môi cô.

Hơi thở của hai người đan vào nhau. Dưới tác dụng của rượu, khao khát cháy trong hai con người càng muốn che đậy lại càng lộ rõ.

Diệp Lan ngẩng đầu, nhẹ nhàng cọ sát môi mình vào môi anh. Dần dần, cô cảm thấy nụ hôn của anh không còn dịu dàng như trước đây. Nó bắt đầu trở nên vội vã và nhiệt tình, như muốn nuốt chửng cả người cô vậy.

Diệp Lan thấy trong người mình như có một luồng nhiệt đang bốc cao, xông khắp ruột gan, phá tan toàn bộ lý trí của cô.

Hơi thở của người đàn ông mỗi lúc một mãnh liệt. Còn đầu óc cô chỉ càng thêm choáng váng, cả người oặt ra. Cô vô thức giơ tay chạm vào ngực anh, hóa ra trái tim anh cũng đập nhanh như tim cô vậy.

Cô cứ tưởng anh sẽ như mọi lần, hôn môi rồi sẽ buông cô ra.

Nhưng khi anh rời khỏi môi cô, lại bất ngờ men dần xuống cằm, dịu dàng, tỉ mỉ chạm lên cổ cô. Tim cô cũng như sắp vọt ra ngoài.

Cô thầm gọi tên anh, ngón tay luống cuống níu chặt lấy tay áo anh, da thịt khắp người vì sự va chạm của người đàn ông càng trở nên hồng hào.

Hơi thở gấp và giọng nói yếu ớt của người con gái như một liều thuốc kích thích, lạc vào tai Tố Khải khiến máu huyết trong anh dâng trào. Anh giơ tay, phủ lên lưng cô, rồi từ từ di chuyển xuống, men theo áo sơ mi của cô, nhẹ nhàng luồn vào trong.

Ngón tay nóng rực đó khiến cô bất chợt giật mình.

Tố Khải ôm chặt cô, môi dần di chuyển sang bên tai. Anh mở miệng, ngậm lấy vành tai trắng bóc của cô.

Cô hớp hơi, cả người run lên dữ dội.

Ngón tay thon dài của cô cũng vòng ra sau lưng anh, túm chặt lấy áo anh, trái tim như ngừng đập.

Sau đó, bên tai cô vang lên giọng nói khàn khàn, nặng nề của Tố Khải: “Lan Lan! Có được không?”

Ánh mắt Diệp Lan mơ hồ, khi say lại càng khiến lòng người rung động.

Tố Khải ngước mắt nhìn cô, hô hấp khản đục, gương mặt nhuốm một khao khát.

Anh giơ tay, từng ngón tay lộ rõ xương khớp vuốt ve gò má cô. Anh thấp giọng, hỏi một câu rõ ràng hơn: “Cho anh, có được không?”

Diệp Lan chợt hiểu ra, ngay lập tức mặt cô đỏ bừng.

Trước đây cô chưa bao giờ thân mật với đàn ông như vậy, cũng chưa từng tiếp xúc với chuyện này. Từ khi hẹn hò với Tố Khải, vì công việc của anh, họ cũng không phải ngày nào cũng dính lấy nhau. Lúc trước hành động thân mật nhất với Tố Khải cũng chỉ tới hôn. Anh chưa bao giờ làm bất kỳ việc gì quá giới hạn với cô.

Tối nay, ánh mắt anh không giống mọi ngày. Trong đó như chứa đựng một con thú nhỏ, đang phập phồng bất an trong đáy mắt sâu hút đó, khiến nó trở nên u tối dọa người hơn bất kỳ khi nào.

Lẽ nào anh muốn…

“Em…” Diệp Lan nhìn anh ngượng ngập. Cô ngẩng đầu, có chút bối rối: “Em… Em không có kinh nghiệm… Không biết phải làm thế nào.” Cô sợ mình biểu hiện không tốt sẽ khiến anh chán ghét.

Tố Khải lại chỉ cảm thấy trái tim đầy ắp. Anh càng kéo cô lại đầy thâm tình. Lúc này anh mới nhận ra cả người cô cứng đờ. Anh bất giác cười khẽ, môi chạm lên tóc cô: “Cứ giao cho anh!”

Cô e dè ngước mắt nhìn anh.

Tố Khải đang trong tuổi nhiệt huyết, sung mãn, lại uống thêm chút rượu. Dáng vẻ non nớt của người con gái trong lòng lại hoàn toàn thỏa mãn cảm giác kiêu hãnh nam tính. Anh không nói câu nào, lập tức bế cô đi vào phòng ngủ.

Đêm tối, trăng lạnh.

Nhưng trong phòng thì cuồn cuộn một luồng hơi nóng hầm hập.

Trên giường, quần áo của hai người vứt lộn xộn.

Khi Tố Khải cởi bỏ vật che đậy cuối cùng trên người cô, cả người Diệp Lan xấu hổ, chỉ muốn tìm ngay cái lỗ nào để chui xuống. Cô không một mảnh vải che thân. Màu trắng của da thịt cùng màu đen của ga giường tạo thành một hình ảnh tương phản.

Cả người cô run lên, vì sự kết hợp và những động tác không an phận của anh mà không ngừng vặn vẹo, da thịt cũng phơi bày một màu hồng quyến rũ.

Tố Khải nhanh chóng cởi quần áo. Ánh đèn hắt lên bả vai anh. Trên vòm ngực rộng lớn ngoại trừ những múi cơ bắp ra, còn có những vết sẹo nông sâu khác nhau. Có vết do dao chém, có vết thương do bị súng bắn.

Diệp Lan ngỡ ngàng, tròn xoe hai mắt. Ngay sau đó là một sự xót xa vô bờ bến lan ra trong trái tim cô. Thì ra đã từng phải chịu nhiều vết thương như vậy.

Tố Khải bắt lấy tay cô, đặt lên bờ môi hôn nhẹ: “Xin lỗi em, anh làm em sợ rồi!”.

Ở trong lòng anh, Diệp Lan như một bông hoa nhỏ sinh trưởng trong căn phòng ấm áp. Thế giới của cô rất đơn thuần. Không cần biết ngoài kia hỗn loạn ra sao, cô vẫn tự do tự tại sống trong thế giới tự mình dựng nên. Cô có một tiêu chuẩn đánh giá và một thế giới quan tươi sáng và lạc quan. Cô chẳng bao giờ oán trời trách người, luôn cảm thấy mọi điều trên thế gian này đều tươi đẹp.

Thế nên, làm sao cô biết những góc khuất ở Trung Quốc hay các nơi trên thế giới, những kẻ vì ma túy, vì lợi ích có thể tàn sát lẫn nhau?

Anh rất muốn bảo vệ thật tốt cho cô, mãi mãi giữ được mảnh đất sạch sẽ trong tâm hồn cô, không mong cô phải nhìn thấy quá nhiều hiện thực đen tối.

Thật ra lời của Nguyễn Tuyết Mạn không hề sai. Là một người mẹ, anh hiểu cho tâm trạng của bà ấy. Là một người bạn trai của Diệp Lan, anh nguyện ý vì cô từ bỏ một số thứ, chỉ mong có thể nắm tay cô, bình an vô sự, yên ổn hạnh phúc sống bên nhau trọn đời.

Diệp Lan nhẹ nhàng lắc đầu. Cô chủ động ôm chặt anh, chạm ngón tay lên da thịt nóng bỏng và rắn chắc của anh. Cô thề mình nhất định phải hết lòng yêu thương người đàn ông này.

Tố Khải bị cô ôm như vậy, dục vọng càng bộc phát. Bàn tay anh vuốt ve khắp người cô, tùy tiện trêu chọc cơ thể xinh đẹp mê người phía dưới mình.

Diệp Lan bật giác rên khẽ, rồi lại ngượng chín mặt vì tiếng kêu không thể kiềm chế được đó của mình.

Anh kéo bàn tay nhỏ đang che miệng của cô ra, một lần nữa áp xuống môi cô.

Khi ánh áp sát người mình, tim Diệp Lan cũng bay ra ngoài.

Cô cảm thấy có một thứ cứng rắn đang chống vào mình. Cảm giác này kỳ lạ vô cùng, nhưng cô cũng biết đó là gì, nhất thời càng thêm căng thẳng, lông măng dựng đứng hết lên như một chú nhìm xù lông.

“Đừng sợ!” Tố Khải trân trọng sự thuần khiết của cô. Anh mút mát vành tai non tơ. Hơi thở nóng rẫy khiến toàn thân cô run bần bật.

Ngón tay Diệp Lan gần như siết chặt. Cô từng đọc trên sách, cũng từng nghe bạn bè nói rằng, lần đầu tiên sẽ rất đau… Với lại cô vừa lén liếc nhìn một cái, của anh lại lớn như vậy…

Đương nhiên, cô chẳng có mặt mũi đâu nói ra mấy câu này. Quan trọng hơn là, cô cảm thấy động tác của Tố Khải rất thuần thục, rất dịu dàng, cô cảm thấy anh sẽ không làm hại cô.

Thuần thục…

Nghĩ tới từ này cô lại cảm thấy lòng chua xót.

Cũng phải, cô không phải người bạn gái đầu tiên của Tố Khải. Anh cũng đã từng dịu dàng như thế này với người con gái khác.

Lồng ngực cay cay lại hơi ngứa ngáy.

Là bờ môi Tố Khải đã di chuyển tới đó.

Cô thở dốc, càng thêm xấu hổ.

Anh chỉ cười, kéo ra bàn tay cô đang tự che mình lại, ấn xuống hai bên cạnh, thấp giọng nói: “Rất đẹp!”

Khi cô run lên rất dữ, Tố Khải bèn phủ lên người cô, nâng cao eo cô lên.

Anh nhấc cao vòng eo tráng kiện, từ từ đè xuống. Diệp Lan bất giác kêu lên.

Cô chưa bao giờ trải qua cơn đau và cảm giác căng chật xa lạ này.

Cô uốn cong người, phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Tố Khải hôn nhẹ lên môi cô. Cấm cung và cảm giác chật chội này khiến ánh mắt anh càng lúc càng tối. Anh kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của cô, quý trọng lần đầu tiên khi cô từ một cô gái trở thành một người phụ nữ.

Anh hài lòng cảm thán bên tai cô, hôn đi những giọt nước mắt ướt nhòe bên má: “Lan Lan! Cuối cùng em đã là của anh rồi!”

Diệp Lan siết chặt lấy anh. Cơ thể nhỏ bé vẫn chưa thôi run, nhưng ngập tràn hạnh phúc.

Nhiệt độ trong phòng cũng tăng cao.

Hơi thở người đàn ông trầm khàn mạnh mẽ, tiếng rên yếu ớt của người con gái.

Trong một đêm mùa đông thế này. Hai người như hai con ve dính chặt để trao nhau hơi ấm, không chịu chia tách, triền miên quấn quýt rất lâu…

~Hết chương 349~

*Lảm nhảm: Hai bạn còn trẻ, qua qua thế cho tình cảm thôi ha, không phải mình cắt xén gì đâu
“Con muốn hỏi là lúc con còn rất nhỏ có từng xảy ra chuyện gì không?”

Chọn tập
Bình luận