Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 11 – Chương 480: Ai chuẩn bị quần áo?

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập

Bảy rưỡi sáng, Hứa Đồng bấm chuông cửa.

Tố Diệp đang làm vệ sinh cá nhân, bèn nhảy chân sáo ra mở cửa. Thấy Hứa Đồng xách quà sáng trong tay, cô kinh ngạc thốt lên: “Trời đất! Yêu cô chết mất!”

Hứa Đồng mỉm cười đi vào nhà, đưa quà sáng cho cô rồi nói: “Không vội đâu, cứ ăn bình tĩnh!”

Tố Diệp liếc nhìn, hóa ra là bánh quẩy. Tối qua cô còn nằm mơ thấy mình được ăn bánh quẩy, không nhịn được phải khen Hứa Đồng một câu. Hứa Đồng không nói gì nhiều, chỉ đề nghị để cô ấy xách hành lý của cô xuống xe, đợi cô trước.

Tố Diệp đồng ý.

Tám giờ, cô xuống nhà đúng giờ.

Xe đỗ trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Đúng giờ đi làm, các xe nối đuôi nhau chạy ra khỏi hầm. Chỉ có chiếc xe đó là lặng lẽ như một linh hồn.

Hứa Đồng vẫy tay về phía cô.

Tố Diệp rảo bước đi tới, rồi lên xe.

Niên Bách Ngạn không ở trên xe, nhưng mùi hương của anh vẫn còn phảng phất. Hương gỗ mộc thanh thanh và mùi nước cạo râu dễ chịu.

Tố Diệp biết anh không thể nào tới đón cô, nhưng chẳng hiểu sao vẫn có chút hụt hẫng trong lòng.

Dọc đường, xe đi thẳng về phía sân bay quốc tế thủ đô. Giờ này đường cao tốc ra sân bay hơi tắc. Tố Diệp nhìn đồng hồ, vô cùng lo lắng. Cô không ngừng hỏi: Chúng ta vẫn kịp chứ?

Cô nghĩ rằng còn phải vận chuyển hành lý, còn phải làm một loạt các công việc phức tạp như đổi thẻ lên máy bay và kiểm tra an toàn.

Hứa Đồng mỉm cười nói với cô: Vẫn kịp!

Có sự bảo đảm của Hứa Đồng, Tố Diệp ít nhiều cũng yên tâm hơn phần nào. Cô xuống nhà rất đúng giờ, chỉ sợ lỡ lại muốn máy bay lại bị Niên Bách Ngạn bắt bẻ.

Cuối cùng cũng tới sân bay, chiếc xe không đi vào bãi đậu xe như thông lệ, mà đi thẳng vào đường băng qua một lối vào chuyên dụng. Tố Diệp trợn tròn hai mắt. Thấy cả dọc đường, chiếc xe không bị một ai ngăn lại, tim cô như sắp nhảy ra ngoài đến nơi.

Tới khi cô định hỏi Hứa Đồng đã xảy ra chuyện gì thì chiếc xe bỗng dừng lại hẳn.

Hứa Đồng bước xuống, mở cửa xe cho cô.

Tố Diệp cũng xuống xe. Cách đó không xa là một chiếc máy bay không mang bất kỳ biểu tượng của hãng hàng không nào.

“Đây là… máy bay cá nhân?” Cô bàng hoàng.

Hứa Đồng mỉm cười: “Đúng vậy!”

Tố Diệp kinh ngạc. Có thể xin được một đường băng dành cho máy bay cá nhân trong sân bay quốc tế thủ đô chắc là một việc không hề dễ dàng?

“Là của công ty hay của cá nhân vậy?” Thật ra điều cô muốn hỏi là chiếc máy bay này có phải của Niên Bách Ngạn không?

Hứa Đồng: “Nó đứng tên Tinh Thạch.”

Trời ạ!

Thì ra Tinh Thạch còn có máy bay riêng của mình.

Sớm biết thế mỗi lần đi đâu cô cũng không cần ngồi máy bay dân dụng nữa, lần nào vội vã tới sân bay cũng lo trễ giờ.

Đang còn mải phiền muộn vì lúc trước không tận dụng dùng đồ chùa của công ty thì lại có một chiếc xe khác xuất hiện, dừng lại cách nơi đỗ máy bay không xa. Hứa Đồng thấy vậy bèn nói: Tổng giám đốc tới rồi, chúng ta đi thôi!

Tố Diệp gật đầu rồi nhìn về phía chiếc xe đó.

Sau khi cửa xe được mở ra, Niên Bách Ngạn từ trên xe bước xuống. Anh đảo mắt về phía Tố Diệp bên này, không thể hiện quá nhiều cảm xúc. Cửa khoang máy bay được mở ra, có hai nhân viên đi xuống. Một trong số họ bước lên, dừng lại bên cạnh Niên Bách Ngạn.

Lúc này, người tài xế trên xe cũng đi xuống, lấy ra một hộp bảo hiểm xách tay loại nhỏ đưa cho Niên Bách Ngạn.

Tố Diệp cảm thấy tò mò, không biết bên trong chiếc hộp là cái gì.

Cô bỗng thấy người nhân viên đó lấy ra một chiếc còng tay, trực tiếp còng cổ tay Niên Bách Ngạn vào chiếc hộp bảo hiểm. Tố Diệp ngỡ ngàng trong giây lát, sau đó cô lập tức hiểu ra. Chắc chắn trong đó là một thứ rất có giá trị.

Khoang máy bay được thiết kế lại một cách có nhân tính, lấy chiếc ghế dựa và chiếc ghế sofa thoải mái, rộng rãi làm chủ, thảm trải sàn nhập từ Iran, các dụng cụ lấp lánh bằng thủy tinh Hungary, một quầy rượu hạng sang, còn cả một phòng nghỉ có diện tích không nhỏ, trong phòng là một chiếc giường đôi to đùng, các đồ tắm rửa thay giặt bên trong đều rất đầy đủ.

Trong máy bay, tổng cộng có tám tiếp viên, bốn nam và bốn nữ. Nam trung bình cao một mét tám trở lên, nữ trung bình cao khoảng một mét sáu, một mét bảy. Nam mặc áo vest đi giày da, nữ mặc váy ngắn đồng phục. Không vô vị như đồng phục của các tiếp viên hàng không trong sân bay.

Niên Bách Ngạn chìm xuống chiếc sofa rộng rãi. Hôm nay anh ăn mặc thoải mái hơn đôi chút, không còn nghiêm chỉnh như khi ở công ty. Nhưng vốn dĩ đang ở trong một trạng thái nhàn nhã, lại bị chiếc còng tay kia phá hỏng khung cảnh.

Trước mặt anh đặt một chiếc máy tính, bên cạnh là một ly rượu vang, đá bên trong ly đã làm mờ đi thân cốc rõ nét.

Tố Diệp được sắp xếp ngồi đối diện Niên Bách Ngạn. Cô chỉ cần hơi ngước mắt lên là có thể nhìn thấy gương mặt không mấy tươi tỉnh của anh. Cô có chút không tự nhiên. Mấy hôm nay cô toàn nằm mơ thấy anh, giày vò khó chịu chết đi được.

Rảnh rỗi không có việc gì làm, cô chỉ ngồi nhìn chằm chằm chiếc hộp đó. Suy đoán nửa ngày, cô cảm thấy khả năng cao là trong đó có kim cương, hơn nữa hẳn là loại rất quý hiếm.

Niên Bách Ngạn lặng lẽ quan sát nét mặt của cô. Anh nhận ra vẻ tò mò của cô, bèn có lòng tốt giải thích một câu: “Thiết kế sản phẩm mới có chút vấn đề, chúng ta cần phải hợp tác với những người chuyên nghiệp hơn mới được.”

“Bên trong đó là…” Tố Diệp do dự.

“Bản vẽ và kim cương chủ đạo cho bộ sản phẩm mới.” Niên Bách Ngạn không hề giấu giếm.

Tố Diệp tỉnh ngộ.

Chẳng trách Niên Bách Ngạn lại coi trọng đến vậy. Chưa kể tới việc viên kim cương chủ đạo ấy có giá trị lớn cỡ nào, chỉ riêng bản vẽ của sản phẩm mới cũng đã vô cùng quan trọng. Một khi lộ ra, để người khác biết được thì đó sẽ là một tai họa.

Đừng tưởng đó chỉ là một tờ giấy mỏng manh, những giá trị và lợi ích bên trong không thể đoán định hết.

Lòng hiếu kỳ đã được thỏa mãn, chẳng mấy chốc, Tố Diệp lại cảm thấy không khí bức bối.

Không còn chủ đề gì để nói, chỉ còn lại sự yên ắng. Có tiếng ầm ầm khi máy bay chuyển động, như vậy càng khiến cho hai người trở nên ngượng ngập.

Tố Diệp bèn xin tới phòng nghỉ ngủ bù.

Ai ngờ Niên Bách Ngạn lãnh đạm đáp: “Đi bằng máy bay cá nhân từ Bắc Kinh tới Tô Châu chưa mất tới hai tiếng, không cần phải ngủ bù.”

Tố Diệp nhớ ở Tô Châu không có sân bay, cũng chẳng biết chiếc máy bay này sẽ đỗ ở đâu. Nhưng nghe anh nói chưa tới hai tiếng đồng hồ, vậy tức là hơn một tiếng đồng hồ nữa, cô cứ phải ngồi diện, mắt lớn nhìn mắt bé thế này ư?

Khi máy bay lên tới tầng mây, Niên Bách Ngạn từ tốn bổ sung một câu: “Nhưng khoảng thời gian này, đủ để em viết được phần mở đầu của bản kế hoạch rồi.”

Tố Diệp sững người, lập tức bật lại: “Nhưng em không mang máy tính.”

Ngón tay đang gõ bàn phím của Niên Bách Ngạn khựng lại. Anh ngước mắt nhìn cô, khẽ nói: “Trước khi xuất phát, tôi đã nói với em nhiệm vụ đi theo của mình rồi mà.”

Tố Diệp nghe thấy vậy, sự ương bướng nhỏ nhoi lại bùng lên như một con thú nhỏ. Cô hơi dựa người ra sau: “Xuống Giang Nam vốn là để hưởng thụ, tại sao em còn phải vác theo công việc để tự ngược đãi bản thân mình? Em đã chuẩn bị sẵn tinh thần “đỗ thuyền đêm ở bến Phong Kiều, ngắm trăng tại cổ trấn rồi”.”

“E là em không có thời gian đâu.” Niên Bách Ngạn không tức giận. Anh vẫn nhìn vào máy tính, không hề ngước mắt lên.

Tố Diệp phì cười: “Hay là anh lệnh cho phi công quay đầu trở lại Bắc Kinh? Em lấy máy tính rồi lại đi tiếp.”

Niên Bách Ngạn khẽ nhướng mày, lướt qua phía cô một cái. Ngón tay anh gõ nhẹ nhàng mấy cái lên bàn phím, sau đó xoay nó lại trước mặt cô: “Không cần phức tạp như thế, dùng của tôi là được rồi.”

Tố Diệp sững người, nhìn vào màn hính máy tính trước mặt rồi lại đưa mắt nhìn Niên Bách Ngạn. Cô suýt nữa thì chửi thề một câu, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Niên Bách Ngạn thu hết vẻ mặt phẫn nộ của cô vào đáy mắt, thản nhiên nói: “Tốt nhất là em nên nhân lúc này để viết cho nhanh, nếu không bến Phong Kiều, trăng cổ trấn gì đó đều tan tành mây khói đấy. Lỡ như vì sự lười nhác của em làm trễ nải tới thời gian thăng chức của các nhân viên, thì em sẽ thật sự trở thành tội nhân thiên cổ của Tinh Thạch. Trước nay em vốn ưa sĩ diện, tôi nghĩ đạo lý này chắc là em hiểu.”

Lần này anh lại không dùng tiền lương tiền thưởng gì đó để uy hiếp cô. Nhưng hai nguyên nhân khiến tâm can Tố Diệp như rạn vỡ. Cô biết ngay một người đứng trên đỉnh thành công như Niên Bách Ngạn một khi trở mặt thì chắc chắn sẽ không cho người khác cơ hội. Cô chỉ còn biết cắn răng, kéo máy tính lại một cách thiếu tự nguyện, ôm tâm trạng chỉ muốn cho cái máy bay này nổ tung ngay lập tức, bắt đầu làm việc.

Còn Niên Bách Ngạn thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Anh dựa ra đó. Những tia sáng nhạt nhòa đi qua đi lại trên sống mũi cao của anh. Từng đường nét trên gương mặt cương nghị cũng khi rõ khi mờ. Trong lúc đang làm việc, ngước mắt lên, Tố Diệp đã nhìn thấy cảnh ấy. Cô tức giận, cố tình gõ máy tính cạch cạch thật to, trong lòng đã “hỏi thăm” mười tám đời tổ tông nhà anh một lần.

Nghe thấy tiếng trút giận, Niên Bách Ngạn lười biếng mở mắt ra xem. Anh không tỏ thái độ gì, lại nhắm nghiền mắt lại.

Thời gian trôi qua rất nhanh khi Tố Diệp hoàn toàn tập trung vào công việc. Khi cô còn đang múa bút thành văn, bỗng nghe thấy người đàn ông đối diện nói một câu: “Thu dọn một chút đi, sắp tới rồi!”

Tố Diệp bỗng nhiên rất cảm kích chiếc máy tính này. Nếu không hơn một tiếng đồng hồ, cô biết phải đối mặt với anh thế nào?

Máy bay cá nhân có dừng lại trong địa phận Tô Châu không thì cô không rõ. Cô chỉ biết, sau khi xuống máy bay là cả một khoảng đất mênh mông. Xa xa là cây cối um tùm, không có bất cứ vật tham chiếu nào để chứng tỏ đây chính là Tô Châu.

Ô tô đã đợi sẵn ở đó.

Tổng cộng có bốn chiếc xe, đỗ thẳng hàng cách đó không xa. Có mấy người đàn ông ăn mặc tươm tất cung kính đứng đợi ở đó. Chiếc xe đi đầu hơi gần hơn một chút. Có một người đàn ông trung niên có vẻ như đã đợi khá lâu, trông giống như lãnh đạo.

Thấy Niên Bách Ngạn đi xuống, ông ta bèn bước lên, từ xa đã nhiệt tình giơ tay về phía Niên Bách Ngạn: “Tổng giám đốc Niên! Phó chủ tịch Lưu đã đợi lâu lắm rồi, cuối cùng anh cũng tới.”

Niên Bách Ngạn bắt tay lại: “Thành thật xin lỗi! Trước khi máy bay cất cánh lại gặp kiểm soát không lưu.”

“Đến được là tốt rồi!” Người đàn ông trung niên liên tục nói: “Anh định về khách sạn nghỉ ngơi trước hay đi thẳng tới nhà hàng?”

“Tôi sao dám để Phó chủ tịch Lưu đợi lâu? Tới thẳng nhà hàng đi!” Niên Bách Ngạn nói nửa đùa nửa thật.

Người đàn ông trung niên vừa nghe xong bèn vội vàng gật đầu: “Được được được! Vậy chúng ta tới thẳng nhà hàng. Thật ra còn có mấy vị giám đốc triển lãm cũ nghe nói hôm nay anh tới, cũng đặc biệt vội tới đây, anh không ngại chứ?”

Niên Bách Ngạn cười khẽ: “Vô cùng hoan nghênh!”

Lúc này ông ta mới yên tâm.

Niên Bách Ngạn quay người lại, vẫy tay về phía Tố Diệp: “Lại đây!”

Tố Diệp chỉ biết tươi cười bước tới, không biết anh định làm gì.

“Vị này là thư ký Vương của Ủy ban nhân dân thành phố.” Niên Bách Ngạn giới thiệu cho Tố Diệp.

Tố Diệp ngỡ ngàng, không ngờ người tới đoán Niên Bách Ngạn lại là người của Ủy ban nhân dân thành phố. Cô giơ tay ra: “Chào ông, thư ký Vương!”

“Đây là cô hai nhà họ Diệp phải không? Hân hạnh, hân hạnh! Đúng là tuổi trẻ tài cao!” Thư ký Vương cũng bắt tay với cô, thân mật hỏi thăm.

Tố Diệp cảm thấy vị thư ký Vương trước mặt vô cùng dễ gần, cực kỳ thích câu nói của ông ấy. Đúng là tinh mắt nhận ra anh hùng, mới đó đã nhìn ra cô trẻ trung, tài giỏi.

“Thư ký Vương quá khen rồi!” Cô vẫn giữ một sự khiêm tốn.

Thư ký Vương cười: “Tôi và tổng giám đốc Niên quen nhau đã nhiều năm rồi, cô là người đầu tiên khiến anh chủ động nhắc tới đấy. Thế nên tôi nào dám quá khen, haha!”

Tố Diệp mỉm cười. Cô vô thức nhìn sang Niên Bách Ngạn. Anh chỉ cười khẽ, không có quá nhiều biểu cảm. Sau đó anh quay đầu gọi Hứa Đồng, dặn cô ấy đưa Tố Diệp về khách sạn trước.

Thư ký Vương nghe vậy vội nói: “Ấy, đừng đừng! Cô hai đã tới rồi thì đi cùng luôn!”

“Cô ấy trước nay không thích mấy bữa tiệc kiểu này. Hôm nay cũng dậy hơi sớm, để cô ấy về khách sạn ngủ bù.” Còn chưa đợi Tố Diệp phát biểu ý kiến, Niên Bách Ngạn đã tự quyết định thay cô.

Trông thư ký Vương có vẻ tiếc nuối.

Tố Diệp nói: “Thư ký Vương! Cảm ơn lời mời thịnh tình của ông. Tổng giám đốc Niên nói đúng lắm, tôi đúng là không thích tới mấy nơi kiểu đó. Mọi người bàn chuyện công việc, tôi cũng không đi theo làm loạn nữa.”

Vừa xuống máy bay là cô đã cảm thấy hơi lạnh. Suy nghĩ đầu tiên là muốn phi nhanh về khách sạn, tắm táp rồi ngủ bù một giấc. Cô tin chắc giường đệm của khách sạn Hỷ Lai Đăng nhất định là dễ chịu vô cùng.

Thế nên, cô rất cảm kích Niên Bách Ngạn. Không biết mục đích khi không để cô xuất hiện của anh là gì, nhưng vừa hay nó rất hợp với ý cô. Chỉ có điều, trong câu nói của anh để lộ ra quá nhiều sơ hở khiến mọi người liên tưởng viển vông, ví dụ như câu: Hôm nay cô ấy dậy hơi sớm.

Đây rõ ràng là nói với người ngoài họ đang sống chung.

Thư ký Vương thấy vậy cũng không miễn cưỡng nữa, bèn đích thân tiễn Tố Diệp lên xe.

Hai chiếc xe đồng thời nổ máy, ra tới cửa thì mỗi xe đi về một hướng.

Lúc này Tố Diệp mới hiểu, các xe khác đều là bảo vệ, xe chở Niên Bách Ngạn luôn đi ở giữa.

Ở Giang Nam, khoảng cách giữa tỉnh này và tỉnh kia rất gần. Họ đi xe cũng dễ dàng xuyên qua được các thành phố. Tố Diệp tưởng xuống máy bay tới thành phố Tô Châu kiểu gì cũng mất kha khá thời gian. Khi cô đang nghe nhạc rồi mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ thì Hứa Đồng ngồi bên đã vỗ nhẹ vào người cô, bảo cô tới nơi rồi.

Tố Diệp từng đi qua không ít nơi, nhưng đa phần đều là nước ngoài. Đây là lần đầu cô tới Tô Châu. Dọc đường thấy hoa cỏ xanh tươi, cô vẫn nghĩ Giang Nam chắc cũng muôn màu muôn sắc.

Ai ngờ vừa xuống xe, chân cô mềm nhũn, suýt thì ngã quỵ.

Đây là khách sạn sao?

Cô còn tưởng mình bước chân vào Hoàng cung cổ đại.

Trước mắt cô là bức tường thành có bố cục đan xen một cách nghệ thuật. Tòa nhà chính lộng lẫy hào hoa, cột đỏ mái cong, như một thành cổ tọa lạc tại Tô Châu đã lâu đời. Người quản gia riêng của khách sạn đích thân ra ngoài đón tiếp. Tố Diệp nối gót Hứa Đồng đi vào trong, càng đi cô càng thấu hiểu được tâm trạng của vua Càn Long mỗi khi vi hành xuống Giang Nam.

Mỗi một thành phố lại có một hương vị riêng biệt. Còn nơi đây chiếm trọn vẻ đằm thắm của Giang Nam. Phóng tầm mắt ra xa có thể thấy rất nhiều cây cầu nhỏ, dòng nước hiền hòa chảy dưới chân cầu. Hoặc là những cột gỗ đỏ được chạm trổ, gạch tím tường vôi. Tường chắn mái của cửa ra vào được thiết kế theo phong cách của Tử Cấm Thành, càng toát lên sự tinh tế, tỉ mỉ. Hồ nước, hòn non bộ, hành lang dài quay vòng tròn, hay các lan can đình nghỉ đều theo bố cục lâm viên truyền thống của Tô Châu.

Tố Diệp ngắm nhìn mà hoa cả mắt. Cô thầm nghĩ, nơi đây cũng đừng làm khách sạn gì nữa, sửa thành lâm viên để ngắm cảnh cho xong.

Cứ như thế, Tố Diệp được sắp xếp vào một căn phòng. Từ bố cục tới thiết kế của căn phòng này, lại có thêm quản gia riêng, có thể thấy Niên Bách Ngạn tuyệt đối không phải là người muốn để bản thân chịu thiệt thòi.

Bảo vệ mang hành lý của cô tới. Hứa Đồng cho anh ta một ít tiền boa. Sau khi bảo anh ta đi, cô ấy mới hỏi Tố Diệp: Cô có hài lòng về căn phòng không?

Dĩ nhiên là hài lòng.

Nhất là chiếc giường cực to trong phòng, nghĩ cũng đủ biết là cực kỳ thoải mái. View ở đây cũng tuyệt vời, nhìn ra ngoài cửa sổ là có thể thu trọn vẹn cảnh đẹp của vườn cây vào tầm mắt.

Thầm nghĩ về đêm mà đứng đây ngắm cảnh thì càng đẹp hơn.

“Cô còn cần gì nữa không?” Hứa Đồng lại hỏi.

Tố Diệp nhớ tới thời tiết bên ngoài. Cô hắt xì hơi rồi thở dài: “Tôi thấy tôi phải ra ngoài mua hai bộ quần áo ấm. Ai mà ngờ Tô Châu còn chẳng ấm bằng Bắc Kinh. Thời tiết đúng là càng ngày càng thất thường. Tháng năm rồi mà!”

Hứa Đồng nhìn về phía quản gia: “Có sắp xếp được xe không?”

“Đương nhiên ạ! Không thành vấn đề!” Người quản gia lễ phép đáp.

“Đi bây giờ phải không?” Hứa Đồng lại hỏi Tố Diệp.

Tố Diệp gật đầu: “Nếu không buổi tối ngắm cảnh chắc tôi đóng băng mất.”

Hứa Đồng bèn bảo quản gia đi sắp xếp.

Tố Diệp lại gọi người quản gia quay lại, bảo anh ta lấy quần áo trong hành lý ra treo lên đã, nếu không để lâu sẽ thành nếp. Quản gia bèn làm theo.

“Hứa Đồng! Lần này sao còn có người của thành ủy vậy?” Tố Diệp mệt mỏi dựa vào giường rồi hỏi.

Hứa Đồng cũng ngồi xuống, cười khẽ: “Vì hạng mục xây dựng kinh tế của thành phố vẫn phải tiến hành. Hơn nữa, lần này sản phẩm mới của Tinh Thạch có đưa vào thêu thùa Tô Châu, thành ủy ủng hộ tích cực thì cũng là một sự động viên đối với sự kết hợp của văn hóa truyền thống và thương mại.”

Tố Diệp nằm bò luôn ra giường, chống tay lên đầu: “Vậy tôi có thể hiểu là ở bên trong Niên Bách Ngạn được lợi không ít không?”

Hứa Đồng mỉm cười: “Tổng giám đốc là thương nhân.”

Không cần phải nói mấy lời thừa thãi, nhưng Tố Diệp cũng đã hiểu.

Giữa những rắc rối về lợi ích, chắc chắn Niên Bách Ngạn là người không thua ai bao giờ.

“À đúng rồi, tôi muốn hỏi cô một chuyện.” Tố Diệp hất tóc sang một bên.

Hứa Đồng nhìn cô.

“Người đại diện cho sản phẩm mới lần này là Bạch Băng ư?”

Hứa Đồng cười: “Không phải, tổng giám đốc đã phủ quyết quyết định chọn Bạch Băng làm người đại diện rồi.”

“Hả? Vì sao vậy? Chẳng phải Bạch Băng rất đẹp sao?” Tuy là hỏi như vậy, nhưng trong lòng Tố Diệp thì đang sung sướng. Cô tưởng Niên Bách Ngạn sẽ dùng Bạch Băng, vì anh nói cô ta xinh đẹp, hình tượng tốt.

Câu nói ấy đã vang vọng trong đầu cô nhiều ngày liền, khiến tâm trạng cô rất tồi tệ.

Hứa Đồng nhướng mày: “Cái này thì tôi không rõ lắm. Có thể tổng giám đốc cảm thấy mấy tin scandal của cô ta quá nhiều chăng?” Dứt lời, cô lại bất ngờ hỏi một câu: “Phải không, bác sỹ Tố?”

Tố Diệp là người thông minh, lập tức hiểu ra được ý trêu chọc trong câu nói của Hứa Đồng. Cô đỏ mặt, hắng giọng nói: “Cô ta thân thiết với An Tịnh như thế, nhưng fan của hai người họ lại đấu đá nhau. Cô ta bị An Tịnh liên lụy là chuyện bình thường thôi!”

Đáng đời!

Hứa Đồng mím môi: “Đúng vậy, thế nên tổng giám đốc mới không ký hợp đồng với cô ta.”

Nghe thấy câu ấy, Tố Diệp như ôm một túi nước ấm trong lòng. Nhưng nghĩ lại, cô lại bất giác tự mắng mình: Tố Diệp à Tố Diệp! Câu chia tay là mày nói ra đấy, đừng có mà dây dây dưa dưa. Như thế chẳng ra làm sao cả!

Quản gia ôm hai bộ quần áo dày, bước vào, cung kính hỏi: “Tôi thấy chị đã mang theo quần áo ấm, chị còn cần sắp xếp xe đi mua đồ nữa không ạ?”

Nghe xong Tố Diệp đứng hình.

“Tôi đâu có nhớ mình mang theo quần áo ấm nhỉ?”

Quản gia giơ ra cho cô nhìn: “Hai bộ quần áo này lấy từ hành lý của chị ra mà.”

Tố Diệp vội nhảy xuống giường, bước tới xem. Đúng là quần áo của cô thật!

Bộ quần áo này đã được cô cất đi từ lâu, tuyệt đối không phải cô nhét vào.

Hứa Đồng thấy nét mặt cô có vẻ lạ lẫm, bèn bước lên hỏi có chuyện gì. Tố Diệp nhìn Hứa Đồng, hai mắt chợt sáng lên rồi vội vàng nói với quản gia không cần chuẩn bị xe nữa. Đợi quản gia đi khỏi, Tố Diệp mới quan sát Hứa Đồng, bờ môi hơi cong cong.

Hứa Đồng bị cô nhìn đến nỗi nổi da gà, ngượng ngập hỏi: “Mặt… Mặt tôi dính gì sao?”

Tố Diệp vỗ mạnh vào vai cô ấy vô cùng hào sảng. Cả người Hứa Đồng rung lên, suýt thì ngã.

“Chẳng trách Niên Bách Ngạn hay nói cô là cánh tay đắc lực của anh ấy. Hứa Đồng à! Trên đời có chuyện gì mà cô không lường trước được không?” Tố Diệp hớn hở nhìn cô ấy.

Hứa Đồng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra: “Tôi sao cơ?”

“Quần áo ấm là cô chuẩn bị cho tôi phải không?” Sáng nay hành lý do cô ấy mang xuống. Lúc đó cô để hành lý trong phòng để quần áo. Hứa Đồng tiện tay lấy thêm mấy bộ quần áo ấm cũng không có gì là lạ.

Hứa Đồng chớp chớp mắt: “Á?”

“Còn cả món bánh quẩy sáng nay nữa. Cô đúng là con giun trong bụng tôi. Đã lâu lắm tôi không được ăn bánh quẩy rồi. Tối qua còn nằm mơ mình được ăn nữa, không ngờ sáng nay cô đã mua tới rồi.” Tố Diệp giơ ngón cái lên trước mặt cô ấy: “Cô đúng là trợ lý xuất sắc Trung Quốc.”

Hứa Đồng lúc đó mới hiểu ra, phì cười: “À, bác sỹ Tố! Mấy chuyện này tôi vô can, không phải tôi làm đâu.”

Tố Diệp chớp chớp mắt: “Không phải cô thì là ai.”

“Là tổng giám đốc!” Hứa Đồng cười.

Tố Diệp chết sững, á?

“Tôi còn tưởng cô biết rồi chứ.” Hứa Đồng cười nhẹ nhàng: “Hơn năm giờ sáng nay tổng giám đốc gọi tài xế tới. Lúc đó tôi cũng có mặt, thấy tổng giám đốc quay về Sanlitun, khoảng hai mươi phút sau thì đi xuống. Sau đó anh ấy lại bảo tài xế tìm xem có cửa hàng nào bán bánh quẩy sáng sớm. Tìm đúng nửa tiếng đồng hồ mới tìm được. Vốn dĩ là anh ấy định mua đi ngay, nhưng mà sợ để lâu ăn không ngon, nên dặn tôi một tiếng sau tới đó lấy bánh quẩy. Chắc là cô vẫn chưa biết, thật ra sáng nay tổng giám đốc còn có một buổi họp trực tuyến với nước ngoài. Anh ấy làm xong mấy việc đó lại phải quay về công ty gấp để họp.”

Tố Diệp như bị đánh cho một cái vào gáy. Đầu cô nổ bùm một tiếng.

Sau đó, có một đoạn hình ảnh được kéo ra từ một khe hở của ký ức. Hình như sáng sớm nay có ai đó nói với cô thời tiết Tô Châu chuyển lạnh gì gì đó. Lúc đó cô còn nửa tỉnh nửa mê, cứ tưởng Niên Bách Ngạn đang nằm bên cạnh, anh đang gọi cô dậy…

Là anh gọi điện cho cô sao?

Ngủ như chết rồi!

Có phải cô bảo anh thu dọn hành lý giúp mình không?

Trời đất ạ…

Hứa Đồng thấy mặt cô đờ đẫn thì ngẫm nghĩ giây lát rồi thản nhiên nói: “Thật ra tổng giám đốc là người rất có nguyên tắc. Trong lòng anh ấy, công việc là số một. Chỉ có điều cứ vấp phải bác sỹ Tố là anh ấy lại loạn cào cào cả lên.”

Sau đó Hứa Đồng nói gì Tố Diệp không biết nữa. Cô nhìn xuống mấy bộ quần áo dày trong tay mình, trong đầu toàn là hình ảnh Niên Bách Ngạn thu dọn hành lý giúp cô. Sáng sớm nay anh về mà cô chẳng biết gì.

Thì ra không phải cô đang nằm mơ. Cô thật sự đã bảo anh thu dọn giúp mình, rồi còn bảo anh mình muốn ăn bánh quẩy.

Có người gõ cửa. Là quản gia. Anh ta lại xách một hành lý nữa của đàn ông lên rồi hỏi Hứa Đồng: “Đây là hành lý của tổng giám đốc Niên, xin hỏi để ở đâu ạ?”

Hứa Đồng bảo quản gia mang vào phòng thay đồ là được rồi. Tố Diệp níu lấy Hứa Đồng như gặp phải ma: “Tôi và Niên Bách Ngạn ở cùng một phòng?”

Hứa Đồng giật mình rồi nói: “Đương nhiên rồi, tổng giám đốc chỉ đặt có đúng một căn phòng tổng thống này thôi!”

Chọn tập
Bình luận