Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phiến Đá Nở Ra Hoa Phù Tang

Chương 59: Đừng trách anh

Tác giả: Bạch Nhất Mặc
Chọn tập

Cô đột nhiên cảm thấy kích động, bước tới phía sau ôm lấy eo anh, gương mặt dán lên sống lưng vững chắc kia.  

Lúc Sam rời đi đã là 12h trưa, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu.

Tang Cẩn và Bàng Lỗi tùy tiện tìm một quán cơm gần đó ăn trưa, sau đó nhanh chóng về khách sạn.

Bọn họ qua phòng Bàng Lỗi trước để anh thay đồ.

Trong thời gian đó, Tang Cẩn tới bàn làm việc nhìn tài liệu bên trên, tất cả dường như đều liên quan tới Sam, gia đình anh ta, công việc, tính cách, sở thích… Những chuyện này trong tài liệu của Du Chí Long cung cấp không hề nhắc tới.

Trên đó có hai chỗ được khoanh tròn, một vòng là tốt nghiệp khoa máy tính, hacker; vòng tròn còn lại là Thích Nguyệt, nữ cảnh sát. Giữa hai vòng tròn là một đường thẳng liên kết, bên trên vẽ dấu chấm hỏi thật to. Xem ra, tối qua anh đã nghiên cứu rất lâu mới đưa ra kết luận này, Sam biết Thích Nguyệt là cảnh sát trước nên mới không lên du thuyền, cũng từ Thích Nguyệt mà tấn công sự phòng bị của Sam. Sự thật chứng minh, suy nghĩ này của anh là đúng.

Quá trình điều tra Sam, cô chưa từng nghĩ sẽ dùng phương pháp này, cô định dựa vào phương pháp truyền thống đi thuyết phục anh ta. Nhưng nghĩ lại, Sam là con người giảo hoạt, ngay cả gặp mặt còn khó khăn, cô làm sao có thể thuyết phục anh ta chứ?

Trong lúc vô tình, Tang Cẩn phát hiện chăn gối vô cùng chỉnh tề. Thời điểm ra ngoài, bọn họ còn cố ý gọi điện cho lễ tân kêu nhân viên đừng vào phòng quét gọn. Hiện tại nhìn chăn đệm như vậy, có lẽ vì chưa từng đụng tới, cho nên, tối qua anh căn bản không ngủ.

Tang Cẩn không khỏi đau đớn trong lòng, quay đầu nhìn quần áo của người đàn ông trên giường. Anh không thích mặc đồ như vậy, ngày thường trừ phi có chuyện quan trọng, anh mới mặc vest. Hôm nay vì đi gặp Sam, anh cố ý mặc đồ cô mua cho anh. Cô đột nhiên cảm thấy kích động, bước tới phía sau ôm lấy eo anh, gương mặt dán lên sống lưng vững chắc kia.

Bàng Lỗi cảm thấy hơi thở quen thuộc đang ở phía sau mình, cảm nhận thân thể của cô gái kia dán lên lưng mình, hô hấp anh bỗng dưng trở nên khó khăn, thân thể cũng đột nhiên căng thẳng. Không bao lâu, anh cảm thấy nơi cô dán mặt lên trở nên ươn ướt. Anh thật không ngờ được, phản ứng của cô như vậy là gì? Cô không phải đang khóc đấy chứ?

Cô ôm anh như vậy, anh lại cảm thấy… Có chút giày vò.

“Đinh Đinh… Em đừng mắng anh, hiện tại là ban ngày, chúng ta còn rất nhiều chuyện cần làm.” Bàng Lỗi muốn xoay người, nhưng cô lại không cho anh động.

Tang Cẩn nghe anh nói vậy, lập tức bật cười, trả lại anh một câu: “Ôm một chút cũng không được sao? Thật hẹp hòi.” 

Tang Cẩn nhanh chóng lau khô hai bên khóe mắt, cô buông anh ra, nhìn lưng anh ướt đẫm một mảng, cô mới phát hiện vừa rồi chính mình không thể khống chế cảm xúc.

Cô tới đầu giường lấy khăn giấy, lúc trở về thì anh đã thấy anh định thay áo thun ra. Cô gọi anh “Chờ một chút” rồi nhanh chóng đi tới, lau khô chỗ ướt cho anh, sau đó giúp anh sửa sang lại quần áo.

Bàng Lỗi cúi đầu nhìn cô gái đang nghiêm túc giúp anh, khóe mắt còn ươn ướt. Anh cúi người muốn hôn cô, lại bị cô không cho nhúc nhích, sau đó xoay người lấy áo khoác cho anh.

Anh tức giận tới nghiến răng, cô gái này thật không hiểu chút phong tình này là gì. Vấn đề là, cô cái gì cũng không biết, như vì sao vừa rồi lại khiến trái tim anh khó chịu như vậy?

Sửa sang giúp anh xong, Tang Cẩn liền thu dọn quần áo, kêu anh tự mình đi dọn dẹp tài liệu trên bàn. Hai người chia nhau làm việc rồi cùng cầm đồ tới phòng của cô.

Tang Cẩn bỏ quần áo của anh vào va li, sau đó thu dọn tài liệu trên bàn.

Hoàn tất mọi chuyện, bọn họ rời khách sạn, trực tiếp tới sân bay, ngay trưa hôm đó bay thẳng về Hongkong, tới cục cảnh sát gặp mặt Du Chí Long.

Du Chí Long nghe bọn họ kể lại tin tức thu được ở Singapore, mặc dù rất kinh nhưng dường như có chút bất mãn, chỉ là, những tin tức bọn họ mang về người của anh ta không thu được, vì thế lúc này không thể không câm miệng. Hơn nữa, đối với yêu cầu tra hỏi Phác Sư Sư có sự tham gia của Bàng Lỗi, anh ta cũng không còn kiên trì phản đối.

Bọn họ tới một phòng y tế gặp Phác Sư Sư, chị ta đang nằm trên giường truyền dịch, hai mắt nhắm chặt.

Du Chí Long giải thích, Phác Sư Sư đột nhiên bị bắt nên phản kháng kịch liệt, mặc kệ cảnh sát có hỏi thế nào cũng luôn phủ nhận việc chị ta giết người. Có lẽ vì thời gian dài lớn tiếng la hét, thể lực tiêu hao quá nhiều nên cuối cùng mới ngất đi.

“Tôi không có giết người!” Nghe tiếng có người tới, Phác Sư Sư đột nhiên mở mắt, nhìn bọn họ.

“Chúng tôi biết chị không giết người, nhưng cảnh sát trên du thuyền tìm được hai lọ thuốc giống nhau trong phòng chị và Tưởng Phỉ Phỉ. Việc này chị giải thích thế nào đây?” Tang Cẩn rót cho Phác Sư Sư ly nước, sau đó ngồi xuống mép giường, đưa cho chị ta.

Phác Sư Sư cố sức ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường, nhìn chằm chằm ly nước nhưng không nhận lấy, ngược lại nhìn về phía cô: “Tìm được lọ thuốc giống nhau thì thế nào? Thuốc không phải tôi mua, tôi không có giết người. Tôi chỉ là phá nát mặt cô ta, người cũng đã chết rồi, tôi xả giận một chút cũng không được sao? Mấy người đều đang che chở cho Thích Nguyệt, đừng tưởng là tôi không biết. Mấy người nghi ngờ tôi giá họa cho Thích Nguyệt nên hiện tại giá họa ngược lại cho tôi, có phải không? Mấy lọ thuốc đó là do chính mấy người bỏ vào!” Nói xong, chị ta dùng sức vung tay lên.

“Xoảng” Ly nước thủy tinh rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.

Bàng Lỗi vốn đứng ở cuối giường, thấy tình cảnh thế vội vàng vọt tới kéo Tang Cẩn qua, nhìn Phác Sư Sư: “Là ai bỏ thuốc vào phòng cô, trong lòng cô hẳn rõ ràng hơn chúng tôi. Nếu cô vẫn tiếp tục cố ý nói sai sự thật, vậy thì tự mình gánh hậu quả đi. Nhân đây tôi cũng phải nhắc nhở cô, người cô luôn che chở chính là hung thủ, hơn nữa, người đó đang giá họa cho cô! Nếu cô không muốn ngồi tù, vậy cô cần phải đem chứng cứ chỉ chứng người này đưa cho cảnh sát.”

“Không thể nào, sẽ không, việc này không liên quan tới anh ấy. Mấy người nói dối, mấy người đều là kẻ lừa gạt. Mấy người không phải cảnh sát, dựa vào đâu mà ở đây thẩm vấn tôi. Đều cút ra ngoài hết đi!” Phác Sư Sư bị chọc tức liền trở nên cuồng loạn.

Việc thẩm vấn cuối cùng vẫn không thể tiếp tục tiến hành. Du Chí Long vội kêu bác sĩ vào tiêm cho Phác Sư Sư liều thuốc an thần, lúc này chị ta mới an tĩnh trở lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ba người ra khỏi phòng, Du Chí Long nói thầm một câu: “Tình hiện hiện tại hai người cũng thấy đấy, cô rõ ràng bị điên rồi. Theo tôi thấy, Tưởng Phỉ Phỉ chính là do cô ta giết chết. Tính tình cô ta xấu như vậy, nói chuyện một câu khó nghe còn không chịu được, Tưởng Phỉ Phỉ lại độc mồm độc miệng, khẳng định nói chưa tới mấy câu đã chọc tức cô ta.”

“Cảnh sát Du, anh suy đoán như vậy có phải quá chủ quan rồi không? Anh nghĩ lại đi, Phác Sư Sư giết Tưởng Phỉ Phỉ, việc này đối với chị ta chẳng có chỗ tốt nào. Chị ta là người thông minh, chắc chắn là biết điểm này. Còn nữa, pháp y đã nói, vết thương trên người Tưởng Phỉ Phỉ là do hai người để lại. Vừa rồi Phác Sư Sư cũng nói, chị ta chỉ phá mật của Tưởng Phỉ Phỉ, tất cả chỉ là để hả giận mà thôi, đây vốn không phải vết thương trí mạng. Vết thương trí mạng nằm bên bụng trái của Tưởng Phỉ Phỉ, việc này chắc chắn do một người đàn ông nào đó trên du thuyền gây ra. Theo thông tin từ Sam, có người lấy danh nghĩa của anh ta giao lưu với nữ hội viên, người này rốt cuộc là ai, có phải hung thủ hay không, chúng ta còn phải tiếp tục điều tra.”

Ý đồ của Tang Cẩn là thuyết phục Du Chí Long thả Phác Sư Sư trước, có lẽ nếu không ở trong hoàn cảnh thế này, tinh thần của chị ta có thể sẽ không gặp áp lực, tới lúc đó sẽ phối hợp điều tra với bọn họ.

Nhưng Du Chí Long lại bướng bỉnh đáp: “Hai người muốn tôi thả Phác Sư Sư sao? Không được, tuyệt đối không được, trừ phi hiện tại em cho tôi biết ai là người có hiềm nghi nhất, đem chứng cứ được ra. Bắt được hung thủ, tôi tự nhiên sẽ thả Phác Sư Sư.”

“Cô ấy không phải cảnh sát, việc tìm chứng cứ là chuyện của anh. Cảnh sát Du, anh đã là cha củ hai đứa nhỏ rồi mà sao vẫn còn ngây thơ như vậy?” Bàng Lỗi đương nhiên ủng hộ suy nghĩ của cô, không đợi Du Chí Long mở miệng, anh đã hứa hẹn, “Anh thả Phác Sư Sư ra, chúng tôi sẽ tự có cách để cô ta mở miệng. Trong vòng 3 ngày, nếu chúng tôi không tìm được hung thủ thì chúng tôi và Phác Sư Sư cùng về quy án, tùy anh xử trí.”

Du Chí Long căng lớn hai mắt nhìn chằm chằm Bàng Lỗi, ước chừng trong một phút tròng mắt không hề cử động: “Vẫn không được, đây là quy định, tôi cũng không còn cách nào khác.”

Cuối cùng bọn họ vẫn không thể đưa Phác Sư Sư ra khỏi cục cảnh sát. Từ cục cảnh sát ra ngoài, sắc trời đã tối. Bàng Lỗi nhận được điện thoại từ Chu Tiểu Vạn, báo cáo tin tức cả ngày này cậu ấy và Thích Nguyệt đi điều tra người nhà, đồng nghiệp của Phác Sư Sư, Lâm Tê, còn cả nạn nhân Tưởng Phỉ Phỉ.

Nghe xong, Bàng Lỗi dặn dò cậu sửa lại tài liệu, hiện tại hai người lập tức về khách sạn hội họp với bọn họ.

Nghe tới hai chữ “khách sạn”, trong đầu Tang Cẩn liền nghĩ tới vấn đề chỗ ngủ tối nay. Kết quả, anh đã giải quyết vấn đề này trước cô: “Tối nay em tạm thời ở cùng phòng với Thích Nguyệt, có được không?”

Cô lắc đầu: “Vấn đề gì chứ? Vừa lúc em có chuyện muốn nói với cô ấy.”

Anh nghe xong, cũng không nói gì, chỉ duỗi tay bắt taxi. Hai người nhanh chóng lên xe, về khách sạn mà Chu Tiểu Vạn nói.

Dọc đường, không khí trong xe vô cùng an tĩnh, bọn họ đều không lên tiếng nói chuyện.

Trong lòng Tang Cẩn có chút khó chịu, hình như anh đã quên lúc còn ở Singapore, anh nói đêm nay bọn họ sẽ ngủ chung. Anh quên thì cũng quên rồi, nhưng cô vì sao vẫn còn nhớ rõ? Chẳng lẽ cô cũng hy vọng chuyện này xảy ra sao? Cô nhanh chóng dừng suy nghĩ của mình, không muốn tiếp tục vấn đề này nữa.

Không bao lâu, bọn họ đã tới Vịnh Đồng La, taxi dừng ngay trước cửa khách sạn. Bọn họ xuống xe, vừa lúc thấy Chu Tiểu Vạn cùng Thích Nguyệt xách hai túi đồ về.

“Boss, tối nay chúng ta ngủ thế nào? Chỉ có hai phòng thôi.” Chu Tiểu Vạn vừa thấy bọn họ liền hỏi vấn đề này.

Thích Nguyệt nhấc chân đá cậu ta một cái, ánh mắt thầm mắng cậu ta ngốc nghếch. Chu Tiểu Vạn chỉ nhìn cô cười cười, bộ dáng vô cùng hưởng thụ.

Bàng Lỗi hỏi lại: “Cậu cảm thấy tối nay chúng ta còn có thời gian ngủ sao?” Nói xong, anh nhanh chóng bước vào khách sạn, bàn tay vẫn nắm chặt tay của cô gái nào đó.

Tang Cẩn có chút bất an, trước mặt đồng nghiệp, bọn họ có lẽ nên kiềm chế một chút, đặc biệt là có Thích Nguyệt ở đây. Cô biết Thích Nguyệt vẫn luôn nhìn bọn họ, biểu tình trên mặt đã trở nên tối sầm. Cô tránh tay anh ra, tới cạnh Thích Nguyệt: “Thích Nguyệt, tối nay chúng ta ngủ cùng một phòng, tôi có vài vấn đề muốn thương lượng với cô.”

Thích Nguyệt không lên tiếng, nhưng Chu Tiểu Vạn lại tiếp lời: “Boss, không phải anh đã sắp xếp rồi sao? Thật nhàm chán.” Vừa nói xong, “Đinh” một tiếng, cửa thang máy liền mở ra.

Bàng Lỗi ra ngoài trước, tiện thể nắm tay Tang Cẩn kéo cô cùng ra. Phía sau, Thích Nguyệt và Chu Tiểu Vạn cũng cùng đi ra thang máy.

“Tới phòng các cô ấy, tổng kết một chút.” Bàng Lỗi xoay người nhìn Chu Tiểu Vạn, ánh mắt dò hỏi phải đi thế nào.

Chu Tiểu Vạn giơ tay chỉ về hành lang bên phải: “Các cô ở bên này, phòng thứ ba bên phải.” Kết quả, ngón tay không cẩn thận đụng phải mặt của Thích Nguyệt.

“Chu Tiểu Vạn, muốn chết sao? Cậu rõ ràng là cố ý.” Thích Nguyệt túm lấy tay cậu ta vặn ra sau lưng.

“Oan quá, tôi thật sự không thấy cô, ai kêu cô cao như vậy, vừa giơ tay liền chọc trúng mặt.”

“Tôi cao thế cậu còn không thấy sao? Hai mắt cậu để dưới lòng bàn chân hả?”

“Tôi thật không biết mắt mình đặt ở đâu, nói không chừng là ở trên người cô chăng? Để tôi lục soát nào.”

“…”

Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt lại bắt đầu đùa giỡn như trước, luận thân thủ hay sức lực, Thích Nguyệt khẳng định không phải đối thủ của Chu Tiểu Vạn, nhưng người thua luôn luôn là cậu ta, điều kỳ lạ nhất là, cậu ta tựa như Hoàng Cái (1), còn Thích Nguyệt là Chu Du (2), một người thích đánh, một người nhẫn nhịn.

(1), (2) Hoàng Cái, Chu Du: là công thần khai quốc của Đông Ngô thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.

Bàng Lỗi nắm tay Tang Cẩn về phòng, mặc kệ bọn họ đùa giỡn không có dấu hiệu dừng lại. Cuối cùng, Bàng Lỗi nhìn về phía bọn họ, lớn tiếng: “Hai người đùa giỡn đủ chưa? Mở cửa.”

Lúc này, bọn họ mới dừng lại, nhanh chóng chạy tới mở cửa.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky