Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phiến Đá Nở Ra Hoa Phù Tang

Chương 51: Suy nghĩ điên rồ

Tác giả: Bạch Nhất Mặc
Chọn tập

Tốt nhất thì đừng để em tìm được, tìm được rồi em nhất định sẽ đánh không tha.  

Rất nhanh Tang Cẩn đã biết xảy ra chuyện gì.

Chiếc du thuyền này vì đi qua đi lại nhiều lần vùng biển giữa Thâm Quyến, Macao va Hongkong, hành tung khả nghi nên cuối cùng bị cảnh sát Hongkong chặn lại. Cũng bởi vì vậy, bọn họ mới phát hiện trên tàu có một vụ giết người.

Tang Cẩn nghe trên tàu có một du khách tên Thích Nguyệt, hơn nữ còn bị hoài nghi là hung thủ, trong lòng không khỏi khiếp sợ. Sau đó lại biết du thuyền này tổ chức hoạt động hẹn hò, cô càng không thể tin được. Thích Nguyệt mà cô quen biết lại dùng cách này để tạm biệt một đoạn tình cảm không thuộc về mình hay sao? Đương nhiên, trong lòng của cô vô cùng khó chịu. Cô cảm thấy Thích Nguyệt gặp phải chuyện này, một phần cũng là do cô. Vì thế, cô phải có trách nhiệm nhanh chóng tìm ra chân tướng, trả lại trong sạch cho cô ấy!

Nói tiếp, cô còn phải cảm ơn Du Chí Long đã gọi điện cho mình. Du Chí Long cũng là bạn học trong lớp, bọn họ đã từng tiếp xúc với nhau. Đương nhiên, là một cảnh sát hình sự truyền thống, anh ta đối với trường học có chút khinh thường, trong ba ngày nay không thấy bóng dáng đâu. Lần này Thích Nguyệt xảy ra chuyện, chủ động thỉnh cầu cảnh sát Đại Lục chi viện, anh ta lại nghĩ tới cô đầu tiên.

Thân phận hiện tại của cô xem như một cây cầu, Thích Nguyệt trước khi cô chính thức gia nhập đội cảnh sát Thanh An đã từ chức, cho nên hai người không tính là đồng nghiệp, cô đương nhiên có thể tham dự vụ án này. Để tránh hiềm nghi, cô không lập tức gọi cho Bàng Lỗi hay Chu Tiểu Vạn, mà trực tiếp đi theo cảnh sát tới bến tàu. Sau khi biết tình hình cụ thể, giáo sư Grosson liền theo cô tới hiện trường vụ án.

Thời điểm Tang Cẩn và giáo sư Grosson tới cảng, sắc trời đã tối, nhưng xa xa vẫn có thể thấy được, một con thuyền trắng đã bị kéo về.

“Anh ơi, anh không thể vào. Hiện trường đã bị phong tỏa, ngay cả cảnh sát bình thường cũng không thể vào. Xin anh phối hợp.”

“Vì sao không cho tôi vào? Tôi là người nhà của cô ấy, tôi muốn vào trong.”

“Tâm trạng của anh tôi có thể hiểu, nhưng đây là quy định. Xin anh đừng làm chúng tôi khó xử.”

“…”

Ngay lối vào du thuyền, một người đàn ông trẻ tuổi xảy ra tranh chấp với nhân viên cảnh sát.

Tang Cẩn đỡ giáo sư Grosson đi qua, dừng lại ngay cạnh bọn họ.

Sau khi cảnh sát đó biết thân phận của hai người liền bắt đầu giải thích, chàng trai này tự xưng là người nhà của nạn nhân, kiên quyết đòi lên du thuyền.

Nghe xong, Tang Cẩn nhìn anh ta, đây là một người đàn ông trẻ tuổi, trên người mặc tây trang giày da đeo cà vạt, từ đó cho thấy việc chú trọng vào bên ngoài, thoạt nhìn có lẽ là vừa từ công ty trực tiếp tới đây.

Cô nhờ cảnh sát đỡ giáo sư Grosson lên du thuyền lớn, dù sao tuổi tác ông ấy đã lớn, chân cẳng lại không tốt, cô lo ông ấy sẽ bị cảm lạnh. Sau khi bọn họ rời đi, cô xoay người nhìn chàng trai trẻ tuổi: “Anh tên gì?”

“Bào Khải Nham.” Anh ta vẫn đưa mắt nhìn lên du thuyền, biểu cảm trên mặt ngưng trọng, thậm chí là có chút suy sụp, “Đều là lỗi của tôi, đáng lẽ tôi không nên gạt cô ấy tháng sau sẽ kết hôn, nếu không cô ấy cũng không cần vội vã tìm bạn trai như vậy. Bây giờ ngay cả…”

Nói xong, Bào Khải Nham ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm mặt, biểu cảm vô cùng bi thương, áy náy.

Tang Cẩn thông qua tư liệu của Tưởng Phỉ Phỉ biết đại khái thân phận của người này. Theo cách nói chuyện vừa rồi, anh ta có lẽ là bạn trai cũ của Tưởng Phỉ Phỉ, hoặc là vị hôn phu đã đường ai nấy đi linh tinh gì đó.

Cô nhất thời không biết nên an ủi thế nào: “Anh Bào, tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh. Có một số người tuy đã không thể làm bạn bè nhưng bản thân cũng hy vọng bọn họ khỏe mạnh. Anh cùng tôi lên đó đi, chỉ là, không phải lấy thân phận người nhà nạn nhân mà đang hỗ trợ chúng tôi phá án. Quan hệ của anh và cô Tưởng chắc chắn sẽ cung cấp những tin tức có giá trị cho chúng tôi.”

Ngoài ý muốn của cô, anh ta đột nhiên đứng dậy, lắc đầu: “Có thể từ từ được không? Hiện tại tôi vẫn không có dũng khí để nhìn cô ấy. Cảnh sát các cô muốn lấy bằng chứng, tôi sẽ tận lực phối hợp… Thôi, tôi lên với cô, chuyện cần đối mặt cũng phải đối mặt.”

Cuối cùng, Bào Khải Nham cũng theo cô lên du thuyền. Du Chí Long thấy cô mang theo người ngoài, không khỏi bất mãn. Cô chỉ đành giải thích tình hình, kêu anh ta cho người đi lấy lời khai của Bào Khải Nham trước.

Du Chí Long cũng không nhiều lời, chỉ gọi người đưa Bào Khải Nam tới phòng thẩm vấn tạm thời trên tầng ba, sau đó, anh tự dẫn cô tới phòng của Tưởng Phỉ Phỉ.

Cửa vừa đẩy ra, nhìn cảnh tượng trước mắt, Tang Cẩn thiếu chút nữa đã hét ra tiếng.

Căn phòng một mảnh hỗn loạn, rõ ràng là có dấu vết ẩu đả, khắp nơi đều có máu, trên giường, trên tường, sàn nhà… Nhưng điều rợn người nhất chính là hai chữ dùng máu vết trên gương: Con điếm.

“Pháp y đã kiểm tra…” 

Du Chí Long vừa mở miệng liền bị cô cắt ngang: “Để tôi nhìn kỹ trước đã.”

Tuy không dám nhìn trực tiếp thi thể, nhưng nửa năm nay cô đã học được một điều, thi thể là một bức tranh sơn dầu, bên trên đều là vết thương, là sự miêu tả sống động nhất hành trình hành hung của tội phạm, trước khi xem phân tích của pháp y, chuyên gia tâm lý học cũng phải tự mình quan để tìm ra chi tiết cần thiết nhất.

Du Chí Long đưa cho cô một đôi găng tay, cô nhận lấy, mang vào, sau đó trực tiếp đi tới cạnh thi thể, ngồi xổm xuống.

Tưởng Phỉ Phỉ nằm ngửa trên sàn, đôi mắt trợn lớn, trên mặt bị lưỡi dao cắt qua, chính cô dường như không thể tìm thấy một miếng thịt còn nguyên vẹn. Yết hầu cũng bị cắt ngang, đây có lẽ chính là nguyên nhân khiến máu chảy thành sông nhiễm cả căn phòng.

Tang Cẩn ấn vài cái lên thi thể. Tuy cách đôi găng tay, cô vẫn cảm nhận được trên người nạn nhân không còn độ ấm. Trên bụng bên trái của Tưởng Phỉ Phỉ, cô phát hiện thêm vài vết thương, có lẽ là do hung khí bén nhọn đâm vào gây ra.

Du Chí Long đưa cho cô một cái tuốc nơ vít dính máu đã được bỏ vào bao nilon trong suốt: “Đây là công cụ ấy án duy nhất tìm được ở hiện trường trùng khớp với vết thương trí mạng.”

Tang Cẩn nhìn lấy, cẩn thận quan sát, sau đó so sánh với vết thương. Cô không nói gì, trực tiếp trả tuốc nơ vít cho Du Chí Long, sau đó tiếp tục xem xét thi thể. Cô đứng dậy, đi vài vòng quanh người chết, đem thi thể quan sát cẩn thận từ đầu tới chân. Xác định không bỏ sót bất cứ chi tiết nào, cô mới bắt đầu quan sát căn phòng. Cuối cùng, cô tìm được một hộp thuốc dưới giường, còn những chỗ khác không có phát hiện khả nghi.

Du Chí Long thảo luận với giáo sư Grosson, cô tới cạnh bọn họ, hỏi: “Kết quả giám định sơ bộ của pháp y  thế nào?”

“Bước đầu pháp y xác nhận, thời gian tử vong đã quá 24 giờ. Nhìn từ bên ngoài, vết thương trí mạng là do yết hầu người chết bị đứt, mất máu quá nhiều mà tử vong. Nhưng khuynh hướng của pháp y lại là nạn nhân bị hung khí sắc bén đâm vào lách gây tử vong.” Du Chí Long vừa nói vừa giơ tuốc nơ vít trong tay.

“Chúng tôi cũng không tìm được bất cứ lưỡi dao nào trong phòng. Phòng này không có cửa sổ, hung thủ chắc chắn không thể sau khi hành hung liền bỏ trốn. Sau khi bị chúng tôi phát hiện, du thuyền này liền bị phong tỏa, toàn bộ trong ngoài đều được kiểm tra nhưng không tìm thấy bất kỳ dụng cụ cắt gọt nào. Nhưng miệng vết thương lại không giống bị ai đó phá hoại, đây là điểm hiện tại đáng ngờ nhất của chúng tôi.”

Giáo sư Grosson lắc đầu, lại không nói chuyện, ông mỉm cười nhìn Tang Cẩn, hỏi cô thấy tình hình thế nào. Trong quá trình cô xem xét thi thể và hiện trường, ông vẫn luôn ở cạnh nhìn cô, còn khen cô một câu có tiến bộ.

Tang Cẩn xấu hổ cười cười. Cô biết ông là đang cười cô trước kia nhát gan. Nửa năm nay, số lần bọn họ hỗ trợ cảnh sát phá án không ít, lúc đầu cô không dám nhìn thi thể, tất cả bạn học đều biết, cũng cười chê cô một hồi. Dần dần, qua vô số lần rèn luyện, cô cũng từ từ hình thành thói quen.

Cô đảo mắt nhìn lại căn phòng, cuối cùng dừng trên thi thể: “Yết hầu nạn nhân bị cắt, em nghĩ hung thủ không phải vì muốn người, mà mục đích thật sự là khiến cô ấy phải câm miệng. Du thuyền này không lớn, chỉ cần Tưởng Phỉ Phỉ lớn tiếng gọi, những người khác không thể nào không nghe thấy được. Cho nên, việc tìm cái gọi là dụng cụ cắt gọt không phải trọng điểm điều tra của chúng ta. Hung thủ rất thông minh, hắn ta muốn thuận nước đẩy thuyền dẫn chúng ta theo con đường sai lầm. Hắn muốn chúng ta dùng thời gian để tìm dụng cụ cắt gọt gì đó, nhưng chúng ta sẽ không.”

Nghe Tang Cẩn nói như vậy, Du Chí Long cùng giáo sư Grosson đều nở nụ cười. Tuy Grosson không rành tiếng Trung, nhưng ông ấy đều nghe hiểu hết.

“Bụng bên trái của nạn nhân quả thật có vết thương do hung khí gây ra, nhưng em thấy chiếc tuốc nơ vít này lại không phù hợp. Tuốc nơ vít rất cực, nếu dùng sức đâm vào, một lần cũng đủ làm mất mạng, nhưng miệng vết thương rõ ràng bị đâm tới đâm lui nhiều lần. Công cụ gây án còn phải đợi pháp y kiểm tra thêm mới có thể xác nhận.”

Khóe miệng Du Chí Long khẽ động, anh ta muốn hỏi cô có phải vì muốn bảo vệ Thích Nguyệt nên mới bỏ tuốc nơ vít này qua một bên không. Nhưng trên thực tế, hiện tại cô còn không biết Thích Nguyệt có liên quan tới tuốc nơ vít này.

Tang Cẩn cởi bao tay ra, tiếp tục tổng kết: “Người chết không mất tiền, tài sản không hề tổn thất, trên người cũng không có dấu vết của tinh dịch, vậy có thể xác định, động cơ của hung thủ không phải vì tiền, cũng không vì sắc, hắn ta chắc chắn là muốn phát tiết, muốn báo thù. Hiện trường vô cùng hỗn loạn chứng tỏ kẻ này ra tay không có kiểm soát, hắn ta không thuộc tổ chức tội phạm, theo lý mà nói sẽ thể lại vân tay hoặc tóc tai gì đó, nhưng anh lại nói không có, tôi đoán, nơi này khẳng định có người tới dọn dẹp.”

Trong đầu hiện lên một hình tượng mơ hồ, Tang Cẩn bắt đầu miêu tả: “Bây giờ có thể đưa ra bức họa tâm lý tội phạm đầu tiên: Nữ, chiều cao ít nhất là 1m7, khoảng 25-35 tuổi, thời gian gần đây gặp áp lực trong công việc hoặc là chuyện tình cảm, có triệu chứng hưng cảm (1) hoặc khuynh hướng trầm cảm, nhưng trước mặt người ngoài, cô ta ăn mặc gọn gàng, người ngoài không thể nhận ra sự khác thường. Cô ta có thể là người hiếu thắng, cũng có thể là người chức vụ ngang hàng quản lý, có sở thích khống chế mọi thứ. Quan hệ giữa cô ta và nạn nhân là cạnh tranh, nhưng bề ngoài lại có vẻ thân thiết.”

(1) Hưng cảm (ngược với trầm cảm): một loại tâm trạng hứng khởi cao bất thường hoặc dễ bị kích thích, cáu kỉnh, khuấy động hoặc đầy năng lượng

Nói xong, trong lòng Tang Cẩn thầm thở phào nhẹ nhõm, bởi vì bức họa này không phải Thích Nguyệt mà cô quen. Cô chắc chắn Thích Nguyệt không phải hung thủ, rất có khả năng đã có người đem vụ án phát triển theo một hướng khác, biến cô ấy thành người chịu tội thay.

Giáo sư Grosson vô cùng hài lòng, ông ấy liền hỏi cô có thể hỗ trợ cảnh sát phá án bao lâu.

Vụ án này không khó, hung thủ nhất định đang ở trên du thuyền. Tang Cẩn nghĩ tới người đàn ông nào đó, thuận miệng nói hai chữ: “Ba ngày.”

Giáo sư Grosson nghe xong liền có chút bất mãn, hỏi cô nguyên nhân.

Cô cười cười: “Bởi vì sau vụ án này là một vụ gian lận khác, hơn nữa cần phải điều tra rất nhiều người và tổ chức.”

Tuy Tang Cẩn biết người làm việc chuyên nghiệp không thể ỷ vào trực giác, nhưng từ những tin tức đã biết, cô hoàn toàn có thể đưa ra phán đoán như vậy. Đương nhiên, những chứng cứ khác vẫn phải đi thu thập. Cho nên, cô không giải thích cụ thể, chỉ kiên trì với thời gian ba ngày của mình.

Giáo sư Grosson không bày tỏ ý kiến gì, ông chỉ nói thêm mấy chi tiết mà mình thu thập được, có lẽ đối với quá trình điều tra sau này của cô sẽ hữu dụng. Dặn dò xong, ông mới rời du thuyền, bởi vì bản thân ông còn những học viên khác.

Tang Cẩn đưa ông lên bờ, nhìn ông rời đi, trong lòng không khỏi cảm kích.

Giáo sư Grosson vẫn luôn quan tâm tới cô, bằng không ông ấy cũng không cần tự mình theo cô tới đây. Cô có thể hiểu rằng, trong lớp cô là học viên nhỏ tuổi nhất, cũng là người tương đối khiêm tốn. Không chỉ mình ông, những bạn học khác cũng rất quan tâm tới cô, tuy rằng bọn họ đôi khi sẽ chọc ghẹo cô, còn cười cô là kẻ nhát gan.

Nói đi cũng phải nói lại, nửa năm nay của cô quả thật rất phong phú, cũng rất vui vẻ. Trong lòng chỉ có chút tiếc nuối nho nhỏ, bởi vì, cô rất nhớ anh. Đáng tiếc, nửa năm này, ngoại trừ mỗi ngày đều gọi điện thoại, anh ấy một lần cũng không tới thăm cô. Lần này Thích Nguyệt xảy ra chuyện, anh ấy liệu có tới hay không?

Tang Cẩn hoàn hồn, xoay người trở về du thuyền. Vừa đi được vài bước, cô liền nghe trên bờ có giọng nói quen thuộc truyền tới: “Chị Tang Cẩn, bên này.” Là giọng của Chu Tiểu Vạn.

Cô đột nhiên không dám quay đầu, trái tim đập hỗn loạn giống mái tóc đang bay trong gió. Chu Tiểu Vạn tới, vậy anh có tới đây không? Cô muốn lập tức xoay người xác nhận, nhưng thế nào cũng không thể cử động, bởi vì cô sợ anh không tới, tâm trạng thất vọng đó cô khó có thể chịu được.

“Chị Tang Cẩn, em vào tìm Thích Nguyệt trước. Cô ấy chắc đang ở bên trong đúng không?” Chu Tiểu Vạn đã lên du thuyền, đi tới trước mặt cô.

Tang Cẩn thấy chỉ có một mình cậu tới, trái tim giống như bị cây búa nặng ngàn tạ đập xuống. Cô cố gắng che dấu cảm xúc thất vọng của mình, cười nhẹ: “Ừ, cậu vào tìm cô ấy trước đi, tôi lập tức vào ngay.”

“Được, tốt nhất thì đừng để em tìm được, tìm được rồi em nhất định sẽ đánh không tha.” Chu Tiểu Vạn nhanh chóng lên thuyền, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm.

“Đúng vậy, lúc về tôi cũng muốn đè bẹp anh ta.” Tang Cẩn cố nén nước mắt, nhẹ giọng mà mắng.

Trên đời này còn có người đàn ông, trong mắt ngoại trừ công việc thì không còn gì khác, nửa năm không gặp, anh một chút cũng không muốn gặp cô sao? Sớm biết thế, cô đã không nhớ tới anh!

“Em muốn đánh ai?” Phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nói khác.

Chọn tập
Bình luận