Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 97: Dùng cả đời để trao đổi với hắn

Tác giả: Cận Niên
Chọn tập

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi chuyển trắng bạch, ở trong lòng hắn quên đi giãy dụa, tỉ mỉ suy nghĩ lại tất cả sự việc xảy ra từ khi đến nơi này.

Nàng xác định không có gì là không thoải mái, cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, Tần Dịch Dương cho đến bây giờ cũng không bất lịch sự mà tự tiện tiến vào gian phòng của nàng, phần lớn thời gian đều là nàng đi tìm sự giúp đỡ của bọn họ.

Thế nhưng!

Lâm Hi Hi không thể nói lên lời chỗ nào không đúng, nói chung, nàng rất muốn hỏi, người đàn ông này còn có những chuyện gì mà nàng ko biết?

“Còn có một số việc sau này sẽ nói cho em, mong rằng em vẫn cảm thấy hứng thú…” Tần Dịch Dương yêu thương mà ôm nàng, dựa vào một bên vai nhẹ giọng nói vào tai nàng.

Vì cảm thấy hứng thú với một người đàn ông, đó là dấu hiệu báo trước rằng đã yêu hắn rồi.

Nàng đang suy nghĩ cái gì, tựa hồ hắn đều có thể đoán ra.

Ở trong ngực hắn hơi ngẩng đầu lên, dừng ở đường nét tuấn tú của người đàn ông này, như là mê hoặc trí mạng phóng đại trước mặt, gần như vậy, gần đến mức giống như tất cả hồn vía đều bị hắn bắt đi vậy.

Tần Dịch Dương nở một nụ cười khiến kẻ khác xiêu hồn lạc phách, ám muội nói: “Thế nào? Thay đổi chủ ý sao? Cân nhắc muốn trở thành người phụ nữ của tôi?”

Lâm Hi Hi lúc này mới hoàn hồn.

Nàng vô cùng xấu hổ, lúc này rất mất mặt, đỏ mặt thoát ra vòng ôm của hắn, thậm chí có chút nôn nóng.

“Được rồi,” Tần Dịch Dương một lần nữa đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ giọng trấn an, “Đừng loạn, trên người em còn có vết thương.”

Thanh âm của hắn như là có ma lực, nàng thực sự an tĩnh bất động.

Tần Dịch Dương biết nàng đã mệt chết rồi, mặc kệ là tinh thần hay thân thể, chỉ có thể chống đỡ nói chuyện một hồi, rồi để nàng lẳng lặng mà dựa vào, cũng từ từ buông mọi đề phòng.

“Có phải rất mệt mỏi không? Lên giường nằm nghỉ một chút đi.” Hắn hôn nhẹ lên má nàng, ôm nàng đi vào phòng ngủ.

Lâm Hi Hi có một cảm giác rất kỳ lạ, phảng phất trở lại thời gian cùng Nhạc Phong yêu nhau, hắn cũng săn sóc như thế này, săn sóc đến mức như đang bảo vệ một thiên sứ hoàn mỹ trên thế giới này, hắn cho tới bây giờ cũng không nổi giận, cũng không trách cứ người, bộ dạng ôn nhu như nước khiến nàng an tâm mà chìm đắm vô lý do, chỉ là …

Nhớ tới bộ dạng hiện tại của hắn, cả người Lâm Hi Hi không khỏi run lên, lông mi rất dài cũng nhắm lại.

Mà Tần Dịch Dương lúc này, tuột cùng đang tính toán cái gì?

Hắn đi lấy nước, hai tay Lâm Hi Hi chống đỡ toàn bộ thân thể, giật mình mà nhìn thân ảnh anh tuấn cao ngất kia, có chút mất hồn.

Là thích hắn sao? Hay chỉ đơn thuần là muốn giữ lấy?

Chỉ là, giữ lấy nàng – một cô gái như vậy, sẽ có cái ý nghĩa gì?

Nàng cũng không nghĩ tới mình có bao nhiêu tốt đẹp, bởi vì nếu như hắn thực sự muốn tìm một người để bầu bạn, như vậy sẽ có rất nhiều cô gái khác có điều kiện tốt hơn để lựa chọn, tựa như Nguyên Đồng, ngoài tính cách cực đoan, cô ta thật sự là người phụ nữ mà không ai có thể xoi mói được.

Tuổi còn trẻ, khuôn mặt xinh đẹp, gia đình khá giả, khí chất ưu nhã.

Ngoài ra còn có vô số người mà nàng không biết tới.

“Nghĩ gì thế?” Tần Dịch Dương đi đến, thanh âm du dương cắt đứt mọi suy tư của nàng.

Cô gái nhỏ nhìn hắn đến sững người, tóc dài buông như thác nước trên vai, đầu gối co lại, gấu váy co đến trên đùi lúc nào không biết, ánh mắt thâm thúy của hắn liếc qua một cái, chậm rãi dời mắt.

Lâm Hi Hi hoàn hồn, nhanh chóng lắc đầu, tiếp nhận ly nước.

Tần Dịch Dương nhìn nàng uống nước, trong lòng cũng không vội. Nàng như một cây cỏ nhỏ ngoan cường, không bị đả kích cũng không thể trưởng thành và sẽ không có bất kỳ sự kháng cự nào, cũng tốt, cứ để nàng gặp phải khó khăn trắc trở, bị đánh đến đau nhức mới có thể trở về tìm hắn.

“Em khi nào thì chống án?” Hắn tựa như vô tâm mà hỏi thăm.

Lâm Hi Hi nắm chặt ly thủy tinh, như là trong chốc lát bị người ta đánh vào nhược điểm, cả người hư nhuyễn vài phần.

Nhẹ nhàng cắn môi, nàng mở miệng: “Sẽ nhanh thôi.”

Tần Dịch Dương nở một nụ cười, sâu sắc như ánh mai: “Chuẩn bị đến đâu rồi?”

Động đến điểm trí mạng chết người khiến Lâm Hi Hi nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên tia thống khổ.

Hít sâu một hơi, nàng kiên định nói: “Tôi sẽ liên hệ với cảnh sát, chuyện này Nhạc Phong nhất định có động cơ để làm, trên tòa lần đó luật sư cùng với Viện Y đều đã bị hắn mua chuộc, bất quá là Viện Y không cảnh giác, mà vị luật sư kia cao tay hơn một chút là đã cao chạy xa bay, tất cả không phải trùng hợp, có bất kỳ thay đổi nào mọi người cũng đều có thể nhìn ra điểm đáng ngờ.”

Lâm Hi Hi suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói; “Có thể rất khó khăn, có khả năng tôi sẽ tố cáo hắn tội giết người diệt khẩu, chuyện này nếu tôi ngu ngốc không tố cáo, như vậy hắn vẫn vĩnh viến nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật! Không ai quản nổi.”

Màn đêm từ từ buông xuống, đen tối tựa như lòng người.

Tần Dịch Dương tựa vào sofa trong phòng ngủ nhìn nàng, như là đang nhìn một màn biểu diễn ngây thơ mà ấu trĩ, thoạt nhìn ánh mắt trong trẻo vô cùng chăm chú của nàng, hắn không đành lòng cắt đứt, cũng mặc nàng chìm đắm trong mộng tưởng chính nghĩa.

“Lần này có mấy phần chắc thắng?” Hắn trực tiếp hỏi.

Lâm Hi Hi thoáng cái nghẹn lời, gian nan nghĩ lại, rồi lắc đầu, đôi mắt tiếp tục rũ xuống.

“Không biết… E rằng một phần cũng không có, thế nhưng tôi phải nếm thử!” loại tình cảnh này, ngoại trừ nàng, làm gì có ai dám làm.

Tần Dịch Dương nhíu mi: “Dù cho người nhà họ Tống có không cảm kích, em cũng kiên trì?”

Lâm Hi Hi đánh mắt nhìn hắn: “Tôi không phải chỉ vì bọn họ, còn có nhiều người nữa, Nhạc Phong phải bị trừng phạt! Tôi không thể dung túng hắn làm sai. Hắn không xứng được như vậy!”

Ánh mắt nàng toát ra lửa hận, đấy là màu sắc ấm áp duy nhất trong màn đêm.

Tần Dịch Dương cùng nàng đối diện một hồi, nhìn vẻ kiên định kịch liệt trong mắt nàng, nhưng cũng có sự yếu đuối của phụ nữ.

Hắn đứng dậy, thân ảnh cao ngất mang theo áp lực bức người bước về phía nàng.

Hai tay hắn để tại hai bên hông nàng, dùng tư thế giữ lấy bao trùm nàng, ánh mắt thâm thúy nhìn sự kiên định trong con ngươi mắt nàng, nhẹ giọng nói: “Tôi hỏi em một lần cuối, không chịu cầu xin tôi giúp đỡ phải không?”

Sống lưng Lâm Hi Hi sát vào vòng ôm mềm mại, cảm giác hô hấp có chút khó khăn.

“Tôi lấy gì để trao đổi?” Nàng muốn hỏi rõ hơn một chút.

Tần Dịch Dương cười yếu ớt, tay vuốt nhẹ khuôn mặt mỹ lệ của nàng, trầm giọng nói: “Cả đời.”

Lâm Hi Hi trợn to hai mắt, rõ ràng lần trước nghe được không phải như vậy…

“Tôi không có sở thích bao dưỡng nhân tình, người đàn bà của tôi chỉ có một loại, là Tần phu nhân.” Ánh mắt hắn di chuyển từ cái trán trơn bóng của nàng xuống cánh môi đỏ bừng, âm thanh rõ ràng êm tai, “Nếu như em đồng ý, em muốn kết quả như thế nào, tôi đều có khả năng giúp em đạt được. Hiểu rõ rồi chứ, có muốn trao đổi hay không?”

Lâm Hi Hi một lần nữa khẩn trương.

Nàng sẽ xui xẻo như vậy sao? Ngay từ đầu đã không thuận lợi, đến bây giờ vẫn như trước, không thuận. Chống án nếu như thất bại, nàng sẽ ra sao?

Cô gái nhỏ trên giường nỗ lực chống lại sự uể oải trầm tư suy nghĩ, nhưng nghĩ thế nào cũng vô dụng.

“Không được,” Nàng không muốn qua loa quyết định cuộc sống của đời mình như vậy, “Tôi còn có khả năng thử chống án, tôi không muốn mau chóng quyết định cuộc sống của mình như vậy.”

Tần Dịch Dương ngưng mắt nhìn nàng một hồi rồi gật đầu.

“Cũng tốt, tôi chờ em.”

Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lệch sang bên của nàng, có ẩn chứa một chút hờn dỗi.

Chọn tập
Bình luận