Chiếc ô trên đỉnh đầu Lan phu nhân không biết đã rơi xuống đất từ lúc nào, mưa bụi lất phất rơi trên người bà, rất lạnh, rất lạnh.
Ánh mắt bà vất vả lắm mới có thể chuyển động, chậm rãi nhìn Lily đang đứng im tại chỗ, ánh mắt hàm chứa nghi hoặc cùng thất vọng, vì sao cô ta có thể làm ra loại sự tình như thế này? Thừa dịp bà và Công Tước đại nhân không ở đây có mấy giờ mà mình cô ta có thể làm ra cái loại sự tình này sao?
Lúc trước khi cô ta bị Công Tước đại nhân đuổi về nước, bà còn đang suy nghĩ, đến tột cùng là có chuyện gì mà có thể khiến một người đàn ông đối xử nhẫn tâm với người phụ nữ của mình như vậy, cho dù có niềm vui mới không cần tình yêu cũ cũng không hà tất phải như vậy, nhưng bây giờ thì bà đã hiểu… Người này ở trước mắt mình tươi đẹp biết bao, cô gái này nghe lời như vậy, nhưng là cũng cỡ nào ngoan độc…
Cô ta cư nhiên có thể lấy một đứa bé chưa đầy hai tháng tuổi đi uy hiếp sự sống chết của mẹ nó.
“Phu nhân…”
“Đứng lại đó!” Lan phu nhân lớn tiếng quát, thế nhưng nhịn không được mà lùi về phía sau từng bước, bà gắt gao nhìn chằm chằm cô ta, nhìn thấy bảo vệ lâu đài đi tới. Ngón tay run rẩy chỉ về hướng cô gái này. “Trước mắt hãy bắt cô ta lại… Lập tức bắt, bắt ngay lập tức.”
“Phu nhân… Đừng lại đây.” Lily hoảng sợ lùi về phía sau kinh hãi hét lên: “Các người không được lại đây, có nghe được không hả? Ta là công chúa, cút, ta là Công Tước phu nhân tương lai, các người lại dám đối xử với ta như vậy, tránh xa ra, cút ra xa một chút.”
Cô gái trước mắt tựa như đã hoàn toàn nổi điên, nửa bên mặt toàn là máu, trên hai tay cũng dính đầy máu tươi bị mưa xối rớt xuống quần áo trông thực thê thảm, nhưng giờ phút này căn bản cô không có năng lực để phản kháng, chỉ có thể giãy giụa cùng điên cuồng chạy trốn thoát khỏi nguy cơ bị bảo vệ bắt được, hung hăng mà vùng vẫy hai tay, mà cô vẫn như cũ không từ bỏ hét lớn, “Không liên quan gì đến tôi, các ngưởi thật to gan, thật hỗn đản, buông ra…”
Lâm Hi Hi….
Lan phu nhân nhớ tới cô gái phương Đông nhu nhược tinh tế kia, lần đầu tiên nàng xuất hiện ở lâu đài này, khi đó ánh mắt nàng lãnh đạm có lễ phép hòa cùng xa cách, nàng thong dong đi theo bà ở hành lang vẽ tranh, bình tĩnh đến mức người ta nghi ngờ tuổi đời cùng từng trải của nàng, nàng yêu cục cưng đến đau lòng, tất cả hàm chứa trong mắt, cùng thái độ kiên định đến chết của nàng…
Đứa nhỏ kia đã xảy ra chuyện sao?
Lan phu nhân có chút chán nản nhìn về hướng vách núi, lạnh lùng nói: “Nhanh đi… Đi theo công tước đại nhân, đừng để hắn xảy ra việc gì không may, cho dù có không tìm thấy thi thể thì cũng phải bảo toàn hắn không việc gì, biết không?”
Một đám thị vệ đeo kính râm mặc Tây trang màu đen nhận được mệnh lệnh, lúc sau cẩn thận chỉnh lại tai nghe thông báo cho đối phương, vội vàng hướng tới phía xe chạy đến, không đến một lúc, một đoàn xe xơ xác tiêu điều đã chỉnh tề từ trong lâu đài đi ra đường lớn, hướng phía vách núi chạy rất nhanh.
Thời tiết vẫn mưa bụi nặng hạt, bầu trời sắp tối đen.
Thời điểm Tần Dịch Dương đi đến nơi hai tay đều run rẩy, quãng đường phía trước xe không thể đi qua, hắn xuống xe, thân ảnh có chút lảo đảo trong trời mưa, ánh mắt thâm thúy lắng đọng lại đau đớn cùng nóng lòng, trong miệng hắn vẫn lẩm bẩm một cái tên, làn môi tái nhợt, tìm kiếm khắp nơi.
“Công Tước đại nhân, để chúng tôi đến.” Đội thị vệ đeo kính râm tiến lên, chạy tới nhanh chóng ngăn lại hắn.
Từ đêm khuya đến giờ hắn bận rộn cơ hồ đều chưa có chợp mắt, hiện tại trong loại thời tiết ác liệt này nếu tiếp tục tìm người chỉ sợ sẽ ngã xuống lúc nào không biết. Bọn thị vệ đều đã được huấn luyện, ăn ý liếc mắt nhìn nhau, lại ăn ý mà tản ra bốn phía xung quanh khe núi tìm kiếm, núi đá sừng sững, cây cối dây dợ quấn quýt lấy nhau đứng cùng một chỗ, như vậy tìm kiếm một cỗ thi thể thật là khó càng thêm khó, hơn nữa lại là từ phía trên rơi xuống mà nói, đừng thấy một bờ vực nho nhỏ từ trên vách núi nhìn xuống, nhưng là bên dưới vách núi cơ hồ có rất nhiều cây cối to lớn che khuất, còn có vô số bụi rậm từ trong vách núi mọc ra. Ai biết được vị tiểu thư kia rốt cục là dừng ở chỗ nào…
Trời cao làm cho người ta sợ hãi, như vậy làm sao còn có hy vọng sống chứ?
________***_________
Suốt bốn giờ từ lúc trời bắt đầu tối mãi cho đến khi màn đêm hoàn toàn bao trùm, không khí ở khe núi bốc lên lạnh như băng, căn bản là không có chút dấu hiệu của sự sống, Tần Dịch Dương ngồi ở trong xe, một đám người sức cùng lực kiệt quay trở về đứng ở tại chỗ, sau lớp kính râm không khỏi hiện lên hai chữ ‘mất mát’, không thu hoạch được gì.
“Công Tước đại nhân, chúng tôi thực đã lật tung tất cả mọi nơi, nơi này là một khe núi tắc nghẽn, từ phía trên rơi xuống không có khả năng dừng ở chỗ khác… Chúng tôi tìm không thấy… ” Một người đàn ông đứng ra, thanh âm khàn khàn chậm rãi nói.
Mưa vẫn rơi xuống, ‘mưa bụi’ không lớn, nhưng lại có thể lạnh thấu vào trong trái tim mọi người, làm băng lãnh lòng người.
“…. Các người trở về trước đi!” Tựa đã lâu như một thế kỷ, làn môi tái nhợt của Tần Dịch Dương mới phun ra một câu, vô cùng khàn khan, nói với mọi người.
Mấy người đàn ông nhíu mày, đứng yên tại chỗ, không ai dám động
“Công tước đại nhân…”
“Đi về trước!” Tần Dịch Dương quyết đoán đánh gãy lời nói của họ, sắc mặt tái nhợt mang theo tuyệt vọng, “Nếu phu nhân có hỏi đến, có thể nói với bà ấy, tôi tìm được rồi sẽ trở về… “
Mấy người đàn ông mím môi, một mực im lặng.
Bọn họ tìm suốt bốn giờ đều không thấy, chẳng lẽ hắn muốn một mình đi tìm sao?
Đừng nói đến thi thể, ngay cả vết máu bọn họ cũng đâu có nhìn thấy.
“Công Tước đại nhân, thực đã quá muộn, không bằng đi về trước, ngày mai chúng ta lại phái nhiều người hơn đến tìm được không?” Một người đứng ra khuyên giải cũng là đề nghị, cho rằng đây là phương pháp tốt nhất.
Tần Dịch Dương buồn bã cười.
Cánh tay tao nhã chống trên tay lái, hắn không nghĩ muốn nói gì nữa, miệng phun ra hai chữ: “Đi về.”
Trời biết…. Hắn làm sao có thể để mặc nàng ngây ngốc ở một nơi hoang vu như thế này một buổi tối? Có lẽ nàng đang còn sống, có lẽ nàng chưa có chết… Hắn đã để cho nàng phải cô đơn quá lâu như vậy, như thế nào lại có thể tiếp tục để mặc một mình nàng?
Người đàn ông còn muốn nói gì đó, bị mấy người bên cạnh ngăn lại, lắc đầu, ý bảo hắn khuyên cũng vô tác dụng.
Một đoàn xe xơ xác lại xếp thành hàng một loạt chạy trở về, để lại hai người đứng tại chỗ để ý tình huống của Công Tước đại nhân, tất cả đều không dám để một mình hắn ở lại nơi này, tóm lại bọn họ muốn cam đoan an toàn của công tước đại nhân.
Mãi cho đến đêm khuya.
Bóng tối nặng nề, hơi lạnh của mưa thực đã có thể ngấm tới tận xương cốt, Tần Dịch Dương xuống xe, trên đầu là đầy trời sao sáng.
Những cây cổ thụ cao lớn trong bóng đêm trông giống như hình người quỷ dị, thân ảnh to lớn cao ngất của hắn đi tới, mờ mịt mà đi, mờ mịt mà cảm giác nơi nào có nàng tồn tại, hắn nhớ rõ những động tác khi nàng ở trong ngực hắn, thực ấm, thực ngoan, lần đầu tiên hắn không kiềm chế được mà nhẹ nhàng hôn nàng, không có khúc mắc và chuyện gì phải giấu giếm, chỉ còn lại yêu, tình yêu đơn thuần nhất, cháy bỏng nhất…
‘Hi Hi, em ở đâu, nói cho anh biết được chứ?’ Hắn một mạch đi tới, trong đầu hiện lên mỗi một sự việc phát sinh từ sau khi hắn và nàng gặp nhau…
Ngày nào đó, hắn vừa mới xuống máy bay đi vào đại sảnh của trung tâm thương mại, không cẩn thận đụng phải một cô gái toàn thân quần áo trắng tay đang cầm hồ sơ lý lịch.
Ngày nào đó, hắn ở trong khách sạn cùng người của Hoành Cơ đàm phán, nàng từ trong căn phòng sát vách lao ra, quần áo không chỉnh tề, lưng ong trơn bóng lõa lồ, khóc cầu xin hắn cứu nàng.
Ngày nào đó, hắn vô lý nảy sinh dục vọng với nàng, vây nàng ở trên sofa trong phòng, thân thể hắn gắt gao đè ép xâm phạm từng chỗ mẫn cảm trên người nàng…
Lần đầu tiên nghe nàng nói yêu, lần đầu tiên nói yêu với nàng.
Từ khoảng cách rất xa nhìn cuộc sống của nàng, nhìn một mình nàng mang cục cưng của mình, nhìn nàng kiên cường không rơi lệ.
‘Hi Hi anh tìm thực mệt quá… Nói cho anh biết em không chết. Nói cho anh biết…..’
Cô gái kia đã sớm mọc rễ ở trong trái tim hắn, chiếm hết toàn bộ tư tưởng của hắn, hắn có thể ngửi được hơi thở của nàng từ một nơi cách hắn không xa, hắn thà rằng tin tưởng nàng chưa có chết.
Một dây leo quấn vào dưới chân, một cái lảo đảo, Tần Dịch Dương tái nhợt nghiêm mặt giơ tay túm lấy thân cây bên cạnh.
Bụi cây mềm yếu căn bản không chống đỡ nổi lực túm, bàn tay to lớn cứng cáp của hắn nắm chặt một ít cành cây, đồng thời cũng nắm phải một cái gì đó lành lạnh….
Ánh trăng tĩnh mịch từ trên đỉnh đầu chiếu rọi xuống dưới, trong tay hắn là một mảnh vải lụa màu trắng, đã ướt đẫm nước mưa. Thứ mềm nhẵn kia bị hắn xiết ở trong tay, khiến cho có vài gợn nhăn.
Đó là quần áo của nàng.
‘Hi Hi không chết…. Nàng không chết phải không?’ Tần Dịch Dương nín thở, ánh mắt thâm thúy như áng mây che phủ ánh mặt trời, kích động cực nóng bỏng, hắn xiết chặt mảnh vải dệt kia, tìm kiếm điên cuồng ở bên cạnh….. Chẳng qua là trừ bỏ một mảnh vải lụa, ngoài ra không có thêm gì nữa.
Vết máu trên thân cây đều đã bị nước mưa cọ rửa, nếu như quần áo của nàng đã bị xé rách ở đây, như vậy nhất định nàng sẽ ở quanh quẩn đây đúng không? Ai nói cho hắn biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì rồi?
Đêm khuya Tần Dịch Dương ở cùng một chỗ, tìm kiếm suốt hai tiếng đồng hồ vẫn là không thể nhìn thấy thân ảnh của nàng.
Mặc đêm đen mù mịt, hắn nghiêm khuôn mặt tái nhợt một mạch tiếp tục đi lên phía trước, mở rộng vòng tìm kiếm, vừa ngẩng đầu, hắn nhìn thấy những ngôi sao kia, có chút hoảng hốt, cúi đầu kêu một tiếng, ‘Hi Hi’, bước lên phía trước từng bước, đầu óc bỗng nhiên mê muội…
Huyết sắc trên môi nhanh chóng biến mất, Tần Dịch Dương dựa vào thân cây, lại như trước ngăn chặn cảm giác mê muội đang đánh úp tới, đem đả kích trầm trọng cùng áp lực đè nén xuống dưới lâm vào hôn mê.
……….
Ở cùng một chỗ lại có tới hai người, có phải là trùng hợp hay không?
Thôn phụ xinh đẹp kinh ngạc nhìn khuôn mặt người đàn ông ngã dưới đất trước mắt, sau lưng là một cái giỏ, trong giỏ là một con sóc nhỏ bị nước mưa làm ướt đang run rẩy cuộn mình ở bên trong, còn có một con thỏ, còn có một con vật nhìn không rõ bộ dáng đầy người là bùn đất.
Hai ngày này cô đều lên núi, bất quá là tìm đến những con vật không kịp chạy vào khe núi trốn mưa.
Mà không nghĩ rằng cư nhiên lại gặp được hai người?
Lần thứ nhất là vào lúc giữa trưa cô cõng trở về một cô gái cả người đều là vết thương… mà hiện tại bây giờ… Là đem một người đàn ông?
“Ôi thượng đế của tôi… Lần này tôi cũng không có biện pháp mà cõng anh trở về.” thôn phụ xinh đẹp kinh hô một tiếng.
Lần trước nữ hài tử kia rất nhẹ rất nhẹ, cô chỉ cần đỡ nàng lên lưng rồi cõng về, mà hiện tại nam nhân này, cô phải làm thế nào mới tốt? Thôn phụ có chút đẫy đà kia tự hỏi thật lâu, đi qua xem xét hắn còn hơi thở chứng minh hắn chỉ hôn mê còn có thể cứu được, cô đứng dậy bắt đầu nghĩ biện pháp cứu người