Bởi vì dùng lực quá mạnh mà tất cả ảnh chụp cùng giấy tờ đều bị tung ra, rơi vung vãi xung quanh.
Lâm Hi Hi không cố ý nhìn, chính là ở ánh mắt có thể nhìn ra được ảnh chụp bóng dáng của một người đàn ông, theo các góc độ khác nhau, rõ ràng chụp được sự lạnh lùng của người đàn ông ấy.
Ảnh chụp bay tán loạn, thanh âm của Kiều Nhan còn văng vẳng bên tai, lộ ra khuôn mặt dữ tợn.
Ngón tay xanh xao rơi xuống bức ảnh, hàng lông mi dài của nàng cụp xuống, nhìn thấy rõ ràng người trong ảnh là ai.
Một thân Âu phục, khuôn mặt tuấn lãng hoàn hảo như bức tượng điêu khắc, thật quen thuộc, chiếc mũi cao cùng đôi môi gợi cảm… là hình bóng trong mộng triền miên vô số lần. Kia một khắc “xoảng” một tiếng như có tiếng vỡ của đồ vật nào đó.
Mà tại ngực trái của nàng, nơi trái tim đang đập kia, bị một bàn tay hung hăng bóp chặt.
Nàng mất đi hô hấp của chính mình.
“Rất quen thuộc phải không? Cô nhận ra hắn đúng không?” Kiều Nhan gắt gao nhìn chằm chằm nàng, trong ánh mắt xinh đẹp lộ ra âm ngoan cùng tia máu đỏ tươi, còn có khoái cảm mãnh liệt của việc báo thù.
Bên trong đầu nàng, rất nhiều thanh âm ồn ào, nhưng không tránh được một mảnh băng lãnh.
Lâm Hi Hi ngăn cản chính suy nghĩ của mình, không cần chuyển động, không cần tự hỏi, không cần nghi hoặc. Nàng nhẹ nhàng đem bức ảnh thả lại trên bàn. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hơi thở mong manh: “Cô lấy ảnh của anh ấy làm gì?”
Nàng hiểu rõ Kiều Nhan, cô gái này muốn xem bộ dáng không khống chế được của nàng.
Kiều Nhan cười rộ lên, ánh mắt quỷ dị, vứt tập giấy trước mặt nàng: “Tôi lấy ảnh chụp của anh ta làm cái gì à? Lâm Hi Hi, cô xem đi, khách sạn này chính là minh chứng rõ ràng nhất, nhìn cho kỹ bản ghi chép của khách sạn hai năm trước, cô sẽ biết. Năm đó ở khách sạn cường bạo cô chính là người đàn ông này. Cô không nhận ra đúng không? Tôi không ngại nói cho cô biết, hắn chính là chồng hiện tại của cô – Tần Dịch Dương!!”
Âm thanh bén nhọn toát lên trong không gian nhỏ hẹp của quán café, làm cho tất cả khách khứa trong quán đều hoảng sợ.
Lâm Hi Hi không thể hô hấp, nàng mệt mỏi dựa lưng vào ghế, tay chân lạnh ngắt, trên trán xuất hiện mồ hôi, chỉ có đôi mắt kia là mở lớn.
“Kiều Nhan, lừa gạt tôi cô thấy tốt lắm, vui vẻ lắm đúng không?” Cổ tay mảnh khảnh của nàng dị thường tái nhợt, run rẩy ôm lấy bả vai của chính mình, cổ họng gian nan phát ra thanh âm. “Nhạc Phong sẽ chết, cho nên cô nghĩ muốn lấy chuyện này để trừng phạt tôi?”
Nhạc Phong… cái tên này đúng là làm Kiều Nhan kích động, sẽ không làm đôi mắt đẹp của cô ta đột nhiên phát ánh nhìn chết chóc. Bàn tay lướt qua cái bàn, một phen bắt lấy mái tóc dài của nàng, hung hăng nắm chặt, kéo đầu nàng xuống mặt bàn.
“Tôi trừng phạt cô? Lâm Hi Hi, cô lại đây nhìn cho tôi.” Kiều Nhan gào thét, nhất định phải để nàng xem nội dung trên đó.
“Cô xem không hiểu phải không? Không biết chữ Trung Quốc à? Tôi dịch cho cô nghe nhé. Cô một lòng yêu chồng, người chồng yêu quý của cô, chính là gã khốn kiếp hai năm trước ở khách sạn đã cường bạo cô. Là hắn hủy đi trong sạch của cô, là hắn lợi dụng cô thu mua Nhạc thị. Cô phải có bao nhiêu xuẩn ngốc mới có thể bị người đùa giỡn xoay quanh như thế. Cô lại can đảm mỗi ngày nằm ở trên giường được hắn âu yếm mà còn tưởng đó là yêu! Lâm Hi Hi, cô còn tới nói cho tôi cô có biết bao thoải mái, có bao nhiêu hạnh phúc…”
Đau quá… Da đầu như bị xé rách vậy.
Lâm Hi Hi hai tay nhợt nhạt để tại bàn, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt bị bắt dừng ở mặt bàn vương đầy giấy tờ kia. Tấm da dê cao quý ấy, nét bút màu đen là dấu vết của Tần Dịch Dương, tên tiếng Anh của chồng nàng, phía dưới còn lưu lại chữ ký mạnh mẽ của hắn. Con dấu nặng nề dừng trong mắt nàng. Nàng vĩnh viễn quên không được bút tích ấy.
Ngày đó…
Đêm hôm đó…
Nàng biết mình vào nhầm phòng. Nàng cũng biết ở khách sạn xa hoa này loại sự tình đó cũng là chuyện bình thường. Nhưng nàng là người vô tội! Nàng chính là đi nhầm phòng!
Nàng cũng đã đủ kiên cường, cũng không nghĩ đến sẽ hủy hoại bản thân khi còn sống, nàng không thể chết.
Nhưng hai năm sau, thế giới của nàng vì sự kiện này mà nghiêng trời lệch đất. Nàng không thể quên được lần đầu tiên Nhạc Phong đối với nàng lộ ra hung bạo khiến nàng có bao nhiêu sợ hãi. Nàng cũng không quên được tận mắt chứng kiến bạn trai phản bội là đau lòng như thế, nàng càng không thể quên người bạn thân nhất của mình bị sát hại, cho dù cô ấy cũng có rất nhiều hổ thẹn cùng áy náy.
Như thế nào lại là Tần Dịch Dương? Có thể nào lại là Tần Dịch Dương?
Nước mắt trào ra mãnh liệt, run rẩy lấp đầy đôi mắt nàng. Lâm Hi Hi gắt gao cắn môi, nói với chính mình không được khóc. Nàng nghĩ đến, trải qua hai năm, hắn vì cái gì mà rốt cuộc nhận ra nàng? Sau đó lại làm ra chuyện này…
Là hắn ngay từ đầu đưa tay giúp đỡ nàng, lại không ngừng khiêu khích mối quan hệ của nàng với Nhạc Phong…
Là hắn bức nàng đến đường cùng, không còn bất kỳ biện pháp nào, không biết đến liêm sỉ, bán đứng thân thể đến cầu hắn…
Là hắn ép buộc khế ước, nói cho nàng từ nay về sau là vợ của hắn, nàng thậm chí về sau lại yêu hắn. Yêu một lòng một dạ, khăng khăng một mực!!!
Một ngày dài ở khách sạn, hắn lừa nàng giao ra bản thân, hắn ở trên người nàng tàn sát bừa bãi trọn một đêm, thẳng đến khi nàng không chịu đựng nổi, sau đó nói cho nàng, từ nay về sau, không bao giờ được phép nhớ lại quá khứ!
Kẻ lừa đảo…
Tất cả đều là lừa đảo!!
Ở bên ngoài, hoàng hôn dần buông xuống, Lưu sư phó trông thấy cảnh tượng mà sợ hãi, vội vàng xuống xe, chạy tới quán café, điên cuồng đẩy cánh cửa thủy tinh nặng nề, tiến lên túm tay Kiều Nhan.
“Cô làm gì vậy? Làm gì? Buông phu nhân ra!” Lưu sư phó cũng đã ở tuổi trung niên, dù có quát mắng cũng không còn cái sức lực tuổi trẻ để có thể ngăn cản. Kiều Nhan đột nhiên bị ngăn lại, ngã ngồi trên ghế.
“…..” Lâm Hi Hi phát ra một tiếng rên nhỏ, đầu chôn sâu xuống, thân thể suy nhược, một vài sợi tóc rơi rụng trên đôi vai gầy.
“Phu nhân! Phu nhân không sao chứ?” Lưu sư phó thực khẩn trương, sợ nàng xảy ra chuyện gì. Phải biết rằng lần này ra ngoài là ông ta bảo vệ phu nhân, nếu để tiên sinh biết được, nhất định sẽ rất phiền toái.
Bị một đôi tay to lớn nâng dậy, Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy cả người vô lực, nàng không còn sức để nghe Kiều Nhan nói nữa, chính là chậm rãi đứng lên, tái nhợt, cánh tay ngọc ngà ôm lấy đầu vai của chính mình, ánh mắt gắt gao nhắm lại, run nhè nhẹ.
Ngón tay dùng chút sức lực, khớp xương yếu ớt nhỏ bé hơi nhuốm trắng, nàng cho tới bây giờ cũng không biết được Tần Dịch Dương vì cái gì lại yêu thương nàng như thế? Yêu thương nàng như vậy, giờ phút này lại hóa thành khuất nhục cùng trào phúng. Hắn lợi dụng, hắn lừa gạt… nháy mắt làm lòng nàng đau đến không còn tri giác!
Nàng cho tới bây giờ đều không cảm nhận được chính mình lại buồn cười như vậy.
Liền ngay cả lúc trước bị Nhạc Phong tra tấn đến không thể chịu đựng, nàng cũng không cảm thấy nực cười như lúc này.
“Cô phải có bao nhiêu xuẩn ngốc mới có thể bị người đùa bỡn xung quanh? Cô lại can đảm mỗi ngày nằm trên giường được hắn âu yếm mà còn tưởng rằng đó là yêu?”
Đối diện với tiếng cười lạnh của Kiều Nhan, tiếng cười kia thâm nhập vào tai nàng, giống như một loại châm biếm.
“Phu nhân, không cần để ý đến cô ta. Tôi sẽ đưa phu nhân về!” Lưu sư phó nhìn thấy bộ dáng của nàng, cũng thập phần lo lắng, trầm giọng nói.
Trở về?…
Nàng phải trở về đâu?
Bàn tay tái nhợt nắm lấy túi xách, Lâm Hi Hi nâng lên đôi mắt đã sớm bị nước mắt cùng tuyệt vọng che phủ, nói giọng khàn khàn: “Không cần bảo tôi… Tôi không phải phu nhân của chú…”
Trong lòng nàng một trận đau nhức, cả người run rẩy đứng lên, chầm chậm bước ra ngoài.