Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 221: Kết thúc – 1

Tác giả: Cận Niên
Chọn tập

“Phu nhân… Phu nhân!” Người giúp việc chạy vào, sắc mặt vô cùng lo lắng, nhanh chóng nói cho bà biết “Công Tước đại nhân trở lại!”

Một chiếc màu đen xa hoa chậm rãi đi vào trong lâu đài, mang theo một tia bức người, lượn một đường vòng cung tao nhã, dưới màn mưa lác đác lộ ra vẻ thần bí khiến người ta run sợ.

Nền lâu đài được ghép bởi rất nhiều phiến đá thật lớn, được tinh tế mài giũa, Tần Dịch Dương xuống xe giày da đen bóng giẫm lên mặt đất, rất nhanh đã có ô chạy tới che, giúp hắn che mưa, trong đôi mắt hắn lộ ra chút nóng lòng cùng ấm áp, giống như từ hôm qua đến giờ vẫn chưa thoát khỏi bầu không khí ấm áp, mệt nhọc suốt cả đêm, chấn động kinh hồn, thời điểm bắt được Bruce hắn tựa như đối mặt với cuồng phong bão tố, hiện tại toàn thân Tần Dịch Dương đều mệt rã rời, hy vọng duy nhấtbây giờ là có thể nhìn thấy tiểu nữ nhân mà hắn yêu thương kia, ôm nàng vào trong ngực, hỏi nàng có lo lắng hay không?

Ánh mắt sắc lạnh cụp xuống, có chút dục vọng đang chôn sâu ở bên trong, hắn có chút không nhịn được.

Bước dài chân đi vào trong đại sảnh, ánh nến huy hoàng trên vách tường, bên trong Lan phu nhân mặc một thân váy dài Âu phục phong thái điềm đạm, thanh tĩnh ngồi ở một chỗ, người hầu bên cạnh đều cúi đầu, ánh mắt Lily cũng sáng ngời lên.

“Vinson!” Cô giống như con chim nhỏ mà chạy tới, không để ý đến ánh mắt mọi người, nhào vào trong lòng hắn, khắc chế run rẩy ôm lấy thắt lưng hắn, mặt vùi vào ngực hắn, “Anh đã trở lại.”

Tần Dịch Dương thật ngoài ý muốn khi nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt lạnh hơn một chút, nhìn liếc mắt một cái cô gái trong lồng ngực, tự dưng có một tia không hờn giận.

Bàn tay to đẩy bả vai của cô ta ra, không để ý được cô ta bắm chắc đến cỡ nào, thong thả mà cường ngạnh đem cô ta đẩy ra, khóe miệng nổi lên một nụ cườithản nhiên, xa cách nói: “Cô chưa từng ôm qua sao? Có cần ôm chặt vậy không?”

Một câu này là tuyện đối châm chọc, cô ta biết rõ Hi Hi đang ở trong tòa lâu đài này, còn cố ý giả bộ thân mật với hắn như vậy,lúc trước hắn vô cùng lãnh đạm với cô, cư nhiên cô ta quả là rắn rết.

Tuy rằng Hi Hi không có hay ghen tỵ, nhưng mà hắn cũng không muốn nàng phải có một tia nào không thoải mái.

Lily giống như bị một xô nước lạnh tạt cho tỉnh mộng, không thể ôm lấy thắt lưng hắn, lại bị ánh mắt lạnh như băng của hắn làm cho sợ tới mức không dám níu lấy quần áo của hắn nữa.

“Không nên vội vã trách móc người khác.” Thanh âm lạnh lùng của Lan phu nhân vang lên: “Vinson, cậu hẳn là nên hỏi người phụ nữ của cậu đã chạy đi đâu rồi? Tôi tìm khắp lâu đài cũng không tìm thấy cô ta, bảo vệ lại bảo cô ta chạy ra khỏi lâu đài từ sáng sớm tận bây giờ còn chưa có trở lại… Cô ta sao lại thế này? Tối hôm qua không phải rất tốt hay sao? Hiện tại lại bày cái trò mất tích gì chứ?”

Tần Dịch Dương lẳng lặng nghe, thời điểm nghe những lời này, sắc mặt tái mét đến dọa người.

“Ngài nói cái gì?” hắn vứt bỏ tất thảy suy nghĩ, lạnh giọng hỏi.

Lan phu nhân thản nhiên hừ một tiếng, nhưng là lại thầm suy nghĩ một chút Vinson cũng không biết chân tướng vậy hiện tại hắn cũng không biết co gái kia đang ở đâu, trong lòng bà cũng sốt ruột, dịu đi một chút cảm xúc nói: “Lâm Hi Hi mất tích, cô ta kêu là Lâm Hi Hi đúng không, ta nghe qua Lạc Thành nói về mâu thuẫn của cậu với cô ta, có lẽ là do tức giận mà bỏ đi ra ngoài, ta không biết tối hôm qua hai người đã xảy ra chuyện gì, như thế nào lại khiến cô ta hạ quyết tâm như vậy chứ? Ngay cả con cũng không cần.”

Lần này, sắc mặt Tần Dịch Dương quả là tái nhợt đến cực điểm.

“Ngài nói, cô ấy đi rồi?” Hắn cố bình tĩnh hỏiLan phu nhân, khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh băng: “Làm sao lại có thể?”

Lan phu nhân nhíu mày, cũng gắt gao nhìn hắn.

Tần Dịch Dương căng thẳng đứng tại chỗ ba giây, đau lòng cùng lo lắng nháy mắt đánh bay tất thảy, hắn cởi bỏ cà-vạt, một bên hướng trên lầu đi tới, bước chân càng lúc càng nhanh.

Kia không phải là sự thật, nàng làm sao có thể bỏ đi chứ?

Tối hôm qua nàng còn nằm trong ngực hắn, hắn hôn nàng, thưởng thức hương vị ngọt ngào trong miệng nàng, rõ ràng nghe được nàng gọi tên của hắn, nhìn thấy tất thảy mọi mâu thuẫn của bọn họ trong nháy mắt đều tiêu tan, hắn hận không thể đem nàng yêu thương một hồi mà nuốt vào trong bụng… Hi Hi!

Cánh cửa chạm khắc hoa văn hiện ra trước mắt, bị cánh tay Tần Dịch Dương đẩy một cái thật mạnh mở ra, sắc mặt tái nhợt xông vào trong phòng, quả nhiên không có lấy một thanh âm, trong cái nôi cục cưng bình yên vô sự quơ quơ nắm tay nhỏ bé, chính là tinh thần so với thường ngày có vẻ kém một chút, thoạt nhìn có lẽ là do đói bụng lâu quá, chỉ lo mút tay của mình cho đỡ đói.

Đứa nhỏ đáng yêu như vậy…

Tần Dịch Dương cúi người xuống nhìn thân hình mềm mại nhỏ bé của nó, ánh mắt giống nàng đến bảy phần kia, ánh mắt tội nghiệp đen láy lại sáng như pha lê kia, không khỏi mềm lòng giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của nó, lại đột nhiên chạm vào một vết xước rớm máu trên khuôn mặt phấn nộn của nói! Thậm chí ngay cả khuôn mặt của đứa bé cũng bị sốt đến đỏ ửng lên, tay nhỏ bé lạnh như băng, gương mặt cũng nóng bỏng lên.

Trái tim Tần Dịch Dương giật mình.

Chuyện gì xảy ra? Nàng thật sự không có chăm nom con sao?

Hi Hi, Lâm Hi Hi!

Lúc này hắn điên cuồng tìm kiếm, trong đôi mắt lộ ra tia máu dọa người.

Chọn tập
Bình luận
× sticky