Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 218: Nàng đột nhiên nhớ tới cục cưng

Tác giả: Cận Niên
Chọn tập

Một chiếc xe màu đen có rèm che đỗ ở gần cánh cổng, Lâm Hi Hi chạy tới tranh mở cửa xe.

Thế nhưng cửa xe lại bị khóa, nàng làm thế nào cũng đều không mở được, nữ hầu khuyên ngăn mà trong lòng lo lắng phát khóc, trái tim nàng tựa như sắp ngừng đập, sắc mặt vừa nãy tái nhợt bây giờ còn mang theo vẻ thống khổ, mọi chua xót trong lòng càng tăng lên, như núi lửa mãnh liệt phun trào.

Nói cho em anh không có việc gì…

Tần Dịch Dương, nói rằng anh không có việc gì đi!!!

Nàng ở trong lòng mà hô gọi tên hắn, lòng đau như cắt.

“Tại sao lại không ra?” Nàng nghẹn ngào hô lên một tiếng: “Mở, mở, mở.” mà đập vào cửa xe, tại sao lại mở không ra, “Các người ai có thể đem tôi ra ngoài?” âm thanh cuối cùng tựa như thét lên đã mang theo tiếng khóc nức nở.

Bây giờ mưa to không ngớt, ở trong thế giới này, nàng thật sự bất lực, nàng không biết có phải hắn đang cách nàng trăm núi nghìn sông hay không, chỉ biết là tại đây nàng ở trong tòa lâu đài này vẫn không làm gì được ngoài bao nhiêu dày vò chờ đợi hắn trở về!

“Lâm tiểu thư, cô không cần như vậy.” Nữ hầu rưng rưng tiến lên giữ chặt nàng: “Lan phu nhân thực sự đã đuổi theo, qua chút nữa người sẽ đưa tin tức khẩn cấp trở về cho chúng ta. Tiểu thư người không biết đường, người không thể đi một mình nha.”

“Không!!”

Trong đầu Lâm Hi Hi không ngừng kinh hô, đôi mắt nàng tối đi tràn đầy nước mắt mà không thể suy nghĩ, hung hăng đẩy cửa xe mà đi ra ngoài, trời đất trong lúc đó mưa gió nổi lên ầm ầm, nàng thấy rõ vị trí cánh cổng, lập tức hướng chỗ kia mà đi tới.

Nữ hầu đi theo phía sau, nhìn thấy nàng làm chuyện điên rồ để biết rõ tin tức chồng mình.

Nàng vẫn nghĩ là trái tim của chính mình đã lạnh như băng, chỉ có thể oán hận, không thể thương cảm! Thế nhưng tại sao giờ khắc này lại nóng ruột đến thế, nàng hận không thể cùng đi theo hắn Gian nan cùng sinh tử đều không để ý đến dù sao cuộc sống khá giả hiện tại, tại đây một đất nước rộng lớn mà xa lạ này, bọn họ cách mưa gió bão bùng sống chết không biết!

Một ngày kia ở tòa lâu đài, một bóng dáng mảnh khảnh lao ra khỏi cổng, không khống chế được dưới màn mưa chạy đi thật xa. Những vùng lân cận tòa lâu đài đều bị mưa to làm cho lầy lội, đá ở trên núi gần đó đột nhiên lăn xuống, bóng dáng nhỏ nhắn màu trắng của nàng ở trong mưa to đau đớn khóc thành tiếng.

Thực đã không biết qua bao lâu, nữ hầu rốt cuộc cũng khuyên được cô gái này, tùy ý mưa to đang trút trên người, mang theo nàng hồn bay phách lạc mà trở về lâu đài, nàng đi loạng choạng, mất đi khống chế mà lao ra ngoài, bị nữ hầu gắt gao mà ôm lấy, một lần cuối cùng, rốt cuộc hoàn toàn bị ngất đi, bị bảo vệ canh giữ cổng cùng nhau đưa vào bên trong tòa nhà.

Tấm chăn ấm áp bọc lấy nàng, bên cạnh là lò sưởi đang bốc cháy.

Ý thức dần dần theo tứ chi hoạt động trở lại, thời điểm này Lâm Hi Hi rốt cuộc đã thanh tỉnh, từng bị mưa tạt ướt nên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt như cũ, dùng khăn mặt lau đi đầu tóc còn ướt sũng.

Nữ hầu bên cạnh thấy nàng tỉnh lại, lông mi thật dài hơi hơi rung động, cuống quít nói: “Lâm tiểu thư?”

Giống như vừa tỉnh lại sau một giấc mộng dài, trong mơ nàng còn nắm chặt tay hắn, tỉnh lại liền thấy mình đang ở trong phòng, nhìn thấy cửa sổ kia vẫn còn lại vết mưa.

Ý thức lập tức thanh tỉnh.

Nàng đứng dậy, làm khăn lau trên người rơi trên mặt đất, thế nhưng bởi vì đứng dậy rất mạnh, đầu óc liền nổi lên một trận choáng váng.

“Tiểu thư!” Nữ hầu vội vàng tiến lên đỡ nàng.

“Có tin tức gì không?” Lâm Hi Hi thấy được mình đang ở trong đại sảnh của tòa nhà, cửa sổ nơi này đều được điêu khắc cùng một loại hoa văn giống nhau, cửa sổ tứ phía đều gắt gao mà đóng lại, lò sưởi trong phòng đang cháy rất mạnh, cùng với mưa to bên ngoài rõ ràng đối lập, nàng nhớ tới mình lúc trước điên cuồng, liền thốt lên hỏi một câu.

Nữ hầu đau lòng mà nhìn đôi môi anh đào tái nhợt của nàng, lắc lắc đầu: “Không có tin tức, điện thoại cũng vẫn không liên lạc được.”

Lâm Hi Hi tuyệt vọng một hồi, chịu đựng choáng váng, nàng đứng dậy đi đến điện thoại bên cạnh, có chút run rẩy mà cầm ống nghe lên quay số điện thoại của Tần Dịch Dương, không liên lạc được. Vẫn như cũ, không liên lạc được.

Đầu ngón tay mảnh khảnh bị mưa bão làm cho tái nhợt, nàng run rẩy mà quay số điện thoại của Colin, muốn từ hắn mà biết được một chút tin tức. Nơi này rấy yên lặng, yên lặng đến mức không bình thường!

“Tút… Tút”

Âm thanh nghe xa xôi như vậy, cuối cùng vẫn là hoàn toàn vô vọng.

Nhìn thấy Lâm Hi Hi quả thực đã cầm lấy ống nghe đợi đã lâu mà không có phản ứng, nữ hầu tiến lên vỗ vai nàng, đem ống nghe trên tay lấy ra khỏi tai: “Tiểu thư, chúng ta chờ tin tức được không? Thời tiết như vậy không ai dám ra ngoài, chính là Lan phu nhân có một đội hộ vệ đi cùng mới dám ra khỏi nhà, chúng ta chờ một chút, nhất định sẽ có tin tức, được không?”

Đầu ngón tay Lâm Hi Hi lạnh lẽo, chống đỡ thân thể, cắn môi, tự nói với chính mình rồi ngã xuống.

Đầu óc nàng quay cuồng, tự hỏi còn có thể có biện pháp nào, đột nhiên có một tia sáng lóe lên trong óc nàng, nàng khẩn trương: “Mở TV!”

Nữ hẩu ngẩn ra.

“Nếu bởi vì mưa to mà gặp chuyện không may, TV chắc chắn sẽ đưa tin, phải không?” Lâm Hi Hi ngẩng đầu lên hỏi nữ hầu, trong trí óc đem tất cả những tình huống có thể xảy ra nghĩ đến một lần, cho dù không biết nửa đường có phát sinh sự cố bất ngờ gì hay không, cho dù hiện tại không rõ tung tích, xảy ra chuyện, hội nghị thương mại bên kia nhất định có tin tức, có phải không?

Nữ hầu há hốc miệng muốn nói cái gì cũng không được, bởi vì Lâm Hi Hi nói quá nhanh, vô cùng lo lắng rồi cũng tìm được điều khiển từ xa, ấn nút bật, trong nháy mắt, trong phòng khách tràn ngập âm thanh cùng ánh sáng của TV, bởi vì vẫn đang là rạng sáng, tất cả tin tức đều chưa có? Nàng đổi kênh, không chớp mắt mà quan sát mọi việc trên TV, cố gắng tìm kiếm tin tức của hắn.

Có rồi.

Giờ đều đã có rồi.

Toàn bộ tin tức đều là ngày hôm qua, bên trong đột nhiên hiện lên thân ảnh cao ngất của hắn, cũng là hình ảnh ngày hôm qua còn lưu lại của hắn, Lâm Hi Hi gắt gao cắn chặt cánh môi tái nhợt, ngón tay khẽ run nhẹ.

Có chút suy sụp mà ngồi lên sô pha, toàn bộ cách thức của nàng đều không tác dụng, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Cả người đều là tuyệt vọng, lạnh như băng, ánh mắt một người phụ nữ phiếm hồng mà ngồi trên sô pha, thống khổ đáng thương mà cuộn mình ở bên trong, trán xanh xao, chịu đựng đau đớn xé rách trong lòng.

Nữ hầu ở bên cạnh nhẹ giọng an ủi, bên ngoài lại là từng đợt sấm vang.

Như là nhớ tới cái gì, lông mi Lâm Hi Hi đột nhiên run lên, ngẩng đầu nhìn tia chớp sáng chói, trong lòng lo lắng! Nàng quên mất bảo bối, bảo bối còn ở trong phòng.

Bất kể thân thể đang vô cùng yếu ớt, nàng đứng dậy hướng phía lầu trên đi tới.

Nữ hầu đang kiệt sức cũng bị làm khó, nhưng vẫn đuổi kịp bước chân của nàng. Trên lầu vẫn yên lặng như trước, màu sơn cùng dáng vẻ của cánh cửa làm bằng gỗ lim vẫn còn duy trì như lúc sáng, Lâm Hi Hi đau lòng, tự trách chính mình quá mức sốt ruột mà đem cục cưng một mình để lại nơi này, đau lòng không thôi, vội vàng chạy tới.

Cái nôi lẳng lặng mà được đặt ở trong phòng, nhưng lại yên lặng không có chút tiếng động.

“Cục cưng…” Lâm Hi Hi kêu một tiếng, chạy tới, lại phát hiện chuyện ngoài ý muốn trong cái nôi trống không, nàng hít một hơi thật sâu, run run mà kêu lên: “Cục cưng”

Nữ hầu nghe tiếng liền tiến vào: “Làm sao vậy? Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?”

240: Lily muốn làm cái gì?

Trong cái nôi trống không, xác định là buổi sáng nàng đã quấn chăn cho con, thế nhưng hiện tại cục cưng không ở đó!

Trong nháy mắt sắc mặt Lâm Hi Hi trở nên trắng bệch, tay nàng bắt lấy cái chăn mỏng, xốc lên, bên trong chỉ là không khí lạnh lẽo, căn bản là không có hơi ấm, đã sớm không có bóng dáng của cục cưng!

“Cục cưng…” Nàng thấp giọng: “Cục cưng, con ở đâu?”

Nàng không thể khống chế được mà đứng dậy, nhìn khắp mọi nơi, nước mắt thi nhau trào ra, lảo đảo nhìn xung quanh căn phòng, hi vọng có thể nhìn thấy dấu vết của cục cưng! Mới có mấy chục phút ngắn ngủi mà, chính là đứa trẻ mới hơn một tháng, nó có thể đi đâu?

Nữ hầu nhìn cái nôi, nháy mắt cũng chấn kinh, rất sợ hãi mà nhìn qua toàn thân nàng.

Cả người Lâm Hi Hi đã hoàn toàn hoảng loạn, tóc của nàng vẫn còn rối, cả người không còn chút sức lực, lộ ra bóng dáng mảnh khảnh yếu ớt làm cho người ta đau lòng, càng không ngừng chạy khắp nơi trong phòng, đau lòng gọi “cục cưng”, tìm kiếm tung tích đứa nhỏ, nàng nghĩ có phải người hầu đã ôm con đi rồi hay không, nghĩ có thể đem cục cưng đặt ở nơi khác rồi hay không! Thế nhưng không có, tất cả đều không có! Nàng nhớ rõ ràng thời điểm ban sáng đã nhìn qua con, bàn tay hồng nhạt nhỏ bé của con nắm lại rồi rất nhanh buông ra, bị tiếng sấm làm cho sợ hãi, mở to đôi mắt đen láy mà nhìn nàng…

Cục cưng, nói cho mẹ biết con ở đâu?

Con hù dọa mẹ rồi…

Mẹ rất sợ, con phát ra chút âm thanh có được không?

Nữ hầu kinh hãi khi thấy nàng lao ra ngoài, bộ dạng nàng gào thét trong hành lang dài, làm kinh hãi trong lòng gia tăng gấp bội, chạy ra giữ chặt nàng, đau lòng mà khuyên nhủ: “Lâm tiểu thư, cô không nên xúc động, đừng xúc động nha, tiểu vương tử nhỏ như vậy, chắc chắn là không thể chạy đi, chỉ có thể là người khác ôm cậu ấy đi, người đừng có gấp, tôi lập tức đi tìm, được không…?”

“Đùng đoàng!” Một tiếng vang rất lớn do sẩm sét nổ ra, thân thể Lâm Hi Hi chấn động dữ dội.

Một tay nàng siết chặt lồng ngực đau đớn, đau đớn sốt ruột đến không thể hô hấp, tay kia thì chống vào vách tường, gắt gao cắn chặt môi làm cho chính mình thanh tỉnh, lúc gương mặt tràn ngập nước mắt, nàng rốt cuộc cũng nghe được lời nói của nữ hầu, rốt cuộc bắt đầu tự hỏi, đúng vậy, cục cưng nhỏ như vậy, nó sẽ không tự đi được, là có người mang nó đi!

Tia chớp sáng chói xuyên qua cửa sổ ở mái nhà chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, sống lưng Lâm Hi Hi liền có một cảm giác rét lạnh.

Nàng dĩ nhiên tỉnh táo lại, phát hiện chuyện bất thường kia.

“Tiểu thư… người, người làm sao vậy?” Nữ hầu nhìn thấy sắc mặt yếu ớt của nàng, có chút dọa người, ôn tồn hỏi.

Lâm Hi Hi nhìn hành lang không có một bóng người, run giọng hỏi: “Chuyện hôm nay là ai nói cho cô?”

Nhìn thấy đôi mắt trong veo của nàng tràng đầy nước mắt, nữ hầu đau lòng, thế nhưng lại bị câu hỏi của nàng làm cho kinh ngạc, chần chừ nói: “Cái gì… Chuyện gì?”

“Lan phu nhân không ở trong lâu đài là bởi vì công tước đại nhân gặp chuyện không may, là ai nói cho cô?” Lâm Hi Hi bình tĩnh mà nói tững chữ, cánh môi có chút tái nhợt.

Nữ hầu chậm chạp nói: “Tôi… Là lúc rạng sáng tôi đi từ nơi này đến phòng đối diện, người hầu trong lâu đài đều ở gian phòng này! Tôi vừa mới rời giường chợt nghe có hai người nói công tước đại nhân xảy ra chuyện, tôi không tin, tôi thậm chí còn chạy đến phòng Lan phu nhân để nhìn, thế nhưng được người hầu cho biết, thật sự là buổi tối nửa đêm phu nhân đi ra ngoài, tôi hỏi các cô ấy công tước đại nhân đã xảy ra chuyện có phải hay không, các cô ấy còn bảo tôi không cần hỏi nhiều! Tiểu thư, tôi… “

Lâm Hi Hi tái mặt khi nghe được, nàng biết, bất luận kẻ nào gặp phải tình huống như vậy, Lan phu nhân rời khỏi lâu đài cố ý giấu giếm không công khai tin tức, như vậy tin tức không thể truyền ra, nhất là không có đủ chứng cứ để báo chí đưa tin, công tước mất tích, sẽ khiến cho thần dân khủng hoảng.

“Tại sao nơi này không có ai? Vì cái gì mà một người cũng đều không có?” Cái miệng sắc bén của nàng mang theo chút lạnh lùng cùng run rẩy, chăm chú nhìn xung quanh.

Nữ hầu nghẹn lời: “Tôi không biết… Tôi thật sự không biết! Tiểu thư, tôi cũng vậy, đêm nay cũng chạy tới đây mới biết nơi này không có lấy một người, tôi… Tôi cũng thấy rất kì quái!”

Sống lưng Lâm Hi Hi lại càng ớn lạnh, như kim châm, hung hăng đâm vào lòng nàng.

Trúng kế…

Vừa rồi đột nhiên nàng cảm giác bị trúng kế! Tại sao đúng lúc trong lâu đài lại không có ai, tại sao chỉ có một nữ hầu nói cho nàng Tần Dịch Dương xảy ra chuyện, lại vì sao mà các nàng đi ra ngoài chưa tới một giờ, cục cưng đã không thấy tăm hơi?

Cục cưng…..

Trong đầu như có một tia sét xoẹt qua, Lâm Hi Hi thiếu chút nữa đứng không vững, trong lòng nàng rất hoảng sợ đoán rằng trong thời gian nàng rời đi mấy chục phút, đủ thời gian cho người ta mang cục cưng đi!

Từ đêm khuya Tần Dịch Dương rời đi đến rạng sáng, trong phòng hắn đều đóng chặt, trừ bỏ một nữ hầu bình thường ở bên nàng thì ở bên ngoài không ai có thể đi vào, mà nàng nghe được tin tức Tần Dịch Dương gặp chuyện không may lúc sau hoàn toàn không khống chế được, thời điểm chạy ra cũng không có đóng cửa…

Cho nên, cục cưng mới không thấy! Đúng hay không?

“Tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người không cần làm tôi sợ…” Nữ hầu hoảng hốt suýt nữa rơi lệ, giống như chính mình đã sai chuyện gì rất lớn, việc tiểu vương tử mất tích, có thể hay không là do cô mù quáng dễ tin người?

“Đoàng đoàng!” Lại một đợt sấm sét nổi lên, cuối hành lang dài càng rõ ràng hơn là không có lấy một bóng người.

Lâm Hi Hi ngước mắt lên nhìn phía trước, kia nghiễm nhiên cũng là một nữ hầu, cấp bậc cũng không có cao hơn nữ hầu bên người nàng, nhẹ nhàng thong thả mà hướng phía bên này bước tới.

Đôi mắt nàng đã khô nước mắt, ở đây thời tiết mưa to liên tục, trên vách tường ngọn nến tĩnh mịch cháy, mà ở đối diện nữ hầu ngày càng tiến lại gần, rốt cuộc dừng lại ở trước mặt nàng.

“Lâm tiểu thư….” Nữ hầu trẻ tuổi dừng lại trước mặt nàng: “Thật có lỗi, tiểu vương tử đã bị người ta ôm đi mất, nếu cô muốn tìm nó về, muốn nó không có việc gì, thì nửa tiếng nữa đến vách núi gần nhất trong lâu đài, công chúa Lily mang theo tiểu vương tử ở nơi đó chờ người, nếu người muộn một phút đồng hồ, như vậy thật có lỗi, người hãy vĩnh viễn cùng đứa nhỏ nói lời từ biệt đi.”

Lâm Hi Hi run rẩy, suýt nữa ngã xuống.

“Cô nói cái gì?” Nàng khó khăn hỏi “Lily… Là cô ta mang con của tôi đi?”

Nữ hầu trẻ tuổi nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Người còn lại hai mươi chín phút.”

“Cô từ từ!” Lâm Hi Hi run rẩy hô một tiếng, suy nghĩ ý tứ của cô ta, để làm cho mọi việc thông tỏ: “Rốt cuộc sự việc là như thế nào? Là cô ta bịa đặt làm cho tôi đến có phải hay không? Là cô ta thừa dịp tôi không ở đây đem cục cưng mang đi phải không?! Cô ta muốn làm cái gì? Con của tôi là vô tội, vì cái gì muốn bắt nó đi? “

Nữ hầu trẻ tuổi có chút xúc động, nhưng tiếng nói vẫn lạnh lẽo: “Còn hai mươi tám phút rưỡi.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky