Hắn nghĩ muốn gì đều đã biểu đạt rõ ràng.
Lồng ngực rộng lớn toát ra vẻ nguy hiểm, hô hấp của Lâm Hi Hi yếu ớt, đôi mắt trong veo giương lên nhìn hắn, khoảng cách gần như vậy, nàng có thể nhìn rõ đồng tử màu đen chói mắt của hắn, mị hoặc mà nghiêm khắc, lộ ra dục vọng dày đặc bị áp chế cùng với khí phách bức người. Thân thể kiều diễm của nàng thật lâu rơi vào khuỷu tay hắn, toàn bộ thân thể đều mặc hắn chống đỡ, thậm chí bàn tay hắn vẫn như trước mang theo nhiệt độ cực nóng ở phía sau áo sơ mi mềm mại của nàng, khóa áo ngực bị mở ra, hắn một tay có thể khống chế được tấm lưng mềm mại của nàng, tạo nên cảm giác kích thích mẫn cảm cùng cực!
Lâm Hi Hi cảm thấy toàn bộ thân thể đều cứ như vậy bị hắn nhìn thấu, trong chốc lát viền mắt ấm áp, run rẩy, cũng không nghĩ ra cách nào phản kháng! Cánh môi của nàng có chút sưng đỏ, khoang miệng vẫn lưu lại tất cả là hơi thở của hắn, thậm chí nhũ hoa của nàng vẫn sót lại vết tích vuốt ve, trên người từng chút khoái cảm đều chưa rút. “Đừng…” dục vọng dày đặc kia làm nàng sợ hãi, Lâm Hi Hi lắc lắc đầu, dùng hết toàn bộ khí lực đẩy ra vòng ôm chặt chẽ của người đàn ông trước mặt! Nàng một tay chống lên thủy tinh, tay còn lại gắt gao kéo lại cổ áo, nhìn hắn!
Kiện cáo, thất nghiệp, từng bước một kéo tới, sự tình khiến nàng trở tay không kịp, đầu óc Lâm Hi Hi hỗn loạn, cảm giác như chính mình đang rơi vào nước xoáy không sao thoát ra được, nhìn ánh mắt thản nhiên mà thâm thúy của Tần Dịch Dương, nàng bắt đầu hiểu rõ đến tột cùng là hắn muốn gì ở nàng, thế nhưng …như vậy không được, không thể!
Ánh mặt trời chói mắt rọi thấp xuống dần, toàn thân Tần Dịch Dương là bộ Âu phục tản ra khí thế tà mị bức người, đôi môi lạnh bạc hoàn mĩ hé mở, ưu nhã mà lười biếng nhìn nàng, vẻ mặt lạnh lùng trầm tĩnh như nước.
Lâm Hi Hi không thể chịu đựng được không khí như vậy một lần nữa, nàng cố nén nước mắt nóng bỏng đang chực trào ra, tay chăm chú kéo lại cổ áo, hướng phía cửa phòng làm việc chạy ra ngoài, run rẩy chạy trốn, tựa như muốn thoát khỏi thế giới của hắn, bên ngoài không khí có phần ồn ào náo nhiệt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hi Hi hé chút tái nhợt, nàng cắn viền môi hơi sưng đỏ, chạy tới phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh rất yên tĩnh, nàng siết sao đóng lại cửa, mới cảm thấy có chút an toàn.
Nàng tựa vào tường nhựa hồi lâu mới nén được một cỗ ủy khuất kia xuống dưới, phía bên trong nội y sộc sệch, nàng so với lúc trước có vẻ ổn hơn, ngón tay trắng nõn run nhè nhẹ, nàng đưa tay cài lại nút áo.
Nơi mềm mại đẫy đà hoàn mỹ bên trong nội y – Lâm Hi Hi không dám hồi tưởng lại vừa rồi Tần Dịch Dương đã càn rỡ vuốt ve như thế nào, nàng cố gắng xua đi cảm giác này, quên đi cảm giác hắn thình lình cướp đoạt cùng chiếm giữ.
Trong phòng vệ sinh yên tĩnh, nàng tựa như búp bê bị bỏ quên, gặm nhấm từng chút thương tổn, ôm chặt hai tay, tạo nên bộ dáng bảo hộ chính mình.
Mơ hồ nghe được âm thanh từ bên ngoài, cửa phòng vệ sinh liền bị mở ra.
“Thật phiền a, chị Nguyên Đồng ngày hôm nay làm sao không biết? Giống như bị phát điên, làm ai cũng mệt chết.”
“Chính là không biết ai đắc tội nha.” “Hic…còn có ai vào đây? Chị Đồng tối kị nhìn kẻ khác cùng với chủ tịch có gì liên quan, lần trướctrước mặt chủ tịch tôi không cẩn thận làm đổ ly nước, chị ta nghĩ là tôi cố ý, phụ nữ ghen tuông nổi lên điên cuồng thật đáng sợ.”
“Không phải cô đang nói đến Lâm Hi Hi đấy chứ? Ai da, tôi hình như cũng hai lần nhìn thấy chủ tịch nắm tay cô ta cùng ngồi vào trong xe nha.”
“Cô không nhìn lầm chứ? Công tác ra ngoài cùng là bình thường nha..”
“Cái gì, cô đã từng cùng chủ tịch ra ngoài công tác sao?”
“Cô …” “Tôi nói sai rồi sao? Cô lúc rảnh rỗi nhớ theo Lâm Hi Hi học hỏi nha, không có việc gì lại giả vờ chảy một tý máu liền té xỉu và vân vân, có khi chủ tịch cũng sẽ có thiện tâm đưa cô đi bệnh viện cũng không chừng.” “Cô thì ít xấu hơn tôi chắc, cô cũng chính là đố kị như tôi!” “Nhưng mà có đáng gì để mà đố kị chứ, nghe nói có người tố cáo a, lại nghe nói sáng sớm đều đã kinh động đến ban giám đốc, không chừng cô ta giả ngốc cũng không được bao lâu …”
“Ha ha, thật sao? Cô nói thật sao?”
“Tôi sao phải lừa cô chứ..”
Mỗi một công ty đều có một kiểu lời đồn đáng sợ của nơi ấy, Lâm Hi Hi dựa lưng vào cửa, không muốn nghe tới những lời thì thầm không kiêng nể phía sau, tiếng cười hai người kia dần dần xa hơn, từ từ không nghe thấy nữa, Lâm Hi Hi lúc này mới buông cổ áo đang bị nắm chặt ra, khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ mang theo một tia nhu nhược ngỡ ngàng.
Thế giới này dường như không có chỗ nào cho nàng.
Một bên bị ghen ghét cố ý loại bỏ, một bên tràn đầy nguy hiểm, tay Lâm Hi Hi dừng ở chốt cửa hồi lâu nhưng không có dũng khí mở cửa, mãi cho đến lúc di động trong túi “ong ong” rung lên, nàng mới hoàn hồn. “Alô, tôi là Lâm Hi Hi.” Nàng mở cửa phòng vệ sinh đi ra, nhẹ giọng nói.
“Lâm tiểu thư, tôi là Lam luật sư.” Phía bên kia thanh âm rất cung kính.
Lâm Hi Hi lập tức lên tiếng trả lời “Lam luật sư, ông vẫn khỏe chứ.”
“Là như thế này… vốn là buổi hòa giải ngày chủ nhật chỉ có một nhân viên trung gian hòa giải của tòa án và đại diện nguyên đơn của bị cáo có mặt, là luật sư tôi cũng không tốt khi đứng ra, mạo muội hỏi một chút, Tống Viện Y tiểu thư có thể có mặt chứ?”
Lâm Hi Hi do dự một chút, nhẹ nhàng mà kiên định nói “Tôi sẽ khuyên cô ấy đến, dù sao biện pháp giải quyết chuyện này là vậy, chính cô ấy quyết định mới tốt, giả như cô ấy không muốn, khả năng hòa giải cũng đổ vỡ.” “À, là như vậy”, phía bên kia Lam luật sư nở nụ cười, “Vậy chúc Lâm tiểu thư may mắn, hòa giải thành công.”
“Cảm ơn ông, Lam luật sư.”
Tắt điện thoại di động, Lâm Hi Hi vứt đi cảm giác hỗn độn trong ngực trở lên dũng cảm một chút.
Nàng hiểu rất rõ ràng, có một số việc nàng không có khả năng xoay chuyển tình thế, nàng chỉ có thể tận lực cố gắng đối đầu là tốt rồi, tựa như lần này bị tố cáo, nàng chỉ có thể thản nhiên mà đối diện ban giám đốc, thế nhưng nếu bọn họ không tin, nàng cũng không còn cách nào.
Có khó khăn, có chuyện, thì nhất định phải giải quyết, chí ít tạm thời vẫn còn chưa thất nghiệp, không phải sao?
Trở lại chỗ ngồi, Lâm Hi Hi không để ý tới những lời to nhỏ phía sau của mấy thư ký cùng ánh mắt đố kị nhìn nàng, nàng ngồi xuống chăm chú làm việc, nàng đảo mắt qua lịch công tác trong ngày, thứ năm, tốt rồi, nàng còn có một ngày an tâm mà nghỉ ngơi.
***
Trưa ngày chủ nhật, ánh mặt trời nóng bức chiếu xuống.
Cầu thang tòa án mang vẻ âm trầm, một sắc trắng trang nghiêm mà long trọng.
Trong di động thanh âm “tút tút” đã vang lên nửa tiếng đồng hồ, mồ hôi bắt đầu toát ra từ lòng bàn tay Lâm Hi Hi, đôi mắt mỹ lệ tràn đầy vẻ lo lắng, nàng cắn thật sâu vào đôi môi anh đào, nàng suýt thốt ra âm thanh tựa như phá vỡ trong ngực.
Nghe điện thoại.
Mình van cậu, Viện Y, nghe điện thoại đi!
Ngày hôm qua tới thăm Viện Y, hai người rõ ràng thống nhất đứng ở cửa tòa án đợi nhau, thế nhưng Lâm Hi Hi đến sớm một tiếng, tại chỗ này chờ đợi cũng không thấy Viện Y đâu. Nhiệt độ càng lúc càng cao, Lâm Hi Hi đã có chút tuyệt vọng, điện thoại vẫn thông, rõ ràng là vẫn thông, khả năng là cô ấy không tiếp!