Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 187: Để lại nàng một mình ở lại

Tác giả: Cận Niên
Chọn tập

Tần Dịch Dương hưởng thụ nàng khẩu thị tâm phi, cúi đầu hôn lên bả vai nàng, nhẹ nhàng mà cắn quai áo nhỏ bé của nàng, váy dài theo bờ vai oánh thuận chảy xuống dưới, thân thể nàng run lên, càng thêm hướng sâu vào trong lòng hắn, lại không chú ý đến bàn tay to lớn của hắn lại đang lướt từ đầu gối nàng đi lên, hướng vào bên trong đùi của nàng đụng chạm tới.

“A…” Lâm Hi Hi khẽ kêu lên một tiếng, gò má ửng đỏ, cắn môi anh đào.

Ngón tay tao nhã của hắn thực đã chạm tới nơi mềm mại mị hoặc lòng người của nàng, lòng run lên, cúi đầu áp sát cánh môi nàng dụ dỗ: “Đã ướt như vậy rồi, nghĩ muốn anh phải không? Có nghĩ để anh muốn em không?”

Thân thể người phụ nữ trong thời gian mang thai thực mẫn cảm, không chịu nổi trêu chọc, hắn rõ ràng biết, lại vẫn như trước muốn khơi mào dục vọng trong thân thể nàng, muốn nhìn xem nàng có như trước mà nở rộ dưới thân hắn hay không.

Đó là thời khắc xinh đẹp mê người nhất của nàng.

Tần Dịch Dương cúi đầu thở hổn hển, mặc kệ cho nàng trằn trọc trong ngực mình, động tác trên tay không chút nào ngừng nghỉ. Nàng không ngoan, hai chân thon dài oánh thuận liều mạng khép lại, mang theo thanh âm mông lung trong tiếng khóc cầu xin hắn “Không cần.” Tần Dịch Dương nghe được, ngọn lửa thiêu đốt trong lòng càng thêm kịch liệt. Hắn hôn nàng, nâng lưng nàng lên, khẽ hạ thấp thân thể của hắn, ngón tay dính đầy dịch yêu ngọt ngào của nàng, bàn tay bao trùm nơi mẫn cảm của nàng, cử động thật mạnh.

“A…..” Nàng rung rẩy rên nhẹ, thanh âm bị hắn nuốt vào trong miệng.

Cách làn váy đơn bạc mỏng manh, tay hắn ở trong thân thể nàng ráo riết tàn sát, nàng trừ bỏ gắt gao ôm lấy cổ hắn cái gì cũng không làm được, chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận.

Trong nháy mắt vật lạ xâm nhập vào trong cơ thể, nàng tựa như bị điện giật, lắc đầu không cho hắn tiến vào.

“Ngoan…. Hi Hi, không có việc gì, thực đã hơn ba tháng, anh sẽ không làm con bị thương….” Tần Dịch Dương thấp giọng dụ dỗ nàng, cúi người phủ lên thân thể ngọt ngào của nàng, hôn lên cánh môi nàng, “Mở chân ra… Để cho anh yêu em thật tốt…”

Lâm Hi Hi run rẩy buông mọi đề phòng, nhưng không có nghĩ đến tay hắn lại gắt gao xỏ xuyên tiến vào.

Một trận tê dại trí mạng hướng trong thân thể đánh úp vào. Nàng suýt nữa không chịu nổi, một cái rùng mình hướng phía sau lùi về. Ngón tay Tần Dịch Dương tiến vào càng sâu, chậm rãi xỏ xuyên rồi rút ra, từ ôn nhu đến tàn sát bừa bãi, nàng rốt cục cũng không thể kiềm chế được nữa, bắt đầu rên rỉ.

“Hi Hi…. Hi Hi…” hắn không ngừng gọi tên của nàng, làm cho ý thức của nàng ngưng tụ lại, có thể cảm nhận được động tác tà mị của hắn. Ngón tay chuẩn xác tìm đến nơi mẫn cảm nhất của nàng, ở giây phút trước khi nàng kịp phản kháng hắn đâm mạnh một cái, quả nhiên nàng hét lên một tiếng chói tai, cả người bắt đầu run rẩy, hắn cúi đầu vùi vào cổ nàng hít lấy hương vị của nàng, chuyên tâm duy trì cao triều của nàng.

Cách âm của phòng hóa trang cũng không thực sự tốt, chính là bên ngoài yến hội đã bắt đầu, không ai sẽ đến đây tìm người. Huống chi lúc đi vào hắn đã khóa trái lại, ngay từ đầu đã không tính toán buông tha nàng.

Đoạt lấy thời khắc xinh đẹp nhất của nàng, Tần Dịch Dương chăm chú nhìn dưới thân, cô gái nhỏ bé nằm trên một đống lễ phục bằng vải dệt, thân thể tuyết trắng thon thả không chút mỡ thừa, trong lòng rung động mãnh liệt, cúi đầu hôn lấy nụ hoa đỏ bừng trước ngực nàng, dưới thân lại ra sức xỏ xuyên.

Bị ẩm ướt nóng bỏng bao trùm hút vào, lại ra sức ra vào cọ sát hết lần này đến lần khác, thân thể nàng từng đợt từng đợt run rẩy, khoái cảm từng đợt chồng chất ập tới, muốn tránh né, hắn lại mãnh liệt lao xuống chiếm giữ.

“A….” Lâm Hi Hi thét chói tai, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn đầm đìa mồ hôi, cảm giác thân thể đã rã rời sắp hỏng mất.

Tần Dịch Dương cúi đầu hôn nàng, cánh môi nóng bỏng men theo đường cong duyên dáng của nàng lần xuống xương quai xanh xinh đẹp, nghe thanh âm ngâm nga không thể kìm nén của nàng, động tác lại càng thêm xâm nhập.

Thân thể của nàng quá mức mẫn cảm, dù chỉ là kích thích nhỏ cũng nhanh chóng lên đỉnh, Tần Dịch Dương thở gấp ngậm lấy vành tai đỏ bừng của nàng, ngăn chặn cánh tay nhỏ bé không an phận của nàng bên người, lại một lần nữa mãnh liệt xuyên qua đem thân thể nàng chìm sâu vào khoái cảm hưởng thụ, nàng thét chói tai, thân thể kịch liệt run rẩy….

Một lần lại một lần, thân thể nàng đỏ bừng lên, ý thức tan rã như nước.

Một bên mãnh liệt chiếm giữ lấy nàng, một bên bàn tay ấm áp lại nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng, nhằm dịu đi lực đạo xâm phạm. Thân thể Lâm Hi Hi đã sớm không thể chịu nổi cuộc tàn sát bừa bãi như vậy, mở cánh mi bị mồ hôi làm ướt nhẹp, thanh âm đứt quãng, cầu xin: “Từ bỏ… em chịu không nổi….. Dịch Dương….”

Xuyên qua dưới nách dùng tay chế trụ bả vai của nàng, đem nàng khống chế thành hình dạng một nữ thần xinh đẹp, cố định cái mông nhỏ nhắn, hắn hôn lên cánh môi đỏ bừng hơi sưng của nàng, thanh âm ngắt quãng đáp lại nàng: “Ngoan…. Một lần nữa…. Lập tức sẽ tốt rồi….”

Nàng chưa kịp nói cái gì, đã cảm giác dưới thân lại bị mãnh liệt xỏ xuyên, tàn sát lại lần nữa bắt đầu, nàng nghĩ muốn phản kháng nhưng không thể động đậy, chỉ có thể để mặc cho khoái cảm đánh úp, mặc hắn tiến vào thật sâu, nàng chịu không nổi khóc thành tiếng, cảm giác tựa như thân thể sắp nổ tung thành từng mảnh.

Nơi mềm mại mẫn cảm nhất, một lần lại một lần không ngừng va chạm, khoái cảm kích thích dâng trào, tựa như vĩnh viễn cũng không thể ngừng lại, nàng cảm giác bị hắn ôm lấy, thân thể hắn nam tính nóng bỏng, ngay cả thở dốc cũng không thể khống chế được, cánh môi lửa nóng bao trùm bên tai nàng, thanh âm tắc nghẹn nói: “Hi Hi…. Anh yêu em…”

Trước mắt một mảnh diễm lệ, chua xót mãnh liệt dâng lên trong mắt nàng, rồi đột nhiên chìm vào bóng đêm.

Trong tầm mắt mông lung, không thể nhìn rõ hình dạng vật gì.

Trong căn phòng trống trải giống như chỉ còn lại hô hấp của mình nàng, Lâm Hi Hi hơi hơi cựa người đứng dậy, cảm giác được đau nhức cùng chua xót trong người, miệng khẽ rên một tiếng, sau đó mới ngồi xuống.

Thân thể thực mệt mỏi, so với ngày thường lại càng thêm mệt mỏi.

Người mang thai luôn như vậy, ham ngủ, nàng cũng không ngoại lệ, chính là tàn sát bừa bãi như vậy, cơn buồn ngủ kia lại cành dâng lên mãnh liệt hơn.

Nàng nhìn liếc mắt một cái mới biết đây là nhà trọ của Bác Viễn.

Nơi này từng là phòng của nàng.

Trong lòng Lâm Hi Hi căng thẳng, như là cảm thấy một tia bối rối, đứng dậy, phát hiện trên người mình mặc chính là một bộ váy ngủ mềm mại, mà ngoài cửa sổ, đương nhiên là bóng đêm mịt mù.

Thực đã là đêm khuya sao?

Nàng nhớ rõ cùng Lam Đóa tham gia tiệc tối, cư nhiên…. Mặt nàng có chút ửng đỏ, nghĩ không hiểu lắm tại sao lại bị hắn hấp dẫn ngay tại phòng hóa trang, thế nhưng lại…

Ngón tay mảnh khảnh chống đỡ cái bàn, trong lòng nàng mờ mịt nhớ tới một câu hắn đã nói qua, không biết rốt cuộc là mộng hay vẫn là chân thật. Hắn nói là…. Yêu nàng sao?

Như thế tỉnh lại lại nhìn không thấy bóng dáng hắn, trong lòng thực sự có một tia mất mát.

Đêm thực đã khuya, nàng một mình ở trong này, không phải rất lạ sao?

Trên người nàng không có đồ vật truyền thông nào hết, cũng không có biện pháp hỏi bất luận ai, vừa muốn đi ra ngoài xem có ai khác ở đây hay không, tiếng chuông cửa ngoài phòng khách đã vang lên, không khí phòng khách trở lên chấn động.

Chọn tập
Bình luận
× sticky