Colin hoàn toàn im lặng, nhưng anh biết, đối với những việc như thế này anh trai của anh luôn luôn bá đạo đến mức không thể thương lượng, trong thời điểm này anh không dại gì mà chọc vào hổ, nhún nhún vai, hướng tới tiểu nữ nhân xinh đẹp trên giường kia cười cười, “Ha ha, Lâm, lần sau tôi sẽ lại đến tìm cô.”
Anh xoay người đi ra khỏi phòng, còn không quên giúp đỡ bọn họ đóng cửa thật tốt, dặn người hầu bên ngoài không cần làm phiền.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại có hai người.
Rốt cục Lâm Hi Hi cũng hoàn hồn, dừng ở hắn, “Em….”
“Không cần nói….” Tần Dịch Dương thản nhiên ra lệnh, làm cho người nàng dựa vào trên đệm, ngồi ở bên cạnh nàng hai tay đặt hai bên hông nàng, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rất gần của nàng, vuốt ve tóc nàng, “Có mệt không?”
Lâm Hi Hi lắc lắc đầu, dùng thanh âm vẫn còn khàn khàn hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Không phải em… không phải thực đã….?”
Rớt xuống vách núi hay sao?
Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương bỗng nhiên ảm đạm, tĩnh lặng như băng.
Hắn nhớ tới ngày đó bản thân điên cuồng mà tìm kiếm.
“Không có việc gì… Em không chết… nên ông trời giúp anh tìm được em….” Hơi thở ấm áp của hắn phun trên mặt nàng, nhắm mắt cảm thụ được nhiệt độ của nàng, sự tồn tại của nàng, cánh tay Tần Dịch Dương không ngừng xiết chặt, hận không thể đem nàng dung nhập vào thân thể chính mình, “Hi Hi, sao em lại ngốc như vậy, ai cho phép em cứ như vậy mà nhảy xuống. Ai cho em dũng khí nhảy xuống? Em không sợ sẽ không còn gặp lại anh, sẽ không còn được gặp lại cục cưng hay sao? Sao em có thể nhẫn tâm như vậy mà rời khỏi anh?”
Hắn kìm nén thanh âm khàn khàn từ trong cổ họng phát ra, hơi thở khó khăn mà nóng bỏng, như là muốn đem nàng hòa tan ra vậy. Cánh môi nóng bỏng của hắn in lên trên mắt, trên mũi, trên môi của nàng, lại dây dưa đến vành tai của nàng.
Trong nháy mắt Lâm Hi Hi trở lên vô cùng yếu ớt, nhớ tới ngày nào đó, tất cả mọi phòng tuyến của nàng đều đổ vỡ, ánh mắt buồn bã bất lực.
“Em không có cách nào….” Chua xót cùng ủy khuất trong lòng tại thời khắc này hết thảy dâng trào, một tay nàng bám chặt vào bả vai người đàn ông trước mắt này, hốc mắt ẩm ướt, “Em nhìn thấy cục cưng gặp mưa, em nhìn thấy Lily thương tổn con, em không thể làm gì, em chỉ có thể nhảy xuống. Em cũng rất sợ không thấy được anh, đối với anh thật sự không có cách nào…..”
Nhu tình trong lòng Tần Dịch Dương rốt cục không nhịn được nữa, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên hôn thật sâu.
“Thực xin lỗi….” Hắn giải thích, thanh âm nghẹn ngào “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Hi Hi,… là anh sai, tại thời khắc nguy hiểm đó anh không ở bên cạnh em, là anh bất lực.”
Hắn không phải cố ý nói với nàng như vậy. Chẳng qua là hắn sốt ruột, chẳng qua là hắn sợ hãi. Nàng rất kiên cường, kiên cường đến mức hắn không có chút biện pháp nào, một tiểu nữ nhân nhu nhược như vậy tại sao lại có dũng khí lớn như thế? Hắn đau đớn, gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực kịch liệt mà hôn nàng, rồi lại sợ lực đạo quá lớn làm đau nàng…..
Cánh môi bị lửa nóng kịch liệt bao trùm, Lâm Hi Hi chưa kịp chuẩn bị đã bị hắn hôn lấy, đầu lưỡi ôn nhu đẩy ra cánh môi hơi mấp máy của nàng, nàng run rẩy hé mở, cảm giác được hắn xâm nhập tiến vào, chạm được đầu lưỡi mẫn cảm của nàng, muốn vặn vẹo một chút lại bị hắn nhẹ nhàng giữ chặt khuôn mặt, bao trùm đầu lưỡi của nàng.
Cảm giác tê dại mà chân thật, từ đầu lưỡi của nàng lan ra, tràn đầy cả đại não.
Ôm ấp của hắn tràn ngập mùi vị nam tính, cường ngạnh, bá đạo, nhu tình khắp nơi, thân thể nhỏ nhắn của nàng đắm chìm bên trong, dựa vào bả vai rộng lớn như ngọn núi của hắn, bị hắn hôn đến nghẹt thở.
Cả căn phòng tràn đầy hơi thở ôn nhu, mà trong chiếc nôi bên cạnh, trẻ con chớp mắt to ngập nước nhìn hai người đang thân mật không kiêng nể gì, giơ nắm tay nhỏ, tiếp tục phát ra thanh âm i ô đáng yêu. Đề kháng của nó tốt hơn so với mẹ, sau khi phát sốt cư nhiên dựa vào thể chất mạnh mẽ mà bình phục lại, không bị viêm phổi, giống như một thiếu niên anh hùng cường tráng không bị đánh bại….
Trời biết, cục cưng của bọn họ sau này lớn lên bộ dáng sẽ mị hoặc lòng người đến mức nào.
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Hi Hi cảm giác được quần áo của bọn họ đều đã ướt đẫm mồ hôi, cử chỉ ôn nhu không thể thỏa mãn được nỗi hoài niệm cùng tình yêu say đắm giữa hai người, lúc này mới nhẹ nhàng dùng tay chống cự một chút, ý bảo hắn buông môi nàng ra.
Tần Dịch Dương làm sao có thể dừng lại chứ?
Hắn chỉ cho nàng một hơi để thở dốc, ngay sau đó, ngón tay thon dài chế trụ cái cằm non mềm của nàng, tiếp tục hôn, xâm nhập vào, hung hăng đòi lấy, đem tất cả những ưu thương khắc cốt nhiều ngày qua trả lại cho nàng, giờ khắc này, những sự việc đã từng phát sinh giữa bọn họ đều không còn quan trọng, hắn yêu nàng! Yêu đến hủy thiên diệt địa! Thần tiên cũng không thể ngăn cản.
“Ưm…” Lâm Hi Hi có thể cảm nhận được tình yêu khắc cốt của hắn, lông mi cong dài khẽ mở, nhìn đến mi tâm nhíu chặt của hắn, trong lòng một trận đau đớn.
Nàng không hề giãy giụa, mà khẽ thả lỏng, nhu thuận đón ý hùa theo hắn, thậm chí đáp lại nụ hôn của hắn, mềm mại nhưng rất rõ nét…. Thân thể Tần Dịch Dương khẽ run lên, trên lưng một trận tê dại, động tác nho nhỏ của nàng cơ hồ trêu chọc hắn đến phát điên.
Nhưng hắn vẫn phải kiềm chế bản thân, lực đạo liều mạng ôm nàng cũng dần dần buông lỏng, trở lên ôn nhu triền miên, như là dốc lòng yêu thương bảo vật trân quý của mình….. Trên giường trong căn phòng lớn, một cảnh tượng vô cùng kiều diễm.
“Sau đó thì thế nào?” Lâm Hi Hi buồn ngủ, đầu tựa lên ngực hắn, oa oa thấp giọng hỏi, tiếng nói của nàng như là một loại độc dược, khiến cho người nghe cảm giác bị mê hoặc.
Tần Dịch Dương ôm chặt nàng, cánh môi vuốt ve bên má nàng, tóc mềm trên gáy nàng….. Nàng hơi nhột, né một chút, hắn không nói gì khẽ cười, lại đem nàng kéo trở về, gác lại trên ngực.
“Sau đó em gặp một thiếu phụ hái nấm…. Cô ấy nhìn thấy em, thấy em thực đáng thương, liền cõng em về nhà….” Tần Dịch Dương vuốt tóc nàng, giống như dỗ dành đứa nhỏ kể lại cho nàng những chuyện đã phát sinh sau khi nàng nhảy xuống, biết nàng mệt chết đi rồi, không có chút khí lực nào mà hỏi lại lời của hắn.
Một thiếu phụ hái nấm….?
Lâm Hi Hi nghẹn một chút, đôi mắt trong veo nhìn hắn: “Anh cũng được thiếu phụ hái nấm cứu về sao?”
Tần Dịch Dương trầm mặc không lên tiếng, ý cười bên môi lộ ra chút ái muội, nghe thấy nghi vấn của nàng cũng không vội trả lời, chẳng qua là nhắm mắt lẳng lặng cảm thụ sự tồn tại của nàng trong lồng ngực hắn, bàn tay ôm trọn eo nhỏ của nàng, ở bên tai nàng nói: “Là em đã cứu anh… Hi Hi là em giúp anh có thể tiếp tục sống….”
Môi hắn có chút tái nhợt, lộ ra hình ảnh ngày đó không tìm thấy nàng hắn có bao nhiêu lo lắng.
Lâm Hi Hi khẽ nở nụ cười, viền mắt đã có lệ.
Nàng không rõ ràng lắm, một người đàn ông ngày đêm luôn luôn lạnh như băng làm sao lại có thể nói ra những lời nói có khả năng mê hoặc thâm tình đến như vậy, nàng ngẩng đầu, hôn lên đôi mắt của hắn.
“Tần Dịch Dương….” Lâm Hi Hi nắm chặt cổ áo của hắn, cánh môi chạm vào lông mi của hắn, chuẩn xác mà thấp giọng nói: “Em không có biện pháp… Em vẫn còn yêu anh.”