Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 239: Chi mê tình Đóa Thành 4

Tác giả: Cận Niên
Chọn tập

Uhm…” Lam Đóa hô nhỏ, rầu rĩ vì cánh môi đã bị anh ngăn chặn.

Mùi thuốc lá trong miệng anh bức bách cô phải nhận lấy, cô sặc sắp ho khan, môi lại gắt gao bị cuốn lấy, đầu lưỡi bị trêu chọc nháy mắt đã khiến cô run rẩy, ngay sau đó là những nụ hôn như cuồng phong vũ bão tàn sát bừa bãi.

Lạc Thành đè mạnh tiểu nữ nhân dưới thân xuống, tay tiến vào bên trong tà váy xòe của cô, chạm đến cái đùi bóng loáng trơn mịn, men theo tất chân đi lên đến vòng eo mềm mại, sau đó là đến bộ ngực đang phập phồng, váy xòe liền thân bị anh kéo lên tận ngực cô, thuận thế vuốt ve toàn thân cô, nâng gáy cô lên, sau đó là đến cổ tay bị buộc chặt của cô.

Tình huống này, cô tựa như khỏa thân mà nằm dưới thân anh.

Lam Đóa sợ đến mức giật mình cả người run lẩy bẩy, nước mắt chốc lát đã tuôn trào, lực đạo hôn môi của Lạc Thành nhẹ hơn một chút, tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể cô, giúp cô thư giãn giảm bớt căng thẳng.

“Đừng, đừng….” Lam Đóa khản thiết muốn nói gì đó, mắt ngập nước mơ màng liều mạng giãy dụa.

Tất thảy những điều này đến quá bất ngờ, cô thực sự không tõ ràng lắm tại sao lại có thể gặp lại người đàn ông này dưới tình huống như thế này, cúc áo sơ mi của anh đã cởi bỏ hết, kề sát nơi mềm mại của cô, bàn tay hơi lạnh của anh đang định mở cúc cài nội y tối màu của cô, một tay đem hay cô nắm chặt lại một chỗ, nặng nề mà xiết chặt.

Cô ngửa đầu khóc, khoái cảm từ khắp cơ thể tập kích khiến cô bị dọa cho hoảng sợ.

Nếu hiện tại có người đẩy cửa tiến vào, nhất định là sẽ chảy máu mũi khi nhìn thấy hình ảnh này, một người đàn ông tuấn lãng như thiên thần ánh mắt tràn ngập dục vọng, áp sát trên một cô gái nhỏ xinh động lòng người, bàn tay to lớn đang chà đạp nụ hoa nhỏ nhắn của cô, trên mặt nó đã lưu lại dấu ấn hồng hồng của ngón tay. Hai chân của cô bị tách ra, bị cỗ lửa nóng bỏng kia dần tới gần…

Rốt cục Lạc Thành cũng buông cánh môi của cô ra, cho cô cơ hội hít thở, bàn tay vươn lên vuốt ve cánh môi mềm mại của cô.

“…” Lam Đóa há miệng hít thở, mắt ngập nước, không nhìn rõ được khuôn mặt anh, tận đến khi cảm giác được nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể bị tay anh nặng nề kích thích mới hấp một ngụm khí, khóc hét ra tiếng.

“Buông… Lạc Thành anh buông ra. Tôi không muốn!” Cô thét chói tai, trốn không thoát khỏi ngón tay đang tàn sát bừa bãi của anh.

Lạc Thành không thể nói rõ tại sao nhanh như vậy đã muốn cô, hơn nữa lý trí đã thoát cương thì càng thêm điên cuồng muốn. Vừa mới, khi cô ngồi cựa quậy trên người anh anh đã bắt đầu động tình, chính là thói quen lãnh đạm nên anh không muốn biểu hiện ra ngoài, nhưng khi cô vừa rời khỏi, cỗ dục vọng kia lại càng trào dâng lên gấp vạn lần.

Anh hôn lên trán cô, im lặng mà dỗ dành cô.

Anh chưa từng gặp qua cô gái nào như vậy, bởi vì một lần hoan ái mà chống cự như thế, những người mà anh từng gặp phần lớn đều rất chủ động, cho dù là lầ đầu tiên cũng không có xúc động quá, nhưng mà cô kháng cự, anh lại không biết được nguyên nhân mà cô kháng cự là cái gì.

Cô khóc, anh có chút đau lòng, nhưng mà bản năng lại càng muốn chà đạp cô.

Ngón tay anh hạ xuống, len lỏi vào u cốc ẩm ướt của cô.

Khuôn mặt tuấn lãng của Lạc Thành có chút ửng hồng, giải phóng dục vọng của chính mình, nặng mề mà đè lên thân thể cô, nhắm ngay mảnh đất ướt át của cô thong thả nhưng rất dứt khoát mà tiến vào.

Lam Đóa hét lên một tiếng, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nước mắt vỡ đê.

“Đừng như vậy…. Tôi không muốn cùng anh như vậy, anh đây là đang cường bạo!!!” Lam Đóa đau đến hét toáng lên, nước mắt tựa như trân châu mà tuôn trào, “Lạc Thành, hỗn đản, buông ra!”

Lạc Thành đang đắm chìm trong mơ màng lập tức thanh tỉnh, độg tác đột nhiên cứng lại.

Không đúng…

Tại sao cô lại đau như vậy?

Ánh mắt mát lạnh lập tức sáng lóe lên, Lạc Thành nhíu mày thật sâu, dùng động tác lại chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đau đến cắn chặt môi của cô.

“Em là lần đầu tiên?” Thanh âm của anh cũng khôi phục tỉnh táo, mang theo chút khàn khàn.

“Tôi không phải lần đầu tiên thì sao chứ? Anh có thể đối xử như vậy với tôi sao? Anh có xem coi tôi có đồng ý hay không sao?” Lam Đóa khóc mắng anh, phía dưới đau muốn chết ngay cả động cô cũng không dám động, “Tôi đau quá…. Anh buông ra!”

Cô nói xong lời cuối thì cũng không thể mắng được nữa, trong lòng ủy khuất vượt qua phẫn nộ, cô ô ô khóc lớn lên.

Rốt cục Lạc Thành cũng hoàn toàn thanh tỉnh.

Cúi đầu nhẹ giọng chửi một tiếng, anh hít một hơi đứng dậy, đem cà – vạt đang trói chặt cổ tay cô mở ra, lấy áo khoác ném bên cạnh trùm lên người cô, sau đó mới ôm cô vào lòng.

Toàn thân Lam Đóa run rẩy, xoa xoa cổ tay mình, cô ủy khuất đến rối tinh rối mù, lệ nóng thi nhau ào ào chảy xuống.

“Đừng khóc…… Đừng khóc, đừng khóc……” Lạc Thành ôm lấy cô ôn nhu nói, ánh mắt lộ ra vài phần đau lòng, “Là anh sai.”

Anh luôn luôn khống chế rất giỏi, nhưng mà vùa nãy không hiểu tại sao lại không thể khống chế được.

Đối với phụ nữ anh cũng không cưỡng cầu, huống chi cô lại không nguyện ý đến như thế, anh lại càng không thể cứng rắn mà hủy diệt lần đầu tiên của một cô gái được, tại đây, trong hoàn cảnh này, vô luận nói như thế nào cũng không thích hợp.

Cô vẫn khóc, cả người run đến khôngg thể khống chế được.

“Lam Đóa…” Lạc Thành cúi đầu kêu một tiếng, phát hiện an ủi của anh không có chút tác dụng nào, trong thanh âm có một tia khàn khan “Đóa Đóa…… Đừng khóc……”

Trước kia anh nghe được Lâm Hi Hi gọi cô như vậy, nhưng hiện tại cũng từ miệng mình thoát ra, anh mới cảm nhận được có vài phần sủng nịnh, nhưng cũng không kịp thu hồi lại, anh đơn giản hôn lên mắt cô.

Cô gái nhỏ xinh như vậy, áo khoác của anhh có thể đem cô vây kín, ôm vào trong lòng có chút dư sức. Nước mắt của cô hung hăng rơi xuống, dấp dính ở nơi hai người kề sát, cánh môi Lạc Thành bao trùm ánh mắt ướt sũng của cô, mãi cho đến khi nước mắt của cô không tuôn rơi nữa.

Chút nước lẩu còn lại trong nồi nhỏ vẫn ùng ục sôi, một mảnh hương vị tinh khyết bao trùm hai người, cuối cùng tiếng khóc của Lam Đóa cũng chỉ còn là thút thít, mở lớn mắt nhìn thấy cổ áo đã bị cởi ra của người đàn ông này, lộ ra xương quai xanh tà mị, ôm ấp của anh thực ấm áp, ôn nhu, cơ ngực cùng cơ bụng vô cùng rắn chắc, cánh tay mạnh mẽ khóa chặt cô, ngay cả nhúc nhích cũng không thể.

Cô khóc nửa ngày mới xác định anh đã thực không còn dục vọng nữa, trái tim bị gắt gao nhéo chặt mới chậm rãi buông ra.

Ánh mặt trời dần dần ngả bóng, chiếc Bugatti một mạch chạy thẳng đến cửa công ty của cô.

Dọc đường không nói một lời nào.

Khuôn mặt tuấn lãng của Lạc Thành phản chiếu trên của kính, vẫn lạnh lùng như thường.

Lam Đóa ôm chặt túi xách nhỏ bé của mình cuộn chặt ngồi một bên, xoa cổ tay bị nắm đau nhức.

Vừa đến nơi, cô bật người xuống xe, tựa như trốn chạy mà đi mất, cũng không quay đầu lại chạy thẳng vào trong công ty. Ánh mặt trời ngả bóng, xe im lặng dừng một chỗ, Lạc Thành đem cửa kính chậm rãi hạ xuống, dừng ở cánh cửa công ty của cô.

“Lạc tiên sinh, chúng ta trở về sao?” Lái xe dè dặt hỏi.

Lạc Thành dừng một chút, thản nhiên nói: “Thay tôi tìm hiểu về công ty này, còn có chức vị của cô ấy ở trong này là gì, nghĩ biện pháp làm cô ấy phải thôi việc, những chuyện còn lại anh không cần phải xen vào.”

“Vâng, Lạc tiên sinh!” Lái xe lên tiếng trả lời.

Ngoại truyện 16: Chi mê tình Đóa Thành – P8

Cuộc sống tại thành phố này rất tất bật, hối hả, không ai có thể ngừng một vài giây mà nghe những khúc nhạc giữa đường được. Ánh mặt trời hạ xuống chiếu rọi lên chiếc xe đen bóng hắt ra những tia sáng chói lọi. Cửa kính xe chậm rãi đóng lại, xoay một vòng biến mất ở góc đường.

Tâm tình Lam Đóa không yên ổn. Vài ngày sau nhận được kết quả đúng như dự đoán.

Lam Đóa gọi đến số di động của Lạc Thành, đây là dãy số trước đây khi anh ở Trung Quốc đã dùng đến, thời gian 5 năm, chỉ có kẻ ngốc mới tiếp tục dùng.

Kỳ thật chuyện này không quá quan trọng, chuyện quan trọng là cô không có cách nào liên hệ được với anh.

Lam Đóa khóc không ra nước mắt.

Ngày đó liền vội vàng chạy như vậy, trừ việc biết anh ở Trung Quốc những chuyện khác đều không hay biết, Lam Đóa nghĩ muốn né tránh, đi càng xa càng tốt, nhưng mà ai biết ngày sau lại phát sinh chuyện này chứ?

Trên đường cái, dãy số kia gọi vẫn thông, chỉ có điều người ta không có ý muốn tiếp thì phải.

Nước mắt trong suốt của Lam Đóa ầng ậc chảy, ngồn xổm xuống bên đường.

Có một chiếc xe từ từ chạy chậm dừng lại trước mặt Lam Đóa, một người đàn ông ngồi ở bên trong xe.

Cô gái mắt đẫm lệ ngồi trên đường lập tức đứng dậy, tay xát xát qua loa nước mắt, mang theo vài phần ai oán mà nhìn thân ảnh sồ sề của tên đàn ông mới sa thải cô, cắn môi, có một chút oán hận.

“Lưu tổng…” Cô có chút cắn răng kêu lên, ánh mắt trong veo có một tia đề phòng.

Bị gọi như vậy Lưu tổng có chút mất tự nhiên, ho khan hai tiếng nói; “Về chuyện… về công việc của cô, cũng không phải là quyết định của nội bộ công ty tôi, mà là… phải làm, rốt cục là cô đã chọc tới vị cán bộ cao cấp của công ty nào rồi, đột nhiên lại gây sức ép… Ai, ai, tiểu cô nương, đừng khóc, đừng khóc…”

Lam Đóa trừng mắt, nước mắt trong veo ngưng tụ lại,

“Tôi đắc tội nhân viên cấp cao?” Cô nghiến răng nghiến lợi mà nói.

“Không trêu chọc sao lại bị đối xử như thế?” Lưu tổng kinh ngạc không tin.

“Vậy công việc của tôi, từ đầu tới giờ hình như không có sai sót gì, cũng không có trộm cắp gì, cũng không có điều gì hổ thẹn với đảng và nhân dân…”

Lam Đóa tức giận tiến lên đá đá vào xe hắn, “Dựa vào cái gì hả?”

Lưu tổng xót của chạy nhanh ngăn cản, “Bà cô, được rồi, đừng tức giận, đừng phát hỏa nữa.”

Thở dài, Lưu tổng từ trong xe lấy ra một tờ giấy đưa cho cô, “Địa chỉ này, cô tự đi tìm đi.”

Tức giận của Lam Đóa vẫn chưa có tiêu tan, mắt hằn thù nhìn hắn, cầm lấy tờ giấy. “Tìm đến nơi này làm cái gì?”

“Lam Đóa có một số việc không cần hỏi cô cũng biết là ai làm đúng không?” Lưu Lục Thiệu cực kỳ bình tĩnh nói: “Tuy cô chỉ là một nhân viên nhỏ bé, không có ảnh hưởng đến ai cả. Ngàn vạn lần đừng có phân cao thấp với tôi, cô đến nơi này, có thể hỏi ra tất cả, không quấy rầy công sự của cô nữa a.”

Nói xong Lưu tổng liền chậm rãi đi vào xe, lái đi.

Đợi khi hắn đi rồi, lúc sau Lam Đóa mới cẩn thận nhìn địa chỉ trong tay, lòng càng thêm rối rắm.

Có đến hay không đây? Hả?

Xuân Thành Thế Kỷ là khu cao ốc mới xây dựng dành cho những nhân viên cấp cao của tập đoàn N, cô đi vào đó tìm ai nha?

Trong lòng loạn thành một mảnh, Lam Đóa cắn môi, lài ai thì tự mình đi tìm hiểu khắc biết, trong lòng cô thầm nói thế, liền bắt một chiếc taxi đi thẳng đến đó.

Mặc kệ thế nào cô thực sự muốn biết người đàn ông này rốt cục muốn làm cái gì.

Tên này trộm đi công việc của cô, hắn muốn đến đây để diễn kịch sao? Hay là vị công tử đó gây sức ép bắt cô đáp ứng tình yêu? Ai nha, phiền quá.

Tòa cao ốc rộng lớn như vậy, nhân viên bảo vệ ở cửa chính đem cô vững vàng ngăn lại.

“Tiểu thư, xin hỏi cô đến tìm ai?”

Lam Đóa nhìn mẩu giấy nhỏ trong tay bị mình vò đến nhăn nheo, khuôn mặt mếu máo.

Nhân viên bảo vệ lịch sự nói: “Phiền cô chờ một lát, để chúng tôi tra lại thông tin đã.” Khi nhìn thấy mẩu giấy kia hắn há hốc miệng, sắc mặt hơi tái đi.

“Vị tiểu thư này, xin hỏi cô có hẹn trước không?”

Lam Đóa lắc lắc đầu.

Nhân viên lễ tân đúng là hết chỗ nói với cô, “Cô đợi một lát.” Cô ta bấm điện thoại, nhanh chóng thông suốt: “Tiên sinh, dưới này có một vị tiểu thư muốn tìm ngài, có được không?…. Đúng rồi…. Vị tiểu thư này, cô họ gì?”

Lam Đóa nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, không thể không nói cho cô ta biết: “Họ Lam.”

Nhân viên lễ tân cung kính trả lời xong, nghe được thanh âm từ tính từ phía người đàn ông bên kia, trong lòng hiểu rõ, cười cười cắt đứt điện thoại.

“Lam Tiểu thư, thất lễ quá, bắt cô phải đợi lâu, hiện tại có thể đi lên rồi.”

Lam Đóa không rảnh để nghe nói nhiều như vậy, lập tức vọt vào thang máy bấm tầng 21, khi thang máy từ từ đi lên, lòng cô lại càng thêm căng thẳng, cửa thang máy mở ra cô liền hướng bên ngoài đi tới, tòa nhà lớn như vậy, đều được thiết kế bằng cửa thủy tinh cao sang quý phái, cô tìm nửa ngày mới đến cửa chính, mở ra, bước vào trong, quát lớn “Anh kêu người giỡn tôi làm gì hả?”

Cô thề, lúc ấy cô trợn mắt nhìn, mười phần rung chuyển.

Chính là khi cánh cửa mở ra kia, người đàn ông tao nhã chói lóa đang ngồi trên bàn làm việc ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt tựa hồ như muốn nói “Đóng cửa lại.”

Không khí ngưng trọng lại, Lạc Thành thu hồi ánh mắt, nhìn hàng chữ cuối cùng trên màn hình, sau đó chuyển sang đối diện với cô, hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

Lam Đóa bừng tỉnh.

“Anh dựa vào cái gì mà kêu người ta đuổi việc tôi hả?” Cô kích động, “Anh không cần giả vờ nói không biết nha, địa chỉ này là người ta đưa cho tôi đấy, anh đúng là ăn cướp mà.”

“Trước kia em nói công việc này rất mệt, không bằng không làm.” Lạc Thành làm như không có việc gì, vẫn bình tĩnh như trước, ánh mắt mang theo nghi ngờ: “Như thế nào không hợp với nguyện vọng của em sao?”

Lam Đóa hoàn toàn rối rắm.

“Anh điên à? Tôi không đi làm thì lấy đâu tiền lương? Ai nuôi tôi bây giờ, hử?” Cô căm giận.

Lạc Thành đứng dậy, chậm rãi hướng phía cô đi qua.

Lam Đóa có ý nghĩ muốn chạy trốn, nhưng mà không có đường lùi.

Lạc Thành vẫn đi tới, ra vẻ nhẫn nại đáp lại lời cô, lông mi chậm rãi cụp xuống: “Có lý.”

“Tôi cũng có thể trả tiền lương cho em, có thể nuôi em đến già, em còn muốn thế nào nữa, chính là em không cần….” Thanh âm thuần hậu của anh nặng trĩu xuống, có một loại áp bách mãnh liệt, “Lam Đóa, em có chán ghét tôi không?

Chọn tập
Bình luận