Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Từ Từ Dụ Dỗ

Chương 43: Báo ứng

Tác giả: Bắc Khuynh
Chọn tập

Niệm Tưởng: (#°Д°)

Âu Dương trợn mắt há hốc mồm: “…” Phải chăng anh đã bỏ lỡ chuyện tốt gì? Tiến độ phát triển của hai người kia đột nhiên tăng mạnh như vậy…

Nồi lẩu đã sôi trào, phát ra tiếng vang “lóc bóc”, hơi nóng bốc lên làm cả phòng ăn như được bật thêm hệ thống sưởi. Mơ hồ có hương thơm phiêu tán trong không khí, bên trong phòng ăn, chiếc đèn phong cách cổ treo tại đây bị nhiệt khí làm mờ, ngọn đèn cũng mông lung nhu hòa không ít, oánh nhuận sáng bóng.

Vẻ mặt Từ Nhuận Thanh tự nhiên, quét qua Niệm Tưởng đã hóa đá, rất tự nhiên hỏi: “Học lái xe ở chỗ nào?”

“Em học ở Thủ Đông.” Niệm Tưởng lấy lại tinh thần, xoay người sang chỗ khác, ngồi ngay ngắn, tay cầm đôi đũa đâm đâm miếng thịt bò trong bát.

Lúc này Lan Tiểu Quân đã khôi phục khả năng nói chuyện, nhỏ giọng bổ sung một câu: “Chú Niệm đã sớm mua khóa học, chính là ở Thủ Đông.”

“Kỳ thật em nghe nói ở Tư Đông rẻ hơn Thủ Đông 1000 tệ…” Niệm Tưởng ngậm đôi đũa, đưa mắt nhìn Từ Nhuận Thanh, thấy ánh mắt anh quét tới, lại nhanh chóng quay đầu đi, nghiêm túc tiếp tục tranh rau củ cùng Âu Dương…

Âu Dương rơi lệ ┮﹏┮, lão Đại, anh nhanh bắt cóc tên vô lại này đi!

Từ Nhuận Thanh thấy cô thích ăn thịt bò, gắp vài miếng nhúng vào nồi lẩu, rồi bỏ vào trong bát của cô, không cảm thấy gì lạ nói: “Tôi cũng học ở đó, thầy Cát dạy?”

“Đúng a?” Niệm Tưởng khiếp sợ: “Làm sao anh biết!”

“Tùy tiện đoán.” Đáy mắt Từ Nhuận Thanh nở một ý cười nhàn nhạt, đối với kết quả này cũng nằm trong dự liệu.

Thầy Cát là em họ của cha Từ, cũng chính là chú họ của Từ Nhuận Thanh, năm đó Từ Nhuận Thanh học thi bằng lái xe liền ở chỗ chú của anh học. Tuy rằng học nhanh, nhưng vào thời điểm đó vừa đến Thụy Kim công tác, rất nhiều việc cần phải thích ứng, tính toán đâu ra đấy cũng phải mất hai tháng.

Cha Niệm và cha Từ thân nhau như vậy, Niệm Tưởng đi đến chỗ thầy Cát học lái xe là việc không có gì phải hỏi.

Niệm Tưởng tự nhiên không tin anh chỉ tùy tiện đoán ra, bất quá, cũng không có cố gắng truy đuổi việc này, liền ăn mấy miếng thịt bò anh vừa đưa cho.

Âu Dương lặng lẽ đâm đâm miếng khoai tây đã lạnh ở trong bát, xót xa vẽ vòng tròn ——bác sĩ Từ chưa từng đối đãi với anh như vậy, thật ghen tỵ, thật ghen tỵ, thật ghen tỵ!!!

( no he  ̄,)

Từ Nhuận Thanh ăn cũng không có bao nhiêu, ngược lại là luôn gắp cho Niệm Tưởng, ánh mắt của cô vừa trôi đi chỗ khác, quay lại thì trong bát đã lại đầy…

Liền thấy Âu Dương sục kiếm trong nồi lẩu, kết quả, muốn vớt lên gì đó cho Lan Tiểu Quân, lật cả đáy nồi lên cũng không còn cái gì… Quay đầu nhìn thấy Niệm Tưởng đang nhét thức ăn vào miệng, chậm rãi từ tốn nhai nhai, nhất thời có chút cảm giác bất lương…

Miễn cưỡng có thể không cần đãi ngộ của Từ Nhuận Thanh, nhưng tại sao… Có nhất thiết như vậy không… Thật là ủy khuất, mỗi giây mỗi phút đều có thể khóc ra!

Hoàn toàn không phát giác Âu Dương đang dâng trào oán khí, Niệm Tưởng bất tri bất giác bị Từ Nhuận Thanh cho ăn no, cúi đầu nhìn đến vỏ thức ăn trong đĩa của mình, yên lặng xấu hổ: “Bình thường em không thể ăn nhiều như vậy.”

Từ Nhuận Thanh hiển nhiên không thèm để ý, gật đầu có lệ một cái, lại gắp một đũa rau xanh để vào trong bát cô: “Em có thể tiếp tục ăn.”

Niệm Tưởng: “…”

Niệm Tưởng nhìn cái bát lại đầy, sắc màu rau xanh êm dịu, cảm giác còn có thể ăn thêm một chút, lại lần nữa cầm đôi đũa lên… Ăn thêm một đũa này là được…

Đợi bữa ăn này sắp tàn cuộc thì Niệm Tưởng cũng thỏa mãn buông đũa.

Từ Nhuận Thanh vừa rồi lấy cớ đi ra ngoài một chút, đến bây giờ cũng chưa quay lại. Niệm Tưởng đang sờ soạng ví tiền chuẩn bị đi trả tiền, ở trên bàn tìm nửa ngày cũng không tìm được hóa đơn, bất đắc dĩ chen vào đôi tình nhân ân ái ở đối diện: “Hóa đơn đâu… Mau tìm giúp mình, mình đi trả tiền.”

Lan Tiểu Quân chỉ chỉ ngoài cửa: “Đừng nói cho mình là cậu không biết, vừa rồi bác sĩ Từ ra ngoài thuận tiện cầm đi…”

“Hả?” Niệm Tưởng há hốc mồm.

Ăn quá nhập tâm, căn bản không phát hiện a… Người ta có cho rằng cô định không trả tiền hay không?

Nghĩ như vậy, Niệm Tưởng nhanh chóng cầm ví tiền đi ra ngoài tìm người, kết quả, vừa ra khỏi phòng ăn chưa được mấy bước, liền nhìn thấy anh đứng ở cuối hành lang cách đó không xa, đang quay lưng lại cô gọi điện thoại.

Ngoài cửa sổ, cả con đường đã lên đèn, kéo dài tới tận cùng, đầy đủ sắc màu rực rỡ. Đang có người đang đốt pháo sáng, dưới màn đêm cực lớn, ánh sáng ở nơi xa kia rõ ràng có thể thấy được, như từng đóa hoa nở rộ, rực sáng một góc.

Anh nghiêng nửa người, áo măng tô màu đen hơi mở ra. Ánh sáng thoắt ẩn thoắt hiện từ trán, mũi, môi của anh. Trên người anh cũng được nhuộm vài phần rực rỡ, ngay cả cặp mắt kia, giờ phút này thoạt nhìn cũng ánh lên màu sáng.

Ơ, thật sự là phong thần tuấn lãng, phong tư xuất chúng…

Bất quá, đợi đã…

Anh đã, nhìn qua từ lúc nào! 0. 0

Niệm Tưởng lập tức thu xếp tốt biểu tình, đứng tại chỗ một lúc lâu mới chậm rãi đi qua, đi đến gần thì cũng nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện trong điện thoại. Niệm Tưởng chỉ nghe thấy tiếng anh trầm thấp lại bình thản nói “Liên lạc sau”, liền cúp điện thoại.

Trong tay cô còn cầm ví tiền, nguyên nhân đi ra đã không cần nói cũng biết.

Không biết có phải là do bên trong phòng ăn được sưởi ấm quá mức, mà mặt cô hơi phiếm hồng, là một loại ửng hồng rất đẹp, tô điểm thêm gương mặt phấn điêu ngọc mày của cô. Đôi mắt kia sáng trong, vành mắt như được phủ một lớp nước trong veo.

Đại khái là do ăn cay, đôi môi cũng hồng hồng ——nhìn qua, thập phần có thể gọi là sắc đẹp thay cơm.

Từ Nhuận Thanh yên lặng dời ánh mắt, hỏi: “Đến tìm tôi?”

Đến tìm hóa đơn…

Niệm Tưởng hắng giọng một cái, thấy anh chắc là đã trả tiền xong. Sau đó cô hồi tưởng một chút, phát hiện mình và anh có liên quan đến vấn đề tiền bạc thật sự là không ít lần…

Cũng ngượng ngùng so đo trước mặt anh chuyện này, nhìn Từ Nhuận Thanh chính là một bộ dáng “Tôi không thiếu tiền” a.

Khụ ——

Niệm Tưởng thu hồi suy nghĩ, đang muốn mở miệng nói những lời mào đầu đã chuẩn bị tốt. Nhưng phút cuối cùng, vừa chống lại ánh mắt thâm thúy âm trầm của anh, liền cái gì cũng không nói ra được…

Làm gì nhìn cô như vậy… Mỗi lần chuyên chú nhìn cô như vậy, luôn sẽ khiến cô có ảo giác không nên có (/▽)…

Chỗ cô đứng vừa lúc là đầu cầu thang, đang có người phục vụ mang thức ăn lên, lại đang xuất thần, không né cũng không tránh, thiếu chút nữa đụng trúng người phục vụ, vẫn là Từ Nhuận Thanh tiến lên vài bước túm lấy cổ tay cô, kéo về phía mình, thế này mới trán được.

Lúc này Niệm Tưởng mới hồi phục tinh thần, có chút ngượng ngùng nói với người phục vụ bị chấn kinh không nhỏ: “Xin lỗi, tôi không chú ý.”

Dứt lời, cẩn thận nhìn sắc mặt không phải dễ coi của Từ Nhuận Thanh, yên lặng mím môi.

Từ tối qua, sau khi nhớ tới sự kiện sáu năm về trước, Niệm Tưởng đối với anh liền không thể tự nhiên được… Lúc này càng thêm quẩn bách. Ánh mắt dừng trên ngón tay thon dài của anh còn nắm cổ tay mình, ngẩn người, ngẩn người, ngẩn người…

Bác sĩ Từ, anh không định buông ra sao?

Từ Nhuận Thanh nhẹ thở dài một hơi, hiển nhiên là bất đắc dĩ đến cực điểm. Thế này mới buông tay ra, quay người xuống lầu trước, đi vài bước thấy cô vẫn không có mắt nhìn sự việc, vẫn đứng tại chỗ, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: “Không đi sao?”

“Không chờ Tiểu Quân và Âu Dương?” Ngoài miệng hỏi như vậy, hành động lại nhanh chóng đuổi theo anh…

Từ Nhuận Thanh không trả lời, chỉ quay đầu thản nhiên quét mắt nhìn cô, ánh mắt kia không cần nói cũng biết, làm Niệm Tưởng lập tức ngậm miệng, không dám bại lộ chỉ số EQ của mình nữa…

Ánh mắt kia đại khái mang hàm nghĩa: em bị ngu ngốc sao?

( つ ﹏ つ)

Niệm Tưởng cảm thấy mình thật là ngu ngốc!

Từ Nhuận Thanh đưa cô trở về, đến khu nhà thì thời gian còn sớm, thấy tiểu khu đã có điện, liền thuận miệng hỏi một câu: “Hôm nay đã trở về nhìn rồi?”

Lời này của anh không đầu không cuối, nhưng Niệm Tưởng lại biết anh đang ám chỉ cái gì: “Trở về nhìn rồi, điện đã khôi phục bình thường.”

Từ Nhuận Thanh “Ừm” một tiếng, hình như là còn có gì muốn nói. Niệm Tưởng chờ giây lát cũng không chờ được anh mở miệng, vừa đẩy cửa xe ra muốn xuống xe, chân phải vừa bước xuống còn chưa đứng vững, liền nghe anh gọi tên cô: “Niệm Tưởng.”

Niệm Tưởng quay đầu lại.

Mặt anh ẩn ở trong bóng tối, nhìn cũng không rõ ràng. Mặt cô lại được ngọn đèn tại cửa tiểu khu chiếu sáng, cô giật mình. Hình ảnh người trong trí nhớ dần dần trùng khớp…

Anh suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mở miệng lại là câu: “Không có việc gì, một mình em, nên chú ý cửa nẻo.”

Đêm mùa đông mang theo hàn ý rất nặng, thanh âm anh tựa hồ cũng nhiễm chút hàn ý, lành lạnh, không có nữa phần độ ấm.

Niệm Tưởng chần chờ một chút, mới “À” một tiếng. Mơ hồ phát hiện anh có chuyện muốn nói, nhưng không biết vì cái gì lại không nói ra miệng. Nghĩ nghĩ, vẫn bước xuống xe.

Liền muốn đóng cửa xe thì trong đầu cô ở đâu chạy ra một ý niệm, không chờ cô phản ứng kịp, tay trái đã trước một bước đi ngăn lại cửa xe. Tuy rằng dùng vài phần lực, vẫn bị kẹp trúng tay, đau đến vành mắt nổi hơi nước.

Từ Nhuận Thanh hiển nhiên cũng không ngờ cô sẽ làm như vậy, hơi ngừng lại, chân mày vừa nhíu, nhanh chóng cỡi giây an toàn, đang muốn xuống xe. Niệm Tưởng đã mở cửa xe, một lần nữa ngồi trở về, lã chã chực khóc nhìn anh…

Từ Nhuận Thanh: “…”

Anh trầm mặc chỉ trong chớp mắt, lúc này mới lên tiếng: “Đau?”

Niệm Tưởng gật gật đầu, đem tay giấu vào trong túi áo, thanh âm rầu rĩ: “Có phải anh có gì muốn nói với em?”

Từ Nhuận Thanh ngẩn ra, lập tức nhếch môi cười trầm thấp, hỏi lại: “Ở đâu nhìn ra tôi có gì muốn nói với em?”

Người này hình như lại cao hứng?

Niệm Tưởng sờ sờ mũi, bên tai có hơi nóng lên: “Nếu như anh không có lời muốn nói, em có.”

Anh đầy hứng thú.

Niệm Tưởng nhìn chằm chằm kính chiếu hậu thật lâu sau, mới châm chước lời nói: “Chỉ là chỉ số EQ của em không cao, nói chuyện cũng không dễ hiểu, phản ứng cũng chậm chạp… Nhưng rất nhiều chuyện ít nhiều gì cũng tương đối hiểu biết. Anh hình như kiêng kị chuyện quan hệ giữa bệnh nhân và bác sĩ, còn có yêu đương trong văn phòng …”

Thấy Từ Nhuận Thanh dần dần nhíu mày, Niệm Tưởng còn chưa nói xong đã chợt dừng lại —— nói quá rõ ràng sao? Cô không đề cập đến từ nào nhạy cảm…

Cô thử thăm dò: “Trước đây em còn có chút ảo tưởng, cho rằng bác sĩ Từ đối với em có chút khác biệt. Bất quá, hiện tại hình như đã biết nguyên nhân …”

Nếu như đã biết từ sáu năm về trước, chính mình ở trước mặt anh làm loạn như vậy, thái độ anh đối với mình liền không khó giải thích.

“Yêu đương văn phòng?” Anh đột nhiên hỏi.

Không thể trách anh quá nhạy cảm, anh giống như liên tưởng tới một ít chuyện không phải quá tốt.

“Vâng, đúng a… Bác sĩ Lâm nói với em, Thụy Kim cấm yêu đương văn phòng là do anh nói, để em ngàn vạn lần chú ý…” Câu nói kế tiếp dần dần ngưng bật dưới ánh mắt âm trầm của Từ Nhuận Thanh.

Cô, cô lại nói sai cái gì…?

Chọn tập
Bình luận