Gần như là trong nháy mắt đó, Từ Nhuận Thanh liền cúi đầu xuống, chóp mũi sượt qua sườn mặt cô mang theo cảm giác lành lạnh.
Sau đó, Niệm Tưởng liền nhìn thấy trong đáy mắt anh tràn ra một ngọn lửa, sáng bừng đến kinh người. Bên trong tựa hồ có ngưng kết băng lăng, ánh sáng tràn ra chiếu lên từng tầng từng tầng đóa hoa tuyết.
“Không học cũng biết?” Thanh âm của anh trong nháy mắt càng thêm trầm khàn.
“Em là cô bé rất thích học hỏi.” Niệm Tưởng biết, ánh mắt anh mang theo sự xâm lược không chút nào che dấu là đại biểu cho cái gì, nhưng cô không sợ hãi, biết anh sẽ không làm gì mình, cho nên cô mới bạo gan trêu chọc: “Tò mò, thì sẽ thực hành…”
Cô vòng tay ôm anh làm nũng, dán sát người mình vào người anh cọ cọ một chút. Cách lớp quần áo thật dày cũng có thể cảm giác được cả người anh chợt cứng ngắc.
Niệm Tưởng lại nhịn không được cười cười, thấy anh đang muốn ngẩng đầu phản công trở lại, nhanh chóng dựng lên ngón tay: “Năm phút… Anh một giây cũng không lãng phí.”
Từ Nhuận Thanh cầm lấy tay cô kéo đến phía sau lưng của cô, cánh tay thuận thế dùng lực một chút đẩy cô tiến về phía trước, triệt để vùi vào trong lòng anh.
Một tay còn lại nắm cằm của cô, cúi đầu hôn xuống.
Bờ môi của anh nóng bỏng, bởi vì vừa rồi hôn môi có chút thủy quang, anh nhẹ nhàng vuốt ve môi của cô, mềm mại, lại ôn nhu.
Sau đó bàn tay nắm tay cô dần thả lỏng, hướng lên trên gáy cô, chậm rãi chế trụ. Đôi môi kia cũng dời qua, dừng lại trên cằm của cô.
Mục tiêu của anh hiển nhiên không phải nơi này nên nụ hôn cũng không chuyên tâm, anh chỉ nhẹ nhàng ma sát một chút liền dọc theo sườn mặt cô rơi vào vành tai.
Hơi thở ấm áp kia liền ở ngay bên tai của cô, mỗi một cái hô hấp loạn nhịp đều được cô nghe rất rõ ràng thấu đáo.
Niệm Tưởng cảm thấy chính mình bị anh châm lửa từng chút từng chút một, cả người đều nóng lên.
Cô giật giật thân mình, lại cũng không biết là muốn tránh khỏi anh, hay vẫn là… Muốn gần anh hơn.
Tay Từ Nhuận Thanh ôm sau gáy cô hơi hơi giữ chặt, anh ngậm vành tai cô, đầu lưỡi khẽ liếm, phác thảo vài cái… Liền làm cho cả người Niệm Tưởng mềm nhũn ra, ôm anh giống như gấu Koala ôm cây, như thế nào cũng không buông tay.
Sau đó, ngón tay anh khẽ vén sợi tóc bên tai cô…
Niệm Tưởng còn chưa phản ứng kịp, môi anh đã khắc lên nơi mềm mại phía sau tai cô, nơi mềm mại nhất… nơi mẫn cảm nhất.
Từ Nhuận Thanh hiển nhiên biết đây là điểm nhạy cảm của cô, mỗi lần hôn lên đó, nhìn cô từ từ nhắm hai mắt giống như mèo con biếng nhác, anh không tự chủ được liền cảm thấy tâm tình rất tốt.
Niệm Tưởng lại ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ muốn cố gắng giảm bớt sự tồn tại, ít một chút… Ít hơn một chút nữa…
Kết quả, tự nhiên cuối cùng là —— Niệm Tưởng bị Từ Nhuận Thanh “thu thập”.
—————————
Khi về nhà, trên cổ Niệm Tưởng quấn quanh khăn choàng cổ của Từ Nhuận Thanh, cô cúi đầu đỏ mặt, che môi vội vả đi về phòng mình.
Nếu cô lúc này… bộ dạng vừa “bị thương yêu” qua bị lão Niệm – người đang có tâm hồn mỏng manh nhìn thấy, ông phỏng chừng đêm nay sẽ muốn nhảy lầu …
Kết quả, cô vừa mới vào phòng, chỉ kịp tháo ra khăn quàng cổ, cởi áo khoác thì cửa phòng bị gõ hai tiếng có lệ, mẹ Niệm liền đẩy cửa vào.
Niệm Tưởng sợ tới mức kêu lên một tiếng sợ hãi, trực tiếp vén chăn lên chôn đầu vào, chỉ lộ ra cái… Mông…
Mẹ Niệm bị giật mình, thiếu chút nữa làm rơi ly sữa trong tay. Lòng vẫn còn sợ hãi đem ly sữa để lên tủ đầu giường, thế này bà mới không chút lưu tình đánh lên mông cô một cái: “Đi ra, mẹ có việc muốn nói với con.”
“Mẹ nói đi, con đang nghe a…” Trong chăn bông phát ra âm thanh mơ hồ không rõ, mẹ Niệm nghe lập tức nhíu mày, có thể tưởng tượng bây giờ Niệm Tưởng đã yêu đương, kết hôn… Cũng không lâu nữa đâu, bà cũng sinh ra nỗi lòng luyến tiếc.
Đột nhiên bà có thể hiểu được tâm tình hiện tại của lão Niệm…
Bà khẽ thở dài, vốn đầy bụng lời muốn nói nhưng một câu cũng không nói ra miệng.
Con gái của bà không lẽ bà không biết? Nhìn cô có vẻ ngốc nghếch, nhưng kỳ thật là do cô quá trong sáng, không có cái gì gọi là biết che giấu tâm tư. Cũng không thẹn với lão Niệm hai mươi mấy năm qua vẫn như một, bảo vệ tâm tư thuần khiết của Niệm Tưởng.
Chỉ là trước đây bà vui mừng vì cô không phải dạng người xảo trá, tính kế, nhưng sau này gả ra ngoài sống, ngược lại bà hi vọng cô khôn khéo một chút.
Nghĩ như vậy, mẹ Niệm châm chước từ ngữ liền hỏi: “Con cảm thấy Tiểu Từ đối với con thế nào?”
“Rất tốt ạ.” Niệm Tưởng trả lời xong, ném chăn qua một vòng, lặng lẽ xốc lên một góc chăn. Nằm xuống, gối đầu lên chân mẹ Niệm: “Là thật sự rất tốt.”
Mẹ Niệm nhịn không được cười cười, ngón tay phủ lên tóc cô, khó được dịu dàng vuốt vuốt.
Niệm Tưởng nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh: “Mẹ, có phải mẹ bị ba chọc cái gì không?”
Mẹ Niệm quyết đoán nhéo cô một cái, nhìn cô nhe răng nhếch miệng lại không dám lộ ra, bà nhất thời hết giận: “Con là đứa không tiền đồ, khi dễ con, con cũng không biết.”
“Con biết ạ.” Niệm Tưởng kề vào lòng bàn tay của bà cọ cọ.
“Lúc mẹ và ba mới quen nhau cũng cảm thấy ông ấy rất tốt, sau này khi đã kết hôn, lo thêm củi gạo dầu muối… Ba con vào thời điểm đó còn chưa thành thục ổn trọng, mẹ vừa gả vào Niệm gia cũng phải mất một thời gian mới thích ứng được.”
Mẹ Niệm nhớ tới quá khứ, nhịn không được khẽ thở dài.
“Khi đó mẹ cũng là một cô gái cái gì cũng không hiểu, tuy rằng không giống con, được ba con nuông chiều bảo hộ như vậy, nhưng mẹ cũng được trong nhà che chở. Gả cho người không phải cái gì cũng có thể thuận theo mình, vào thời điểm đó mẹ vẫn cảm thấy ba con rất tốt, nhưng sau khi kết hôn, dù sao cũng là sống cùng nhau mới hiểu, Niệm Tưởng, không có đơn giản như con nghĩ như vậy đâu.”
Niệm Tưởng cái hiểu cái không gật gật đầu, trong lòng lại là nghĩ: “…Bất luận là vấn đề gì, bác sĩ Từ đều có thể giải quyết đi?”
“Cho nên, ba con gần đây giống như người bị bệnh thần kinh, lo được lo mất. Vừa nhìn con đi ra ngoài lâu như vậy, ngẫm lại không yên lòng. Đi pha tách sữa để mẹ bưng vào, thuận tiện giảng giải cùng con vài câu…” Mẹ Niệm bởi vì làm nội trợ nên tay có chút sần, chỉ dán nhẹ trên mặt mềm mại của Niệm Tưởng, đáy lòng càng sinh ra vài phần không nỡ.
Tâm tình “cải thảo” nuôi trồng 24 năm bị lấy mất là như thế nào? Xem như bà lĩnh hội được vài phần.
“Niệm Tưởng, con không biết đâu, con chính là máu thịt trên đầu quả tim của ba con, móc đi không phải là đau một trận rồi xong. Ông ấy còn lo lắng con sẽ vui vẻ không, có chịu ủy khuất không, có mất hứng không…”
Niệm Tưởng nghe mà chóp mũi chua xót: “Mẹ, mẹ nói những điều này là quá sớm, con và bác sĩ Từ còn chưa tới… bước kết hôn này.”
Cô vốn là muốn nói “đính hôn”, nhưng vì lúc sau nhớ lại, Từ bác sĩ đã mấy lần nhắc đến chuyện này…Cô cũng ngượng ngùng làm bộ như cái gì cũng không biết, chỉ có thể chậm chạp sửa lại từ.
Những chi tiết nhỏ này của cô làm sao có thể qua được mắt mẹ Niệm, bà cười cười, không nói: “Kỳ thật mẹ còn có rất nhiều lời muốn nói với con, rất nhiều kinh nghiệm muốn dạy con, rất nhiều ủy khuất tự mình trãi qua đều muốn nói cho con biết…”
Bà hơi ngừng lại, chuyển qua đề tài khác: “Bất quá thấy Tiểu Từ đáng tin như vậy, đợi sự tình đến rồi nói sau.”
Dứt lời, bà đẩy nhẹ đầu cô một chút, chỉ vào ly sữa trên tủ đầu giường: “Uống nhanh rồi đi ngủ, không phải nói gần đây bắt đầu bận rộn sao?”
Niệm Tưởng lại cọ đi lên, ôm mẹ cọ cọ mấy lần, lẩm bẩm một câu: “Mẹ, trên người mẹ vẫn thơm như vậy.”
Loại hương kia không nói được là mùi gì, từ nhỏ đến lớn đã ở bên cô, làm cho cô an tâm không hết lời.
Mẹ Niệm nhẹ nhàng vỗ vỗ trên vai cô, gương mặt giả bộ mạnh mẽ nói: “Đừng nghĩ nịnh nọt mẹ, mẹ đã biết con là phản đồ chỉ chăm chăm muốn “ra ngoài”… Nhìn con tra tấn ba con thành cái dạng gì, mấy ngày nay ông ấy không ngủ ngon một giấc nào, cũng nên dỗ dành ông ấy một chút.”
Nói xong, bà quay người liền muốn đi ra ngoài, đi đến cửa, bộ dạng muốn nói lại thôi, nhưng bà vẫn là nói: “Tuổi trẻ bây giờ, phương thức ở bên nhau ra sao mẹ không biết, bất quá về sau cũng chú ý một chút. Đêm nay con đừng đi ra ngoài nữa, đỡ phải cho ba con nhìn thấy lại muốn hô lên đau đớn tâm can…”
Cùng với tiếng cửa phòng đóng lại, Niệm Tưởng nhất thời hóa đá…
Cô che miệng, than thở một tiếng, lại đem mình nhét vào trong chăn…
Xoay xoay xoay.
Xoay thành… Bánh quai chèo.
_(:3ゝ∠)_
******
Ngày Tống Tử Chiếu xuất ngoại, Niệm Tưởng và Lan Tiểu Quân cùng đi đưa anh. Ở phi trường, lúc nói lời tạm biệt “Lưu luyến không rời”, Tống Tử Chiếu như là nhớ tới chuyện gì thú vị, đột nhiên hỏi Niệm Tưởng: “Nghe nói em đang thi bằng lái?”
Niệm Tưởng ngốc trệ một chút, gật đầu.
Sau đó liền nghe Tống Tử Chiếu “Ừm” một tiếng, cười giỡn nói: “Lại một “sát thủ” trên đường sắp ra đời.”
Niệm Tưởng nhất thời: “…” Giết, sao máy bay còn chưa gọi anh bay đi!
Người đưa tiễn không nhiều, nhưng cũng tuyệt đối không ít. Cũng không có như Lan Tiểu Quân tưởng tượng “Nếu như mọi người đều khóc, cậu nói xem chúng ta có nên cũng rớt chút nước mắt tham gia vào trong đó? Nhưng để người như mình rơi nước mắt thì thật là khó khăn” hoặc là “Mọi người đều đào rỗng não tìm từ ngữ chúc phúc, chúng ta không nghĩ ra được câu gì thì làm thế nào?” Vấn đề là như vậy.
Câu trước, Niệm Tưởng nghĩ kế: “Vậy, dùng ngón tay dính nước miếng, chấm chấm lên mặt.”
Câu sau Niệm Tưởng trả lời: “Cái này đơn giản, cậu chỉ cần không nói câu “thuận buồm xuôi gió” là được.”
Đương nhiên, hai câu trả lời, Lan Tiểu Quân đều lấy trầm mặc kháng nghị.
Sau hôm đưa tiễn Tống Tử Chiếu, Âu Dương đi làm lại. Không biết là đột nhiên nghĩ thông suốt cái gì hay là ai đánh anh một gậy nên đột nhiên được khai sáng, anh cùng Lan Tiểu Quân rốt cuộc cũng không còn cạch mặt, vừa đến giờ tan tầm liền cần mẫn đến chỗ Lan Tiểu Quân công tác.
Lan Tiểu Quân khác người, làm cao từ chối được vài ngày thì cũng nhanh chóng đầu hàng. Tuy rằng không có tốt lắm, nhưng… theo Niệm Tưởng quan sát, việc hòa hợp lại đó là thuận theo tự nhiên, sẽ là kết quả tất yếu.
Nhưng Niệm Tưởng có chút mất hứng, gần đây, mỗi ngày Âu Dương đều cười như được mùa, cầm cành hoa trong phòng khám lên ngắm nhìn, không có chuyện gì còn đem cành hoa chạm lên mặt bác sĩ Từ, thật không biết xấu hổ mà.
À… Trên thực tế là vì Từ Nhuận Thanh chuẩn bị cùng hợp tác giải phẫu với bệnh viện đại học B, bởi vì Âu Dương trước đó có kinh nghiệm cùng đi, nên lần này cũng không mang theo Niệm Tưởng.
Sau đó, cô gái càng ngày càng để ý, ăn dấm chua của Âu Dương …
Bất quá, gần đây không chỉ có họ bận rộn, Niệm Tưởng gần như cũng bận đến chân không chạm đất.
Bà nội lại đột nhiên muốn thức sớm tập thể dục, ừ… Cũng không tính là đột nhiên muốn, sau khi đến đây bà luôn luôn lẩm bẩm không có chuyện gì để làm, sáng sớm thức dậy thì đứng đó ngẩn người, thật sợ bà sẽ buồn chán, vì thế đề nghị tập thể dục sớm.
Cha Niệm không muốn thức sớm, nhưng muốn giữ hiếu tâm nên không hề do dự đem chuyện này giao cho… Niệm Tưởng.
Giữa trưa cô còn phải đi tập lái xe, cô cảm thấy thể năng của mình cạn kiệt nghiêm trọng, khả năng chịu đựng đang hạ xuống, yếu ớt như một đứa trẻ nhỏ, không có sức làm gì.
Từ Nhuận Thanh dù bận rộn hơn nữa thì giữa trưa cũng sẽ đi cùng cô đến sân tập, mỗi ngày, buổi sáng huấn luyện viên Cát dạy học lý thuyết, buổi chiều chính là dạy ở sân tập, nghe nói hiện tại trong sân tập, ông đã có phát biểu thế này: “Giữa trưa, ở chỗ này có một cô gái luyện xe, là cháu dâu họ của tôi. Giữa trưa tôi cũng không quản, vì cháu họ của tôi đã dạy bạn gái anh ta tốt lắm, tôi trở về chỉ cần nghiệm thu là được, hà hà! Các người đã luyện lâu như vậy còn không bằng cô gái vừa tới vài ngày này đâu.”
Các cô gái trong nhóm người tò mò hỏi thêm, huấn luyện viên Cát liền kể các tình huống đã gặp, khen Từ Nhuận Thanh và Niệm Tưởng lên đến trên trời…
Vì thế, vài ngày sau liền có người bắt đầu tụ tập luyện xe vào giữa trưa, hơn nữa, khi Niệm Tưởng chủ động nhường cho các cô gái luyện xe thì họ sôi nổi tỏ vẻ: “Chúng tôi chỉ là đến hơi sớm, thuận tiện đợi huấn luyện, cô cứ làm việc của mình đi…”
Niệm Tưởng: “…”
Sau khi bị vây xem hai ngày, Niệm Tưởng… Bỏ cuộc.
Từ Nhuận Thanh không quá hiểu lắm hỏi: “Tại sao không đi?”
Niệm Tưởng bĩu môi bất mãn: “Các cô ấy đều nhìn anh! Tròng mắt cũng muốn dính lên luôn!”
Từ Nhuận Thanh sáng tỏ, rất tự nhiên mà quen thuộc nói: “Ừ, họ nhìn thì mặc họ, mắt anh chỉ dính trên người em, không phải là được rồi sao?”
Mắt anh…
Chỉ dính…
Trên người em…
A, thật thẹn thùng. (*/w*)
Một câu này liền dỗ Niệm Tưởng đến không biết phương hướng …
Tiền đồ gì đây a!!!
Tuy rằng nhiều việc xảy ra, liên tiếp chồng chất nhưng cũng bất quá chỉ trong một tuần mà thôi. Trong khoảng thời gian này Thụy Kim và toàn thể công nhân viên đã xác định xong nơi đến của hai ngày nghỉ dưỡng.
Niệm Tưởng không hề nghĩ ngợi, liền quyết định đi hội quán ôn tuyền.
Vì thế, qua xong cuối tuần này, rất nhanh liền đón chờ hành trình đi ôn tuyền nghỉ ngơi.