Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Từ Từ Dụ Dỗ

Chương 11: Gặp mặt

Tác giả: Bắc Khuynh
Chọn tập

Nói xong Niệm Tưởng liền muốn cắn lưỡi tự sát…

Cô nhìn sắc mặt bất thiện của Từ Nhuận Thanh, cắn môi giải thích: “Cái kia, ý tôi là… là hình như không còn cảm giác nữa, có thể bắt đầu.”

Bởi vì chỉ tiêm tê một bên, đầu lưỡi của Niệm Tưởng một bên vẫn còn linh hoạt, một bên thì tê dại ra, ngẫu nhiên đụng tới hàm răng cũng rùng mình một chút, cô đột phát muốn… Dùng răng cắn cắn đầu lưỡi…

Không đau… Có phải do không cắn mạnh không…

Từ Nhuận Thanh đang cầm kiềm nhổ, cúi đầu nhìn qua thì thấy cô đang tự đùa tự vui, cắn cắn lưỡi…

Anh nhàn nhạt liếc mắt nhìn: “Muốn cắn lưỡi tự sát, kỳ thật có thể cắn mạnh thêm một chút. Há miệng.”

Niệm Tưởng 囧, ngoan ngoãn há miệng.

Từ Nhuận Thanh lại chạm một chút vào phần lợi cần cắt bỏ, sau đó cúi đầu hỏi cô: “Có cảm giác không?”

Niệm Tưởng lắc đầu.

Từ Nhuận Thanh “Ừm” một tiếng, thật lâu sau mới nói: “Bắt đầu, nếu có cái gì không thoải mái thì giơ tay ra hiệu.”

Niệm Tưởng cố ý giơ giơ tay…

Từ Nhuận Thanh dừng lại động tác nhìn cô, dùng ánh mắt hỏi: “Còn chưa bắt đầu, cô khó chịu ở đâu?”

Niệm Tưởng có chút lúng túng đem tay đang giơ lên đặt lại trước người, đoan đoan chính chính xen mười đầu ngón tay vào, đặt trên bụng: “Không có việc gì, không có việc gì, anh tiếp tục đi.”

Từ Nhuận Thanh nhìn cô, ánh mắt lành lạnh, tiếp tục động tác trên tay.

Niệm Tưởng bị ánh mắt mang theo gió lạnh kia đảo qua, nhất thời an phận, thành thật nằm đó… không dám lỗ mãng nữa.

Khi kềm nhổ mang theo mười phần hung ác làm việc trên răng cô, thì Âu Dương đi lấy bông thấm đã trở lại. Một tòa núi nhỏ bông thấm đầy ụ trong hộp, anh ta liền đứng bên cạnh Từ Nhuận Thanh phụ giúp, ngẫu nhiên ánh mắt đối diện với mắt Niệm Tưởng, anh ta phá lệ cười tươi sáng lạn, lộ ra hàng răng trắng hếu…

Niệm Tưởng lặng lẽ nghĩ: đợi lát nữa đi xuống lầu trả tiền, sẽ khiếu nại… Không cho khiếu nại không trả tiền!

Nửa giờ sau ——

Miệng Niệm Tưởng ngậm bông từ bàn nha khoa ngồi dậy, há miệng cả nửa ngày nên hơi mỏi một chút. Môi càng khô đến hơi nứt da, cô cầm lấy cốc nước súc miệng, ngón tay thấm ướt lau một vòng trên môi.

Từ Nhuận Thanh rửa tay xong trở về, thấy bộ dáng cô nàng không còn chút sinh lực, hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Niệm Tưởng có chút không dám mở miệng nói chuyện, cô ngậm bông hàm hàm hồ hồ phát ra một câu: “Như… bị người ta đánh … một trận…”

Âu Dương ở một bên thu dọn đồ đạc, nghe vậy “Phốc” cười ra tiếng, bị ánh mắt lạnh của Từ Nhuận Thanh đảo qua, lập tức mím môi. Bởi vì cố gắng nhịn cười, toàn bộ bả vai cũng run lên…

“Có gương không… Tôi cảm thấy mặt mình… Giống như bị sưng lên…” Niệm Tưởng sờ sờ mặt, vì muốn xác định cảm giác, hơi hơi dùng lực đè lên má đến hút một ngụm khí lạnh, nhất thời nước mắt ròng ròng.

Âu Dương lần này ngược lại tay chân lanh lẹ lấy cho cô cái gương nhỏ lại đây: “Mặt không sưng… bác sĩ Từ nhổ răng có thể so sánh với việc tạo ra một sản phẩm mỹ nghệ thủ công, cẩn thận lại hoàn mỹ.”

Vuốt mông ngựa sao…

Niệm Tưởng ở trong lòng lặng lẽ trợn trắng mắt, sau khi nhìn gương xác định mặt không bị sưng, mới từ trên bàn nha khoa đi xuống: “Tôi phải chờ nửa giờ nữa sao?”

Âu Dương gật gật đầu, chỉ chỉ sô pha bên ngoài hành lang, nơi các bệnh nhân đợi khám: “Ở bên ngoài ngồi đợi một chút, lát nữa đến thời gian tôi sẽ gọi cô.”

Niệm Tưởng ứng một tiếng, đi qua ngồi xuống.

Chỗ cô ngồi quay lưng lại phòng khám, nhưng trước mặt là một tấm kính dày mờ, có thể chiếu rõ toàn cảnh tình huống bên trong phòng khám.

Niệm Tưởng gọi điện cho cha Niệm xong, quay đầu nhìn thoáng qua.

Anh đang tìm kiếm gì đó từ một núi hồ sơ trên bàn làm việc, ngón tay thon dài lướt qua từng tập từng tập hồ sơ, sau đó dừng lại ở khuôn mặt một người trên đó, giơ tay rút ra.

Có bệnh nhân đi vào phòng khám, anh hơi quay thân mình, nhìn đối phương, giơ ngón tay chỉ bàn khám: “Âu Dương, kiểm tra trước cho cô ấy một chút.”

Khi nói chuyện, một tay anh kéo áo boulse ngay ngắn lại, rồi ngồi xuống bàn làm việc. Dáng ngồi có chút tùy ý, đại khái là muốn viết bệnh án, chọn một cây bút từ trong ống đựng bút, nhìn giấy trang mấy lần, cúi thấp thân mình.

Anh quay lưng lại phía Niệm Tưởng, cô chỉ có thể nhìn rõ một bóng dáng cao gầy thẳng tắp.

Quay đầu lại, cầm di động ngây ngốc một hồi, mới gửi tin nhắn cho Lan Tiểu Quân: “Buổi chiều không có lớp, hôm nay mình sẽ không về phòng.”

Lan Tiểu Quân rất nhanh trả lời: “Mình cũng không ở trường, buổi chiều muốn đi gặp bạn game.”

Niệm Tưởng hơi nhướng mày, đang muốn trả lời ‘ừm’, đột nhiên ánh mắt xoay chuyển, đảo qua lại giữa hai chữ “bạn game”, cô khiếp sợ: “Cậu muốn gặp bạn game?!!!!!”

“À, người đó là đối tác chơi game, đã quen được gần 2 năm, cũng là đồng hương. Tâm huyết dâng trào liền… hẹn gặp.”

Đúng là rèn sắt không thành thép: “Lại là bạn game!!!!!”

“Đừng lo, gì mà chấm than nhiều thế, nhìn choáng cả đầu…”

“Đậu xanh rau má… Cậu không thể cứ tâm huyết dâng trào như vậy, Lan Tiểu Quân! Cậu quên hậu quả của mấy lần tâm huyết dâng trào rồi sao?”

Đây không phải là lần đầu tiên Lan Tiểu Quân hẹn gặp bạn game, Niệm Tưởng bấm đốt ngón tay tính tính… Hình như là lần thứ ba?

Lần đầu tiên cũng là tâm huyết dâng trào hẹn gặp mặt, kết quả gặp phải một tên biến thái, ăn uống xong liền muốn dẫn Lan Tiểu Quân đi khách sạn thuê phòng… Kết quả? Kết quả là hơn nửa đêm, Niệm Tưởng bị một cú điện thoại làm cho tỉnh ngủ, đi cục cảnh sát bồi cô bạn cả đêm.

Cô nàng ấy đánh người ta đến nỗi nhập viện … Bất quá, cũng may được chứng thực là phòng vệ chính đáng.

Lần thứ hai tâm huyết dâng trào… Quá trình và kết quả cũng coi như bình thường, chỉ là không qua bao lâu… Lan Tiểu Quân khóc nức nở nói cho Niệm Tưởng, cô bị gạt 2000… yên.

Bởi vì không tìm được người, 2000 yên này coi như mất trắng…

“Lần này tuyệt đối đáng tin, mình đã quan sát hơn một năm, thêm QQ và WeChat. Người này hình như cũng là nha sĩ, mình còn nhìn thấy hình chụp của anh ta mặc áo blouse trắng, chậc chậc, dáng người thật đẹp nha…”

Niệm Tưởng vô lực bóp trán: “Tiểu Quân, cậu bình tĩnh một chút.”

“Mình rất bình tĩnh a…”

“Hiện tại có rất nhiều người lừa gạt, chuyên môn tìm những tiểu bạch thỏ ngốc nghếch như cậu đấy… Thông minh một chút, coi chừng lại mất tiền oan.”

Lan Tiểu Quân: “…”

Cuối cùng kết quả đàm phán là, Niệm Tưởng cùng đi…

Cô đích thực không yên lòng với chỉ số thông minh của Lan Tiểu Quân, đương nhiên, đang khinh bỉ chỉ số thông minh của Lan Tiểu Quân thì cô cũng tự động bỏ quên chỉ số cảm xúc của mình…

Hai người hẹn bốn giờ chiều ở quán cà phê Nạp Lan gặp nhau.

So sánh với Lan Tiểu Quân trang điểm xinh đẹp thướt tha, Niệm Tưởng cảm thấy chính mình đích thực quá mộc mạc.

Lan Tiểu Quân cùng bạn game hẹn nhau năm giờ, cũng ở quán cà phê này.

Niệm Tưởng nghe cô ấy kể lại chân tướng, yên lặng bị nội thương.

Tình huống là như vầy, người này đích thật là bạn game của Lan Tiểu Quân vào hai năm trước, tên trên mạng gọi là… Âu dương đại nhân. Bởi vì khi đó Niệm Tưởng bị Lan Tiểu Quân lôi kéo chơi game, còn chung đội với đối phương…

Nhưng Niệm Tưởng là một tay chuyên gây hại đồng đội, tốc độ tay không linh hoạt, hơn nữa đối với trò chơi này cũng không có cuồng nhiệt phát rồ như Lan Tiểu Quân, vừa nâng lên khỏi cấp mới gia nhập, cô đã không còn hào hứng chơi tiếp.

Lan Tiểu Quân nhìn kỹ thuật chơi của Niệm Tưởng, cũng không phải khách quan nhận xét: “Niệm Tưởng, cậu ngoài việc có thiên phú cực cao trong đọc sách ra, kỹ năng khác gần như đều là bình bình, không có gì lạ… Trời xanh thật khéo công bằng.”

Cho nên, Niệm Tưởng không muốn chơi nữa, cô cũng không ép —— dưa hái xanh không ngọt, đặc biệt cái người này, một chút hứng thú cũng không có.

Lan Tiểu Quân cùng Âu dương đại nhân là bạn hợp tác cố định, bởi vì một tháng sau phải đi thực tập, về sau sẽ không có nhiều thời gian chơi game như vậy nữa, Lan Tiểu Quân liền đề nghị Âu dương đại nhân tìm người khác hợp tác.

Trò chuyện một chút, Lan Tiểu Quân liền đem ngành mình đang học nói cho đối phương biết, cũng không biết là ai nhắc tới trước… Đợi Lan Tiểu Quân nhiệt huyết sôi trào qua đi tỉnh táo lại, thì đã hẹn địa điểm gặp mặt…

Tuy rằng trong quá trình kể lại, Lan Tiểu Quân tận lực phủi sạch ý nghĩ gặp mặt do mình đề nghị… Nhưng Niệm Tưởng vẫn lý trí nắm được một chút từ những lời nói kia —— Lan Tiểu Quân vẫn chưa chủ động muốn gặp Âu dương đại nhân, nhưng cô ấy đích xác là muốn gặp mặt một lần, ý nghĩ này vô cùng chính xác.

Nếu ván đã đóng thuyền, Niệm Tưởng liền yên tâm thoải mái ở lại cùng ăn cơm…

Xuất phát từ yếu tố an toàn mà suy xét, Lan Tiểu Quân lựa chọn mặt trước của quán cà phê, vị trí dựa vào cửa sổ. Vì không muốn quấy rầy thế giới của hai người, Niệm Tưởng chủ động đi đến vị trí sau lưng Lan Tiểu Quân ngồi xuống, chỉ cách một cái bàn, quay lưng lại Lan Tiểu Quân.

Gần năm giờ, giữa trưa chỉ uống một chút cháo, hiện tại Niệm Tưởng đã đói bụng đến tứ chi vô lực, cô quyết định trước tiên gọi một bàn thức ăn.

Hiện tại cô thiếu mất bốn cái răng, đặc biệt bên phải hôm nay mới bị nhổ hai cái, nên là không động nhiều vậy, những cái có thể ăn được cũng ít đến thảm thương. Nghiên cứu menu cả nửa ngày, cũng chỉ chọn một ly trà sữa, một đĩa lòng đỏ trứng, một phần nhỏ bánh trứng và một chén canh xương hầm.

Đang lúc dùng cơm, trong phòng ăn đã chật kín người, tốc độ phục vụ cũng tự nhiên chậm lại.

Niệm Tưởng ăn từng ngụm nhỏ dĩa lòng đỏ trứng, lại ngậm ống hút uống nửa cốc trà sữa, mới chậm chạm đợi các món chính được bưng lên…

Cùng lúc đó, bởi vì kẹt xe mà đến muộn năm phút, Âu dương đại nhân rốt cuộc cũng tới.

Niệm Tưởng vừa thổi nhẹ chén canh xương, vừa vểnh tai nghe động tĩnh bên Lan Tiểu Quân. Vì quán cà phê ưu nhã yên tĩnh, nên cuộc đối thoại của hai người tuy rằng cô nghe không được rõ lắm, nhưng miễn cưỡng cũng có thể nghe được gì đó. Sau đó… Cô nghe nghe, rồi phát hiện chính mình hoàn toàn không hiểu…

Cái gì bị luyện hóa, cái gì đi sau núi Trúc Lâm đào quặng, cái gì Khinh La tiên tử, cái gì phù du mộng…

Niệm Tưởng vừa múc từng muỗng từng muỗng canh cho vào miệng, vừa cau mày hồi tưởng ——có phải mình đã nghe giọng nói này ở đâu rồi không, sao cảm giác quen tai như thế?

Đợi Niệm Tưởng vô cùng chăm chú ăn xong phần bánh trứng gà… Vẫn không thể nào nhớ lại, cô đơn giản bỏ qua, tiếp tục vung đũa chiến đấu.

Lan Tiểu Quân hiển nhiên là cùng đối phương trò chuyện rất vui vẻ, quyết định giới thiệu hai người quen nhau.

Niệm Tưởng đang thật cẩn thận tránh đi miệng vết thương bên phải, thấy Lan Tiểu Quân dẫn theo Âu dương đại nhân đi tới, cô cứ như vậy miệng ngậm muỗng ngây ngốc nhìn lên…

Nhất thời ở trong lòng la hoảng một tiếng, đôi mắt trợn lên —— sao lại là Âu Dương!!!!!!

Chọn tập
Bình luận
× sticky