Trên người Từ Nhuận Thanh mang theo mùi hương thoang thoảng, ấm áp quen thuộc, làm cho Niệm Tưởng an tâm không nói nên lời. Cô chôn mặt ở trong lòng anh, thật sâu hít một cái, chỉ cảm thấy men say vừa áp xuống, lại bắt đầu cuồn cuộn dâng lên.
Từ Nhuận Thanh một tay ôm thắt lưng cô, một tay đỡ vai cô, đem một nữa trọng lượng của cô chuyển dời đến trên người mình, thế này mới giới thiệu với Diêm Toa Toa, từ nãy đến giờ vẫn nhìn đến ngây ngốc: “Bạn gái tôi, Niệm Tưởng.”
Cái tên Niệm Tưởng này, Diêm Toa Toa đã sớm nghe vang dội bên tai, nhưng lại không phải với thân phận là bạn gái của Từ Nhuận Thanh…
Cô ấy nhớ tới trước đó không lâu, từ miệng của Lâm Cảnh Thư nghe được những lời kia, kinh ngạc nhìn Niệm Tưởng quay lưng lại phía cô, đang nằm trong ngực Từ Nhuận Thanh, thoáng mang theo vài phần ý tứ, nhìn kỹ hơn: “Nhuận Thanh, anh nên có chừng mực đi?”
Chừng mực?
Đôi mắt Từ Nhuận Thanh nhíu lại, cũng không biết là có nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Diêm Toa Toa hay không, anh hơi trầm ngâm: “Tôi làm việc trước giờ, không cần lấy chừng mực đến cân nhắc.”
Diêm Toa Toa nhướn mày, còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng thấy biểu tình gương mặt anh không kiên nhẫn, nhất thời thức thời, nuốt trở về.
“Vậy em đi trước.” Từ Nhuận Thanh khẽ nâng cằm, ý bảo trong ngực còn có một chút phiền toái nhỏ, nghiêng người gật đầu với Diêm Toa Toa, liền vững vàng ôm Niệm Tưởng đi về phía trước.
Còn chưa đi được vài bước, Diêm Toa Toa lập tức gọi anh lại: “Nhuận Thanh, việc mới vừa nói, xin nhờ cậy anh.”
Từ Nhuận Thanh cũng không quay đầu lại, chỉ để lại một câu “Tôi sẽ tận lực.”, liền cất bước rời đi.
Niệm Tưởng từ trong ngực anh nhô đầu ra, sắc mặt hồng nhuận, đôi mắt tựa như ngậm nước, men say rõ ràng: “Chúng ta về nhà sao?”
“Không muốn về?” Đêm đông ở thành phố Z đã bao phủ một tầng sương giá lạnh lẽo, Từ Nhuận Thanh theo cánh tay của cô trượt xuống, chạm vào tay cô, cảm thấy hơi lạnh.
Anh kéo áo khoác ra, bất động thanh sắc đem cô bao trùm trong áo. Thấy cô ngửa mặt, bộ dáng phấn điêu ngọc mày, trong lòng mềm nhũn, đè nén chỉ dùng môi cọ nhẹ trên trán cô một chút.
Niệm Tưởng phản ứng hơi chậm, thật lâu sau mới vươn tay ra sờ sờ trán, ngón tay níu chặt cổ tay áo anh, hơi hướng xuống, kéo một chút, lại kéo một chút… Thấy anh ghé mắt nhìn qua, cô giơ lên nụ cười sáng lạn, híp mắt, một bộ dáng vô cùng thoả mãn.
Đi tới cửa phòng bao, Từ Nhuận Thanh vốn muốn đi vào chào một tiếng, nhìn cô lúc này bộ dáng mềm mại đáng yêu, ỷ ở trong lòng mình, anh lập tức bỏ đi ý định này, ôm cô chặt hơn một chút nữa.
“Không cần… nói với họ một tiếng sao?” Niệm Tưởng quay đầu nhìn cửa phòng bao, có chút chần chờ.
“Để cho bọn họ biết anh và em cùng nhau biến mất?” Anh nở nụ cười trầm thấp, ngữ khí đùa cợt: “Anh không ngại…”
Niệm Tưởng mơ màng nhéo lỗ tai nóng bừng của mình, mặt đỏ hồng nhìn anh một cái, nhỏ giọng thầm thì: “Mặt người dạ thú…”
Thanh âm của cô ép rất thấp, cắn từng chữ hàm hồ nói, Từ Nhuận Thanh không nghe rõ, liền hơi phủ thấp thân mình lại gần: “Em nói cái gì?”
Đã đi vào trong thang máy, trong thang máy không có một bóng người, cô liền lấy tư thế này há miệng, cắn nhẹ lên trái tai của anh, cảm giác được anh cứng đờ, cô đắc ý mặt mày hớn hở.
Từ Nhuận Thanh áp chế khát vọng xao động đột nhiên xông tới, híp mắt lại, vẻ mặt tự nhiên, ấn xuống lầu một của nhà hàng. Chỉ là ngón tay ôm trên thắt lưng cô, không nhẹ không nặng bóp nhẹ cô một cái.
Niệm Tưởng bị nhéo… Mềm nhũn, cả người cũng… tỉnh hẳn (⊙x⊙).
Thành phố Z, ngày đông ở đây giống như một quả thủy cầu nổi có hơi nước cực lớn. Bên trong nhiệt độ rất thấp, hơi nước kia liền chậm rãi ngưng kết, bị gió thổi qua, buốt đến thấu xương, đến mức như muốn xuyên cả tủy xương.
Niệm Tưởng bị gió lạnh thổi nhất thời thanh tỉnh một ít, chỉ cảm thấy thái dương từng đợt ẩn ẩn phát đau. Đợi đến khi ngồi vào trong xe, có hệ thống sưởi ấm khô ráo, Niệm Tưởng từ từ nhắm hai mắt, cảm thấy trong dạ dày bốc lên từng trận khó chịu, sắc mặt đều trở nên xanh trắng.
“Không thoải mái?” Anh đưa tay dán trên mặt cô.
Ý định ban đầu của Từ Nhuận Thanh là muốn thăm dò nhiệt độ cơ thể cô, không ngờ, hai tay lành lạnh của cô chậm rãi cầm tay anh, khuôn mặt mềm mại trơn nhẵn liền kề trong lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng cọ cọ.
Sau đó…
Từ Nhuận Thanh nhớ tới trước đó không lâu, khi Niệm Tưởng uống say… Tựa hồ cũng như vậy?
Mềm mại đáng yêu… Cũng phá lệ…Chủ động?!
Ánh mắt anh trong nháy mắt liền tối thẳm, bàn tay bị cô nắm lấy, ngón tay cong lên búng nhẹ vào trán cô, thử thăm dò gọi tên cô: “Niệm Tưởng?”
“Dạ.” Cô hàm hồ lên tiếng, buông anh ra, tự giác gài dây an toàn, ánh mắt nhìn anh còn có chút mệt mỏi: “Em ngủ một lát có được không, đến nhà gọi em.”
Từ Nhuận Thanh giơ tay xoa tóc cô, cảm giác mềm mại dưới đầu ngón tay làm cho anh yêu thích không muốn buông, một lúc sau mới chịu thu tay, khởi động xe, rất nhanh liền rời đi.
Đèn ở hai bên đường như bay nhanh lui ra phía sau, tiếng vang nhỏ của động cơ và bánh xe ở trong ban đêm yên tĩnh phá lệ rất rõ ràng.
Đêm nơi thành phố Z, lạnh lẽo lại thâm trầm, còn bên trong xe, thời gian như yên tĩnh dừng lại.
******
Niệm Tưởng tỉnh lại khi Từ Nhuận Thanh ôm cô đi ra thang máy, mê mang một hồi lâu, ý thức quay trở lại, đầu tiên cô nhìn thấy là biển số cửa nhà của Từ Nhuận Thanh…
Cô không hiểu ra sao, nhìn anh: “Em… Không trở về nhà sao?”
“Em cứ như vậy mà về nhà?” Anh buông cô ra, lấy chìa khóa mở cửa: “Tự mình đi toilet trong phòng anh rửa mặt, anh đi nấu canh giải rượu cho em.”
Niệm Tưởng đứng bên cạnh anh, nhìn năm ngón tay thon dài của anh cầm tay nắm cửa, bàn tay trắng trẻo, khớp xương ngón tay rõ ràng, cô nhìn mà miệng lưỡi khô khốc.
Sau khi Từ Nhuận Thanh vào nhà, thấy cô còn đứng ngây ngốc tại cửa, anh hướng về phía cô ngoắc ngoắc ngón tay: “Nhanh đi vào.”
Niệm Tưởng thế này mới… Ba bước thành hai bước nhanh đi vào, vừa đạp lên thảm lông mềm mại ở cửa vào, liền thấy anh khom lưng, từ trên tủ giày tìm kiếm gì đó, sau đó nhấc lên một xâu chìa khóa đưa cho cô: “Cầm lấy.”
Niệm Tưởng có chút mộng mị nhìn xâu chìa khóa kia: “Mở… Mở cái gì?”
Từ Nhuận Thanh liếc cô một cái, không lên tiếng, hiển nhiên là lười trả lời vấn đề ngu ngốc như vậy.
“Khụ.” Niệm Tưởng đưa tay nhận tới, có chút thụ sủng nhược kinh, nhìn anh: “Thật sự muốn cho em?”
“Cho bạn gái anh.” Anh nắm cằm của cô lại gần, vốn là muốn hôn cô, mới vừa lại gần, ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên môi, thì khẽ nhíu mày một cái: “Đi đánh răng.”
Niệm Tưởng bĩu môi, níu chặt cổ áo anh, nũng nịu…
Đúng vậy… là nũng nịu…
Làm nũng xong, tự Niệm Tưởng khựng lại một chút 0. 0…
Lập tức buông tay đang níu chặt cổ áo anh, hai tay đưa lên quá đỉnh đầu làm ra vẻ đầu hàng: “Cha em nói, em uống say, nhân phẩm… Có chút không tốt…”
“Bây giờ hình như đã tỉnh.” Đầu ngón tay của anh điểm nhẹ tại mi tâm của cô, nhìn hai mắt cô nhanh như chớp chuyển động hai lần, khóe môi anh vén lên, bất đắc dĩ: “Trước đây sao lại không phát hiện em thích làm nũng như vậy?”
“Kỳ thật em cũng vẫn không phát hiện…” Cô gãi đầu một cái, vòng qua anh đi đánh răng.
Bởi vì số lần đến đây hơi thường xuyên… Ít nhất trong một tháng, đây là lần thứ ba, cho nên, không thể không nói rằng, chỗ này của Từ Nhuận Thanh đã chuẩn bị rất chu đáo, mọi nhu yếu phẩm của cô, gần như đều được trang bị đầy đủ.
Áo ngủ gấu con của Niệm Tưởng, dép lê hoa đào của Niệm Tưởng, cốc thỏ con của Niệm Tưởng, bàn chải dành cho răng niềng của Niệm Tưởng, vân vân và mây mây…của Niệm Tưởng
Cô mới vừa đi vài bước, nhớ tới cái gì, lại xoay người lại. Thấy anh còn đứng ở cửa ra vào, ở dưới ngọn đèn nhỏ màu cam nhìn cô, cô hào hứng đi trở về, nhón chân, liền ở trên cằm anh cắn một cái.
Không biết là răng nanh cô góc cạnh sắc nhọn hay là do bộ niềng chạm vào cằm anh, nơi đó có hơi đau.
Người gây tội hiển nhiên cũng phát hiện vấn đề này, nhanh chóng buông miệng, kiểm tra cằm của anh: “Ơ, có phải em làm đau anh không…”
Từ Nhuận Thanh cầm cổ tay cô, từ đêm nay, lúc bắt đầu nhìn thấy cô xuất hiện ở bên cửa sổ, mang theo một thân men say mông lung. Khát vọng đột nhiên sôi trào kia vẫn luôn bị anh cưỡng chế ép xuống, cô lại cố tình không hay biết, nhất định muốn từng bước một, bước đến gần, lại nũng nịu lại đáng yêu.
Anh đè lại cô, hơi dùng lực một chút, đẩy đến bức tường sau lưng.
Lại, lại muốn… đè tường sao?
Niệm Tưởng lặng lẽ mở to mắt, nhìn thẳng anh…
Ánh mắt kia trong veo thấy đáy, ở dưới ngọn đèn tựa như mã não thượng hạng, quang hoa ngàn chuyển.
Anh ẩn nhẫn lại khắc chế, vẫn chưa đụng tới cô. Một tay chống ở trên tường phía sau cô, một tay vịn nhẹ tủ giày, đem cô lọt thỏm vào phạm vi thế lực của mình… Hơn nữa, chừa lại một khoảng cách an toàn đầy đủ.
Thanh âm của anh trầm thấp từ tính, cố ý ép xuống thật thấp, dụ hoặc nói không nên lời: “Năm nay 24 tuổi?”
Đổi đề tài nhanh như vậy?
Niệm Tưởng đỡ trán có chút hỗn độn, gật gật đầu…
“Quá tuổi kết hôn.” Anh kết luận, không cho Niệm Tưởng thời gian suy nghĩ, lại hỏi: “Hết năm nay kết hôn đi?”
Niệm Tưởng “A” một tiếng, cảm thấy hai chân bắt đầu nhũn ra.
Này, đây là cầu hôn?
… Nhưng hình như…giống như đơn phương quyết định…
Không, không đúng.
Niệm Tưởng cảm thấy đầu óc có chút quay cuồng, nếu cô nhớ không lầm, bọn họ yêu đương… Còn chưa được vài ngày a! Liền… Cầu hôn?
(⊙o⊙)
“Cùng, cùng em sao?”
Từ Nhuận Thanh nghiêng đầu nhìn kỹ cô, khóe môi tràn đầy nụ cười như có như không, ngữ khí nguy hiểm: “Không thì ai?”
Giống như hỏi một vấn đề rất ngu ngốc.
Niệm Tưởng lại bắt đầu khẩn trương, níu chặt góc áo, vấn đề này quả thực làm cho cô chân tay luống cuống… Hoàn toàn không biết trả lời như thế nào.
Nhìn ra cô rối rắm, Từ Nhuận Thanh suy nghĩ một lược, bắt đầu vòng quanh: “Vậy lúc nào đó tìm cơ hội thích hợp, nói một câu cùng chú Niệm?”
Niệm Tưởng lại “A” một tiếng, khẩn trương hơn: “Nói chúng ta muốn kết hôn?”
Từ Nhuận Thanh nhất thời nở nụ cười trầm thấp, thật là dễ nghe: “Nếu như em gấp gáp như vậy, anh không có ý kiến.”
Niệm Tưởng đen mặt: “…”
“Bằng không lui một bước, đính hôn trước cũng được.” Ngón tay anh vươn đến, nhéo nhẹ vành tai mềm mại ấm áp của cô, cố ý dẫn dụ cô: “Em xem, anh đã 28 tuổi.”
Đầu quả tim Niệm Tưởng bị anh bóp cũng có chút ngứa, không được tự nhiên muốn tránh ra, vừa lui một bước anh liền tới gần một bước, không chút nào cho cô cơ hội thở dốc: “Niệm Tưởng, em nói được đi, đáp ứng anh, nói được đi.”
Niệm Tưởng có chút muốn khóc: “Cái này, vội vàng như vậy sao?”
Từ Nhuận Thanh hiển nhiên rất thích trả lời vấn đề này, đôi mắt chậm rãi nhíu lại, giảo hoạt giống như hồ ly: “Ừ, anh cấm dục quá lâu…”