Sau khi Từ Nhuận Thanh tự nhiên dùng cơm xong, anh và bà nội cùng ngồi phơi nắng trong sân.
Hôm nay ánh nắng tốt nhưng gió hơi lớn. Phía sau là rừng trúc xanh, bị gió quật vào nhau kêu lên “leng keng”. Cho dù là mùa đông thì ánh nắng giữa trưa cũng có hơi nóng.
Nhìn ra xa, ánh nắng tràn ngập khắp khu rừng, làm cho thị giác con người cũng tràn ngập ấm áp.
Niệm Tưởng ngồi trên ghế bên cạnh bà nội tiếp tục cắt giấy, chẳng bao lâu thì có chút choáng váng do phơi nắng lâu, vừa quay đầu nhìn lại về phía gian nhà, thì tất cả mọi thứ đều giống như bị bao phủ bởi một tầng vải đen, nhìn không thấy rõ.
Mà dưới ánh mặt trời, tất cả mọi thứ đều được ánh sáng chiếu rọi, chiết xạ ra màu sắc chói mắt hơn cả màu của bản than mình.
Cô dụi dụi mắt, quay đầu nhìn về phía Từ Nhuận Thanh, khóe môi anh vẫn luôn treo nụ cười mỉm ôn hòa, trong lòng cô tràn đầy ủ rủ, buồn bực. Cảm giác kinh ngạc vui mừng khi vừa rồi nhìn thấy anh sớm đã bị buồn bã thay thế cả cõi lòng.
Bởi vì từ sau khi ôm cô một lúc ở trong phòng khách, bác sĩ Từ cũng không có nói câu nào cùng cô. Đừng nói là một câu … Ngay cả ánh mắt cũng keo kiệt không ném cho cô một cái!
Bà nội sống hơn nửa đời người, nào không biết đôi tình nhân này đang giận dỗi. Nếu là bình thường, bà quả quyết là không thể nhìn nổi Niệm Tưởng sầu khổ vì Từ Nhuận Thanh… Nhưng lần này là tình huống đặc thù.
Niệm Tưởng có lỗi trước, đã lớn đến sắp gả đi rồi mà kết quả làm việc lại hấp ta hấp tấp, còn không biết suy xét hậu quả. Nếu như không phải Niệm Tưởng đã đáp ứng Tiểu Từ, qua năm sau cùng ra mắt với người lớn, bà nội đây cũng lười quản chuyện của tuổi trẻ bọn họ, chung quy cháu gái nhà mình bị ủy khuất trong công việc, tính tình khó chịu một chút thì có làm sao?
Là bạn trai mà điểm ấy cũng không bao dung được, vậy sau này sống chung phải làm thế nào?
Niệm Tưởng đã đáp ứng, kết quả lại không nói một tiếng nào chạy trốn như vậy. không nói đến việc Tiểu Từ tìm cả nửa ngày, cha mẹ đối phương biết thì sẽ nghĩ như thế nào về Niệm Tưởng? Họ sẽ nghĩ cô không đủ hiểu chuyện, bây giờ có lẽ sẽ không biểu hiện ra ngoài, vậy sau này thì sao? Không chừng bởi vì chuyện này mà sinh ra ác cảm, khi dễ Niệm Tưởng.
Hiện tại phải giáo huấn cô thật tốt, mới có thể học khôn.
Đương nhiên, cũng nên thiên vị Tiểu Từ một chút, anh là người thông minh, về sau cũng sẽ kính trọng người Niệm gia.
Trong lòng bà nội suy tính đủ thứ mà trên mặt lại không biểu hiện cảm xúc gì, xem như không biết đôi tình nhân đang giằng co. Phơi nắng một hồi cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, bà nội đi lên gác ngủ trưa.
Niệm Tưởng tiếp tục cắt cắt cắt…
Năng lực khéo tay của cô cũng không được tốt lắm, đặc biệt là việc cắt giấy này cũng cần kỹ xảo nhất định và sự kiên nhẫn, khi không có bà nội ở bên cạnh giám sát chỉ đạo, cô liền bắt đầu chỉ cắt hình bướm.
Bởi vì cái khác thì cô không biết…
Vừa cắt vừa lắng tai nghe động tĩnh, nhưng một hơi cô cắt mấy chục con bướm giấy, cũng không đợi được bác sĩ Từ mở miệng nói gì cùng mình.
Đây thật sự là giận rồi…
Niệm Tưởng hơi mím môi, rối rắm một hồi lâu, mình chịu thua sao? Vốn chỉ cần làm nũng, dùng mỹ nhân kế, cô tuyệt đối làm được.
Nhưng mấy ngày nay tự mình cùng mình đối nghịch, cô đã đem tất cả cố chấp ẩn sâu trong đáy lòng lôi ra hết.
Đã chuẩn bị tâm lý chịu thua nhưng cô cũng không thể làm được, vì thế, nhiều loại cảm xúc hỗn loạn đan xen, Niệm Tưởng thẹn quá thành giận ——
Niệm Tưởng bỏ kéo xuống, cũng không chặn lại những tờ giấy, gần như là cùng lúc cô ngồi dậy thì có một trận gió bay qua, những con bướm giấy vừa cắt xong liền bay mất!
Niệm Tưởng trợn mắt há mồm nhìn chúng, không nói gì liền quay người đi ra sau núi.
Tất cả đều khi dễ cô!
Mũi khoan khi dễ cô, người nhà bệnh nhân khi dễ cô, bác sĩ Từ khi dễ cô, ngay cả bướm giấy cũng khi dễ cô!
Ngọn núi phía sau nhà cũng không cao hơn mặt biển bao nhiêu, nói là núi, kỳ thật gọi là đồi thì hình dung chính xác hơn.
Hơn nữa cũng tương đối bằng phẳng, Niệm Tưởng đi không bao lâu liền đã lên đỉnh núi, một hơi đi lên đến đỉnh núi.
Rốt cuộc vẫn là mùa đông, làm gì có hoa lá cỏ cây, có nhiều chỗ còn lộ ra góc rễ, đá vụn. Những cây cối vừa đến đầu xuân đã đâm chồi nảy, lúc này chỉ còn lại cành khô héo rũ, ngay cả Tứ Quý Trúc quanh năm xanh lá bây giờ cũng phiếm sắc vàng khô.
Niệm Tưởng đi một đường không quay đầu lại. Đợi đến khi lên tới đỉnh núi mới cảm thấy mệt, thở hồng hộc chuẩn bị tìm một chỗ sạch sẻ ngồi xuống. Nhìn chung quanh cũng không tìm thấy chỗ nào, dứt khoát đứng tại chỗ nghỉ ngơi.
Gió trên đỉnh núi lớn hơn so với chân núi, thanh âm kia nghe giống như là đang rít gào, vừa dữ tợn vừa kinh khủng. Nếu như không phải hiện tại còn có ánh nắng dương cao, không chừng tiếng gió kia đã có thể dọa được Niệm Tưởng bò lết xuống núi…
Bị gió thổi một hồi, đầu óc Niệm Tưởng cũng thanh tỉnh. Cô bụm mặt thở dài, đang muốn xuống núi, quay người lại liền nhìn thấy Từ Nhuận Thanh đứng cách cô không xa, dưới tàng cây cổ thụ, chỗ khủy tay còn vắt một chiếc áo măng tô, không biết đã đứng bao lâu.
Cái gì cố chấp, cái gì khó chịu vụn vặt đều tan thành mây khói vào lúc cô nhìn thấy anh.
Niệm Tưởng ngơ ngác đứng đó một hồi, anh không mở miệng, cô cũng không biết đi qua, cứ như vậy giằng co thật lâu, sau đó vẫn là Từ Nhuận Thanh thỏa hiệp trước.
Anh đứng thẳng người, xa xa nhìn cô, vài bước chân đã đi tới trước mặt cô. Áo măng tô trên khủy tay cũng được anh tung ra, khoác lên trên vai cô.
Anh cứ như vậy cúi đầu an tĩnh nhìn cô, môi hơi mím lại, đôi mắt kia yên tĩnh lại trong veo như suối nước trong rừng, bằng phẵng không một gợn sóng, trong vắt đến có thể nhìn thấy đáy.
Nghĩ nghĩ, Niệm Tưởng đưa tay ra, nhẹ nhàng lôi kéo góc áo của anh.
Không phản ứng…
(⊙x⊙) không sao, da mặt cô cũng dầy.
Vì thế, cô lại lặng lẽ kéo áo anh lần thứ hai
Chân mày Từ Nhuận Thanh hơi nhíu lại, vẫn không có… Phản ứng.
_(:3ゝ∠)_ không sao, cô cũng có rất nhiều khuôn mặt, tạm thời mất mặt một chút cũng không sao…
Ngẫu nhiên, tay cô trượt xuống dọc theo tay áo của anh, trượt xuống từng chút một, chạm vào đường cong bàn tay anh, lại trượt xuống cầm lấy tay anh, cẩn thận đem ngón tay mình nhét vào trong lòng bàn tay của anh.
Cô bị gió thổi cả nửa ngày, tay cũng lạnh như ngâm nước đá. Vừa nhét vào trong lòng bàn tay anh, liền bị Từ Nhuận Thanh nắm thật chặc.
Anh nhăn mày càng chặc hơn, nắm lấy cả hai tay cô vào trong tay mình, ngữ khí không vui: “Mặc ít như vậy còn đứng đỉnh núi hứng gió, muốn chọc tức anh?”
Niệm Tưởng chưa từng cảm thấy vui vẻ mỗi khi bị giáo huấn… nhưng lần này thiếu chút nữa cảm động đến sắp khóc lóc nức nở.
Cả người nhào lên ôm lấy anh, ủy khuất đến thanh âm cũng có chút nghẹn ngào: “Em biết sai rồi, anh không vui có thể nói với em, làm gì mà không để ý tới em!”
Từ Nhuận Thanh nghe thanh âm của cô, chân mày vừa giãn ra lại nhăn lại, anh nắm cằm cô, hơi hơi đẩy cô ra một chút, cúi đầu nhìn.
Đôi mắt đã đỏ, chóp mũi hồng hồng không biết là do lạnh hay là do muốn khóc.
Anh nhất thời bất đắc dĩ, nhắm chặt mắt, đem cô kéo vào trong ngực, không lên tiếng.
Niệm Tưởng biết anh đã nguôi giận, khí tức nhất thời lớn hơn: “Anh còn không để ý tới em, nếu anh còn không để ý tới em, em sẽ khóc!”
“Em dám khóc thử xem.” Từ Nhuận Thanh nghiến răng nghiến lợi bài trừ những lời này, tay ôm cô cũng chặt hơn, hơi có chút cường ngạnh giam cầm cô, ngữ khí đông lạnh: “Em không nói một tiếng đã tới J thị, còn không cho anh giận?”
Niệm Tưởng không dám tiếp lời, cả khuôn mặt chôn trong lòng anh, thỏa mãn hài lòng.
Vòng ôm của Từ Nhuận Thanh luôn có thể cho cô cảm giác an toàn không nói nên lời, giống như là cho dù sự việc không giải quyết được, chịu ủy khuất mà không được sáng tỏ, chỉ cần được anh ôm một cái, kéo vào trong ngực. Nghe mùi hương thoang thoảng quen thuộc trên người anh, cảm thụ độ ấm trên người anh, được anh ôm chặt chẽ như vậy thì cả người cũng có thể an tâm lại.
“Anh tìm không được em…” Anh đột nhiên khẽ giọng nói một câu như vậy.
Liền áp sát ở bên tai của cô, thanh âm rõ ràng lại… Bất đắc dĩ.
Nhưng trong nháy mắt đó, Niệm Tưởng hiểu được tâm tình của anh. Giống như là bị rơi xuống đáy biển, bị tảo biển chặt chẽ cuốn lấy, không thể cử động, chỉ có cảm giác vô lực bao phủ, thẳng đến cuối cùng bị áp bức đến không thể hô hấp.
Loại cảm giác vô lực không thể làm gì cả.
Không biết khi nào gió đã bình yên hơn, chỉ nhẹ đảo qua, làm rung động cây cối một chút.
Tay Niệm Tưởng được anh bao bọc sưởi ấm đã chậm rãi nóng lên.
Cô dùng chóp mũi cọ mở áo khoác anh, lại cọ vào áo len màu xám tro bên trong của anh, cọ vài cái, nhỏ giọng nói xin lỗi: “Xin lỗi…”
“Em biết, bởi vì chuyện của em đã tạo cho Thụy Kim phiền phức rất lớn…” Niệm Tưởng hít hít mũi, chôn trong lòng anh, thanh âm nặng nề: “Cũng cho anh thêm rất nhiều phiền phức, loại vấn đề này kỳ thật cũng có thể tránh được, em…”
“Tự trách?” Anh hỏi lại.
Cũng không để ý câu trả lời, anh bất chợt dừng lại, tiếp tục nói: “Trước đó anh đã từng nói với em cái gì? Mấy vấn đề này anh đều sẽ giải quyết, cho em nghỉ vài ngày chỉ là muốn cho em tránh bị tổn thương lần thứ hai, cũng thuận tiện điều chỉnh tâm trạng. Kết quả thì sao?”
Anh cười khẽ một tiếng, ý tứ hàm xúc không rõ: “Điều chỉnh đến nỗi trốn đến J thị, nếu như anh không trực tiếp đi hỏi chú Niệm, em tính gạt bỏ anh như vậy bao lâu?”
Gạt bỏ…
Niệm Tưởng nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn anh, trên mặt anh phiếm tia lạnh lùng, đôi mắt kia lại sáng kinh người.
Sẽ không lâu. Đêm hôm đó cô liền hối hận, cô cũng không phải dùng cái này để thăm dò tình cảm của anh, giữa bọn họ, những điều này đều không cần thiết, không phải sao?
Nhưng hiển nhiên, Từ Nhuận Thanh đối với chuyện này cự tuyệt trao đổi, mang theo cô xuống núi, đưa cô trở về phòng, chính mình cũng trở về phòng khách, viết một câu rất lạnh lùng: “Chúng ta cần tỉnh táo suy nghĩ lại.”
Đúng là như vậy… Tương thân tương ái lâu như vậy, Niệm Tưởng rốt cuộc nghênh đón cuộc chiến tranh lạnh lần đầu tiên của cô cùng bác sĩ Từ.
******
Vì thế, bà nội Niệm ngủ trưa xong, phát hiện hai người càng thêm trầm mặc, không khí khác thường, nên có chút khó hiểu… Sao một buổi chiều không cải thiện được tình hình, mà ngược lại càng giương cung bạt kiếm?