“Muốn làm vợ của anh?” Từ Nhuận Thanh cong lên khóe môi, khóe mắt cũng thoáng cong theo, đôi mắt anh trong suốt giống như phiến lá vàng nằm dưới lòng suối tinh khiết thấu triệt: “Anh nhớ rồi, qua một thời gian ngắn nữa sẽ liền nghiêm túc cầu hôn.”
Niệm Tưởng nhất thời (0. 0), như vậy cũng có thể sao?
“Năm ấy anh 22 tuổi, là một thực tập sinh, bệnh nhân đầu tiên là một cô bé đến trị liệu răng khôn, rất sợ đau. Tên cũng rất đặc biệt, nhìn thấy một lần liền ghi nhớ.” Anh thấp giọng trầm trầm, từ tính lại trong suốt: “Từ nhỏ đến lớn anh không có nguyện vọng gì, lúc còn nhỏ cũng không có khát vọng với bất cứ thứ gì, về phần các cô gái, trong từ điển của anh nó luôn là một đại danh từ phiền toái, anh không thích.”
“Cô bé kia kỳ thật cũng giống như vậy, là thực tập sinh đầu tiên “phiền toái nhất” của anh, để anh không biết làm sao. Sau này cứ nhớ mãi không quên, cứ như vậy để cho cô ấy ở trong lòng tận sáu năm trời…Lúc nhớ tới, có đôi khi cũng cảm thấy thật kỳ diệu.”
Anh cười cười, ôm lấy ngón tay cô: “Có tức giận không?”
Niệm Tưởng lắc đầu.
Trên thực tế, cô vào thời điểm đó cũng dự liệu được, phương thức của mình đối với anh như vậy kỳ thật là phiền toái. Niệm Tưởng vào thời điểm đó thậm chí còn suy nghĩ rằng, anh có sợ hãi hay không khi cô lại xuất hiện trước mặt anh lần nữa?
May mắn, anh không có.
“May mắn duy nhất chính là, bây giờ cô ấy đang ở bên cạnh anh.” Anh đột nhiên giơ tay, đầu ngón tay từ trên cây xẹt qua kẹp một chiếc lá trong ngón tay, nhưng lại rất nhanh chóng buông ra, quay đầu nhìn cô: “Không có nhiều tiếp xúc, nhưng vẫn khắc cốt minh tâm.”
Không có nhiều tiếp xúc, nhưng vẫn khắc cốt minh tâm.
Anh rõ ràng cũng chưa nói cái gì, thậm chí những câu nói này cũng không tính là tỏ tình, nhưng lại làm cho Niệm Tưởng cảm thấy chấn động từng đợt, như sóng thần địa chấn dời non lấp biển.
Quả nhiên… Thủ đoạn của cô còn quá non.
******
Ăn xong đồ nướng, lại ngồi tâm tình thế thái nhân sinh ở rừng cỏ hồng hết một trận, cuối cùng đến bên dòng suối mát rửa tay, thế này mới dẹp đường hồi phủ.
Lúc trở về sắc trời còn sớm, buổi chiều Phùng Giản tắm ôn tuyền xong liền ở trong phòng, thấy Niệm Tưởng trở về thì lôi kéo cô cùng đi ăn cơm chiều, quyết định buổi tối lại cùng nhau đi ngâm ôn tuyền.
“Buổi trưa tôi cùng đám người Văn Văn đi ngâm ôn tuyền, khách trong đây toàn là đại gia không nha…”
Niệm Tưởng lặng lẽ nhét vào miệng mấy cái bánh.
“Vừa rồi tôi còn nhìn thấy soái ca… Trong ôn tuyền, chậc chậc, dáng người kia…”
Niệm Tưởng lại nhét mấy cái bánh vào miệng, dáng người kia có thể so với bác sĩ Từ sao?
“Tôi muốn đi xin số điện thoại… Nhưng do giữa trưa ăn quá nhiều, bụng mỡ không giấu được, nên không dám xuống tắm…”
Niệm Tưởng đã nhét thêm một vài cái bánh: “May mắn cô không đi xuống…” Bằng không, soái ca đang yên ổn ngâm ôn tuyền, đột nhiên bị một người từ đâu bay đến bắt chuyện, bị dọa cho bỏ chạy…
Vì thế, Phùng Giản nói một câu, Niệm Tưởng ăn một miếng bánh, Niệm Tưởng trực tiếp làm mình… Ăn quá no.
Nguyên lý này cũng giống như vừa ăn vừa xem TV, sẽ không tự giác nhét vào miệng gì đó…
Niệm Tưởng xoa bụng, ngâm mình ở trong ôn tuyền đến mức buồn ngủ.
Phùng Giản nói vừa ngâm nước nóng vừa ăn uống mới tuyệt vời nhất, ngâm không bao lâu liền bò đi lấy đồ ăn. Hiện tại, ôn tuyền ở sau hoa viên chỉ có một mình cô đang dựa vào thành thạch bích… mỗi phút trôi qua thì cơn buồn ngủ càng thêm nặng nề.
Cũng không biết rốt cuộc là có ngủ hay không, cô chỉ cảm thấy ý thức có chút hoảng hốt, đầu hơi choáng váng. Đặt mình trong dòng nước ấm áp, cảm giác thả lỏng thư giãn trước đó chưa từng có.
Mộng cảnh hư hư thật thật, cô còn có thể cảm nhận được gió lạnh ban đêm phất qua từ đầu vai, chỉ nghĩ rằng nếu chiếc chăn có thể kéo lên thêm một ít nữa, hoàn toàn triệt để bao lấy mình mới tốt.
Ánh đèn sáng ngời ở trước mắt từ từ mơ hồ mông lung, từ một luồng ánh sáng dần dần biến thành quang ảnh, rồi một bóng vàng nhàn nhạt. Sau đó quang ảnh nhỏ vụn kia càng ngày càng di chuyển ra xa, cuối cùng bị bóng tối bao trùm, chìm vào yên tĩnh.
Chỉ có bên tai có chút tiếng vang, không biết là tiếng gió hay là tiếng nước, làm cho mí mắt Niệm Tưởng đã nặng nề rốt cuộc không thể mở ra được nữa.
Một lần nữa có ý thức là do Niệm Tưởng đột nhiên cảm giác bên cạnh có người, gió đêm thổi qua càng ngày càng lạnh, thế này mới đột nhiên thanh tỉnh.
Mở mắt ra, còn chưa có tập trung tiêu cự, chớp mắt cái đầu tiên liền thấy được trong tầm mắt chính là Từ Nhuận Thanh…
Niệm Tưởng có chút mơ màng, xoa đầu, cô chỉ cảm thấy buồn ngủ trầm trọng: “Anh sao ở chỗ này?”
“Vẫn không nhìn thấy em, anh hỏi Phùng Giản thì tìm đến.” Từ Nhuận Thanh đã cởi áo khoác dài để ở bên cạnh, nhìn bộ dáng cô mơ mơ màng màng vừa tỉnh ngủ, anh bất đắc dĩ thở dài, dứt khoát đi xuống ôm cô: “Ngủ như vậy rất nguy hiểm, biết không?”
Niệm Tưởng dụi dụi mắt, bị anh kéo vào trong ngực, trực tiếp bế ngang lên, sau đó dùng áo khoác bao lấy, cúi đầu dùng trán chạm vào cô: “Đến chỗ anh, đêm nay phỏng chừng Phùng Giản cũng không về, một mình em anh không yên tâm.”
“Phùng Giản vì cái gì không quay về?” Niệm Tưởng choàng tay ôm cổ anh, hướng vào trong áo choàng rụt một cái, rời khỏi ôn tuyền chính là lạnh quá a…
“Bị kéo đi chơi đấu địa chủ, cả đêm nay.”
Cô cứ như vậy bị bỏ rơi sao… Rõ ràng nói vừa ngâm nước nóng vừa ăn đồ ăn vặt, cùng nhau béo lên mà… Đúng là lừa đảo.
Sau đó Niệm Tưởng mới bắt lấy trọng điểm: “Em, em em đến chỗ anh? Sao em lại có cảm giác… Em ở trong phòng mình mới tương đối an toàn a…”
Từ Nhuận Thanh nhíu mày, như cười như không: “Muộn rồi, đã đến.”
Niệm Tưởng nhìn… Khu biệt thự trước mắt có chút phản ứng không kịp: “Sao anh lại ở nơi này?”
“Không phải đã nói cho em biết, anh có cổ phần ở đây?” Anh tiến vào tòa biệt thự nhỏ hai lầu, nhấc chân nhẹ nhàng đá một cái, cánh cửa văng ra rồi ôm cô đi vào: “Cũng không cần lo lắng, bọn họ chơi đến mặt trời mọc… sẽ không có ai sẽ phát hiện em không ở trong phòng.”
Niệm Tưởng bị anh đặt trên sô pha, nhịn không được ôm lấy cái gối tựa lưng lên che mặt: “Anh nói chúng ta có giống như đang lén lút…”
“Đích thật là quan hệ lén lút.” Từ Nhuận Thanh rót ly nước đưa cho cô, nhìn cô uống xong, anh chỉ chỉ cửa trượt bằng gỗ: “Phía sau cũng có ôn tuyền, bây giờ còn buồn ngủ không?”
Niệm Tưởng rất phối hợp ngáp một cái: “Còn…”
“Vậy ngủ một giờ, lát nữa sẽ gọi em, anh đi thay quần áo trước.”
Niệm Tưởng thế này mới chú ý đến quần áo của anh đã ướt, cô nhất thời nhíu mày: “Hứng gió có sao không?”
“Không có việc gì.” Dứt lời, anh như nhớ tới cái gì, vừa chỉ chỉ sô pha ở đối diện gian phòng này: “Lát nữa anh đợi ở trong này, khi em tỉnh chúng ta cùng đi ngâm nước nóng?”
Anh hỏi rất nghiêm trang, trong đầu Niệm Tưởng chuyển động những hình ảnh không được thuần khiết gì đó… Cô tiếp tục bụm mặt, rốt cuộc nằm xuống bắt đầu giả bộ ngủ.
Không qua bao lâu, liền nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ từ xa đi lại gần, Niệm Tưởng đang rối rắm là nên tỉnh lại hù dọa anh hay vẫn là tiếp tục giả bộ ngủ thì chỉ cảm thấy trên người được đắp lên một cái chăn. Sau đó cổ cô được một bàn tay ôn nhu nâng lên, đệm một cái gối đầu.
Cô đang muốn mở mắt ra, liền cảm giác ngón tay kia dời đến bóp nhẹ vành tai cô một chút, tiếp đó là niết mặt cô, cuối cùng là nhéo chóp mũi của cô.
Niệm Tưởng cảm thấy… mình vẫn nên tiếp tục giả bộ ngủ đi.
Đợi tỉnh lại một lần nữa, trong phòng đã yên tĩnh không có một tiếng người. Niệm Tưởng sờ đầu hơi chóng mặt, bước chân xuống mới phát hiện giày của mình để lại bên hồ của ôn tuyền…
Trong phòng có máy sưởi, cô dứt khoát đi chân trần qua, tìm mấy gian phòng, rốt cuộc tại gian phòng trong góc tận cùng thì nghe được tiếng của Từ Nhuận Thanh.
Cô gõ cửa, qua đại khái vài giây, cửa được kéo ra, Từ Nhuận Thanh đứng ở trước cửa, thân ảnh thon dài chặn lại ánh đèn trong phòng, đem Niệm Tưởng toàn bộ đều áp dưới cái bóng của anh.
“Em quấy rầy anh rồi?”
“Không có.” Từ Nhuận Thanh quan sát cô một cái, tầm mắt dừng ở trên đôi chân trần của cô thì chân mày nhíu lại: “Sao lại không mang giày.”
Cô chính là… Vì chuyện này mà tìm anh: “Giày để quên ở ôn tuyền…”
“Lát nữa cho người qua lấy là được rồi.” Anh cúi người ôm lấy cô, dùng câu hỏi với ngữ khí hỏi như không,, hỏi cô: “Cùng đi ngâm nước nóng?”
Niệm Tưởng “A” một tiếng, còn không kịp phản kháng, anh đã cất bước đi về hướng cửa gỗ.
Ngoài cửa thật đúng là có một không gian thông thiên khác, ôn tuyền rất tinh xảo, nước suối với nhiệt khí lượn lờ như một mảnh sương trắng, mông lung lại mơ hồ.
Bên cạnh ôn tuyền có vài cây hoa mai, sắc đỏ au của hoa ở đây giống như điểm xuyến thêm vài phần hư ảo. Trong không khí hình như có mùi hoa mai nhàn nhạt, phảng phất làm say lòng người.
Biệt viện không lớn nhưng cảnh trí rất là tinh xảo.
Từ Nhuận Thanh đem cô thả xuống, chính cô liền không kịp chờ đợi ngâm vào nước… Ngâm vào mới phát hiện trên người còn khoác áo khoác của anh, lúc này đã bị thấm ướt.
Đang muốn xách lên báo một tiếng với chủ nhân cái áo, vừa quay đầu, đã thấy Từ Nhuận Thanh cởi áo lộ ra lồng ngực gầy nhưng khỏe khoắn, anh đang cởi dây thắt lưng, lúc này vừa vặn cúi đầu nhìn cô.
Thấy cô bỗng nhiên trừng to mắt, mặt đỏ lựng, xoay lưng lại thật nhanh, anh trầm thấp cười một tiếng, tiếp tục tự nhiên cởi quần dài: “Cho em cơ hội lưu manh mà không quý trọng?”
“Anh mới lưu manh.” Niệm Tưởng nghĩ vừa rồi mình thấy những gì đó mặt lại nóng lên cực kỳ, dùng cả tay chân muốn bò lên lại. Kết quả còn chưa sử dụng hết lực, liền nghe thấy tiếng Từ Nhuận Thanh đi xuống nước, một giây sau, cô liền bị nhốt trong suối, tiến thối không được.
Từ Nhuận Thanh lấy tư thái thanh thản tựa vào bên hồ, hướng cô vươn tay ra: “Không lại đây?”
Niệm Tưởng lắc đầu, lắc đầu, lắc đầu.
Từ Nhuận Thanh híp mắt lại một chút, nhận mệnh: “Cũng được, anh đi qua.”
Sau đó chân dài bước một bước, không trở ngại chút nào đã đến trước gót chân của cô. Sóng nước gợn lên, Niệm Tưởng chỉ cảm thấy gợn sóng kia giờ phút này đã mê hoặc cô đến cả người cũng có chút nhũn ra…
Này, loại tình huống này làm thế nào phá giải a a a a a!
P/S: Tên chương sau là “Thịnh yến”, thịnh yến gì thì mọi người đoán đi nha,:V:V