“Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi hiện đang bận, xin vui lòng gọi lại sau. Sorry…”
Âu Dương cau mày nhìn chằm chằm màn hình di động một lúc, hơi trầm tư, khởi động xe, tiếp tục gọi lại.
Niệm Tưởng gọi điện thoại xong thì không khóa máy, trở về phòng bao, cầm điện thoại để lên bàn để ngừa việc bỏ lỡ cuộc gọi hay tin nhắn nào, lúc này mới phát hiện, không biết thời điểm nào cô đã bấm gọi cho Từ Nhuận Thanh.
Cô lập tức lại chạy ra cửa phòng, cầm điện thoại đưa đến gần tai: “Alo?”
“Ở đâu?” Từ Nhuận Thanh đứng dậy trước máy tính, chau mày.
“Đang cùng Tiểu Quân… hát.” Cô ho nhẹ một tiếng, giải thích trạng huống: “Vừa rồi gọi cho Âu Dương, gọi xong quên khóa máy … Không biết làm sao lại bấm vào số anh …”
Bối cảnh bên cô, thanh âm ồn ào hỗn độn, nhưng có thể rõ ràng nhận biết được là KTV. Thanh âm của cô gần ngay bên tai, lại như mơ hồ xa xăm, vừa buông tay liền sẽ lập tức trượt khỏi từ kẽ tay.
“Chỉ có hai người, em và Lan Tiểu Quân?” Từ Nhuận Thanh thoáng mím môi, chân mày nhíu chặt hơn.
Niệm Tưởng không cảm thấy nơi nào có vấn đề, vui vẻ ứng tiếng: “Đúng, Tiểu Quân uống say, một mình em không trị được cô ấy.”
Từ Nhuận Thanh có chút đau đầu nhéo nhéo mi tâm, lại mở miệng lần nữa thì thanh âm cũng khàn khàn khiến Niệm Tưởng sửng sốt: “Vì cái gì không tìm anh?”
“A?” Niệm Tưởng sửng sốt, lại bị anh hỏi mà chỉ biết im lặng.
Trầm mặc qua đi trong giây lát, Từ Nhuận Thanh không dây dưa nhiều, hỏi: “Ở chỗ nào? Anh tới tìm em.”
“Đã trễ thế này, không sao, Âu Dương đang…” tới rồi.
Không đợi cô nói xong, đầu bên kia, tiếng hít thở trầm xuống, từng câu từng từ, không cho phản bác nói: “Anh chỉ cần em trả lời câu hỏi của anh.”
Giọng nói kia cường ngạnh, thanh âm lại lành lạnh, mang theo vài phần bất cận nhân tình, mơ hồ nhưng trực tiếp làm Niệm Tưởng nhận thấy được, anh đột ngột tức giận.
Niệm Tưởng bị anh dùng loại thái độ này đối đãi, cảm giác chua xót ủy khuất nhất thời cuồn cuộn lên. Cô cầm điện thoại thật lâu sau, trong thanh âm mang vài phần nghẹn ngào: “Anh giận dữ như vậy làm gì?”
Ngữ khí ủy khuất quá rõ rệt.
Từ Nhuận Thanh chỉ là nghe, cũng có thể tưởng tượng ra biểu tình của cô lúc này. Nhất định là đang cúi thấp đầu, buông mắt xuống, đáy mắt lấp lánh một mảnh nước mắt, tầng nước lung lay sắp đổ.
Cũng giống một dạng sáu năm trước đó, khi bị anh….. cự tuyệt.
Anh bất đắc dĩ khẽ thở dài, đầu quả tim như nhũn ra, hận không thể lập tức nhìn thấy cô. Nghĩ như vậy, ngữ khí tuy rằng vẫn vội vàng, nhưng đã khắc chế, thả nhẹ vài phần: “Anh chỉ là không an tâm về em, đang ở đâu?”
“Ở VV.” Dứt lời, cô nhịn không được cẩn thận thăm dò, xác nhận: “Anh thật sự muốn đến đây?”
“Em đợi ở đó, đừng nhúc nhích.”
Em đợi ở đó… Đừng nhúc nhích?!
Niệm Tưởng nghe đầu kia điện thoại vang lên tiếng tút tút, nhớ lại câu nói sau cùng trước khi anh cúp máy, có chút sững sờ.
Anh muốn tới sao?
Từ Nhuận Thanh cúp máy, sau đó mới biết được Âu Dương đã gọi qua mấy cuộc, cầm áo khoác lên, vừa ra cửa vừa gọi lại.
Âu Dương gọi điện thoại qua quả nhiên cũng là vì chuyện này: “Niệm Tưởng nói Tiểu Quân như vậy, không dám để cho người lớn biết, trước hết gọi điện cho tôi.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Anh nhanh chóng đi vào thang máy: “Tôi ở cách đó rất gần, chạy qua trước.”
Cúp điện thoại xong, Từ Nhuận Thanh nhìn số tầng không ngừng giảm xuống trên thang máy, hơi nhíu mi tâm. Trong thang máy, ngọn đèn chiếu sáng có chút tối, làm nổi bật khuôn mặt cùng đường cong rõ ràng mà lạnh lùng của anh.
******
Thời điểm Từ Nhuận Thanh chạy đến, Niệm Tưởng đang ngồi trên ghế cao chân ở góc trong cùng của phòng KTV. Một chân khoát lên trên ghế, một chân chạm nhẹ mặt đất, cả người chôn trong bóng tối, thấy không rõ hình dáng.
Lan Tiểu Quân thì nằm bò ở trên bàn chơi xúc xắc, tự đùa tự vui. Nhìn thấy có người tiến vào, nhìn chằm chằm một hồi lâu, mới đến gần micro ở bên cạnh, nhắc nhở Niệm Tưởng: “Niệm Tưởng, có một người rất giống bác sĩ Từ đi vào … Đuổi ra… đuổi anh ta ra bên ngoài…”
Niệm Tưởng còn chưa say, chỉ là vừa mới cảm giác được hơi say nên có chút buồn ngủ. Nằm trên ghế sô pha, Lan Tiểu Quân tiện tay tiện chân ôm rượu lên uống, lúc sau, chỉ có thể cố gắng bảo trì thanh tỉnh, cùng Niệm Tưởng chơi vài bàn trò Đại mạo hiểm…
Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiểu rõ và không có gì giấu nhau, chơi mấy vòng liền cảm thấy trò chơi này, đối với hai người các cô thật sự mà nói có chút lừa người.
Vì thế, liền chuyển sang trò ban hành quân lệnh …
Niệm Tưởng đã sắp chống đỡ không được, nhanh chóng lấy cớ mình muốn hát, liền chạy đến chỗ micro ở trong góc khuất, dính tại đó.
Lúc này bị Lan Tiểu Quân đánh thức, cô mở mắt ra nhìn. Tầm nhìn còn có chút mông lung, nhưng không tốn sức chút nào liền nhìn thấy người đẩy cửa vào.
Cái gì giống bác sĩ Từ…
Niệm Tưởng ngồi thẳng thân mình, ngón tay hơi lạnh bóp nhẹ mi tâm, rõ ràng… Chính là Từ Nhuận Thanh.
Cô còn ôm cột micro, tựa vào trên tường, thấy anh lững thững đi tới, liền bảo trì tư thế có chút không được tự nhiên này, trơ mắt đếm bước chân anh đến gần…
Mãi cho đến anh đi đến trước mũi chân cô, còn cách cô khoảng cách một bước chân, như cũ ở trên cao nhìn xuống.
Cồn đã lên men trên người Niệm Tưởng, cô không dám tiến lên, cứ như vậy cùng anh nhìn nhau thật lâu, tâm tư trăm chuyển ngàn hồi…
Một giây sau sẽ nhíu mày, sau đó giáo huấn cô, giáo huấn cô uống nhiều rượu như vậy, nháo loạn như vậy.
Hoặc là, nhếch môi cười như không cười, ánh mắt trong trẻo nhìn cô, dùng một loại ngữ khí trào phúng, hỏi cô đây là đang làm gì?
Bằng không thì cũng là bày ra gương mặt không kiên nhẫn…
Chỉ là, mỗi một giả thiết đều không có xuất hiện ——
Anh chỉ là cất bước tiến lên, đứng ở trước mặt cô. Lúc này càng cao hơn, đem cả người cô bao phủ dưới thân của anh, cảm giác bị áp bách mãnh liệt đập vào mặt, chật chội khiến Niệm Tưởng khó thở trong nháy mắt.
“Bác, bác sĩ Từ…” Cô dựa góc tường ngồi dậy một chút, hơi bất an.
“Em có thể gọi tên anh.” Anh vừa nói vừa cúi thấp người, so với cô, ngón tay anh lạnh hơn, đưa lên, bóp nhẹ cằm cô. Không ngừng mà tới gần, tới gần, tới gần…
Niệm Tưởng bỗng nhiên trợn tròn mắt —— đây là muốn, muốn hôn cô sao?
Ngay lập tức hô hấp của cô dồn dập, một giây nữa liền sẽ thiếu dưỡng khí thì anh bất chợt dừng lại, cách chóp mũi cô một khoảng cách nhỏ. Ánh mắt nặng nề nhìn cô, đáy mắt tựa như nổi lên ý cười. Đợi Niệm Tưởng chớp mắt một cái thì đâu còn thấy nửa phần ý cười nào nữa, ánh mắt anh nghiêm túc, chuyên chú, chứa đầy quang ảnh ngọn đèn đang không ngừng chuyển động.
Khi ngọn đèn dừng tại trên người của cô, khoảnh khắc đó, cô không bị trở ngại nhìn rõ đáy mắt anh, rõ ràng chỉ có hình ảnh cô.
Anh lại cúi thấp xuống vài phần, ghé sát vào ngửi ngửi, hỏi cô: “Uống nhiều không?”
“Không có…” Tính toán đâu ra đấy phỏng chừng một chai, nhưng chỉ một chai này đã làm cho cô đầu váng mắt hoa, cả người cũng nóng lên, vốn phản ứng đã chậm chạp nay càng thêm chậm chạp.
“Ừm, thêm nữa chai nữa mới có thể gọi là quá chén.” Tay anh nắm cằm cô dời lên, dán trên mặt của cô.
Nhiệt độ hơi cao, không sao, cũng không nghiêm trọng lắm.
Đang muốn thu tay, thấy cô khẩn trương nhìn chằm chằm mình, đột nhiên tâm tư nổi lên ý xấu. Ngón tay chuyển tới vành tai cô, nhéo nhẹ một chút, hài lòng nhìn thấy cô run lên, thế này mới thu tay.
Không gian nhỏ không quá sáng sủa, thậm chí bởi vì sự hiện hữu của anh mà có hơi chật chội, anh lại dương dương tự đắc: “Còn muốn uống hay không?”
Mặc dù hỏi với ngữ khí rất ôn hòa, nhưng Niệm Tưởng nghe được, ẩn giấu trong bề ngoài dịu dàng là tiếng hừ nhẹ cao lãnh. Lập tức thức thời lắc đầu, cũng giải thích: “Em không uống… em là không cẩn thận…”
Anh nhẹ “ừm” một tiếng, rất có kiên nhẫn chờ cô nói tiếp.
Ánh mắt anh thật chuyên chú, sâu thẳm lại đen đặc, cứ như vậy an tĩnh nhìn cô, khóe môi thoáng cong lên, nhìn thế nào cũng là một bộ dạng yêu chiều dung túng.
Niệm Tưởng đột nhiên nói không ra lời, sững sờ nhìn anh…
Sao lại cứ như vậy, làm cho người ta… Bất an…
- 0
“Say sao?” Anh muốn kéo cô dậy, thấy cô còn ôm micro không buông tay, cúi mắt nhìn cô một cái, từ trong tay cô nhận lấy micro.
Sau đó một tay cầm cổ tay, một tay ôm thắt lưng cô, vững vàng nửa ôm vào trong lòng anh.
“Anh có lời muốn nói với em.” Anh ôm thân thể ấm áp của cô, hướng vào trong ngực thêm một chút, cúi đầu, cánh môi đến gần bên tai cô, giọng nói trầm nhẹ lại rõ ràng, hỏi: “Em muốn anh nói ở ngay đây, hay là muốn ngồi trên sô pha nói?”
Không rời khỏi đây là được…
Niệm Tưởng níu chặt áo khoác anh, chân hơi nhũn ( つ ﹏ つ)——
Nói thật, bác sĩ Từ mặt lạnh, so với hiện tại thì đã dịu dàng ân cần hơn rất nhiều!
“Uy… Các người tưởng tôi chết rồi à!” Lan Tiểu Quân hừ một tiếng, buông micro rớt trên sô pha, phát ra tiếng ‘đông’ nặng nề.
Niệm Tưởng bị hoảng sợ.
Từ Nhuận Thanh làm như không nghe thấy, thậm chí Niệm Tưởng có chút hoài nghi, từ lúc anh tiến vào, đã bắt đầu xem Lan Tiểu Quân như người vô hình…
Lặng lẽ nuốt nước miếng, Niệm Tưởng nhỏ giọng: “Em chọn… Nơi này.”
“Hình như quên nói cho em biết, lựa chọn địa điểm khác nhau, thì nói chuyện cũng khác nhau…” Anh cười một chút, bàn tay nắm giữ cổ tay cô chầm chậm buông ra, vài bước đã bức cô tới góc tường, lưng cô dán chặt lên đó.
Một tay còn lại của anh đỡ thắt lưng cô, cởi áo khoác rộng rãi, ở bên trong Niệm Tưởng chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, ôm sát đường cong thân thể cô.
Đôi mắt Từ Nhuận Thanh chậm rãi híp lại, đáy mắt thâm u ẩn ẩn sáng lên một đám lửa nhỏ.
Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người ——
Bị bức đến góc tường không thể lui được nữa, Niệm Tưởng rõ ràng nương vào men say nổi giận…
Cô lộ ra móng vuốt, không nhẹ không nặng cào anh một cái, vừa định cào cái thứ hai, thì bị anh nắm lấy cổ tay, hơi dùng sức kéo ra phía sau lưng cô.
Niệm Tưởng phẫn nộ: “Từ Nhuận Thanh!”
Từ Nhuận Thanh nhếch môi cười, có chút sung sướng: “Rất tốt, gọi tên anh.”
Niệm Tưởng: “…” Đem hết toàn lực phát ra một quyền đánh trên áo khoát bông của anh, vô lực cùng cảm giác thất bại so với quá khứ càng mãnh liệt hơn một ít.
Cô uể oải: “Anh muốn làm gì, Tiểu Quân tâm tình không tốt… Chúng ta như vậy…” Cũng quá đáng!
“Cô ấy có Âu Dương phụ trách.”
Chỉ có cô, mới là người anh muốn phụ trách toàn bộ hỉ nộ ái ố, hơn nữa cô là người duy nhất.
Thanh âm anh trầm thấp từ tính, ngay tại bên tai. Niệm Tưởng nghe mà cứng người, loại cảm giác quẫn bách cứ dâng lên từng tấc trong lòng. Cô nhíu mày, có chút mất hứng: “Em không thích anh.”
“Những lời này, về sau em sẽ không có cơ hội nói nữa.” Mắt anh chợt trầm xuống, đột nhiên lóe ra vài phần lãnh ý. Lãnh ý kia còn chưa lan tràn, liền bị ngọn lửa che giấu nơi đáy mắt dần dần bốc cháy lên.
Anh cúi đầu, áp môi, há miệng cắn môi cô. Có chút mạnh, đụng vào liền có cảm giác đau đớn rõ ràng.
Niệm Tưởng “A” một tiếng, một tay còn lại vỗ vào anh, kết quả, còn chưa đụng tới thân thể anh, liền bị anh giam cầm, cùng nhau đặt ở phía sau.
Anh không chút nào cảm thấy bị quấy nhiễu, liền lấy tư thế như vậy, hôn cô.
Chiều cao hai người chênh lệch khá nhiều, anh hôn có hơi khó khăn, hai tay chế trụ cô kéo về phía mình, đem cả người cô áp vào trong lòng, cứ nữa ôm như vậy, khấu ở trong ngực, chặt chẽ hôn cô.
Cô lặng lẽ nhắm mắt lại.
Cảm giác hô hấp của mình từng chút một biến nhẹ, biến nhẹ, biến nhẹ…
Bị anh đặt trong một góc tối, áp ở trên tường… Trong phòng còn có một người, chẳng sợ người kia vì giờ phút này đã say đến mức bất tỉnh nhân sự…
Hô hấp cô dồn dập, có chút không thở nổi.
Tay bị anh nắm ở sau lưng, bởi vì anh có chút dùng sức mà có cảm giác đau đớn không quá rõ ràng, chỉ là cái này… Có làm sao?
Cô thích anh, cũng thích anh hôn cô.
Nếu như yêu một người, tâm tình cật lực che dấu, vậy hôn môi tuyệt đối có thể bại lộ chuyện này, làm tâm tình cố gắng ẩn giấu kia thể hiện rõ ràng.
Trong phòng đang phát bài hát mà Niệm Tưởng chưa từng nghe qua, giai điệu triền miên lại nhẹ nhàng. Cô từ từ nhắm hai mắt, có thể cảm giác ngọn đèn không ngừng lóe lên, dừng trên quang cảm của mí mắt.
Cũng có thể nghe thấy đáy lòng của chính mình, tiếng vang chưa bao giờ rộn ràng như vậy.
Từ Nhuận Thanh rốt cuộc hơi thối lui một chút, môi anh vẫn còn áp sát môi cô, tiếng nói cố ý ép rất trầm thấp lại dụ hoặc: “Lại đưa ra lựa chọn…”
Niệm Tưởng mê mang mở mắt ra nhìn anh.
“Là đi nhà em, hay là nhà anh?”