Dưới lầu, bà nội đang pha Trà Đại Mạch, Niệm Tưởng ở trong phòng không lâu cũng bước nhanh xuống lầu.
Vừa pha xong, hương trà thơm tản ra bốn phía, Trà Đại Mạch có hương thơm rất dịu, hương vị cũng không quá nồng đậm nhưng so với bất cứ loại trà nào thì Niệm Tưởng lại thích nhất là loại này. Cô thỏa mãn uống hai chén nhỏ, lại chuẩn bị một bình trà và chén trà tinh xảo, bưng lên lầu, đến gian phòng của Từ Nhuận Thanh.
Khoảng ba giờ chiều thời tiết liền trầm xuống, mãi cho tới bây giờ trăng đã treo cao, một ngôi sao nhỏ bé cũng không nhìn thấy. Tiếng gió lại nổi lên, nhiệt độ không khí lạnh càng thêm lạnh.
Niệm Tưởng đi đến cửa phòng khách, vừa muốn gõ cửa, tay vừa đưa lên liền phát hiện cửa không đóng. Cô lặng lẽ ghé mắt vào nhìn, anh đang tựa vào đầu giường đọc sách, ánh mắt buông xuống, nghiêm túc lại chuyên tâm.
Cô vừa đi về phía trước một bước, anh liền có cảm giác mà ngẩng đầu lên.
Niệm Tưởng ngẩn ra, đẩy nhẹ cửa đi vào.
Từ Nhuận Thanh ngồi ngay ngắn, tiện tay đem sách đặt ở bên gối, nhìn về phía cô.
“Em đem cho anh ấm trà.” Niệm Tưởng đem ấm trà đưa tới bên tay anh, nghĩ nghĩ, cô lại thay anh rót đầy một chén, lại đưa qua: “Bà nội pha Trà Đại Mạch, rất thơm.”
Anh nhận lấy, ngón tay sượt qua đầu ngón tay của cô, hơi ấm áp kia vừa chạm vào liền lướt qua.
Niệm Tưởng ngồi bên cạnh chân anh, hơi hơi ngửa đầu nhìn anh, nhìn anh uống một ngụm, trên môi cũng nhiễm một tầng sắc nước, cô hơi nheo mắt: “Thế nào?”
Anh gật đầu, lại nhấp một ngụm, vỗ vỗ vị trí bên cạnh ý bảo cô ngồi lại đây.
Niệm Tưởng không muốn đứng lên, vừa lúc bên cạnh chân anh là tấm thảm lông dê thật dày, cô đơn giản khoanh chân ngồi xuống thảm. Nhìn anh uống xong trà, nhận lấy chén rồi lại rót đầy, lần nữa đưa cho anh.
Qua lại vài lần, Từ Nhuận Thanh nhìn cô, ánh mắt không khỏi cũng nhu hòa hơn. Anh hơi cúi người, nhưng vẫn là từ trên cao nhìn xuống: “Thời gian không còn sớm, còn không quay về ngủ?”
“Bà nội nói buổi tối sẽ có tuyết.” Mắt cô nhìn ngoài cửa sổ, có chút chờ mong: “Thành phố Z mấy năm không có tuyết, em lại không có cơ hội đi phương Bắc.”
Đại khái các cô gái đều như vậy, đối với tuyết rơi luôn có cảm giác chờ mong khó hiểu.
Từ Nhuận Thanh không nói chuyện, như có đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, anh hỏi cô: “Gần đây, có địa phương nào em thích không?”
Đầu tiên Niệm Tưởng nghĩ đến quả đồi nhỏ mà cô đi lên lúc chiều nay, mùa đông đến ở trên đỉnh đồi tùy tiện đào một cái hố nướng khoai lang, hương thơm bay ngào ngạt. Hàng năm mùa đông cô đều sẽ trở về, đều sẽ làm như vậy… Đúng rồi, cha Niệm phụ trách nướng, cô phụ trách ăn.
Nhưng thích nhất vẫn là —— “Tiểu Tây loan.”
Từ Nhuận Thanh gật gật đầu, cũng không có biểu hiện ra có gì hứng thú. Anh không nói lời nào, Niệm Tưởng cũng không biết phải nói gì, liền dựa vào bên chân của anh, an tĩnh nhìn ngoài cửa sổ.
Ngồi lâu nên hơi mệt một chút, thấy anh không chú ý mình, cô dứt khoát nằm trên đầu gối của anh. Động tác lật sách của Từ Nhuận Thanh cũng chợt dừng lại, anh buông mắt nhìn xuống cô, nhẹ nhếch môi cười.
Niệm Tưởng đối với chuyện đêm nay sẽ có tuyết hay không tuy rằng có chờ mong, nhưng cũng không quá nghiêm túc chờ đợi. Trên thực tế, thời tiết hôm nay tốt như vậy, cho dù buổi chiều đột nhiên hạ nhiệt độ, Niệm Tưởng cũng cảm thấy khả năng tuyết rơi là quá nhỏ.
Chỉ là cô muốn tìm cái cớ ở cùng anh mà thôi, cho dù không nói lời nào, cứ như vậy yên lặng chờ đợi.
Đồng hồ báo thức tích tắc đi qua, trong ban đêm yên tĩnh âm thanh đó càng thêm rõ ràng, giống như là đang thôi miên, từng chút một làm tiêu tan ý thức của Niệm Tưởng. Cô nghe thấy tiếng bà nội lên lầu, gian nan muốn mình thanh tỉnh một chút, thì cảm giác lòng bàn tay ấm áp lại khô ráo của anh dán trên trán cô, êm ái trượt xuống, xẹt qua ánh mắt của cô, làm cho cơn buồn ngủ lại xâm chiếm lý trí vài phần.
“Ngủ đi, tuyết rơi anh sẽ gọi em.” Thanh âm anh trầm thấp mê hoặc, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng dây thanh quản chấn động, thực thể đến mức chạm tay là có được.
Một giây sau, Niệm Tưởng liền tiếp nhận sự dẫn dụ của anh, cô nhắm mắt lại, nặng nề ngủ thiếp đi.
Phòng bà nội truyền đến tiếng đóng cửa, hết thảy lại quay về yên tĩnh.
Từ Nhuận Thanh nhìn Niệm Tưởng đang gối đầu lên chân mình, anh để sách xuống, hơi hơi nghiêng người, kéo lấy chăn lông ở đầu giường đắp lên trên người cô, nghĩ chờ cô ngủ say một chút lại ôm cô về phòng.
Trong ý thức còn mơ hồ, Niệm Tưởng biết anh đắp chăn cho mình, cũng nhận thấy được ngón tay anh tự do trên ánh mắt, mũi, môi của cô. Đầu ngón tay mềm nhẵn, cảm giác thực thoải mái khi đụng vào.
Chờ cô ngủ một hồi, Từ Nhuận Thanh nhìn nhìn thời gian, đã hơn mười một giờ, đang chuẩn bị đưa cô trở về phòng. Vừa kéo hai tay cô đang khoát lên trên đầu gối thì Niệm Tưởng liền giật mình tỉnh lại, thấy là anh, lần này cô dứt khoát ôm chặt hông của anh, cả người cũng vùi vào sâu hơn, lầm bầm nói thầm một câu: “Không nên chiến tranh lạnh với em, có được không?”
Từ Nhuận Thanh ngẩn ra, hai tay vốn muốn kéo tay cô ra cũng dừng ở giữa không trung, chần chờ một chút, anh nhẹ xoa đầu cô một cái: “Biết sai?”
“Biết.” Cô lầu bầu, lại nhẹ cọ anh vài cái, giống như con mèo nhỏ dụi đầu vào lòng anh tìm an ủi.
Rõ ràng mắt còn đang nhắm nghiền, đang tham ngủ.
Chỉ trong nháy mắt liền làm cho tâm của Từ Nhuận Thanh mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Anh vốn không có ý muốn chiến tranh cùng cô, ngay cả hôm nay, vẻ xa cách biểu hiện ra ngoài cũng là vì tự ép mình làm ra như vậy. Vì anh muốn biết giới hạn của chính mình, cũng sẽ từ trong ngõ cụt đó tìm cách giải quyết thích hợp.
Trên thực tế, anh đối với Niệm Tưởng gần như là không có giới hạn. Chỉ cần là cô, bất luận cô đã làm sai điều gì, anh đều nguyện ý bao dung, nguyện ý chờ cô sửa đổi. Kiên nhẫn như vậy chưa bao giờ có.
“Vậy sẽ không để tâm vào những chuyện không đâu?” Anh lại hỏi, lần này mang theo vài phần dụ dỗ, im lặng dẫn chính cô nói ra tâm sự trong lòng.
“Không được… em không thể không suy nghĩ nhiều.” Niệm Tưởng rõ ràng còn chưa ngủ đủ, thanh âm đều mang ủ rũ nồng đậm: “Năm nay, ngoài ước mong làm bà Từ của em, chính là muốn đủ tư cách làm nha sĩ. Em không thể như hiện tại, gặp một chút vấn đề liền trốn tránh… Em còn có cơ hội sửa đổi, đúng hay không?”
“Sau đó?” Anh nhếch môi cười, tiếp tục dụ cô nói tiếp.
“Không thể làm phiền toái đến anh nữa, cho nên loại ý nghĩa không dám gặp mặt anh này…” Niệm Tưởng khẽ thở dài một cái, thanh âm mềm mại lại kiên định: “Anh nguyện ý giải quyết phiền toái của em, em chỉ có thể cố gắng trưởng thành, mới không phụ lòng anh.”
“Ừm.” Từ Nhuận Thanh rốt cuộc cười rộ lên, đầu ngón tay dừng trên chóp mũi cô, bóp nhẹ một chút: “Anh là ngọn hải đăng của em, cũng là bến cảng của em. Cho nên lúc không thể xác định, không được tự tin, không có biện pháp lựa chọn hay không còn dũng cảm, em đều có thể dựa vào anh.”
Lông mi Niệm Tưởng run run, mí mắt nặng nề đã cảm thấy nhẹ hơn không ít, nhưng cô vẫn như cũ không muốn mở mắt ra. Bị anh nắm tay, cảm thụ đầu ngón tay của anh dừng lại trên mặt của cô, cứ như vậy gần gũi lại thân mật.
Sau khi buông hết thảy gánh nặng, Niệm Tưởng rõ ràng thoải mái lên không ít. Anh cũng nhượng bộ, ôn nhu hơn, không khí bây giờ là ăn ý và ấm áp, trong đêm yên tĩnh như vậy tựa vào nhau sưởi ấm nhau, đó chỉ là một việc bình thường nhỏ nhoi cũng làm Niệm Tưởng cảm thấy hạnh phúc.
Đối với Niệm Tưởng mà nói, lúc này rất rõ ràng rằng cô đã trưởng thành hơn không ít. Mà vai trò của Từ Nhuận Thanh ở trong đó, không thể nghi ngờ chính là hải đăng của cô, bến cảng của cô, vô cùng may mắn rằng, bên cạnh cô có anh.
Tựa như cô nói, cố gắng trưởng thành mới không phụ lòng anh đã dùng toàn bộ sức lực bảo hộ cô như vậy.
“Niệm Tưởng.” Anh đột nhiên gọi cô.
Niệm Tưởng “Vâng” một tiếng, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn anh.
- 0 Nữa mơ nữa tỉnh là thời điểm khó khăn nhất…
Từ Nhuận Thanh khẽ hất cằm, ý bảo cô nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tuyết rơi.”
Đầu óc Niệm Tưởng “Ông” một chút, tựa hồ như vang lên một tiếng nhỏ, sau đó vài giây mới tiêu hóa nội dung câu nói này, cô buông tay ra, quay đầu nhìn lại.
Phía dưới đèn đường, từng mảng bông tuyết lớn nhỏ bay nhanh xuống, gần như tràn ngập toàn bộ phía chân trời.
Tuyết rơi?
Cô ngơ ngác nhìn một lúc, rốt cuộc đã tỉnh hồn lại, nhổm dậy đi đến bên cửa sổ. Hơi kéo cửa ra, lộ ra một khe hở nhỏ… Gió lạnh cũng được nghênh đón mà vào, rét lạnh buốt thấu xương, Niệm Tưởng giật mình một cái, nhất thời thanh tỉnh hoàn toàn.
Hai chân Từ Nhuận Thanh bị cô nằm lên có chút tê cứng, anh cau mày đi qua đóng cửa: “Vừa tỉnh ngủ đã hứng gió, không sợ cảm mạo sao?”
“Có bạn trai là bác sĩ, sợ cái gì!”
Từ Nhuận Thanh cười khẽ, nhắc nhở: “Anh chỉ là nha sĩ.”
Niệm Tưởng quay đầu nhìn anh cười, rồi lại quay đầu nhìn tuyết trắng bay đầy trời, không khỏi có chút chờ mong: “Không biết ngày mai thức dậy có thể còn nhìn thấy tuyết đọng hay không.”
Tuyết phương Nam rơi xuống không bao lâu liền tan chảy thành nước, ướt sũng, một chút đọng lại cũng không có.
Đang xuất thần, Từ Nhuận Thanh lặng yên không một tiếng động đi lên, từ phía sau lưng ôm chặt cô. Bờ môi ấm áp dừng trên vành tai cô, nhẹ nhàng hôn một cái, rồi lại dừng sau gáy cô.
Hơi ngứa…
Niệm Tưởng nhịn không được nghiêng đầu né tránh: “Anh đừng nhúc nhích…”
Từ Nhuận Thanh nhẹ “Hửm” một tiếng, hiển nhiên không lưu tâm. Cho là Niệm Tưởng không phối hợp, anh bóp nhẹ cố định cằm cô, chuyển đầu rồi cúi xuống hôn cô.
Tư thế không được tự nhiên nên có chút không thoải mái, cô xoay người, nhón chân lên, chủ động đưa lên hôn môi anh. Cô khẽ liếm qua khóe môi anh, giống như động tác vừa rồi của anh vậy, khẽ cắn môi dưới của anh, tự nhiên mà tiến công…
Ngoài cửa sổ là cả thế giới tuyết trắng, bông tuyết bay tán loạn trong đêm an tĩnh.
Cô chôn mình trong lòng ngực của Từ Nhuận Thanh, bị nhiệt độ người anh hun nóng, cùng anh gắn bó giao triền, hô hấp đan cài, cảm thấy thời gian tựa hồ cũng dừng lại vào lúc này.
Thẳng đến khi môi Từ Nhuận Thanh bị mắc cài trên dây niềng cắt qua, mùi máu tươi trong nháy mắt tràn đầy.
Đôi mắt anh tối sẫm, trán anh kề trán cô, lẳng lặng đưa mắt nhìn cô một lúc, lại cúi đầu, vuốt ve môi cô, ôn nhu lại kiên nhẫn, từng chút một dọc theo viền môi của cô, rơi xuống từng nụ hôn mềm nhẹ.
“Chiều mai theo anh ra ngoài đi dạo?” Anh đề nghị.
Bởi vì hôn môi, thanh âm của anh cực kỳ trầm thấp lại khàn khàn, mang theo sự mê hoặc khó phát giác, sự dẫn dụ không lời.
Niệm Tưởng có chút hoảng thần, chậm chạp vài giây mới lung tung cọ cọ trong ngực anh. Nhón chân ôm chặt anh, cả người đều treo trên người của anh, biếng nhác cười cười, gật gật đầu: “Được a.”
Mặc kệ đi chỗ nào, bên nhau là được rồi.
Niệm Tưởng cầm cổ tay anh nhìn thời gian, sau khi buông ra, lại hơi mượn lực nhảy lên, ôm chặt anh. Được anh đỡ nhẹ, hai chân cô vòng qua bên hông của anh, giống như chú gấu Koala cuốn lấy anh: “Đưa em trở về phòng, em không muốn đi.”
Từ Nhuận Thanh hơi nhướn mày, chăm chú nhìn giường lớn rộng mở: “Giường đủ lớn.”
Niệm Tưởng theo ánh mắt của anh nhìn lại, ửng đỏ trên mặt vừa lui xuống lại bắt đầu quay trở lại, một lần nữa nhiễm đỏ cả lỗ tai cô. Cô há mồm khẽ cắn cằm anh một cái, nhe răng uy hiếp: “Nhanh lên, bà nội thức dậy sớm, em phải ngủ ở phòng mình.”
“Vậy ngày mốt cùng anh về Z thị?” Anh quay người đi tới cửa, cố ý thả nhẹ tiếng bước chân, không quấy nhiễu lão nhân gia ở cách vách đã yên ổn trong mộng đẹp.
“Ngày mốt?” Niệm Tưởng nghĩ nghĩ, nghiêm túc bóp nhẹ một chút trái tai của anh, nhỏ giọng hỏi: “Trở về làm gì?”
Giọng nói của cô nghiêm trang, nhưng bởi vì hạ nhỏ giọng mà nhuốm một tia mập mờ khó hiểu.
Từ Nhuận Thanh mới vừa đi tới cạnh cửa, bỗng nhiên chống đỡ, ánh mắt híp lại một chút, nhìn về phía cô, khóe môi anh còn giơ lên ý cười không rõ hàm xúc: “Anh muốn làm gì?”
Niệm Tưởng ngẩn ra, quay đầu đi không cho anh nhìn thấy mặt mình đã hồng đến giống như cua luộc.
Rõ ràng rất nghiêm chỉnh mà… Sao đột nhiên liền… Không đứng đắn như vậy!
Nhất định là bác sĩ Từ không khỏe!
Nhất định là vậy!