Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Không Có Gì Mãi Mãi

Chương 16

Tác giả: Sidney Sheldon

Jason Curtis không thể quên được Paige Taylor.
Anh gọi điện cho thư ký của Ben Wallace.
– Xin chào! Jason Curtis đây. Tôi cần số điện thoại nhà riêng của bác sĩ Paige Taylor.
– Được thôi, ông Curtis, xin chờ một phút, – rồi cô ta cho anh số phôn.
Honey nhấc máy:
– Bác sĩ Taft đây:
– Tôi là Jason Curtis. Bác sĩ Taylor có nhà không?
– Không. Cô ấy trực ở bệnh viện.
– Ồ tiếc quá.
Honey thấy giọng anh ta lộ rõ sự thất vọng.
– Nếu cần gấp tôi có thể …
– Không, không…
– Tôi có thể nhắn lại và nói cô ấy phôn của anh.
– Thế thì tốt quá. – Jason cho Haney số máy của anh.
– Tôi sẽ chuyển lời cho cô ấy.
– Cám ơn.
– Jason Curtis gọi, – Honey nói khi Paige vừa vào nhà – Nghe giọng có duyên ra phết. Số phôn của anh ta đây.
– Đốt đi!
– Cậu không gọi lại thật à?
– Không. Không bao giờ.
– Cậu vẫn còn vương vấn Alfred, đúng không?
– Tất nhiên là không.
Honey chỉ moi được đến thế.
Jason chở hai ngày trước khi gọi lần hai.
Lần này Paige trả lởi phôn.
– Bác sĩ Taylor.
– Xin chào! – Jason nói nhẹ nhàng. – Tôi đã đi tua với cô hôm nọ, và mời cô cùng ăn tối. Cô nói…
– Tôi nói rằng tôi bận. Tôi vẫn còn bận. Tạm biệt, ông Curtis. – Cô dập máy.
– Thế là thế nào? – Honey hỏi.
– Chẳng thế nào cả.
Sáu giờ sáng hôm sau, khi đám nội trú tụ tập quanh Paige để đi tua sáng, Jason Curtis xuất hiện.
Anh mặc áo choàng trắng.
– Hy vọng tôi không đến muộn, – anh nói vui vẻ.- Tôi phải lấy áo choàng. Tôi biết cô sẽ bực mình nếu tôi không mặc nó.
Paige hít một hơi dài, giận dữ.
– Anh lại đây. – Cô đẩy Jason vào một phòng bỏ trống. – Anh làm trò gì vậy?
– Nói thật với cô, tôi lo cho mấy bệnh nhân mà chúng ta khám hôm nọ. – Anh ta sốt sắng. – Tôi đến để xem mọi người có yên ổn không.
Anh chàng này đang chọc tức cô.
– Sao anh không ra ngoài mà xây cất cái gì đó của mình.
Jason nhìn cô nói khẽ:
– Thì tôi đang thử đây. – Anh ta chìa ra một nắm vé. – Tôi chưa biết sở thích của cô nên tôi đã lấy vé trò chơi Người khổng lồ, ca kịch, opera và hoà nhạc… Cô chọn đi.
Anh chàng này thật quá thể.
– Anh luôn luôn ném tiền đi như vậy ư?
– Chỉ khi nào tôi yêu. – Jason đáp giản dị.
– Này, anh…
Anh chìa vé ra cho cô.
– Cô chọn đi.
Paige cầm hết.
– Cám ơn. – Cô nói ngọt ngào. – Tôi sẽ mang cho các bệnh nhân ngoại trú của tôi. Đa phần họ chẳng có dịp đi xem kịch hoặc opera…
Anh mỉm cười.
– Tuyệt, tôi hy vọng họ thích. Cô đi ăn tối với tôi nhé?
– Không…
– Dù gì thì cô cũng phải ăn chứ. Cô hãy nghĩ lại đi.
Paige cảm thấy hơi có chút hối hận về tập vé.
– Tôi e rằng tôi không phải là bạn đồng hành dễ chịu đâu. Đêm qua tôi phải trực, và…
– Chúng ta sẽ đi sớm.
Cô thở dài.
– Thôi được nhưng…
– Tuyệt vời! Khi nào tôi đón cô?
– Tôi sẽ ở đây lúc bẩy giờ.
– Tôi sẽ đến đón cô. – Anh ngáp.
– Bây giờ tôi về nhà ngủ tiếp đây. Giờ này đến Chúa còn chưa dậy.
– Ai bắt tội cô thế cơ chứ?
Paige nhìn anh đi ra, không khỏi mỉm cười.
Bẩy giờ tối hôm đó khi Jason đến bệnh viện để đón Paige, y tá trực nói.
– Ông có thể tìm bác sĩ Taylor ở phòng trực.
– Cám ơn. – Jason theo hành lang đến phòng trực.
Cửa đóng. Anh gõ nhẹ. Không ai trả lời. Anh gõ mạnh hơn rồi mở cửa ngó vào trong. Paige nằm trên giường, ngủ say sưa. Jason bước lại nơi cô nằm, đứng ngắm cô hồi lâu. Anh sẽ cưới em, cô bé ngủ quên ạ. Anh rón rén ra khỏi phòng và khẽ khép cửa lại.
Sáng hôm sau, Jason đang họp thì cô thư ký bước vào với một bó hoa nhỏ. Trên tấm thiếp là dòng chữ: “Xin lỗi RIP”.
Jason bật cười. Anh gọi phôn đến bệnh viện cho Paige.
Cuộc hẹn của cô đang gọi đây.
– Tôi thực sự xin lỗi về tối hôm qua. – Paige nói.
– Tôi ngượng quá.
– Đừng. Tôi có một câu hỏi.
– Gì vậy?
– RIP có nghĩa là Hãy Yên Nghỉ (1) hay Rip Van Winkle (2)?
Paige cười.
– Anh hãy chọn lấy.
– Lựa chọn của tôi là tối hôm nay. Chúng ta có thể làm lại được không?
Cô do dự. Mình không muốn sa vào chuyện này. Cậu vẫn còn vương vấn Alfred đúng không?
– A lô. – Cô vẫn nghe đấy chứ?
– Vâng. – Một buổi tối đâu có hại gì, Paige quyết định. – Được, chúng ta có thể đi ăn tối.
– Tuyệt vời.
Tối hôm đó, khi Paige đóng bộ, Kat hỏi.
– Cuộc hẹn có vẻ nặng ký nhỉ. Ai đấy?
– Một bác sĩ – kiến trúc sư. – Paige nói.
– Một cái gì?
Paige kể lại câu chuyện.
– Anh chàng có vẻ ngộ đấy. Cậu quan tâm chứ?
– Không hẳn.
Buổi tối trôi qua thú vị. Paige thấy Jason thật dễ gần. Họ nói bâng quơ về mọi chuyện và thời gian lao qua như bay.
– Hãy kể về cô đi, – Jason nói. – Cô lớn lên ở đâu?
Anh sẽ không tin nổi.
– Tôi tin mà.
Thôi được. Congo, Ấn Độ, Miến Điện, Nigeria, Kenya…
– Tôi không tin.
Thật đấy. Cha tôi làm việc cho WHO.
– Cái gì cơ?
– Tổ chức Y tế thế giới. Ông là bác sĩ. Cả thời thơ ấu tôi theo ông đi khắp các nước thế giới thứ ba.
– Hẳn là vất vả lắm.
– Rất thú vị. Chỉ có khó khăn là tôi chẳng ở nơi nào được lâu để mà kết bạn.
Anh không cần ai nữa, Paige, chúng ta luôn có nhau rồi… Đây là Karen vợ tôi.
Cô cố rũ khỏi hồi ức.
– Tôi đã học được nhiều thứ tiếng lạ lùng và biết được nhiều phong tục lạ lùng không kém.
– Chẳng hạn…?
– Chẳng hạn như… tôi. – Cô ngẫm nghĩ một lát, ở Ấn Độ, người ta tin rằng cuộc sống vẫn tồn tại sau cái chết và kiếp sau phụ thuộc vào cách ăn ở của anh ở kiếp này. Nếu ăn ở xấu xa, kiếp sau anh hoá kiếp thành súc vật. Thậm chí trông thấy một con chó, tôi cử thắc mắc hoài, kiếp trước nó là ai và đã làm gì xấu xa để đến nông nỗi này.
– Chắc nó đã từng làm chỉ điểm. – Jason nói. Paige mỉm cười.
– Và sau đó là Gherao.
– Gherao?
– Đó là một hình phạt khủng khiếp, một đám đông vây bủa một người… – Cô chợt im bặt.
– Và sao?
– Thế thôi.
– Thế thôi ư?
– Họ chẳng nói chẳng rằng, chẳng làm gì hết.
– Nhưng người kia không thể đi đâu, không thể thoát đâu được. Anh ta bị vây hãm. Cảnh đó có thể kéo dài nhiều, rất nhiều giờ. Anh ta ở trong vòng tròn, còn đám người thì đổi phiên gác. Một lần tôi đã chứng kiến một người đàn ông cố thoát khỏi Gherao. Họ đánh anh ta tới chết.
Nhớ lại, Paige rùng mình. Những con người bình thường thân thiện là thế đã biến thành một đám đông man rợ gào rú điên loạn.
“Ra khỏi đây mau!” Alfred thét lên, chàng nắm lấy tay cô và dắt cô chạy vào một phố nhỏ yên tĩnh.
– Kinh khủng, – Jason nói.
– Cha tôi đưa gia đình đi khỏi nơi đó ngay hôm sau.
– Giá mà tôi biết được cha cô.
– Cha tôi là một bác sĩ tuyệt vời. Ông có thể thành công lớn ở đại lộ Công Viên, nhưng ông không màng tới tiền bạc. Mối quan tâm duy nhất của ông là cứu giúp con người. Giống như Alfred, cô nghĩ.
– Cha cô ra sao rồi?
– Ông bị giết trong cuộc chiến tranh bộ lạc.
– Thật tiếc quá.
– Ông yêu công việc của mình. Lúc đầu, dân bản xứ chống lại ông. Họ rất mê tín. Ở những làng hẻo lánh bên Ấn Độ, mỗi người đều có một Jatak, tức là lá số tử vi mà thầy mo của bản lấy cho, và họ sống theo lá số tử vi đó. – Cô mỉm cười. – Tôi cũng thích có một cái.
– Thế đám thầy mo có phán em sẽ lấy một kiến trúc sư trẻ, đẹp trai không?
Paige nhìn anh nói quả quyết.
– Không. – Câu chuyện đã đi đến chỗ quá riêng tư. Anh là kiến trúc sư, chắc anh thích nghe chuyện này. Tôi lớn lên trong những cái chòi vách bằng phên liếp sàn đất nện, mái lợp tranh, lúc nhúc những dơi và chuột. Tôi sống trong những Tukuls mái rơm, tường đốt dầy và không có cửa sổ. Ước mơ của tôi là một ngày nào đó được sống trong một căn nhà hai tầng đủ tiện nghi và hàng hiên, thảm cỏ xanh và hàng rào gỗ trắng, và… – Paige ngừng lại. – Xin lỗi, tôi không định kể lề thế này, nhưng vì anh đã hỏi.
– Tôi rất thích câu chuyện của em, Jason nói.
Paige nhìn đồng hồ.
– Đã quá muộn rồi.
– Chúng ta có thể gặp lại vào buổi tối khác không?
Mình không muốn để anh ta tiếp tục, Paige nghĩ. Chuyện này rồi sẽ chẳng đi đến đâu. Cô lại nghĩ đến điều Kat đã nói. Cậu đang níu vào một bóng ma.
– Hãy buông ra đi. Cô nhìn Jason và nói.
– Vâng.
Sáng sớm hôm sau, một người đưa tin mang đến một cái gói. Paige mở cửa.
– Tôi cần chuyển cái này cho bác sĩ Taylor.
– Tôi là bác sĩ Taylor.
Người đưa tin nhìn Paige ngạc nhiên.
– Cô là bác sĩ?
– Phải. – Paige nói. – Tôi là bác sĩ, xin hỏi điều đó có làm phiền ông không?
Ông ta nhún vai.
– Không, thưa cô. Hoàn toàn không. Xin mời cô ký vào đây.
Cái gói nặng một cách bất ngờ. Tò mò, Paige mang nó vào đặt lên bàn phòng khách và mở ra. Đó là mô hình thu nhỏ của một ngôi nhà hai tầng xinh xắn, có hàng hiên. Trước nhà là một bãi cỏ và một khu vườn bé tẹo bao quanh bởi một hàng rào gỗ trắng. Chắc anh ấy phải thức suốt đêm để làm hình mẫu này.
Tấm thiếp kèm theo viết:
Của anh []
Của chúng ta []
– Hãy đánh dấu vào một ô trống.
Cô ngồi đó, lặng nhìn hồi lâu. Ngôi nhà thì đúng, nhưng người đàn ông lại không phải. Ta làm sao thế nhỉ? Paige tự hỏi mình. Anh ấy thông minh, hấp dẫn và đáng yêu. Nhưng cô biết làm sao rồi. Anh không phải Alfred.
Chuông điện thoại reo. Đó là Jason.
– Em đã nhận được căn nhà chưa? – Anh hỏi.
– Đẹp lắm! Cám ơn anh rất nhiều.
– Tôi muốn xây cho em một căn nhà thực sự. Em đã điền vào chỗ trống chưa?
– Chưa.
– Tôi là người đàn ông kiên nhẫn. Em có được rảnh cho bữa tối nay không?
– Có nhưng cần báo trước với anh, tôi phải mổ suốt ngày hôm nay, nên buổi tối sẽ rất mệt.
– Chúng ta sẽ kết thúc sớm. Tiện thể, bữa tối sẽ làm ở nhà bố mẹ tôi.
Paige ngập ngừng mất một lúc.
– Tôi đã kể tất cả về em.
– Thôi được. – Paige nói. Sự việc diễn ra quá nhanh.
Điều này làm cô lo lắng.
Khi đặt máy xuống Paige nghĩ: Thực ra mình không nên nhận lời. Tối nay mình sẽ mệt đến mức không thể làm được gì ngoài đi ngủ. Ý nghĩ thôi thúc cô gọi lại cho Jason và huỷ bỏ cuộc hẹn. Đã quá muộn rồi. Chúng ta sẽ kết thúc sớm vậy.
Tối hôm ấy khi Paige sửa soạn áo váy, Kat nói.
– Trông cậu mệt phờ rồi.
– Đúng vậy.
– Thế sao vẫn đi? Lúc này tốt nhất cho cậu là một giấc ngủ. Hay cậu còn dư sức?
– Không. Tối nay thì không.
– Lại Jason à?
– Ừ. Mình sẽ gặp phụ huynh anh ta.
– A! – Kat lắc đầu.
– Không phải như cậu tưởng đâu. – Paige nói. Thực sự không phải.
***
Cha mẹ Jason sống trong một ngôi nhà cổ kính và duyên dáng ở quận Pacific Heights. Cha Jason là một người đàn ông quãng bẩy mươi, phong cách quý phái. Mẹ anh là một phụ nữ niềm nở, bình dị. Họ khiến Paige lập tức có cảm giác như đang ở nhà mình.
– Jason kể rất nhiều về cô, – bà Curtis nói, – vậy mà nó lại không kể cô đẹp đến như thế này.
– Cám ơn bác.
Họ vào trong thư viện đầy những mô hình nhà cửa, lâu đài mà Jason đã thiết kế.
– Nói riêng với nhau thôi nhé: Jason cụ cố của nó và tôi đã tạo ra nhiều cảnh quan cho San Francisco này, – cha Jason nói. – Con trai tôi là một tài năng đấy.
– Đó là điều con vẫn thường khoe với Paige. – Jason nói.
Paige cười.
– Cháu biết chứ ạ. – Mắt cô nặng trĩu và cô phải gắng hết sức để tỉnh táo.
Jason nhìn cô, lo lắng.
– Chúng ta ăn tối đi. – Anh đề nghị.
Họ vào một phòng ăn rộng ốp gỗ sồi, được trang tn bằng những đồ cổ duyên dáng và những bức chân dung treo trên tường. Một người hầu bắt đầu phục vụ.
Cha Jason nói.
– Bức hoạ kia là cụ cố của Jason. Tất cả những toà nhà cụ thiết kế đã bị phá huỷ trong trận động đất năm 1906. Thật đáng buồn, bởi vì chúng là vô giá. Chốc nữa tôi sẽ cho cô xem vài tấm ảnh chụp những building đó nếu cô…
Đầu Paige đổ gục xuống bàn. Cô đã ngủ.
– May mà tôi không làm món súp, – mẹ Jason nói khẽ.
***
Ken Mallory có một vấn đề. Khi tin đồn về vụ cá cược lan ra trong bệnh viện, số tiền cuộc đã lên tới mười ngàn đô-la. Quá tự tin vào tài sát gái của mình, Mallory đã nhận số tiền cược vượt xa khả năng tài chính của hắn.
Nếu mình thua thì sẽ khôn nạn đây. Nhưng mình không thể thất bại. Đã đến lúc ra tay rồi.
Kat đang ăn trưa trong căng tin với Paige và Honey thì Mallory sáp lại.
– Có thể ngồi cùng bàn được không, các bác sĩ?
Không phải các cô, không phải các em. Bác sĩ, khôn đấy, Kat nghĩ một cách mỉa mai.
– Cứ tự nhiên, – cô nói.
Paige và Honey đưa mắt nhìn nhau.
– Mình phải đi đây, – Paige nói.
– Tôi cũng thể. Gặp lại sau nhé. – Honey đứng dậy.
Mallory nhìn Paige và Honey đi ra.
– Buổi sáng bận rộn lắm hả? – Mallory hỏi – Hắn làm như đang thực sự quan tâm.
– Có phải tất cả đâu? – Kat phô cho hắn một nụ cười ngọt ngào, hứa hẹn.
Mallory đã vạch kế hoạch chiến lược hẳn hoi. Ta sẽ cho cô ả ấy thấy ta quan tâm đến ả như một con người, chứ không phải chỉ giống cái. Đàn bà… chúng ghét mục tiêu tình dục. Phải nói chuyện y học với cô ả. Ta sẽ làm từ từ, thong thả. Một tháng, ta còn khối thời gian để lôi ả lên giường.
– Cô đã nghe chuyện khám nghiệm tử thi bà Turnball chưa? – Mallory mào đầu. – Bà ta có nguyên cả chai Coca-Cola trong dạ dày. Không tưởng tượng nổi làm sao…
Kat nhoài tới trước.
– Anh làm gì vào tối thứ bảy, Ken?
Mallory đã bị đánh úp.
– Cái gì?
– Em nghĩ biết đâu anh lại thích mời em đi ăn tối.
Hắn thấy mình gần như đỏ mặt. Chúa ơi! Có khác nào bắt cá trong thau! Ả này đâu có đồng tính.Mấy thằng khốn kia nói vậy vì chúng không sục được vào váy cô ả. Được mình sẽ làm cho bọn chúng xem. Cô ả chẳng vừa gợi ý là gì! Hắn cố nhớ xem đã hẹn em nào tối thứ bảy. Sauy, Cô y tá phòng mổ. Cô nàng có thể đợi.
– Không có việc gì đâu, – Mallory nói. – Anh muốn mời em đi ăn tối.
Kat đặt tay lên tay hắn.
– Tuyệt! – Cô nói êm ru. – Em mong sao thứ bảy chóng đến.
Hắn toét miệng cười.
– Anh cũng vậy.
Cô không biết giá bao nhiêu đâu, cô em. Mười ngàn đô-la đấy!
Chiều hôm đó Kat kể lại với Paige và Honey.
– Mồm hắn há hốc ra! – Kat cười. – Giá các cậu được nhìn cái vẻ mặt hắn. Trông cứ như con mèo phải nuốt chửng con chim hoàng yến vậy.
– Hãy nhớ cậu là Kat. – con mèo. Còn hắn là con chim hoàng yến. – Paige nói.
– Cậu sẽ làm gì với hắn vào tối thứ bảy? – Honey hỏi.
– Có gợi ý gì không?
– Có chứ, – Paige đáp. – Kế hoạch là thế này…
***
Tối thứ bảy, Kat đi ăn với Ken Manory tại Emilio, một nhà hàng bên bờ vịnh. Cô trang điểm thật cẩn thận với bộ váy dài trắng, hở vai.
– Trông em thật mê hồn. – Mallory nói. Hắn thận trọng gẩy đúng nốt nhạc. Tán tụng nhưng không thúc ép. Say mê, nhưng không khêu gợi. Mallory rắp tâm phô bày hết vẻ quyến rũ của mình, nhưng điều đó bỗng trở nên không cần thiết. Rất nhanh, hắn thấy rõ rằng chính Kat mới là người đang ra sức làm duyên làm dáng với hắn.
Sau một tuần rượu, cô nói.
– Mọi người đều khen anh là một bác sĩ tuyệt vời, Ken ạ.
– Có gì đâu Mallory làm bộ khiêm tốn. – Tôi được đào luyện tốt, và tôi quan tâm nhiều đến bệnh nhân. Họ rất quan trọng đối với tôi. – Giọng hắn đầy ắp sự thành thực.
Kat đặt tay lên tay hắn.
Hẳn là thế rồi. Anh quê ở đâu? Em muốn biết tất cả về anh. Anh thực sự ấy.
Chứa ơi! Đứng bài của mình, Mallory nghĩ bụng.
Hắn không hề nghĩ mọi việc lại trơn tru thế này. Hắn là tay sát gái có hạng. Radar của hắn bắt được mọi tín hiệu từ đàn bà. phát ra. Họ sẵn sàng gật đầu với một cú liếc mắt, một nụ cười, một cung giọng của hắn. Tín hiệu của Kat làm nhiễu loạn radar của Ken.
Cô ngả sát vào hắn, giọng khàn khàn.
– Em muốn biết tất cả.
Ken kể về mình trong suốt bữa ăn, và mỗi bận hắn toan đổi chủ đề sang phía Kat thì cô lại nói:
– Không, không. Em muốn nghe nữa. Đời anh kỳ diệu biết baò!
Cô ả chết mê chết mệt rồi, Mallory khẳng định.
– Hắn ước gì mình có thể đặt cược được thêm. Thậm chí mình có thể thắng ngay đêm nay, Ken nghĩ. Hắn lại càng chắc mẩm khi Kat nói, trong lúc họ uống cà phê.
– Anh có muốn về phòng em làm một ly rượu đêm không?
Mallory vuốt cánh tay cô, nói khẽ:
– Anh muốn chứ.
Mấy thằng cu đó điên hết cả rồi, Mallory nghĩ.
Hắn chưa từng gặp ai ào ào như cô ả này. Hắn có cảm tưởng mình sắp bị ả cưỡng hiếp.
Ba mươi phút sau, họ bước vào căn hộ của Kat.
– Đẹp đấy, – Mallory nói, nhìn quanh. – Rất đẹp. Em ở đây một mình hả?
– Không. Bác sĩ Taylor và bác sĩ Taft ở chung với em.
– Ồ!
Cô nghe được vẻ nuối tiếc trong tiếng thở dài của Ken.
Kat tặng cho hắn một nụ cười mời mọc.
– Nhưng đến khuya họ mới về cơ.
Mallory ngoác miệng cười.
– Tốt!
– Anh uống gì không?
– Một ly, Scotch và soda. – Hắn nhìn theo Kat đi tới quầy bar nhỏ pha rượu. Cô ả có bộ mông tuyệt vời, Mallory nghĩ. Trông ngon quá. Và mình vừa được nằm với cô ả vừa được mười ngàn đô. Hắn cười thành tiếng.
Kat quay lại.
– Có gì buồn cười vậy?
– Không có gì. Anh chỉ đang nghĩ là anh thật may mắn được ở đây một mình với em.
– Em mới là người may, – Kat nói ngọt ngào và đưa tới cho Ken ly rượu.
Mallory nâng ly và vừa mở miệng. – Mừng cho… thì Kat đã chen vào, – mừng cho chúng ta.
Ken chỉ còn biết gật đầu.
Hắn vừa định nói “Bật nhạc được không nhỉ? – thì Kat đã bảo:
– Anh muốn nghe nhạc không?
– Em là người đọc được ý nghĩ của anh đấy.
Kat chọn bản Cole Parter cổ điển. Cô kín đáo liếc đồng hồ, và quay sang Mallory.
– Anh có thích nhảy không?
Mallory sán lại gần cô.
– Còn phụ thuộc vào chuyện ai là bạn nhảy. Anh thích nhảy với em.
Kat nhích vào lòng Ken và họ bắt đầu dìu nhau đi trong tiếng nhạc êm dịu, mơ màng. Ken nhận biết thân thể Kat áp mạnh vào mình và hắn cảm thấy bị kích thích. Hắn xiết chặt cô hơn, và cô mỉm cười với hắn.
Đến lúc ra đòn rồi đây.
– Em đáng yêu lắm, em biết không? – Mallory nói gấp gáp Anh muốn em ngay từ phút đầu gặp gỡ.
Kat nhìn vào mắt hắn:
– Em cũng cảm thấy hệt như vậy với anh, Ken. – Môi hắn lần đến môi cô, và hắn trao cho cô một cái hôn nồng nàn; cuồng nhiệt.
– Vào phòng ngủ đi em, – Mallory nói. Nỗi thèm khát bất ngờ cuộn lên trong hắn.
– Ôi vâng!
Hắn nắm lấy tay cô và cô dẫn hắn vào phòng mình. Đúng lúc đó, cửa ngoài bật mở. Paige và Honey bước vào.
– Hello! – Paige chào. Cô nhìn Mallory ngạc nhiên. – Ồ, bác sĩ Mallory? Tôi không nghĩ được gặp bác sĩ ở đây.
– À tôi… tôi… Chúng tôi vừa đi ăn tối. – Kat khoe.
Mallory tối tăm mặt mũi. Hắn cố ghìm mình, quay sang Kat.
– Anh phải về đây. Muộn rồi, mai là một ngày nặng nhọc của anh.
– Ôi em rất tiếc, – Kat nói. Có cả một thế giới hứa hẹn trong cô.
– Tối mai thế nào em? – Mallory hỏi.
– Em rất muốn…
– Tuyệt!
– Nhưng em không đi được.
– Ồ thôi được thế thử sáu?
Kat nhíu mày.
– Ôi cưng ơi. Em sợ thứ sáu cũng không được rồi.
Mallory bắt đầu tuyệt vọng.
– Thứ bảy?
– Thứ bảy là hay nhất.
Ken gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
– Tốt quá. Hẹn em thứ bảy.
Hắn quay sang Paige và Honey.
– Chúc ngủ ngon.
– Tạm biệt.
Kat tiễn Mallory ra cửa.
– Chúc anh những giấc mơ ngọt ngào. Em sẽ mơ đến anh đấy.
Mallory bóp tay cô.
– Anh tin sẽ biến giấc mơ của em thành hiện thực. Chúng ta sẽ bù lại vào thứ bảy này nhé.
– Em không thể đợi được nữa.
Đêm đó, Kat nằm trên giường nghĩ tới Mallory.
Cô cặm hắn. Nhưng lạ làm sao, cô lại thấy thích buổi tối hôm nay. Cô tin chắc Mallory cũng thích, mặc dù hắn vẫn đang diễn trò. Phải chi điều đó là sự thực, Kat nghĩ, không phải một cuộc chơi. Cô không hề biết một cuộc chơi nguy hiểm biết chừng nào.
Chú thích:
(1) Rest in Peace.
(2) Một nhân vật trong chuyện The sketch Book của nhà văn Washington Irving, ngủ suốt hai mươi năm

Bình luận