Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Không Có Gì Mãi Mãi

Chương 21

Tác giả: Sidney Sheldon

Trong phòng thay đồ, nửa tá bác sĩ đang chờ đợi sự xuất hiện của Ken Mallory.
Khi hắn bước vào, Grundy nói:
– Chào người anh hùng chinh phạt! Bọn này muốn nghe những tin tức sốt dẻo nhất. – Gã ngoác miệng cười – Nhưng phải chính cô ả khai kia.
– Tớ đang gặp vận rủi. – Mallory mỉm cười. – Nhưng các cậu cứ xếp tiền ra đi.
Kat và Paige đang mặc áo choàng phẫu thuật.
– Cậu đã bao giờ mổ cho một bác sĩ chưa? – Kat hỏi.
– Chưa.
– Cậu may thật. Đó là loại bệnh nhân tệ hại nhất thế giới. Họ biết quá nhiều.
– Cậu mổ cho ai thế?
– Bác sĩ Mervyn Franklin “Cấm làm tôi đau”.
– Chúc may mắn.
– Tớ cần đến lời chúc của cậu.
Bác sĩ Mervyn Franklin là một người đàn ông ngoài sáu mươi, gầy, hói, tính tình nóng nảy.
Kat vừa bước vào phòng, ông ta đã gắt:
– Cô đúng giờ gớm nhỉ. Xét nghiệm điện phân đã có chưa?
– Rồi ạ, – Kat nói. – Tất cả đều bình thường?
– Ai bảo cô thế? Tin thế nào được cái phòng thí nghiệm chết tiệt đó! Có đến nửa thời gian họ chẳng biết mình làm gì. Phải dặn họ chớ có lẫn lộn trong khi truyền máu.
– Tôi xin bảo đảm, – Kat nói kiên nhẫn.
– Ai tiến hành phẫu thuật?
– Bác sĩ Jurgenson và tôi. Bác sĩ Franklin, tôi xin hứa không có gì phải lo lắng đâu.
– Ai bị mổ não nào, cô hay là tôi? Tất cả các ca mổ đều nguy hiềm. Cô biết tại sao không? Vì có tới nửa đám bác sĩ phẫu thuật bị lộn nghề. Lẽ ra họ phải làm đồ tể.
– Bác sĩ Jurgenson rất giỏi.
– Tôi biết, nếu không tôi đã chẳng cho anh ta sờ vào tôi Ai là bác sĩ gây mê?
– Chắc là bác sĩ Miller.
– Lão lang băm ấy hả? Tôi không muốn lão ta. Kiếm cho tôi người khác…
– Bác sĩ Franklin…
– Hãy kiếm người khác. Hỏi xem Haliburton có đây không!
– Thôi được.
– Và cho tôi biết tên các y tá. Tôi muốn kiểm tra họ.
Kat nhìn thẳng vào mắt ông ta.
– Hay là bác sĩ thích tự mổ lấy?
– Cái gì? Ông ta gườm gườm nhìn cô một lúc, rồi mỉm cười ngượng nghịu. – Không phải thế đâu.
Kat nói nhẹ nhàng:
– Thế tại sao bác sĩ không để cho chúng tôi làm việc?
– Thôi được. Cô biết không? Tôi thích cô đấy.
– Ngược lại, tôi cũng vậy. Y tá đã cho bác sĩ thuốc giảm đau chưa?
– Rồi.
– Chúng tôi sẵn sàng rồi đây. Bác sĩ còn cần gì ở tôi nữa không?
– Có. Hãy dạy cho đám y tá ngớ ngẩn biết ven của tôi ở chỗ nào.
Trong phòng mổ số 4, ca phẫu thuật não cho bác sĩ Mervyn Franklin đang diễn ra tốt đẹp. Ông ta đã ca thán suốt dọc đường đến phòng mổ:
– Phải lưu ý cho thuốc mê tối thiểu thôi. Não không có cảm giác, một khi đã đục vào tớỉ đó thì không cần gây mê nhiều.
– Tôi biết rồi mà, – Kat kiên nhẫn.
– Và phải chú ý giữ thân nhiệt dưới bốn mươi độ. Đó là mức tối đa.
– Được ạ Hãy bật nhạc nhanh trong khi mổ. Bắt tất cả phải đi nhón chân.
– Được ạ – Và phải chắc chắn xin một y tá dụng cụ giỏi nhất.
– Được ạ!
Và cứ thế ông ta lải nhải.
Khi hộp sọ của bác sĩ Franklin được cưa ra, Kat nói:
– Tôi nhìn thấy cục máu rồi. Không đến nỗi nào đâu. Và cô bắt đầu tấn công vào nó.
Ba tiếng sau, khi họ bắt đầu khép đường rạch thì George Englund, chủ nhiệm khoa phẫu thuật bước vào phòng mổ, đến bên Kat.
– Kat, cô sắp xong chưa?
– Chúng tôi đang đóng gói.
– Để đó cho bác sĩ Jurgenson. Chúng tôi cần cô ngay. Cấp cứu.
Kat gật đầu. Cô quay sang Jurgenson.
– Anh kết thúc hộ nhé?
– Không vấn đề gì.
Kat đi ra với George Englund.
– Có chuyện gì vậy?
– Bệnh nhân của cô bị xuất huyết. Họ đang chuyển ông ta vào phòng mổ số 3. Trong có vẻ khó qua lắm. Cô phải mổ ngay.
– Ai vậy?
– Ông Dinetto.
Kat nhìn Englund, kinh hãi.
– Dinetto?
Nếu ngài Dinetto chết, cô và thằng em khôn kiếp của cô sẽ bị xoá sổ. Kat hối hả chạy dọc hành lang dẫn đến phóng mổ số 3. Tiến lại gần cô là Rhino và Shadow.
– Có chuyện gì thế hả? – Rhino hỏi.
Mồm miệng Kat khô khốc đến nỗi khó khăn lắm mới nói được ra lời.
– Ông Dinetto bắt đầu xuất huyết. Chúng tôi phải mổ ngay bây giờ.
Shadow chộp lấy cánh tay cô.
– Thế thì làm đi! Nhưng nhớ lời thằng này đấy. Ông ấy phải sống!
Kat giằng ra và lao vào phòng mổ.
Bác sĩ Vance cùng mổ với Kat. Anh là một phẫu thuật viên giỏi. Kat bắt đầu rửa tay theo đúng quy định: mỗi cánh tay nửa phút, rồi mỗi bàn tay nửa phút. Cô rửa lại và sau đó cọ các ngón tay.
Bác sĩ Vance bước tới bên cạnh cô và cũng bắt đầu thủ tục đó.
– Cô cảm thấy thế nào?
– Tốt. – Kat nói dối.
Lou Dinetto được đưa vào phòng phẫu thuật trong trạng thái nữa tỉnh nửa mê. Đầu hắn được cạo trọc và sơn dung dịch Merthiolate, lấp lánh màu vàng nhạt dưới ngọn đèn mổ. Trông gã nhợt nhạt như một thây ma.
Tốp phẫu thuật đã vào vị trí: bác sĩ Vance, cũng là bác sĩ nội trú, một người gây mê, hai y tá dụng cụ và một y tá tuần hoàn. Kat rà soát lại lần cuối để tin chắc mọi thứ đều sẵn sàng. Cô nhìn các màn hình theo dõi độ bão hoà ô xy, carbon dioxide, nhiệt độ, điện tâm đồ, huyết áp tự động, các chuông báo động, ống nghe vùng trước tim. Tất cả đều đâu vào đấy.
Bác sĩ gây mê quàng băng quấn đo huyết áp vào cánh tay phải của Dinetto, rồi úp tấm mặt nạ cao su lên mặt bệnh nhân.
– Được rồi. Bây giờ thở sâu. Ba lần.
Dinetto đã thiếp đi trước khi thở hơi thứ ba.
Ca mổ bắt đầu.
Kat thông báo rành rọt.
– Có vùng tổn thương ở chính giữa não do van động mạch chủ đứt ra tạo thành cục đông máu. Nó làm tắc nghẽn một mạch máu nhỏ ở bên phải não và hơi tràn sang bên trái. – Cô xem xét kỹ hơn. – Nó ở rìa thấp của cổng Sylvius. Dao mổ. Khoan điện trổ một lô nhỏ xíu bằng đồng xu để lộ màng cứng não.
Sau đó, Kat cắt mở màng cứng để lộ một phần vỏ não ở bên dưới:
– Kẹp?
Y tá dụng cụ đưa cho cô chiếc kẹp điện. Vết rạch dưới được nong ra bằng một cái panh nhỏ.
– Máu chảy khiếp quá, – Vance nói.
Kat cầm lấy bovie và bắt đầu đốt các nơi chảy máu.
– Chúng ta sẽ cầm lại.
Bác sĩ Vance bắt đầu thấm máu trên màng cứng bằng những miếng bông mềm. Các tĩnh mạch đang rỉ máu trên màng cứng đã tự hàn và đóng lại.
– Có vẻ tốt – Vance nói – Ông ta sẽ qua khỏi.
Kat thở dài nhẹ nhõm.
Và ngay khoảnh khắc đó Lou Dinetto bỗng cứng đờ và bắt đầu co giật. Bác sĩ gây mê thông báo:
– Huyết áp đang rơi!
– Truyền thêm máu! – Kat nói.
Tất cả nhìn lên màn hình. Những đường cong thoải ra nhanh chóng. Hai nhịp tim dội lên kèm theo sự rung tâm thất.
– Sốc tim! – Kat dằn giọng. Cô hối hả nối bảng điện vào người bệnh nhân và bật máy.
Ngực Dinetto phồng lên một lần rồi xẹp xuống.
– Tiêm Epinephrine! Gấp!
– Tim ngừng đập! – Bác sĩ gây mê kêu lên sau một giây.
Kat thử lại lần nữa, tăng thêm điện.
Một lần nữa, người bệnh lại giật lên.
– Tim ngừng đập! – Bác sĩ gây mê la lớn. – Suy tâm thu. Mất nhịp hoàn toàn.
– Tuyệt vọng, Kat cố thử một lần cuối cùng. Lần này, cả thân người Dinetto nảy bật lên, rồi rũ xuống.
– Không có gì hết.
– Ông ta chết rồi. – Vance nói.

Bình luận