Sang năm nội trú thứ tư, Paige đã phụ mổ cho hàng trăm ca. Những ca mổ dường như gắn liền với cô trở nên một phần không tách rời của cô.
Cô đã thành thạo những thủ tục phẫu thuật tiết niệu, gan, thận cùng những tiểu phẫu khác và thú vị nhất vẫn là phẫu thuật tim. Nhưng Paige rất bực vì chưa được tự mổ. Điều gì đã xảy ra với phương châm “Vừa xem, vừa làm, vừa dạy” nhỉ? Cô băn khoăn.
Câu trả lời đến khi George Engund, phẫu thuật gia chính cho gọi cô.
– Paige, ngày mai có một ca mổ thoát vị ở phòng mổ 3, bảy giờ ba mươi sáng.
Cô ghi lại.
– Được thôi. Ai mổ?
– Cô.
– Vâng, tôi… – Cô không nói tiếp được – Tôi mổ?
– Đúng vậy. Có vấn đề gì không?
Paige cười rộn rã cả phòng.
– Không, chẳng có vấn đề gì cả, cám ơn.
– Cô đã sẵn sàng rồi đấy. Tôi nghĩ bệnh nhân thật nay mắn được cô giải phẫu. Tên ông ta là Walter Herzorg. Phòng 314.
– Herzorg, phòng 314. Được rồi.
Paige cảm thấy phấn khích. Mình đã chính thức được giải phẫu. Mình giữ mạng sống một người trong tay. Điều gì sẽ xảy ra nếu mình chưa chuẩn bị kỹ, nếu mình có sai lầm? Thì mọi chuyện đều có thể xảy ra cả. Luật Muspling đã nói rồi. Và trong lúc tự đối thoại với chính mình, Paige bỗng cảm thấy bàng hoàng.
Cô đi xuống căng tin và gọi một tách cà phê đen. Mọi việc sẽ ổn thôi. Mình đã phụ mổ cả chục ca như thế này. Chẳng có gì là khó cả. Ông ta may mắn được mình giải phẫu. Uống xong cà phê, cô đã hoàn toàn bình tĩnh để đến gặp bệnh nhân.
Walter Herzorg ngoài sáu mươi tuổi, gầy, hói, và rất lo lắng. Ông ta đang nằm trên giường khi Paige bước vào, tay ôm bó hoa.
– Cô y tá, tôi muốn gặp bác sĩ.
Paige tiến lại và trao bó hoa cho người bệnh.
– Tôi là bác sĩ. Tôi sẽ mổ cho ông ngày mai.
Ông ta nhìn bó hoa, rồi nhìn cô.
– Cô là gì?
– Ông đừng lo. Ông sẽ được chăm sóc cẩn thận.
Cô cầm lấy biểu đồ và xem kỹ.
– Biểu đồ nói sao? – Người đàn ông hốt hoảng. – Sao cô ta lại mang hoa cho mình?
– Ông sẽ được phẫu thuật chu đáo.
– Cô thực sự sẽ mổ cho tôi à? – Walter Herzorg bất lực nuốt khan.
– Vâng.
– Trông cô trẻ quá.
Paige nắm lấy tay ông ta.
– Tôi chưa từng làm hỏng một ca nào. – Cô nhìn quanh phòng. – Ông có muốn tôi mang cho ông thứ gì đọc không. Sách hay tạp chí?
Ông ta vừa nghe vừa lo. Sao cô ta lại dễ chịu với mình thế. Có điều gì cô ta chưa nói chăng?
– Thôi, tôi sẽ gặp ông vào ngày mai.
Cô đứng dậy viết gì đó vào mảnh giấy rồi trao cho ông ta.
– Đây là số phôn của tôi. Đêm nay nếu cần gì ông cứ gọi tôi sẽ đến ngay.
Khi Paige đi khỏi Herzorg càng lo lắng.
Vài phút sau, Jimmy bắt gặp Paige ở sảnh. Anh tiến lại ngoác miệng cười.
– Xin chúc mừng. Nghe nói mai chị mổ chính.
Tin đi nhanh thật. Paige nghĩ.
– Dù hắn ta là ai thì hắn cũng rất may mắn, – Jimmy nói, – Nếu tôi có bị sao thì chị là người duy nhất tôi muốn cầm dao mổ cho tôi.
– Cám ơn Jimmy!
Tất nhiên Jimmy bao giờ cũng đùa được.
– Chị có nghe một người đàn ông bị đau ở mắt cá? Anh ta quá keo kiệt để đi khám ở bệnh viện, vì thế khi nghe một ông bạn cũng cảm thấy đau y hệt, hắn liền bảo bạn, “Cậu nên đi khám bác sĩ ngay và cho tớ biết kết quả”. Hôm sau, được tin ông bạn kia đã chết, hắn liền chạy ngay đến bệnh viện và đòi làm đủ thứ xét nghiệm, tổng cộng trị giá năm nghìn đô-la. Họ chẳng phát hiện ra cái gì nghiêm trọng cả. Hắn liền gọi ngay cho vợ người bạn đã chết. “Trước khi chết ông ấy có đau lắm không?”. “Không, – bà vợ trả lời, ông ấy không nhìn thấy cái xe đã cán mình”.
Paige quá hưng phấn nên chẳng ăn được gì trong bữa tối. Suốt buổi chiều cô tập lại cách thắt nút chỉ mổ dưới đèn bàn.
Mình sẽ đi ngủ sớm để ngày mai còn tỉnh táo, minh mẫn, cô tự nhủ.
Cô thức suốt đêm, ôn lại các ca mổ. Có ba loại thoát vị: Thoát vị nắn được là loại có thể phục vị, đẩy ruột trở về ổ bụng ; thoát vị không thể là loại có hiện tượng dính gây khó khăn cho việc đưa về ổ bụng, và nguy hiểm nhất là thoát vị nghẹt. Ở trường hợp này, mạch máu đi qua chỗ thoát vị bị tắc nghẹt, làm cho ruột bị hoại tử. Walter Herzorg thuộc ca dễ xử lý nhất.
Sáu giờ sáng, Paige lái xe vào bãi đậu của bệnh viện. Một cái xe Ferrari màu đỏ đỗ cạnh chỗ đậu xe của cô. Paige tự nhủ ai là chủ chiếc xe ấy, chắc phải giàu lắm.
Lúc bảy giờ, Paige giúp Herzorg thay bộ áo khoác màu xanh da trời. Mấy cô y tá đã cho Herzorg một liều an thần giúp ông ta bình tĩnh lại khi chờ chiếc xe chuyên dụng đưa vào phòng mổ.
– Đây là lần đầu tôi phải mổ. – Walter Herzorg nói.
– Tôi cũng vậy. – Paige nghĩ.
Chiếc xe đưa ông vào phòng mổ số 3. Paige đi bên cạnh, tim đập mạnh đến nỗi cô sợ rằng Herzorg có thể nghe được.
Phòng mổ số 3 là phòng mổ lớn nhất, có thề đặt cả một máy trợ tim, tim-phổi nhân tạo và một dãy các thiết bị y tế đồ sộ. Khi Paige bước vào, nhân viên phục vụ đã sẵn sàng vận hành các thiết bị. Ở đó còn đã có cả bác sĩ theo dõi, chuyên gia gây mê, hai bác sĩ nội trú, một y tá chính lưu động. Tất cả đều nhìn cô chờ đợi. Họ xem và đánh giá ca phẫu thuật đầu tiên của cô.
Paige đến bên bàn mổ. Người ta đã cạo lông vùng bụng và háng của Walter Herzorg, xịt thuốc sát trùng, khăn sạch được phủ xung quanh vùng mổ.
Herzorg nhìn lên rầu rĩ.
– Cô không làm tôi chết chứ, thưa cô?
Paige mỉm cười.
– Làm thế để hại cả danh dự tuyệt hảo của tôi ư?
Cô nhìn về phía chuyên gia gây mê, thở sâu và gật đầu.
Ca mổ bắt đầu.
– Dao mổ.
Khi Paige chuẩn bị làm những đường rạch đầu tiên trên mật da, cô thấy hình như y tá muốn hỏi cô điều gì.
– Sao?
– Cô có muốn nghe nhạc không, thưa bác sĩ?
Đây là lần đầu tiên Paige được hỏi một câu như vậy Paige mỉm cười.
– Được nhạc của Jimmy Buffett.
Khi hoàn thành những đường mổ đầu tiên, bao nhiêu lo lắng của cô bỗng tan biến hết. Có cảm giác là cô đã làm việc này từ nhỏ và sẽ làm cho đến hết đời Cô cắt qua những lớp mờ, lớp cơ một cách thành thạo để lộ khu vực thoát vị. Trong suốt thời gian đó cô nghe thấy sự trao đổi quen thuộc trong phòng mổ.
– Gạc…
– Đưa tôi bovie…
– Đây!
– Có lẽ chúng ta xử lý đúng.
– Kẹp…
– Hút…
Paige hoàn toàn tập trung vào công việc. Xác định vị trí bao thoát vị, tách nó ra. Đặt lại vào trong khoang bụng, buột thắt ở phía đáy bao. Cắt bỏ phần còn lại…
Một giờ hai mươi phút sau nhát dao mổ đầu tiên, ca phẫu thuật kết thúc.
Tâm trạng Paige đầy khấn khích.
Khi Walter Herzorg được khâu xong, y tá chính quay sang Paige.
– Bác sĩ Taylor…
– Paige nhìn lên.
– Sao?
Cô y tá mỉm cười.
– Thật là đẹp thưa bác sĩ.
***
Đó là một ngày chủ nhật, cả ba cô gái đều được nghỉ.
– Hôm nay mình làm gì đây? Kat hỏi.
Paige có một ý.
– Hôm nay đẹp trời. Chúng ta tới Trec Parl đi. Chúng ta có thể mang theo bữa trưa và ăn ngoài trời…
– Hay đấy! – Honey nói.
– Được đấy Làm đi! – Kat tán thành.
Chuông điện thoại réo vang. Cả ba nhìn về phía chiếc máy.
– Lạy Chúa. Kat nói. – Tớ cho rằng Lincolh đã giải phóng chúng ta cơ mà. Đừng trả lời. Hôm nay là ngày nghỉ.
– Chúng ta chẳng có ngày nghỉ nào cả. – Paige nhắc.
Kat đi về phía máy điện thoại, nhấc lên rồi nói.
– Bác sĩ Hunter nghe đây.
Cô lắng nghe một câu gì đó rồi chuyển sang cho Paige.
– Của cậu đấy!
Paige đón ống nghe từ tay bạn.
– Bác sĩ Taylor đây. Chào Tom… sao… để mình xem… được rồi… mình sẽ đến đấy trong vòng mười lăm phút nữa. – Cô đặt máy.
Thế là hết cả pícnic. Cô nghĩ.
– Tin xấu à?
Bọn mình có thể bị mất một bệnh nhân. Mình sẽ cố về kịp bữa tối.
Khi Paige lái xe đến bệnh viện và đỗ ở khu dành cho bác sĩ, cô lại thấy chiếc Ferrary đỏ. Bao nhiêu ca mố mới trị giá bằng cái xe này nhỉ? Cô tự hỏi.
Hai mươi phút sau cô có mặt ở phòng dành cho người nhà. Một người đàn ông trong bộ quần áo màu sẫm đang ngồi ở ghế bệnh nhân nhìn ra cửa sồ.
– Ông là Newton?
Ông ta đứng lên.
– Tôi đây!
– Tôi là Taylor. Tôi đến kiểm tra một bệnh nhân. Cậu ta vào viện do đau vùng bụng.
– Vâng. Tôi đến mang nó về nhà.
– Tôi e rằng không thể được. Peter bị thủng ruột. Phải truyền máu và phẫu thuật ngay lập tức. Nếu không cậu ta sẽ chết.
Ông Newton lắc đầu.
– Chúng tôi là nhân chứng của Jchovah. Chúa không thể để nó chết được, và tôi không cho phép máu của người khác hoà vào máu nó. Người mang nó vào đây là vợ tôi. Bà ấy sẽ phải bị trừng phạt về chuyện này.
Ông Newton, tôi cho rằng ông không hiều về tình trạng nguy kịch của con ông. Nếu không phẫu thuật ngay, nó sẽ chết.
Người đàn ông nhìn cô mỉm cười.
– Cô không hiểu những con đường của Chúa, đúng không?
Paige tức giận.
– Có lẽ tôi không biết rõ lắm về những con đường của Chúa nhưng tôi biết rõ về bệnh thủng ruột. – Cô rút ra một tờ giấy. – Cháu còn nhỏ nên ông phải ký vào bản mẫu đồng ý cho mổ. – Cô chìa tờ giấy ra.
– Nếu tôi không ký?
– Vì sao?… Khi đó con ông sẽ… chết.
Ông ta gật đầu.
– Cô nghĩ rằng quyền lực của cô to lớn hơn quyền lực của Chúa à?
Paige nhìn ông chăm chú.
– Ông không định ký ư?
– Không. Một quyền lực cao hơn sẽ giúp con trai tôi. Rồi cô sẽ thấy.
Khi Paige quay lại, cậu bé Peter Newton mới sáu tuổi đang ngất đi.
– Ông ta không định ký đâu, – Chang nói, – thằng bé mất nhiều máu quá. Cậu định làm gì đây?
Paige đã quyết định.
– Mang cậu bé vào phòng mổ số 1 ngay lập tửc?
Chang nhìn cô ngạc nhiên.
– Cha nó thay đổi ý kiến rồi à?
Paige gật đầu.
– Thay đổi rồi. Nhanh lên! Cậu khá thật! Tớ đã nói chuyện với cha nó cả giờ đồng hồ nhưng không lay chuyển được. Lão cứ nói: “Chúa sẽ phù hộ.”
– Chúa sẽ phù hộ. – Paige nói quả quyết.
Sau hai giờ phẫu thuật và truyền bốn chai máu, ca mổ hoàn thành. Các dấu hiệu đều khả quan.
Một người giúp việc chạy vào.
– Bác sĩ Taylor, bác sĩ Wallace cần gặp cô ngay lập tức.
***
Benjamin Wallace tức giận đến mức lạc cả giọng.
Làm sao cô dám làm cái điều tày trời như thế? Truyền máu và mổ không có sự đồng ý của cha mẹ? Cô phạm luật rồi đấy!
– Tôi đã cứu sống một đứa bé.
Wallace hít một hơi thật sâu.
– Lẽ ra cô phải xin lệnh của toà án.
– Làm gì có thời gian – Chỉ chậm mười phút, thằng bé sẽ chết. Chúa còn bận ở nơi khác.
Wallace nhấp nhổm.
– Chúng ta phải làm gì bây giờ?
– Kiếm một giấy phép của toà.
– Để làm gì? Cô đã mổ người ta rồi mà.
– Tôi sẽ chữa lùi lại một ngày. Sẽ chẳng ai nhận ra sự khác biệt đâu.
– Lạy Chúa. – Ông ta vò đầu. – Chuyện này có thể làm tôi mất việc.
Paige nhìn ông một lúc lâu, rồi bỏ đi.
– Paige?
Cô dừng lại.
– Cô hứa từ sau sẽ không làm như thế nữa chử?
– Tôi sẽ chỉ làm khi buộc phải như vậy.
Paige trấn an ông ta.