Phía bên kia thành phố, phóng viên báo chí và tivi đang đứng trực đầy đường chờ Lou Dinetto khi gã ra khỏi phòng xử án, mỉm cười vây vây, kiểu chào của hoàng tộc với đám dân đen.
Đi kèm hai bên Lou là hai tên vệ sĩ, một cao, gầy đét, có biệt hiệu Shadow và một to vật tên là Rhino. Lou Dinetto bao giờ cũng ăn mặc chải chuốt, đắt tiền, complê lụa sẫm, sơ-mi trắng, cà vạt xanh, giày da cá sấu. Quần áo của gã được cắt may rất khéo, tạo cho gã dáng thanh mảnh, bởi thực ra gã lùn mập, lại bị tật chân cong. Gã luôn tươi cười niềm nở với báo chí, và báo chí cũng thích đưa tin về gã.
Dinetto đã bị khởi tố ba lần vì đủ loại tội, từ gây hoả hoạn đến cướp bóc, giết người, nhưng lần nào gã cũng trắng án.
Bây giờ, khi gã rời phòng xử, một phóng viên hét với theo.
– Ông biết rồi ông vẫn sẽ được tha bổng chứ, ông Dinetto?
Dinetto cười.
– Tất nhiên, tôi biết. Tôi là nhà kinh doanh vô tội. Chính phủ chẳng có việc gì làm nên lôi tôi ra toà đấy thôi. Đó là nguyên nhân khiến chúng ta phải è cổ ra mà đóng thuế.
Một camera truyền hình chĩa tới. Lou Dinetto dừng lại để mỉm cười vào máy.
– Ông Dinetto, ông có thể giải thích vì sao hai nhân chứng lại lẩn trốn mất không?
– Tất nhiên tôi có thể giải thích. – Dinetto nói. – Họ là những công dân trọng danh dự, và họ không muốn nói dối.
– Chính phủ cho rằng ông là trùm maphia miền Tây và ông đã sắp đặt…
– Điều duy nhất mà tôi sắp đặt là chỗ ngồi các vị khách trong nhà hàng của tôi. Tôi muốn mọi người cảm thấy thoải mái. – Gã cười rộng miệng, hướng về phía đám phóng viên. – Tôi mời tất cả các bạn đến nhà hàng của tôi tối nay. Không phải trả tiền. Gã tiến lại phía chiếc xe đen bóng đang chờ.
– Ông Dinetto…
– Ông Dinetto…
– Tôi sẽ gặp lại các bạn tối nay, ở nhà hàng của tôi. Các bạn đều đã biết địa chỉ đấy.
Lou Dinetto ngồi vào xe. Rhino đóng cửa rồi ngồi lên ghế trước. Shadow trườn vào theo.
– Thật tuyệt, thưa sếp! – Rhino nói. – Sếp đối đáp rất tuyệt.
– Ta đi đâu bây giờ? – Shadow hỏi.
– Về nhà, tao muốn tắm nước nóng và ăn thịt bò rán.
Chiếc xe lao đi.
– Tao không thích câu hỏi về nhân chứng. – Dinetto nói. – Chú mày chắc chắn rằng chúng nó đã không thể nói được chứ?
– Trừ trường hợp chúng sống lại từ đáy hồ, thưa ông chủ.
Dinetto gật đầu: “Tốt”. Rồi gã cười gằn, hỏi:
– Mày có thấy phản ứng trên nét mặt của chưởng lý quận khi quan toà bác bỏ…
Một con chó bỗng dưng xuất hiện lao thẳng vào xe. Shadow quay mạnh tay lái và chồm lên phanh chân. Chiếc xe lao lên vỉa hè rồi tông luôn vào cột đèn bên đường. Đầu Rhino chúi về phía trước, đập vào kính chắn gió.
– Mày làm cái quỷ gì thế? – Dinetto gào lên. – Mày định giết tao à?
Shadow run bần bật.
– Em xin lỗi, có con chó chạy ngang…
– Mày coi mạng con chó hơn mạng tao à? Đồ ngu.
Rhino rên khe khẽ. Dinetto trông thấy máu chảy trên trán của hắn.
– Lạy Chúa! – Dinetto hét lên. – Mày trông này…
– Em không sao đâu. – Rhino lẩm bẩm.
– Mày thật hậu đậu. – Dinetto quay sang phía Shadow. – Đưa nó đi bệnh viện.
Shadow cho xe lùi lại.
– Bệnh viện Embarcadero ở gần đây thôi. Đưa nó vào phòng cấp cứu.
– Vâng. Thưa sếp.
Dinetto ngồi ngả về phía sau:
– Một con chó. – Hắn nói ghê tởm. – Lạy Chúa!
Kat đang ở phòng cấp cứu khi Dinetto, Shadow và Rhino kéo vào. Rhino chảy máu nhiều.
Dinetto gọi với.
– Này cô kia!
Kat quay lại.
– Ông nói với tôi đấy à?
– Tôi còn nói với ai ở đây được nữa. Người này chảy máu nhiều. Chữa ngay đi.
– Còn cả chục người đến trước. – Kat nói nhẹ nhàng. – Anh ta cũng phải đợi thôi.
– Nó chẳng phải đợi ai hết. – Dinetto nói với Kat. – Phải làm cho nó lập tức.
Kat đi đến chỗ Rhino, khám qua loa rồi đưa một mảnh bông, áp vào vết thương.
– Giữ lấy. Tôi sẽ quay lại.
– Tôi nói chữa cho nó cơ mà.
Kat quay lại phía Dinetto.
– Đây là phòng cấp cứu bệnh viện. Tôi là bác sĩ trực. Cho nên ông, hoặc là im lặng hoặc ra ngay khỏi đây.
Shadow nói:
– Cô kia, cô không biết đang nói chuyện với ai à? Tốt nhất là hãy làm theo lời ông ta. Đây là ngài Lou Dinetto.
– Nào, bây giờ biết nhau rồi, – Dinetto nói giọng sốt ruột. – Chữa ngay cho người này đi.
– Tai ông có vấn đề rồi, – Kat nói. – Tôi nhắc lại, hoặc là im lặng hoặc ra khỏi đây.
Rhino gầm gừ.
– Cô không thể ăn nói như thế với…
Dinetto quay sang Rhino quát.
– Câm mồm đi! – Rồi gã nhìn lại Kat, đổi giọng.
– Tôi sẽ rất cám ơn nếu cô chữa cho ông này càng nhanh càng tốt.
– Tôi sẽ làm tất cả. – Kat đáp rồi bảo Rhino nằm xuống giường. – Tôi sẽ quay lại sau vài phút. – Rồi cô nói với Dinetto. – Đằng kia có mấy cái ghế đó.
Dinetto và Shadow nhìn cô rồi đi về phía mấy bệnh nhân khác.
– Lạy Chúa. – Shadow nói. – Cô ta chẳng hề biết ông là ai.
– Tao chẳng cho rằng điều đó có ý nghĩa gì. Nó là một đứa con gái có cái đầu đấy.
Mười lăm phút sau, Kat quay lại chỗ Rhino và khám cho gã.
– Không có gì nghiêm trọng đâu, – cô nói. – Ông gặp may rồi. Đây chỉ là một vết thương xoàng.
Dinetto đứng nhìn Kat khâu vết thương trên trán cho Rhino một cách thành thạo.
Khi Kat hoàn thành vết khâu, cô nói.
– Vết thương sẽ liền nhanh thôi. Sau năm ngày ông hãy quay lại đây để tôi rút chỉ.
Dinetto tiến lại xem xét cái trán của Rhino.
– Vết khâu rất đẹp. – Gã trầm trồ.
– Cám ơn. – Kat nói. – Xin ông tha lỗi những lời tôi nói ban nãy.
– Đợi một chút. – Dinetto nói rồi quay lại Shadow. – Đưa cô ấy một vé.
Shadow rút tờ 100 đô-la chìa cho Kat.
– Đây.
– Nơi thu tiền ở bên ngoài. – Kat nói.
– Đây không phải cho bệnh viện, cho riêng cô đấy.
– Không, cám ơn.
Dinetto nhìn theo Kat đi tới chăm sóc bệnh nhân khác. Shadow nói.
– Hay là chê ít?
Dinetto lắc đầu.
– Cô ấy là một người tự chủ và tự trọng. Ta thích điều này. – Gã im lặng một lát. – Evans đang xin nghỉ à?
– Vâng!
Ta muốn chú mày thu thập thông tin về cô bác sĩ này.
– Để làm gì?
– Đòn bẩy. Tao nghĩ sẽ có lúc cần đến cô ta đấy.