Honey mong từng ngày đến kỳ gặp bệnh nhân ở Phòng 306. Tên anh ta là Sean Reilly, một anh chàng người Ireland đẹp trai, với mái tóc và cặp mắt đen lấp lánh. Honey đoán anh ta khoảng ngoài bốn mươi.
Lần đầu tiên đến thăm bệnh cho anh ta, Honey nhìn biểu đồ và nói:
– Anh vào đây để phẫu thuật túi mật?
– Tôi nghĩ người ta sẽ bóc túi mật của tôi.
Honey mỉm cười.
– Đại loại như vậy.
Sean găm ánh mắt đen láy vào cô.
– Họ có thể cắt của tôi bất cứ bộ phận nào họ cần trừ trái tim. Nó đã thuộc về cô rồi.
Honey bật cười.
– Sự xu nịnh có thể đưa anh tới bất cứ chỗ nào anh muốn đấy.
– Hy vọng là như vậy, cô bác sĩ yêu dấu ạ.
Mỗi khi được vài phút rảnh rỗi, Honey lại ghé vào tán gẫu với Sean. Anh rất có duyên và vui nhộn.
– Cô bé ơi, có cô bên cạnh thì bị phanh thây ra cũng đáng thôi.
– Anh không sợ mổ chứ, phải không? – Cô hỏi.
– Nếu cô mổ cho tôi thì không, người yêu dấu ạ.
– Tôi không làm phẫu thuật. Tôi là bác sĩ nội khoa.
– Bác sĩ nội khoa có được đi ăn tối với bệnh nhân của họ không?
– Không. Như vậy là trái nguyên tắc.
– Bác sĩ nội khoa không bao giờ phá vỡ nguyên tắc ư?
– Không. – Honey mỉm cười.
– Tôi nghĩ cô rất đẹp, – Sean nói.
Trước đây chưa từng có ai nói thế với Honey. Cô đỏ mặt:
– Cám ơn.
– Cô giống như sương mai trên thảo nguyên Killarney vậy.
– Anh đã ở Iceland bao giờ chưa? – Honey hỏi.
– Chưa, nhưng tôi hứa rồi sẽ có ngày cùng em đến đó.
– Đúng là kiểu tán tỉnh Ireland, nhưng…
Buổi chiều, khi Honey đến thăm Sean, cô hỏi:
– Anh cảm thấy thế nào?
– Đỡ hơn vì được nhìn thấy cô. Cô đã suy nghĩ về lời mời ăn tối của tôi chưa?
– Chưa. – Honey nói.
– Tôi hy vọng sau khi mổ, tôi có thể mời cô đi chơi. Cô chưa đính hôn, hay lấy chồng, hoặc làm điều gì ngớ ngẩn tương tự chứ?
Honey mỉm cười:
– Tôi chưa đến nỗi ngớ ngẩn như vậy.
– Tốt! Tôi cũng thế. Ai thèm để mắt đến tôi?
Hàng đống đàn bà con gái, Honey nghĩ.
– Nếu cô thích nấu nướng ở nhà, tôi là một đầu bếp tuyệt vời đấy.
– Được để xem.
Khi Honey vào phòng Sean sáng hôm sau, anh nói:
– Tôi có một món quà nhỏ cho cô. – Anh đưa cho cô một bức vẽ. Trên đó là phác hoạ khuôn mặt mềm mại của Honey.
– Đẹp quá! Honey reo lên. – Anh là một hoạ sĩ tuyệt vời? Bỗng nhiên cô nhớ đến lời của bà thầy bói: Cô sẽ yêu. Anh ta là một nghệ sĩ. Cô nhìn Sean, lạ lùng.
– Sao vậy?
– Không, – Honey nói chậm rãi. – Không sao.
Năm phút sau, Honey bước vào phòng Frances Gordon. Bà đồng vẫn đang bị làm hàng loạt xét nghiệm.
– A, Xử Nữ lại đến!
Honey hỏi:
– Bà còn nhớ đã phán rằng tôi sẽ yêu một người – một nghệ sĩ không?
– Nhớ chứ.
– Tôi… tôi nghĩ là tôi đã gặp anh ta.
Frances Gordon mỉm cười.
– Thấy chưa? Những vì sao không bao giờ nói dối.
– Bà có thể … phán thêm một chút về anh ấy, về chúng tôi không?
– Có cỗ bài bói trong ngăn kéo kia. Đưa nó cho ta nào.
Khi Honey cầm cỗ bài, cô nghĩ: Thật kỳ quặc! Mình có tin trò này đâu.
Frances Gordon bắt đầu lật các quân bài. Bà ta gật gù, mỉm cười rồi lại gật gù. Đột nhiên, bà ta chững lại mặt tái nhợt đi.
– Ôi lạy Chúa! – Bà ngước nhìn Honey.
– Cái gì có chuyện gì vậy? – Honey hỏi.
– Người nghệ sĩ này. Cô nói cô đã gặp anh ta?
– Tôi nghĩ như vậy. Vâng.
Giọng Frances Gordon đầy buồn bã.
– Anh chàng tội nghiệp. – Bà ta lại nhìn Honey. – Tôi rất tiếc… rất tiếc.
***
Sean Reilly được ấn định mổ vào sáng hôm sau.
8 giờ 15 sáng, bác sĩ Wallace Radnor vào phòng mổ số 2, chuẩn bị phẫu thuật.
8 giờ 25 sáng, chiếc xe cung cấp máu hàng tuần dừng lại trước cổng cấp cứu của bệnh viện Embarcadero. Người lái mang những túi huyết tương vào ngân hàng máu ở tầng hầm. Eric Foster, bác sĩ nội trú trực còn đang mải nhâm nhi cà phê và bánh quy Đan Mạch với một cô y tá trẻ, xinh xắn.
– Để chỗ nào đây? – Người lái xe hỏi.
– Cứ cất tạm đằng kia kìa. – Foster chỉ vào trong góc.
– Ô kê. – Người lái xe đặt những bịch máu xuống và rút ra một tờ khai. Foster ký vào đó.
– Cám ơn.
Sau khi anh ta đi khỏi, Foster quay lại cô y tá.
– Chúng ta đến đoạn nào rồi nhỉ, Andrea?
– Anh vừa nói rằng em rất đáng yêu.
– Phải rồi. Nếu cô em chưa có chồng, anh sẽ bám ngay đấy. Em không bao giờ lăng quăng một chút sao?
– Không. Chồng em là võ sĩ quyền anh!
– Ồ! Em có em gái không?
– Sự thật là có.
– Cô ấy cũng xinh như em chứ?
– Xinh hơn.
– Cô ấy tên là gì?
– Marilyn.
Tại sao chúng ta không chơi kép một đêm nhỉ?
Trong khi họ tán chuyện, máy fax bắt đầu kêu.
Foster không để ý.
8 giờ 45 sáng, bác sĩ Radnor bắt đầu mổ cho Sean Reilly. Khởi đầu trôi chảy. Phòng mổ hoạt động như một cỗ máy trơn dầu trong tay những người vận hành thành thạo.
9 giờ 05 sáng, bác sĩ Radnor chạm tới túi mật.
Cho đến lúc này, ca mổ vẫn theo đúng bài bản. Khi Radnor vừa bắt đầu cắt túi mật, ông bị tuột tay và con dao mổ cứa vào một động mạch. Máu vọt ra.
– Lạy Chúa! – Radnor cố cầm máu lại. Bác sĩ gây mê kêu lên.
– Huyết áp tụt xuống 95. Anh ta bị sốc!
Radnor quay sang y tá tuần hoàn.
– Chuyển máu đến đây, stat!
– Có ngay, thưa bác sĩ.
9 giờ 06 sáng, chuông điện thọại đổ dồn ở ngân hàng máu,
– Đừng đi nhé, – Foster bảo Andrea. Anh ta đi qua chỗ máy fax, lúc này đã ngừng kêu, và cầm lấy phôn.
– Bộ phận cung cấp máu đây.
– Chúng tôi cần bốn đơn vị nhóm O tại phòng mổ số 2, stat.
– Được.
Foster đặt máy và đi tới góc phòng nơi đặt chỗ máu mới. Anh ta rút ra bốn túi và đặt lên chiếc xe đẩy kim loại được dùng trong những ca cấp cứu như thế này. Anh ta kiểm tra lại hai lần:
– Nhóm O, – anh ta nói thành tiếng và gọi người phục vụ.
– Có chuyện gì thế? – Andrea hỏi.
Foster nhìn lịch mổ trước mặt.
– Có vẻ một bệnh nhân đang làm bác sĩ Radnor sợ cuống lên.
9 giờ 10 sáng. Người phục vụ bước vào ngân hàng máu.
Chuyển cái này đến phòng mổ số 2. Người ta đang đợi đấy.
Foster nhìn người phục vụ đẩy xe ra, rồi quay sang cô y tá.
– Kể tiếp về cô em gái của em đi.
– Nó cũng lấy chồng rồi.
– Dào ôi…
Andrea mỉm cười:
– Nhưng nó vẫn đi lăng quăng đấy.
– Thật không?
– Em đùa đấy thôi. Em phải trở lại làm việc đây, Eric. Cám ơn anh đã khao em bánh và cà phê.
Foster nhìn cô y tá đi ra. Mông thê mới Ià mông ch ứ t 9 giờ 12 sáng, người phục vụ đang đợi thang máy lên tầng hai.
9 giờ 13 sáng, bác sĩ Radnor đang gắng hết sức để hạn chế tai biến.
– Chỗ máu chết tiệt ấy đâu rồi?
9 giờ 15 sáng, người phục vụ đẩy cửa vào phòng mổ số 2.
– Cám ơn. – Y tá tuần hoàn nói. Cô ta mang máu lại bàn. – Có rồi đây, thưa bác sĩ.
– Truyền cho anh ta. Nhanh lên!
Ở ngân hàng máu, Eric Foster đã uống hết tách cà phê mà vẫn còn ngồi nghĩ về Andrea. Các em xinh xinh đều lấy chồng hết cả.
Anh ta bước lại bàn, bất chợt nhìn thấy tờ fax. Anh ta rút ra và đọc:
Tín hiệu Cảnh cáo 687, 25 tháng 6: Tế bào Hồng cầu, Huyết tương tươi Đông lạnh. Đơn vị CB83711, CB800007 Ngân hàng máu California, Arizona, Washington, Oregon. Những mẫu máu xét nghiệm có phản ứng lặp lại với kháng thể HIV Loại 1 đã bị phân phát.
Anh ta nhìn chằm chằm vào tờ fax, rồi chạy đến bàn làm việc cầm lấy tờ hoá đơn mà anh ta vừa ký khi giao máu. Số trên hoá đơn và số trên thông báo giống hệt nhau.
– Ôi lạy Chúa! – Foster kêu lên. Anh ta chộp lấy điện thoại. – Cho tôi phòng mổ số 2, nhanh lên!
Một y tá trả lời.
– Ngân hàng máu đây. Tôi vừa gửi bốn đơn vị nhóm O. Đừng sử dụng! Tôi sẽ gửi máu mới đến ngay bây giờ.
– Rất tiếc, đã quá muộn. – Người y tá đáp. – Chính bác sĩ Radnor là người tiết lộ tin buồn cho Sean Reilly.
– Đây là một sơ suất. – Radnor nói. – Một sai lầm kinh khủng. Tôi sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì để điều đó đừng xảy ra.
Sean trừng trừng nhìn ông ta, choáng váng.
– Lạy Chúa! Tôi sẽ chết!
– Chúng tôi không biết trong vòng sáu hoặc tám tuần nữa anh có bị HIV dương tính hay không. Và nếu có, cũng chưa chắc là anh sẽ bị AIDS. Chúng tôi sẽ làm tất cả những gì có thể được cho anh.
– Ông thì làm thế quái nào được. – Sean nói cay đắng. – Coi như tôi đã chết rồi.
Honey đau khổ khi biết tin. Cô nhớ lại lời của Frances Gordon. Anh chàng tội nghiệp.
Sean Reilly đang ngủ khi Honey bước vào. Cô ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nhìn anh hồi lâu.
– Anh mở mắt và thấy Honey.
– Tôi mơ thấy điều tôi đang mơ, rằng tôi sẽ không chết.
– Sean…
– Cô đến thăm một xác chết đấy à?
– Xin anh đừng nói kiểu đó nữa.
– Làm sao điều đó lại xảy ra? – Anh kêu lên.
– Một ai đó đã lầm lẫn, Sean ạ.
– Lạy Chúa, tôi không muốn chết vì bệnh AIDS.
– Một số người nhiễm HIV có thể không bao giờ bị AIDS. Người Ireland thường hay may mắn.
– Giá mà tôi có thể tin cô.
Cô cầm lấy tay anh:
– Anh phải tin.
– Tôi sẽ bắt đầu cầu nguyện từ bây giờ, – Sean nói.
– Em sẽ cầu nguyện với anh.
Anh mỉm cười khô khan.
– Tôi nghĩ chúng ta nên quên đi bữa tối đã hẹn.
– Ồ không. Đâu có chối bỏ dễ dàng thế được. Em đang mong đến ngày ấy đây.
Anh nhìn cô giây lâu.
– Cô nói thực lòng đấy chứ?
– Thực mà! Dù có xảy ra chuyện gì chăng nữa.
– Anh nhớ đấy, anh đã hứa đưa em về Iceland.