Tất cả các bệnh viện dường như đều không tránh khỏi bị ăn trộm thuốc. Theo luật, mỗi lần thuốc gây mê được lấy đi khỏi tủ thuốc đều phải kèm theo chữ ký, nhưng dù sự kiểm soát có nghiêm ngặt đến đâu, dân nghiện ma tuý hầu như bao giờ cũng vượt qua trót lọt.
Vấn đề càng nghiêm trọng hơn ở bệnh viện Embarcadero Country. Margaret Spencer tới gặp Ben Wallace.
– Tôi không biết phải làm gì, thưa bác sĩ. Fentanyl của chúng ta vẫn đang biến mất một cách bí hiểm.
Fentanyl là một loại thuốc mê có tính gây nghiện cao.
– Mất nhiều không?
– Một số lượng lớn. Nếu chỉ là một lần và một vài lọ thì còn có thể giải thích được nhưng đây lại xảy ra thường xuyên. Mỗi tuần có hơn một tá lọ biến mất.
– Bà có nghi cho ai không?
– Không, thưa bác sĩ. Tôi đã nói với bộ phận an ninh. Họ cũng bối rối lắm.
– Những ai được phép tới tủ thuốc?
– Đó chính là vấn đề. Hầu hết các bác sĩ gây mê đều được lấy thuốc khá tự do ; và cả phần lớn y tá và bác sĩ phẫu thuật.
Wallace đăm chiêu.
– Cám ơn bà đã đến gặp tôi. Tôi sẽ lo chuyện này.
– Cám ơn bác sĩ. – Y tá Spencer đi ra.
Ta không cần chuyện đó vào lúc này, Wallace bực bội nghĩ. Cuộc họp của ban lãnh đạo bệnh viện sắp tới gần và với ba vấn đề phải giải quyết đã là quá đủ. Ben Wallace biết rõ con số thống kê. Hơn một phần mười bác sĩ ở Hợp chủng quốc đã mắc nghiện, không lúc này thì lúc khác, không ma tuý thì các chất có cồn. Việc lấy thuốc dễ dàng đã cám dỗ họ. Đối với một bác sĩ, thật đơn giản khi mở tủ, lấy ra thử thuốc mình muốn, dùng ga rô và xi lanh tự tiêm cho mình. Một con nghiện thường cần được tiêm chích hai tiếng một lần.
Bây giờ chuyện đó đang xảy ra ở bệnh viện của ông. Phải làm một cái gì đó trước khi ban lãnh đạo họp. Nó sẽ ảnh hưởng đến tiếng tăm của mình.
Ben Wallace không dám chắc có thể tin tưởng vào ai đó hòng giúp ông tìm ra thủ phạm. Ông phải thận trọng. Ông tự hỏi có nên cho bác sĩ Taylor hay bác sĩ Hunter tham gia vào không. Sau một hồi lâu suy tính, ông quyết định sử dụng họ.
Ông cho gọi hai người đến.
– Tôi có việc cần nhờ cậy các cô. – Ông vào cuộc ngay và giải thích về chuyện mất Fentanyl. – Tôi muốn các cô trông chừng, nếu có bác sĩ nào bỏ ra ngoài đang giữa ca phẫu thuật hoặc có bất cứ dấu hiệu lên cơn nghiện nào, mong các cô hãy thông báo cho tôi biết. Hãy phát hiện những thay đổi trong tính cách người quen biết của mình: phiền muộn hoặc tâm trạng thất thường, đến chậm giờ hoặc bỏ ra ngoài. Tôi sẽ rất cám ơn nếu các cô tuyệt đối giữ bí mật.
Khi họ rời văn phòng của Wallace, Kat nói:
– Đây là một bệnh viện lớn. Chúng ta sẽ cần đến Sherlock Homes (1).
– Không, không cần thiết, – Paige nói buồn bã. – Mình biết người đó là ai rồi.
Mitch Campbel nằm trong số các bác sĩ mà Paige ưa thích. Ông khoảng ngoài năm mươi tuổi, tóc muối tiêu luôn vui vẻ, và là một trong những bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất bệnh viện. Gần đây, Paige nhận thấy ông luôn luôn đến ca mổ muộn vài phút và có những cơn run rẩy rõ rệt. Ông liên tục dùng Paige làm trợ thủ và thường để cho cô thực hiện phần việc chính trong ca phẫu thuật. Đang giữa ca, tay ông thường run rẩy và ông lại đưa dao mổ cho Paige.
– Tôi không được khoẻ, – Ông ấp úng. – Cô làm nốt hộ tôi được không?
Và ông bỏ ra ngoài.
Paige lo lắng, không hiểu ông mắc bệnh gì. Bây giờ cô mới rõ. Cô cân nhắc xem phải làm gì. Cô hiểu rằng nếu chuyện đó đến tai bác sĩ Wallace, Campbel sẽ bị đuổi việc lập tức và tồi tệ hơn, sự nghiệp của ông sẽ tan tành. Mặt khác, nếu không tỏ thái độ gì, cô sẽ đặt tính mạng của bao bệnh nhân vào vòng nguy hiểm. Có lẽ mình nên nói chuyện với ông ấy, Paige nghĩ. Bảo ông ta rằng mình đã biết, và khẩn nài ông ta đi chữa trị. Cô đem chuyện đó ra bàn với Kat.
– Chuyện to đấy, – Kat đồng tình. – Ông ta là một người tốt, một bác sĩ giỏi. Nếu cậu tố cáo, ông ta sẽ tiêu mất, nhưng nếu không, cậu cũng phải nghĩ đến những tác hại mà Campbel có thể gây ra. Cậu nghĩ ông ta sẽ phản ửng thế nào?
– Chắc ông ta chối phắt, Kat ạ. Đó là cách thông thường.
– Ừ! Chuyện này khó khăn đấy.
Hôm sau, Paige được phân công cùng một ca mổ với bác sĩ Campbel. Mình hy vọng mình nhầm, Paige thầm ước. Mong sao ông ấy đừng đến muộn và đừng bỏ ra ngoài trong khi mổ.
Campbel đến muộn mười lăm phút và đang giữa ca mổ, ông nói.
– Tiếp tục hộ tôi nhé, Paige! Tôi sẽ quay lại ngay.
Mình phải nói chuyện với Campbel, Paige quyết định. Mình không thể làm hỏng sự nghiệp của ông ấy.
Sáng hôm sau, khi Paige và Honey lái xe vào bãi đậu dành riêng cho bác sĩ, Harry Bowman dừng ngay bên cạnh họ trong chiếc Ferrari đỏ.
– Xe đẹp quá, – Honey nói. – Một chiếc như thế này giá bao nhiêu?
Bowman cười.
– Nếu như đã phải hỏi thì cô sẽ không thể mua nổi đâu.
Nhưng Paige không nghe thấy gì, cô chằm chằm nhìn vào chiếc xe, nghĩ tới dãy phòng trên tầng thượng, những bữa tiệc xa hoa và chiếc du thuyền. Tôi tốt phước được một ông bố giỏi giang. Ông để lại cho tôi tất cả gia tài vậy mà Bowman vẫn đi làm ở một bệnh viện tỉnh. Tại sao?
Mười phút sau, Paige ở trong phòng nhân sự, nói chuyện với Karen, nhân viên phụ trách hồ sơ.
– Cho mình nhờ một chút được không, Karen? Bọn mình biết với nhau thôi nhé, Harry Bowman rủ mình đi chơi nhưng mình có cảm giác hắn đã có vợ. Cho mình liếc qua lý lịch hắn được không?
– Được chứ. Mấy tên chó dái ấy, chẳng biết thế nào cho vừa. Chị nói phải đấy, tôi sẽ cho chị xem hồ sơ Karen lục tủ và đưa cho Paige một xấp giấy tở.
Paige lướt nhanh. Đơn xin việc của bác sĩ Harry Bowman cho biết anh ta tốt nghiệp một trường đại học nhỏ ở Midwest, vừa học vừa làm để theo đuổi trường y. Anh ta là bác sĩ gây mê. Cha anh ta là thợ cạo.
***
Honey Taft là một bí hiểm đối với hầu hết bác sĩ ở bệnh viện Embarcadero Country. Trong các tua sáng, cô tỏ ra thiếu tự tin. Nhưng sang các tua chiều, cô dường như là một người khác. Cô am hiểu từng người bệnh một cách đáng ngạc nhiên, rất chính xác và hiệu quả trong chẩn đoán.
Một bác sĩ nội trú năm trên kể với đồng nghiệp về cô.
– Quỷ bắt tôi đi nếu mà tôi hiểu được. – Anh ta nói. – Buổi sáng, người ta phàn nàn tới tấp về bác sĩ Taft. Cô ta phạm lỗi liên tục. Anh biết chuyện tiếu lâm về cô y tá làm việc gì cũng hỏng không? Bác sĩ bảo cô ta cho bệnh nhân phòng 4 uống ba viên thuốc, thì cỏ ta lại cho bệnh nhân phòng số 3 uống bốn viên, và khi bác sĩ còn đang than phiền về cô ta thì đã thấy cô ả đang đuổi một bệnh nhân trần như nhộng chạy xuống sảnh, tay lăm lăm một chảo nước sôi. Ông bác sĩ kêu lên: “Trời đất ơi! Tôi bảo cô chích nhọt (2) cho ông ấy cơ mà?
Người đồng nghiệp cười phá lên.
– Bác sĩ Taft là như vậy đấy. Nhưng tới chiều cô ta lại cực kỳ xuất sắc. Chẩn đoán xác đáng, lý giải tuyệt vời và sắc sảo như quỷ. Hẳn cô ta phải dùng một loại thuốc tiên nào đó chỉ tác dụng vào buổi chiều.
Anh ta vò đầu.
– Đồ chết tiệt.
Bác sĩ Nathan Ritler là một con người mô phạm, sống và làm việc bằng sách vở. Tuy thiếu sự phát sáng tài năng song bù lại, ông ta có tay nghề và lòng tận tuỵ và ông ta chờ đợi những phẩm chất giống như vậy ở những người cộng sự của mình.
Honey chẳng may bị phân công vào tốp của ông ta.
Trạm dừng đầu tiên là một phòng chữa mười hai bệnh nhân. Một trong số họ vừa ăn xong bữa sáng.
Ritler nhìn biểu đồ ở cuối giường bệnh.
– Bác sĩ Taft, biểu đồ cho biết đây là bệnh nhân của cô.
Honey gật đầu.
– Vâng!
– Sáng nay ông ta phải chụp phế quản.
Honey gật đầu:
– Đúng vậy.
– Vậy mà cô cho phép người ta ăn? – Bác sĩ Ritler gắt lên. – Trước khi chụp phế quản?
Anh chàng tội nghiệp này chưa có gì vào bụng từ lúc…
Nathan Ritler quay sang trợ lý của ông ta.
– Dừng bữa lại. – Ông ta toan nói điều gì đó với Honey nhưng kìm được. – Đi tiếp.
Bệnh nhân tiếp theo là một người Puetorico đang ho sù sụ. Bác sĩ Ritler khám cho anh ta.
– Bệnh nhân của ai đây?
– Của tôi ạ. – Honey nói.
Ông ta cau mày.
– Lẽ ra phải chữa viêm cho anh ta rồi chứ, – Ông nhìn biểu đồ, – cô cho anh ta năm mươi miligam Ampicilin, bốn lần trong một ngày?
– Đúng vậy!
– Không đúng. Sai! Cần phải dùng năm trăm miligam bốn lần một ngày. Cô bỏ sót một con số không.
– Tôi xin lỗi, tôi…
– Hèn chi bệnh nhân chẳng khá lên chút nào. Tôi muốn sửa lại ngay lập tức.
– Vâng, thưa bác sĩ!
Khi họ tới chỗ một bệnh nhân khác của Honey, Ritler nóng nảy nói.
– Người này đã được chụp ruột kết. Phim X quang của ông ta đâu?
– Phim X quang ạ? Ôi, tôi quên không lấy rồi.
Ritler chiếu vào Honey một cái nhìn khó hiểu.
Buổi sáng trượt xuống dốc từ lúc đó.
Bệnh nhân tiếp theo họ nhìn thấy đang rên la, nước mắt giàn giụa.
– Tôi đau quá. Tôi bị làm sao thế này?
– Chúng tôi không biết, – Honey nói.
Bác sĩ Ritler quắc mắt nhìn cô.
– Bác sĩ Taft, tôi có thể ra ngoài gặp cô một lát không?
Ngoài hành lang ông ta nói.
– Không bao giờ, không bao giờ được bảo với người bệnh rằng ta không biết. Chúng ta là người duy nhất mà họ trông cậy, một cách tuyệt đối. Và nếu cô chưa biết câu trả lời thì phải bịa ra mà nói. Cô hiểu chưa?
– Như thế thật không phải với…
– Tôi không hỏi cô phải hay không phải. Hãy làm theo chỉ dẫn của tôi.
Họ khám cho một trường hợp thoát vị đĩa đệm, một bệnh nhân viêm gan, một người mắc bệnh Alzheimer yà hai chục người khác. Ngay khi tua vừa kết thúc, Ritler tới văn phòng Benjamin Wallace.
– Chúng tôi có một vấn đề. – Ritler nói.
– Gì thế, Nathan.
– Về một bác sĩ nội trú ở đây. Honey Taft.
– Lại cô ta!
– Cô ta làm sao.
– Cô ta là một thảm hoạ.
– Nhưng cô ta đã có lời giới thiệu tuyệt vời như vậy…
– Ben, tốt hơn hết anh nên tống cổ cô ta trước khi bệnh viện thật sự bê bối, trước khi cô ta giết một vài bệnh nhân.
Wallace ngẫm nghĩ một lát rồi đi đến quyết định.
– Được cô ta sẽ bị đuổi khỏi đây.
***
Paige bận với cuộc giải phẫu gần hết buổi sáng.
Khi vừa xong việc, cô tới gặp bác sĩ Wallace, kể cho ông ta mối nghi hoặc về Harry Bowman.
– Bowman? Cô có chắc không? Ý tôi nói… Tôi không thấy anh ta có biểu hiện nghiện ngập nào.
– Anh ta không sử dụng, – Paige giải thích, – anh ta bán đi. Anh ta sống như một triệu phú với đồng ương nội trú.
Ben Wallace gật đầu.
– Tốt lắm. Tôi sẽ cho kiểm tra. Cám ơn cô, Paige.
Wallace cho gọi Bruce Anderson, trưởng ban an ninh của bệnh viện.
– Có thể chúng ta đã lần ra tên ăn cắp thuốc, – Wallace dặn. – Tôi muốn cậu phải kiểm soát chặt chẽ bác sĩ Harry Bowman.
– Bowman? – Anderson cố giấu nỗi ngạc nhiên.
Bác sĩ Bowman thường cho anh em bảo vệ xì gà Cuba và nhưng món quà nhỏ khác. Tất cả họ đều quý mến anh ta.
– Nếu anh ta vào kho hãy khám xét khi anh ta trở ra.
– Vâng, thưa ông.
Harry Bowman đi về phía quầy thuốc. Gã đã đầy ắp đơn đặt hàng. Rất nhiều đơn đặt hàng. Khởi đầu là một sự tình cờ may mắn. Hồi đó, gã làm việc tại một bệnh viện nhỏ ở Ames Iowa, sống ngoi ngóp với đồng lương nội trú. Gã lại ưa rượu sâm banh và thích có tiền xài, rồi số phận đã mỉm cười với gã.
Một sáng nọ, một bệnh nhân đã được ra viện gọi điện tới cho gã.
– Bác sĩ, tôi đau quá. Ông hãy cho tôi thử gì dứt cơn đau đi.
– Ông có muốn vào viện lại không?
– Tôi không muốn rời khỏi nhà. Ông mang thuốc đến cho tôi được không?
Bowman nghĩ một lát.
– Thôi được. Tôi sẽ ghé qua trên đường về nhà.
Khi đến thăm người bệnh, gã mang cho ông ta một lọ Fentanyl.
Bệnh nhân chộp lấy.
– Tuyệt vời! – Ông ta nói và rút ra một nắm giấy bạc. – Đây!
Bowman nhìn ông ta ngỡ ngàng.
– Ông không phải trả tiền cho tôi.
– Ông lỡm tôi đấy à? Đây là món vàng. Tôi có khối bạn sẵn sàng trả cho ông cả đống của nếu ông mang thứ này đến cho họ.
Bắt đầu là như vậy.
Trong vòng hai tháng, Harry Bowman đã kiếm được nhiều tiền hơn cả gã từng mơ ước. Không may, chuyện đến tai giám đốc bệnh viện.
Sợ dư luận làm rùm beng, ông ta bảo Bowman nếu chịu ra đi trong yên lặng, sẽ không có gì xuất hiện trên lý lịch của gã. May là mình đã ra đi, Bowman nghĩ. San Francisco là thị trường lớn hơn nhiều.
Gã đến tủ thuốc. Bruce Anderson đang đứng bên ngoài. Bowman gật đầu chào anh ta.
– Bruce.
– Chào bác sĩ Bowman.
Năm phút sau, khi Bowman bước ra khỏi quầy thuốc, Anderson nói.
– Xin lỗi. Tôi phải khám xét ông.
Harry Bowman trừng trừng nhìn anh ta.
– Khám xét tôi? Cậu nói gì thế hả, Bruce?
– Thưa bác sĩ, tôi xin lỗi. Chúng tôi được lệnh khám xét tất cả mọi người sử dụng tủ thuốc, – Anderson nói dối.
Bowman tỏ ra phẫn nộ.
– Tôi chưa bao giờ nghe thấy chuyện tương tự. Tôi nhất quyết từ chối!
– Vậy thì tôi phải đề nghị ông đi với tôi đến phòng bác sĩ Wallace.
– Tốt thôi! Ông ấy sẽ nổi giận khi biết chuyện này.
Bowman xông vào văn phòng của Wallace.
– Có chuyện gì vậy, Ben? Thằng cha này muốn lục soát tôi lạy Chúa?
– Và anh từ chối?
– Hoàn toàn.
– Thôi được. – Wallace vươn tới chỗ điện thoại. – Tôi sẽ để cảnh sát San Francisco làm việc này, nếu anh muốn vậy. – Ông ta bắt đầu bấm số.
Bowman hoảng hốt.
– Khoan đã nào! Không cần thiết như vậy đâu. – Gã đột nhiên tỏ ra đặc biệt dễ thương. – Ồ, tôi biết tất cả chuyện này là thế nào rồi! – Gã móc tay vào túi và lôi ra một lọ Fentanyl. – Tôi lấy cái này để dùng cho một ca mổ, và…
Wallace trầm giọng.
– Dốc túi ra.
Một vẻ tuyệt vọng lan trên mặt Bowman.
– Không có lý do gì…
– Dốc túi ra.
Hai giờ sau, cơ quan chống ma tuý ở San Francisco đã có bản thú tội có chữ ký và danh sách những người đã mua thuốc của Bowman.
Khi Paige biết tin này, cô đến gặp luôn Mitch Campbel. Ông ngồi trong văn phòng, đang nghỉ ngơi.
Tay ông đặt trên bàn khi Paige bước vào và cô có thể thấy chúng đang run rẩy. Campbel vội vàng rút tay đặt lên đùi.
– Chào Paige. Công việc của cô thế nào?
– Tốt, Mitch ạ. Tôi muốn nói chuyện với ông.
– Cô ngồi xuống.
Cô ngồi xuống, đối diện với ông ta.
– Ông bị bệnh Parkinson bao lâu rồi?
– Ông ta nhợt nhạt đi.
– Cái gì?
– Thế đấy. Ông đang cố giấu phải không?
Một sự im lặng nặng nề.
– Tôi… tôi đúng vậy. Nhưng tôi… tôi không thể bỏ nghề bác sĩ. Tôi… tôi không thể bỏ được. Đó là cả cuộc đời tôi!
Paige nhoài người tới trước và nói chân thành.
– Ông không phải bỏ nghề, nhưng ông không nên mổ nữa.
Campbel bỗng nhiên trông già hẳn.
– Tôi biết. Năm sau tôi sẽ bỏ. – Ông cười nhợt nhạt. – Chắc tôi phải bỏ bây giờ thôi, đúng không? Cô hãy nói với bác sĩ Wallace.
– Không, – Paige nói nhẹ nhàng. – Ông hãy nói với ông ta.
***
Paige đang ăn trưa trong căng tin thì Tom Chang đến ngồi cạnh cô.
Mình vừa nghe chuyện, – anh nói. – Bowman!
– Thật không thể ngờ được.
Cô lắc đầu:
– Mình đã suýt nhầm ấy chử.
Chang ngồi im lặng.
– Cậu không sao chứ, Tom? Cậu muốn nghe mình “Ôkê” hay muốn nghe sự thật?
– Chúng ta là bạn. Mình muốn sự thật.
– Cuộc hôn nhân của mình đã sa xuống địa ngục. – Mắt anh đột nhiên ướt đẫm. – Sye bỏ đi rồi. Cô ấy đã về nhà.
– Mình thật tiếc.
– Không phải là lỗi của cô ấy. Bọn mình đã không còn cuộc sống vợ chồng nữa. Sye bảo mình đã cưới cái bệnh viện. Cô ấy nói đúng. Mình tiêu toàn bộ thời gian ở đây, chăm sóc cho những người xa lạ thay vì ở nhà bên những con người mình yêu quý.
– Cô ấy sẽ trở lại. Rồi sẽ ổn thôi mà. – Paige an ủi.
– Không. Lần này thì không đâu.
– Cậu đã nghĩ tới phòng tư vấn hôn nhân, hoặc…
– Cô ấy từ chối.
– Mình rất tiếc, Tom. Nếu mình có thể làm được gì…
Cô nghe thấy tên mình trên loa phóng thanh.
– Bác sĩ Taylor, phòng 410…
Paige chợt có cảm giác nhói đau.
– Mình phải đi đã. – Cô bảo Tom.
– Phòng 410. Đó là phòng của Sam Berstein. Ông ta là một trong số bệnh nhân dễ chịu nhất của cô.
Một người đàn ông bảy mươi tuổi, nhã nhặn, được đưa vào viện với bệnh ung thư dạ dày ở giai đoạn cuối. Nhiều bệnh nhân vào đây luôn mồm ca thán, nhưng Sam Berstein là một ngoại lệ. Paige khâm phục sự dũng cảm và lòng tự trọng của ông. Ông có vợ cùng hai con trai lớn, đến thăm thường xuyên và cô cũng đâm ra mến họ.
– Ông dùng thiết bị nhân tạo với dòng chữ DNR (3) “Yêu cầu không cấp cứu nếu tim ngừng đập”.
Khi Paige đến phòng 410, một y tá đang ở bên giường Berstein. Cô ta ngẩng lên khi Paige bước vào.
– Ông ấy đi rồi, bác sĩ. Em không làm động tác cấp cứu bởi vì… – giọng cô ta nhỏ dần.
– Cô đã làm đúng, – Paige nói chậm rãi. – Cám ơn!
– Em có thể làm được gì?
– Không. Cứ để tôi lo liệu. – Paige cúi nhìn thi thể của một con người đã từng cười, từng sống, một con người đã có gia đình, bè bạn, suốt một đời lao động và chăm sóc những người mình yêu. Còn bây giờ…
Cô lại chỗ ngăn kéo, nơi ông để các vật dụng riêng.
Một chiếc đồng hồ rẻ tiền, một xâu chìa khoá, mười lăm đô-la, bộ răng giả và một bức thư gửi cho vợ. Tất cả những gì còn lại của một đời người.
Paige không thể xua tan đi tâm trạng buồn nản đeo đẳng lấy cô.
– Ông già thật dễ thương. Tại sao…?
– Paige, cậu không thể gắn bó tình cảm với bệnh nhân như vậy, Kat nói. – Điều đó sẽ huỷ hoại cậu.
– Mình biết. Cậu nói đúng, Kat. Nhưng mà vậy đấy. Thật quá nhanh. Sáng nay mình còn nói chuyện với ông ấy. Ngày mai đã đưa tang ông ấy rồi.
– Cậu không định đi đấy chứ?
– Không.
Đám tang diễn ra trên vùng đồi nghĩa trang.
Theo đạo Do Thái, lễ mai táng phải được tiến hành càng sớm càng tốt, và thường được ấn định vào ngày hôm sau.
Thi thể Sam Berstein được mặc takhrikhim, một chiếc áo thụng trắng và được đặt trong talit. Thân nhân đứng xung quanh huyệt. Vị giáo sĩ cầu nguyện: Hamakom ynathaim etkhem b tokh shảr availai tzyon veeyerushalayim.
Người đàn ông đứng bên cạnh Paige thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt cô, liền dịch: Cầu Chúa cho người yên nghỉ với tất cả lời than khóc của zion và Jerusalem.
Trước sự kinh ngạc của Paige, những người trong gia đình bắt đầu giằng xé quần áo của họ khi đang tụng kinh.
Baruch ata adonai elohainu melech haolam dayan ha-emet.
Đó là để tỏ lòng kính trọng, – người đàn ông thầm thì “Từ cát bụi người trở về cát bụi, nhưng linh hồn Chúa ban sẽ về bên Chúa đời đời”.
Tang lễ kết thúc.
***
Sáng hôm sau, Kat gặp Honey trong hành lang.
Honey trông có vẻ lo lắng.
– Có chuyện gì thế? – Kat hỏi.
– Bác sĩ Wallace cho gọi mình, hẹn mình hai giờ đến văn phòng ông ta.
– Cậu biết lý do không?
– Mình nghĩ mình hơi bê bối trong tua trực ngày hôm kia. Bác sĩ Ritler là một con quái vật.
– Có thể lắm. – Kat nói. – Nhưng mình tin mọi việc rồi sẽ ổn thôi.
– Hy vọng thế. Mình có dự cảm chẳng lành.
Đúng hai giờ, cô có mặt ở văn phòng của Benjamin Wallace, mang theo một lọ mật ong nhỏ trong xắc.
Nhân viên tiếp đón đã đi ăn trưa. Cửa phòng bác sĩ Wallace mở rộng.
– Mời vào, bác sĩ Taft. – Ông ta nói.
Honey bước vào văn phòng.
– Phiền cô đóng cửa lại.
Honey đóng cửa.
– Mời cô ngồi.
Honey ngồi đối diện với ông ta. Cô gần như run rẩy.
Benjamin Wallace cứ đề mặc cho cô run thật lâu.
Ông ta nhìn cô và nghĩ: Chẳng khác gì một con chó cún. Nhưng việc gì cần làm thì phải làm thôi.
– Tôi e rằng tôi có một tin xấu cho cô, – Ông ta nói.
***
Một giờ sau, Honey gặp Kat ở phòng tắm nắng. Cô buông mình xuống chiếc ghế bên cạnh bạn, mỉm cười.
– Cậu đã gặp bác sĩ Wallace chưa? – Kat hỏi.
Gặp rồi. Chúng tôi có một cuộc trò chuyện thật lâu. Cậu có biết ông ta bị vợ bỏ từ tháng Chín năm ngoái không? Họ đã lấy nhau mười lăm năm. Ông ta có hai đứa con lớn nhưng hầu như không bao giờ được gặp. Khốn khổ! Ông ta thật cô đơn.
Chú thích:
(1) Thám tử lừng danh trong các tiểu thuyết trinh thám của nhà văn Anh Arthur Conan Doyle (1859-1930).
(2) Trong tiếng Anh, từ “mụn nhọt” và “nước sôi” đều là “boil”.
(3) viết tắt của câu: Do not resseitate.