Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Không Có Gì Mãi Mãi

Chương 35

Tác giả: Sidney Sheldon

– Thanh tra, bác sĩ Taylor xin gặp.
– Lại cô ta à? – Ông muốn quay lưng từ chối. – Cô ta bị ám ảnh bởi những lý thuyết nửa vời do cô ta dựng lên. Ông buộc sẽ phải dừng mọi chuyện lại. Đưa cô ta vào!
Khi Paige bước vào, thanh tra Burns nói ngay.
– Này bác sĩ, tôi cho rằng cô đi quá xa đấy. Bác sĩ Dolan đã gọi cho tôi phàn nàn về…
– Tôi đã biết Mallory làm thế nào! – Giọng của cô đầy phấn khích. – Có Trichloroethylene trong người Kat.
Thanh tra gật đầu.
– Bác sĩ Dolan có nói với tôi về điều đó. Ông ấy cũng nói chất này chẳng thể làm nạn nhân mê đi.
– Chloral hydrate đã biến thành Trichloroethylene! Paige nói hào hứng. – Mallory đã nói dối khi bảo không lên phòng với Kat. Chloral hydrate khi hòa vào rượu thì sẽ chẳng có mùi gì cả, và chỉ cần vài phút là nó sẽ tác dụng. Khi cô ấy mê đi hắn đã giết cô ấy và dàn cảnh như một vụ nạo thai tai biến.
– Bác sĩ, xin cô thứ lỗi, nhưng cô hồ đồ quá đấy.
– Không hồ đồ đâu. Hắn ta đặt thuốc cho bệnh nhân tên là Spyros Levathes, nhưng hắn chưa bao giờ cho ông ta dùng thuốc đó.
– Làm sao cô biết?
Bởi vì hắn không thể nào làm được việc đó. Tôi đã kiểm tra Spyros Levathes. Ông ta mắc bệnh loạn chuyển hoá pocphirin.
– Cái gì vậy?
– Đó là rối loạn trao đổi chất do di truyền. Bệnh này gây ra chứng nhạy cảm ánh sáng, đau đớn, căng thẳng thần kinh, tim đập nhanh và một số triệu chứng khó chịu khác. Đó là kết quả do gen bị sai hỏng.
– Tôi chưa hiểu.
– Bác sĩ Mallory không thể cho bệnh nhân dùng Chloral hydrate vì thuỏc ấy sẽ giết chết ông ta! Chloral hydrate là thuốc chống chỉ định cho bệnh loạn chuyển hoá pocphirin. Nó sẽ gây ra phản ứng co giật tức thời.
Lần đầu tiên, thanh tra Burns thấy khâm phục.
– Cô đã làm thật tốt việc của mình.
Paige cố gây thêm áp lực.
– Vì sao Ken Mallory lại đi xa mấy dặm để đặt thuốc cho một người mà anh ta biết rõ rằng không thể dùng loại thuốc đó? Ông phải bắt anh ta ngay.
Thanh tra ngồi đó, gõ ngón tay lên mặt bàn.
– Không đơn giản như vậy.
– Ông phải bắt…
Thanh tra giơ ngón tay lên.
– Được rồi. Cô hãy nghe tôi nói điều mà tôi sẽ làm.
– Tôi sẽ gặp chưởng lý quận và thảo luận với ông ta xem chúng ta có thể làm gì.
Paige biết rằng cô đã làm tất cả những gì cô có thể làm được.
– Cám ơn ông thanh tra.
– Tôi sẽ thông báo với cô sau.
Sau khi Paige đi khỏi, thanh tra Burns ngồi suy nghĩ về cuộc nói chuyện vừa rồi. Chưa có chứng cớ nào đủ mạnh để chống lại Mallory ngoài những nghi ngờ của một người đàn bà cương quyết. Ông kiểm lại những sự kiện ông có trong tay. Bác sĩ Mallory đã đính hôn với bác sĩ Kat Hunter. Chỉ hai ngày sau khi Hunter chết, anh ta đính hôn ngay với con gái Alex Harrison. Rất đáng ngờ, nhưng chưa phải là phạm luật.
Mallory nói rằng anh ta thả bác sĩ Hunter ở cửa rồi ra về mà không vào nhà. Tinh dịch tìm thấy trên người nạn nhân nhưng anh ta đã đưa ra một lời giải thích có vẻ hợp lý cho chuyện đó.
Sau đến chuyện Chloral hydrate. Mallory đặt thuốc cho bệnh nhân, mà loại thuốc này có thể giết chết bệnh nhân. Anh ta có phạm tội giết người? Hay là không?
Burns bấm nút qua hệ thống liên lạc nội bộ gọi thư ký.
– Bacbara, thu xếp cho tôi gặp chưởng lý quận vào chiều nay.
***
Trong phòng đã có bốn người đàn ông khi Paige bước vào. Đó là chưởng lý quận, trợ lý của ông ta, một người tên là Warren và thanh tra Burns.
– Cám ơn cô đã ghé qua, bác sĩ Taylor, – Chưởng lý nói. – Thanh tra Burns có kể cho tôi rằng cô quan tâm đến cái chết của bác sĩ Hunter. Tôi đánh giá cao điều đó. Bác sĩ Hunter là bạn cùng phòng của cô và cô muốn công lý được thi hành? Như vậy người ta sẽ bắt Ken Mallory.
– Vâng! Paige nói. – Không còn nghi ngờ gì nữa. Bác sĩ Mallory đã giết cô ấy. Bao giờ các ông bắt hắn. Hắn…
– Tôi e rằng chúng tôi không thể làm điều đó.
Paige nhìn ông ta không hiểu.
– Sao vậy?
– Chúng tôi không thể bắt bác sĩ Mallory.
– Nhưng vì sao?
– Chúng tôi chưa có chứng cứ.
– Các ông có rồi còn gì! – Paige kêu lên. – Chất Trichloroethylene chứng minh rằng…
– Thưa bác sĩ, trước toà, sự ngu dốt về luật pháp bị cấm kỵ còn sự ngu dốt về y học thì được châm chước.
– Tôi chưa hiểu.
– Đơn giản thôi. Có nghĩa là Mallory có thể nói rằng anh ta mắc sai lầm, anh ta không biết những hiệu ứng mà Chloral hydrate có thể gây ra cho bệnh nhân mắc pocphyrin. Chẳng ai chứng minh được là hắn nói láo. Điều ấy có thể chứng tỏ hắn là một bác sĩ dốt nhưng không có nghĩa là hắn phạm tội giết người.
Paige nhìn ông ta tức giận.
– Các ông định để hắn thoát chứ gì?
– Ông ta nhìn cô một lát.
– Tôi sẽ nói cho cô điều tôi chuẩn bị làm. Tôi đã thảo luận với thanh tra Burns. Nếu cô cho phép, chúng tôi sẽ cho người về nhà cô lấy đi những chiếc cốc. Nếu tìm thấy dấu hiệu của chất Chloral hydrate, chúng tôi sẽ tiến hành bước sau.
– Nếu hắn rửa rồi thì sao?
Thanh tra Burns nói khô khan.
– Tôi không hình dung được hắn còn thời gian để dùng chất tẩy. Còn nếu như hắn chỉ tráng cốc qua loa thì chúng ta sẽ tìm thấy.
Hai giờ sau, thanh tra Burns gọi cho Paige.
– Chúng tôi đã phân tích hoá học tất cả những cái cốc, thưa bác sĩ.
Paige chuẩn bị cho sự thất vọng.
– Chúng tôi đã tìm thấy dấu hiệu của Chloral hydrate ở một trong những chiếc cốc đó.
Paige nhắm mắt lại và cầu Chúa.
– Và trên đó còn có dấu vân tay. Chúng tôi đã kiểm tra xem có phải là của Ken Mallory không?
Đột nhiên Paige cảm thấy phân vân.
Thanh tra nói tiếp.
– Khi giết cô ấy nếu như hắn giết – Hắn mang găng, do vậy dấu tay của hắn không có trên cái nạo. Nhưng không thể mang cốc rượu đến cho cô ta mà tay lại mang găng được, có thể hắn cũng không mang găng đặt cốc lại vào giá, sau khi tráng rửa qua.
– Không, – Paige nói. – Chắc chắn hắn sẽ chẳng làm thế, phải không?
– Tôi buộc phải thừa nhận rằng, lúc đầu tôi không tin là giả thuyết của cô có thể dẫn đến điều gì bổ ích. Bây giờ tôi nghĩ rằng bác sĩ Mallory có lẽ là người mà chúng tôi cần quan tâm. Nhưng chứng minh anh ta phạm tội lại là một chuyện khác. Chưởng lý quận có lý. Cần phải khéo léo mới lôi Mallory ra toà được. Hắn vẫn có thể cãi rằng hắn đặt thuốc cho bệnh nhân của hắn. Chẳng có luật nào cấm người ta phạm sai lầm trong y tế cả. Tôi chưa rõ sẽ phải làm thế nào.
– Khoan đã. – Paige nói nhanh, kích động. – Tôi nghĩ là tôi biết cách.
***
Ken Mallory đang nghe Lauren nói qua điện thoại.
– Cha và em đã tìm thấy một văn phòng mà anh sẽ mê tơi cho mà xem, anh yêu. Một dãy trong toà nhà 490 Post Building. Em sẽ thuê cho anh một cô thư ký, nhưng cô ta không được quá xinh đâu, anh đừng mừng vội.
Mallory cười.
– Em chẳng cần lo chuyện ấy. Trên đời này, ngoài em ra, chẳng có người phụ nữ nào khiến anh quan tâm cả.
– Em rất mong anh đến xem. Anh có thể đi bây giờ không?
– Sau một hai giờ nữa anh sẽ được nghỉ.
– Tuyệt. Anh sẽ đón em ở nhà nhé.
– Được rồi, anh sẽ đến đó. – Mallory đặt máy.
– Không thể tốt hơn được. Hắn nghĩ. Trên trời có Chúa, cô ấy yêu mình.
Hắn nghe gọi tên mình qua hệ thống truyền thanh nội bộ.
“Bác sĩ Mallory… Phòng 430… Bác sĩ Mallory… Phòng 430…”. Hắn ngồi đó mà mơ tưởng về một tương lai chói lọi phía trước. Một phòng đẹp trong toà nhà 490 Post Building, ở đó toàn các quý bà, quý ông lắm tiền, họ sẵn sàng ném tiền cho hắn. Hắn lại nghe gọi tên mình… “Bác sĩ Mallory… phòng 430”. Hắn lắc đầu rồi đứng dậy. Ta sẽ thoát khỏi cái nhà thương điên này. Hắn nghĩ khi bước đi.
Một bác sĩ nội trú đợi hắn ngoài hành lang.
– Tôi e rằng chúng tôi có một vấn đề. – Anh ta nói. – Đây là bệnh nhân của bác sĩ Peterson, nhưng ông ấy không có ở đây, tôi đang tranh luận với mấy bác sĩ khác.
Họ bước vào. Trong phòng có ba người. Một người trên giường bệnh, một y tá nam và một bác sĩ mà Mallory chưa gặp bao giờ.
Bác sĩ nội trú nói.
– Đây là bác sĩ Edwards. Chúng tôi cần lời khuyên của anh, bác sĩ Mallory.
– Gì vậy?
Bác sĩ nội trú giải thích.
– Bệnh nhân này mắc bệnh loạn chuyển hoá pocphyrin và bác sĩ Edwards yêu cầu cho ông ta thuốc an thần.
– Tôi chưa thấy có gì ở đây.
– Cám ơn, – Bác sĩ Edwards nói. – Đã 48 giờ qua bệnh nhân không ngủ. Tôi đã chỉ định cho ông ta dùng Chloral hydrate để ông ta có thề nghỉ một lát và Mallory nhìn ông ta kinh ngạc.
– Anh điên à? Thuốc ấy có thể giết ông ta đấy. Nó sẽ làm ông ta co giật lập tức và có thể ông ta sẽ chết. Anh học y ở chỗ quỷ quái nào vậy?
Người đàn ông nhìn Mallory nói nhỏ nhẹ.
– Tôi không học y, – Rồi anh ta chìa thẻ ra. – Tôi làm việc ở Sở cảnh sát San Francisco, đội trọng án.
– Anh ta quay lại người nằm trên giường. – Cậu đã thu được chưa?
Người đó lôi từ dưới gối ra một máy ghi âm.
– Được rồi.
Mallory nhìn người này rồi người kia, nhăn nhó.
– Tôi chẳng hiểu gì cả. Chuyện gì xảy ra vậy?
Thanh tra quay lại.
– Bác sĩ Mallory, ông đã bị bắt. Chúng tôi nghi ngờ ông liên quan đến cái chết của bác sĩ Hunter.

Bình luận