Tờ San Francisco Chronicle trương hàng tít lớn “MỘT BÁC SĨ BỊ BẮT TRONG CUỘC TÌNH TAY BA”. Câu chuyện bên dưới tường thuật dông dài mọi chi tiết gay cấn của vụ án.
Mallory đọc được bài viết đó trong phòng giam.
Hắn tức giận vò tờ báo vứt đi.
Thằng bạn tù nói.
– Có vẻ họ tóm được “chim” mày rồi.
– Mày đừng có tin báo, – Mallory nói đầy tự tin. – Tao có nhiều chỗ quen biết, và họ sẽ kiếm cho tao một luật sư giỏi nhất thế giới. Tao sẽ ra khỏi đây trong hai tư tiếng đồng hồ. Tao chỉ cần gọi một cú phôn là xong.
Hai cha con Harrison đọc tờ báo đó trong khi ăn sáng.
– Lạy Chúa! – Lauren nói. – Ken! Con không tin nổi?
Một người hầu tiến lại gần bàn.
– Xin lỗi, cô Harrison, bác sĩ Mallory gọi điện cho cô. Tôi nghĩ rằng ông ấy gọi từ nhà tù.
– Được tôi sẽ ra nghe! – Lauren định đứng dậy.
Alex Harrison nói.
– Con hãy ngồi xuống và ăn cho xong bữa sáng. – Quay sang người hầu, ông ta nói. – Chúng tôi không quen biết ông Mallory nào hết.
Paige đọc tờ báo trong khi mặc quần áo. Mallory sẽ bị trừng phạt bởi những điều khủng khiếp mà hắn đã làm, nhưng cô không vì thế mà được thanh thản.
Cho dù người ta có làm gì hắn đi nữa thì cũng chẳng giúp Kat sống lại.
Chuông cửa réo vang. Paige ra mở. Một người lạ đứng đó. Ông ta mặc bộ complê màu sẫm, tay xách chiếc cặp.
– Cô là bác sĩ Taylor?
– Vâng.
– Tôi tên là Rodenrk Pelham. Tôi là luật sư của hãng Rothman và Rothman. Tôi có thể vào nhà được không?
Paige nhìn ông ta, khó hiểu.
– Vâng!
– Ông ta vào phòng.
– Ông cần gặp tôi có chuyện gì?
Cô nhìn ông ta mở cặp và lôi vài tờ giấy ra ngoài.
– Cô có lẽ đã biết rằng cô là người được hưởng quyền lợi chính theo di chúc của John Cronin chứ?
Paige vẫn nhìn ông ta, hoàn toàn không hiểu.
– Ông nói gì vậy? Có lẽ ông nhầm rồi.
– Ồ không, chẳng có nhầm lẫn nào cả. Ông Cronin để lại cho cô số tiền là một triệu đô-la.
Paige ngồi phịch xuống ghế, bàng hoàng. Cô nhớ lại. Cô phải sang thăm châu Âu. Hãy cho tôi một ân huệ. Hãy đến Paris, nghỉ lại ở Crillon, ăn tối tại nhà hàng Maxim, gọi một miêng bít têt to, dầy, một chai sâm panh và khi ăn uống tôi muốn cô hãy nhớ đến tôi.
– Nếu cô ký vào đây, chúng tôi sẽ lo mọi thủ tục còn lại.
Paige nhìn lên.
– Tôi… tôi chẳng biết nói sao. Nhưng ông ta còn cả gia đình cơ mà?
– Theo như di chúc, họ chỉ được hưởng phần tài sản còn lại, một số tiền không lớn lắm.
– Tôi không thể nhận được. – Paige nói.
Pelham nhìn cô ngạc nhiên.
– Vì sao?
– Cô chẳng biết trả lời ra sao. John Cronin muốn cô nhận số tiền ấy.
– Tôi không biết. Nhưng điều này không phù hợp với đạo đức thế nào ấy. Ông ấy là bệnh nhân của tôi.
– Thôi được. Tôi sẽ để cái séc lại đây. Cô sẽ quyết định làm gì với nó thì làm. Chỉ cần cô ký vào đây.
Paige ký vào tờ giấy mà vẫn chưa hoàn hồn.
– Tạm biệt bác sĩ.
Cô nhìn ông ta đi khỏi, vẫn ngồi bất động nghĩ về John Cronin.
***
Tin Paige nhận được thừa kế là chủ đề những chuyện ngồi lê đôi mách ở bệnh viện. Paige cứ hy vọng là chuyện đó sẽ được giữ kín. Cô vẫn chưa rõ phải làm gì với số tiền ấy. Nó không thuộc về mình, cô nghĩ. Ông ta còn có gia đình.
Paige vẫn quá xúc động để có thể làm việc bình thường, nhưng bệnh nhân vẫn chờ cô chăm sóc. Sáng nay, theo lịch, cô có một ca phẫu thuật. Athur Kane đợi cô ở ngoài hành lang. Họ không nói chuyện với nhau kể từ sau vụ phim X quang bị đảo ngược. Tuy Paige chẳng có gì chứng minh rằng Kane làm điều đó nhưng nó vẫn cứ làm cô e sợ.
– Hello, Paige. Nào, hãy để mọi chuyện cũ qua đi, được chứ?
Paige nhún vai.
– Được thôi!
– Thằng Mallory làm một chuyện ghê quả phải không? – Kane hỏi.
– Đúng!
Kane nhìn cô gái một cách độc ác.
– Cô có hình dung ra một bác sĩ cố tình giết một con người không? Thật là khủng khiếp.
– Phải
– Nhân tiện, – Hắn nói. – xin chúc mừng cô. Tôi nghe nói cô đã là triệu phú.
– Tôi chẳng biết trả lời sao.
– Tôi có hai vé đi nhà hát tối nay. Paige, tôi nghĩ chúng ta có thể cùng đi.
– Cám ơn, – Paige nói. – Tôi đả đính hôn rồi.
– Nếu thế, tôi cho rằng cô nên từ hôn đi.
Cô nhìn hắn ngạc nhiên.
– Tôi không hiểu ông nói cái gì?
Kane tiến lại gần cô.
– Tôi đã ra lệnh khám nghiệm John Cronin.
Paige thấy tim cô đập nhanh.
– Thì sao?
– Ông ta không chết do hỏng tim. Ai đó đã tiêm cho ông ấy một liều insulin quá cao. Tôi đoán rằng kẻ đó không ngờ người ta lại làm khám nghiệm thi thể ông ta.
Mồm Paige trở nên khô khốc.
– Cô ở bên cạnh Cronin khi ông ấy chết, đúng không?
Cô hơi do dự.
– Vâng.
– Tôi là người duy nhất biết điều này và là người duy nhất có báo cáo. – Hắn cầm lấy tay cô. – Tôi sẽ khoá mồm lại. Thế nào, cô nghĩ sao về tối nay?
Paige rút tay ra.
– Không!
– Cô có biết là cô đang làm gì không?
Cô hít một hơi.
– Có và bây giờ xin ông thứ lỗi… – Cô bỏ đi. Kane nhìn theo, mặt lão đanh lại, lão đi về phía văn phòng của bác sĩ Wallace.
Chuông đổ ở nhà cô lúc một giờ sáng.
– Cô là một đứa ngu xuẩn, đáng ghét.
Vẫn là giọng nói đó. Tuy người nói đã cố gắng làm lạc đi, nhưng lần này Paige đã nhận ra. Lạy Chúa cô nghĩ. Hoá ra mình e ngại hắn là có lý.
***
Sáng hôm sau, khi Paige đến bệnh viện, hai người đàn ông đang chờ cô.
– Bác sĩ Taylor?
– Vâng!
– Cô phải đi theo chúng tôi. Cô bị bắt do liên quan đến cái chết của ông John Cronin.