Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Không Có Gì Mãi Mãi

Chương 33

Tác giả: Sidney Sheldon

– Anh sao thế, Ken? – Lauren hỏi, – Anh có vẻ căng thẳng quá, anh yêu.
Chỉ còn lại hai người trong thư viện đồ sộ của Harrison. Người quản gia và cô hầu gái đã phục vụ một bữa tối ngon lành gồm sáu món, và trong khi ăn Ken và Alex Harrison – Hãy gọi tôi là Alex – đã bàn bạc về tương lai sán lạn của hắn.
– Sao anh căng thẳng thế?
– Bởi vì con đĩ da đen có bầu kia đang chờ làm đám cưới với tôi. Bởi vì tin đồn về cuộc đính hôn của chúng ta có thể bung ra bất cứ lúc nào, cô ta sẽ nghe được và sẽ tố cáo. Bởi vì tương lai đẹp đẽ của tôi có thể tan tành.
Hắn cầm lấy tay Lauren.
– Chắc tại anh làm việc căng thẳng quá. Đối với anh, bệnh nhân không chỉ là bệnh nhân, Lauren ạ. Họ là những con người đang lâm nạn, và anh không thể không lo lắng cho họ.
Cô ta vuốt ve mặt gã.
– Đó là điều khiến em yêu anh, Ken. Anh thật nhân ái.
– Anh được dạy dỗ như vậy.
– Ôi suýt nữa em quên nói với anh. Biên tập viên mục xã hội của tờ Chronicle và một nhiếp ảnh sẽ đến đây vào thứ hai để phỏng vấn.
Chẳng khác nào một cú đấm vào dạ dày hắn.
– Anh đến đây với em được không, cưng? Họ muốn chụp hình anh.
– Anh… anh muốn đến lắm, nhưng hôm đó anh bận cả ngày ở bệnh viện rồi. – Hắn nghĩ hối hả. – Lauren, anh nghĩ phỏng vấn bây giờ không hay lắm. Hay là chúng ta để đến…
Lauren bật cười.
– Anh chưa biết báo chí rồi, anh yêu. Họ như một đám chó săn ấy. Tốt hơn hết là làm cho xong chuyện ấy đi anh yêu!
Thứ hai.
Sáng hôm sau, Ken Mallory bám theo Kat xuống phòng thiết bị. Trông cô mệt mỏi và phờ phạc. Cô không trang điểm, cũng không uốn lại tóc. Lauren chẳng bao giờ để cho mình như vậy, Mallory nghĩ.
– Chào em yêu!
Kat không trả lời.
Mallory ôm lấy cô.
– Kat, anh đã suy nghĩ nhiều về chuyện chúng ta. Suốt mấy đêm rồi anh không ngủ. Em là hạnh phúc duy nhất của anh. Em đúng, và anh đã sai. Chỉ vì anh hơi sốc một chút. Nhưng anh muốn đứa con của chúng ta. – Hắn thấy gương mặt cô bừng sáng.
– Anh nói thật chứ, Ken?
– Sao lại không?
Cô vòng tay quanh người hắn.
– Ơn Chúa! Ôi, anh yêu. Em lo quá. Em không biết mình sẽ ra sao nếu thiếu anh.
– Em không phải lo như thế. Từ nay, mọi việc sẽ rất tuyệt. Cô sẽ không bao giờ biết tuyệt vời đến thế nào đâu. Coi này, tối chủ nhật anh được nghỉ. Em có rỗi không?
Cô nắm chặt tay hắn.
– Em sẽ thu xếp.
– Tuyệt! Chúng ta sẽ ăn một bữa tối ngon lành, yên tĩnh rồi về chỗ em. Em có nghĩ Paige và Honey sẽ đi vắng không? Anh muốn chúng ta một mình.
Kat mỉm cười.
– Vâng. Anh không biết anh đã làm em hạnh phúc đến thế nào đâu. Đã bao giờ em nói em yêu anh nhiều đến chừng nào chưa?
– Anh cũng yêu em. Anh sẽ chứng tỏ cho em nhiều đến mức nào vào đêm chủ nhật.
Tính toán kỹ, Mallory quyết định đây là một kế hoạch hoàn hảo. Hắn đã vạch đường đi nước bước đến chi tiết nhỏ nhất. Không thể có cách nào đổ tội cho hắn về cái chết của Kat.
Thật quá mạo hiểm nếu lấy thứ hắn cần ở quầy thuốc của bệnh viện, vì hệ thống bảo vệ đã chặt chẽ hơn từ sau vụ Bowman. Sáng sớm chủ nhật, Mallory đi tìm một hiệu thuốc ở xa vùng hắn sống. Phần lớn hiệu thuốc đóng cửa vào chủ nhật, hắn phải đi loanh quanh mãi mới tìm được một hiệu mở cửa.
Dược sĩ sau quầy nói.
– Xin chào. Tôi có thể giúp gì ông?
– Tôi đi thăm bệnh cho một người ở gần đây. Tôi muốn kê đơn thuốc cho anh ta. – Hắn rút tập đơn thuốc ra và viết tên thuốc.
Ông dược sĩ mỉm cười.
– Thời buổi này chẳng có mấy bác sĩ được gọi đến nhà chữa bệnh.
– Tôi biết. Thật đáng tiếc, phải không? – Mallory đưa tờ giấy cho dược sĩ.
Ông ta xem và gật đầu.
– Xin chờ cho vài phút.
– Cám ơn.
Bước một.
Chiều hôm đó, Mallory ghé qua bệnh viện. Hắn ở trong đó không quá mười phút rồi trở ra, mang theo một gói nhỏ.
Bước hai.
Mallory hẹn Kat ăn tối ở nhà hàng Trader Vic, và đã ngồi sẵn chờ khi cô đến. Hắn nhìn cô bước tới bên bàn. Đây là bữa cuối cùng, con đĩ.
Hắn đứng lên và sắp sẵn nụ cười âu yếm.
– Chào búp bê. Trông em đẹp lắm.
Và hắn phải thừa nhận là cô đẹp. Trông cô thật gợi cảm. Cô ta có thể làm người mẫu. Và cô ta rất tuyệt trên giường. Cái mà cô ta thiếu là vài chục triệu đô-la.
Một lần nữa, Kat lại nhận thấy những phụ nữ khác trong tiệm ăn dán mắt vào Ken, ghen tỵ với cô.
Nhưng Ken chỉ nhìn cô. Chàng lại là Ken của cô, nồng nàn và chu đáo.
– Ngày hôm nay thế nào em? – Mallory hỏi.
Cô thở dài.
– Bận rộn. Ba ca mổ buổi sáng và hai ca buổi chiều. – Cô vươn người. – Em biết vẫn còn quá sớm, nhưng em thề là em đã cảm thấy con đạp trong bụng.
Mallory mỉm cười.
– Có thể nó muốn chui ra đấy.
– Chúng ta phải đi siêu âm xem con trai hay con gái. Em thích mua quần áo cho nó ngay từ bây giờ.
– Hay lắm.
– Ken, chúng ta định ngày cưới đi anh. Em muốn làm lễ thành hôn càng sớm càng tốt.
– Xong ngay. – Mallory nói dễ dãi. – Tuần sau chúng ta đi đăng ký.
– Tuyệt vời! Có lẽ chúng ta nên xin nghỉ mấy ngày và đi đâu đó hưởng tuần trăng mật. Không cần xa lắm. – Oregon hoặc Washington.
Sai rồi, cô em. Anh sẽ hưởng tuần trăng mật vào tháng Sáu, trên du thuyền của anh ở Riviera.
– Hay đấy. Anh sẽ nói chuyện với Wallace.
Kat siết tay hắn.
– Cám ơn anh, – giọng cô khàn đi. – Em sẽ cho anh một cô vợ ngoan nhất thế giới.
– Chắc chắn rồi. Bây giờ ăn món rau của em đi. Chúng ta muốn cu con khoẻ mạnh, đúng không nào?
Họ rời tiệm ăn lúc 9 giờ tối. Khi về gần đến căn hộ của Kat, Mallory hỏi.
– Em có chắc là Honey và Paige đi vắng không?
– Chắc chắn, – Kat nói. – Paige trực ở bệnh viện, còn Honey, em đã bảo cô ấy rằng em muốn ở nhà một mình.
– Cứt!
Cô nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
– Sao thế anh?
– Không sao đâu bé. Anh chỉ muốn phút riêng tư của đời ta được hoàn toàn riêng tư. Mình phải thận trọng. Hết sức thận trọng. Nhanh lên em.
Sự nôn nóng của hắn làm cho Kat bị kích động.
Trong căn hộ, Mallory giục.
– Vào buồng ngủ đi em.
Kat nhoẻn miệng cười.
– Ý kiến hay tuyệt.
Hắn nhìn cô cởi quần áo và nghĩ: Cô ta có thân bình đẹp thật. Nhưng con cái vào là hỏng hết.
– Anh không cởi ra à, Ken?
– Có chứ. – Hắn nhở lại cái lần cô bắt hắn cởi hết quần áo rồi bỏ đi. Được, bây giờ cô ta sẽ phải trả giá.
Hắn chầm chậm trút bỏ quần áo. Mình có làm được không? Hắn tự hỏi. Hắn gần như run lên vì căng thẳng. Điều mình sắp làm là lỗi của cô ta. Mình đã cho cô ta một cơ hội rút lui, nhưng cô ta quá ngu, không biết mà đón lấy.
Hắn trườn lên giường bên cạnh cô và cảm thấy thân thể nồng ấm của cô áp vào hắn. Họ bắt đầu vuốt ve nhau, và hắn thấy mình nổi hứng. Hắn đi vào trong cô và cô lập tức rên rỉ.
– Ôi anh yêu… tuyệt vời quá… – Cô cử động gấp gáp hơn. – Thế… thế. Ôi, lạy Chúa… Đừng dừng lại…
Người cô cong lên, co thắt, rồi cô rùng mình và nằm lịm đi trong tay hắn.
– Anh đã…? – Cô hỏi hắn.
– Rồi. – Mallory nói dối. Hắn quá căng thẳng. – Uống một chút gì nhé.
– Không. Em không được uống. Hại đến con…
– Để kỷ niệm mà, em yêu. Một chút xíu không hại gì đâu Kat ngập ngừng.
– Thôi được. Một ly nhỏ thôi đấy. – Cô định đứng lên.
Mallory ngăn lại.
– Không. Không, cứ nằm trên giường đi, mẹ nó. Em phải quen dần với sự nuông chiều đi.
Kat nhìn theo Mallory ra phòng khách và cô nghĩ: Mình là người đàn bà may mắn nhất thế giới.
Mallory đi tới quầy rượu nhỏ và rót scotch vào hai chiếc ly. Hắn liếc vào phòng ngủ để tin chắc Kat không nhìn thấy, rồi bước lại đi văng, chỗ hắn để áo vét. Hắn móc trong túi áo ra một cái lọ nhỏ và dốc dung dịch trong lọ vào ly của Kat. Hắn khuấy đều và đưa lên mũi ngửi. Không có mùi gì hết. Hắn mang rượu vào phòng ngủ và đưa cho Kat ly rượu có pha thuốc.
– Hãy nâng cốc chúc cho con của chúng ta, – Kat nói.
– Nào, chúc con chúng ta.
Mallory nhìn Kat nhấm nháp chỗ rượu.
– Chúng ta sẽ tìm một căn hộ xinh xắn. – Kat nói mơ màng. – Em sẽ bày biện một phòng trẻ. Bọn mình sẽ làm hư đứa bé mất thôi. – Cô nuốt thêm một ngụm nữa.
Mallory gật đầu.
– Chắc thế. – Hắn nhìn cô chăm chú. – Em cảm thấy thế nào?
– Tuyệt diệu. Em đã lo lắng nhiều quá. Bây giờ thì em yên tâm rồi.
– Thế thì tốt, – Mallory nói. – Có gì đâu mà phải lo.
Mắt Kat trĩu nặng.
– Đúng, – cô nói, – không có gì đáng lo cả. – Cô bắt đầu líu lưỡi Ken, em cảm thấy kỳ lạ quá. – Người cô bắt đầu lắc lư.
Lẽ ra cô không được để bị mang bầu.
Cô nhìn hắn đờ đẫn.
– Cái gì cơ?
– Cô đã làm hỏng tất cả, Kat.
– Làm hỏng…? – Cô thấy lơ mơ.
– Cô ngáng đường tôi.
– S… sao?
– Không ai được phép ngáng đường tôi.
– Ken, em chóng mặt quá.
Hắn đứng đó, nhìn cô.
– Ken… giúp em với… Ken… – Đầu cô ngật ra gối.
Mallory nhìn đồng hồ. Vẫn còn khối thời gian.

Bình luận