Không khí trong phòng cũng không có gì khác thường, tất cả mọi người đều không quan tâm, chỉ lo làm việc của mình, vì hai nữ nghệ sỹ chả có tên tuổi gì bọn họ không thèm quan tâm.
“Mục Dao còn chưa tới, là ai nói mấy bộ quần áo này phải do Mục Dao chọn trước?”
Chị Lưu liếc Chu Cầm Cầm một cái, sau đó liền lấy bộ màu trắng đưa cho Tô San:
“Em đi thay bộ này đi.”
Dứt lời, mọi người đều nhìn chị Lưu với ánh mắt khác thường, từ trước tới nay ở giới giải trí đều là xem người mà ứng xử, Mục Dao tên tuổi lớn như vậy, rất ít người dám đắc tội, người đại diện này mạnh miệng như vậy chắc cũng là người đại diện lâu năm, thì cũng đúng thôi, nếu như chỉ là một người đại diện bình thường làm sao có năng lực để cho một diễn viên không có tên tuổi dưới trướng của mình đến thử vai nữ chính bộ phim này được.
“Thay đồ làm gì, cuối cùng thì vẫn rớt thôi.”
Chu Cầm Cầm cười nhạo một tiếng, lại phất tay để cho chuyên viên trang điểm tiếp tục trang điểm.
Nghe vậy, không chờ chị Lưu lên tiếng, Tô San quay lại nhìn cô ta:
“Tới thử vai tức là ai cũng đều có cơ hội, nếu đã xác định chắc chắn rồi thì cần gì phải để mọi người tới thử vai làm gì? Hơn nữa tôi chọn trang phục của nữ chính, cô chỉ thử vai nữ thứ, không lẽ tôi lấy quần áo của cô hả?”
Nói xong, sắc mặt Chu Cầm Cầm không khỏi biến đổi, những người khác cũng nhỏ giọng trao đổi nghị luận, lúc trước các cô còn tưởng Chu Cầm Cầm tới thử vai nữ chính, mạnh miệng như vậy hóa ra chỉ là tới thử vai nữ thứ.
Đúng lúc này, Lý Tuyết, người nãy giờ không nói gì, đảo mắt qua nhìn Chu Cầm Cầm, bỗng lên tiếng:
“Chỗ này là phòng trang điểm của những người thử vai nữ chính, cô là người thử vai nữ phụ sao lại vào đây?”
Những lời này giống như xát muối vào tim, nhưng dù sao cũng là sự thật, những người khác cũng nhìn Chu Cầm Cầm với ánh mắt chế giễu, ai bảo cô ta luôn luôn bám theo Mục Dao, không biết là Lý Tuyết cũng tới thử vai nữ chính sao?
Sắc mặt của Chu Cầm Cầm biến đổi lúc xanh lúc trắng, chỉ biết gánh chịu ánh mắt cười nhạo của người khác, cô ta lại không dám đắc tội Lý Tuyết, chỉ biết trừng mắt Tô San, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Nghĩ thấy cô ta chắc là vì Mục Dao mới vào đây, dù sao trong này cũng toàn mấy nữ nghệ sỹ cũng có chút tên tuổi, chắc cô ta cũng muốn có thể làm quen thêm một vài người, sau này cũng có nhiều lợi ích, dù sao giới giải trí cũng rất quan trọng mối quan hệ.
Tô San thì không để ý, lập tức mang quần áo vào phòng thay đồ để thay, bây giờ mấy trang phục diễn nhìn thì có vẻ rườm ra thực ra rất dễ mặc, so với quần áo của cô đời trước thì tốt hơn nhiều, nên Tô San rất nhanh đã thay xong đi ra.
Có điều trong phòng lại có thêm một người nữa, cô ấy ngồi ở ghế trang điểm, vài chuyên viên trang điểm vây quanh, nhưng người khác phải chờ cô ấy trang điểm xong mới đến lượt, cho dù Lý Tuyết cũng vậy, đang trang điểm dở chừng phải dừng lại.
Cô ấy nhìn có vẻ béo hơn so với trên TV, làn da trắng vô cùng, có khuôn mặt trái xoan rất đẹp, hiện tại ngồi ở đó nhìn rất giống nữ vương, mấy chuyên viên trang điểm vây quanh, những người khác cùng đến thử vai không dám nói chút lời oán hận nào.
Tô San là lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy tận mắt, chính là Mục Dao người theo lời Vương Trừng là cuồng lăng xê couple.
“Chị Lưu, đây là người mới chị dẫn dắt sao?”
Mục Dao ngẩng lên từ gương trang điểm nhìn về phía Tô San, không thể không nói, Tô San sau khi thay trang phục cổ trang thực sự làm người khác lóa mắt, có phong thái cổ điển, giống như là sinh ra chỉ để đóng cổ trang.
Chị Lưu ngồi ở một chiếc ghế gần Mục Dao, nghe vậy cũng chỉ cười thản nhiên:
“Mới debut không lâu lắm, cô ấy cái gì cũng không biết.”
Nghe vậy, Mục Dao cũng chỉ ngoái lại nhìn Tô San một lần nữa sau đó cũng không nói gì.
Giới giải trí thật là nhỏ, Tô San biết, dưới trướng chị Lưu trước đây có một ca sĩ từng hát OST chủ đề của một bộ phim do Mục Dao đóng cho nên hai người cũng coi như có quen biết.
Những người khác không nhịn được đánh giá chị Lưu, có thể khiến cho Mục Dao gọi là chị, chắc người đại diện cũng không phải mấy người đại diện thường thường, khó trách lại có thể khiến cho một nữ diễn viên không tên tuổi đến thử vai nữ chính phim này.
Chờ đến lúc Mục Dao trang điểm hoàn tất, sau đó đến Lý Tuyết, có điều nhìn là biết quan hệ giữa hai người không tốt lắm, Mục Dao còn cố ý chọn một bộ quần áo giống với Lý Tuyết, giống như kiểu muốn dùng nhan sắc của mình đè bẹp Lý Tuyết, dù sao nhìn là thấy lần này chỉ có Lý Tuyết mới là đối thủ của cô ta.
Chờ đến lúc Tô San được trang điểm xong thì đã là 2 tiếng sau, cả phòng mấy nữ diễn viên đều ngồi đọc kịch bản, cũng có người ngồi chơi game trên điện thoại, người đó chính là Mục Dao, nhìn giống như vị trí nữ chính chắc chắn là của cô ấy rồi.
“Mục Dao, đến lượt cô thử vai.”
Lúc này người đại diện của Mục Dao đi vào, cô ấy khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhìn có vẻ rất giỏi giang, nghe nói là một người đại diện không tầm thường, mát tay, Mục Dao nổi tiếng như bây giờ gần như là công lao của cô ấy.
Nghe vậy, Mục Dao chậm rì rì đứng dậy, cầm kịch bản, chậm rãi đi ra khỏi phòng trang điểm. Sau khi cửa đóng lại, bên trong lại ồn ào sôi nổi hẳn lên.
“Đồ cuồng cho không, thích tự dâng tới cửa” Một nữ diễn viên khoảng 8x bỗng lên tiếng vẻ cười nhạo.
Cô ấy có bối cảnh nên không sợ Mục Dao, những người khác thì không tính đắc tội ai cả, chỉ cười cười pha trò.
Mục Dao đúng là rất thích lăng xê, cũng không quan tâm là bên nhà trai có đồng ý không, rất nhiều người nói cô ấy là thích cho không người ta, nhưng đối với fan của Mục Dao thì thần tượng của mình là rất đáng giá được yêu thích.
Tô San ngồi đó không nói gì, cho đến khi chị Lưu vẫy tay với cô, lúc này mới đứng dậy theo ra.
Đi vào một góc không có người, chị Lưu nhìn nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói với cô:
“Chị nghe nói là đã xác định nam chính phim này là Giang Dần đóng, Giang Dần bây giờ cũng đang ở trong phòng thử vai, có khả năng lát nữa thử vai mọi người cũng sẽ đánh giá xem ngoại hình của nam chính nữ chính có phù hợp với nhau không, lát nữa em cố gắng thể hiện hết khả năng, để cho phía bên nhà sản xuất và đánh giá chú ý em, nếu không thì cũng coi như đi một chuyến cho biết.”
Nghe vậy, Tô San cũng không nóng nảy, chuyện có thành hay không còn tùy ý trời, cô cũng không phải không có chuẩn bị gì, trong túi còn mang theo cây sáo trúc, đọc qua kịch bản, nữ chính có biết thổi sáo, hy vọng đây là tín hiệu tốt.
“Em sẽ cố gắng hết sức.”
Cô khẽ gật đầu, không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên nhỏ giọng nói:
“Bộ phim này có cảnh hôn không?”
Cô thực sự không muốn đóng cảnh hôn.
Chị Lưu nhăn mày lại, tức giận trừng mắt nhìn cô:
“Em tạm thời cố gắng nhận được vai diễn này rồi nói!”
Thấy vậy, Tô San đành quay lại phòng trang điểm, thực ra giờ cô còn đang lo lắng một chuyện là phim điện ảnh mà cô hiện đang quay có một cảnh hôn của cô và Tạ Duyên, xem ra một thời gian ngắn nữa là phải quay rồi.
Nhưng mà thực sự cô không muốn quay mấy cảnh này, mặc dù đây là vấn đề liên quan đến đặc thù nghề nghiệp diễn viên, nhưng nếu có thể tránh thì vẫn nên tránh, chắc về cô phải nói chuyện thương lượng với đạo diễn Hoàng một chút, xem có thể cắt cảnh hôn đó đi được không nếu không thì quay góc khuất không thấy rõ cũng được.
Quay lại phòng trang điểm, mấy người bên trong thỉnh thoảng trò chuyện với nhau mấy câu, từng người từng người đi ra ngoài để thử vai, sau khi quay lại cũng không tiết lộ nội dung thử vai là gì, trên mặt cũng không thể hiện cảm xúc, dù sao không ai muốn bị người khác nhìn thấu suy nghĩ của mình.
Chờ tới lượt Tô San, những người khác phần lớn đều đã thử vai nên đã đi về, chắc còn có lịch hoạt động khác.
Theo hướng dẫn đi vào phòng thử vai, cửa vẫn đang đóng, Tô San gõ hai tiếng, bên trong tuyền tới giọng nói “Mời vào”, cô mới đẩy cửa bước vào.
“Đây là Tô San? Vẻ ngoài có vẻ rất phù hợp với nhân vật.”
Trong số giám khảo phía dưới có một người đàn ông mặc một bộ âu phục kẻ ca rô có vẻ rất hài lòng với tạo hình của Tô San.
Phòng rất lớn, phía trước là một cái bàn dài có ba người đàn ông và một người phụ nữ ngồi, người đàn ông ngồi ở giữa đội mũ là đạo diễn Vệ Quân, hai người khác hình như là nhà sản xuất gì đó, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc một bộ quần áo khá đơn giản màu lam, đang chơi điện thoại, diện mạo sáng sủa, rất phù hợp với thẩm mỹ của fan, Tô San biết, đây là Giang Dần.
“Chào đạo diễn, chào các vị lão sư.”
Tô San cười cười cúi đầu chào với bọn họ.
Thấy vậy, Vệ Quân ngồi ở giữa chỉ giơ tay nhìn đồng hồ, vừa thúc giúc nói:
“Cô muôn diễn thử đoạn nào?”
Nói xong, nhìn qua Giang Dần:
“Cậu cũng lên đi, đây là người cuối cùng.”
Nghe được là người cuối cùng, Giang Dần bỏ di động xuống, sau đó đứng dậy đi tới trước mặt Tô San, hơi hơi mỉm cười:
“Chào cô.”
Thấy anh ta cũng khá lịch sự, Tô San cũng cười nhẹ đưa cho anh ta tập kịch bản:
“Tôi chuẩn bị diễn thử đoạn này, mong giúp đỡ.”
Giang Dần, là một trong bốn nghệ sỹ có fan đông đảo nhất, có điều anh ta xuất thân từ ca sĩ, nhưng hiện tại trong giới âm nhạc việc phát hành đĩa nhạc cũng không khá lắm, cho nên cũng liên tục đóng phim điện ảnh, nhưng cũng không từ bỏ chuyện ca hát, thường xuyên hát nhạc phim, cũng rất được mọi người yêu thích, diễn xuất thì cũng ngang kiểu Vương Trừng, có điều xưa giờ chiếm ưu thế là được nhiều người yêu thích hay không chứ ít người để ý diễn xuất.
“Không có gì, cô…tính thổi sáo hả?”
Giang Dần cũng thấy có cây sáo trúc trong tay cô, không khỏi nhìn cô nhiều một lần.
“Đúng vậy, cứ theo kịch bản là được.”
Đoạn Tô San chọn là đoạn nữ chính ở bờ sông thổi sáo một đoạn ngắn cho nam chính nghe, có điều không cần lược bỏ khúc thổi sáo.
Thấy vậy, mấy người giám khảo phía dưới cảm thấy hứng thú, rất tò mò xem có phải cô cũng có chút tài năng hay không.
Giang Dần ra hiệu OK, sau đó tới giả vờ như kiểu đang ngồi ở bồ sông, thực tế là ngồi trên mặt đất.
Tô San thuận tiện ngồi bên cạnh anh ta, hít một hơi thật sâu, sau đó cầm sáo thổi lên.
Ngay khi tiếng sáo phát ra trong phòng, dần dần biến hóa âm điệu trầm bổng, tuy mọi người cũng không hiểu lắm về sáo, nhưng cũng biết rằng cô thổi rất hay.
Cô gái mặc váy màu trắng ngồi trên mặt chiếu, mái tóc như thác đổ xõa sau lưng, trên vai có mấy sợi, làn da trắng nõn, cô hơi rũ mắt, lông mi dài cong hơi rung động, môi đỏ hé mở, âm thanh phát ra theo sự chuyển động của ngón tay mà biến đổi, từ nhẹ nhàng dần chuyển sang uyển chuyển, giống như thể hiện sự khổ sở không nói lên lời khi phải tách biệt với người yêu, có đau thương nhưng lại giống như có hy vọng.
Sau khi ngắt tiếng sáo, Tô San bỗng giơ khuôn mặt tươi cười nhìn về phía Giang Dần:
“Tử Hàn ca ca, muội thổi hay không?”
Khi bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Giang Dần hơi hơi đổi, sau đó nhíu này lắc đầu.
“A? Sao có thể được, huynnh đang lừa muội có phải không?”
Tô San bĩu môi, trừng lớn mắt lấy cây sáo bất mãn gõ đầu hắn, nhưng chỉ gõ giả vờ thôi.
Cô vốn khá trẻ, da mặt mịn màng căng bóng, làm nũng lại không khiến người khác cảm thấy ngán ngẩm, nhóm người phía dưới cũng trao đổi qua lại.
“Muội đã thấy ta lừa ai bao giờ đâu?”
Giang Dần mặt nghiêm túc trầm xuống, khiến Tô San bị dọa đỏ mắt, hai giọt nước mắt đong đầy trong hốc mắt không rơi xuống, trông rất đáng thương.
“Đủ rồi.”
Lúc này đạo diễn bỗng lên tiếng, ho nhẹ hai tiếng, nghiêm túc nhìn Tô San nói:
“Cô thay đổi rất lớn.”
Biết là ông ấy đang nói tới việc diễn xuất của cô lúc trước, Tô San chuẩn bị đứng lên, lại không cẩn thận giẫm lên váy của mình.
Giang Dần giữ chặt tay cua cô, Tô San đứng vững xong nói với Giang Dần:
“Cám ơn.”
“Không có gì.”
Anh ta buông tay ra, nhìn lại vào cô một lần, sau đó xuống dưới ngồi lại chỗ của mình.
Lúc này, Tô San mới không nhanh không chậm trả lời đạo diễn:
“Con người luôn thay đổi, tôi tin tưởng hiện tại tôi cũng đang dần dần tiến bộ.”
Chỉ là một người mới đi tới thử vai nhưng lại không luống cuống, biểu hiện không tệ lắm, cho dù là tạo hình, tuổi tác hay diễn xuất đều xuất chúng, có điều…
“Cô đi ra trước đi.”
Đạo diễn vẫy tay.
Hai người còn lại trên mặt cũng không thể hiện cảm xúc gì đặc biệt, Tô San cũng không nghĩ là có thể phát hiện ra điều gì khi nhìn họ, đành khẽ gật đầu, sau đó xoay người ra khỏi phòng, chỉ có Giang Dần lại quay qua nhìn cô.
Ra phòng, chị Lưu đang đứng bên ngoài chạy lại đây, cũng không hỏi han kỹ càng như thế nào, chỉ đưa cô về lại phòng trang điểm thay đồ, thấy trong phòng không có ai mới hỏi chuyện thử vai.
“Em cảm thấy khả năng mình chắc không tới, bây giờ mảng cổ trang đều là thiên hạ của mấy người nghệ sỹ có đông fan có tên tuổi, chắc không có ai muốn mạo hiểm chọn người mới.”
Tô San vừa nói vừa đặt cây sáo vào túi xách của mình.
Nghe vậy, chị Lưu cũng hơi nhíu mày suy nghĩ một lát:
“Tuy là như vậy, nhưng cũng không hoàn toàn chắc chắn sẽ không có ngoại lệ, thôi vậy đi, chị lát nữa sẽ nói chuyện với chị của em, xem tình huống bên kia như thế nào.”
—Hết Chương 14—
Editor: Trong truyện, khi edit những đoạn mô tả nội dung kịch bản phim cổ trang, nói về cảm xúc của nhân vật trong phim mà diễn viên thủ vai hoặc là tả cảnh quay phim cổ trang thì mình sẽ chuyển thành cách dùng từ và đại từ nhân xưng cổ đại để phù hợp với bối cảnh nhé! Dành cho những bạn nào còn thắc mắc đôi khi mình dùng nàng-chàng, huynh-muội gì đó… Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!